Song Huyệt Cứu Vớt Thế Giới
Chương 43: Quyển 6
42: Xin chào! Lần đầu tiên đến với thế giới của ma thuật và kiếm pháp sao?
Ánh nắng vàng xuyên qua khe hở trên tấm ván gỗ của cửa sổ, tạo thành vệt sáng trong không khí. Trên giường, thanh niên tuấn mỹ cuộn mình trong chăn như một chú mèo con, giống như bị ánh sáng đột ngột quấy rầy, lông mi cong khẽ run rẩy, nhúc nhích một cách miễn cưỡng. Phải mất một lúc lâu sau mới có thể mở ra, để lộ đôi mắt đen láy như hắc thạch cùng với một chút sương mù bởi buồn ngủ bao phủ lấy.
"A Thư! A Thư! Dậy đi—"
Giọng nói sôi nổi nồng nhiệt bên ngoài truyền đến từ xa đến gần. Người thanh niên mơ màng vươn eo, dụi mắt ngồi dậy, vừa lúc đó, chăn bông từ trong ngực trượt xuống, lộ ra bộ ngực căng phồng đầy đặn, cùng với một sợi dây trang sức đeo ngực quyến rũ vắt ra khỏi da thịt trắng nõn, khẽ run lên theo chuyển động của chàng trai trẻ.
Thân thể thanh niên trần trụi trắng nõn, trên cổ, xương quai xanh, trên ngực đều có vết đỏ mơ hồ. Thanh niên nhíu mày, vẻ mặt có chút rối rắm, xoa xoa mặt.
"A... Thật sự không phải một giấc mơ.."
Cậu nhấc chăn lên, đưa tay mò mẫm trong đau khổ cho đến khi chạm vào chỗ ẩm ướt giữa hai chân.
Giữa hai chân của cậu không giống nam nhân bình thường, trừ dương v*t ra, còn có đáy chậu nhẵn nhụi, và một khe nứt tinh tế, thịt mềm khép kín, nhưng dịch nhờn nhớp nháp lại từ trung tâm chậm rãi tiết ra.
...Thật ra, nó vẫn có một chút thoải mái.
Cậu bất giác thò ngón tay vào, người thanh niên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ thoải mái khó nhịn, trong đầu xuất hiện các loại suy nghĩ trôi nổi mấy ngày nay.
Xem ra đến lượt cậu trở thành Đại Thần xuyên qua và trở thành phế phẩm. Khi lần đầu tiên tỉnh dậy trong thế giới kỳ diệu này, cậu hoàn toàn choáng váng, trong đầu chỉ có mấy ý nghĩ: Tôi là ai? tôi đang ở đâu? Tôi đến từ đâu? À... Mình vẫn nhớ tên mình là gì, mình tên là Phương Thư, và sau đó?
Sau đó--
"Bang bang bang—"
"A Thư, ngươi dậy chưa, chúng ta phải đi sớm a ~"
Suy nghĩ của Phương Thư bị tiếng gõ cửa và tiếng chào hỏi sôi nổi bên ngoài cắt ngang. Cậu chợt hoàn hồn, vội vàng lấy vải quấn quanh bộ ngực căng phồng, mặc quần áo vào, vuốt phẳng lớp vải hơi thô ráp trên người, mang theo một trận tê tê dại dại.
"Tốt......"
Phương Thư không biết tại sao, sau khi đến thế giới này, thân thể của cậu trở nên cực kỳ mẫn cảm, bất kể đụng vào cái gì, đều sẽ khiến cậu đỏ mặt, hô hấp dồn dập, cảm giác kia... Giống như làm tình, giống như khoái cảm, như được sinh ra từ sâu trong cơ thể, lúc nào cũng kêu gào, khao khát một số thứ khó chịu.
Phương Thư còn đặc biệt lót thêm vài lớp vải mềm vào giữa hai chân, để khi đi trên đường, khoái cảm do ma sát liên tục mang lại sẽ khiến hai cái miệng nhỏ bên dưới tiết ra dịch tình, quần sẽ không bị ướt. Điều kì diệu là thế giới có một loại vải chất liệu mềm mại tương tự như băng vệ sinh ở Địa Cầu, người dân ở đây dùng nó để mặc bên người, vì nó thấm hút mồ hôi và thông khí, Phương Thư liền dùng nó làm thành quần lót.
Cũng may chất liệu này rất mềm, khi dán vào cơ thể sẽ không có cảm giác quá rát.
"A... tôi đến ngay, đừng lo lắng, Christine."
Phương Thư mang giày đặt trên mặt đất, hừ một tiếng, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hai chân lại mềm nhũn. Vừa mới giẫm lên trên mặt đất, cảm giác thật thoải mái... Trên gò má trắng nõn có chút ửng hồng, Phương Thư cố chịu đựng, sau đó dựa vào tường, đi tới cửa, mở ra cánh cửa gỗ.
Thiếu niên bên ngoài không kịp chờ đợi thò đầu vào, trong mắt tràn ngập màu sắc của tuổi trẻ, luôn tràn đầy sức sống.
Sau đó, Phương Thư phát hiện ra rằng cậu luôn được chào đón bởi chàng trai mắt xanh luôn tràn đầy năng lượng này. Tuy cậu không biết chi tiết về tình huống trước đó, nhưng từ miệng của chàng trai trẻ này, cậu đã hiểu thế giới này thêm. Cậu đã du hành qua—Thế giới của Kiếm và gươm, Phép thuật, Chiến binh và Ác quỷ.
Chàng trai trẻ này tên là Christine, cậu ta tốt bụng và không có mưu mô, cậu ta là một kiếm sĩ đơn giản nhưng mạnh mẽ.
Oh, đây là bối cảnh giả tưởng phương Tây về các chiến binh giết rồng sao?
Khi đó Phương Thư đầu óc trống rỗng, nghe được Christine nói như vậy, hắn đương nhiên phải theo kịp, có thể nói, có lẽ trí nhớ của cậu sẽ được tìm thấy sau lớp sương mù trong rừng cây.
Christine đối với năng lực của mình rất yên tâm, cảm thấy mình dù là ở trước mặt đại ác ma cũng có thể bảo vệ được mỹ nam phương Đông xinh đẹp này, vì vậy vỗ ngực đồng ý:
"Không sao, tôi dẫn cậu đi!"
Quả thực rất dễ dàng.
Nhưng vì thế giới này tràn ngập những tồn tại không thể tin được, Christine không quá ngạc nhiên trước cơ thể có đồng thời hai đặc điểm giới tính của Phương Thư, cậu ta chỉ tốt bụng mua quần áo và khăn che ngực cho Phương Thư mặc, đồng thời nhắc nhở Phương Thư:
"Người như cậu rất dễ bị mấy người xấu phát hiện và để ý, cậu cẩn thận một chút."
Lúc mới quen nhau cũng bình thường, nhưng không biết từ bao giờ mà thanh niên khỏe mạnh này cứ nhìn thấy cậu là đỏ mặt. Một ngày nọ, đi ngang qua một thị trấn nhỏ, các cô gái rất nhiệt tình khiến Christine vội vàng chạy trốn, Phương Thư nhìn thấy, buồn cười trêu chọc cậu ta:
"Sao anh có thể làm các cô gái thất vọng vậy? Chỉ cần anh cho họ một đêm thôi mà."
Kết quả, Christine tức giận trừng mắt nhìn Phương Thục, cả giận nói:
"Cậu... Nếu không giết được Thâm Uyên đại ma vương, làm sao cậu có thể nghĩ tới những thứ bẩn thỉu này chứ!"
Vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, nhưng má cậu ta ửng hồng như trái táo nhỏ rơi giữa đám lá.
Thì ra cậu ta vẫn còn là một tiểu xử nam, dễ dàng thẹn thùng như vậy. Phương Thư vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, sờ sờ cằm, thầm nghĩ chắc mình cũng là một lão tài xế có kinh nghiệm đi, nếu không thì cũng không muốn mỗi ngày đều làm loại chuyện này.
Không biết vô tình hay cố ý, Phương Thư liếc qua bộ ngực cường tráng của Christine, rồi dời xuống đôi chân mảnh khảnh và mạnh mẽ dọc theo chiếc bụng phẳng lì, không ngờ, chàng trai trẻ tuổi thậm chí còn đỏ cả tai.
Kể từ lúc đó, chỉ cần Phương Thư nhắc tới các cô gái từ các gia đình khác, Christine sẽ giống như một con mèo bị giẫm đuôi, bĩu môi mạnh mẽ,
"A Thư, đừng cười tôi về loại chuyện này nữa!"
Và sau đó quay lại đi và bỏ qua Phương Thư.
Tuy nhiên, một lúc sau, Christine lại vấp ngã, đỏ mặt không dám nhìn vào mắt Phương Thư, hoặc đưa thức ăn cho cậu, hoặc nói thẳng thừng về thứ mà anh ta đã nhìn thấy trên đường, từ một con chó bị giẫm đuôi tiến hóa thành một con mèo kiêu ngạo rồi lại thành một chú Samoyed lông xù vẫy đuôi đòi phần thưởng.
Với hành vi giấu đầu lòi đuôi của Christine, cậu ta không thể che giấu điều đó trước con mắt của lão tài xế Phương Thư.
...Rõ ràng là cậu ta muốn quan hệ tình dục với mình.
Phương Thư sờ sờ môi dưới, cậu cảm giác được Christine nhịn rất vất vả.
...Sao giống như tiểu nam sinh ngây thơ không nhịn được mà yêu thích một vị lão sư trưởng thành và xinh đẹp vậy nhỉ? Bởi vì ngại ngùng mà không dám thừa nhận nên nhìn nhiều cũng sẽ đỏ mặt, đáng yêu quá...
Lúc này, Christine, người sáng sớm đã hào hứng chạy đến quầy hàng bánh mì dài và sữa. Và vẫn như cũ, khi ánh mắt vừa chạm vào Phương Thư, cậu ta như bị bỏng liền quay đầu lại, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà dán chặt vào Phương Thư. Khuôn mặt đã sớm ửng hồng mà có thể chính chủ cũng không nhận ra.
"A Thư...."
Christine sau khi đọc tên Phương Thư nhiều lần vẫn cảm thấy khó xử, cuối cùng quyết định gọi như vậy, xem ra cũng rất thân mật.
"Bữa sáng của câu."
Cậu ta đặt khay lên bàn và tiếp tục,
"Tôi đã mua bánh mì và thịt khô cho chặng đường tiếp theo, sẽ mất nhiều thời gian để đến thị trấn tiếp theo. A Thư phải chuẩn bị tinh thần nha!"
Christine ho khan, nhìn chằm chằm vào Phương Thư trong vô thức. Hình ảnh đôi môi đỏ mọng cắn lấy chiếc bánh mì làm cậu ta liên tưởng...
"Nhưng, nhưng đừng quá lo lắng!" Christine lắp bắp nói, "Cậu cũng không phải Apollo, sẽ không bắt cậu làm việc quá sức đâu!"
Apollo là con ngựa yêu thích của Christine, đã đồng hành cùng cậu ta trong những cuộc phiêu lưu của mình.
"Được rồi, Christine."
Phương Thư mỉm cười nhẹ, vỗ vai Christine, sự ấm áp của người đàn ông truyền qua ngón tay làm cho Phương Thư híp mắt, an ủi,
"Chuyến đi này đều tùy thuộc vào cậu nha."
"Đương nhiên rồi! Tôi là kiếm sĩ, sức khỏe của A Thư không tốt, tôi đương nhiên phải chiếu cố cậu!"
Christine vỗ ngực, tay trái theo bản năng ôm lấy Phương Thục, khóe môi mấp máy.
"Tôi..."
Phương Thư ước gì cậu có thể thỏa mãn ham muốn của chàng trai trẻ đáng yêu này ngay bây giờ, nhưng người đàn ông này lại cố ý và bình tĩnh rút tay về ngay khi cậu cảm thấy khó chịu — Cậu thậm chí còn nhẹ nhàng móc lấy ngón tay của Christine trước khi cậu ta di chuyển.
Mặt Christine lập tức đỏ bừng. Phương Thư cười tủm tỉm, thúc giục nói:
"Được, ăn cơm đi, tôi không khách khí với cậu nha."
Đôi mắt Phương Thư cong cong, dịu dàng xinh đẹp như trăng lưỡi liềm khiến Christine sửng sốt một hồi. Phương Thư lắc đầu trong lòng, nghĩ rằng, cậu ta quá mềm mại để bắt đầu.
Do mình luôn dục cầu bất mãn nên mới thu hút những điều kì lạ sao?
Phương Thư âm thầm hồi tưởng tối hôm qua con mèo đen lại tới.
Đêm hôm qua, khi Phương Thư đang mò mẫm vuốt ve hạ bộ của cậu, thở hổn hển, bởi vì thân thể cực kỳ dễ bị khoái cảm, cậu vừa cọ sát vào ga giường, vừa dùng gối trong tay vặn vẹo hai chân, kích thích kịch liệt làm cậu sướng đến gần như mất thị giác. Khi đang đắm chìm trong sương mù, Phương Thư ngước mắt lên, đúng như cậu dự đoán, lại là con mèo đen nhỏ có bộ lông mượt mà, đôi mắt trong đêm sáng lạ thường, giống như hai viên ngọc bích tinh xảo đang ngồi trên đầu giường.
"Qua... lại đây..."
Phương Thư thở nhẹ một hơi, vén chăn lên, con mèo đen nhanh nhẹn chui vào trong. Trong nháy mắt, Phương Thục cảm thấy sau lưng ấm áp, một đôi tay dài ôm lấy thắt lưng của cậu, đôi tai của cậu bị cắn mút một cách nhiệt tình.
Con mèo đen biến thành người, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt của con người, còn mặt trên được che bởi một chiếc mặt nạ viền vàng đen — so với lý do tại sao chiếc mặt nạ có thể xuất hiện từ hư không, có vẻ như một một con mèo có thể trở thành một con người là một điều thậm chí còn khó tin hơn, nhưng trong thế giới của kiếm và phép thuật này, ngay cả những con quỷ lớn cũng tồn tại, vì vậy không có gì khác đáng ngạc nhiên, phải không?
Phương Thư có một trái tim rất hào phóng, khi con mèo đen lần đầu tiên đến đây, tuy cậu có chút sợ hãi và nghiêm túc chống cự, nhưng bây giờ, cậu... không thể chống cự nó, vì vậy đã tận hưởng nó.
"Hừ, nhẹ một chút... Đừng cắn..."
Phương Thư nghiêng người, nắm lấy chăn, giữa hai chân ướt át vô cùng, hai cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhịn được mà mở rộng ra, thịt mọng nước ở lối vào như đang co rút lại, như thể đang chờ đợi thứ gì đó bị xâm phạm, kích thích đến mức mật dịch không ngừng tuôn ra.
Sau lưng, dương v*t nóng bỏng của người đàn ông do mèo đen biến thành áp vào eo cậu. Người đàn ông rất kiên nhẫn, không vội vàng làm gì, ngược lại không ngừng mút lấy vành tai của Phương Thư như thể đã tìm thấy một món đồ chơi thú vị nào đó, thỉnh thoảng lại dùng đầu răng nghiến lấy khiến Phương Thư vừa đau vừa sảng khoái.
Phương Thư vặn eo trong vòng tay của người đàn ông, nắm lấy bàn tay của người đàn ông và đưa nó đến bộ ngực đầy đặn của mình, người đàn ông chiều theo ý muốn của Phương Thư, bắt đầu nhào nặn, vặn xoắn bộ ngực đầy đặn và mịn màng, dòng sữa trắng chảy ra từ giữa các ngón tay của anh ta. Người đàn ông khẽ cười bên tai Phương Thư, tuy không nói chuyện, nhưng giọng nói trầm ấm đầy nam tính lại gợi cảm đủ để Phương Thư toàn thân tê dại.
Thật thoải mái... Ngực được matxa thật thoải mái....
Bất kể bị nam nhân chạm vào chỗ nào, đều sẽ khơi dậy khoái cảm như dòng điện chạy khắp người Phương Thư, so với vải vóc ma sát thì mang lại cảm giác thoải mái gấp mấy lần. Tuy nhiên, khi mùi hương nam tính tràn ngập khứu giác, tiểu huyệt không được lấp đầy lại thèm khát đến mức không chạm vào đã ngứa ngáy.
Thật muốn... thêm chút nữa...
Đút vào đi...
Hơi thở nóng bỏng sau tai khiến Phương Thư nổi lên một tầng nổi da gà. Phương Thư không kìm được dục vọng sâu trong cơ thể, đưa tay mò mẫm phía sau, tìm được tiểu bảo bối nóng bỏng kia, vuốt ve gân xanh trên đó, nói,
"Vào đi, Khó chịu quá...ha... Không thể đợi được, làm ơn..."
Thú vui ác ý của người đàn ông rất mãnh liệt, từ lần đầu tiên bị ép buộc đến bây giờ, anh ta phải đợi cho đến khi Phương Thư bị dục vọng thiêu đốt và cầu xin anh ta trong nước mắt, nếu không anh ta sẽ không muốn tách hai chân của Phương Thư.
"Phía sau... trước, làm phía sau trước, ngứa quá, bên trong..."
Phương Thư chủ động ưỡn người, đem ngực giao cho nam nhân, nâng hông, để anh ta dễ dàng cắm vào. Người đàn ông sáp đến,anh ta đã an ủi lỗ hoa phía trước một lần, và bây giờ phía sau càng ngày càng trống rỗng, giống như đang phản đối sự thiên vị của người đàn ông. Cho nên, bây giờ Phương Thư không thể chờ đợi được người đàn ông đút côn th*t vào tiểu huyệt, dùng cái quy đầu cứng ngắc mài thật tốt tao tâm ngứa ngáy của cậu.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của tui: Tại vì Phương Thư bị mất ký ức ở màn này nên tui để xưng hô thành cậu nha.
Ánh nắng vàng xuyên qua khe hở trên tấm ván gỗ của cửa sổ, tạo thành vệt sáng trong không khí. Trên giường, thanh niên tuấn mỹ cuộn mình trong chăn như một chú mèo con, giống như bị ánh sáng đột ngột quấy rầy, lông mi cong khẽ run rẩy, nhúc nhích một cách miễn cưỡng. Phải mất một lúc lâu sau mới có thể mở ra, để lộ đôi mắt đen láy như hắc thạch cùng với một chút sương mù bởi buồn ngủ bao phủ lấy.
"A Thư! A Thư! Dậy đi—"
Giọng nói sôi nổi nồng nhiệt bên ngoài truyền đến từ xa đến gần. Người thanh niên mơ màng vươn eo, dụi mắt ngồi dậy, vừa lúc đó, chăn bông từ trong ngực trượt xuống, lộ ra bộ ngực căng phồng đầy đặn, cùng với một sợi dây trang sức đeo ngực quyến rũ vắt ra khỏi da thịt trắng nõn, khẽ run lên theo chuyển động của chàng trai trẻ.
Thân thể thanh niên trần trụi trắng nõn, trên cổ, xương quai xanh, trên ngực đều có vết đỏ mơ hồ. Thanh niên nhíu mày, vẻ mặt có chút rối rắm, xoa xoa mặt.
"A... Thật sự không phải một giấc mơ.."
Cậu nhấc chăn lên, đưa tay mò mẫm trong đau khổ cho đến khi chạm vào chỗ ẩm ướt giữa hai chân.
Giữa hai chân của cậu không giống nam nhân bình thường, trừ dương v*t ra, còn có đáy chậu nhẵn nhụi, và một khe nứt tinh tế, thịt mềm khép kín, nhưng dịch nhờn nhớp nháp lại từ trung tâm chậm rãi tiết ra.
...Thật ra, nó vẫn có một chút thoải mái.
Cậu bất giác thò ngón tay vào, người thanh niên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ thoải mái khó nhịn, trong đầu xuất hiện các loại suy nghĩ trôi nổi mấy ngày nay.
Xem ra đến lượt cậu trở thành Đại Thần xuyên qua và trở thành phế phẩm. Khi lần đầu tiên tỉnh dậy trong thế giới kỳ diệu này, cậu hoàn toàn choáng váng, trong đầu chỉ có mấy ý nghĩ: Tôi là ai? tôi đang ở đâu? Tôi đến từ đâu? À... Mình vẫn nhớ tên mình là gì, mình tên là Phương Thư, và sau đó?
Sau đó--
"Bang bang bang—"
"A Thư, ngươi dậy chưa, chúng ta phải đi sớm a ~"
Suy nghĩ của Phương Thư bị tiếng gõ cửa và tiếng chào hỏi sôi nổi bên ngoài cắt ngang. Cậu chợt hoàn hồn, vội vàng lấy vải quấn quanh bộ ngực căng phồng, mặc quần áo vào, vuốt phẳng lớp vải hơi thô ráp trên người, mang theo một trận tê tê dại dại.
"Tốt......"
Phương Thư không biết tại sao, sau khi đến thế giới này, thân thể của cậu trở nên cực kỳ mẫn cảm, bất kể đụng vào cái gì, đều sẽ khiến cậu đỏ mặt, hô hấp dồn dập, cảm giác kia... Giống như làm tình, giống như khoái cảm, như được sinh ra từ sâu trong cơ thể, lúc nào cũng kêu gào, khao khát một số thứ khó chịu.
Phương Thư còn đặc biệt lót thêm vài lớp vải mềm vào giữa hai chân, để khi đi trên đường, khoái cảm do ma sát liên tục mang lại sẽ khiến hai cái miệng nhỏ bên dưới tiết ra dịch tình, quần sẽ không bị ướt. Điều kì diệu là thế giới có một loại vải chất liệu mềm mại tương tự như băng vệ sinh ở Địa Cầu, người dân ở đây dùng nó để mặc bên người, vì nó thấm hút mồ hôi và thông khí, Phương Thư liền dùng nó làm thành quần lót.
Cũng may chất liệu này rất mềm, khi dán vào cơ thể sẽ không có cảm giác quá rát.
"A... tôi đến ngay, đừng lo lắng, Christine."
Phương Thư mang giày đặt trên mặt đất, hừ một tiếng, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hai chân lại mềm nhũn. Vừa mới giẫm lên trên mặt đất, cảm giác thật thoải mái... Trên gò má trắng nõn có chút ửng hồng, Phương Thư cố chịu đựng, sau đó dựa vào tường, đi tới cửa, mở ra cánh cửa gỗ.
Thiếu niên bên ngoài không kịp chờ đợi thò đầu vào, trong mắt tràn ngập màu sắc của tuổi trẻ, luôn tràn đầy sức sống.
Sau đó, Phương Thư phát hiện ra rằng cậu luôn được chào đón bởi chàng trai mắt xanh luôn tràn đầy năng lượng này. Tuy cậu không biết chi tiết về tình huống trước đó, nhưng từ miệng của chàng trai trẻ này, cậu đã hiểu thế giới này thêm. Cậu đã du hành qua—Thế giới của Kiếm và gươm, Phép thuật, Chiến binh và Ác quỷ.
Chàng trai trẻ này tên là Christine, cậu ta tốt bụng và không có mưu mô, cậu ta là một kiếm sĩ đơn giản nhưng mạnh mẽ.
Oh, đây là bối cảnh giả tưởng phương Tây về các chiến binh giết rồng sao?
Khi đó Phương Thư đầu óc trống rỗng, nghe được Christine nói như vậy, hắn đương nhiên phải theo kịp, có thể nói, có lẽ trí nhớ của cậu sẽ được tìm thấy sau lớp sương mù trong rừng cây.
Christine đối với năng lực của mình rất yên tâm, cảm thấy mình dù là ở trước mặt đại ác ma cũng có thể bảo vệ được mỹ nam phương Đông xinh đẹp này, vì vậy vỗ ngực đồng ý:
"Không sao, tôi dẫn cậu đi!"
Quả thực rất dễ dàng.
Nhưng vì thế giới này tràn ngập những tồn tại không thể tin được, Christine không quá ngạc nhiên trước cơ thể có đồng thời hai đặc điểm giới tính của Phương Thư, cậu ta chỉ tốt bụng mua quần áo và khăn che ngực cho Phương Thư mặc, đồng thời nhắc nhở Phương Thư:
"Người như cậu rất dễ bị mấy người xấu phát hiện và để ý, cậu cẩn thận một chút."
Lúc mới quen nhau cũng bình thường, nhưng không biết từ bao giờ mà thanh niên khỏe mạnh này cứ nhìn thấy cậu là đỏ mặt. Một ngày nọ, đi ngang qua một thị trấn nhỏ, các cô gái rất nhiệt tình khiến Christine vội vàng chạy trốn, Phương Thư nhìn thấy, buồn cười trêu chọc cậu ta:
"Sao anh có thể làm các cô gái thất vọng vậy? Chỉ cần anh cho họ một đêm thôi mà."
Kết quả, Christine tức giận trừng mắt nhìn Phương Thục, cả giận nói:
"Cậu... Nếu không giết được Thâm Uyên đại ma vương, làm sao cậu có thể nghĩ tới những thứ bẩn thỉu này chứ!"
Vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, nhưng má cậu ta ửng hồng như trái táo nhỏ rơi giữa đám lá.
Thì ra cậu ta vẫn còn là một tiểu xử nam, dễ dàng thẹn thùng như vậy. Phương Thư vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, sờ sờ cằm, thầm nghĩ chắc mình cũng là một lão tài xế có kinh nghiệm đi, nếu không thì cũng không muốn mỗi ngày đều làm loại chuyện này.
Không biết vô tình hay cố ý, Phương Thư liếc qua bộ ngực cường tráng của Christine, rồi dời xuống đôi chân mảnh khảnh và mạnh mẽ dọc theo chiếc bụng phẳng lì, không ngờ, chàng trai trẻ tuổi thậm chí còn đỏ cả tai.
Kể từ lúc đó, chỉ cần Phương Thư nhắc tới các cô gái từ các gia đình khác, Christine sẽ giống như một con mèo bị giẫm đuôi, bĩu môi mạnh mẽ,
"A Thư, đừng cười tôi về loại chuyện này nữa!"
Và sau đó quay lại đi và bỏ qua Phương Thư.
Tuy nhiên, một lúc sau, Christine lại vấp ngã, đỏ mặt không dám nhìn vào mắt Phương Thư, hoặc đưa thức ăn cho cậu, hoặc nói thẳng thừng về thứ mà anh ta đã nhìn thấy trên đường, từ một con chó bị giẫm đuôi tiến hóa thành một con mèo kiêu ngạo rồi lại thành một chú Samoyed lông xù vẫy đuôi đòi phần thưởng.
Với hành vi giấu đầu lòi đuôi của Christine, cậu ta không thể che giấu điều đó trước con mắt của lão tài xế Phương Thư.
...Rõ ràng là cậu ta muốn quan hệ tình dục với mình.
Phương Thư sờ sờ môi dưới, cậu cảm giác được Christine nhịn rất vất vả.
...Sao giống như tiểu nam sinh ngây thơ không nhịn được mà yêu thích một vị lão sư trưởng thành và xinh đẹp vậy nhỉ? Bởi vì ngại ngùng mà không dám thừa nhận nên nhìn nhiều cũng sẽ đỏ mặt, đáng yêu quá...
Lúc này, Christine, người sáng sớm đã hào hứng chạy đến quầy hàng bánh mì dài và sữa. Và vẫn như cũ, khi ánh mắt vừa chạm vào Phương Thư, cậu ta như bị bỏng liền quay đầu lại, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà dán chặt vào Phương Thư. Khuôn mặt đã sớm ửng hồng mà có thể chính chủ cũng không nhận ra.
"A Thư...."
Christine sau khi đọc tên Phương Thư nhiều lần vẫn cảm thấy khó xử, cuối cùng quyết định gọi như vậy, xem ra cũng rất thân mật.
"Bữa sáng của câu."
Cậu ta đặt khay lên bàn và tiếp tục,
"Tôi đã mua bánh mì và thịt khô cho chặng đường tiếp theo, sẽ mất nhiều thời gian để đến thị trấn tiếp theo. A Thư phải chuẩn bị tinh thần nha!"
Christine ho khan, nhìn chằm chằm vào Phương Thư trong vô thức. Hình ảnh đôi môi đỏ mọng cắn lấy chiếc bánh mì làm cậu ta liên tưởng...
"Nhưng, nhưng đừng quá lo lắng!" Christine lắp bắp nói, "Cậu cũng không phải Apollo, sẽ không bắt cậu làm việc quá sức đâu!"
Apollo là con ngựa yêu thích của Christine, đã đồng hành cùng cậu ta trong những cuộc phiêu lưu của mình.
"Được rồi, Christine."
Phương Thư mỉm cười nhẹ, vỗ vai Christine, sự ấm áp của người đàn ông truyền qua ngón tay làm cho Phương Thư híp mắt, an ủi,
"Chuyến đi này đều tùy thuộc vào cậu nha."
"Đương nhiên rồi! Tôi là kiếm sĩ, sức khỏe của A Thư không tốt, tôi đương nhiên phải chiếu cố cậu!"
Christine vỗ ngực, tay trái theo bản năng ôm lấy Phương Thục, khóe môi mấp máy.
"Tôi..."
Phương Thư ước gì cậu có thể thỏa mãn ham muốn của chàng trai trẻ đáng yêu này ngay bây giờ, nhưng người đàn ông này lại cố ý và bình tĩnh rút tay về ngay khi cậu cảm thấy khó chịu — Cậu thậm chí còn nhẹ nhàng móc lấy ngón tay của Christine trước khi cậu ta di chuyển.
Mặt Christine lập tức đỏ bừng. Phương Thư cười tủm tỉm, thúc giục nói:
"Được, ăn cơm đi, tôi không khách khí với cậu nha."
Đôi mắt Phương Thư cong cong, dịu dàng xinh đẹp như trăng lưỡi liềm khiến Christine sửng sốt một hồi. Phương Thư lắc đầu trong lòng, nghĩ rằng, cậu ta quá mềm mại để bắt đầu.
Do mình luôn dục cầu bất mãn nên mới thu hút những điều kì lạ sao?
Phương Thư âm thầm hồi tưởng tối hôm qua con mèo đen lại tới.
Đêm hôm qua, khi Phương Thư đang mò mẫm vuốt ve hạ bộ của cậu, thở hổn hển, bởi vì thân thể cực kỳ dễ bị khoái cảm, cậu vừa cọ sát vào ga giường, vừa dùng gối trong tay vặn vẹo hai chân, kích thích kịch liệt làm cậu sướng đến gần như mất thị giác. Khi đang đắm chìm trong sương mù, Phương Thư ngước mắt lên, đúng như cậu dự đoán, lại là con mèo đen nhỏ có bộ lông mượt mà, đôi mắt trong đêm sáng lạ thường, giống như hai viên ngọc bích tinh xảo đang ngồi trên đầu giường.
"Qua... lại đây..."
Phương Thư thở nhẹ một hơi, vén chăn lên, con mèo đen nhanh nhẹn chui vào trong. Trong nháy mắt, Phương Thục cảm thấy sau lưng ấm áp, một đôi tay dài ôm lấy thắt lưng của cậu, đôi tai của cậu bị cắn mút một cách nhiệt tình.
Con mèo đen biến thành người, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt của con người, còn mặt trên được che bởi một chiếc mặt nạ viền vàng đen — so với lý do tại sao chiếc mặt nạ có thể xuất hiện từ hư không, có vẻ như một một con mèo có thể trở thành một con người là một điều thậm chí còn khó tin hơn, nhưng trong thế giới của kiếm và phép thuật này, ngay cả những con quỷ lớn cũng tồn tại, vì vậy không có gì khác đáng ngạc nhiên, phải không?
Phương Thư có một trái tim rất hào phóng, khi con mèo đen lần đầu tiên đến đây, tuy cậu có chút sợ hãi và nghiêm túc chống cự, nhưng bây giờ, cậu... không thể chống cự nó, vì vậy đã tận hưởng nó.
"Hừ, nhẹ một chút... Đừng cắn..."
Phương Thư nghiêng người, nắm lấy chăn, giữa hai chân ướt át vô cùng, hai cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhịn được mà mở rộng ra, thịt mọng nước ở lối vào như đang co rút lại, như thể đang chờ đợi thứ gì đó bị xâm phạm, kích thích đến mức mật dịch không ngừng tuôn ra.
Sau lưng, dương v*t nóng bỏng của người đàn ông do mèo đen biến thành áp vào eo cậu. Người đàn ông rất kiên nhẫn, không vội vàng làm gì, ngược lại không ngừng mút lấy vành tai của Phương Thư như thể đã tìm thấy một món đồ chơi thú vị nào đó, thỉnh thoảng lại dùng đầu răng nghiến lấy khiến Phương Thư vừa đau vừa sảng khoái.
Phương Thư vặn eo trong vòng tay của người đàn ông, nắm lấy bàn tay của người đàn ông và đưa nó đến bộ ngực đầy đặn của mình, người đàn ông chiều theo ý muốn của Phương Thư, bắt đầu nhào nặn, vặn xoắn bộ ngực đầy đặn và mịn màng, dòng sữa trắng chảy ra từ giữa các ngón tay của anh ta. Người đàn ông khẽ cười bên tai Phương Thư, tuy không nói chuyện, nhưng giọng nói trầm ấm đầy nam tính lại gợi cảm đủ để Phương Thư toàn thân tê dại.
Thật thoải mái... Ngực được matxa thật thoải mái....
Bất kể bị nam nhân chạm vào chỗ nào, đều sẽ khơi dậy khoái cảm như dòng điện chạy khắp người Phương Thư, so với vải vóc ma sát thì mang lại cảm giác thoải mái gấp mấy lần. Tuy nhiên, khi mùi hương nam tính tràn ngập khứu giác, tiểu huyệt không được lấp đầy lại thèm khát đến mức không chạm vào đã ngứa ngáy.
Thật muốn... thêm chút nữa...
Đút vào đi...
Hơi thở nóng bỏng sau tai khiến Phương Thư nổi lên một tầng nổi da gà. Phương Thư không kìm được dục vọng sâu trong cơ thể, đưa tay mò mẫm phía sau, tìm được tiểu bảo bối nóng bỏng kia, vuốt ve gân xanh trên đó, nói,
"Vào đi, Khó chịu quá...ha... Không thể đợi được, làm ơn..."
Thú vui ác ý của người đàn ông rất mãnh liệt, từ lần đầu tiên bị ép buộc đến bây giờ, anh ta phải đợi cho đến khi Phương Thư bị dục vọng thiêu đốt và cầu xin anh ta trong nước mắt, nếu không anh ta sẽ không muốn tách hai chân của Phương Thư.
"Phía sau... trước, làm phía sau trước, ngứa quá, bên trong..."
Phương Thư chủ động ưỡn người, đem ngực giao cho nam nhân, nâng hông, để anh ta dễ dàng cắm vào. Người đàn ông sáp đến,anh ta đã an ủi lỗ hoa phía trước một lần, và bây giờ phía sau càng ngày càng trống rỗng, giống như đang phản đối sự thiên vị của người đàn ông. Cho nên, bây giờ Phương Thư không thể chờ đợi được người đàn ông đút côn th*t vào tiểu huyệt, dùng cái quy đầu cứng ngắc mài thật tốt tao tâm ngứa ngáy của cậu.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của tui: Tại vì Phương Thư bị mất ký ức ở màn này nên tui để xưng hô thành cậu nha.