Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 32
Trong nhà chị Hoàng trên có một mẹ chồng, dưới có một em trai và một cô em chồng.
Chồng chị là người thành thật. Nhưng ba anh em được dì Hoàng nuôi lớn nên rất hiếu thảo với bà mẹ già này nên có vẻ yếu đuối vô năng; mà em trai chồng nhà họ Hoàng cũng là học sinh cấp 3, còn học chung trường với Sở Đường. Hai người có mối quan hệ cạnh tranh, thậm chí còn coi thường nàng. Về phần em gái chồng và mẹ chồng của chị Hoàng...
Cô em chồng kia vẫn ổn, bình thường mặc dù thích ham món lợi nhỏ nhưng tuổi còn nhỏ. Cho nên lá gan tương đối cũng nhỏ. Nhưng dì Hoàng kia cũng là người có tiếng keo kiệt.
Trước kia một mình bà nuôi ba đứa con trải qua cuộc sống không tốt nên tương đối cần kiệm. Nhưng chị Hoàng thì khác, đối với phương diện tiền tài không quá để ý, điểm này làm cho dì Hoàng thường xuyên bất mãn. Đặc biệt là trước đây chị thường tặng đồ cho nàng, chân trước đưa tới thì sau lưng dì Hoàng sẽ gặp nàng ở gần đó chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không phải là người dễ đối phó.
Một người như vậy sau khi bị ở mất đồ gia truyền. Thậm chí dưới tình huống tất cả mọi người hoài nghi nàng, nhưng không có đến cửa mắng chửi.
Mặc dù anh Hoàng ngã gãy chân, nhưng tuyệt đối cũng không ảnh hưởng dì Hoàng tìm đồ gia truyền. Hơn nữa dì Hoàng cũng tuyệt đối không phải là một người toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa con cả trước giường bệnh. Nguyên nhân bà không có xuất hiện rất có thể là bởi vì trong lòng đã xác định căn bản không tìm thấy.
Trong lòng Sở Từ suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có nói thẳng ra. Dù sao liên quan đến việc riêng nhà họ Hoàng. Nếu nàng nói rõ không chừng chị Hoàng còn sẽ cảm thấy nàng muốn mang chậu phân này đổ trên đầu dì Hoàng, đến lúc đó ngược lại sẽ làm chị nghĩ nhiều.
"Chị à, em nghe nói... chị đi lên thị trấn lại bị dì Hoàng đuổi về. Trước kia dì dường như không có hung dữ với chị như vậy..." Ánh mắt Sở Từ chợt lóe, nhẹ giọng nói một câu.
"Chị làm mất vòng tay, lại làm hại Kiến Dân ngã gãy chân. Mẹ chồng sao có thể bằng lòng gặp chị..." Bởi vì một chút hiềm nghi với Sở Từ nên thái độ của chị Hoàng cũng tốt vài phần. Sau khi nói một câu lại nói: "Nếu không còn chuyện gì khác em vẫn nên về đi. Nếu tin tức em tới truyền đến lỗ tai mẹ chồng chị thì bà sẽ tức giận."
Sở Từ lên tiếng: "Chị à, sau này có việc gì cần em giúp đỡ cứ việc nói. Hôm nay em đi trước đây, hôm nào lại đến gặp chị." Sở Từ nói một câu, lúc này mới quay đầu rời đi.
Chị Hoàng cười khổ một cái, Sở Từ giúp chị? Lời này trước kia đều là chị nói mới đúng.
Sở Từ kỳ thật muốn nói nhắc thêm vài câu với chị, nhưng lời nói đến bên miệng không nói ra. Hiện tại chị Hoàng cũng không còn tốt như trước kia. Nhà mẹ đẻ hiện tại không đáng tin, công việc cũng bị mất, lại bị mang tiếng làm mất đồ gia truyền. Dì Hoàng kia nếu bất mãn con dâu 5 năm chưa sinh con vậy tuyệt đối có lý do và năng lực đuổi chị Hoàng ra cửa. Mà Hoàng Kiến Dân có vài phần ngu hiếu, chưa chắc có thể bảo vệ chị Hoàng bình yên.
Đương nhiên, nàng cũng hy vọng là nàng nghĩ quá nhiều. Trong lòng Sở Từ hơi có chướng mắt nhà họ Hoàng này, cũng cảm thấy tính cách của chị Hoàng không khỏi quá đơn thuần.
Không nói cái khác, chỉ cần nhìn vào ngôi nhà của nhà họ Hoàng ở thì biết. Chị gả vào cửa 5 năm, mang tất cả tiền nhà mẹ đẻ cho mình đều tiêu xài ra ngoài làm cho nhà chồng chiếm hết lợi. Tuy nói gả vào cửa đó là người một nhà. Nhưng không chừa đường lui cho mình nó tương đương với việc đẩy bản thân vào ngõ cụt.
Cho dù dì Hoàng không có tâm tư thay đổi con dâu, thì sau này đối xử với chị Hoàng cũng tuyệt đối không giống như trước đây.
Sở Từ với vẻ mặt lo lắng. Lúc trở về trong lòng Sở Đường rất là khó hiểu, hỏi một hồi nàng mới nói suy nghĩ của mình với cậu. Sở Đường vừa nghe trong lòng rất ngạc nhiên, trước kia cậu cảm thấy mình xem như đã nhiều tâm nhãn. Nhưng nhìn dáng vẻ này xem ra Sở Từ cũng không ít.
Chồng chị là người thành thật. Nhưng ba anh em được dì Hoàng nuôi lớn nên rất hiếu thảo với bà mẹ già này nên có vẻ yếu đuối vô năng; mà em trai chồng nhà họ Hoàng cũng là học sinh cấp 3, còn học chung trường với Sở Đường. Hai người có mối quan hệ cạnh tranh, thậm chí còn coi thường nàng. Về phần em gái chồng và mẹ chồng của chị Hoàng...
Cô em chồng kia vẫn ổn, bình thường mặc dù thích ham món lợi nhỏ nhưng tuổi còn nhỏ. Cho nên lá gan tương đối cũng nhỏ. Nhưng dì Hoàng kia cũng là người có tiếng keo kiệt.
Trước kia một mình bà nuôi ba đứa con trải qua cuộc sống không tốt nên tương đối cần kiệm. Nhưng chị Hoàng thì khác, đối với phương diện tiền tài không quá để ý, điểm này làm cho dì Hoàng thường xuyên bất mãn. Đặc biệt là trước đây chị thường tặng đồ cho nàng, chân trước đưa tới thì sau lưng dì Hoàng sẽ gặp nàng ở gần đó chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không phải là người dễ đối phó.
Một người như vậy sau khi bị ở mất đồ gia truyền. Thậm chí dưới tình huống tất cả mọi người hoài nghi nàng, nhưng không có đến cửa mắng chửi.
Mặc dù anh Hoàng ngã gãy chân, nhưng tuyệt đối cũng không ảnh hưởng dì Hoàng tìm đồ gia truyền. Hơn nữa dì Hoàng cũng tuyệt đối không phải là một người toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa con cả trước giường bệnh. Nguyên nhân bà không có xuất hiện rất có thể là bởi vì trong lòng đã xác định căn bản không tìm thấy.
Trong lòng Sở Từ suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có nói thẳng ra. Dù sao liên quan đến việc riêng nhà họ Hoàng. Nếu nàng nói rõ không chừng chị Hoàng còn sẽ cảm thấy nàng muốn mang chậu phân này đổ trên đầu dì Hoàng, đến lúc đó ngược lại sẽ làm chị nghĩ nhiều.
"Chị à, em nghe nói... chị đi lên thị trấn lại bị dì Hoàng đuổi về. Trước kia dì dường như không có hung dữ với chị như vậy..." Ánh mắt Sở Từ chợt lóe, nhẹ giọng nói một câu.
"Chị làm mất vòng tay, lại làm hại Kiến Dân ngã gãy chân. Mẹ chồng sao có thể bằng lòng gặp chị..." Bởi vì một chút hiềm nghi với Sở Từ nên thái độ của chị Hoàng cũng tốt vài phần. Sau khi nói một câu lại nói: "Nếu không còn chuyện gì khác em vẫn nên về đi. Nếu tin tức em tới truyền đến lỗ tai mẹ chồng chị thì bà sẽ tức giận."
Sở Từ lên tiếng: "Chị à, sau này có việc gì cần em giúp đỡ cứ việc nói. Hôm nay em đi trước đây, hôm nào lại đến gặp chị." Sở Từ nói một câu, lúc này mới quay đầu rời đi.
Chị Hoàng cười khổ một cái, Sở Từ giúp chị? Lời này trước kia đều là chị nói mới đúng.
Sở Từ kỳ thật muốn nói nhắc thêm vài câu với chị, nhưng lời nói đến bên miệng không nói ra. Hiện tại chị Hoàng cũng không còn tốt như trước kia. Nhà mẹ đẻ hiện tại không đáng tin, công việc cũng bị mất, lại bị mang tiếng làm mất đồ gia truyền. Dì Hoàng kia nếu bất mãn con dâu 5 năm chưa sinh con vậy tuyệt đối có lý do và năng lực đuổi chị Hoàng ra cửa. Mà Hoàng Kiến Dân có vài phần ngu hiếu, chưa chắc có thể bảo vệ chị Hoàng bình yên.
Đương nhiên, nàng cũng hy vọng là nàng nghĩ quá nhiều. Trong lòng Sở Từ hơi có chướng mắt nhà họ Hoàng này, cũng cảm thấy tính cách của chị Hoàng không khỏi quá đơn thuần.
Không nói cái khác, chỉ cần nhìn vào ngôi nhà của nhà họ Hoàng ở thì biết. Chị gả vào cửa 5 năm, mang tất cả tiền nhà mẹ đẻ cho mình đều tiêu xài ra ngoài làm cho nhà chồng chiếm hết lợi. Tuy nói gả vào cửa đó là người một nhà. Nhưng không chừa đường lui cho mình nó tương đương với việc đẩy bản thân vào ngõ cụt.
Cho dù dì Hoàng không có tâm tư thay đổi con dâu, thì sau này đối xử với chị Hoàng cũng tuyệt đối không giống như trước đây.
Sở Từ với vẻ mặt lo lắng. Lúc trở về trong lòng Sở Đường rất là khó hiểu, hỏi một hồi nàng mới nói suy nghĩ của mình với cậu. Sở Đường vừa nghe trong lòng rất ngạc nhiên, trước kia cậu cảm thấy mình xem như đã nhiều tâm nhãn. Nhưng nhìn dáng vẻ này xem ra Sở Từ cũng không ít.