Song Bích
Chương 5: Yến hội
Minh Hoa Chương nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt cũng không hề thay đổi, thiếu niên lại không thèm để ý thái độ lạnh nhạt của Minh Hoa Chương mà cười đi tới trước mặt hắn: "Cảnh Chiêm, ngươi đến sao không nói với ta một tiếng? Ta còn tưởng rằng chỉ có ta phải dự tiệc, trên đường đi còn tiếc nuối rất lâu đấy. Không ngờ ngươi cũng tới, vậy thì yến hội sẽ thú vị hơn nhiều."
Thiếu niên nói xong thì nhìn sang Minh Hoa Thường, cười nói: "Chắc đây là muội muội sinh đôi của ngươi hả? Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt mới biết nhị muội muội còn đáng yêu hơn những gì ta tưởng nhiều."
Minh Hoa Chương lạnh lùng lườm thiếu niên một cái: "Muội muội là để cho ngươi gọi à? Nhị nương, đừng để ý tới hắn, chúng ta đi thôi."
Thiếu niên không quan tâm tới sự lạnh nhạt của Minh Hoa Chương, cặp mắt đào hoa của hắn hơi cong lên, cười vừa dịu dàng vừa phong lưu: "Quên giới thiệu với nhị muội muội, ta là Tạ Tế Xuyên, bạn tốt của huynh trưởng muội."
Minh Hoa Thường đã đoán được, nàng gom vạt áo lại, chắp tay trước ngực hành lễ với Tạ Tế Xuyên: "Tạ công tử."
Tạ Tế Xuyên cúi người đáp lễ, ôn hoà nói: "Không cần khách khí vậy đâu, muội là muội muội của Cảnh Chiêm thì cũng là muội muội của ta, gọi ta huynh trưởng là được."
Minh Hoa Thường hơi kinh ngạc đồng ý. Khác với loại cá muối như nàng, hai người Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương đều nổi tiếng khắp Thần đô, có thể nói là trong giới quan lại không ai không biết, không người không hay.
Lúc trước nói Minh Hoa Chương là người trong mộng của một nửa số thiếu nữ xuân khuê ở Lạc Dương, một nửa khác chính là Tạ Tế Xuyên. Tạ Tế Xuyên xuất thân từ thế tộc lớn Tạ gia, là một chi nhánh của Tạ thị ở quận Trần, là thế gia còn thanh quý và lâu đời hơn cả năm họ bảy tộc.
Dù cho trong thời chiến loạn nhân khẩu của Tạ gia có điêu tàn, chưa gượng dậy nổi, cũng không còn lừng lẫy được như thời Nguỵ Tấn, nhưng danh tiếng của Vương - Tạ [*] vẫn lưu truyền thiên cổ, dòng họ này vẫn là ánh trăng sáng của không ít người.
[*] Vương - Tạ: Là tên gọi chung của Vương gia và Tạ gia, những gia tộc nổi tiếng của Lục triều. Sau này nó được dùng như một phép ẩn dụ cho một gia đình giàu có và danh giá.
Tạ Tế Xuyên chính là trưởng tử thế hệ này của Tạ gia. Từ thuở nhỏ hắn đã nổi tiếng tài giỏi, ba tuổi có thể đọc, sáu tuổi có thể viết, mười tuổi múa bút thành văn, không đổi một chữ, danh tiếng thần đồng lan xa. Mà tướng mạo và phẩm hạnh của hắn cũng vô cùng tốt. Hắn đều đối xử với mọi người bằng thái độ giống nhau bất kể thân phận sang hèn, từ đầu đến cuối dịu dàng ấm áp không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn là dáng vẻ lang quân thế gia trong tưởng tượng của người đời, bắt được không ít trái tim thiếu nữ.
Người ưu tú thường làm bạn với người ưu tú, quan hệ của Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương rất tốt. Hai người thường xuyên dự tiệc viết văn cùng nhau, được người gọi là Song Lang Thần Đô.
Cho dù là người thường ru rú trong nhà như Minh Hoa Thường cũng nghe nói về danh tiếng của Song Lang Thần Đô. Các thiếu nữ Lạc Dương tụ họp với nhau thì chủ đề luôn vòng quanh hai người này không rời đi được. Hai người họ một thì sáng trong lạnh lùng như trăng, một người phong lưu phóng khoáng như gió xuân, xưa nay đều có người vây quanh ủng hộ. Mà bây giờ, hai người này đều đang đứng bên cạnh Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường đã cảm giác được những tầm mắt giống như mũi kim từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Minh Hoa Thường đã sớm biết tới Tạ Tế Xuyên, nhưng nàng còn chẳng thân với Minh Hoa Chương thì nói gì tới bằng hữu của huynh trưởng chứ, hôm nay mới là cuộc gặp gỡ chính thức của hai người họ. Nàng cảm thấy mình rất oan ức khi phải gánh chịu ánh mắt như muốn giết người của các thiếu nữ thiếu phụ, nói khéo: "Gió chỗ này hơi to, không bằng chúng ta đi vào rồi nói?"
Tạ Tế Xuyên hiểu rõ, bèn nói: "Là ta gặp Cảnh Chiêm và nhị muội muội nên vui mừng quá, thế mà lại quên mất. Đi tìm chỗ ở trước đi, đừng khiến muội muội bị lạnh."
Lúc đầu chỉ có Minh Hoa Chương đưa Minh Hoa Thường, hiện tại lại thêm một Tạ Tế Xuyên. Minh Hoa Thường từ chối không có kết quả, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ từ bốn phía, tìm kiếm chỗ ở dưới sự đồng hành của hai vị thiếu niên tuấn tú.
Có Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên ở đây, Minh Hoa Thường chỉ cần ôm lò sưởi tay. Tạ Tế Xuyên tò mò đánh giá bọc lớn bọc nhỏ trong tay đám hạ nhân, hỏi: "Nhị muội muội mang gì theo vậy, sao lại có nhiều hành lý thế?"
Minh Hoa Thường ngượng ngùng nói ra: "Thật ra cũng không có gì đâu, chủ yếu là mang theo chút xíu đồ ăn, cho nên nhìn hơi nhiều."
Một chút xíu? Minh Hoa Chương nhíu mày nhưng không nói gì.
Sợ là không chỉ có vậy.
Tạ Tế Xuyên nghe thấy Minh Hoa Thường còn tự mang theo đồ ăn thì ngẩn ra, bật cười nói: "Nhị muội muội suy nghĩ chu đáo thật đấy, sao ta lại quên mất vụ này chứ."
Minh Hoa Thường xua tay: "Tạ a huynh coi trọng ta quá rồi, huynh và nhị huynh ta bụng có thi thư, thứ mang tới đều là mực nước, mà trong đầu ta chỉ có ăn uống, cho nên chỉ có thể đi tới đâu thì mang theo đồ ăn tới đó. Tạ a huynh thích ăn bánh ngọt không? Ta mang nhiều loại theo lắm, nếu như Tạ a huynh không chê thì chúng ta có thể ngồi ăn với nhau."
Tạ Tế Xuyên cười nói được, rồi lại thở dài: "Nhị muội muội thật đáng yêu, chẳng giống Cảnh Chiêm chút nào."
"Được cái gì mà được." Minh Hoa Chương lạnh lùng liếc xéo Tạ Tế Xuyên một cái: "Muội ấy là nữ tử, phòng của muội ấy há lại là nơi ngươi có thể đi vào?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Tế Xuyên không thể tưởng tượng nổi: "Chúng ta là bạn thân chí cốt, trong lòng ta muội ấy chẳng khác nào muội muội nhà mình, thế thì có gì mà phải kiêng kỵ?"
"Thế cũng không được." Minh Hoa Chương không dao động. Tạ Tế Xuyên nhìn thấy Minh Hoa Chương mềm không được cứng cũng không xong như vậy thì không biết nói gì: "Cảnh Chiêm, ngươi mới mười sáu tuổi, sao lại cứng nhắc như mấy lão già cổ hủ thế?"
Minh Hoa Thường sợ hai người bọn họ cãi vã, vội vàng nói: "Không sao, không sao, ta cũng chuẩn bị đồ ăn cho nhị huynh, đến lúc đó ta sai Chiêu Tài đưa đến phòng của nhị huynh là được."
Tạ Tế Xuyên ngẩn ra, hắn cho rằng mình nghe nhầm, chậm rãi nhíu mày: "Chiêu Tài?"
"Đúng vậy." Minh Hoa Thường phất tay với người sau lưng: "Chiêu Tài, mau qua đây chào hỏi Tạ a huynh."
Chiêu Tài chạy bước nhỏ tới, chắp tay trước ngực hành lễ với Tạ Tế Xuyên: "Nô tỳ tham kiến Tạ lang."
Tạ Tế Xuyên phát hiện Chiêu Tài này đúng là Chiêu Tài trong suy nghĩ của hắn, cảm thấy dở khóc dở cười, mắt đào hoa buồn cười nhìn sang Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương khẽ lắc đầu với hắn, ra hiệu cho hắn đừng nhiều lời, tôn trọng cái tên mà Minh Hoa Thường đặt. Tạ Tế Xuyên nhịn cười, nói với Minh Hoa Thường: "Sao ta lại không quen biết nhị muội muội sớm hơn chứ, muội muội thú vị quá đi mất."
Nói xong, hắn trợn mắt nhìn Minh Hoa Chương: "Không hề giống Cảnh Chiêm, vừa nghiêm túc vừa không thú vị."
Minh Hoa Chương mới không thèm để ý Tạ Tế Xuyên, hai người bọn họ đã quen biết nhiều năm, quen hạ thấp lẫn nhau rồi. Nhưng Minh Hoa Thường nghe thấy thì cũng nghiêm túc giải thích thay Minh Hoa Chương: "Tạ a huynh, huynh không thể nói vậy được, nhị huynh của ta cẩn thận tuân theo cái đức của người quân tử, quân tử không tự trọng thì không uy, cũng là vì tốt cho ta thôi."
Tạ Tế Xuyên lại bất ngờ, nhíu mày liếc nhìn Minh Hoa Chương, lại thấy ngay cả Minh Hoa Chương cũng có vẻ hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Minh Hoa Thường có thể nói như vậy. Tạ Tế Xuyên khẽ buông tiếng thở dài, nói: "Có muội muội tốt thật đấy, lúc nào cũng được che chở. Sao ta lại không được chia cho một muội muội chứ?"
Minh Hoa Chương đang muốn quát Tạ Tế Xuyên bớt đứng đây giả vờ giả vịt thì bỗng thay đổi sắc mặt, một tay kéo Minh Hoa Thường ra sau lưng, tay còn lại nâng lên ngăn ở phía trước.
Minh Hoa Thường còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, dường như thoáng liếc thấy một bóng vàng, còn chưa kịp thấy rõ đó là gì thì đã bị Minh Hoa Chương kéo ra.
Minh Hoa Thường lảo đảo lùi về sau hai bước, nếu không phải vẫn đang bị Minh Hoa Chương nắm cổ tay thì suýt chút nữa nàng đã ngã bệt xuống rồi. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Hoa Chương ngăn ở trước người nàng. Thiếu niên một tay cầm vỏ đao, bào phục [*] cổ tròn màu đỏ thêu hoa văn long phượng dán trên người hắn, trên eo dùng đai lưng bằng da màu đen buộc chặt, phác hoạ ra vai lưng thẳng tắp, tứ chi thon dài và vòng eo thon chắc.
[*] Bào phục là loại áo mặc ngoài không bó eo, dài quá đầu gối, có cả loại cổ tròn và vạt chéo.
Một con vật kỳ lạ giống mèo nhưng to hơn mèo rất nhiều bám trên vỏ đao, tứ chi nó thon dài mạnh mẽ, toàn thân phủ một lớp lông dài màu nâu nhạt. Ánh mắt của Minh Hoa Thường và ánh mắt lạnh lẽo gian xảo của con vật họ mèo chạm nhau, nàng ngẩn ra. Lúc này Minh Hoa Chương bỗng nhiên xoay tròn vỏ đao, Minh Hoa Chương lợi dụng khoảnh khắc con mèo to này mất thăng bằng mà nhấc chân, dùng sức đá lên bụng nó một phát, đá nó văng ra xa.
Một loạt động tác gọn gàng, chờ Minh Hoa Thường phản ứng lại thì con mèo to kia đã ngã vào trong đống tuyết. Nàng chớp chớp mắt, lúng túng hỏi: "Đây là..."
"Mèo rừng." Minh Hoa Chương thu vỏ đao lại, quay đầu nhìn sang Minh Hoa Thường: "Không bị thương chứ?"
Minh Hoa Thường lắc đầu như trống bỏi. Nàng tò mò nhìn lướt qua Minh Hoa Thường, trông về phía đống tuyết sau lưng hắn. Con mèo rừng kia bò dậy từ trên mặt đất, hạ chân trước xuống, gầm gừ uy hiếp họ, nhưng cuối cùng vẫn không dám tới gần.
Minh Hoa Thường đã cảm nhận được văn võ song toàn, can đảm thận trọng là như thế nào một cách chân thực nhất. Tốc độ phản ứng và khả năng quan sát những vật di chuyển của Minh Hoa Chương cũng mạnh quá đi mất, thậm chí nàng còn chưa nhìn thấy con mèo rừng này núp ở chỗ nào!
Có thể là do có Minh Hoa Chương ở đây nên lòng tự tin của Minh Hoa Thường tăng vọt. Nàng không lo lắng cho vấn đề an toàn của mình chút nào mà còn có lòng quan sát con mèo to này: "Sao ở đây lại có mèo rừng?"
Tạ Tế Xuyên cũng lại gần, nhìn theo dấu chân trên nền tuyết, nói: "Chắc là do một người khách nào đó mang tới."
Minh Hoa Thường không tin nổi: "Khách? Ai đi ra ngoài làm khách còn mang theo con mèo to thế?"
Mặc dù Minh Hoa Thường gọi nó là mèo to nhưng lực sát thương của mèo rừng mạnh hơn mèo nhiều. Trong số khách khứa mà Thái Bình Công chúa mời tới có một nửa là nữ, lỡ như khách nữ gặp phải nó thì chỉ cần bị cắn hay cào trúng một phát là đã đủ trí mạng rồi.
Nếu như vừa rồi không có Minh Hoa Chương thì Minh Hoa Thường sẽ trở thành người bị hại đầu tiên.
Sợ chuyện gì thì gặp chuyện đó, đằng sau lại có một nhóm khách khứa đi tới, còn vừa hay là khách nữ. Các nữ tử nhìn thấy một con động vật lông dài trông giống như mèo nằm bò trên mặt đất thì sợ hãi hét lên. Minh Hoa Chương nhíu mày, giao Minh Hoa Thường cho Tạ Tế Xuyên: "Ngươi trông chừng muội ấy, ta qua bên kia bắt mèo rừng."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Tế Xuyên gật đầu rồi tiến lên nửa bước, đứng xéo trước mặt Minh Hoa Thường. Minh Hoa Chương đang định đi thì một cây thương bỗng bay tới, đâm mạnh vào trong đống tuyết.
Mèo rừng bị những hạt tuyết bắn lên doạ sợ, lùi về sau hai bước. Một nữ tử mặc đồ đỏ hét to một tiếng, chạy nhanh qua đó, một chân đá cây thương gắn dây tua đỏ trong đống tuyết vào trong tay: "Nghiệt súc, còn dám hại người?"
Minh Hoa Thường trợn tròn mắt, chấn động nhìn cảnh này. Đến biệt trang của Công chúa dự tiệc, đã mang mèo rừng lại còn mang cả thương?
Nàng thực sự đã được mở rộng tầm mắt. Minh Hoa Thường đột nhiên cảm thấy việc mình chỉ mang đồ ăn thức uống theo thực sự quá bình thường.
Vị nữ tử mặc đồ đỏ kia múa thương vun vút, bắn lên từng lớp tuyết mỏng. Minh Hoa Chương thu hồi đao, hắn thấy Minh Hoa Thường dựa sát sau lưng Tạ Tế Xuyên thì lặng lẽ nhíu mày, nắm cổ tay nàng kéo về phía mình rồi nói: "Được rồi, không sao rồi, đi cất hành lý đi."
Minh Hoa Thường không biết có phải là vì mình ít đi ra ngoài, không có kiến thức không. Nàng tò mò nhìn cuộc chiến giữa nữ tử và mèo rừng, hỏi: "Đây là ai? Con mèo rừng kia nhìn hung dữ quá, chúng ta không cần giúp nàng ấy à?"
Tạ Tế Xuyên cười lắc đầu, nói: "Không cần. Muội muội ít đi ra ngoài nên chắc là không nhận ra vị nương tử này. Nàng ta cũng rất nổi tiếng ở Thần đô, chính là thiên kim của Bình Nam Hầu... Nhậm tiểu thư Nhậm Dao. Con mèo rừng này không phải là đối thủ của nàng ta đâu, ta thấy là chủ nhân của con mèo rừng này phải lo lắng ấy."
Minh Hoa Thường làm cá muối quá lâu, không nhận ra rất nhiều gương mặt, nhưng nói đến tên họ thì nàng cũng biết. Nàng lại thò người ra nhìn về phía sau, hóa ra người này là Nhậm Dao, nữ nhi duy nhất mà Bình Nam Hầu để lại, người kế tục thương pháp tiếng tăm lừng lẫy của Nhậm gia.
Ở trong kinh thành Nhậm Dao cũng rất nổi tiếng, nhưng nàng khác với Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên, thanh danh của nàng cũng không tốt lắm.
Tất cả nam đinh của phủ Bình Nam Hầu đều chết trận sa trường, tất cả mọi người nói Nhậm gia phải tuyệt hậu, tiếc thay cho Nhậm gia thương. Nhậm Dao là đứa con duy nhất còn sống của Bình Nam Hầu, nàng không cam lòng yếu thế, khổ luyện thương pháp từ nhỏ, thề phải phát huy tuyệt học của Nhậm gia, thay thế phụ thân và huynh trưởng, tắm máu giết địch trên chiến trường.
Một nữ tử như vậy thì đương nhiên là sẽ không được chào đón trong vòng xã giao. Minh Hoa Thường chỉ ra cửa vài lần, nhưng đều có thể nghe thấy các quý nữ tụ tập một chỗ nói móc Nhậm Dao, còn trêu đùa gọi Nhậm Dao là "Nữ Hầu gia."
Dù Nhậm Dao đúng là huyết mạch duy nhất của Bình Nam Hầu, nhưng nữ tử không thể tập tước, lời này rõ ràng là đang châm chọc cả nhà Nhậm Dao chết hết nam nhi, không cha không huynh.
Ban đầu lúc Minh Hoa Thường nghe thấy đã cảm thấy một nữ tử có chí khí kế thừa y bát của phụ huynh là chuyện tốt, tại sao lại chế giễu nàng chứ? Nàng không đáp lời của những khuê tú đó, hôm nay nhìn thấy Nhậm Dao thật, nàng phát hiện Nhậm Dao thực sự dùng thương rất giỏi, hoàn toàn không thua kém nam tử.
Chính Minh Hoa Thường là một con cá muối, cũng rất kính trọng những người có chí khí và có thể thay đổi thực tế, ví dụ như huynh trưởng của nàng Minh Hoa Chương, ví dụ như Nhậm Dao. Minh Hoa Thường đi một bước quay đầu ba lần, không nhịn được kéo ống tay áo Minh Hoa Chương: "Thương pháp của Nhậm nương tử tốt thật đó, chúng ta có nên ở lại chào hỏi không?"
"Muội là hòn ngọc quý trên tay phủ Trấn Quốc Công, muốn kết giao với ai cũng được." Minh Hoa Chương thật sự dừng bước, hắn gọi người hầu dẫn đường đang run rẩy trốn sau thân cây qua, nói: "Đến viện của người phủ Giang An Hầu đặt chân truyền lời, nói mèo rừng mà thế tử nhà bọn họ nuôi chạy ra ngoài, còn không tới nữa thì cũng chỉ có thể nhặt xác cho nó thôi."
Minh Hoa Thường lại nghe thấy một cái tên quen thuộc: "Thế tử Giang An Hầu? Nhị huynh, sao huynh biết đây là vật nuôi của Giang thế tử?"
Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ, Tạ Tế Xuyên khoanh tay, cười nói: "Nhị muội muội, xem ra muội thật sự không thích ra ngoài. Tây Vực tiến cống cho Nữ hoàng một đám mèo rừng và báo đốm, Nữ hoàng ban nó cho Thái Bình Công chúa. Giang An Hầu thương con như mạng, cố ý đi cầu Thái Bình Công chúa ban cho thế tử một con mèo rừng và một con báo. Lúc Giang Lăng ra ngoài đi đến đâu cũng mang theo hai con vật quý này, ở Thần đô còn có ai không biết thú cưng của thế tử Giang An Hầu chứ?"
Thế tử Giang An Hầu Giang Lăng, cũng là một thiếu gia nổi tiếng ăn chơi. Minh Hoa Thường chậm rãi "ồ" một tiếng, mặc dù nàng không để ý chuyện bên ngoài, nhưng ít nhiều gì cũng biết Giang Ân Hầu và phụ tá đắc lực của Thái Bình Công chúa. Giang Lăng là con trai độc nhất của Giang Ân Hầu, trình độ cưng chiều đại khái có thể tương tự Trấn Quốc Công đối với Minh Hoa Thường.
Nếu như là hắn thì chẳng trách có thể mang loại động vật nguy hiểm này tới yến hội.
Minh Hoa Thường âm thầm "chậc" một tiếng, một Nhậm Dao, một Giang Lăng, đều là kẻ khó nhằn. Hai người bọn họ đối đầu thì chỉ sợ không dễ xong chuyện.
Nàng vừa mới nghĩ vậy, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng kêu bi thương: "Bảo Bảo, là ai đánh mày thành ra thế này!"
Thiếu niên nói xong thì nhìn sang Minh Hoa Thường, cười nói: "Chắc đây là muội muội sinh đôi của ngươi hả? Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt mới biết nhị muội muội còn đáng yêu hơn những gì ta tưởng nhiều."
Minh Hoa Chương lạnh lùng lườm thiếu niên một cái: "Muội muội là để cho ngươi gọi à? Nhị nương, đừng để ý tới hắn, chúng ta đi thôi."
Thiếu niên không quan tâm tới sự lạnh nhạt của Minh Hoa Chương, cặp mắt đào hoa của hắn hơi cong lên, cười vừa dịu dàng vừa phong lưu: "Quên giới thiệu với nhị muội muội, ta là Tạ Tế Xuyên, bạn tốt của huynh trưởng muội."
Minh Hoa Thường đã đoán được, nàng gom vạt áo lại, chắp tay trước ngực hành lễ với Tạ Tế Xuyên: "Tạ công tử."
Tạ Tế Xuyên cúi người đáp lễ, ôn hoà nói: "Không cần khách khí vậy đâu, muội là muội muội của Cảnh Chiêm thì cũng là muội muội của ta, gọi ta huynh trưởng là được."
Minh Hoa Thường hơi kinh ngạc đồng ý. Khác với loại cá muối như nàng, hai người Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương đều nổi tiếng khắp Thần đô, có thể nói là trong giới quan lại không ai không biết, không người không hay.
Lúc trước nói Minh Hoa Chương là người trong mộng của một nửa số thiếu nữ xuân khuê ở Lạc Dương, một nửa khác chính là Tạ Tế Xuyên. Tạ Tế Xuyên xuất thân từ thế tộc lớn Tạ gia, là một chi nhánh của Tạ thị ở quận Trần, là thế gia còn thanh quý và lâu đời hơn cả năm họ bảy tộc.
Dù cho trong thời chiến loạn nhân khẩu của Tạ gia có điêu tàn, chưa gượng dậy nổi, cũng không còn lừng lẫy được như thời Nguỵ Tấn, nhưng danh tiếng của Vương - Tạ [*] vẫn lưu truyền thiên cổ, dòng họ này vẫn là ánh trăng sáng của không ít người.
[*] Vương - Tạ: Là tên gọi chung của Vương gia và Tạ gia, những gia tộc nổi tiếng của Lục triều. Sau này nó được dùng như một phép ẩn dụ cho một gia đình giàu có và danh giá.
Tạ Tế Xuyên chính là trưởng tử thế hệ này của Tạ gia. Từ thuở nhỏ hắn đã nổi tiếng tài giỏi, ba tuổi có thể đọc, sáu tuổi có thể viết, mười tuổi múa bút thành văn, không đổi một chữ, danh tiếng thần đồng lan xa. Mà tướng mạo và phẩm hạnh của hắn cũng vô cùng tốt. Hắn đều đối xử với mọi người bằng thái độ giống nhau bất kể thân phận sang hèn, từ đầu đến cuối dịu dàng ấm áp không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn là dáng vẻ lang quân thế gia trong tưởng tượng của người đời, bắt được không ít trái tim thiếu nữ.
Người ưu tú thường làm bạn với người ưu tú, quan hệ của Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương rất tốt. Hai người thường xuyên dự tiệc viết văn cùng nhau, được người gọi là Song Lang Thần Đô.
Cho dù là người thường ru rú trong nhà như Minh Hoa Thường cũng nghe nói về danh tiếng của Song Lang Thần Đô. Các thiếu nữ Lạc Dương tụ họp với nhau thì chủ đề luôn vòng quanh hai người này không rời đi được. Hai người họ một thì sáng trong lạnh lùng như trăng, một người phong lưu phóng khoáng như gió xuân, xưa nay đều có người vây quanh ủng hộ. Mà bây giờ, hai người này đều đang đứng bên cạnh Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường đã cảm giác được những tầm mắt giống như mũi kim từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Minh Hoa Thường đã sớm biết tới Tạ Tế Xuyên, nhưng nàng còn chẳng thân với Minh Hoa Chương thì nói gì tới bằng hữu của huynh trưởng chứ, hôm nay mới là cuộc gặp gỡ chính thức của hai người họ. Nàng cảm thấy mình rất oan ức khi phải gánh chịu ánh mắt như muốn giết người của các thiếu nữ thiếu phụ, nói khéo: "Gió chỗ này hơi to, không bằng chúng ta đi vào rồi nói?"
Tạ Tế Xuyên hiểu rõ, bèn nói: "Là ta gặp Cảnh Chiêm và nhị muội muội nên vui mừng quá, thế mà lại quên mất. Đi tìm chỗ ở trước đi, đừng khiến muội muội bị lạnh."
Lúc đầu chỉ có Minh Hoa Chương đưa Minh Hoa Thường, hiện tại lại thêm một Tạ Tế Xuyên. Minh Hoa Thường từ chối không có kết quả, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ từ bốn phía, tìm kiếm chỗ ở dưới sự đồng hành của hai vị thiếu niên tuấn tú.
Có Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên ở đây, Minh Hoa Thường chỉ cần ôm lò sưởi tay. Tạ Tế Xuyên tò mò đánh giá bọc lớn bọc nhỏ trong tay đám hạ nhân, hỏi: "Nhị muội muội mang gì theo vậy, sao lại có nhiều hành lý thế?"
Minh Hoa Thường ngượng ngùng nói ra: "Thật ra cũng không có gì đâu, chủ yếu là mang theo chút xíu đồ ăn, cho nên nhìn hơi nhiều."
Một chút xíu? Minh Hoa Chương nhíu mày nhưng không nói gì.
Sợ là không chỉ có vậy.
Tạ Tế Xuyên nghe thấy Minh Hoa Thường còn tự mang theo đồ ăn thì ngẩn ra, bật cười nói: "Nhị muội muội suy nghĩ chu đáo thật đấy, sao ta lại quên mất vụ này chứ."
Minh Hoa Thường xua tay: "Tạ a huynh coi trọng ta quá rồi, huynh và nhị huynh ta bụng có thi thư, thứ mang tới đều là mực nước, mà trong đầu ta chỉ có ăn uống, cho nên chỉ có thể đi tới đâu thì mang theo đồ ăn tới đó. Tạ a huynh thích ăn bánh ngọt không? Ta mang nhiều loại theo lắm, nếu như Tạ a huynh không chê thì chúng ta có thể ngồi ăn với nhau."
Tạ Tế Xuyên cười nói được, rồi lại thở dài: "Nhị muội muội thật đáng yêu, chẳng giống Cảnh Chiêm chút nào."
"Được cái gì mà được." Minh Hoa Chương lạnh lùng liếc xéo Tạ Tế Xuyên một cái: "Muội ấy là nữ tử, phòng của muội ấy há lại là nơi ngươi có thể đi vào?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Tế Xuyên không thể tưởng tượng nổi: "Chúng ta là bạn thân chí cốt, trong lòng ta muội ấy chẳng khác nào muội muội nhà mình, thế thì có gì mà phải kiêng kỵ?"
"Thế cũng không được." Minh Hoa Chương không dao động. Tạ Tế Xuyên nhìn thấy Minh Hoa Chương mềm không được cứng cũng không xong như vậy thì không biết nói gì: "Cảnh Chiêm, ngươi mới mười sáu tuổi, sao lại cứng nhắc như mấy lão già cổ hủ thế?"
Minh Hoa Thường sợ hai người bọn họ cãi vã, vội vàng nói: "Không sao, không sao, ta cũng chuẩn bị đồ ăn cho nhị huynh, đến lúc đó ta sai Chiêu Tài đưa đến phòng của nhị huynh là được."
Tạ Tế Xuyên ngẩn ra, hắn cho rằng mình nghe nhầm, chậm rãi nhíu mày: "Chiêu Tài?"
"Đúng vậy." Minh Hoa Thường phất tay với người sau lưng: "Chiêu Tài, mau qua đây chào hỏi Tạ a huynh."
Chiêu Tài chạy bước nhỏ tới, chắp tay trước ngực hành lễ với Tạ Tế Xuyên: "Nô tỳ tham kiến Tạ lang."
Tạ Tế Xuyên phát hiện Chiêu Tài này đúng là Chiêu Tài trong suy nghĩ của hắn, cảm thấy dở khóc dở cười, mắt đào hoa buồn cười nhìn sang Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương khẽ lắc đầu với hắn, ra hiệu cho hắn đừng nhiều lời, tôn trọng cái tên mà Minh Hoa Thường đặt. Tạ Tế Xuyên nhịn cười, nói với Minh Hoa Thường: "Sao ta lại không quen biết nhị muội muội sớm hơn chứ, muội muội thú vị quá đi mất."
Nói xong, hắn trợn mắt nhìn Minh Hoa Chương: "Không hề giống Cảnh Chiêm, vừa nghiêm túc vừa không thú vị."
Minh Hoa Chương mới không thèm để ý Tạ Tế Xuyên, hai người bọn họ đã quen biết nhiều năm, quen hạ thấp lẫn nhau rồi. Nhưng Minh Hoa Thường nghe thấy thì cũng nghiêm túc giải thích thay Minh Hoa Chương: "Tạ a huynh, huynh không thể nói vậy được, nhị huynh của ta cẩn thận tuân theo cái đức của người quân tử, quân tử không tự trọng thì không uy, cũng là vì tốt cho ta thôi."
Tạ Tế Xuyên lại bất ngờ, nhíu mày liếc nhìn Minh Hoa Chương, lại thấy ngay cả Minh Hoa Chương cũng có vẻ hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Minh Hoa Thường có thể nói như vậy. Tạ Tế Xuyên khẽ buông tiếng thở dài, nói: "Có muội muội tốt thật đấy, lúc nào cũng được che chở. Sao ta lại không được chia cho một muội muội chứ?"
Minh Hoa Chương đang muốn quát Tạ Tế Xuyên bớt đứng đây giả vờ giả vịt thì bỗng thay đổi sắc mặt, một tay kéo Minh Hoa Thường ra sau lưng, tay còn lại nâng lên ngăn ở phía trước.
Minh Hoa Thường còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, dường như thoáng liếc thấy một bóng vàng, còn chưa kịp thấy rõ đó là gì thì đã bị Minh Hoa Chương kéo ra.
Minh Hoa Thường lảo đảo lùi về sau hai bước, nếu không phải vẫn đang bị Minh Hoa Chương nắm cổ tay thì suýt chút nữa nàng đã ngã bệt xuống rồi. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Hoa Chương ngăn ở trước người nàng. Thiếu niên một tay cầm vỏ đao, bào phục [*] cổ tròn màu đỏ thêu hoa văn long phượng dán trên người hắn, trên eo dùng đai lưng bằng da màu đen buộc chặt, phác hoạ ra vai lưng thẳng tắp, tứ chi thon dài và vòng eo thon chắc.
[*] Bào phục là loại áo mặc ngoài không bó eo, dài quá đầu gối, có cả loại cổ tròn và vạt chéo.
Một con vật kỳ lạ giống mèo nhưng to hơn mèo rất nhiều bám trên vỏ đao, tứ chi nó thon dài mạnh mẽ, toàn thân phủ một lớp lông dài màu nâu nhạt. Ánh mắt của Minh Hoa Thường và ánh mắt lạnh lẽo gian xảo của con vật họ mèo chạm nhau, nàng ngẩn ra. Lúc này Minh Hoa Chương bỗng nhiên xoay tròn vỏ đao, Minh Hoa Chương lợi dụng khoảnh khắc con mèo to này mất thăng bằng mà nhấc chân, dùng sức đá lên bụng nó một phát, đá nó văng ra xa.
Một loạt động tác gọn gàng, chờ Minh Hoa Thường phản ứng lại thì con mèo to kia đã ngã vào trong đống tuyết. Nàng chớp chớp mắt, lúng túng hỏi: "Đây là..."
"Mèo rừng." Minh Hoa Chương thu vỏ đao lại, quay đầu nhìn sang Minh Hoa Thường: "Không bị thương chứ?"
Minh Hoa Thường lắc đầu như trống bỏi. Nàng tò mò nhìn lướt qua Minh Hoa Thường, trông về phía đống tuyết sau lưng hắn. Con mèo rừng kia bò dậy từ trên mặt đất, hạ chân trước xuống, gầm gừ uy hiếp họ, nhưng cuối cùng vẫn không dám tới gần.
Minh Hoa Thường đã cảm nhận được văn võ song toàn, can đảm thận trọng là như thế nào một cách chân thực nhất. Tốc độ phản ứng và khả năng quan sát những vật di chuyển của Minh Hoa Chương cũng mạnh quá đi mất, thậm chí nàng còn chưa nhìn thấy con mèo rừng này núp ở chỗ nào!
Có thể là do có Minh Hoa Chương ở đây nên lòng tự tin của Minh Hoa Thường tăng vọt. Nàng không lo lắng cho vấn đề an toàn của mình chút nào mà còn có lòng quan sát con mèo to này: "Sao ở đây lại có mèo rừng?"
Tạ Tế Xuyên cũng lại gần, nhìn theo dấu chân trên nền tuyết, nói: "Chắc là do một người khách nào đó mang tới."
Minh Hoa Thường không tin nổi: "Khách? Ai đi ra ngoài làm khách còn mang theo con mèo to thế?"
Mặc dù Minh Hoa Thường gọi nó là mèo to nhưng lực sát thương của mèo rừng mạnh hơn mèo nhiều. Trong số khách khứa mà Thái Bình Công chúa mời tới có một nửa là nữ, lỡ như khách nữ gặp phải nó thì chỉ cần bị cắn hay cào trúng một phát là đã đủ trí mạng rồi.
Nếu như vừa rồi không có Minh Hoa Chương thì Minh Hoa Thường sẽ trở thành người bị hại đầu tiên.
Sợ chuyện gì thì gặp chuyện đó, đằng sau lại có một nhóm khách khứa đi tới, còn vừa hay là khách nữ. Các nữ tử nhìn thấy một con động vật lông dài trông giống như mèo nằm bò trên mặt đất thì sợ hãi hét lên. Minh Hoa Chương nhíu mày, giao Minh Hoa Thường cho Tạ Tế Xuyên: "Ngươi trông chừng muội ấy, ta qua bên kia bắt mèo rừng."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Tế Xuyên gật đầu rồi tiến lên nửa bước, đứng xéo trước mặt Minh Hoa Thường. Minh Hoa Chương đang định đi thì một cây thương bỗng bay tới, đâm mạnh vào trong đống tuyết.
Mèo rừng bị những hạt tuyết bắn lên doạ sợ, lùi về sau hai bước. Một nữ tử mặc đồ đỏ hét to một tiếng, chạy nhanh qua đó, một chân đá cây thương gắn dây tua đỏ trong đống tuyết vào trong tay: "Nghiệt súc, còn dám hại người?"
Minh Hoa Thường trợn tròn mắt, chấn động nhìn cảnh này. Đến biệt trang của Công chúa dự tiệc, đã mang mèo rừng lại còn mang cả thương?
Nàng thực sự đã được mở rộng tầm mắt. Minh Hoa Thường đột nhiên cảm thấy việc mình chỉ mang đồ ăn thức uống theo thực sự quá bình thường.
Vị nữ tử mặc đồ đỏ kia múa thương vun vút, bắn lên từng lớp tuyết mỏng. Minh Hoa Chương thu hồi đao, hắn thấy Minh Hoa Thường dựa sát sau lưng Tạ Tế Xuyên thì lặng lẽ nhíu mày, nắm cổ tay nàng kéo về phía mình rồi nói: "Được rồi, không sao rồi, đi cất hành lý đi."
Minh Hoa Thường không biết có phải là vì mình ít đi ra ngoài, không có kiến thức không. Nàng tò mò nhìn cuộc chiến giữa nữ tử và mèo rừng, hỏi: "Đây là ai? Con mèo rừng kia nhìn hung dữ quá, chúng ta không cần giúp nàng ấy à?"
Tạ Tế Xuyên cười lắc đầu, nói: "Không cần. Muội muội ít đi ra ngoài nên chắc là không nhận ra vị nương tử này. Nàng ta cũng rất nổi tiếng ở Thần đô, chính là thiên kim của Bình Nam Hầu... Nhậm tiểu thư Nhậm Dao. Con mèo rừng này không phải là đối thủ của nàng ta đâu, ta thấy là chủ nhân của con mèo rừng này phải lo lắng ấy."
Minh Hoa Thường làm cá muối quá lâu, không nhận ra rất nhiều gương mặt, nhưng nói đến tên họ thì nàng cũng biết. Nàng lại thò người ra nhìn về phía sau, hóa ra người này là Nhậm Dao, nữ nhi duy nhất mà Bình Nam Hầu để lại, người kế tục thương pháp tiếng tăm lừng lẫy của Nhậm gia.
Ở trong kinh thành Nhậm Dao cũng rất nổi tiếng, nhưng nàng khác với Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên, thanh danh của nàng cũng không tốt lắm.
Tất cả nam đinh của phủ Bình Nam Hầu đều chết trận sa trường, tất cả mọi người nói Nhậm gia phải tuyệt hậu, tiếc thay cho Nhậm gia thương. Nhậm Dao là đứa con duy nhất còn sống của Bình Nam Hầu, nàng không cam lòng yếu thế, khổ luyện thương pháp từ nhỏ, thề phải phát huy tuyệt học của Nhậm gia, thay thế phụ thân và huynh trưởng, tắm máu giết địch trên chiến trường.
Một nữ tử như vậy thì đương nhiên là sẽ không được chào đón trong vòng xã giao. Minh Hoa Thường chỉ ra cửa vài lần, nhưng đều có thể nghe thấy các quý nữ tụ tập một chỗ nói móc Nhậm Dao, còn trêu đùa gọi Nhậm Dao là "Nữ Hầu gia."
Dù Nhậm Dao đúng là huyết mạch duy nhất của Bình Nam Hầu, nhưng nữ tử không thể tập tước, lời này rõ ràng là đang châm chọc cả nhà Nhậm Dao chết hết nam nhi, không cha không huynh.
Ban đầu lúc Minh Hoa Thường nghe thấy đã cảm thấy một nữ tử có chí khí kế thừa y bát của phụ huynh là chuyện tốt, tại sao lại chế giễu nàng chứ? Nàng không đáp lời của những khuê tú đó, hôm nay nhìn thấy Nhậm Dao thật, nàng phát hiện Nhậm Dao thực sự dùng thương rất giỏi, hoàn toàn không thua kém nam tử.
Chính Minh Hoa Thường là một con cá muối, cũng rất kính trọng những người có chí khí và có thể thay đổi thực tế, ví dụ như huynh trưởng của nàng Minh Hoa Chương, ví dụ như Nhậm Dao. Minh Hoa Thường đi một bước quay đầu ba lần, không nhịn được kéo ống tay áo Minh Hoa Chương: "Thương pháp của Nhậm nương tử tốt thật đó, chúng ta có nên ở lại chào hỏi không?"
"Muội là hòn ngọc quý trên tay phủ Trấn Quốc Công, muốn kết giao với ai cũng được." Minh Hoa Chương thật sự dừng bước, hắn gọi người hầu dẫn đường đang run rẩy trốn sau thân cây qua, nói: "Đến viện của người phủ Giang An Hầu đặt chân truyền lời, nói mèo rừng mà thế tử nhà bọn họ nuôi chạy ra ngoài, còn không tới nữa thì cũng chỉ có thể nhặt xác cho nó thôi."
Minh Hoa Thường lại nghe thấy một cái tên quen thuộc: "Thế tử Giang An Hầu? Nhị huynh, sao huynh biết đây là vật nuôi của Giang thế tử?"
Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ, Tạ Tế Xuyên khoanh tay, cười nói: "Nhị muội muội, xem ra muội thật sự không thích ra ngoài. Tây Vực tiến cống cho Nữ hoàng một đám mèo rừng và báo đốm, Nữ hoàng ban nó cho Thái Bình Công chúa. Giang An Hầu thương con như mạng, cố ý đi cầu Thái Bình Công chúa ban cho thế tử một con mèo rừng và một con báo. Lúc Giang Lăng ra ngoài đi đến đâu cũng mang theo hai con vật quý này, ở Thần đô còn có ai không biết thú cưng của thế tử Giang An Hầu chứ?"
Thế tử Giang An Hầu Giang Lăng, cũng là một thiếu gia nổi tiếng ăn chơi. Minh Hoa Thường chậm rãi "ồ" một tiếng, mặc dù nàng không để ý chuyện bên ngoài, nhưng ít nhiều gì cũng biết Giang Ân Hầu và phụ tá đắc lực của Thái Bình Công chúa. Giang Lăng là con trai độc nhất của Giang Ân Hầu, trình độ cưng chiều đại khái có thể tương tự Trấn Quốc Công đối với Minh Hoa Thường.
Nếu như là hắn thì chẳng trách có thể mang loại động vật nguy hiểm này tới yến hội.
Minh Hoa Thường âm thầm "chậc" một tiếng, một Nhậm Dao, một Giang Lăng, đều là kẻ khó nhằn. Hai người bọn họ đối đầu thì chỉ sợ không dễ xong chuyện.
Nàng vừa mới nghĩ vậy, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng kêu bi thương: "Bảo Bảo, là ai đánh mày thành ra thế này!"