Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 353: Hối hận cũng đã muộn
Editor: demcodon
Buổi chiều, "lôi đài" của hai quán càng thêm lửa nóng lên. Sở Từ tiếp tục bán mì nước, còn có bánh ngọt chưa từng thấy. Hơn nữa cả buổi sáng, hầu như mỗi người cùng một thế hệ gần đây điều biết chuyện hai nhà thi đấu, cũng đều sôi nổi xúm lại xem náo nhiệt. Thậm chí cố ý muốn nếm thử món sở trường của hai quán một chút.
Nhưng khi nếm thử, tự nhiên là bên Sở Từ càng được hoan nghênh hơn.
Chỉ còn hai ngày nữa sang năm mới, mỗi nhà cũng cần một chút bánh ngọt và trái cây. Bây giờ Sở Từ xem như trùng hợp, hơn nữa hương vị và kiểu dáng hiếm lạ, bán cực cháy hàng.
Tất cả mọi người biết Sở Từ mỗi tháng chỉ bán những món từ bột mì một lần nên mua với số lượng cũng rất nhiều. Dù sao hương vị ngon, một tháng xa xỉ một lần cũng không quá mức.
Về phần đi đến quán ăn bên kia, trong lòng dì Tiền hơi trống rỗng, lo lắng cuối cùng Sở Từ vẫn thắng hơn bà một bậc. Cho nên không chỉ có nửa bán nửa tặng, cuối cùng còn làm hoạt động rút thăm trúng thưởng lớn. Gần tết nhất, mọi người đều muốn vui vẻ và may mắn, tự nhiên cũng muốn đến xem náo nhiệt. Cho nên khách trong quán ăn cũng là đợt này đến đợt khác không gián đoạn.
- -- ----
Một ngày trôi qua nhanh chóng, 10 giờ tối đã đến.
Sau khi kết thúc đợt buôn bán cuối cùng, người của hai quán lúc này mới cùng nhau đến.
Tần Trường Tố và Khương Lệ Châu chia nhau ở trong quán của đối phương, không biết tình huống của quán nhà mình. Trong lòng khó tránh khỏi hơi lo lắng, chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi kết quả.
Người làm chứng cũng khá nhiều, đều là hàng xóm gần đây, còn có ông lão giúp giữ giấy nợ. Mặc dù mọi người đến dựa vào tâm tư tò mò, nhưng mặc kệ nói như thế nào có mặt nhiều người như vậy ai cũng không thể giả vờ được.
Số tiền này đều đếm ở địa bàn của dì Tiền. Dù sao bà lớn tuổi, ỷ vào mình là người lớn chết sống không chịu đi, sợ đến chỗ Sở Từ sẽ bị khi dễ. Cho nên lúc này Sở Từ đặc biệt cầm thùng tiền đi tới bị một đám người nhìn chằm chằm.
"Sở Từ, bây giờ mày có hối hận cũng đã muộn. Nếu thật sự đếm số tiền này thì mày chắc chắn sẽ mất mặt!" Dì Tiền lớn tiếng doạ người, nhìn chằm chằm thùng tiền trong tay nàng nói.
Trong lòng bà vẫn cảm thấy hơi tự tin. Dù sao thì hôm nay buôn bán thật sự rất tốt. Thậm chí cho dù trước đây khai trương cũng không có nhiều người như vậy.
"Dì Tiền, tiền còn chưa có đếm, cứ vôi vàng đưa ra quyết định như vậy làm gì? Nhưng... mặc dù hôm nay dì kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng cũng không biết có đủ tiêu hay không? Than đá và củi này đã tiêu hao không ít, đúng không?" Sở Từ cười khẩy nói.
Trong lòng nàng đã tính sơ qua, cả ngày hôm nay dì Tiền kiếm được phải hơn 500. Mặc dù số tiền rất nhiều, nhưng lợi nhuận gần như không có.
500 đồng quả thật có thể mua rất nhiều thứ. Nhưng với số tiền mà dì Tiền tiêu xài cả ngày như nước chảy thì cái giá phải chăng. Ví dụ như thịt heo này, mặc dù 100 đồng có thể mua khoảng 3-40 ký. Nhưng bà có rất nhiều khách hàng lớn, khách hàng lại nhiều như vậy, ít nhất một ngày cũng tiêu thụ hơn 100 ký; chưa nói đến rau củ, ngũ cốc, dầu, gạo, bột mì và trái cây khác.
Có thể nói, dì Tiền nhìn như đang kiếm tiền. Nhưng trên thực tế chỉ sợ là bận rộn cả ngày, mệt mỏi muốn chết cũng không có lợi gì. Hơn nữa, sau hôm nay khách hàng có đến quán ăn của bà nữa chỉ sợ trong lòng sẽ không cân bằng. Dù sao giá cả cũng chênh lệnh với hôm nay. Đến lúc đó sẽ cảm thấy dì Tiền mở hắc điếm*.
(*Hắc điếm: hắc: đen tối, độc ác, bất hợp pháp; điếm: quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú. Là nơi tụ tập ăn chơi và làm điều phi pháp của bọn lưu manh, trộm cướp trong xã hội thời trước; có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp.)
Chính vì điều này mà Phúc Duyên Đài cho dù có thực hiện các hoạt động như thế nào cũng sẽ không giảm giá một cách rầm rộ, lợi ích do giảm giá mang đến chỉ là tạm thời. Nếu giảm giá quá mạnh sẽ gây ra vô vàn rắc rối.
Buổi chiều, "lôi đài" của hai quán càng thêm lửa nóng lên. Sở Từ tiếp tục bán mì nước, còn có bánh ngọt chưa từng thấy. Hơn nữa cả buổi sáng, hầu như mỗi người cùng một thế hệ gần đây điều biết chuyện hai nhà thi đấu, cũng đều sôi nổi xúm lại xem náo nhiệt. Thậm chí cố ý muốn nếm thử món sở trường của hai quán một chút.
Nhưng khi nếm thử, tự nhiên là bên Sở Từ càng được hoan nghênh hơn.
Chỉ còn hai ngày nữa sang năm mới, mỗi nhà cũng cần một chút bánh ngọt và trái cây. Bây giờ Sở Từ xem như trùng hợp, hơn nữa hương vị và kiểu dáng hiếm lạ, bán cực cháy hàng.
Tất cả mọi người biết Sở Từ mỗi tháng chỉ bán những món từ bột mì một lần nên mua với số lượng cũng rất nhiều. Dù sao hương vị ngon, một tháng xa xỉ một lần cũng không quá mức.
Về phần đi đến quán ăn bên kia, trong lòng dì Tiền hơi trống rỗng, lo lắng cuối cùng Sở Từ vẫn thắng hơn bà một bậc. Cho nên không chỉ có nửa bán nửa tặng, cuối cùng còn làm hoạt động rút thăm trúng thưởng lớn. Gần tết nhất, mọi người đều muốn vui vẻ và may mắn, tự nhiên cũng muốn đến xem náo nhiệt. Cho nên khách trong quán ăn cũng là đợt này đến đợt khác không gián đoạn.
- -- ----
Một ngày trôi qua nhanh chóng, 10 giờ tối đã đến.
Sau khi kết thúc đợt buôn bán cuối cùng, người của hai quán lúc này mới cùng nhau đến.
Tần Trường Tố và Khương Lệ Châu chia nhau ở trong quán của đối phương, không biết tình huống của quán nhà mình. Trong lòng khó tránh khỏi hơi lo lắng, chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi kết quả.
Người làm chứng cũng khá nhiều, đều là hàng xóm gần đây, còn có ông lão giúp giữ giấy nợ. Mặc dù mọi người đến dựa vào tâm tư tò mò, nhưng mặc kệ nói như thế nào có mặt nhiều người như vậy ai cũng không thể giả vờ được.
Số tiền này đều đếm ở địa bàn của dì Tiền. Dù sao bà lớn tuổi, ỷ vào mình là người lớn chết sống không chịu đi, sợ đến chỗ Sở Từ sẽ bị khi dễ. Cho nên lúc này Sở Từ đặc biệt cầm thùng tiền đi tới bị một đám người nhìn chằm chằm.
"Sở Từ, bây giờ mày có hối hận cũng đã muộn. Nếu thật sự đếm số tiền này thì mày chắc chắn sẽ mất mặt!" Dì Tiền lớn tiếng doạ người, nhìn chằm chằm thùng tiền trong tay nàng nói.
Trong lòng bà vẫn cảm thấy hơi tự tin. Dù sao thì hôm nay buôn bán thật sự rất tốt. Thậm chí cho dù trước đây khai trương cũng không có nhiều người như vậy.
"Dì Tiền, tiền còn chưa có đếm, cứ vôi vàng đưa ra quyết định như vậy làm gì? Nhưng... mặc dù hôm nay dì kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng cũng không biết có đủ tiêu hay không? Than đá và củi này đã tiêu hao không ít, đúng không?" Sở Từ cười khẩy nói.
Trong lòng nàng đã tính sơ qua, cả ngày hôm nay dì Tiền kiếm được phải hơn 500. Mặc dù số tiền rất nhiều, nhưng lợi nhuận gần như không có.
500 đồng quả thật có thể mua rất nhiều thứ. Nhưng với số tiền mà dì Tiền tiêu xài cả ngày như nước chảy thì cái giá phải chăng. Ví dụ như thịt heo này, mặc dù 100 đồng có thể mua khoảng 3-40 ký. Nhưng bà có rất nhiều khách hàng lớn, khách hàng lại nhiều như vậy, ít nhất một ngày cũng tiêu thụ hơn 100 ký; chưa nói đến rau củ, ngũ cốc, dầu, gạo, bột mì và trái cây khác.
Có thể nói, dì Tiền nhìn như đang kiếm tiền. Nhưng trên thực tế chỉ sợ là bận rộn cả ngày, mệt mỏi muốn chết cũng không có lợi gì. Hơn nữa, sau hôm nay khách hàng có đến quán ăn của bà nữa chỉ sợ trong lòng sẽ không cân bằng. Dù sao giá cả cũng chênh lệnh với hôm nay. Đến lúc đó sẽ cảm thấy dì Tiền mở hắc điếm*.
(*Hắc điếm: hắc: đen tối, độc ác, bất hợp pháp; điếm: quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú. Là nơi tụ tập ăn chơi và làm điều phi pháp của bọn lưu manh, trộm cướp trong xã hội thời trước; có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp.)
Chính vì điều này mà Phúc Duyên Đài cho dù có thực hiện các hoạt động như thế nào cũng sẽ không giảm giá một cách rầm rộ, lợi ích do giảm giá mang đến chỉ là tạm thời. Nếu giảm giá quá mạnh sẽ gây ra vô vàn rắc rối.