Song Hướng Mê Luyến - Khê Tịch Tịch
Chương 23
Sau khi Tô Ánh Hàm dùng gậy mát xa xong, Tần Nhiên gọi điện thoại tới.
Tô Ánh Hàm lười đến mức ngón tay cũng không muốn động, miễn cưỡng với lấy điện thoại, ấn loa, chậm rì rì trả lời: “Làm gì nha?”
Tần Nhiên: “Anh đang ở dưới lầu nhà em, xuống đây nhanh lên.”
Tô Ánh Hàm: “Vì cái gì bắt em đi ra ngoài, anh trực tiếp đi lên không phải tốt hơn sao?”
Tần Nhiên: “Đi xuống, đi xuống rồi anh sẽ nói kĩ hơn với em.”
Tô Ánh Hàm bĩu môi, bất đắc dĩ thu thập nửa người dưới cùng gậy mát xa, đi xuống lầu.
Tần Nhiên ở phía dưới nhiệt tình giang hai tay cánh tay đón cô, Tô Ánh Hàm tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn cười ôm lại hắn.
Sau đó Tô Ánh Hàm nghe thấy Tần Nhiên ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Anh trai anh phái người điều tra anh.”
Tô Ánh Hàm mặt không đổi sắc, theo bản năng mà quan sát bốn phía.
Tần Nhiên lại nói: “Đang đi theo ở phía sau.”
Tô Ánh Hàm trên mặt mang theo ý cười, nhỏ giọng trả lời: “Năng lực phản trinh sát của anh cũng không tồi.”
Tần Nhiên cũng tươi cười với cô, cắn răng: “Hiện tại làm sao bây giờ a, anh không dám đi tìm tẩu tử của em.”
Tô Ánh Hàm: “Hôn em.”
Tần Nhiên: “Em nói cái gì?”
Tô Ánh Hàm: “Hôn trán em, nhanh, thâm tình một chút, vở kịch tiểu tình lữ đã đính hôn ngọt ngào ân ái của chúng ta không thể hỏng được.”
Tần Nhiên: “Em xác định muốn làm như vậy?”
Tô Ánh Hàm: “Anh sao lại chần chừ như thế nha?”
Tần Nhiên không do dự nữa, hắn vuốt vuốt mặt Tô Ánh Hàm, cười ngọt ngào với cô, sau đó hôn lên trán cô một nụ hôn.
Tô Ánh Hàm “Di” một tiếng.
Tần Nhiên khẩn trương nói: “Làm sao vậy?”
Tô Ánh Hàm: “Chiếc xe đi theo anh quay đầu đi rồi.”
Tần Nhiên: “Em xác định?”
Tô Ánh Hàm: “Không tin anh nhìn xem a.”
Tần Nhiên nhìn nhìn, quả nhiên như thế, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà ngay lúc hắn đang thở dài nhẹ nhõm, muốn tiếp tục cùng Tô Ánh Hàm nói chuyện, bỗng một người đi ra từ bên cạnh.
Rất cao, rất tuấn tú, trên người mặc đồ lao động, cổ tay áo còn dính xi măng, như là mới từ công trường trở về.
Thần kinh vừa mới dãn ra của Tần Nhiên ngay lập tức căng thẳng, thấy người đàn ông kia quay đầu bỏ đi, hắn lập tức đuổi theo, miệng hô: “Không phải, lão bà, anh nghe em giải thích!”
Cuối cùng cả ba người đều đi đến nhà Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm trốn vào phòng ngủ tìm kiếm thái bình, bên ngoài phòng khách truyền đến động tĩnh ái muội không rõ.
Một lát sau Tô Ánh Hàm khát, phòng ngủ lại không có nước, cô chỉ có thể mở cửa, rón ra rón rén đi đến phòng bếp.
Trên sô pha đang trình diễn một màn gv kĩ thuật cao, Tô Ánh Hàm cũng không có ý quấy rầy, từ bên hông dán người đi qua, nhưng Tần Nhiên lại khóc nức nở kêu cô: “Hàm Hàm, Hàm Hàm cứu anh… Hàm hàm cứu mạng…”
Tô Ánh Hàm giương mắt nhìn lại, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt người đàn ông đang đè trên người Tần Nhiên lúc này.
Tô Ánh Hàm tức khắc giật thót mình, sau đó nhấc tay nhắm mắt chạy trốn vô cùng liền mạch lưu loát: “Tẩu tử, em không có ý quấy rầy hai người! Hai người tiếp tục! Tiếp tục…”
Chờ đến lúc Tô Ánh Hàm uống xong nước từ phòng bếp đi ra, động tác trên sô pha đã ngừng lại.
Tần Nhiên nằm trên người người đàn ông, cả thân thể trần trụi, bên hông được che lại bằng một cái thảm mỏng.
Hắn còn đang khóc chít chít mà xin tha: “Không phải muốn cùng Hàm Hàm nói chuyện sao? Anh rút ra trước đi được không?”
Di.
Tô Ánh Hàm không nỡ nhìn thẳng.
Người đàn ông kia lại đem Tần Nhiên đè lên người mình, sau đó nói với Tô Ánh Hàm: “Xin lỗi, chờ sau khi kết thúc tôi sẽ dọn dẹp chỗ này.”
Tô Ánh Hàm vội nói: “Không sao không sao…”
Không đợi cô nói xong, Tần Nhiên lại ôm người đàn ông phát ra tiếng thở dốc.
Không thấy gì hết không thấy gì hết.
Đàn ông tao lên thật là đáng sợ.
Tô Ánh Hàm nỗ lực xem nhẹ cảm giác xấu hổ vì làm bóng đèn, bắt đầu giải thích với lão bà Tần Nhiên.
“Tình huống trong nhà anh Tần Nhiên chắc anh ấy đã nói cho anh.” Tô Ánh Hàm tận lực làm cho thanh âm chính mình nghe thật tự nhiên, “Nếu biết anh Tần Nhiên thích đàn ông, đánh gãy chân là nhẹ nhất rồi.”
Người đàn ông nói: “Tôi biết.”
Tô Ánh Hàm: “Vừa rồi là anh cùng cha khác mẹ phái người tới theo dõi anh ấy, vì không muốn bị phát hiện nên bọn em liền làm bộ thân thiết một chút, tuy rằng ngày thường em cũng xem Tần Nhiên như chị em tốt, nhưng trên thực tế bọn em rất chú ý khoảng cách cũng như giữ chừng mực.”
Người đàn ông lại nói: “Nhiên Nhiên vừa rồi đã nói với tôi.”
Tô Ánh Hàm: “Vậy anh còn…”
Người đàn ông nhìn Tần Nhiên, đem hắn hướng trên người mình nhấn một cái, nheo mắt: “Hắn thiếu thao.”
Tô Ánh Hàm thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.
“Khụ… Em đây không quấy rầy hai người nữa, hai người tiếp tục, tiếp tục…”
Tô Ánh Hàm mặc kệ tiếng rên rỉ kiều suyễn của Tần Nhiên, trốn về phòng, mà sau khi về phòng rồi, cô mới phát hiện di động nhận được tin nhắn mới.
Là Tần Tu.
Anh lời ít mà ý nhiều, tin nhắn chỉ có hai chữ: 【 Xuống lầu. 】
Tô Ánh Hàm: “!!!”
Tuy rằng cô vừa rồi lôi kéo Tần Nhiên hôn trán chính là vì cố ý kích thích Tần Tu, nhưng mà không nghĩ tới hiệu quả nhanh như vậy.
Đương nhiên vẫn là muốn rụt rè một chút rồi.
Tô Ánh Hàm trả lời: 【 Anh Tần Nhiên đang ở đây, tôi không ra ngoài được. 】
Tần Tu: 【 Video theo dõi ngày đó trong phòng khách đang còn, em muốn tôi đưa nó cho em trai tôi xem? 】
Tô Ánh Hàm: 【 Anh đê tiện! 】
Tần Tu lặp lại lời ban đầu một lần nữa: 【 Xuống lầu, một mình, tôi chờ em. 】
Tần Tu đại khái cho rằng Tô Ánh Hàm sẽ bi phẫn đan xen, nhưng trên thực tế, Tô Ánh Hàm thập phần cao hứng phấn chấn, còn đi trang điểm cho thật đẹp.
Đợi vài ngày cũng chưa thấy tin nhắn mới từ Tần Tu, Tô Ánh Hàm kỳ thật rất mất mát, không nghĩ đến hôm nay chỉ là lấy Tần Nhiên kích thích anh một chút, tin nhắn liền tới rồi.
Tô Ánh Hàm trang điểm xinh xinh đẹp đẹp bước ra cửa, còn để lại lời nhắn cho hai người đàn ông đang nhiệt tình lăn lộn trên sô pha.
“Hai người tùy tiện nha, em ra ngoài hẹn hò trước.”
Tần Nhiên muốn nói gì đó, nhưng còn không đợi hắn đem lời nói ra, đã bị người đàn ông trên người chặn miệng lại.
Tô Ánh Hàm đeo túi xách ra cửa, còn cẩn thận mà đóng cửa cho bọn họ.
Tần Tu quả nhiên đang chờ ở dưới lầu, thấy cô ra, anh biểu tình lãnh lệ cầm lấy cổ tay cô, đem cô túm đến chỗ chiếc xe hơi màu đen ở phía trước.
Nguyên lai Tần Tu không phải phái người theo dõi Tần Nhiên, mà là anh tự mình tới?”
“Ngô, anh buông tôi ra, Tần Tu, anh buông ra… A ~”
Tô Ánh Hàm bị Tần Tu ném đến băng ghế phía sau. Ngay sau đó cửa xe bị khóa lại, Tần Tu bước tới, kéo quần cô xuống.
Tô Ánh Hàm làm bộ tức giận: “Anh làm gì vậy!?”
“Em để hắn hôn em,” ngón tay Tần Tu thăm dò hướng đến hoa huyệt cô, biểu tình vốn lãnh lệ lúc này càng thêm hung ác nham hiểm, “Nơi này ướt như vậy, cũng là do hắn thao, đúng không?”
Tô Ánh Hàm lắc đầu: “Không, không có… Tần Tu, anh buông tôi ra…”
Cái đó rõ ràng là do cô vừa mới dùng gậy mát xa cắm ướt a.
Nhưng Tần Tu mặc kệ lời nói của cô, anh tức giận đến thái dương phập phồng, côn thịt cứng lên, anh kéo thắt lưng xuống, thả ra căn đại ngoạn ý của chính mình, sau đó liền thẳng tắp thọc vào tiểu huyệt Tô Ánh Hàm.