Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 351: Kiếm tiền khi thua lỗ
Editor: demcodon
"Em họ của mày biết làm những tà môn ma đạo này, dáng vẻ trông đẹp mắt thì có ích lợi gì? Nó chỉ mới mẻ một thời gian mà thôi, đến trưa ai còn sẽ ăn những điểm tâm này chứ? Hơn nữa, món ăn mấy hào làm sao có thể ăn no, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Còn không bằng cút đi sớm một chút." Dì Tiền nhìn thấy Tần Trường Tố và bà Vương đến giám sát thì không quên nói.
Trong lòng tự nhiên là không vui, bà cho rằng Sở Từ muốn làm món ăn từ bột mì chính là làm một số bánh bao màn thầu mà thôi, không ngờ loại điểm tâm này còn có thể bị nàng mân mê bày đủ trò.
Đặc biệt là bây giờ còn quá sớm, quán ăn của bà vẫn chưa mở hàng, nhìn thấy bên Sở Từ người ra người vào trong lòng càng sốt ruột. Chỉ có thể cầu nguyện đến trưa sẽ không có người đến quán Sở Từ.
Mặc dù Tần Trường Tố lo lắng cho Sở Từ cũng không để trong lòng. Nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể tùy ý dì Tiền nói hờn mát, càng sẽ không nâng cao sĩ khí của người khác trước mặt kẻ thù để hủy hoại oai phong của mình. Bởi vậy lập tức hắng giọng nói: "Dì Tiền à, dì không ăn được nho nên nói nho còn xanh à? Em họ của tôi cho dù làm đồ ăn từ đất sét cũng đều thơm, làm ra vẫn có người đổ xô đi mua. Nhưng quán của dì thì khác, nửa bán nửa tặng, đã kiếm tiền khi thua lỗ như vậy, không phải là không có ai đến sao?"
"Mày biết cái gì? Bây giờ còn sớm, đến trưa và tối sẽ đông khách!" Dì Tiền lập tức nói.
Tần Trường Tố khịt mũi: "Cũng may chúng ta tính là doanh thu mà không phải tiền lời. Nếu không quán ăn của dì chỉ sợ sẽ là số âm. Vốn dĩ giá món ăn cũng không cao, lại còn mua nhiều trái cây tặng như vậy. Chỉ sợ tính đến cuối cùng thật sự để cho dì thắng thì quán ăn của dì cũng không kiên trì được bao lâu."
Loại trái cây này có giá đắt như vậy, sao có thể dùng để làm tặng chứ? Em họ của cô mặc dù thích tặng đồ, nhưng những thứ tặng đều là bản thân tự làm với chi phí thấp. Hơn nữa cho dù nàng tặng như thế nào, giá cả và số lượng món ăn vẫn không thay đổi, nhìn thì ngốc nhưng trên thực tế kiếm được rất nhiều tiền. Người bắt chước bừa giống như dì Tiền như vậy, càng xấu càng tốt.
Dì Tiền bị Tần Trường Tố nói trúng tim đen lập tức trừng mắt liếc nhìn cô một cái: "Ít xen vào việc của người khác đi! Mày cũng đừng quên, Sở Từ còn đặt cược 1000 đồng đấy!"
Nếu Sở Từ thua cuộc không chịu đi, vậy 1000 đồng kia chính là của bà, hơn nữa làm theo cũng không hòa hợp được. Nếu nó đi rồi, khách hàng bị Sở Từ thu hút đến còn không phải đều thuộc về bà sao? Đến lúc đó, vô luận như thế nào cũng có thể kiếm về số tiền hôm nay bà bị thua lỗ.
Bà cũng không tin mình đã dán tiền bên ngoài như vậy còn có thể không thắng được Sở Từ bán những điểm tâm rẻ này.
- -- ---
Trong khi dì Tiền đang suy nghĩ miên man, bên này Sở Từ đã bán xong nồi hấp đầu tiên, một nồi hấp năm tầng thu được khoảng 20 đồng. Trong phòng đã kín chỗ, cũng may điểm tâm cũng rất dễ ăn, cũng không cần uống rượu. Cho nên người đến đi cũng nhanh chóng. Nếu không sẽ có rất nhiều người xếp hàng ở bên ngoài.
Tất nhiên, cũng ít nhiều nhờ vào những điểm tâm này dễ đóng gói, lại có nhiều người đi làm gần đó. Cho nên tiền được Sở Từ không ngừng thu vào giống như nước chảy. Mặc dù đều là tiền lẻ, nhưng cộng lại số lượng cũng rất khách quan. Khương Lệ Châu xem đều âm thầm sốt ruột, thỉnh thoảng lại liếc mắt qua quán của mợ mình nhìn xem bên kia có buôn bán hay không.
Tất cả hàng xóm đều cho rằng điểm tâm này của Sở Từ chỉ bán đắt được một lát, lại không nghĩ rằng sau hai tiếng đồng hồ, cảnh tượng vẫn còn nóng như cũ. Thậm chí người ngày càng nhiều.
Sở Từ đã không còn rảnh lộ mặt ra ngoài mà chui người vào sau bếp, lò nướng và mấy cái nồi to không ngừng nghỉ. Lồng hấp bưng được tầng nào ra bên ngoài đều được săn đón.
"Không phải là mấy cái sủi cảo và bánh bao hấp sao? Có ăn ngon như vậy không?" Trong đám người, có người không nhịn được hỏi.
Mùi hương là rất thơm, nhưng không đến mức làm cho người ta háo hức như vậy chứ?
"Em họ của mày biết làm những tà môn ma đạo này, dáng vẻ trông đẹp mắt thì có ích lợi gì? Nó chỉ mới mẻ một thời gian mà thôi, đến trưa ai còn sẽ ăn những điểm tâm này chứ? Hơn nữa, món ăn mấy hào làm sao có thể ăn no, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Còn không bằng cút đi sớm một chút." Dì Tiền nhìn thấy Tần Trường Tố và bà Vương đến giám sát thì không quên nói.
Trong lòng tự nhiên là không vui, bà cho rằng Sở Từ muốn làm món ăn từ bột mì chính là làm một số bánh bao màn thầu mà thôi, không ngờ loại điểm tâm này còn có thể bị nàng mân mê bày đủ trò.
Đặc biệt là bây giờ còn quá sớm, quán ăn của bà vẫn chưa mở hàng, nhìn thấy bên Sở Từ người ra người vào trong lòng càng sốt ruột. Chỉ có thể cầu nguyện đến trưa sẽ không có người đến quán Sở Từ.
Mặc dù Tần Trường Tố lo lắng cho Sở Từ cũng không để trong lòng. Nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể tùy ý dì Tiền nói hờn mát, càng sẽ không nâng cao sĩ khí của người khác trước mặt kẻ thù để hủy hoại oai phong của mình. Bởi vậy lập tức hắng giọng nói: "Dì Tiền à, dì không ăn được nho nên nói nho còn xanh à? Em họ của tôi cho dù làm đồ ăn từ đất sét cũng đều thơm, làm ra vẫn có người đổ xô đi mua. Nhưng quán của dì thì khác, nửa bán nửa tặng, đã kiếm tiền khi thua lỗ như vậy, không phải là không có ai đến sao?"
"Mày biết cái gì? Bây giờ còn sớm, đến trưa và tối sẽ đông khách!" Dì Tiền lập tức nói.
Tần Trường Tố khịt mũi: "Cũng may chúng ta tính là doanh thu mà không phải tiền lời. Nếu không quán ăn của dì chỉ sợ sẽ là số âm. Vốn dĩ giá món ăn cũng không cao, lại còn mua nhiều trái cây tặng như vậy. Chỉ sợ tính đến cuối cùng thật sự để cho dì thắng thì quán ăn của dì cũng không kiên trì được bao lâu."
Loại trái cây này có giá đắt như vậy, sao có thể dùng để làm tặng chứ? Em họ của cô mặc dù thích tặng đồ, nhưng những thứ tặng đều là bản thân tự làm với chi phí thấp. Hơn nữa cho dù nàng tặng như thế nào, giá cả và số lượng món ăn vẫn không thay đổi, nhìn thì ngốc nhưng trên thực tế kiếm được rất nhiều tiền. Người bắt chước bừa giống như dì Tiền như vậy, càng xấu càng tốt.
Dì Tiền bị Tần Trường Tố nói trúng tim đen lập tức trừng mắt liếc nhìn cô một cái: "Ít xen vào việc của người khác đi! Mày cũng đừng quên, Sở Từ còn đặt cược 1000 đồng đấy!"
Nếu Sở Từ thua cuộc không chịu đi, vậy 1000 đồng kia chính là của bà, hơn nữa làm theo cũng không hòa hợp được. Nếu nó đi rồi, khách hàng bị Sở Từ thu hút đến còn không phải đều thuộc về bà sao? Đến lúc đó, vô luận như thế nào cũng có thể kiếm về số tiền hôm nay bà bị thua lỗ.
Bà cũng không tin mình đã dán tiền bên ngoài như vậy còn có thể không thắng được Sở Từ bán những điểm tâm rẻ này.
- -- ---
Trong khi dì Tiền đang suy nghĩ miên man, bên này Sở Từ đã bán xong nồi hấp đầu tiên, một nồi hấp năm tầng thu được khoảng 20 đồng. Trong phòng đã kín chỗ, cũng may điểm tâm cũng rất dễ ăn, cũng không cần uống rượu. Cho nên người đến đi cũng nhanh chóng. Nếu không sẽ có rất nhiều người xếp hàng ở bên ngoài.
Tất nhiên, cũng ít nhiều nhờ vào những điểm tâm này dễ đóng gói, lại có nhiều người đi làm gần đó. Cho nên tiền được Sở Từ không ngừng thu vào giống như nước chảy. Mặc dù đều là tiền lẻ, nhưng cộng lại số lượng cũng rất khách quan. Khương Lệ Châu xem đều âm thầm sốt ruột, thỉnh thoảng lại liếc mắt qua quán của mợ mình nhìn xem bên kia có buôn bán hay không.
Tất cả hàng xóm đều cho rằng điểm tâm này của Sở Từ chỉ bán đắt được một lát, lại không nghĩ rằng sau hai tiếng đồng hồ, cảnh tượng vẫn còn nóng như cũ. Thậm chí người ngày càng nhiều.
Sở Từ đã không còn rảnh lộ mặt ra ngoài mà chui người vào sau bếp, lò nướng và mấy cái nồi to không ngừng nghỉ. Lồng hấp bưng được tầng nào ra bên ngoài đều được săn đón.
"Không phải là mấy cái sủi cảo và bánh bao hấp sao? Có ăn ngon như vậy không?" Trong đám người, có người không nhịn được hỏi.
Mùi hương là rất thơm, nhưng không đến mức làm cho người ta háo hức như vậy chứ?