Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 401: Thuê Nhà
Vết thương của dì Tiền thương là do Sở Từ đích thân tạo ra, nặng hay nhẹ trong lòng nàng đã suy xét. Mặc dù nàng là con gái, nhưng sức lực lớn, lại nhắm ngay chỗ xương cốt dễ dàng tổn thương nhất. Nàng đạp liên tục hai cái tuyệt đối có thể làm cho dì Tiền nhớ kỹ dạy dỗ này cả đời.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Bản thân bà tạo nghiệt, cũng xứng đáng phải nhận hậu quả.
Nhưng bà Vương đã mời nàng đi chung thì đi xem cũng không có gì. Bởi vậy rất nhanh Sở Từ cầm hai hộp bánh ngọt trong tay đi ra ngoài với bà Vương.
* * *
"Tôi không muốn mở quán ăn nữa, còn tiền thuê nhà nửa năm vô luận như thế nào cậu cũng phải trả lại cho tôi... Cậu xem như là tội nghiệp tôi đi. Cậu xem chân tôi đã như vậy làm sao có thể tiếp tục buôn bán nữa chứ?" Ở ngoài phòng bệnh đều có thể nghe thấy giọng dì Tiền cãi vã.
Chỉ là bởi vì bị thương nên giọng nói nghe có vẻ yếu ớt. Đặc biệt là so sánh với dáng vẻ tràn đầy khỏe mạnh trước kia thì bây giờ quả thật gọi là dịu dàng.
"Nhưng chúng ta đã thỏa thuận trước, trừ phi dì thuê được ba năm. Nếu không sẽ không trả tiền thuê nhà. Dì xem đã qua năm mới, không khí náo nhiệt cũng chỉ mấy ngày. Thời điểm tốt nhất của một năm đều cho dì. Bây giờ dì trả nhà thì ai còn thuê? Hơn nữa, tôi cũng đã nhìn qua, trong quán của dì rất lộn xộn, muốn kinh doanh còn phải sửa chữa một lần nữa, cần mất một thời gian." Chủ nhà nói với vẻ mặt tức giận.
Hắn không muốn trả tiền, nhưng người nhà họ Tiền này tâm địa đen tối, tìm đến nhà hắn quấy rối. Thậm chí còn làm ầm ĩ đến đơn vị, lãnh đạo còn phê bình hắn một lần. Lúc này mới không có biện pháp đành phải đến đây thương lượng với dì Tiền. Ai biết người này lại còn không nói lý như vậy.
Nếu tất cả đồ đạc trong quán của bà đều ổn, lấy nhà lại thì có thể lập tức mở quán. Ngược lại cũng có người miễn cưỡng thuê có. Nhưng thực tế là quán ăn bừa bộn khắp nơi, cho dù giảm một nửa cũng không có ai thuê.
Trên con đường này có rất nhiều nhà cho thuê như vậy, ai muốn một mớ hỗn độn như vậy?
"Chuyện này tôi không quan tâm. Nếu cậu không trả số tiền còn lại thì sau khi tôi xuất viện sẽ đến đơn vị tìm lãnh đạo của cậu! Tôi bị thương ở trong nhà cậu. Cậu là chủ nhà, cậu không chịu trách nhiệm thì ai chịu?" Mặc dù đến lúc này dì Tiền vẫn vô lại như cũ, chỉ là đối tượng đổi thành người khác mà thôi.
Khi dì Tiền vừa dứt lời, Sở Từ đẩy cửa mà vào. Lập tức sắc mặt của dì Tiền cứng đờ.
"Cháu Tiền à, tôi và Tiểu Sở đến thăm cháu, sức khỏe của cháu thế nào? Bác sĩ nói gì?" Bà Vương ân cần hỏi.
Sở Từ mỉm cười nhìn chằm chằm dì Tiền. Dì Tiền chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, đột nhiên giống như rơi vào hầm băng, không được tự nhiên nói: "Tốt... tốt hơn nhiều rồi!"
Sở Từ ở đây làm sao bà dám nói không tốt chứ?
"Vậy là tốt rồi, chúng tôi mang cho cháu ít trái cây và bánh ngọt. Cháu nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt nha! Tôi nghe Tiểu Sở nói mấy tên trộm làm cháu bị thương đã đưa đến đồn công an. Nếu cháu cảm thấy kinh tế khó khăn thì để cho người nhà của mấy tên trộm này đền tiền. Quan trọng nhất là chữa khỏi chân trước mới được." Bà Vương lại nói tiếp.
Nhưng dì Tiền lúc này đã không còn khí thế lúc trước, cả người đờ đẫn gật đầu. Mặc dù biết rõ vết thương của mình là bị Sở Từ đánh, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận mấy tên trộm này ra tay. Loại cảm giác này, quả thực chính là nuốt răng gãy vào trong bụng, quá uất ức!
"Vừa rồi tôi đứng ngoài cửa nghe được dì Tiền muốn trả nhà, đúng không? Đúng lúc tôi cũng có ý mở rộng quán ăn, không bằng thừa dịp cơ hội lần này thuê nhà của dì và căn nhà trống bên cạnh dì." Sở Từ vừa mở miệng nói là chính sự.
Ánh mắt chủ nhà kia sáng ngời: "Thật sao?"
"Ừh! Nhưng trong nhà dì Tiền hơi lộn xộn. Dù sao tôi cũng đang buôn bán, nếu dì có thể trả số tiền trước đó. Sau đó dọn hết đồ trong phòng đi, tôi rất vui lòng thuê nhà." Sở Từ lại nói tiếp.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Bản thân bà tạo nghiệt, cũng xứng đáng phải nhận hậu quả.
Nhưng bà Vương đã mời nàng đi chung thì đi xem cũng không có gì. Bởi vậy rất nhanh Sở Từ cầm hai hộp bánh ngọt trong tay đi ra ngoài với bà Vương.
* * *
"Tôi không muốn mở quán ăn nữa, còn tiền thuê nhà nửa năm vô luận như thế nào cậu cũng phải trả lại cho tôi... Cậu xem như là tội nghiệp tôi đi. Cậu xem chân tôi đã như vậy làm sao có thể tiếp tục buôn bán nữa chứ?" Ở ngoài phòng bệnh đều có thể nghe thấy giọng dì Tiền cãi vã.
Chỉ là bởi vì bị thương nên giọng nói nghe có vẻ yếu ớt. Đặc biệt là so sánh với dáng vẻ tràn đầy khỏe mạnh trước kia thì bây giờ quả thật gọi là dịu dàng.
"Nhưng chúng ta đã thỏa thuận trước, trừ phi dì thuê được ba năm. Nếu không sẽ không trả tiền thuê nhà. Dì xem đã qua năm mới, không khí náo nhiệt cũng chỉ mấy ngày. Thời điểm tốt nhất của một năm đều cho dì. Bây giờ dì trả nhà thì ai còn thuê? Hơn nữa, tôi cũng đã nhìn qua, trong quán của dì rất lộn xộn, muốn kinh doanh còn phải sửa chữa một lần nữa, cần mất một thời gian." Chủ nhà nói với vẻ mặt tức giận.
Hắn không muốn trả tiền, nhưng người nhà họ Tiền này tâm địa đen tối, tìm đến nhà hắn quấy rối. Thậm chí còn làm ầm ĩ đến đơn vị, lãnh đạo còn phê bình hắn một lần. Lúc này mới không có biện pháp đành phải đến đây thương lượng với dì Tiền. Ai biết người này lại còn không nói lý như vậy.
Nếu tất cả đồ đạc trong quán của bà đều ổn, lấy nhà lại thì có thể lập tức mở quán. Ngược lại cũng có người miễn cưỡng thuê có. Nhưng thực tế là quán ăn bừa bộn khắp nơi, cho dù giảm một nửa cũng không có ai thuê.
Trên con đường này có rất nhiều nhà cho thuê như vậy, ai muốn một mớ hỗn độn như vậy?
"Chuyện này tôi không quan tâm. Nếu cậu không trả số tiền còn lại thì sau khi tôi xuất viện sẽ đến đơn vị tìm lãnh đạo của cậu! Tôi bị thương ở trong nhà cậu. Cậu là chủ nhà, cậu không chịu trách nhiệm thì ai chịu?" Mặc dù đến lúc này dì Tiền vẫn vô lại như cũ, chỉ là đối tượng đổi thành người khác mà thôi.
Khi dì Tiền vừa dứt lời, Sở Từ đẩy cửa mà vào. Lập tức sắc mặt của dì Tiền cứng đờ.
"Cháu Tiền à, tôi và Tiểu Sở đến thăm cháu, sức khỏe của cháu thế nào? Bác sĩ nói gì?" Bà Vương ân cần hỏi.
Sở Từ mỉm cười nhìn chằm chằm dì Tiền. Dì Tiền chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, đột nhiên giống như rơi vào hầm băng, không được tự nhiên nói: "Tốt... tốt hơn nhiều rồi!"
Sở Từ ở đây làm sao bà dám nói không tốt chứ?
"Vậy là tốt rồi, chúng tôi mang cho cháu ít trái cây và bánh ngọt. Cháu nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt nha! Tôi nghe Tiểu Sở nói mấy tên trộm làm cháu bị thương đã đưa đến đồn công an. Nếu cháu cảm thấy kinh tế khó khăn thì để cho người nhà của mấy tên trộm này đền tiền. Quan trọng nhất là chữa khỏi chân trước mới được." Bà Vương lại nói tiếp.
Nhưng dì Tiền lúc này đã không còn khí thế lúc trước, cả người đờ đẫn gật đầu. Mặc dù biết rõ vết thương của mình là bị Sở Từ đánh, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận mấy tên trộm này ra tay. Loại cảm giác này, quả thực chính là nuốt răng gãy vào trong bụng, quá uất ức!
"Vừa rồi tôi đứng ngoài cửa nghe được dì Tiền muốn trả nhà, đúng không? Đúng lúc tôi cũng có ý mở rộng quán ăn, không bằng thừa dịp cơ hội lần này thuê nhà của dì và căn nhà trống bên cạnh dì." Sở Từ vừa mở miệng nói là chính sự.
Ánh mắt chủ nhà kia sáng ngời: "Thật sao?"
"Ừh! Nhưng trong nhà dì Tiền hơi lộn xộn. Dù sao tôi cũng đang buôn bán, nếu dì có thể trả số tiền trước đó. Sau đó dọn hết đồ trong phòng đi, tôi rất vui lòng thuê nhà." Sở Từ lại nói tiếp.