Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 415: Nhất Thời Hồ Đồ
Không bao lâu, hai người đã đến nơi và đi vào ký túc xá nhân viên của Từ Vân Liệt. Hắn ở trong một căn phòng riêng biệt với đầy đủ tiện nghi. Đây được coi là căn phòng tốt nhất. Mặc dù diện tích không nhỏ, nhưng bên trong lại rất vắng vẻ. Ngoại trừ mấy món Sở Từ mang tới để trang trí thì không có vật gì dư thừa. Ngay cả quần áo cũng chỉ có mấy bộ đơn giản mà thôi, giường ngủ gọn gàng ngăn nắp, chăn bông được gấp vuông vức như miếng đậu hủ, trông rất tỉ mỉ.
"Tại sao ba lại đến đây?" Vừa thấy ba Từ đến, sắc mặt của Từ Vân Liệt tối sầm lại.
"Em dẫn chú ấy đến." Sở Từ nhìn hắn rồi nói tiếp: "Chú Từ và em trai của anh ăn cơm chùa chỗ em, thiếu nợ mấy trăm đồng. Chú ấy phải làm công cho em hơn nửa năm mới có thể trả hết."
Từ Bình nhìn thấy Sở Từ nói thẳng như vậy ước gì có thể tìm cái lỗ chui vào.
"Là cô gạt tôi ăn..."
"Chú Từ, con trai của chú cũng là tôi lừa hả?" Từ Bình vừa muốn giải thích thì Sở Từ trực tiếp ngắt lời ông nói, cười như không cười nói một câu. Đột nhiên Từ Bình bình tĩnh lại.
"Bao nhiêu tiền?" Từ Vân Liệt cau mày nhưng vẫn hỏi.
"Thế nào? Anh muốn trả thay?" Sở Từ cười nói: "Anh cần phải suy nghĩ cho kỹ. Sau khi trả hết tiền chú Từ trở về nhà, nhưng Từ Vân Đống kia đảm bảo sẽ lại đến quán ăn của em nữa. Anh có bao nhiêu tiền đủ cho nó tiêu xài? Mặc dù giữa hai chúng ta không cần so đo tiền bạc. Nhưng Từ Tam cũng không là gì của em, em không có đạo lý dung túng nó. Chẳng lẽ anh muốn lau mông thay nó cả đời?"
Từ Vân Liệt cũng không ngu như vậy, vừa rồi một câu đó chỉ là không muốn ba mình gây rắc rối ở chỗ Sở Từ. Nhưng nhìn thế này người gặp rắc rối chính là ba của hắn.
Đối với ba của mình, Từ Vân Liệt cũng không cảm thấy tình cảm lại phức tạp như vậy. Dù sao trong lòng hắn cũng biết rất rõ từ khi năm đó Trương Hồng Hoa gả vào nhà. Cho nên cũng không yêu cầu người được gọi là ba này làm gì cho hắn, không giống như Từ Nhị còn từng có hy vọng xa vời. Còn mình cũng chỉ làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng ba già mà thôi, nuôi ông ăn uống, trả tình cảm máu mủ cũng dễ làm thôi.
"Anh không có tiền." Từ Vân Liệt trực tiếp khóc than nói.
Từ Bình cảm thấy thất vọng trong lòng. Nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tiền của con đi đâu hết rồi? Con đi lính 6 năm, cũng chỉ gửi cho gia đình tiền sinh hoạt phí khoảng 4 năm, còn 2 năm đâu? Hơn nữa con làm việc ở đây cũng có tiền lương chứ?"
Từ Vân Liệt nhướng mày, giọng lạnh lùng nói: "Tính rất rõ ràng, hóa ra còn biết tôi từng gửi cho 4 năm. Vậy ba đối xử với thằng hai như thế nào? Tôi trả giá 4 năm đổi lấy chính là ba bán con trai đổi lễ hỏi?"
Từ Bình cứng đờ: "Chuyện lúc trước... cũng chỉ là nhất thời hồ đồ..."
"Bây giờ đã tỉnh táo?" Từ Vân Liệt lạnh lùng nói một câu.
Đứng trước mặt con trai, Từ Bình lại đột nhiên nhận ra mình lại nhát gan rất nhiều. Đứa con cả này cao hơn ông một cái đầu, thân thể rất mạnh mẽ, dáng vẻ oai nghiêm. So sánh xuống, ông đã già đi rất nhiều, chính là ông già. Dưới khí thế của con trai, ông chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, một chút sự uy nghiêm của ba cũng không có...
Nhưng dường như điều này đã có từ thật lâu trước kia. Thằng cả làm việc có quan điểm. Từ trước đến nay không làm cho người làm ba như ông tham dự. Ông giống như người ngoài, chỉ ở xa xa nhìn nó trưởng thành mà thôi. Loại cảm giác này đột nhiên làm cho ông cảm thấy hơi xúc động. Dù sao đây cũng là con trai của ông, còn là đứa đầu tiên, nhớ đến năm đó lúc nó còn rất nhỏ, nó cũng đã có rất nhiều kỳ vọng...
"Hôm nay anh cảm thấy thế nào? Có thể nghe thấy gì không?" Lúc ba Từ suy nghĩ miên man thì Sở Từ hỏi thử.
"Tại sao ba lại đến đây?" Vừa thấy ba Từ đến, sắc mặt của Từ Vân Liệt tối sầm lại.
"Em dẫn chú ấy đến." Sở Từ nhìn hắn rồi nói tiếp: "Chú Từ và em trai của anh ăn cơm chùa chỗ em, thiếu nợ mấy trăm đồng. Chú ấy phải làm công cho em hơn nửa năm mới có thể trả hết."
Từ Bình nhìn thấy Sở Từ nói thẳng như vậy ước gì có thể tìm cái lỗ chui vào.
"Là cô gạt tôi ăn..."
"Chú Từ, con trai của chú cũng là tôi lừa hả?" Từ Bình vừa muốn giải thích thì Sở Từ trực tiếp ngắt lời ông nói, cười như không cười nói một câu. Đột nhiên Từ Bình bình tĩnh lại.
"Bao nhiêu tiền?" Từ Vân Liệt cau mày nhưng vẫn hỏi.
"Thế nào? Anh muốn trả thay?" Sở Từ cười nói: "Anh cần phải suy nghĩ cho kỹ. Sau khi trả hết tiền chú Từ trở về nhà, nhưng Từ Vân Đống kia đảm bảo sẽ lại đến quán ăn của em nữa. Anh có bao nhiêu tiền đủ cho nó tiêu xài? Mặc dù giữa hai chúng ta không cần so đo tiền bạc. Nhưng Từ Tam cũng không là gì của em, em không có đạo lý dung túng nó. Chẳng lẽ anh muốn lau mông thay nó cả đời?"
Từ Vân Liệt cũng không ngu như vậy, vừa rồi một câu đó chỉ là không muốn ba mình gây rắc rối ở chỗ Sở Từ. Nhưng nhìn thế này người gặp rắc rối chính là ba của hắn.
Đối với ba của mình, Từ Vân Liệt cũng không cảm thấy tình cảm lại phức tạp như vậy. Dù sao trong lòng hắn cũng biết rất rõ từ khi năm đó Trương Hồng Hoa gả vào nhà. Cho nên cũng không yêu cầu người được gọi là ba này làm gì cho hắn, không giống như Từ Nhị còn từng có hy vọng xa vời. Còn mình cũng chỉ làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng ba già mà thôi, nuôi ông ăn uống, trả tình cảm máu mủ cũng dễ làm thôi.
"Anh không có tiền." Từ Vân Liệt trực tiếp khóc than nói.
Từ Bình cảm thấy thất vọng trong lòng. Nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tiền của con đi đâu hết rồi? Con đi lính 6 năm, cũng chỉ gửi cho gia đình tiền sinh hoạt phí khoảng 4 năm, còn 2 năm đâu? Hơn nữa con làm việc ở đây cũng có tiền lương chứ?"
Từ Vân Liệt nhướng mày, giọng lạnh lùng nói: "Tính rất rõ ràng, hóa ra còn biết tôi từng gửi cho 4 năm. Vậy ba đối xử với thằng hai như thế nào? Tôi trả giá 4 năm đổi lấy chính là ba bán con trai đổi lễ hỏi?"
Từ Bình cứng đờ: "Chuyện lúc trước... cũng chỉ là nhất thời hồ đồ..."
"Bây giờ đã tỉnh táo?" Từ Vân Liệt lạnh lùng nói một câu.
Đứng trước mặt con trai, Từ Bình lại đột nhiên nhận ra mình lại nhát gan rất nhiều. Đứa con cả này cao hơn ông một cái đầu, thân thể rất mạnh mẽ, dáng vẻ oai nghiêm. So sánh xuống, ông đã già đi rất nhiều, chính là ông già. Dưới khí thế của con trai, ông chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, một chút sự uy nghiêm của ba cũng không có...
Nhưng dường như điều này đã có từ thật lâu trước kia. Thằng cả làm việc có quan điểm. Từ trước đến nay không làm cho người làm ba như ông tham dự. Ông giống như người ngoài, chỉ ở xa xa nhìn nó trưởng thành mà thôi. Loại cảm giác này đột nhiên làm cho ông cảm thấy hơi xúc động. Dù sao đây cũng là con trai của ông, còn là đứa đầu tiên, nhớ đến năm đó lúc nó còn rất nhỏ, nó cũng đã có rất nhiều kỳ vọng...
"Hôm nay anh cảm thấy thế nào? Có thể nghe thấy gì không?" Lúc ba Từ suy nghĩ miên man thì Sở Từ hỏi thử.