Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 260: Chết không tử tế
Editor: demcodon
Thôn nhỏ này vốn dĩ còn hơi lạc hậu, tư tưởng trọng nam khinh nữ lại nghiêm trọng. Mỗi nhà đều tự hào vì sinh con trai, con gái dĩ nhiên càng ít đi. Những người con trai này vừa đến tuổi cưới vợ hầu hết là tìm người ngoài thôn. Cho nên hiện tại, nếu thôn trưởng thật sự dám đến. Thậm chí thật sự dám can đảm ra tay với nàng và Sở Đường, nàng dĩ nhiên sẽ nghĩ cách hủy hoại hết danh dự của thôn nay. Đến lúc đó con trai ở đây còn muốn cưới vợ? Không có cửa đâu!
Sở Từ tràn đầy tự tin làm cho bà lão sợ hãi. Bà Tần đã lớn tuổi, cũng ỷ vào lớn tuổi hành động ngang ngược với tiểu bối. Cho tới bây giờ chỉ có mấy đứa nhỏ dám hô to gọi nhỏ với bà như vậy. Vốn dĩ cho rằng khí thế của mình có thể hù Sở Từ. Nhưng không nghĩ tới bị Sở Từ hù ngược lại, nhất thời hơi sửng sốt. Qua mấy giây, lúc này mới chỉ vào mặt Sở Từ nói: "Mày... mày là con bé nhà ai?"
"Người nằm trên giường chính là dì ruột của tôi." Sở Từ nhíu mày lạnh lùng nói.
Mấy chữ đơn giản lại làm cho mũi Tần Trường Tố đau xót. Một câu đơn giản như vậy, cô và anh trai đã chờ mong rất nhiều năm. Trước kia luôn hy vọng mấy ông cậu, thậm chí là anh họ có thể đến làm chủ cho mẹ. Nhưng vô luận bọn họ mở miệng với người nhà họ Sở như thế nào, bọn họ đều chỉ biết nói: Con nít thì biết cái gì? Chuyện của người lớn đừng quan tâm!
"Dì ruột?" Bà Tần hơi sửng sốt, một lát sau ánh mắt sáng ngời, lập tức cười nhạo nói: "Tao còn tưởng là ai chứ, hóa ra mày chính là đứa con hoang không ba không mẹ. Nhà họ Tần chúng tao đã nhiều năm không có qua lại gì với mày. Mày còn rãnh rỗi đến quan tâm chuyện nhà tao à, nhanh lên cút đi tao sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Bằng không tao lập tức làm cho chị em tụi bây vào tù!"
Nhà họ Tần và nhà họ Sở dù sao cũng là thông gia. Cho nên có một số việc vẫn biết được. Huống chi năm đó đứa con gái út của nhà họ Sở chưa kết hôn đã có thai, lại khó sinh mà chết không xem như việc nhỏ. Bọn họ dĩ nhiên cũng có thể biết được một số tin tức.
Hôm nay nếu người đến là Sở Phương Phương, con gái thằng hai nhà họ Sở thì bà còn có thể khách khí một chút. Thậm chí chữa bệnh cho Sở Tú Trinh. Nhưng nếu là đứa con hoang này thì không cần thiết.
Chỉ là hai chị em mà thôi, phía sau không có chỗ dựa vào, có thể nổi lên sóng gió gì? Chỉ cần dọa một cái tụi nó còn phải lăn đi sao?
Trong mắt Sở Từ lóe lên một tia lạnh lẽo: "Bà Tần, bà tốt nhất nên suy nghĩ kỹ. Trên người dì tôi mỗi một vết thương kia đều là chứng cứ. Bình thường mẹ con hai người đối xử với dì ấy như thế nào, hàng xóm khẳng định rất rõ ràng. Bây giờ bọn họ bao che bà, nhưng tương lai chưa chắc. Thôn họ Tần mấy người có rất nhiều đàn ông chưa cưới vợ, tôi không ngại bây giờ làm ồn ào lên..."
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Trước kia mẹ con hai người mặc kệ làm ầm ĩ như thế nào. Dù sao cũng không ra khỏi nhà, không ảnh hưởng gì đến người khác. Chỉ khi nào Sở Từ quậy lớn chuyện này sẽ liên lụy đến lợi ích của cả thôn.
Sắc mặt của bà Tần thay đổi. Mặc dù bà khắt khe con dâu, nhưng chủ yếu là bởi vì không có nhà mẹ làm chỗ dựa cho con dâu...
"Mày đừng hù tao sợ, với một cái miệng của mày sao có thể quậy được?" Bà Tần khịt mũi coi thường nói tiếp.
Sở Từ mỉm cười tự tin: "Không tin phải không? Tôi bảo đảm trong vòng 3 ngày bà nhất định sẽ đến cầu xin tôi. Nhưng đến lúc đó, nếu dì của tôi có chuyện gì tôi sẽ làm cho cả nhà bà chết không tử tế."
Nụ cười của Sở Từ lộ ra vài phần ác độc, làm cho người ta chợt lạnh sống lưng.
Bà lão nhăn mặt, trong lòng mắng một tiếng xui xẻo. Nhưng mà lại có vài phần lo sợ bất an. Dù sao biểu hiện của Sở Từ lúc này thật sự hơi dọa người.
"Cút cút cút! Nếu không đi tao thả chó!" Bà lão kiên trì nói.
Thôn nhỏ này vốn dĩ còn hơi lạc hậu, tư tưởng trọng nam khinh nữ lại nghiêm trọng. Mỗi nhà đều tự hào vì sinh con trai, con gái dĩ nhiên càng ít đi. Những người con trai này vừa đến tuổi cưới vợ hầu hết là tìm người ngoài thôn. Cho nên hiện tại, nếu thôn trưởng thật sự dám đến. Thậm chí thật sự dám can đảm ra tay với nàng và Sở Đường, nàng dĩ nhiên sẽ nghĩ cách hủy hoại hết danh dự của thôn nay. Đến lúc đó con trai ở đây còn muốn cưới vợ? Không có cửa đâu!
Sở Từ tràn đầy tự tin làm cho bà lão sợ hãi. Bà Tần đã lớn tuổi, cũng ỷ vào lớn tuổi hành động ngang ngược với tiểu bối. Cho tới bây giờ chỉ có mấy đứa nhỏ dám hô to gọi nhỏ với bà như vậy. Vốn dĩ cho rằng khí thế của mình có thể hù Sở Từ. Nhưng không nghĩ tới bị Sở Từ hù ngược lại, nhất thời hơi sửng sốt. Qua mấy giây, lúc này mới chỉ vào mặt Sở Từ nói: "Mày... mày là con bé nhà ai?"
"Người nằm trên giường chính là dì ruột của tôi." Sở Từ nhíu mày lạnh lùng nói.
Mấy chữ đơn giản lại làm cho mũi Tần Trường Tố đau xót. Một câu đơn giản như vậy, cô và anh trai đã chờ mong rất nhiều năm. Trước kia luôn hy vọng mấy ông cậu, thậm chí là anh họ có thể đến làm chủ cho mẹ. Nhưng vô luận bọn họ mở miệng với người nhà họ Sở như thế nào, bọn họ đều chỉ biết nói: Con nít thì biết cái gì? Chuyện của người lớn đừng quan tâm!
"Dì ruột?" Bà Tần hơi sửng sốt, một lát sau ánh mắt sáng ngời, lập tức cười nhạo nói: "Tao còn tưởng là ai chứ, hóa ra mày chính là đứa con hoang không ba không mẹ. Nhà họ Tần chúng tao đã nhiều năm không có qua lại gì với mày. Mày còn rãnh rỗi đến quan tâm chuyện nhà tao à, nhanh lên cút đi tao sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Bằng không tao lập tức làm cho chị em tụi bây vào tù!"
Nhà họ Tần và nhà họ Sở dù sao cũng là thông gia. Cho nên có một số việc vẫn biết được. Huống chi năm đó đứa con gái út của nhà họ Sở chưa kết hôn đã có thai, lại khó sinh mà chết không xem như việc nhỏ. Bọn họ dĩ nhiên cũng có thể biết được một số tin tức.
Hôm nay nếu người đến là Sở Phương Phương, con gái thằng hai nhà họ Sở thì bà còn có thể khách khí một chút. Thậm chí chữa bệnh cho Sở Tú Trinh. Nhưng nếu là đứa con hoang này thì không cần thiết.
Chỉ là hai chị em mà thôi, phía sau không có chỗ dựa vào, có thể nổi lên sóng gió gì? Chỉ cần dọa một cái tụi nó còn phải lăn đi sao?
Trong mắt Sở Từ lóe lên một tia lạnh lẽo: "Bà Tần, bà tốt nhất nên suy nghĩ kỹ. Trên người dì tôi mỗi một vết thương kia đều là chứng cứ. Bình thường mẹ con hai người đối xử với dì ấy như thế nào, hàng xóm khẳng định rất rõ ràng. Bây giờ bọn họ bao che bà, nhưng tương lai chưa chắc. Thôn họ Tần mấy người có rất nhiều đàn ông chưa cưới vợ, tôi không ngại bây giờ làm ồn ào lên..."
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Trước kia mẹ con hai người mặc kệ làm ầm ĩ như thế nào. Dù sao cũng không ra khỏi nhà, không ảnh hưởng gì đến người khác. Chỉ khi nào Sở Từ quậy lớn chuyện này sẽ liên lụy đến lợi ích của cả thôn.
Sắc mặt của bà Tần thay đổi. Mặc dù bà khắt khe con dâu, nhưng chủ yếu là bởi vì không có nhà mẹ làm chỗ dựa cho con dâu...
"Mày đừng hù tao sợ, với một cái miệng của mày sao có thể quậy được?" Bà Tần khịt mũi coi thường nói tiếp.
Sở Từ mỉm cười tự tin: "Không tin phải không? Tôi bảo đảm trong vòng 3 ngày bà nhất định sẽ đến cầu xin tôi. Nhưng đến lúc đó, nếu dì của tôi có chuyện gì tôi sẽ làm cho cả nhà bà chết không tử tế."
Nụ cười của Sở Từ lộ ra vài phần ác độc, làm cho người ta chợt lạnh sống lưng.
Bà lão nhăn mặt, trong lòng mắng một tiếng xui xẻo. Nhưng mà lại có vài phần lo sợ bất an. Dù sao biểu hiện của Sở Từ lúc này thật sự hơi dọa người.
"Cút cút cút! Nếu không đi tao thả chó!" Bà lão kiên trì nói.