Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 155: Keo kiệt
Editor: demcodon
Sở Từ im lặng một hồi lâu, lẳng lặng nhìn Từ Vân Liệt mời những người này đi.
"Không bị dọa sợ chứ?" Sau khi trong sân khôi phục im lặng Từ Vân Liệt hỏi một câu.
Sở Từ lắc đầu lấy giấy bút từ trong tay Từ Nhị qua viết: "Em cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao thôn dân nghe lời anh nói như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì anh từng đi lính à?"
"Đương nhiên không phải." Từ Vân Liệt mỉm cười nói: "Khi anh còn nhỏ, thím thỉnh thoảng vu oan anh trộm đồ ăn trong nhà, nói anh ăn ngon lười biếng, dùng cớ như vậy kiếm chuyện với anh. Sau đó chịu nhiều thiệt thòi mới bắt đầu nghĩ biện pháp, thường xuyên giúp trưởng bối trong thôn làm việc, công việc cũng không nặng. Nhưng có thể để lại một chút ấn tượng tốt cho bọn họ, thời gian dài thím cho dù là vu oan anh cũng không có ai tin."
Trương Hồng Hoa lúc này còn ở đây, nghe được lời này tức giận đến mức mặt tái đi, cũng thật không thể phản bác.
Con trai cả có lợi này từ nhỏ chính là người thông minh. Hai năm đầu bà gả đến, đứa nhỏ này cũng không dám không nghe lời, bị bà dạy đến dễ bảo, cũng không biết bắt đầu từ khi nào hàng xóm đến làm khách đột nhiên khen ngợi nó, nói nó chịu khó hiểu chuyện, nói nó lương thiện thành thật. Bà vốn dĩ cho rằng đó đều là lời khách sáo, mà khi bà lại trút giận lên Từ Vân Liệt những hàng xóm đó sẽ chỉ vào mặt bà nói bà lòng dạ hiểm độc. Thái độ của những người đó giống như xem Từ Vân Liệt là con ruột mà thương, quả thực đều điên rồ!
Hiện tại bà cuối cùng đã biết. Hóa ra là thằng cả này cố ý đi lấy lòng!
Sở Từ cũng nhịn không được ngạc nhiên viết: "Nhìn dáng vẻ này của anh không giống như là có tâm kế như vậy nha."
Quả thật là không nghĩ tới, khi còn nhỏ đã tính kế như vậy. Một hạt giống âm hiểm tốt như thế tại sao hiện tại nhìn qua lại hàm hậu thành thật như vậy? Hơn nữa hôm qua còn đưa hết tất cả tiền trên người bồi thường cho nàng. Chẳng lẽ là chuẩn bị ra tay sau lưng ư? Nhưng dựa vào năng lực nhìn người hai đời của nàng, dáng vẻ này của hắn thật không giống người xấu.
"Anh chỉ là muốn trưởng bối thích, tự bảo vệ mình mà thôi." Từ Vân Liệt ăn ngay nói thật.
Sở Từ nhịn không được mỉm cười, liếc nhìn Trương Hồng Hoa bên cạnh một cái. Chỉ thấy bà dường như tức giận đến mức bốc khói, đôi mắt nóng rát nhìn chằm chằm Từ Vân Liệt, thấy hai anh em hững hờ với bà chỉ có thể dậm chân rời đi.
"Anh đi lên thị trấn báo án. Nếu lại có người đến giống như vừa rồi thì thông minh một chút, nói một chút đạo lý với bọn họ, tóm lại là có thể kéo dài thời gian bao lâu thì cứ kéo." Từ Vân Liệt nói tiếp.
Sở Từ gật đầu. Nàng vốn dĩ chính là người nóng nảy không muốn giải thích. Nhưng ở chỗ này không thể la hét và giết chết, điều đó làm cho tính tình của nàng đều bị bào mòn sạch sẽ, bị buộc phải học quanh co lòng vòng, học biện luận thư thả giống như những văn nhân đó.
Nhưng có Từ Vân Liệt nhúng tay, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có ai lại đi tìm nàng.
Thật đáng thương, trước kia đều là người khác dựa vào nàng. Hiện tại khen ngược, nàng còn phải dựa vào người khác giải quyết rắc rối. Thật cmn uất ức, cũng may chỗ dựa này thuận mắt, tính tình tốt. Nếu không trong lòng nàng thật sự có thể ói đến chết mất. Nhưng người kính nàng một thước - nàng kính người một trượng. Từ Đại đối xử tốt với nàng, chờ nàng học giỏi dược lý không chừng còn có thể chữa khỏi thính lực cho hắn. Ngoài ra chính là những võ công kiếp trước của mình, hiện tại căn cốt bản thân cho dù là lo lắng cố sức nhiều cũng không học được ba phần, vứt đi thật sự đáng tiếc. Ngược lại có có thể dạy cho Từ Đại làm một nhân tình.
"Trời sắp mưa rồi, lấy dù hãy đi." Sở Từ có lòng tốt nhắc nhở nói, thuận tay lại móc ra 10 đồng đưa cho hắn nói: "Trên người anh không phải không có tiền sao? Lúc đi lên thị trấn mà dùng, lúc cần thiết mời người phá án một chén mì Dương Xuân 8 xu vẫn có thể. Đúng rồi, nếu có dư tiền mua dù về, nhà của em không có..."
Sở Đường ở bên cạnh vừa nghe khóe miệng co giật. Còn nghĩ rằng chị đã trở nên hào phóng. Hóa ra vẫn keo kiệt như cũ.
Sở Từ không phải thật sự vì tiết kiệm tiền, mời khách ăn cơm tốt nhất vẫn là thu liễm một chút. Bữa tiệc lớn chỉ có thể dụ dỗ lòng tham của người khác, có chừng mực biểu đạt ra thiện ý cũng dễ làm thôi, không cần phải quá nhiều tiền. Đương nhiên, cũng không thể làm vắt cổ chày ra nước thật sự. Dù sao cắn người miệng mềm - bắt người tay ngắn, cho chỗ tốt kèm theo gương mặt tươi cười, người khác làm việc cũng càng ra sức không phải sao?
Sở Từ im lặng một hồi lâu, lẳng lặng nhìn Từ Vân Liệt mời những người này đi.
"Không bị dọa sợ chứ?" Sau khi trong sân khôi phục im lặng Từ Vân Liệt hỏi một câu.
Sở Từ lắc đầu lấy giấy bút từ trong tay Từ Nhị qua viết: "Em cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao thôn dân nghe lời anh nói như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì anh từng đi lính à?"
"Đương nhiên không phải." Từ Vân Liệt mỉm cười nói: "Khi anh còn nhỏ, thím thỉnh thoảng vu oan anh trộm đồ ăn trong nhà, nói anh ăn ngon lười biếng, dùng cớ như vậy kiếm chuyện với anh. Sau đó chịu nhiều thiệt thòi mới bắt đầu nghĩ biện pháp, thường xuyên giúp trưởng bối trong thôn làm việc, công việc cũng không nặng. Nhưng có thể để lại một chút ấn tượng tốt cho bọn họ, thời gian dài thím cho dù là vu oan anh cũng không có ai tin."
Trương Hồng Hoa lúc này còn ở đây, nghe được lời này tức giận đến mức mặt tái đi, cũng thật không thể phản bác.
Con trai cả có lợi này từ nhỏ chính là người thông minh. Hai năm đầu bà gả đến, đứa nhỏ này cũng không dám không nghe lời, bị bà dạy đến dễ bảo, cũng không biết bắt đầu từ khi nào hàng xóm đến làm khách đột nhiên khen ngợi nó, nói nó chịu khó hiểu chuyện, nói nó lương thiện thành thật. Bà vốn dĩ cho rằng đó đều là lời khách sáo, mà khi bà lại trút giận lên Từ Vân Liệt những hàng xóm đó sẽ chỉ vào mặt bà nói bà lòng dạ hiểm độc. Thái độ của những người đó giống như xem Từ Vân Liệt là con ruột mà thương, quả thực đều điên rồ!
Hiện tại bà cuối cùng đã biết. Hóa ra là thằng cả này cố ý đi lấy lòng!
Sở Từ cũng nhịn không được ngạc nhiên viết: "Nhìn dáng vẻ này của anh không giống như là có tâm kế như vậy nha."
Quả thật là không nghĩ tới, khi còn nhỏ đã tính kế như vậy. Một hạt giống âm hiểm tốt như thế tại sao hiện tại nhìn qua lại hàm hậu thành thật như vậy? Hơn nữa hôm qua còn đưa hết tất cả tiền trên người bồi thường cho nàng. Chẳng lẽ là chuẩn bị ra tay sau lưng ư? Nhưng dựa vào năng lực nhìn người hai đời của nàng, dáng vẻ này của hắn thật không giống người xấu.
"Anh chỉ là muốn trưởng bối thích, tự bảo vệ mình mà thôi." Từ Vân Liệt ăn ngay nói thật.
Sở Từ nhịn không được mỉm cười, liếc nhìn Trương Hồng Hoa bên cạnh một cái. Chỉ thấy bà dường như tức giận đến mức bốc khói, đôi mắt nóng rát nhìn chằm chằm Từ Vân Liệt, thấy hai anh em hững hờ với bà chỉ có thể dậm chân rời đi.
"Anh đi lên thị trấn báo án. Nếu lại có người đến giống như vừa rồi thì thông minh một chút, nói một chút đạo lý với bọn họ, tóm lại là có thể kéo dài thời gian bao lâu thì cứ kéo." Từ Vân Liệt nói tiếp.
Sở Từ gật đầu. Nàng vốn dĩ chính là người nóng nảy không muốn giải thích. Nhưng ở chỗ này không thể la hét và giết chết, điều đó làm cho tính tình của nàng đều bị bào mòn sạch sẽ, bị buộc phải học quanh co lòng vòng, học biện luận thư thả giống như những văn nhân đó.
Nhưng có Từ Vân Liệt nhúng tay, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có ai lại đi tìm nàng.
Thật đáng thương, trước kia đều là người khác dựa vào nàng. Hiện tại khen ngược, nàng còn phải dựa vào người khác giải quyết rắc rối. Thật cmn uất ức, cũng may chỗ dựa này thuận mắt, tính tình tốt. Nếu không trong lòng nàng thật sự có thể ói đến chết mất. Nhưng người kính nàng một thước - nàng kính người một trượng. Từ Đại đối xử tốt với nàng, chờ nàng học giỏi dược lý không chừng còn có thể chữa khỏi thính lực cho hắn. Ngoài ra chính là những võ công kiếp trước của mình, hiện tại căn cốt bản thân cho dù là lo lắng cố sức nhiều cũng không học được ba phần, vứt đi thật sự đáng tiếc. Ngược lại có có thể dạy cho Từ Đại làm một nhân tình.
"Trời sắp mưa rồi, lấy dù hãy đi." Sở Từ có lòng tốt nhắc nhở nói, thuận tay lại móc ra 10 đồng đưa cho hắn nói: "Trên người anh không phải không có tiền sao? Lúc đi lên thị trấn mà dùng, lúc cần thiết mời người phá án một chén mì Dương Xuân 8 xu vẫn có thể. Đúng rồi, nếu có dư tiền mua dù về, nhà của em không có..."
Sở Đường ở bên cạnh vừa nghe khóe miệng co giật. Còn nghĩ rằng chị đã trở nên hào phóng. Hóa ra vẫn keo kiệt như cũ.
Sở Từ không phải thật sự vì tiết kiệm tiền, mời khách ăn cơm tốt nhất vẫn là thu liễm một chút. Bữa tiệc lớn chỉ có thể dụ dỗ lòng tham của người khác, có chừng mực biểu đạt ra thiện ý cũng dễ làm thôi, không cần phải quá nhiều tiền. Đương nhiên, cũng không thể làm vắt cổ chày ra nước thật sự. Dù sao cắn người miệng mềm - bắt người tay ngắn, cho chỗ tốt kèm theo gương mặt tươi cười, người khác làm việc cũng càng ra sức không phải sao?