Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 562: Đào góc tường
Thôi Hương Như rất có tình cảm với người dân thôn Thiên Trì. Cho nên cảm thấy nếu có thể mang đến lợi ích cho thôn dân thì tốt nhất đôi bên cùng có lợi.
“Mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó. Nếu như người nào cũng có thể vào, đến lúc đó ở trong mắt bọn họ nhà máy của em chính là tài sản riêng của bọn họ, sẽ không thể dễ dàng quản lý.” Sở Từ nghiêm túc nói.
Yêu cầu tuyển dụng của nhà máy rất đơn giản, độ tuổi từ 18 đến 40, sạch sẽ, khỏe mạnh, kiên định và chăm chỉ, ưu tiên phụ nữ, có rất nhiều người phù hợp với yêu cầu. Nhưng nơi này có nhiều người đã làm việc lộn xộn. Chính là vì nhà máy mới vừa bắt đầu, nên nàng cần thiết phải ngàn chọn vạn tuyển, không thể có một chút sai lầm.
Tuyển dụng người từ thôn khác càng làm cho mọi người có suy nghĩ cạnh tranh.
Gần thị trấn cũng có nhiều nhà máy, ví dụ như một số nhà máy khăn lông, nhà máy vớ. Nhưng tiền lương không có tốt như chỗ nàng, còn cần nhờ quan hệ, không giống với nhà máy dược phẩm của nàng, đi làm gần nhà, không có rào cản văn hóa tự nhiên càng được hoan nghênh hơn.
Thôi Hương Như cũng không phải hiểu biết nhiều về chuyện xây nhà máy này. Cho nên nghe Sở Từ nói như vậy như suy nghĩ điều gì, cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù*. Nếu bây giờ Sở Từ chăm sóc thôn dân quá mức, chỉ sợ ở trong mắt bọn họ ngược lại còn trở thành đương nhiên, cũng không phải các thôn dân có vấn đề, mà là bản chất con người.
(*Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù: kỳ thực là ý chỉ rằng nếu bạn giúp ai đó một việc dù rất nhỏ trong lúc nguy cấp, họ sẽ vô cùng cảm kích bạn. Thế nhưng nếu sau khi họ có thể tự làm được mà bạn vẫn tiếp tục giúp thì bỗng nhiên một lần nào đó bạn không giúp họ, có thể họ sẽ ghi hận với bạn. trithucvn.org)
Bây giờ nếu Sở Từ đã có chuẩn bị nên ra tay kêu Tần Trường Bình tuyển mấy người ở huyện. Bọn họ tuổi trẻ cường tráng, dáng người vạm vỡ. Một khi xảy ra chuyện gì thì bọn họ còn có thể phát huy vai trò.
* * *
Nhưng trong lúc Sở Từ bận bù đầu thì ba Từ lại làm ra chuyện tốt.
Mặc dù ba Từ chẳng ra gì, nhưng làm việc cực kỳ chăm chỉ, rất có tinh thần trách nhiệm. Từ khi sân sau do ông trông giữ, cứ nửa đêm ông sẽ ra ngoài kiểm tra một lần, miễn cho thiếu thứ gì. Nửa đêm hôm nay, ông xuống lầu kiểm tra theo bình thường, thuận đường đi ra sảnh ngoài kiểm tra một lần. Nhưng đột nhiên phát hiện trước cửa có động tĩnh, từ kẹt cửa nhìn thấy Hàn thị dẫn theo con trai cả và con dâu đang ở trước cửa quán ăn, trong tay xách theo thùng sơn đỏ.
Loại chuyện này ông vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng tưởng tượng đến gương mặt lạnh lẽo của Sở Từ lại cảm thấy hơi đáng sợ. Cho nên ông vội vàng lên lầu kêu mấy nhân viên khác xuống bắt ba người Hàn thị.
Ba Từ dĩ nhiên không biết nên xử lý chuyện này như thế nào mới tốt. Cho nên đi đến phòng mời Sở Từ ra.
Khi Sở Từ nhìn thấy ba chữ to màu đỏ trước cửa quán nhà mình thì không khỏi cười khẩy một tiếng.
“Hồ ly tinh? Hình như bà đang mắng tôi?” Sở Từ lạnh lùng nhìn Hàn thị nói.
Hàn thị quay đầu, lập tức muốn phun nước miếng về phía nàng. Nhưng Sở Từ đã duỗi tay túm Võ đại đến trước mặt chặn lại.
“Sở Từ, mày đúng là không biết xấu hổ. Ông Lữ chính là đàn anh của tao, nhận thằng Thuận nhà tao làm con nuôi đó là chuyện dĩ nhiên, mày vậy mà muốn xen vào? Còn nhỏ tuổi không làm người cho tốt mà nhất quyết phải làm hồ ly tinh, cả người đầy mùi hôi nách. Tại sao mày không chết đi?” Hàn thị tức giận đến phát run.
Bà cũng vừa mới biết được tin tức, trước đó còn tưởng rằng chuyện của thằng Thuận đã thành công, ai biết chỉ còn một bước lai bị xen ngang.
Đúng vậy, Lữ Lương Tây còn muốn nhận con trai. Nhưng mặc dù là nhận cũng chỉ là đi kèm, trừ khi tương lai Sở Từ không sinh ra con trai thì con trai của bà mới có thể trở thành cậu chủ nhà họ Lữ thật sự!
Vì chuyện này bà đã hy sinh bao nhiêu? Bà thấp hèn cầu xin Lữ Lương Tây, hiện tại chồng cũng đang có hiềm khích với bà, con trai út hờ hững với bà. Nếu chuyện này còn không thành công vậy bà thật sự là hai bàn tay trắng!
Cho nên, bà tuyệt đối không cho phép con ranh con Sở Từ này đào góc tường nhà bà!