Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Song Bích

Chương 85: Nhận chức quan



Sau khi Trấn Quốc Công và Minh lão phu nhân nói chuyện với nhau, Minh lão phu nhân đã tức giận đến độ chẳng thể ngủ được dẫu đêm đã khuya rồi. Bà chỉ một lòng muốn tốt cho cái nhà này thôi, ấy thế mà lại chuốc lấy hận thù, bọn nó thích làm gì thì cứ làm đi, hôn sự của cháu trai hay là con đường làm quan cũng thế, bà mặc kệ hết!
Minh lão phu nhân chỉ hờn dỗi ngoài miệng như thế thôi, vì vào ngày Minh Hoa Chương đến Lại bộ kiểm tra tuyển chọn, bà vẫn không nhịn được mà vểnh tai lên, thám thính thông tin trong triều. Ít nhiều gì thì Minh lão phu nhân vẫn còn ôm trong mình chút chờ mong, nhưng, ngay sau khi Lại bộ có lệnh điều động, tia hy vọng cuối cùng trong bà cũng vỡ vụn.
Minh Hoa Chương sẽ phải đến phủ Kinh Triệu thật, hơn nữa, chức vụ của hắn chính là Thiếu doãn tòng tứ phẩm.
Mặc dù Trường An là đô thành, đâu đâu cũng đều có quan viên, nhưng thật ra, tam tỉnh lục bộ và phủ Kinh Triệu lại là hai hệ thống hoàn toàn khác biệt nhau.
Tam tỉnh lục bộ khởi thảo chiếu chỉ, chế định chính sách, nắm giữ trung ương triều đình của cả nước; còn phủ Kinh Triệu lại là hệ thống quan địa phương, “Kinh” có nghĩa là cực lớn, “Triệu” chỉ số lượng đông đảo, “Kinh Triệu” chính là khí thế sừng sững của kinh đô một nước. Ở các châu khác như Dương Châu, Nghi Châu, chức quan cao nhất được gọi là “thứ sử”. Nhưng còn Ung Châu, nơi được chọn để đặt kinh thành, thì lại khác biệt hoàn toàn, quan lớn hành chính được tôn xưng là Kinh Triệu Doãn.
Thiếu doãn là phụ tá của Kinh Triệu Doãn, là người giải quyết các công việc lớn nhỏ ở Trường An và hai mươi ba huyện lân cận cùng với Kinh Triệu Doãn. Nhưng, làm quan địa phương ở kinh thành lại chẳng hề dễ dàng. Không chỉ có thế, Kinh Triệu Doãn lại lại lại từ chức nữa rồi. Cũng bởi thế mà nguyên Thiếu doãn đã được đề bạt lên làm Kinh Triệu Doãn, còn Minh Hao Chương thì đã đảm nhiệm vị trí Thiếu doãn còn trống kia.
Ai cũng nói rằng, khoa cử khó thi, đi cả ngàn dặm mới tìm ra được một vị tiến sĩ. Nhưng, số lượng tiến sĩ chờ đợi nhiều năm mà vẫn chưa được nhậm chức lại đông đảo vô cùng. Minh Hoa Chương chỉ vừa mới bước vào con đường làm quan thôi mà đã được đảm nhiệm chức quan tòng tứ phẩm, lẽ ra đây phải là một điều vô cùng may mắn. Thế nhưng mà, sau khi Lại bộ truyền lệnh nhậm chức xuống thì lại chẳng có bao nhiêu người đến phủ Trấn Quốc Công chúc mừng, có thể thấy được rằng, phủ Kinh Triệu là nơi rất dễ bị vạ lây.
Minh lão phu nhân khá là muộn phiền, đến cả cung yến được tổ chức sau thời gian ấy mà bà cũng không có tâm tình đâu để mà tham gia. Phủ Trấn Quốc Công không có phu nhân chính thức, còn nhị phòng và tam phòng thì lại không đủ điều kiện để đại diện cho Công phủ. Cuối cùng, vẫn là do hai huynh muội Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường vào cung Đại Minh dự tiệc.
Sắc thu ngày càng đậm đà hơn, Trường An cũng ngày một lạnh, bên hồ Thái Dịch, lá rụng đầy đất. Minh Hoa Chương dẫn theo Minh Hoa Thường, họ đạp lên những chiếc lá rụng kia, hắn khẽ dặn dò nàng rằng: “Hôm nay là tiệc của hoàng thất, bệ hạ khai ân cho phép tiến sĩ tân khoa dẫn người nhà theo. Có lẽ là một lát nữa sẽ có rất nhiều con em hoàng tộc, muội nhớ giữ khoảng cách với bọn họ, có gặp phải chuyện gì thì cũng đừng manh động, hãy tới báo cho ta biết trước.”
Minh Hoa Thường gật đầu. Không cần Minh Hoa Chương phải nhắc nhở, trên đường tới đây, nàng đã nhìn thấy rất nhiều bộ liễn nghi trượng, đi đến đâu cũng thấy Công chúa, Huyện chủ, chỉ bấy nhiêu thôi là đã đủ để thấy được sự long trọng của lần cung yến này rồi. Tiệc của hoàng thất mà Nữ hoàng lại ân chuẩn cho các tiến sĩ tham gia, từ đây có thể thấy, đầu tiên là Nữ hoàng muốn ban ơn, vừa hay là cơ hội để nhóm tiến sĩ này quyết một lòng với mình; thứ hai là để cho toàn thiên hạ thấy được rằng, bà ấy cũng hết sức quan tâm đến lĩnh vực văn hóa – giáo dục. Ngoài ra thì cung yến này còn có sự tham dự của một vài vị cận thần được Nữ hoàng ưu ái.
Minh Hoa Thường thấy đội ngũ đến từ phủ Giang An Hầu, sau đó nàng đã tìm kiếm trong Ngự hoa viên, quả nhiên là nàng đã nhìn thấy Giang Lăng và Nhậm Dao, họ đang đứng bên hồ nói chuyện. Minh Hoa Thường đang đi theo sau Minh Hoa Chương, nàng muốn đi qua đó với bọn họ lắm, vừa hay bây giờ lại có một vị tiến sĩ đến để hàn huyên với Minh Hoa Chương, thế là nàng nói nhanh một câu: “Nhị huynh, muội nhìn thấy Nhậm tỷ tỷ và Giang Lăng rồi, muội đi tìm bọn họ đây.”
Minh Hoa Chương còn chưa phản ứng lại kịp thì nàng đã chạy xa rồi. Minh Hoa Chương chẳng biết phải làm sao với nàng nữa, rốt cuộc là trong lòng nàng, có bao nhiêu người đang được xếp ngay phía trước hắn vậy? Nàng cứ vội vàng như vậy, chỉ là đôi lời hàn huyên thôi mà nàng cũng chẳng chờ nổi ư?
Tiến sĩ cùng bảng cũng để ý thấy ánh mắt của Minh Hoa Chương cứ liếc về phía sau liên tục, thế là người nọ hỏi hắn rằng: “Minh huynh, vị nương tử ban nãy là…”
Minh Hoa Chương thu hồi ánh mắt lại, hắn thở dài: “Là muội muội của ta.”
“Hóa ra là lệnh muội.” Vị tiến sĩ cùng bảng đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Minh huynh sáng trong như trăng xuân, không ngờ là lệnh muội cũng là một giai nhân tuyệt sắc. Không biết lệnh muội đã có hôn phối chưa?”
Vẻ mặt của Minh Hoa Chương trở nên lạnh lùng, hắn nói: “Chưa có. Nhưng muội ấy dốc lòng tu hành, bây giờ đang làm nữ quan dưới trướng Thanh Diệu chân nhân, không nghĩ tới hôn sự.”
Vị tiến sĩ cùng bảng ấy nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, nhìn biểu cảm thì có vẻ như người nọ đang thấy tiếc nuối vô cùng. Minh Hoa Thường không hề biết rằng Minh Hoa Chương vừa cản một “đoá hoa đào” bên ngoài thay cho mình, bấy giờ, nàng bước nhanh đến chỗ bên kia hồ, nhiệt tình vẫy vẫy tay với hai người kia từ xa: “Nhậm tỷ tỷ, Giang Lăng!”
Giang Lăng quay đầu lại, khi nhìn thấy Minh Hoa Thường thì không khống chế được mà “chậc” một tiếng: “Sao đi tới chỗ nào cũng có mặt nàng ta vậy?”
Hắn ta vừa tới cung Đại Minh, không dễ gì mới thoát thân ra khỏi chuyện xã giao của phủ Giang An Hầu được, còn chưa nói được hai câu với Nhậm Dao mà Minh Hoa Thường đã xuất hiện nữa rồi.
Đáng tiếc thay, niềm vui và nỗi buồn của con người không hề tương thông, Nhậm Dao và Minh Hoa Thường trông thấy nhau thì đều cảm thấy rất vui vẻ. Minh Hoa Thường nhảy đến trước mặt Nhậm Dao giống như thỏ, nàng hỏi: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ đã được nhận chức quan chưa?”
“Nhận rồi!” Hôm qua Nhậm Dao đã được Binh bộ điều động, nàng ấy đang muốn tìm Minh Hoa Thường để chia sẻ niềm vui, vừa hay hôm nay lại được gặp nàng. Nhậm Dao hào hứng nói: “Cuối cùng thì ta cũng có chức quan rồi, là Dực Huy giáo úy của Vũ Lâm quân!”
“Thật sao?” Minh Hoa Thường còn vui vẻ hơn cả khi nghe thấy mình được làm qua, nàng cười nói: “Tốt quá rồi, Vũ Lâm quân là cấm quân của Bắc Nha, phòng thủ Huyền Vũ Môn, phụ trách bảo vệ các cổng của kinh thành cùng với túc vệ của cung điện, chính là đội quân ở sát bên cạnh thiên tử! Chúc mừng tỷ nhé, Nhậm tỷ tỷ!”
Hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo nhau, vừa nói vừa cười như thế, xem Giang Lăng giống như là không khí vậy. Giang Lăng bất mãn khi bị lờ đi như thế, hắn ta “xùy” một tiếng rồi bắt đầu lên tiếng: “Chỉ là giáo úy thất phẩm thôi mà, chức quan chỉ to bằng một hạt vừng thôi mà cũng đáng để các ngươi vui vẻ nữa à?”
Minh Hoa Thường tức giận trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Câm miệng, quan trọng là chức vị chứ không phải là phẩm cấp! Huống chi, vạn sự khởi đầu nan, khó khăn lắm Nhậm tỷ tỷ mới có được chức quan, mặc dù bây giờ trong triều cũng có nữ quan, nhưng cơ bản là họ đều ở trong cung hầu hạ bệ hạ. Ở bên ngoài, nhất là trong quân, hoàn toàn chưa từng có chuyện nữ tử làm quan. Nhậm tỷ tỷ là người đầu tiên từ xưa đến nay đấy, ngươi không thể nói ra được mấy câu dễ nghe sao?”
Giang Lăng rầm rì: “Các ngươi cũng lạc quan quá rồi đấy. Cũng vì trước kia không có nữ tử, nên việc nàng ấy được điều đến nơi đó mới không phải là chuyện gì tốt. Giáo úy phải đi tuần, vừa không có quyền lực, lại vừa phải tuân giữ vô vàn quy tắc. Còn chưa biết là sau khi nàng ấy đến Bắc Nha, nàng ấy sẽ bị đám lính từng trải đó gây khó dễ như thế nào nữa kìa! Thế mà người vẫn còn giống như là một kẻ ngốc vậy, còn ở đây cười ngốc nghếch với nàng ấy nữa chứ.”
Minh Hoa Thường cũng biết là không hề dễ dàng gì. Khi một nữ tử bước chân vào một vùng đất đã bị nam nhân “chiếm đóng” lâu ngày, nữ tử đó sẽ không được mọi người yêu mến hoặc là vạn người đắm say như cái cách mà nữ tử ấy tưởng tượng; mà trái lại, sẽ có một bức bình phong vô hình ngăn cách nữ tử ấy lại, dù có đi đến đâu thì cũng sẽ bị người ta dò xét, bị nhìn chăm chú, thậm chí là còn bị người ta nói xấu, bị đùa bỡn bằng những từ ngữ thô tục. Thế nên, việc được tiếp xúc với những thứ quan trọng vốn đã khó lắm rồi mà nay lại càng khó khăn hơn.
Nhưng khó khăn cũng sẽ không thể biến mất đi chỉ vì mấy lời nói giống như là “gáo nước lạnh” ấy, chẳng thà cứ để Nhậm Dao mang theo tâm tình tốt đẹp mà bước vào hành trình mới của nàng ấy, Minh Hoa Thường nói: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ đừng để ý tới hắn. Tỷ đã đi đến bước đường này rồi mà, không biết là đã hoàn thành được bao nhiêu giấc mộng của những thiếu nữ ngoài kia nữa rồi, sau này tỷ phải tiến về phía trước, dù sao thì cũng sẽ không thể kém hơn thế này được đâu.”
Lòng Nhậm Dao cũng có chút thấp thỏm, lo âu khi nghĩ về con đường mà mình chưa biết, cũng chính là con đường mà nàng ấy sẽ đi. Nhưng, khi nghe thấy những lời nói đó của Minh Hoa Thường, nàng ấy chợt thấy yên lòng, lòng can đảm cứ ngày một nhiều lên. Đúng vậy, không thể kém hơn thế này được nữa. Vì một giấc mộng mịt mờ mà nàng ấy đã khổ luyện thương pháp tận mười năm, chẳng lẽ Vũ Lâm quân còn gian khổ hơn cả việc tập võ trong những năm tháng ấy sao?
Nàng ấy muốn gây dựng nên một sự nghiệp thật lẫy lừng, muốn chứng minh với tổ mẫu, với Nữ hoàng và với toàn thiên hạ rằng, nàng ấy có khả năng kế thừa phủ Bình Nam Hầu, dẫu phía trước có là núi đao biển lửa thì nàng ấy vẫn muốn xông lên phía trước. Nhậm Dao cầm chặt tay Minh Hoa Thường, nói: “Thường Thường, cảm ơn muội. Ngày đó, ở vườn Phù Dung, nếu không nhờ có muội đứng ra nói giúp cho ta thì ta sẽ không thể có được cơ hội này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nhậm tỷ tỷ, tỷ không cần cảm ơn ta đâu, đây là công lao của tỷ mà.” Minh Hoa Thường cười nói: “Là do tỷ chăm học khổ luyện ngày đêm không ngừng, thế nên tỷ mới có thể khiến người người kinh ngạc trên “chiến trường”. Đây đều là những thứ mà tỷ nên có được.”
Nhậm Dao vô cùng cảm động, nhưng nàng ấy lại không biết phải nói ra như thế nào, chỉ biết ôm lấy Minh Hoa Thường thật chặt. Giang Lăng thấy bọn họ cảm ơn tới cảm ơn lui thì ghen tỵ đến mức ê hết cả răng, hắn ta nói với giọng điệu quái gở: “Được rồi, cứ mở miệng ra là lại gọi tỷ tỷ muội muội, người không biết còn tưởng rằng hai người đang hát kịch đấy.”
Thật sự là Minh Hoa Thường không thể nhịn được nữa, nàng quay đầu lại, trợn mắt lên mà nhìn hắn ta: “Giang Lăng, hôm nay ngươi uống nhầm thuốc rồi à? Ta và Nhậm tỷ tỷ đang nói chuyện mà, ngươi cứ lải nhải cái gì vậy?”
Giang Lăng rầm rì một hồi rồi sau đó mới khẽ nói: “Ngươi chỉ biết nói miệng thôi, thực tế thì ngươi chẳng làm được gì cả.”
Trùng hợp thay, thính lực của Minh Hoa Thường trong hôm nay lại rất tốt, vừa hay cũng nghe thấy được câu này. Nàng cười lạnh một tiếng, hỏi: “Vậy ngươi đã làm được chuyện thực tế gì rồi hả?”
Giang Lăng bị người khác nghi ngờ, chợt thấy chán nản, thế nên hắn ta cũng không kiểm soát được cái miệng của mình mà hét to lên: “Tất nhiên là ta làm rồi! Ta…”
Minh Hoa Thường không nghe rõ, nàng nghiêng tai sang để nghe, lại hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”
Giang Lăng ngại ngùng, không dám mở miệng, bắt đầu nói năng hàm hồ: “Ta bảo cha ta đút lót, đưa ta vào Vũ Lâm quân luôn.”
Giang Lăng nói mà chẳng khác gì lúc không mở miệng ra nói, Nhậm Dao vẫn không nghe rõ được, nàng ấy nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc là hắn đang nói gì vậy?”
Minh Hoa Thường ở gần, nghe không sót một chữ nào cả. Nàng nhìn Giang Lăng, thấy hơi kinh ngạc, rồi khóe mắt nàng lại liếc sang Nhậm Dao, cuối cùng, như thể là đã hiểu ra được gì đó rồi. Nàng cười một tiếng, nói với Nhậm Dao rằng: “Ta cũng không nghe thấy. Nhậm tỷ tỷ, tỷ hỏi hắn đi.”
Nhậm Dao truy hỏi Giang Lăng, nhưng bấy giờ, dù có làm thế nào thì Giang Lăng cũng không chịu nói ra nữa. Minh Hoa Thường nhìn cái cảnh Nhậm Dao ra tay đánh Giang Lăng mà chẳng khách sáo gì, còn Giang Lăng thì chỉ biết tránh chứ không đánh trả, nàng thầm nói, chẳng trách.
Chuyện đã rõ rành rành ra như thế rồi mà tại sao bây giờ nàng mới phát hiện ra cơ chứ?
Minh Hoa Thường không ở lại quấy rầy hai người họ nữa, nàng vô tình thấy Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tề đang đứng ở một bên khác, bèn lặng lẽ rời đi.
Minh Hoa Thường giống như là một con thỏ nhỏ đang dạo chơi ngoại thành vậy, nàng vui vẻ chạy đến trước mặt huynh muội Tô gia, cười tủm tỉm chào hỏi họ: “Tô Trạng nguyên, Tô tỷ tỷ, vạn phúc an khang!”
Tô Hành Chỉ cũng giật mình bởi nàng, y lịch sự đáp lễ: “Minh nương tử an khang.”
Minh Hoa Thường vờ như không nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của huynh muội Tô gia, nàng hỏi họ, như thể là đã thân quen nhau lắm rồi: “Tô tỷ tỷ, lần trước ở vườn Phù Dung, ta còn chưa kịp tạm biệt tỷ mà đã bị người lớn trong nhà dẫn đi rồi, thật thất lễ quá. Gần đây tỷ có khỏe không?”
Tô Vũ Tễ im lặng, lặng lẽ tự xem xét lại, nàng ấy và Minh Hoa Thường thân nhau đến thế thật à? Tô Vũ Tễ đáp: “Vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi.” Đôi mắt Minh Hoa Thường cong cong, nàng nói: “Sau khi ta về nhà thì vẫn cứ thấy hối hận, không nên để một nữ tử như tỷ ở lại bên ngoài một mình, nên để phủ Trấn Quốc Công sắp xếp một chiếc xe ngựa đưa tỷ về nhà mới phải. Hai người ở Trường An, nếu có gì không tiện thì cứ tới tìm ta, có thể giúp được thì ta sẽ giúp, nếu ta thật sự không giúp được thì vẫn còn có Nhị huynh của ta nữa.”
Tô Vũ Tễ không hiểu nhiều về cuộc sống của những quý tộc, chẳng lẽ lúc nào mấy tiểu nương tử nhà công hầu bọn họ cũng xã giao nhiệt tình, hiếu khách như thế này sao? Tô Vũ Tễ uyển chuyển từ chối: “Đa tạ, nhưng ta và a huynh vẫn còn ứng phó được, không phiền Minh nương tử phải hao tâm tổn trí.”
Minh Hoa Thường đã hiểu rồi, hai người bọn họ là người nhà nông nghèo khó chân chính, khi thấy người nhà quyền quý lấy lòng mình, chắc chắn là họ cảnh giác và đề phòng nhiều hơn là vui vẻ tiếp nhận.
Mỗi lúc Minh Hoa Thường, Giang Lăng và Nhậm Dao đi ra ngoài cùng nhau, họ chưa bao giờ để ý xem ai là người bỏ tiền ra, ai thanh toán tiền. Bởi vì gia thế của họ đều ngang bằng nhau, chỉ cần đợi đến lần gặp mặt tiếp theo thôi là sẽ mời lại được. Đối với bọn họ mà nói, tiền là thứ không đáng nhắc đến nhất. Nhưng với cặp huynh muội Tô gia có gia thế thanh bần này, tiền ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của họ. Thế nên, Minh Hoa Thường sẽ không thể hào sảng, phóng khoáng như vậy được nữa.
Muốn giữ gìn mối quan hệ lành mạnh cho đôi bên, điều đầu tiên cần làm là phải tôn trọng cuộc sống, hoàn cảnh của nhau.
Minh Hoa Thường không tiếp tục gắng gượng lấy lòng họ nữa, nàng nói: “Tô tỷ tỷ không cần khách sáo như thế đâu, ta cũng vì Nhị huynh của ta thôi. Huynh ấy đến phủ Kinh Triệu làm Thiếu doãn, đó là nơi ít tiền, nhiều việc, lại còn dễ đắc tội với người khác nữa. Nếu như huynh ấy vô tình đắc tội với ai đó, ta còn phải nhờ Tô Trạng nguyên giúp đỡ hòa giải nữa đấy.”
Thật ra Minh Hoa Thường chỉ tìm một lý do để đôi bên giao lưu bình đẳng với nhau thôi, nhưng Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ nghe thế thì lại có biểu cảm chợt hiểu, giống như là đang nghĩ rằng “hoá ra là thế”. Đuôi lông mày của Minh Hoa Thường nhướng lên, hỏi: “Đúng rồi, không biết Tô Trạng nguyên nhậm chức ở đâu?”
Tô Hành Chỉ cho rằng Minh Hoa Thường đã nghe ngóng và biết được chuyện y nhậm chức ở Ngự sử đài rồi, nên bây giờ nàng mới đến làm thân, tuy nghĩ thế nhưng y cũng không vạch trần chuyện nàng đã biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi, nói: “May mà ta được bệ hạ tin tưởng, ta phụng mệnh đến Sát viện của Ngự sử đài, đảm nhiệm chức Giám sát Ngự sử.”
Minh Hoa Thường lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, Giám sát Ngự sử của Sát viện cơ à! Nếu chỉ nhìn thôi thì sẽ thấy đây chỉ là một chức quan nho nhỏ tòng bát phẩm hạ, nhưng thật ra, quyền lực trong tay người nắm giữ chức quan này lại không hề nhỏ đâu.
Chức trách của Ngự sử đài là giám sát bách quan, quản lý Đài viện, Điện viện và Sát viện. Trong đó, Sát viện phụ trách việc phân công giám sát bách quan, tuần tra châu huyện, sửa đổi giám thị hình ngục, chỉnh đốn nghi thức trong triều. Giám sát Ngự sử là vị trí quan trọng nhất, trách nhiệm đầu tiên là giám sát Thượng thư tỉnh, lục bộ, thậm chí là còn có thể dự thính cuộc họp của Thượng thư tỉnh; thứ hai là đi tuần tra châu huyện, kiểm tra tác phong quan lại, theo dõi nguy cơ bùng phát dịch bệnh trong dân gian, lũ lụt, hạn hán, thương vong ở các nơi; nếu như có quan lại tham ô, sổ con của y sẽ được gửi thẳng tới cho Hoàng đế.
Có thể thấy được rằng, Nữ hoàng vô cùng tin tưởng Tô Hành Chỉ, có khác nào y đã trở thành tai mắt của Nữ hoàng rồi đâu, quar là “danh xứng với thực”. Minh Hoa Thường nhìn Tô Hành Chỉ, càng nhìn thì lại càng thấy hài lòng. Tuy huynh trưởng ruột thịt của nàng thân nghèo nhưng chí lại không nghèo, mặc dù gia cảnh bần hàn nhưng tiền đồ vô lượng!
Không được, nhất định là phải ôm cái đùi này mới được. Minh Hoa Thường thuận theo đó mà cười nói: “Hóa ra là Giám sát Ngự sử à, thất kính, thất kính rồi. Tô Trạng nguyên, bây giờ huynh vẫn chưa vào Ngự sử đài, ta có thể gọi huynh hai tiếng “Tô huynh” được không? Các huynh biết rõ tính tình của Nhị huynh ta rồi đó, huynh ấy là người chính trực bất khuất, chẳng hề biết đến hai chữ “thức thời”. Nếu sau này có người vạch tội huynh ấy, Tô huynh phải nói một câu công bằng cho huynh ấy đấy.”
Minh Hoa Thường nói cười liên tục, cách nàng nói chuyện để lôi kéo quan hệ nghe cũng vô cùng êm tai. Tô Hành Chỉ nghĩ đến thân phận thật của Tô Vũ Tễ, thì lại không nỡ quyết tuyệt quá mức với người nhà của nàng ấy, bèn cười nhạt mà đáp: “Minh nương tử coi trọng ta quá rồi. Ta nhận mệnh hoàng ân, tất nhiên là ta sẽ tận tâm tận lực, làm việc theo lẽ công bằng.”
Không từ chối cũng là một khởi đầu tốt, Minh Hoa Thường cười nói: “Ta tin tưởng Tô huynh, chắc chắn huynh sẽ là một vị quan tốt. Hoa bên kia đương lúc nở, chúng ta qua đó đi dạo một chút nhé?”
Minh Hoa Chương chỉ mới chào hỏi người ta có mấy câu thôi mà đã không thấy Minh Hoa Thường ở đâu nữa rồi. Đầu tiên là hắn đến hỏi Giang Lăng và Nhậm Dao, bất ngờ là Minh Hoa Thường lại không có ở đó, hai người họ không để ý nên cũng không biết Minh Hoa Thường đã đi đâu.
Lòng Minh Hoa Chương bất an, hắn vội tìm kiếm dọc đường đi. Hắn vừa đi vừa hỏi người ta, có rất nhiều suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn không nhịn được mà muốn báo với tổng quản kiểm tra hồ. Nhưng, bấy giờ, lúc hắn vô tình ngẩng đầu lên, hắn đã thấy Minh Hoa Thường trong lương đình bên kia hồ. Nàng đang cười đùa, hai mắt cong cong, chuyện trò vui vẻ.
Người ngồi ở phía đối diện nàng chính là người mà Minh Hoa Chương không muốn nhìn thấy nhất – Tô Hành Chỉ.
Thật ra còn có người thứ ba là Tô Vũ Tễ, nhưng Minh Hoa Chương lại chỉ nhìn thấy ánh mắt long lanh sáng ngời của Minh Hoa Thường. Nàng có đôi mắt hạnh xinh đẹp, lúc nàng nghiêm túc nhìn ai đó chăm chú, đôi mắt nàng sẽ toả ra thứ ánh sáng sáng rực, trong veo đến độ có thể thấy đáy, tựa như nai con vậy.
Hắn đã từng nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng trong ánh mắt như thế, nhưng giờ đây, hắn lại thấy nàng dùng ánh mắt ấy để nhìn chăm chú vào nam nhân khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây đã là lần thứ hai rồi. Trong lần đầu tiên, nàng đồng ý với hắn là sẽ đi về nhà, nhưng chỉ mới quay đầu đi thôi mà nàng đã chạy đến phố Chu Tước để ngắm Trạng Nguyên, nếu khi ấy hắn không ở đó, có lẽ nàng đã ném chiếc túi thơm kia đi rồi; lần thứ hai là bây giờ, nàng nói rằng nàng đi tìm bằng hữu của nàng, nhưng cuối cùng nàng lại tìm gặp riêng Tô Hành Chỉ.
Tạ Tế Xuyên nói không sai, nàng đúng là một kẻ lừa đảo thích nói lời ngon tiếng ngọt nhưng lòng dạ lại sắt đá. Nàng nói rằng nàng thích Nhị huynh nhất, nói rằng sắp tới không muốn thành hôn, còn nói rằng Nhị huynh mới là người độc nhất vô nhị trong lòng nàng. Nhưng mà, tất cả những điều ấy đều là giả, hoàn toàn chẳng có lấy một thứ nào thuộc về hắn.
Minh Hoa Thường đang trò chuyện rất vui vẻ, thật ra, phần lớn thời gian là nàng nói chuyện với Tô Vũ Tễ, thỉnh thoảng Tô Hành Chỉ mới đóng góp vào cuộc nói chuyện một, hai câu. Không hiểu sao tự dưng nàng lại thấy rùng mình, Minh Hoa Thường quay đầu lại, nàng chợt thấy Minh Hoa Chương. Chẳng biết là hắn đã đến đây từ lúc nào, hắn mặc một bộ y phục màu xanh, đang đứng dưới tán cây hải đường. Lá rơi xào xạc, những chiếc lá màu đỏ và màu vàng phủ đầy mặt đất, hắn đứng đó, vừa giống như nhật nguyệt sáng trong rơi vào lòng, lại vừa giống núi ngọc sắp sụp đổ.
Minh Hoa Thường sững người ra, nhờ có Tô Hành Chỉ phía sau đứng dậy chào hỏi nên nàng mới hoàn hồn lại được, rồi nàng cũng vội đứng lên: “Nhị huynh…”
Minh Hoa Chương giẫm lên những chiếc lá rụng đỏ vàng ấy, chậm rãi đi về phía Minh Hoa Thường. Nàng chẳng hiểu sao mình lại cảm nhận được sự áp bách từ Minh Hoa Chương, nhưng vẻ mặt của hắn thì vẫn luôn sáng ngời như thế – vẫn luôn thẳng thắn, điềm nhiên như bấy lâu. Hắn dắt tay Minh Hoa Thường, giọng điệu vẫn rất thản nhiên, chẳng có gì là bất thường cả: “Sao lại chạy tới đây? Ta đã tìm muội lâu lắm rồi đấy.”
Bấy giờ Minh Hoa Thường mới nhận ra là nàng còn chưa báo với Minh Hoa Chương mà đã tự ý chạy đi rồi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hoa Chương, vừa hay ánh mắt họ giao nhau. Đôi mắt hắn đen nhánh giống như vực sâu không thấy đáy vậy, Minh Hoa Thường chợt thấy sợ hãi trước ánh mắt ấy.
Nhưng rõ ràng là giọng nói của hắn nghe vẫn bình tĩnh lắm mà, dù chỉ là một chút “giận cá chém thớt” thôi mà cũng chẳng hề có. Minh Hoa Thường cảm thấy, chắc đó chỉ là ảo giác của nàng mà thôi, rồi nàng lại cười một tiếng, bắt đầu làm nũng theo thói quen: “Nhị huynh, huynh tới rồi! Muội thấy huynh đang bận, muội tưởng rằng huynh phải xã giao lâu lắm nên mới tuỳ ý đi dạo ven hồ một chút, vừa hay gặp được Tô huynh và Tô tỷ tỷ. Nhị huynh, Tô huynh sẽ đến Ngự sử đài làm Giám sát Ngự sử đó.”
Minh Hoa Chương lạnh nhạt đáp lại một tiếng, thầm nghĩ, nàng lại lừa gạt hắn nữa rồi. Nếu nàng chú ý tới hắn thì sẽ không nói ra mấy câu như là hắn phải xã giao lâu lắm. Trong lòng nàng bây giờ chỉ có mỗi mình Tô Hành Chỉ thôi, lại còn được thấy tương lai của Tô Hành Chỉ tốt đẹp nữa, chắc là nàng đang vui mừng lắm nhỉ?
Ban đầu Minh Hoa Thường muốn ra hiệu cho Minh Hoa Chương, ám chỉ hắn hãy tìm cách thân thiết Tô Hành Chỉ đi, vì với tính cách ấy của hắn, sau khi đến phủ Kinh Triệu, thế nào cũng sẽ bị người ta soi mói thôi. Nhưng mà, Minh Hoa Chương chỉ khẽ gật đầu với Tô Hành Chỉ một cái, hắn hết sức thờ ơ, gần như có thể xem thái độ ấy là hờ hững luôn rồi: “Xá muội không hiểu chuyện, quấy rầy hai vị rồi. Ta đưa muội ấy đi đây.”
Chẳng biết tại sao Tô Hành Chỉ cũng rất lạnh nhạt với Minh Hoa Chương, y nói: “Không sao, xin Minh Thiếu doãn cứ tùy ý.”
Minh Hoa Chương lẳng lặng vòng tay qua người Minh Hoa Thường rồi xoay người rời đi. Đợi đến khi không nghe thấy tiếng của hai người ấy nữa, Tô Vũ Tễ hỏi Tô Hành Chỉ với vẻ khó hiểu: “A huynh, mặc dù phủ Kinh Triệu là nơi “tốn công mà không có kết quả gì”, nhưng với năng lực của Minh Hoa Chương, không chừng nơi ấy sẽ trở thành hòn đá mài dao của hắn. Ở cái đất Trường An này, chắc chắn việc qua lại thân thiết với Kinh Triệu Thiếu doãn không phải là chuyện gì xấu, vì sao huynh lại xa lánh họ như thế vậy?”
Bên kia, Minh Hoa Thường cũng đang hỏi vấn đề tương tự. Suýt chút nữa là Minh Hoa Chương đã bật cười rồi, hắn nói: “Làm quan tốt hay xấu là chuyện của bản thân mỗi người, ta vẫn chưa đến nông nỗi phải để muội muội “trải đường” thay cho ta đâu.”
Minh Hoa Thường hơi không vui, nàng đẩy hắn một cái: “Nhị huynh, câu này của huynh có ý nghĩa gì thế? Chắc là huynh đang trách muội tự ý quyết định, trách muội làm cho huynh mất thể diện, đúng không?”
“Vậy thì muội có ý gì?” Giọng nói của Minh Hoa Chương vô cùng bình tĩnh, tựa như sông băng trước khi núi lửa phun trào, mênh mông trắng xóa, nhưng nếu chạm vào thì lửa sẽ bùng lên.
“Muội muốn giúp huynh mà.” Minh Hoa Thường dẩu môi, nàng thấy rất tủi thân: “Huynh sắp đến phủ Kinh Triệu rồi, chỗ đó là nơi “mười năm đổi mười lăm vị quan lớn”, mà đấy lại còn là Kinh Triệu Doãn tòng tam phẩm, không biết Thiếu doãn bên dưới sẽ phải chịu đựng bao nhiêu là thiệt thòi nữa. Sao huynh dám nói rằng đến lượt huynh thì sẽ khác cơ chứ?”
Minh Hoa Chương thầm hít vào một hơi, khống chế lý trí sắp mất kiểm soát, dùng thái độ vô cùng nghiêm túc để nói với Minh Hoa Thường rằng: “Thường Thường, là do ta lựa chọn đi trên con đường này. Thế nên, dù có phải trải qua bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện; dù con đường làm quan của ta có thất bại thảm hại đi chăng nữa, ta cũng chấp nhận. Nhưng còn muội thì khác…”
Minh Hoa Chương nói đến đây thì dừng lại một chút, Minh Hoa Thường ngước mắt nhìn hắn, rõ ràng là đôi mắt trong trẻo ấy đang muốn hỏi hắn rằng, khác chỗ nào cơ?
Khác chỗ nào à?
Có lẽ, khác ở chỗ, hắn có thể chấp nhận việc cả đời này của hắn sẽ chìm trong mịt mù tăm tối, không được thừa nhận; cũng có thể chấp nhận việc chưa thể thực hiện được tham vọng của mình, cả đời tầm thường. Nhưng, hắn lại không thể chấp nhận việc mất đi nàng.
Dù rằng loại khả năng này chỉ xuất hiện trong đầu hắn dưới hình thức giả thiết thôi, nhưng cũng đã đủ sức khiến con tim hắn sợ hãi không thôi, khó lòng mà kìm nén được nỗi sợ ấy.
Nhưng hắn không thể nói ra được. Ngày nào hắn còn là huynh trưởng của nàng, thì ngày đó hắn vẫn không thể vượt qua lễ nghĩa huynh muội được. Song, hắn cũng không dám bảo nàng đợi, vì đến cả chính bản thân hắn cũng không biết con đường này có điểm cuối hay không.
Bao cơn sóng không ngừng nhấp nhô trong lòng Minh Hoa Chương, nhưng cuối cùng, chút gợn sóng này đã bị chính tay hắn đè xuống, hóa thành một câu nói bình thường: “Bởi vì muội là muội muội của ta.”
Minh Hoa Thường chợt thấy chán nản, sau khi hoàn hồn lại, nàng tự giễu, rốt cuộc là nàng đang chờ mong điều gì đây? Minh Hoa Thường cong môi cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, Nhị huynh là hiện thân của chính nhân quân tử cơ mà, bất kể muội muội của huynh có là ai, huynh cũng sẽ quan tâm đến người đó, cũng sẽ tốt với người đó.”
“Vậy còn muội thì sao?”
Lòng Minh Hoa Thường chẳng mấy thoải mái, giọng điệu lành lạnh: “Thế nào, huynh thấy ta không tốt với huynh à?”
“Rất tốt.” Minh Hoa Chương đưa tay ra hứng lấy chiếc lá khô đang bay xuống trong không trung, nhẹ nhàng mà linh hoạt, hắn thản nhiên khiến cho chiếc lá ấy rách nát: “Muội luôn đối xử rất tốt với tất cả những “a huynh” của muội mà.”
Minh Hoa Thường xấu hổ đến độ nghẹn lời, khí thế bỗng yếu hẳn đi: “Muội chỉ có một Nhị huynh là huynh thôi.”
Minh Hoa Chương quay đầu lại nhìn nàng, hắn nhìn nàng chằm chằm, nàng chẳng rõ ý tứ của hắn là gì: “Muội chắc không?”
Minh Hoa Thường gật đầu mà chẳng có lấy chút gánh nặng tâm lý nào. Nàng thầm nghĩ, Tô Hành Chỉ là trưởng tử trong nhà, nàng phải gọi y là “Đại huynh”, nếu nói đến “Nhị huynh” thì quả thật là nàng chỉ có một mình Minh Hoa Chương mà thôi.
Minh Hoa Chương nhìn nàng mà cười, hắn nói: “Thường Thường, vậy thì chúng ta thỏa thuận với nhau đi, thế nào? Tạm thời không quan tâm đến chuyện tương lai, nhưng trước khi muội đính hôn, muội không được phép đặt một tên nam nhân nào khác ở vị trí cao hơn ta, cũng tương tự như vậy, trong lòng ta, muội cũng xếp vị trí thứ nhất, muội thấy thế nào?”
Loại cảm giác như xa như gần đó lại tới nữa rồi. Mấy lời nói như là “xếp vị trí thứ nhất” này là lời mà một vị huynh trưởng nên nói với muội muội của mình ư? Minh Hoa Thường nói đùa nửa thật nửa giả: “Nhưng mà Nhị huynh à, sau này huynh phải cưới tẩu tẩu, sao muội có thể xếp ở vị trí thứ nhất được?”
“Ta sẽ không thành hôn theo muội, không có tẩu tẩu.” Minh Hoa Chương tạm dừng lại rồi mới từ tốn bổ sung thêm: “Cho đến khi muội đổi ý.”
Thật ra, nếu như đây là lời do Minh Hoa Chương nói, có lẽ là Trấn Quốc Công sẽ không phản đối. Nhưng hắn không thể làm như thế được. Khi vẫn còn chưa biết được tương lai của mình sẽ ra sao, hắn không cho phép mình làm ảnh hưởng đến cuộc đời của một cô nương chỉ vì sự ngông cuồng của bản thân hắn.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà muốn đánh cược một lần. Nữ hoàng đã đồng ý dời đô, Lư Lăng Vương cũng đã được lập làm Thái tử rồi, mọi thứ đều đi theo chiều hướng tốt. Có lẽ, chỉ cần nàng đợi thêm hai năm nữa mới xuất giá, thì hắn vẫn sẽ còn cơ hội.
Minh Hoa Thường phì cười, giả vờ ra vẻ kiêu căng mà nói: “Vậy nếu như muội cứ ở nhà mãi, không thành hôn, cứ lần lữa mãi cho đến khi trở thành một cô nương già, khi ấy huynh vẫn sẽ nuôi muội cả đời ư?”
Minh Hoa Chương nhìn vào mắt nàng, hắn nhẹ nhàng cười lên. Ánh mắt hắn dịu dàng, một cái chớp mắt mà như thanh mai trúc mã, như đã kéo dài đến vô cùng vô tận: “Ừ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...