Song Hướng Mê Luyến - Khê Tịch Tịch
Chương 6: Nước sốt tràn lan
F**k.
Tần Tu thật sự được quá đi mất.
Thanh âm của anh quanh quẩn bên tai cô, trên người cô lúc này cũng tràn đầy hormone nam tính của anh, khiến chân cô mềm nhũn.
Nếu không nhờ lý trí mách bảo rằng bản thân đang diễn kịch, Tô Ánh Hàm không dám đảm bảo giây tiếp theo mình có thể nhào lên đè Tần Tu xuống hay không.
Đè xuống…
Nếu mà đè xuống được…
Tô Ánh Hàm nhịn không được ảo tưởng, nếu thật sự có thể làm như vậy mà Tần Tu cũng không cự tuyệt, cô nhất định sẽ nhanh chóng kéo dây lưng của anh, thả cái cự vật thô tráng của anh ra, liếm láp nam căn dữ tợn đầy gân xanh, rồi đến quy đầu no đủ, sau đó cầm lên gốc rễ của anh… cởi quần lo̶t̶”̶ ướt đẫm ra trực tiếp ngồi lên…
côn thịt thô to của Tần Tu nhất định sẽ phá vỡ huyệt động xử nữ của cô, khiến tiểu huyệt căng đến tràn đầy.
Có thể lần đầu phá thân sẽ đau, nhưng sau đó nhất định là s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Vòng eo Tần Tu thon chắc, cơ bắp cân xứng, gần như sở hữu thân hình tam giác ngược hoàn mỹ [1], lúc làm cô nhất định sẽ rất mạnh mẽ.
[1] thân hình tam giác ngược: vai rộng và đô, eo hẹp rắn chắc, nói chung là các cô lên gg search hình mấy vđv gym á.
Cô sẽ bị cắm đến nước sốt văng khắp nơi, sẽ trở nên yêu chết cảm giác tính ái, thậm chí từ nay về sau sẽ không thể rời đi côn thịt của đàn ông, nếu không sẽ ngứa ngáy khó nhịn…
“Em đang khẩn trương?” Thanh âm của Tần Tu trở nên trầm thấp, ngón tay lạnh lẽo nâng cằm cô lên.
“Em…”
Em đang y y[1] anh a, đang tưởng tượng anh dùng đại côn thịt điên cuồng cắm vào tiểu huyệt em, y y anh làm em lên cao trào…
[1] y y : đang nghĩ dâm
Nhưng mà cái vở kịch thiếu nữ ngây thơ này không thể kết thúc được, bằng không khi Tần Tu phát hiện cô cũng giống với những người phụ nữ câu dẫn anh trước kia, chỉ là thèm khát thân thể của anh, Tần Tu chắc chắn sẽ không thao cô, cũng không theo cô bắn pháo nữa[2].
[2] bỏ chữ pháo đi chỉ cần quan tân chữ bắn là được rồi =)))))
Bình tâm lại nào.
Tô Ánh Hàm hoảng loạn đẩy tay Tần Tu ra, chớp chớp đôi mắt long lanh chứa đầy hơi nước, bước chân không khỏi lui về phía sau.
“Không có ai nói với em hết.” Tô Ánh Hàm không dám nhìn Tần Tu, chỉ mang theo thanh âm run rẩy nói: “Nhưng, nhưng em chính là tin tưởng Tần đại ca anh là chính nhân quân tử.”
(giải thích nguyên đoạn trên cho những ai không hiểu. cuối chương trước Tần Tu hỏi Hàm Hàm ai nói cho ẻm ảnh là chính nhân quân tử, Hàm Hàm ấp úng mãi không trả lời nên Tần Tu nâng cằm ẻm lên hỏi ẻm khẩn trương hả, ẻm đẩy tay Tần Tu ra rồi lùi về sau trả lời là không ai nói với ẻm hết, tự ẻm thấy Tân Tu là chính nhân quân tử. éc Hàm Hàm tự tưởng tượng nhiều quá làm mấy đoạn hội thoại cách nhau hơn xa, tôi sợ các cô không hiểu nên tóm tắt lại đây.)
Tần Tu không nhanh không chậm mà đi tới gần cô, nương theo từng bước chân anh bước tới, Tô Ánh Hàm cũng từng bước một lui về sau.
Rốt cuộc lui đến trước cửa sổ sát đất, Tô Ánh Hàm không thể lùi về sau thêm nữa.
Cô chỉ có thể nâng cặp mắt to mang chút sợ hãi của mình lên, trong thanh âm có e ngại, cũng có ý xin tha, run run thốt ra ba chữ: “Tần đại ca…”
Tần Tu ấn bả vai Tô Ánh Hàm, đẩy cô đến trước cửa sổ sát đất.
“A…”
“Tin tưởng tôi?”
Phía trên mắt trái Tần Tu có một vết sẹo rất rõ, nghe nói là do lúc trẻ đánh nhau lưu lại, vết sẹo kia kết hợp với khẩu khí của anh lúc này tạo ra khí thế sắc bén làm người khác phải sợ hãi.
Nhưng đối với Tô Ánh Hàm, loại nguy hiểm trên người Tần Tu cũng là loại nguy hiểm khiến cô mê mẩn.
“Em, em thật sự tin tưởng anh, Tần đại ca…”
Tần Tu trực tiếp duỗi tay xuống dưới váy cô, dùng vết chai trên ngón tay ma sát chỗ da thịt kiều nộn giữa hai chân cô.
“Biết đêm qua tôi làm cái gì với em không?”
“Không, không biết… Tần đại ca, anh đừng làm vậy mà…”
Tô Ánh Hàm ngoài mặt đẩy Tần Tu ra, trên thực tế căn bản chẳng dùng bao nhiêu lực, là tiêu chuẩn dục cự còn nghênh[3].
[3] dục cự còn nghênh: muốn lắm rồi mà còn né tránh.
“Không biết sao?”
Tay Tần Tu trượt dần lên trên, động tác thong thả ung dung, thanh âm trầm thấp cấm dục: “Vậy tôi giúp em ôn tập lại một lần.”
Vừa nói, Tần Tu vừa lột quần lo̶t̶”̶ của cô ra, ngón tay nhắm thẳng đến trước âm hộ.
Chỉ là…
Tần Tu kinh ngạc mà nhìn Tô Ánh Hàm cả người đang run rẩy, tay vẫn thọc thọc chỗ lầy lội nào đó của cô, hỏi: “Em sao lại ướt như vậy?”
Đáng nói, hôm qua Tần Tu mới hôn Tô Ánh Hàm một cái, cô cũng ngay lập tức ướt thành như vậy, hôm nay càng quá phận hơn, anh chẳng qua chỉ là chạm vào đùi cô, thế nhưng phía dưới cô lại nước sốt tràn lan đến nước này?
Không thể tưởng tượng được.
Giống như có cái gì không thích hợp ở đây.
Tần Tu ngay lập tức đâm hai ngón tay vào chỗ non mềm ướt át kia.
Thật chặt chẽ, thật mềm mại, mị thịt từ bốn phương tám hướng bao lại, khiến ngón tay anh một bước khó đi.
“Tần đại ca, không cần…” Thanh âm cô gái nhỏ đã trở thành khóc nức nở.
Tần Tu lại cười, đem ngón tay thọc nhập càng sâu vào địa phương nào đó, ý đồ muốn nghiền nát tiểu huyệt của cô.
“Rõ ràng là xử nữ, sao thủy dịch lại nhiều như vậy?”
Tần Tu đùa bỡn tiểu huyệt cô, thanh âm như cũ vững vàng thành thạo:
“Là trời sinh mẫn cảm, hay là nói, em thích tôi, từ việc hôm qua cố tình gọi nhầm cho tôi cho tới hôm nay dục cự còn nghênh, tất cả đều là chủ mưu đã lâu, cố ý câu dẫn?”