Song Bích
Chương 99: Mô phỏng
Trong phủ Ngụy Vương, có lửa than sưởi ấm, trong phòng ấm áp như mùa xuân, Ngụy Vương ngồi trên giường, nhíu mày lại mà hỏi: “Vụ án của Trình gia là do các ngươi làm à?”
Gã thuộc hạ cũng thấy chuyện này rất khó hiểu, gã đáp: “Không phải ạ. Dù thuộc hạ có liều lĩnh hơn thế nữa, thì cũng không dám động vào nương tử nhà Thành Quốc Công đâu.”
“Vậy thì lạ quá.” Ngụy Vương nhíu mày lại thật chặt: “Nếu không phải là do các ngươi ra tay, vậy thì tại sao phường Thông Tế lại phát hiện ra thi thể?”
Ban đầu Ngụy Vương chỉ muốn tìm vụ án để dụ Song Bích ra ngoài, giải trừ mối hận trong lòng ông ta, cho nên ông ta mới chọn ra vụ án giết người liên hoàn có ít bằng chứng nhất, khó giải quyết nhất trong số các vụ án treo trước kia. Ông ta bảo thuộc hạ bắt chước cách giết người được ghi trong bản án, ngụy trang thành tên sát thủ liên hoàn đã gây án vào bốn năm trước, sau đó canh giữ ở hiện trường, chờ Song Bích tự “chui đầu vào lưới”.
Nhưng mà ông ta đã chờ đợi trong “khổ cực” suốt mười ngày ròng rã, không tìm được Song Bích thì chớ, mà ngược lại, ông ta còn nghe nói là trong thành lại xảy ra một vụ án mạng khác. Hung thủ đã giết hai người chỉ trong vòng một tháng, từ đây có thể thấy được sự điên cuồng và ngang ngược của kẻ ấy. Và, vụ án này nhanh chóng kinh động đến Nữ hoàng, bây giờ đã trở thành chuyện lớn nhất trong triều.
Ngụy Vương cũng choáng váng, vụ án xảy ra trong thành không phải do người của ông ta làm, vậy thì hung thủ là ai cơ chứ? Ngụy Vương chợt nhận ra có điều không ổn, ông ta chỉ muốn “mượn dao giết người” mà thôi, chứ ông ta không hề muốn “dẫn lửa thiêu thân”, ông ta tuyệt đối không thể để mình dính dáng vào vụ án này được.
Nếu như phủ Kinh Triệu lần đến chỗ của ông ta thông qua việc điều tra từ phía nữ tử thanh lâu, rồi sau đó đổ hết mấy vụ án đã xảy ra trước đó lên đầu ông ta, để cho ông ta “cõng nồi” thay hung thủ chân chính, vậy thì ông ta sẽ trở thành trò cười mất thôi.
Ngụy Vương nói: “Ngươi quản lý người bên dưới ngươi kỹ vào, bảo người ra tay khiêm tốn một chút, trước năm mới đừng xuất hiện trong kinh thành nữa. Vụ án này đã ầm ĩ đến tận chỗ cô mẫu rồi, ai dính vào thì là do xui thôi.”
Gã thuộc hạ chắp tay đáp vâng. Nói đến chuyện này, Ngụy Vương không nhịn được mà lại hỏi: “Ngọc Nát thế nào rồi? Có thấy được mặt mũi của người ta chưa?”
Gã thuộc hạ ngượng ngập, nói một cách thận trọng: “Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ đã phái toán người tinh nhuệ nhất trông chừng bên ngoài thành mấy ngày nay, ngoại trừ mấy ngày đầu có người của phủ Kinh Triệu tới ra, thì sau đó không có ai tới gần đấy nữa. Bây giờ trong thành cũng đang xảy ra án mạng, đến cả người của phủ Kinh Triệu cũng không đi đến đó nữa.”
Ngụy Vương nhíu mày: “Không thể nào có chuyện đó được, chẳng lẽ nội bộ của chúng ta có kẻ phản bội, tiết lộ kế hoạch ra bên ngoài ư?”
Gã thuộc hạ suy nghĩ một lúc rồi đánh bạo nói: “Vương gia, chúng ta biết rõ chuyện nhưng người ngoài lại không hề biết. Bây giờ bách tính trong thành Trường An đều cho rằng, hai vụ án này đều do cùng một người gây ra, có khi nào Song Bích đã đi thẳng đến chỗ phường Thông Tế rồi không ạ?”
Khả năng suy đoán này là sự thật cũng khá cao, bấy giờ, Ngụy Vương khó lòng mà hình dung ra được tâm tình của mình là gì. Ông ta “ôm cây đợi thỏ”, kết quả là, “con thỏ” kia lại chui vào một cái gốc cây khác, không chỉ có thế, bây giờ nó còn muốn kéo bọn họ chuyển ổ theo nó nữa ư?
Ngụy Vương rất bất đắc dĩ, nhưng ông ta không thể không điều chỉnh kế hoạch: “Chia người ra đi, một phần đến bên phường Thông Tế để tiện theo dõi.”
Gã thuộc hạ chắp tay, nhưng sắc mặt lại chẳng hề thoải mái. Độ khó của việc tìm người ngoài thành và tìm người trong thành hoàn toàn khác biệt nhau. Ban đầu, bọn họ chọn ra tay ở gần quan đạo là vì lượng người ra vào quan đạo khá lớn, nếu ngụy trang thành thương đội thì có thể tới gần hiện trường vụ án một cách dễ dàng, đây là cơ hội mà bọn họ cố ý dành cho Song Bích. Bên cạnh đó, còn là vì cảnh vật bao quanh bên ngoài lại khá trống trải, chỉ cần có người tới gần đó thôi, là bọn họ có thể phát hiện ra rất nhanh chóng.
Vốn dĩ đây nên là cái bẫy tốt nhất, nhưng không biết là ai giở trò sau lưng bọn họ nữa, kẻ đó đã khiến cho tất cả mọi sự sắp xếp của họ trở nên uổng phí, bây giờ còn phải tạm chuyển vào trong thành nữa chứ. Trong thành Trường An có cả triệu người, tính cả thương nhân người Hồ lui tới buôn bán thì lượng người còn nhiều hơn thế nữa. Phường Thông Tế lại còn nằm gần cổng thành, có đủ loại người trên đời, bây giờ bọn họ tìm thế nào cho được đây?
Gã thuộc hạ đau đầu không thôi, Ngụy Vương lại hoàn toàn không để chuyện ấy trong lòng. Chung quy lại là, kế hoạch Ngọc Nát cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi, thứ khiến Ngụy Vương quan tâm hơn cả là hậu duệ của Thái tử Chương Hoài.
Ngụy Vương lại hỏi: “Có thu hoạch gì bên phía đứa trẻ mồ côi kia không?”
Gã thuộc hạ càng chán nản hơn, gã cân nhắc cách dùng từ rồi mới dám nói: “Toàn bộ Tô gia vẫn như bình thường, Minh Hoa Chương của Minh gia thì ngày ngày vẫn ở trong thành phá án, ngoại trừ việc quá bận rộn ra thì không có gì đặc biệt cả; muội muội của hắn ta thì vẫn chỉ nghĩ đến việc ăn uống suốt cả ngày, cũng không thấy gì đặc biệt cả.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thật ra gã thuộc hạ này vừa nói dối, mặc dù lời nói dối ấy rất rất nhỏ thôi. Lúc các chủ tử nói “Theo dõi bọn chúng” thì chủ tử sẽ luôn thấy chuyện này rất đơn giản, nhưng mà, đây lại chẳng phải là chuyện mà chỉ cần nhếch môi một chút là thành. Vì phải giấu kín hành tung, không thể để lộ ra cho kẻ khác biết việc này, và còn cần phải có người canh giữ bên ngoài cửa nhà đối phương, canh giữ suốt mười hai canh giờ mỗi ngày, không rời đi một bước nào cả. Nếu theo dõi vào mùa hè thì sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng, bây giờ đang là thu đông mà, thế nên, có ai muốn đứng dưới cái tiết trời giá lạnh này suốt cả ngày, đến tận sáng ngày hôm sau mới được phải giao ca đâu chứ?
Hai huynh muội Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường quả đúng là hai thái cực hoàn toàn khác biệt nhau. Huynh trưởng thì vô cùng bận rộn, ngày nào cũng ra ngoài khi mặt trời vừa lên và về nhà khi mặt trời đã núp bóng; một ngày hắn chạy qua chạy lại tận năm, sáu chỗ, đến chạy mà người theo dõi hắn cũng không thể chạy nổi nữa, không thể không giảm bớt cường độ xuống. Vì, dù sao thì, nếu không phải là đang xử án thì hắn cũng đang phá án, sau khi hắn xong việc thì chỉ cần nghe ngóng từ phủ Kinh Triệu là biết được hành tung của hắn ngay thôi, không cần phải tự đi theo dõi làm gì.
Còn muội muội của hắn thì lại lười biếng quá mức, ngày nào cũng như ngày nào, nếu không phải là đang ăn thì cũng là đang mua đồ đưa cho huynh trưởng ăn. Tử sĩ của Vương phủ đi theo nàng qua tận mấy quán ăn, oán khí của họ cứ ngày một nặng dần lên. Thật sự là một người thuần phế vật như vậy không có giá trị theo dõi gì cả. Thế nên, người bên dưới cũng linh hoạt giảm bớt thời lượng theo dõi lại; người theo dõi nàng vào buổi sáng càng ngày càng dậy trễ, dù sao thì, nếu đi sớm hơn thì cũng chỉ thấy nàng mua đủ loại đồ ăn, thật sự là không có gì khác biệt cả.
Ngụy Vương nhíu mày, rõ ràng là ông ta rất không hài lòng với kết quả này. Ông ta nghĩ tới chuyện, gần đây Nữ hoàng càng ngày càng “nắng mưa thất thường”, thì chỉ biết thở dài mà nói: “Thôi, dục tốc bất đạt, chuyện thế này không thể nóng vội được, tiếp tục theo dõi.”
“Tuân lệnh.”
Chuyện thiên kim phủ Thành Quốc Công bị sát hại đã làm cả thành Trường An hết sức kinh hãi. Nhưng, theo thời gian dần trôi, những chuyện mới mẻ khác cứ dần xuất hiện, dân chúng cũng chuyển sự chú ý sang những chuyện khác, chẳng mấy chốc đã quên mất vụ án mạng kua. Vừa đảo mắt một cái, lại mười ngày trôi qua.
Đã bước vào tháng Mười một, ngày càng lúc càng ngắn, hoa cỏ dần úa tàn, gió Bắc lạnh lẽo, chút tuyết vụn bay lượn vào hai ngày trước đã đông cứng lại rồi.
Hôm nay, khi Minh Hoa Thường thức dậy, sắc trời âm u ảm đạm, mây mù như đè ép bầu trời, hạ xuống cực thấp, xem ra lại sắp có tuyết rơi nữa rồi. Bên phía lão phu nhân phái người đến truyền lời, nói hôm nay không cần phải thỉnh an, Minh Hoa Thường yên tâm mà nằm xuống tiếp, nàng ngủ thêm một giấc trong tâm tình thoải mái ấy rồi mới chịu dậy.
Tiến Bảo đang bày bữa sáng ở bên ngoài, còn Chiêu Tài, Cát Tường thì ở trong phòng búi tóc cho Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường hỏi: “Hôm nay Nhị huynh đi lúc nào?”
Như Ý gắp một hòn than bỏ vào trong lò, nàng ấy khều khều lò Bác Sơn đang cháy, nói: “Tiếng trống thứ ba còn chưa vang lên mà ngài ấy đã đi rồi, mấy ngày nay nhị lang quân đi sớm về trễ, đến cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Tiếc thay cho ngài ấy vì phải vào phủ Kinh Triệu, phải chịu nhiều khổ cực như thế mà lại chẳng có ai ghi công.”
Minh Hoa Thường nói: “Bệ hạ vô cùng quan tâm đến vụ án giết người lần này, nghiêm lệnh phá án trước năm mới, bây giờ cũng đã bước sang tháng Mười một rồi, huynh ấy phải bận rộn lo nghĩ chuyện vụ án, làm gì còn thời gian lo chuyện khác cho được.”
“Cho nên nô tỳ mới bất bình thay cho nhị lang quân đấy ạ.” Như Ý bĩu môi: “Trong bảng tiến sĩ này, Trạng Nguyên được đọc sách tu sử ở Ngự sử đài, cao quý lại vẻ vang; Thám hoa thì cũng được ở trong Đông cung, mỗi ngày chỉ cần đọc sách, tán dóc nghị luận với danh sĩ, sau đó là có thể tan làm. Chỉ có nhị lang quân của chúng ta là phải “một nắng hai sương”, bôn ba khắp chốn, làm nhiều việc nhọc nhằn như thế mà lại chẳng có được kết quả tốt lành gì. Rõ ràng nhị lang quân xếp thứ hai trong bảng tiến sĩ, thứ tự của ngài ấy cũng cao hơn những người khác nhiều cơ mà!”
Minh Hoa Thường thầm nghĩ, chẳng phải là Nữ hoàng cũng đã trao chức quan theo thứ tự rồi à? Nhưng nàng lại nói: “Nhị huynh luôn muốn đi làm những chuyện có giá trị thực tế, phủ Kinh Triệu cũng là nơi mà huynh ấy muốn đến. Dù sao thì việc giải oan cho người sống cũng tốt hơn là viết thư cho người chết.”
Bấy giờ, Tiến Bảo ở bên ngoài gọi nàng: “Nương tử, bữa sáng đã được bày ra xong xuôi rồi.”
“Được.” Minh Hoa Thường đáp một tiếng, nàng đi ra khỏi phòng, ngồi trước bàn, trước khi cầm đũa lên thì hỏi: “Hôm nay đã đưa đồ đến chỗ phủ Kinh Triệu chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Minh Hoa Thường nói: “Đến gần trưa, các ngươi nhớ hãy đến chợ Đông mua bánh rồi đưa đến phủ Kinh Triệu nhân lúc bánh còn nóng. Ngoài ra, hãy làm riêng một chén nước trầm hương rồi đưa qua đó cho Nhị huynh luôn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiến Bảo đáp lời, Chiêu Tài thở dài, chỉ đành đi vào trong lấy tiền. Nàng ấy đếm đếm số tiền mà mình vừa lấy ra từ trong chỗ cất trang sức, rồi nói với Minh Hoa Thường rằng: “Nương tử ơi, cho dù ngài có núi vàng núi bạc đi chăng nữa thì cũng không thể tiêu xài như thế được đâu, huống hồ chi, trước đó ngài cũng không tích góp được bao nhiêu cả. Ngài muốn đưa đồ ăn đồ uống cho nhị lang quân thì cũng thôi đi, nhưng mà mấy người thô kệch không đủ tư cách kia nào có xứng đáng đâu?”
Quan phủ có nhà ăn cung cấp cơm trưa miễn phí, nhưng mà, về phần cơm tập thể được nấu ra thành mùi vị gì, đã có rất nhiều quan viên triều đình phàn nàn về điều này rồi, nhưng không ăn thì lại không được. Vì nếu như đang trong thời gian ăn cơm mà lại tự ý chạy đi ăn thêm đồ ăn ở bên ngoài, khi bị Ngự sử phát hiện thì sẽ bị vạch tội đến mức mất chức. Chỉ có cấp bậc Tể tướng thì mới có quyền được ăn chút đồ ăn ngon có tiêu chuẩn cao nhất.
Nơi làm việc của phủ Kinh Triệu nằm ở phường Quang Đức, quy tắc cũng thoáng hơn trong hoàng thành nhiều. Mấy ngày qua, cứ dăm ba bữa Minh Hoa Thường lại đưa đồ ăn vặt đến phủ Kinh Triệu, có lúc là bánh, có lúc là cháo, có lúc là đồ uống; không những không ảnh hưởng gì đến quy tắc của nhà ăn, mà lại có thể cải thiện việc cơm nước của các bậc quan lại trong phủ Kinh Triệu một cách vô cùng thiết thực. Bây giờ, trong phủ Kinh Triệu, không có một ai là không quen biết Nhị muội muội của Thiếu doãn cả, nhất là nhóm sai dịch, lúc họ trông thấy Minh Hoa Thường thì họ còn hăng hái hơn cả khi nhìn thấy Minh Hoa Chương nữa.
Minh Hoa Thường hiểu rõ Chiêu Tài tiếc tiền. nàng bèn trấn an nàng ấy: “Chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là chuyện to tát gì, nếu ta chỉ cần tiêu chút tiền ở đây là đã có thể khiến sai dịch trong phủ Kinh Triệu ủng hộ Nhị huynh, nghe lời Nhị huynh, vậy thì thật sự rất đáng giá.”
Minh Hoa Thường ăn sáng, sau khi sửa soạn ổn thỏa thì đã tới giờ Tỵ. Minh Hoa Thường bảo Chiêu Tài mang bút vẽ tới, Chiêu Tài vừa bày bút mực ra xong thì thấy vô cùng khó hiểu: “Nương tử, sao ngài lại có nhã hứng luyện vẽ vậy ạ?”
Có trời đất chứng giám, dù Trấn Quốc Công đã tiêu tốn rất nhiều tiền để mời thầy về giảng bài, nhưng Minh Hoa Thường cũng chưa bao giờ chăm chỉ như thế này cả. Minh Hoa Thường rửa bút, đáp bừa: “Vì trước kia ta cảm thấy có học thì cũng vô dụng thôi. Dù tài viết chữ hay vẽ tranh của ta có cao siêu đến đâu, thì ta cũng chỉ có được cái danh “tài nữ” lúc nghị thân mà thôi, sau khi xuất giá rồi thì sẽ không còn vẽ nữa. Nếu đã là như thế thì có gì đáng để học đâu? Nhưng bây giờ ta phát hiện ra rằng, biết vẽ có rất nhiều tác dụng quan trọng, vẫn nên tự học được thì mới thỏa đáng.”
Chiêu Tài nghe mà có chỗ hiểu chỗ không, nhưng vẫn ra sức cổ động tiểu thư nhà mình: “Nương tử, ngài nghĩ thông suốt là được rồi ạ.”
Minh Hoa Thường không tiếp lời, nàng chỉ cầm bút lên, cẩn thận phác họa lại tướng mạo của mấy nha hoàn. Cũng không phải là do nàng đã nghĩ thông suốt, mà là nàng đã có một lựa chọn khác. Nàng có thể làm những việc thực sự có ý nghĩa, dù cho đám người tổ mẫu, Chiêu Tài không thể hiểu được đi chăng nữa, thì ít nhất là vẫn còn có Minh Hoa Chương hiểu cho nàng.
Tối hôm ấy hắn đã nói “Ta tin muội ấy” mà không có lấy một chút do dự nào, chỉ dựa vào việc đó thôi, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để Minh Hoa Thường muốn luyện vẽ cho thật tốt, cho ra chân dung hung thủ tốt hơn, chuẩn xác hơn.
Minh Hoa Thường tập vẽ cả ngày, đợi đến tối, sau khi nghe nói Minh Hoa Chương đã về phủ, nàng khoác thêm áo choàng, đi đến viện của Minh Hoa Chương hỏi về tiến độ vụ án như thường lệ.
Phá án không phải là công sức của riêng một người nào cả. Minh Hoa Thường có thể phác hoạ đại khái chân dung hung thủ, nhưng bàn về tìm người thật thì còn kém xa các sai dịch đã phá án nhiều năm. Cho nên, mấy ngày nay Minh Hoa Thường chỉ an tâm ở nhà chờ, chờ đến khi Minh Hoa Chương tìm thêm được những bằng chứng khác bổ sung vào, nàng lại hoàn thiện chân dung.
Minh Hoa Chương lấy chân dung của Minh Hoa Thường làm căn cứ mà dẫn người lục soát khu vực dọc đường Trình Tư Nguyệt đi trước khi mất tích. Chỉ trong vòng mười ngày, lời chứng đã được soạn ra thành ba quyển dày. Minh Hoa Thường đi vào bên trong, nàng thấy hồ sơ nhiều đến nỗi gần như là phải xếp xuống cả mặt đất, thì giật mình, hỏi: “Nhị huynh, đây đều là những thứ mà huynh đã tra ra được trong mấy ngày gần đây à?”
Minh Hoa Chương gật đầu: “Phải.”
Minh Hoa Thường cầm một quyển trục gần đó lên để xem, lại hỏi: “Có đối tượng tình nghi trọng điểm không?”
“Đến bây giờ thì đã có mấy người.” Minh Hoa Chương nhéo mũi, nhắm mắt lại, hiếm có khi nào hắn để cho người khác trông thấy sự uể oải mệt mỏi của mình: “Nhưng người khớp với chân dung thì lại không đủ điều kiện gây án, người có điều kiện gây án thì lại không phù hợp với chân dung của muội.”
“Hửm?” Minh Hoa Thường vội ngồi xuống, hỏi ngay: “Đã xảy ra vấn đề gì vậy?”
Gã thuộc hạ cũng thấy chuyện này rất khó hiểu, gã đáp: “Không phải ạ. Dù thuộc hạ có liều lĩnh hơn thế nữa, thì cũng không dám động vào nương tử nhà Thành Quốc Công đâu.”
“Vậy thì lạ quá.” Ngụy Vương nhíu mày lại thật chặt: “Nếu không phải là do các ngươi ra tay, vậy thì tại sao phường Thông Tế lại phát hiện ra thi thể?”
Ban đầu Ngụy Vương chỉ muốn tìm vụ án để dụ Song Bích ra ngoài, giải trừ mối hận trong lòng ông ta, cho nên ông ta mới chọn ra vụ án giết người liên hoàn có ít bằng chứng nhất, khó giải quyết nhất trong số các vụ án treo trước kia. Ông ta bảo thuộc hạ bắt chước cách giết người được ghi trong bản án, ngụy trang thành tên sát thủ liên hoàn đã gây án vào bốn năm trước, sau đó canh giữ ở hiện trường, chờ Song Bích tự “chui đầu vào lưới”.
Nhưng mà ông ta đã chờ đợi trong “khổ cực” suốt mười ngày ròng rã, không tìm được Song Bích thì chớ, mà ngược lại, ông ta còn nghe nói là trong thành lại xảy ra một vụ án mạng khác. Hung thủ đã giết hai người chỉ trong vòng một tháng, từ đây có thể thấy được sự điên cuồng và ngang ngược của kẻ ấy. Và, vụ án này nhanh chóng kinh động đến Nữ hoàng, bây giờ đã trở thành chuyện lớn nhất trong triều.
Ngụy Vương cũng choáng váng, vụ án xảy ra trong thành không phải do người của ông ta làm, vậy thì hung thủ là ai cơ chứ? Ngụy Vương chợt nhận ra có điều không ổn, ông ta chỉ muốn “mượn dao giết người” mà thôi, chứ ông ta không hề muốn “dẫn lửa thiêu thân”, ông ta tuyệt đối không thể để mình dính dáng vào vụ án này được.
Nếu như phủ Kinh Triệu lần đến chỗ của ông ta thông qua việc điều tra từ phía nữ tử thanh lâu, rồi sau đó đổ hết mấy vụ án đã xảy ra trước đó lên đầu ông ta, để cho ông ta “cõng nồi” thay hung thủ chân chính, vậy thì ông ta sẽ trở thành trò cười mất thôi.
Ngụy Vương nói: “Ngươi quản lý người bên dưới ngươi kỹ vào, bảo người ra tay khiêm tốn một chút, trước năm mới đừng xuất hiện trong kinh thành nữa. Vụ án này đã ầm ĩ đến tận chỗ cô mẫu rồi, ai dính vào thì là do xui thôi.”
Gã thuộc hạ chắp tay đáp vâng. Nói đến chuyện này, Ngụy Vương không nhịn được mà lại hỏi: “Ngọc Nát thế nào rồi? Có thấy được mặt mũi của người ta chưa?”
Gã thuộc hạ ngượng ngập, nói một cách thận trọng: “Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ đã phái toán người tinh nhuệ nhất trông chừng bên ngoài thành mấy ngày nay, ngoại trừ mấy ngày đầu có người của phủ Kinh Triệu tới ra, thì sau đó không có ai tới gần đấy nữa. Bây giờ trong thành cũng đang xảy ra án mạng, đến cả người của phủ Kinh Triệu cũng không đi đến đó nữa.”
Ngụy Vương nhíu mày: “Không thể nào có chuyện đó được, chẳng lẽ nội bộ của chúng ta có kẻ phản bội, tiết lộ kế hoạch ra bên ngoài ư?”
Gã thuộc hạ suy nghĩ một lúc rồi đánh bạo nói: “Vương gia, chúng ta biết rõ chuyện nhưng người ngoài lại không hề biết. Bây giờ bách tính trong thành Trường An đều cho rằng, hai vụ án này đều do cùng một người gây ra, có khi nào Song Bích đã đi thẳng đến chỗ phường Thông Tế rồi không ạ?”
Khả năng suy đoán này là sự thật cũng khá cao, bấy giờ, Ngụy Vương khó lòng mà hình dung ra được tâm tình của mình là gì. Ông ta “ôm cây đợi thỏ”, kết quả là, “con thỏ” kia lại chui vào một cái gốc cây khác, không chỉ có thế, bây giờ nó còn muốn kéo bọn họ chuyển ổ theo nó nữa ư?
Ngụy Vương rất bất đắc dĩ, nhưng ông ta không thể không điều chỉnh kế hoạch: “Chia người ra đi, một phần đến bên phường Thông Tế để tiện theo dõi.”
Gã thuộc hạ chắp tay, nhưng sắc mặt lại chẳng hề thoải mái. Độ khó của việc tìm người ngoài thành và tìm người trong thành hoàn toàn khác biệt nhau. Ban đầu, bọn họ chọn ra tay ở gần quan đạo là vì lượng người ra vào quan đạo khá lớn, nếu ngụy trang thành thương đội thì có thể tới gần hiện trường vụ án một cách dễ dàng, đây là cơ hội mà bọn họ cố ý dành cho Song Bích. Bên cạnh đó, còn là vì cảnh vật bao quanh bên ngoài lại khá trống trải, chỉ cần có người tới gần đó thôi, là bọn họ có thể phát hiện ra rất nhanh chóng.
Vốn dĩ đây nên là cái bẫy tốt nhất, nhưng không biết là ai giở trò sau lưng bọn họ nữa, kẻ đó đã khiến cho tất cả mọi sự sắp xếp của họ trở nên uổng phí, bây giờ còn phải tạm chuyển vào trong thành nữa chứ. Trong thành Trường An có cả triệu người, tính cả thương nhân người Hồ lui tới buôn bán thì lượng người còn nhiều hơn thế nữa. Phường Thông Tế lại còn nằm gần cổng thành, có đủ loại người trên đời, bây giờ bọn họ tìm thế nào cho được đây?
Gã thuộc hạ đau đầu không thôi, Ngụy Vương lại hoàn toàn không để chuyện ấy trong lòng. Chung quy lại là, kế hoạch Ngọc Nát cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi, thứ khiến Ngụy Vương quan tâm hơn cả là hậu duệ của Thái tử Chương Hoài.
Ngụy Vương lại hỏi: “Có thu hoạch gì bên phía đứa trẻ mồ côi kia không?”
Gã thuộc hạ càng chán nản hơn, gã cân nhắc cách dùng từ rồi mới dám nói: “Toàn bộ Tô gia vẫn như bình thường, Minh Hoa Chương của Minh gia thì ngày ngày vẫn ở trong thành phá án, ngoại trừ việc quá bận rộn ra thì không có gì đặc biệt cả; muội muội của hắn ta thì vẫn chỉ nghĩ đến việc ăn uống suốt cả ngày, cũng không thấy gì đặc biệt cả.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thật ra gã thuộc hạ này vừa nói dối, mặc dù lời nói dối ấy rất rất nhỏ thôi. Lúc các chủ tử nói “Theo dõi bọn chúng” thì chủ tử sẽ luôn thấy chuyện này rất đơn giản, nhưng mà, đây lại chẳng phải là chuyện mà chỉ cần nhếch môi một chút là thành. Vì phải giấu kín hành tung, không thể để lộ ra cho kẻ khác biết việc này, và còn cần phải có người canh giữ bên ngoài cửa nhà đối phương, canh giữ suốt mười hai canh giờ mỗi ngày, không rời đi một bước nào cả. Nếu theo dõi vào mùa hè thì sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng, bây giờ đang là thu đông mà, thế nên, có ai muốn đứng dưới cái tiết trời giá lạnh này suốt cả ngày, đến tận sáng ngày hôm sau mới được phải giao ca đâu chứ?
Hai huynh muội Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường quả đúng là hai thái cực hoàn toàn khác biệt nhau. Huynh trưởng thì vô cùng bận rộn, ngày nào cũng ra ngoài khi mặt trời vừa lên và về nhà khi mặt trời đã núp bóng; một ngày hắn chạy qua chạy lại tận năm, sáu chỗ, đến chạy mà người theo dõi hắn cũng không thể chạy nổi nữa, không thể không giảm bớt cường độ xuống. Vì, dù sao thì, nếu không phải là đang xử án thì hắn cũng đang phá án, sau khi hắn xong việc thì chỉ cần nghe ngóng từ phủ Kinh Triệu là biết được hành tung của hắn ngay thôi, không cần phải tự đi theo dõi làm gì.
Còn muội muội của hắn thì lại lười biếng quá mức, ngày nào cũng như ngày nào, nếu không phải là đang ăn thì cũng là đang mua đồ đưa cho huynh trưởng ăn. Tử sĩ của Vương phủ đi theo nàng qua tận mấy quán ăn, oán khí của họ cứ ngày một nặng dần lên. Thật sự là một người thuần phế vật như vậy không có giá trị theo dõi gì cả. Thế nên, người bên dưới cũng linh hoạt giảm bớt thời lượng theo dõi lại; người theo dõi nàng vào buổi sáng càng ngày càng dậy trễ, dù sao thì, nếu đi sớm hơn thì cũng chỉ thấy nàng mua đủ loại đồ ăn, thật sự là không có gì khác biệt cả.
Ngụy Vương nhíu mày, rõ ràng là ông ta rất không hài lòng với kết quả này. Ông ta nghĩ tới chuyện, gần đây Nữ hoàng càng ngày càng “nắng mưa thất thường”, thì chỉ biết thở dài mà nói: “Thôi, dục tốc bất đạt, chuyện thế này không thể nóng vội được, tiếp tục theo dõi.”
“Tuân lệnh.”
Chuyện thiên kim phủ Thành Quốc Công bị sát hại đã làm cả thành Trường An hết sức kinh hãi. Nhưng, theo thời gian dần trôi, những chuyện mới mẻ khác cứ dần xuất hiện, dân chúng cũng chuyển sự chú ý sang những chuyện khác, chẳng mấy chốc đã quên mất vụ án mạng kua. Vừa đảo mắt một cái, lại mười ngày trôi qua.
Đã bước vào tháng Mười một, ngày càng lúc càng ngắn, hoa cỏ dần úa tàn, gió Bắc lạnh lẽo, chút tuyết vụn bay lượn vào hai ngày trước đã đông cứng lại rồi.
Hôm nay, khi Minh Hoa Thường thức dậy, sắc trời âm u ảm đạm, mây mù như đè ép bầu trời, hạ xuống cực thấp, xem ra lại sắp có tuyết rơi nữa rồi. Bên phía lão phu nhân phái người đến truyền lời, nói hôm nay không cần phải thỉnh an, Minh Hoa Thường yên tâm mà nằm xuống tiếp, nàng ngủ thêm một giấc trong tâm tình thoải mái ấy rồi mới chịu dậy.
Tiến Bảo đang bày bữa sáng ở bên ngoài, còn Chiêu Tài, Cát Tường thì ở trong phòng búi tóc cho Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường hỏi: “Hôm nay Nhị huynh đi lúc nào?”
Như Ý gắp một hòn than bỏ vào trong lò, nàng ấy khều khều lò Bác Sơn đang cháy, nói: “Tiếng trống thứ ba còn chưa vang lên mà ngài ấy đã đi rồi, mấy ngày nay nhị lang quân đi sớm về trễ, đến cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Tiếc thay cho ngài ấy vì phải vào phủ Kinh Triệu, phải chịu nhiều khổ cực như thế mà lại chẳng có ai ghi công.”
Minh Hoa Thường nói: “Bệ hạ vô cùng quan tâm đến vụ án giết người lần này, nghiêm lệnh phá án trước năm mới, bây giờ cũng đã bước sang tháng Mười một rồi, huynh ấy phải bận rộn lo nghĩ chuyện vụ án, làm gì còn thời gian lo chuyện khác cho được.”
“Cho nên nô tỳ mới bất bình thay cho nhị lang quân đấy ạ.” Như Ý bĩu môi: “Trong bảng tiến sĩ này, Trạng Nguyên được đọc sách tu sử ở Ngự sử đài, cao quý lại vẻ vang; Thám hoa thì cũng được ở trong Đông cung, mỗi ngày chỉ cần đọc sách, tán dóc nghị luận với danh sĩ, sau đó là có thể tan làm. Chỉ có nhị lang quân của chúng ta là phải “một nắng hai sương”, bôn ba khắp chốn, làm nhiều việc nhọc nhằn như thế mà lại chẳng có được kết quả tốt lành gì. Rõ ràng nhị lang quân xếp thứ hai trong bảng tiến sĩ, thứ tự của ngài ấy cũng cao hơn những người khác nhiều cơ mà!”
Minh Hoa Thường thầm nghĩ, chẳng phải là Nữ hoàng cũng đã trao chức quan theo thứ tự rồi à? Nhưng nàng lại nói: “Nhị huynh luôn muốn đi làm những chuyện có giá trị thực tế, phủ Kinh Triệu cũng là nơi mà huynh ấy muốn đến. Dù sao thì việc giải oan cho người sống cũng tốt hơn là viết thư cho người chết.”
Bấy giờ, Tiến Bảo ở bên ngoài gọi nàng: “Nương tử, bữa sáng đã được bày ra xong xuôi rồi.”
“Được.” Minh Hoa Thường đáp một tiếng, nàng đi ra khỏi phòng, ngồi trước bàn, trước khi cầm đũa lên thì hỏi: “Hôm nay đã đưa đồ đến chỗ phủ Kinh Triệu chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Minh Hoa Thường nói: “Đến gần trưa, các ngươi nhớ hãy đến chợ Đông mua bánh rồi đưa đến phủ Kinh Triệu nhân lúc bánh còn nóng. Ngoài ra, hãy làm riêng một chén nước trầm hương rồi đưa qua đó cho Nhị huynh luôn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiến Bảo đáp lời, Chiêu Tài thở dài, chỉ đành đi vào trong lấy tiền. Nàng ấy đếm đếm số tiền mà mình vừa lấy ra từ trong chỗ cất trang sức, rồi nói với Minh Hoa Thường rằng: “Nương tử ơi, cho dù ngài có núi vàng núi bạc đi chăng nữa thì cũng không thể tiêu xài như thế được đâu, huống hồ chi, trước đó ngài cũng không tích góp được bao nhiêu cả. Ngài muốn đưa đồ ăn đồ uống cho nhị lang quân thì cũng thôi đi, nhưng mà mấy người thô kệch không đủ tư cách kia nào có xứng đáng đâu?”
Quan phủ có nhà ăn cung cấp cơm trưa miễn phí, nhưng mà, về phần cơm tập thể được nấu ra thành mùi vị gì, đã có rất nhiều quan viên triều đình phàn nàn về điều này rồi, nhưng không ăn thì lại không được. Vì nếu như đang trong thời gian ăn cơm mà lại tự ý chạy đi ăn thêm đồ ăn ở bên ngoài, khi bị Ngự sử phát hiện thì sẽ bị vạch tội đến mức mất chức. Chỉ có cấp bậc Tể tướng thì mới có quyền được ăn chút đồ ăn ngon có tiêu chuẩn cao nhất.
Nơi làm việc của phủ Kinh Triệu nằm ở phường Quang Đức, quy tắc cũng thoáng hơn trong hoàng thành nhiều. Mấy ngày qua, cứ dăm ba bữa Minh Hoa Thường lại đưa đồ ăn vặt đến phủ Kinh Triệu, có lúc là bánh, có lúc là cháo, có lúc là đồ uống; không những không ảnh hưởng gì đến quy tắc của nhà ăn, mà lại có thể cải thiện việc cơm nước của các bậc quan lại trong phủ Kinh Triệu một cách vô cùng thiết thực. Bây giờ, trong phủ Kinh Triệu, không có một ai là không quen biết Nhị muội muội của Thiếu doãn cả, nhất là nhóm sai dịch, lúc họ trông thấy Minh Hoa Thường thì họ còn hăng hái hơn cả khi nhìn thấy Minh Hoa Chương nữa.
Minh Hoa Thường hiểu rõ Chiêu Tài tiếc tiền. nàng bèn trấn an nàng ấy: “Chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là chuyện to tát gì, nếu ta chỉ cần tiêu chút tiền ở đây là đã có thể khiến sai dịch trong phủ Kinh Triệu ủng hộ Nhị huynh, nghe lời Nhị huynh, vậy thì thật sự rất đáng giá.”
Minh Hoa Thường ăn sáng, sau khi sửa soạn ổn thỏa thì đã tới giờ Tỵ. Minh Hoa Thường bảo Chiêu Tài mang bút vẽ tới, Chiêu Tài vừa bày bút mực ra xong thì thấy vô cùng khó hiểu: “Nương tử, sao ngài lại có nhã hứng luyện vẽ vậy ạ?”
Có trời đất chứng giám, dù Trấn Quốc Công đã tiêu tốn rất nhiều tiền để mời thầy về giảng bài, nhưng Minh Hoa Thường cũng chưa bao giờ chăm chỉ như thế này cả. Minh Hoa Thường rửa bút, đáp bừa: “Vì trước kia ta cảm thấy có học thì cũng vô dụng thôi. Dù tài viết chữ hay vẽ tranh của ta có cao siêu đến đâu, thì ta cũng chỉ có được cái danh “tài nữ” lúc nghị thân mà thôi, sau khi xuất giá rồi thì sẽ không còn vẽ nữa. Nếu đã là như thế thì có gì đáng để học đâu? Nhưng bây giờ ta phát hiện ra rằng, biết vẽ có rất nhiều tác dụng quan trọng, vẫn nên tự học được thì mới thỏa đáng.”
Chiêu Tài nghe mà có chỗ hiểu chỗ không, nhưng vẫn ra sức cổ động tiểu thư nhà mình: “Nương tử, ngài nghĩ thông suốt là được rồi ạ.”
Minh Hoa Thường không tiếp lời, nàng chỉ cầm bút lên, cẩn thận phác họa lại tướng mạo của mấy nha hoàn. Cũng không phải là do nàng đã nghĩ thông suốt, mà là nàng đã có một lựa chọn khác. Nàng có thể làm những việc thực sự có ý nghĩa, dù cho đám người tổ mẫu, Chiêu Tài không thể hiểu được đi chăng nữa, thì ít nhất là vẫn còn có Minh Hoa Chương hiểu cho nàng.
Tối hôm ấy hắn đã nói “Ta tin muội ấy” mà không có lấy một chút do dự nào, chỉ dựa vào việc đó thôi, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để Minh Hoa Thường muốn luyện vẽ cho thật tốt, cho ra chân dung hung thủ tốt hơn, chuẩn xác hơn.
Minh Hoa Thường tập vẽ cả ngày, đợi đến tối, sau khi nghe nói Minh Hoa Chương đã về phủ, nàng khoác thêm áo choàng, đi đến viện của Minh Hoa Chương hỏi về tiến độ vụ án như thường lệ.
Phá án không phải là công sức của riêng một người nào cả. Minh Hoa Thường có thể phác hoạ đại khái chân dung hung thủ, nhưng bàn về tìm người thật thì còn kém xa các sai dịch đã phá án nhiều năm. Cho nên, mấy ngày nay Minh Hoa Thường chỉ an tâm ở nhà chờ, chờ đến khi Minh Hoa Chương tìm thêm được những bằng chứng khác bổ sung vào, nàng lại hoàn thiện chân dung.
Minh Hoa Chương lấy chân dung của Minh Hoa Thường làm căn cứ mà dẫn người lục soát khu vực dọc đường Trình Tư Nguyệt đi trước khi mất tích. Chỉ trong vòng mười ngày, lời chứng đã được soạn ra thành ba quyển dày. Minh Hoa Thường đi vào bên trong, nàng thấy hồ sơ nhiều đến nỗi gần như là phải xếp xuống cả mặt đất, thì giật mình, hỏi: “Nhị huynh, đây đều là những thứ mà huynh đã tra ra được trong mấy ngày gần đây à?”
Minh Hoa Chương gật đầu: “Phải.”
Minh Hoa Thường cầm một quyển trục gần đó lên để xem, lại hỏi: “Có đối tượng tình nghi trọng điểm không?”
“Đến bây giờ thì đã có mấy người.” Minh Hoa Chương nhéo mũi, nhắm mắt lại, hiếm có khi nào hắn để cho người khác trông thấy sự uể oải mệt mỏi của mình: “Nhưng người khớp với chân dung thì lại không đủ điều kiện gây án, người có điều kiện gây án thì lại không phù hợp với chân dung của muội.”
“Hửm?” Minh Hoa Thường vội ngồi xuống, hỏi ngay: “Đã xảy ra vấn đề gì vậy?”