Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 124: Kẻ điếc
Editor: demcodon
Thời gian 2-3 tháng, Sở Từ rèn luyện nhiều nhất chính là sức lực. Một mình có thể chặt bỏ một gốc cây to, vết chai trên tay còn dày hơn đàn ông làm việc đồng áng. Lúc này nắm chặt giống như muốn bóp nát cổ tay người này.
Một người đàn ông trong chớp mắt kêu to một tiếng, tiếp theo chịu đựng cơn đau tức giận nói: "Mày buông tay cho tao! Mẹ nó, mày có phải thiếu đánh hay không?"
"Thiếu đánh? Mày đến thử xem!" Sở Từ lạnh giọng một câu, nhấc chân đạp qua.
Người này bị nàng nắm chặt cổ tay không thể động đậy. Bởi vậy một đã này muốn tránh cũng không thể tránh, trong nháy mắt bị Sở Từ đá trực tiếp lăn trên đất hai vòng. Bốn người khác vừa thấy tức giận, vội vàng giúp nâng người đứng dậy. Chỉ nhìn thấy trên người đàn ông cầm đầu dính đầy bụi, trên quần áo rõ ràng có một dấu chân.
Sở Từ rút chân về, bước chân chắc nịch. Cơ thể này của nàng không nên động. Nếu không sẽ có nhiều sơ hở, cách tốt nhất chính là phòng thủ. Nhưng mặc dù năm người này là đàn ông, nhưng một đám đều rất gầy, hẳn là không cần tốn nhiều sức.
"Con nhóc kia, lá gan không nhỏ, xem bọn tao xử lý mày như thế nào!" Nói xong giơ tay muốn túm tóc Sở Từ.
Sở Từ lập tức né qua, dùng tay đỡ, chạm mạnh làm xương cốt đối phương ăn đau. Năm người đàn ông hơi không cam lòng, dứt khoát cùng tiến lên lấy tiền. Lúc muốn đánh thành một đám, nhưng Sở Từ còn chưa ra tay mấy cái, sau lưng năm người lại có thêm hai bóng dáng. Người đến cao ngất, ra tay dứt khoát, một tay túm một người, người này đánh người kia, nhất thời choáng váng nằm dưới đất.
Sở Từ hơi sửng sốt, trong thôn này không có mấy người đàn ông có võ như vậy. Mặc dù so sánh với kiếp trước của nàng chỉ tính là võ mèo quào. Nhưng rất tàn nhẫn, nắm đấm rất cứng như là có luyện qua võ thuật.
Một lát sau, mấy người này cũng đều ngã xuống.
"Cô bé, năm người này cứ giao cho tôi xử lý đi. Tôi sẽ đưa mấy người này đến đồn công an." Người nói chuyện mang theo khuôn mặt tươi cười, dáng người gầy; nói xong không chờ Sở Từ đồng ý đã làm vài thủ thế về phía một người khác, thái độ khách khí giống như cấp dưới, lại kéo một dây leo dài bên cạnh đất hoang trói năm người lại kéo đi.
Sở Từ nhíu mày: "Hai người không phải người trong thôn?"
Người đàn ông còn lại trước mặt coi như khỏe mạnh lại chỉ nhìn nàng không hé răng.
Sở Từ suy nghĩ phản ứng vừa rồi của một người đàn ông khác, lại thử chỉ vào lỗ tai mình nói: "Anh nghe không thấy?"
Lúc này, người nọ mới gật đầu.
Sở Từ hiểu rõ, cảm thấy đáng tiếc. Dáng vẻ người nọ khá tốt, cả người nam tính, làn da lúa mạch. Trên tay, thậm chí là trên mặt đều có vết thương. Nhưng không tính quá nặng, một đôi mắt có vài phần kiên nghị, có chỗ tương tự với các tướng quân trong quân doanh trước kia.
Mặc dù không cần nhưng người nọ cũng đến giúp đỡ. Sở Từ còn muốn hỏi thêm mấy câu. Nhưng cố tình đối phương là kẻ điếc, nhất thời cũng không thể lại mở miệng. Chỉ có thể an phận cầm đồ của mình tiếp tục về thôn.
Hai người một trước một sau, trên đường núi chật hẹp cũng không nhìn thấy bóng dáng khác. Chỉ là đi chưa được mấy bước Sở Từ cảm thấy sọt sau lưng mình bị người kéo một cái. Nàng quay đầu nhìn hắn một cái hơi khó hiểu.
"Đường không dễ đi, tôi giúp em cho." Đối phương mở miệng nói.
Sở Từ hoảng sợ: "Anh có thể nói?"
Từ trước đến nay kẻ điếc phần lớn cũng đều là câm. Cho nên nàng theo bản năng cho ràng người đàn ông này không nói được.
Đối phương rõ ràng là đã xem hiểu khẩu hình của cô: "Lỗ tai tạm thời hỏng, không phải trời sinh."
Nói xong duỗi tay lấy sọt trên người Sở Từ xuống, không nói hai lời mang lên người. Vừa cầm trên tay trong mắt người này cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới sọt của cô sẽ nặng như vậy.
(đêm: chào mừng nam chính đã lên sân khấu!)
Thời gian 2-3 tháng, Sở Từ rèn luyện nhiều nhất chính là sức lực. Một mình có thể chặt bỏ một gốc cây to, vết chai trên tay còn dày hơn đàn ông làm việc đồng áng. Lúc này nắm chặt giống như muốn bóp nát cổ tay người này.
Một người đàn ông trong chớp mắt kêu to một tiếng, tiếp theo chịu đựng cơn đau tức giận nói: "Mày buông tay cho tao! Mẹ nó, mày có phải thiếu đánh hay không?"
"Thiếu đánh? Mày đến thử xem!" Sở Từ lạnh giọng một câu, nhấc chân đạp qua.
Người này bị nàng nắm chặt cổ tay không thể động đậy. Bởi vậy một đã này muốn tránh cũng không thể tránh, trong nháy mắt bị Sở Từ đá trực tiếp lăn trên đất hai vòng. Bốn người khác vừa thấy tức giận, vội vàng giúp nâng người đứng dậy. Chỉ nhìn thấy trên người đàn ông cầm đầu dính đầy bụi, trên quần áo rõ ràng có một dấu chân.
Sở Từ rút chân về, bước chân chắc nịch. Cơ thể này của nàng không nên động. Nếu không sẽ có nhiều sơ hở, cách tốt nhất chính là phòng thủ. Nhưng mặc dù năm người này là đàn ông, nhưng một đám đều rất gầy, hẳn là không cần tốn nhiều sức.
"Con nhóc kia, lá gan không nhỏ, xem bọn tao xử lý mày như thế nào!" Nói xong giơ tay muốn túm tóc Sở Từ.
Sở Từ lập tức né qua, dùng tay đỡ, chạm mạnh làm xương cốt đối phương ăn đau. Năm người đàn ông hơi không cam lòng, dứt khoát cùng tiến lên lấy tiền. Lúc muốn đánh thành một đám, nhưng Sở Từ còn chưa ra tay mấy cái, sau lưng năm người lại có thêm hai bóng dáng. Người đến cao ngất, ra tay dứt khoát, một tay túm một người, người này đánh người kia, nhất thời choáng váng nằm dưới đất.
Sở Từ hơi sửng sốt, trong thôn này không có mấy người đàn ông có võ như vậy. Mặc dù so sánh với kiếp trước của nàng chỉ tính là võ mèo quào. Nhưng rất tàn nhẫn, nắm đấm rất cứng như là có luyện qua võ thuật.
Một lát sau, mấy người này cũng đều ngã xuống.
"Cô bé, năm người này cứ giao cho tôi xử lý đi. Tôi sẽ đưa mấy người này đến đồn công an." Người nói chuyện mang theo khuôn mặt tươi cười, dáng người gầy; nói xong không chờ Sở Từ đồng ý đã làm vài thủ thế về phía một người khác, thái độ khách khí giống như cấp dưới, lại kéo một dây leo dài bên cạnh đất hoang trói năm người lại kéo đi.
Sở Từ nhíu mày: "Hai người không phải người trong thôn?"
Người đàn ông còn lại trước mặt coi như khỏe mạnh lại chỉ nhìn nàng không hé răng.
Sở Từ suy nghĩ phản ứng vừa rồi của một người đàn ông khác, lại thử chỉ vào lỗ tai mình nói: "Anh nghe không thấy?"
Lúc này, người nọ mới gật đầu.
Sở Từ hiểu rõ, cảm thấy đáng tiếc. Dáng vẻ người nọ khá tốt, cả người nam tính, làn da lúa mạch. Trên tay, thậm chí là trên mặt đều có vết thương. Nhưng không tính quá nặng, một đôi mắt có vài phần kiên nghị, có chỗ tương tự với các tướng quân trong quân doanh trước kia.
Mặc dù không cần nhưng người nọ cũng đến giúp đỡ. Sở Từ còn muốn hỏi thêm mấy câu. Nhưng cố tình đối phương là kẻ điếc, nhất thời cũng không thể lại mở miệng. Chỉ có thể an phận cầm đồ của mình tiếp tục về thôn.
Hai người một trước một sau, trên đường núi chật hẹp cũng không nhìn thấy bóng dáng khác. Chỉ là đi chưa được mấy bước Sở Từ cảm thấy sọt sau lưng mình bị người kéo một cái. Nàng quay đầu nhìn hắn một cái hơi khó hiểu.
"Đường không dễ đi, tôi giúp em cho." Đối phương mở miệng nói.
Sở Từ hoảng sợ: "Anh có thể nói?"
Từ trước đến nay kẻ điếc phần lớn cũng đều là câm. Cho nên nàng theo bản năng cho ràng người đàn ông này không nói được.
Đối phương rõ ràng là đã xem hiểu khẩu hình của cô: "Lỗ tai tạm thời hỏng, không phải trời sinh."
Nói xong duỗi tay lấy sọt trên người Sở Từ xuống, không nói hai lời mang lên người. Vừa cầm trên tay trong mắt người này cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới sọt của cô sẽ nặng như vậy.
(đêm: chào mừng nam chính đã lên sân khấu!)