Song Bích
Chương 184: Thay đổi triều đại (1)
Sau khi Tể tướng thừa nhận chiếu thư truyền vị thì còn phải hoàn thành một vài nghi lễ theo trình tự, thì lúc bấy giờ tân Hoàng đế Lý Hiển này mới được xem như là đã được định. Nước không thể không có vua trong một ngày, còn chậm trễ thêm một ngày thì sẽ lại có nhiều thêm một ngày đầy biến số, cho nên, tất cả điển lễ được giản lược hết mức, ngày mai tổ chức đại điển đăng cơ và điển lễ phong hậu ngay, Lễ bộ vội may gấp dụng cụ, ý phục, trang sức làm lễ dùng trong lễ đăng cơ, Lý Hoa Chương cũng bận rộn điều binh thay quân, kiểm tra kỹ càng mọi nơi chốn, đảm bảo đại điển ngày mai có thể diễn ra một cách thuận lợi.
Lý Hoa Chương ở trong cung bận đến tận khi trời tối, cuối cùng thì lúc bấy giờ hắn mới sắp xếp xong xuôi đại khái. Cận vệ thấy trời đã tối muộn, rối rít khuyên nhủ hắn: “Ung Vương, dù thế nào đi chăng nữa thì ngài cũng phải giữ gìn sức khỏe. Chuyện còn lại bọn thuộc hạ sẽ theo dõi, ngài mau về phủ nghỉ ngơi đi.”
Tính ra thì, bắt đầu kể từ khi chuẩn bị bức vua thoái vị cho đến bây giờ, cũng đã gần hai ngày Lý Hoa Chương không ngủ rồi. Lý Hoa Chương biết rõ rằng, ngày mai mới là “màn kịch” quan trọng nhất, tối nay phải tĩnh dưỡng, giữ tinh thần sảng khoái thì ngày mai mới có sức theo dõi đại điển đăng cơ. Hắn không gắng gượng nữa, sau khi sắp xếp thân tín tăng cường đề phòng thì giục ngựa xuất cung.
Nhưng Lý Hoa Chương lại không về phủ Ung Vương, vừa ra khỏi cửa cung, là hắn đi thẳng đến phủ Trấn Quốc Công ngay.
Trong phủ Trấn Quốc Công, mọi người thấy Lý Hoa Chương đến thì đều hốt hoảng nghênh đón. Nếu là trước kia, chắc chắn là Lý Hoa Chương sẽ đi thẳng đến viện của Minh Hoa Thường luôn, nhưng bây giờ hắn là ngoại nam, cần có “sự tự giác của kẻ làm khách”, cho nên, hắn tuân theo lễ tiết của chủ và khách, đi đến tiền viện gặp Trấn Quốc Công trước.
Trấn Quốc Công nhìn thấy Lý Hoa Chương đi vào bên trong, trong thoáng chốc, như đã trôi qua mấy đời, bấy giờ ông không thể phân biệt rõ, rốt cuộc đây rốt cuộc là Lý Hoa Chương hay là Thái tử Chương Hoài. Mãi cho đến khi bên tai mang lên tiếng chào hỏi lạnh lùng và kiên định, dường như vẫn còn mang theo sát khí, Trấn Quốc Công mới bừng tỉnh, đây là Lý Hoa Chương, không phải là Thái tử.
Trấn Quốc Công nhìn thiếu niên trước mặt mình, bỗng bùi ngùi mãi không thôi. Tính tình và tài học của Lý Hoa Chương rất giống Thái tử Chương Hoài năm đó, nhưng phần lớn là vì từ nhỏ, Trấn Quốc Công đã lấy Thái tử Chương Hoài ra để làm mẫu gương cho Lý Hoa Chương, và trong nhiều năm qua, Lý Hoa Chương cũng “bắt chước” theo đó, đã tự “điêu khắc” chính mình trở thành dáng vẻ quân tử mà người đời chờ mong. Nhưng thật ra, khi phá vỡ hình tượng này, thứ cốt lõi chân chính bên trong Lý Hoa Chương, càng có vẻ giống Nữ hoàng hơn.
Quả quyết, kiên định giống nhau, nhẫn nhịn những điều mà người thường không thể nhẫn nhịn được. Chỉ cần hắn đã nhận định một điều gì đó, thì hắn sẽ luôn kiên trì, mãi cho đến khi thực hiện được mới thôi.
Điểm này hoàn toàn trái ngược với Thái tử Chương Hoài nhân hậu, vì rõ ràng là sự can đảm đến điên cuồng trong hắn, là do một nửa huyết thống của tổ mẫu truyền lại cho.
Trấn Quốc Công thở dài ngậm ngùi một lúc rồi hỏi: “Thái thượng hoàng thế nào rồi?”
Lý Hoa Chương im lặng, hắn khựng lại trong phút chốc rồi nói: “Thái thượng hoàng bệnh nặng, ít ngày nữa sẽ chuyển sang Ly Cung dưỡng bệnh.”
Nữ hoàng và Lý gia là kẻ thù chính trị, “ngươi sống ta chết”. Nhưng về mặt huyết thống, bà ấy lại là người thân cận nhất của bọn họ. Đừng nói là Lý Hiển, đến cả Thái Bình Công chúa, Tương Vương cũng không dám làm gì mẫu thân mình, bọn họ sẵn lòng dâng vàng bạc châu báu lên cho Nữ hoàng để bà ấy có thể an hưởng tuổi già, chỉ cần bà ấy không tham chính nữa.
Nhưng, với người như Nữ hoàng mà nói, việc tước đoạt quyền lực của bà ấy không khác gì giết chết bà ấy cả.
Trấn Quốc Công gật đầu, ông không hỏi tình hình trong cung thế nào, sau này phải phân bổ công lao ra sao, chỉ hỏi: “Dùng bữa chưa?”
Lý Hoa Chương vô thức gật đầu: “Đã ăn trong cung rồi ạ.”
Trấn Quốc Công hỏi hắn ăn gì, sau khi nghe hắn nói chỉ dùng ít bánh ngọt trong cung thì nói: “Vậy thì sao có thể gọi là ăn kia chứ? Trong bếp đã chuẩn bị đồ ăn nóng cho con rồi, đi đi, ăn gì đó trước đi, sau đó tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Lý Hoa Chương vâng lời, đi theo Trấn Quốc Công đến nhà ăn. Bên cạnh đều là cảnh vật quen thuộc, người hầu cũng đều là những người mà hắn đã thường thấy từ thuở nhỏ, tinh thần vẫn luôn căng thẳng trong cả ngày qua của Lý Hoa Chương dần thả lỏng, khiến hắn cảm thấy còn thoải mái hơn cả khi đi ngủ.
Không cần phải lo lắng xem ngày mai nên làm thế nào, không cần phải lúc nào cũng phải dò xét xem kẻ tầm thường nào đó có phải là tai mắt của ai đó hay không, về đến nhà, chuyện lớn nhất chính là ăn cơm và đi ngủ.
Lý Hoa Chương nhìn xung quanh, muốn nói nhưng rồi lại thôi. Nhưng, có vẻ như Trấn Quốc Công đã nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, ông bèn chủ động nói: “Có phải con muốn hỏi đại nương và nhị nương không?”
Bị nhìn thấu, Lý Hoa Chương lúng túng trong phút chốc rồi nhanh chóng thẳng thắn thừa nhận: “Vâng. Sao không gọi các muội ấy đến dùng bữa ạ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không cần.” Trấn Quốc Công nói: “Đêm qua bọn nó không ngủ, hôm nay đều ngủ bù hết rồi. Hiếm khi có thể thoát khỏi bọn nó, mang rượu tới đây đi, hai chúng ta uống một bữa cho sảng khoái.”
Lý Hoa Chương thấy cảnh thịt cá được đưa lên, không nhịn được mà nở nụ cười. Hắn bảo người hầu đưa rượu xuống, đổi thành trà, rồi nói: “Con còn nhớ đại nương tử không cho ngài uống rượu, nếu như không giữ giới, lần sao con không tiện ăn nói với Thường Thường. Hôm nay chúng ta lấy trà thay rượu đi ạ.”
Trấn Quốc Công rất bất mãn, cao giọng nói sức khỏe của ông rất tốt, uống chút rượu như vậy còn chưa được xem là “khai vị” nữa kìa. Lý Hoa Chương mặc kệ ông, thái độ bình thản nhưng lại kiên quyết, bảo người hầu dọn hết rượu xuống.
Sau bữa ăn, Trấn Quốc Công nói phòng đã được dọn dẹp, tránh cho việc Lý Hoa Chương phải chạy qua chạy lại, tối nay cứ ngủ lại Công phủ. Quả thật là trong một chốc lát, Lý Hoa Chương đã dao động, nhưng chẳng mấy chốc, lý trí đã áp đảo con tim, hắn muốn làm vị hôn phu của Minh Hoa Thường chứ không phải là con nuôi của Trấn Quốc Công. Nếu như đã đính hôn rồi thì hắn phải tuân theo quy phạm lễ giáo.
Lý Hoa Chương kiên trì nói: “Không cần phiền phức thế đâu ạ, phủ Ung Vương cách nơi này không xa, con về phủ là được rồi. Quốc Công nghỉ ngơi sớm một chút, hôm khác con lại đến thỉnh an ngài.”
Trấn Quốc Công biết, từ nhỏ đứa trẻ này đã có suy nghĩ riêng của nó rồi, chỉ cần hắn quyết định chuyện gì đó thì những người khác rất khó thay đổi được, Trấn Quốc Công cũng không nói mấy lời giữ hắn lại nữa, mà ông chỉ thở dài và nói rằng: “Vậy con đi đường cẩn thận. Về sớm nghỉ ngơi đi, đừng để mình mệt quá.”
Lý Hoa Chương đáp “Vâng”, không để Trấn Quốc Công ra ngoài tiễn mình, mà hắn tự đi ra khỏi phủ. Đi trên hành lang, cảnh vật quen thuộc, nhịp chân của hắn dường như đã chậm rãi hơn trước kia. Quản gia lập tức nhìn ra được người đã từng là nhị lang quân này đang nghĩ gì, hiểu ý nói: “Nhị nương tử đã ngủ cả ngày rồi, cũng nên dậy ăn chút gì đó rồi. Hay là lão nô đi nhắc nhở nhị nương tử một tiếng nhé?”
Không ngờ là nàng vẫn còn ngủ… Lý Hoa Chương có chút dở khóc dở cười, nhưng ăn được ngủ được mới là Minh Hoa Thường, hắn khẽ thở phào một tiếng rồi nói: “Không cần. Ta đi xem muội ấy thế nào.”
Lý Hoa Chương rất tự nhiên mà thay đổi phương hướng, đi đến viện của Minh Hoa Thường, thuần thục đến mức không cần quản gia nói lời khách sáo nào. Đám nha hoàn Tiến Bảo đang ngồi bên bệ cửa sổ thêu thùa may vá, bỗng nhiên nhìn thấy Ung Vương đến bèn vội vã đứng lên: “Ung Vương điện hạ.”
Lý Hoa Chương đưa tay ngăn bọn họ hành lễ, hắn dừng ở cửa, yên lặng nhìn vào trong phòng qua bức bình phong.
Sau bức bình phong thêu tranh hoa và chim, mền gấm nhô lên tạo nên một “ụ núi” nho nhỏ, lẳng lặng nằm ở bên trong, mái tóc nàng tản ra trên giường như mây trôi qua đỉnh núi, cũng giống như hoa hải đường ngủ xuân.
Ung Vương đến khuê phòng của nữ tử vào ban đêm, vốn dĩ đây là một hành vi rất thất lễ, nhưng sau khi đến đây, hắn chỉ dừng chân bên cạnh cửa, không tới gần và cũng không nói gì, gần như là không tìm ra được lỗi gì. Tiến Bảo không biết làm sao cho phải, hỏi trong lo sợ bất an rằng: “Ung Vương, có cần gọi nương tử dậy không?”
Lý Hoa Chương lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó hắn nhẹ nhàng lắc đầu, hạ giọng mà nói: “Để muội ấy an tâm ngủ đi, hôm khác ta quay lại.”
Hắn xoay người muốn đi, nhưng chợt dừng lại ở cửa ra vào, lấy một nhành hoa sơn trà từ trong tay áo ra và nói: “Hôm nay, lúc ở trong cung kiểm tra, ta vô tình nhìn thấy một nhành hoa sơn trà. Những loại hoa khác đều khép nụ, chỉ có nó to gan, nở sớm. Giao thừa năm nay không tiện chuẩn bị kẹo mạch nha cho muội ấy, tặng đỡ một nhánh xuân, chúc Thường Thường lại thêm tuổi mới, mạnh khỏe vui vẻ.”
Minh Hoa Thường thức dậy, đầu tiên là cảm thấy đói, sau đó thì mới chú ý thấy sau bức bình phong đã có thêm một cành hoa. Nàng dụi mắt bò dậy, mái tóc khiến nàng trông như một con sư tử vừa lăn lộn trong cát xong, nàng hỏi: “Trong phủ có hoa sơn trà từ lúc nào vậy?”
Tiến Bảo nói nhỏ: “Nương tử, ban nãy Ung Vương tới, là Ung Vương để lại đó.”
Minh Hoa Thường đáp một tiếng, phản ứng đầu tiên của nàng là, hóa ra là hoa trong cung trồng, nàng đã nói là nhà bọn họ không trồng hoa sơn trà được mà, sau đó mới chợt nhận ra được rằng: “Nhị huynh đến à?”
“Vâng.” Tiến Bảo biết nương tử lại ngủ đến mơ màng luôn rồi, còn dùng xưng hô trước kia nữa, nhưng nàng ấy không nhắc nhở, chỉ trả lời: “Ung Vương đến xem nương tử, sau đó thì rời đi. Ngài ấy còn nói, giao thừa không chuẩn bị kẹo mạch nha cho nương tử được, đành phải bù bằng một nhành hoa sơn trà, chúc nương tử lại thêm một tuổi nữa.”
Cát Tường mang trà nóng từ ngoài phòng vào, nghe vậy thì nói: “May mà chúng ta hiểu cách làm người của Ung Vương, nếu là người khác, năm mới mà chỉ tặng một nhành hoa như thế, chắc chắn là sẽ cho rằng cô gia hẹp hòi, cố ý qua loa lấy lệ đó.”
Minh Hoa Thường bảo nha hoàn lấy hoa sơn trà ra, nàng cầm nhành hoa trong tay, lật qua lật lại, ngắm nhìn đóa hoa đỏ tươi đến mức không hợp với mùa đông này, sau đó nhỏ giọng nói: “Đâu có, ta cảm thấy tặng hoa cũng rất hay mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù là đang trong lúc căng thẳng nhất, bận rộn nhất, hắn vẫn nhớ chuẩn bị quà năm mới cho nàng, tâm ý này quý giá hơn bất cứ loại châu báu ngọc ngà nào.
Sau khi Lý Hoa Chương rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, hắn cũng không về phủ Ung Vương ngay, mà hắn lượn quanh trong thành mấy vòng, đi đến nơi hẻo lánh.
Trên đường vẫn còn vài mảnh pháo vụn, con hẻm nhỏ này yên tĩnh, vắng vẻ như bị ngày Tết quên lãng. Lý Hoa Chương dừng lại trước một cánh cửa gỗ không đáng chú ý, rồi gõ cửa một cách từ tốn.
Sau khi gõ cửa với tiết tấu đặc biệt ấy, cửa nhẹ nhàng mở he hé ra, người bên trong nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lý Hoa Chương thì mới mở cửa hành lễ: “Thủ lĩnh.”
Lý Hoa Chương lạnh nhạt gật đầu, im lặng đi vào. Cánh cửa gỗ sau lưng lập tức đóng lại, bên trong bức tường viện vô cùng đơn giản, bình thường đến mức không thể bình thường hơn lại có đầy cung tiễn, thủ vệ, trạm gác ngầm.
Lý Hoa Chương đi vào và hỏi: “Người thế nào rồi?”
“Theo mệnh lệnh của ngài, hôm qua, sau khi bắt ông ta lại, chúng thuộc hạ đã hạ thuốc mê ngay tức thì, hai canh giờ thì lại thêm một lần. Một khắc nữa là phải thêm thuốc rồi.”
“Không cần thêm nữa.” Lý Hoa Chương nói: “Trông giữ ông ấy thật nghiêm mật, không cho ông ấy đi ra ngoài, ngoài ra thì không cần làm thêm bất kỳ một chuyện dư thừa nào khác nữa.”
Thị vệ đáp “Vâng”. Trong khi nói chuyện thì cũng đã đi tới cửa, Lý Hoa Chương đặt tay lên cánh cửa, bình tĩnh đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, ánh sáng tối tối mờ mờ, một bóng người nằm trên giường, dường như đã rơi vào hôn mê.
Lý Hoa Chương chắp hờ tay, không hề cảm thấy mình đang đối diện với người hôn mê, mà hắn bình tĩnh lên tiếng: “Hàn đại nhân, mạo phạm rồi, xin hãy rộng lòng tha thứ.”
Đối phương vẫn không nhúc nhích. Lý Hoa Chương cũng không để ý, chỉ bình thản nói: “Thái thượng hoàng đã quyết định thoái vị, vài ngày nữa sẽ dọn đến cung Thượng Dương.”
Trong phòng yên tĩnh, như thể là có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, hắn như đang nói chuyện với không khí. Nhưng Lý Hoa Chương biết là Hàn Hiệt nghe thấy.
Hàn Hiệt đã dạy hắn rất nhiều thứ, cho nên Lý Hoa Chương biết, để một người như vậy ở bên ngoài sẽ mang đến không biết bao nhiêu là biến số cho cuộc chính biến. Đêm qua, khi khởi sự, việc đầu tiên hắn làm chính là ra lệnh cho người tinh nhuệ đánh lén Hàn Hiệt, ngăn cách ông ta với thế giới bên ngoài, sau khi xác định chắc chắn là Hàn Hiệt đã hôn mê, Lý Hoa Chương mới điều binh bao vây cung.
Lý Hoa Chương cũng biết, mình có thể tập kích thành công là vì tính toán với người không thủ thế sẵn sàng, việc tấn công Hàn Hiệt khi ông ta chưa kịp chuẩn bị có thể khống chế được ông ta nhất thời thôi, chứ không thể khống chế được lâu dài. Nhưng, vậy là đã đủ rồi, chỉ cần có thể khiến Hàn Hiệt mất ý thức, dù là một ngày thôi, thì cũng đã đủ rồi.
Lý Hoa Chương tiếp tục nói: “Ta tự biết ta đã nợ ân nghĩa, ta cũng không có ý bào chữa cho chính mình. Nhưng ta nghĩ, ta nên nói với ngài một tiếng cảm ơn ngay trước mặt ngài, mấy năm qua, ta đã học được rất nhiều thứ từ ngài. Ta biết ta không khống chế được ngài, chỉ cần ngài muốn, không quá ba ngày là ngài có thể chạy thoát được, nhưng ta muốn khuyên ngài rằng, đừng triệu tập Huyền Kiêu Vệ nữa.”
“Có quá nhiều người chết bởi ác quan, mật báo và tư ngục rồi, trận phục thù không có bên nào thắng này, cũng nên dừng lại rồi. Oan oan tương báo biết đến khi nào, ta sẵn lòng lùi lại một bước trước, không truy cứu thù hận của phụ thân ta nữa, để Thái thượng hoàng an hưởng tuổi già ở hành cung, cũng không đổ tội cho những người nhúng tay vào vụ án năm đó nữa, chỉ cần các ngài buông bỏ quyền hành thoái ẩn dân gian, ta tuyệt đối sẽ không truy tra. Nhưng nếu như ngài cứ khăng khăng giúp Thái thượng hoàng đoạt quyền, ta chỉ có thể nói cho ngài biết, ta sẽ không tiếc tay mà giết chết ngài.”
Sau khi nói xong, Lý Hoa Chương đợi cả một hồi lâu mà vẫn không thấy Hàn Hiệt có phản ứng gì, hắn cũng không cưỡng ép, đành xoay người đi ra ngoài. Khi hắn đi tới cửa, sau lưng truyền đến một câu: “Lòng dạ nữ nhân.”
Thả ám vệ tâm phúc của Nữ hoàng về lại dân gian, không biết khi nào sẽ ngóc đầu trở lại, đây không phải là “lòng dạ nữ nhân” thì là gì?
Lý Hoa Chương không hề bất ngờ, bình tĩnh nói: “Nếu như ai ai cũng không muốn buông vũ khí xuống, vậy thì thù hận sẽ mãi mãi không dừng lại. Dù sao thì cũng phải có một người lùi bước trước, vậy thì cứ để ta làm đi. Huống chi, thấu tình đạt lý, mềm mại thiện lương giống nữ tử, là chuyện gì xấu xa lắm à?”
Hàn Hiệt cười lạnh một tiếng, nói: “Ta đã từng nói, trong đám người đó, ngươi, Tạ Tế Xuyên, Nhậm Dao đều có sự xuất sắc của riêng mình, nhưng mật thám thật sự lợi hại, lại chính là Minh Hoa Thường. Tuyệt đối không ngờ rằng, ta đã thua bởi lời tiên đoán của chính mình. Không ngờ là nàng ta có thể vì ngươi mà làm đến mức độ này.”
Nhắc đến Minh Hoa Thường, ánh mắt Lý Hoa Chương trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hắn nói: “Là do ta may mắn, nên mới gặp được muội ấy.”
Lý Hoa Chương ở trong cung bận đến tận khi trời tối, cuối cùng thì lúc bấy giờ hắn mới sắp xếp xong xuôi đại khái. Cận vệ thấy trời đã tối muộn, rối rít khuyên nhủ hắn: “Ung Vương, dù thế nào đi chăng nữa thì ngài cũng phải giữ gìn sức khỏe. Chuyện còn lại bọn thuộc hạ sẽ theo dõi, ngài mau về phủ nghỉ ngơi đi.”
Tính ra thì, bắt đầu kể từ khi chuẩn bị bức vua thoái vị cho đến bây giờ, cũng đã gần hai ngày Lý Hoa Chương không ngủ rồi. Lý Hoa Chương biết rõ rằng, ngày mai mới là “màn kịch” quan trọng nhất, tối nay phải tĩnh dưỡng, giữ tinh thần sảng khoái thì ngày mai mới có sức theo dõi đại điển đăng cơ. Hắn không gắng gượng nữa, sau khi sắp xếp thân tín tăng cường đề phòng thì giục ngựa xuất cung.
Nhưng Lý Hoa Chương lại không về phủ Ung Vương, vừa ra khỏi cửa cung, là hắn đi thẳng đến phủ Trấn Quốc Công ngay.
Trong phủ Trấn Quốc Công, mọi người thấy Lý Hoa Chương đến thì đều hốt hoảng nghênh đón. Nếu là trước kia, chắc chắn là Lý Hoa Chương sẽ đi thẳng đến viện của Minh Hoa Thường luôn, nhưng bây giờ hắn là ngoại nam, cần có “sự tự giác của kẻ làm khách”, cho nên, hắn tuân theo lễ tiết của chủ và khách, đi đến tiền viện gặp Trấn Quốc Công trước.
Trấn Quốc Công nhìn thấy Lý Hoa Chương đi vào bên trong, trong thoáng chốc, như đã trôi qua mấy đời, bấy giờ ông không thể phân biệt rõ, rốt cuộc đây rốt cuộc là Lý Hoa Chương hay là Thái tử Chương Hoài. Mãi cho đến khi bên tai mang lên tiếng chào hỏi lạnh lùng và kiên định, dường như vẫn còn mang theo sát khí, Trấn Quốc Công mới bừng tỉnh, đây là Lý Hoa Chương, không phải là Thái tử.
Trấn Quốc Công nhìn thiếu niên trước mặt mình, bỗng bùi ngùi mãi không thôi. Tính tình và tài học của Lý Hoa Chương rất giống Thái tử Chương Hoài năm đó, nhưng phần lớn là vì từ nhỏ, Trấn Quốc Công đã lấy Thái tử Chương Hoài ra để làm mẫu gương cho Lý Hoa Chương, và trong nhiều năm qua, Lý Hoa Chương cũng “bắt chước” theo đó, đã tự “điêu khắc” chính mình trở thành dáng vẻ quân tử mà người đời chờ mong. Nhưng thật ra, khi phá vỡ hình tượng này, thứ cốt lõi chân chính bên trong Lý Hoa Chương, càng có vẻ giống Nữ hoàng hơn.
Quả quyết, kiên định giống nhau, nhẫn nhịn những điều mà người thường không thể nhẫn nhịn được. Chỉ cần hắn đã nhận định một điều gì đó, thì hắn sẽ luôn kiên trì, mãi cho đến khi thực hiện được mới thôi.
Điểm này hoàn toàn trái ngược với Thái tử Chương Hoài nhân hậu, vì rõ ràng là sự can đảm đến điên cuồng trong hắn, là do một nửa huyết thống của tổ mẫu truyền lại cho.
Trấn Quốc Công thở dài ngậm ngùi một lúc rồi hỏi: “Thái thượng hoàng thế nào rồi?”
Lý Hoa Chương im lặng, hắn khựng lại trong phút chốc rồi nói: “Thái thượng hoàng bệnh nặng, ít ngày nữa sẽ chuyển sang Ly Cung dưỡng bệnh.”
Nữ hoàng và Lý gia là kẻ thù chính trị, “ngươi sống ta chết”. Nhưng về mặt huyết thống, bà ấy lại là người thân cận nhất của bọn họ. Đừng nói là Lý Hiển, đến cả Thái Bình Công chúa, Tương Vương cũng không dám làm gì mẫu thân mình, bọn họ sẵn lòng dâng vàng bạc châu báu lên cho Nữ hoàng để bà ấy có thể an hưởng tuổi già, chỉ cần bà ấy không tham chính nữa.
Nhưng, với người như Nữ hoàng mà nói, việc tước đoạt quyền lực của bà ấy không khác gì giết chết bà ấy cả.
Trấn Quốc Công gật đầu, ông không hỏi tình hình trong cung thế nào, sau này phải phân bổ công lao ra sao, chỉ hỏi: “Dùng bữa chưa?”
Lý Hoa Chương vô thức gật đầu: “Đã ăn trong cung rồi ạ.”
Trấn Quốc Công hỏi hắn ăn gì, sau khi nghe hắn nói chỉ dùng ít bánh ngọt trong cung thì nói: “Vậy thì sao có thể gọi là ăn kia chứ? Trong bếp đã chuẩn bị đồ ăn nóng cho con rồi, đi đi, ăn gì đó trước đi, sau đó tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Lý Hoa Chương vâng lời, đi theo Trấn Quốc Công đến nhà ăn. Bên cạnh đều là cảnh vật quen thuộc, người hầu cũng đều là những người mà hắn đã thường thấy từ thuở nhỏ, tinh thần vẫn luôn căng thẳng trong cả ngày qua của Lý Hoa Chương dần thả lỏng, khiến hắn cảm thấy còn thoải mái hơn cả khi đi ngủ.
Không cần phải lo lắng xem ngày mai nên làm thế nào, không cần phải lúc nào cũng phải dò xét xem kẻ tầm thường nào đó có phải là tai mắt của ai đó hay không, về đến nhà, chuyện lớn nhất chính là ăn cơm và đi ngủ.
Lý Hoa Chương nhìn xung quanh, muốn nói nhưng rồi lại thôi. Nhưng, có vẻ như Trấn Quốc Công đã nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, ông bèn chủ động nói: “Có phải con muốn hỏi đại nương và nhị nương không?”
Bị nhìn thấu, Lý Hoa Chương lúng túng trong phút chốc rồi nhanh chóng thẳng thắn thừa nhận: “Vâng. Sao không gọi các muội ấy đến dùng bữa ạ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không cần.” Trấn Quốc Công nói: “Đêm qua bọn nó không ngủ, hôm nay đều ngủ bù hết rồi. Hiếm khi có thể thoát khỏi bọn nó, mang rượu tới đây đi, hai chúng ta uống một bữa cho sảng khoái.”
Lý Hoa Chương thấy cảnh thịt cá được đưa lên, không nhịn được mà nở nụ cười. Hắn bảo người hầu đưa rượu xuống, đổi thành trà, rồi nói: “Con còn nhớ đại nương tử không cho ngài uống rượu, nếu như không giữ giới, lần sao con không tiện ăn nói với Thường Thường. Hôm nay chúng ta lấy trà thay rượu đi ạ.”
Trấn Quốc Công rất bất mãn, cao giọng nói sức khỏe của ông rất tốt, uống chút rượu như vậy còn chưa được xem là “khai vị” nữa kìa. Lý Hoa Chương mặc kệ ông, thái độ bình thản nhưng lại kiên quyết, bảo người hầu dọn hết rượu xuống.
Sau bữa ăn, Trấn Quốc Công nói phòng đã được dọn dẹp, tránh cho việc Lý Hoa Chương phải chạy qua chạy lại, tối nay cứ ngủ lại Công phủ. Quả thật là trong một chốc lát, Lý Hoa Chương đã dao động, nhưng chẳng mấy chốc, lý trí đã áp đảo con tim, hắn muốn làm vị hôn phu của Minh Hoa Thường chứ không phải là con nuôi của Trấn Quốc Công. Nếu như đã đính hôn rồi thì hắn phải tuân theo quy phạm lễ giáo.
Lý Hoa Chương kiên trì nói: “Không cần phiền phức thế đâu ạ, phủ Ung Vương cách nơi này không xa, con về phủ là được rồi. Quốc Công nghỉ ngơi sớm một chút, hôm khác con lại đến thỉnh an ngài.”
Trấn Quốc Công biết, từ nhỏ đứa trẻ này đã có suy nghĩ riêng của nó rồi, chỉ cần hắn quyết định chuyện gì đó thì những người khác rất khó thay đổi được, Trấn Quốc Công cũng không nói mấy lời giữ hắn lại nữa, mà ông chỉ thở dài và nói rằng: “Vậy con đi đường cẩn thận. Về sớm nghỉ ngơi đi, đừng để mình mệt quá.”
Lý Hoa Chương đáp “Vâng”, không để Trấn Quốc Công ra ngoài tiễn mình, mà hắn tự đi ra khỏi phủ. Đi trên hành lang, cảnh vật quen thuộc, nhịp chân của hắn dường như đã chậm rãi hơn trước kia. Quản gia lập tức nhìn ra được người đã từng là nhị lang quân này đang nghĩ gì, hiểu ý nói: “Nhị nương tử đã ngủ cả ngày rồi, cũng nên dậy ăn chút gì đó rồi. Hay là lão nô đi nhắc nhở nhị nương tử một tiếng nhé?”
Không ngờ là nàng vẫn còn ngủ… Lý Hoa Chương có chút dở khóc dở cười, nhưng ăn được ngủ được mới là Minh Hoa Thường, hắn khẽ thở phào một tiếng rồi nói: “Không cần. Ta đi xem muội ấy thế nào.”
Lý Hoa Chương rất tự nhiên mà thay đổi phương hướng, đi đến viện của Minh Hoa Thường, thuần thục đến mức không cần quản gia nói lời khách sáo nào. Đám nha hoàn Tiến Bảo đang ngồi bên bệ cửa sổ thêu thùa may vá, bỗng nhiên nhìn thấy Ung Vương đến bèn vội vã đứng lên: “Ung Vương điện hạ.”
Lý Hoa Chương đưa tay ngăn bọn họ hành lễ, hắn dừng ở cửa, yên lặng nhìn vào trong phòng qua bức bình phong.
Sau bức bình phong thêu tranh hoa và chim, mền gấm nhô lên tạo nên một “ụ núi” nho nhỏ, lẳng lặng nằm ở bên trong, mái tóc nàng tản ra trên giường như mây trôi qua đỉnh núi, cũng giống như hoa hải đường ngủ xuân.
Ung Vương đến khuê phòng của nữ tử vào ban đêm, vốn dĩ đây là một hành vi rất thất lễ, nhưng sau khi đến đây, hắn chỉ dừng chân bên cạnh cửa, không tới gần và cũng không nói gì, gần như là không tìm ra được lỗi gì. Tiến Bảo không biết làm sao cho phải, hỏi trong lo sợ bất an rằng: “Ung Vương, có cần gọi nương tử dậy không?”
Lý Hoa Chương lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó hắn nhẹ nhàng lắc đầu, hạ giọng mà nói: “Để muội ấy an tâm ngủ đi, hôm khác ta quay lại.”
Hắn xoay người muốn đi, nhưng chợt dừng lại ở cửa ra vào, lấy một nhành hoa sơn trà từ trong tay áo ra và nói: “Hôm nay, lúc ở trong cung kiểm tra, ta vô tình nhìn thấy một nhành hoa sơn trà. Những loại hoa khác đều khép nụ, chỉ có nó to gan, nở sớm. Giao thừa năm nay không tiện chuẩn bị kẹo mạch nha cho muội ấy, tặng đỡ một nhánh xuân, chúc Thường Thường lại thêm tuổi mới, mạnh khỏe vui vẻ.”
Minh Hoa Thường thức dậy, đầu tiên là cảm thấy đói, sau đó thì mới chú ý thấy sau bức bình phong đã có thêm một cành hoa. Nàng dụi mắt bò dậy, mái tóc khiến nàng trông như một con sư tử vừa lăn lộn trong cát xong, nàng hỏi: “Trong phủ có hoa sơn trà từ lúc nào vậy?”
Tiến Bảo nói nhỏ: “Nương tử, ban nãy Ung Vương tới, là Ung Vương để lại đó.”
Minh Hoa Thường đáp một tiếng, phản ứng đầu tiên của nàng là, hóa ra là hoa trong cung trồng, nàng đã nói là nhà bọn họ không trồng hoa sơn trà được mà, sau đó mới chợt nhận ra được rằng: “Nhị huynh đến à?”
“Vâng.” Tiến Bảo biết nương tử lại ngủ đến mơ màng luôn rồi, còn dùng xưng hô trước kia nữa, nhưng nàng ấy không nhắc nhở, chỉ trả lời: “Ung Vương đến xem nương tử, sau đó thì rời đi. Ngài ấy còn nói, giao thừa không chuẩn bị kẹo mạch nha cho nương tử được, đành phải bù bằng một nhành hoa sơn trà, chúc nương tử lại thêm một tuổi nữa.”
Cát Tường mang trà nóng từ ngoài phòng vào, nghe vậy thì nói: “May mà chúng ta hiểu cách làm người của Ung Vương, nếu là người khác, năm mới mà chỉ tặng một nhành hoa như thế, chắc chắn là sẽ cho rằng cô gia hẹp hòi, cố ý qua loa lấy lệ đó.”
Minh Hoa Thường bảo nha hoàn lấy hoa sơn trà ra, nàng cầm nhành hoa trong tay, lật qua lật lại, ngắm nhìn đóa hoa đỏ tươi đến mức không hợp với mùa đông này, sau đó nhỏ giọng nói: “Đâu có, ta cảm thấy tặng hoa cũng rất hay mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù là đang trong lúc căng thẳng nhất, bận rộn nhất, hắn vẫn nhớ chuẩn bị quà năm mới cho nàng, tâm ý này quý giá hơn bất cứ loại châu báu ngọc ngà nào.
Sau khi Lý Hoa Chương rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, hắn cũng không về phủ Ung Vương ngay, mà hắn lượn quanh trong thành mấy vòng, đi đến nơi hẻo lánh.
Trên đường vẫn còn vài mảnh pháo vụn, con hẻm nhỏ này yên tĩnh, vắng vẻ như bị ngày Tết quên lãng. Lý Hoa Chương dừng lại trước một cánh cửa gỗ không đáng chú ý, rồi gõ cửa một cách từ tốn.
Sau khi gõ cửa với tiết tấu đặc biệt ấy, cửa nhẹ nhàng mở he hé ra, người bên trong nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lý Hoa Chương thì mới mở cửa hành lễ: “Thủ lĩnh.”
Lý Hoa Chương lạnh nhạt gật đầu, im lặng đi vào. Cánh cửa gỗ sau lưng lập tức đóng lại, bên trong bức tường viện vô cùng đơn giản, bình thường đến mức không thể bình thường hơn lại có đầy cung tiễn, thủ vệ, trạm gác ngầm.
Lý Hoa Chương đi vào và hỏi: “Người thế nào rồi?”
“Theo mệnh lệnh của ngài, hôm qua, sau khi bắt ông ta lại, chúng thuộc hạ đã hạ thuốc mê ngay tức thì, hai canh giờ thì lại thêm một lần. Một khắc nữa là phải thêm thuốc rồi.”
“Không cần thêm nữa.” Lý Hoa Chương nói: “Trông giữ ông ấy thật nghiêm mật, không cho ông ấy đi ra ngoài, ngoài ra thì không cần làm thêm bất kỳ một chuyện dư thừa nào khác nữa.”
Thị vệ đáp “Vâng”. Trong khi nói chuyện thì cũng đã đi tới cửa, Lý Hoa Chương đặt tay lên cánh cửa, bình tĩnh đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, ánh sáng tối tối mờ mờ, một bóng người nằm trên giường, dường như đã rơi vào hôn mê.
Lý Hoa Chương chắp hờ tay, không hề cảm thấy mình đang đối diện với người hôn mê, mà hắn bình tĩnh lên tiếng: “Hàn đại nhân, mạo phạm rồi, xin hãy rộng lòng tha thứ.”
Đối phương vẫn không nhúc nhích. Lý Hoa Chương cũng không để ý, chỉ bình thản nói: “Thái thượng hoàng đã quyết định thoái vị, vài ngày nữa sẽ dọn đến cung Thượng Dương.”
Trong phòng yên tĩnh, như thể là có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, hắn như đang nói chuyện với không khí. Nhưng Lý Hoa Chương biết là Hàn Hiệt nghe thấy.
Hàn Hiệt đã dạy hắn rất nhiều thứ, cho nên Lý Hoa Chương biết, để một người như vậy ở bên ngoài sẽ mang đến không biết bao nhiêu là biến số cho cuộc chính biến. Đêm qua, khi khởi sự, việc đầu tiên hắn làm chính là ra lệnh cho người tinh nhuệ đánh lén Hàn Hiệt, ngăn cách ông ta với thế giới bên ngoài, sau khi xác định chắc chắn là Hàn Hiệt đã hôn mê, Lý Hoa Chương mới điều binh bao vây cung.
Lý Hoa Chương cũng biết, mình có thể tập kích thành công là vì tính toán với người không thủ thế sẵn sàng, việc tấn công Hàn Hiệt khi ông ta chưa kịp chuẩn bị có thể khống chế được ông ta nhất thời thôi, chứ không thể khống chế được lâu dài. Nhưng, vậy là đã đủ rồi, chỉ cần có thể khiến Hàn Hiệt mất ý thức, dù là một ngày thôi, thì cũng đã đủ rồi.
Lý Hoa Chương tiếp tục nói: “Ta tự biết ta đã nợ ân nghĩa, ta cũng không có ý bào chữa cho chính mình. Nhưng ta nghĩ, ta nên nói với ngài một tiếng cảm ơn ngay trước mặt ngài, mấy năm qua, ta đã học được rất nhiều thứ từ ngài. Ta biết ta không khống chế được ngài, chỉ cần ngài muốn, không quá ba ngày là ngài có thể chạy thoát được, nhưng ta muốn khuyên ngài rằng, đừng triệu tập Huyền Kiêu Vệ nữa.”
“Có quá nhiều người chết bởi ác quan, mật báo và tư ngục rồi, trận phục thù không có bên nào thắng này, cũng nên dừng lại rồi. Oan oan tương báo biết đến khi nào, ta sẵn lòng lùi lại một bước trước, không truy cứu thù hận của phụ thân ta nữa, để Thái thượng hoàng an hưởng tuổi già ở hành cung, cũng không đổ tội cho những người nhúng tay vào vụ án năm đó nữa, chỉ cần các ngài buông bỏ quyền hành thoái ẩn dân gian, ta tuyệt đối sẽ không truy tra. Nhưng nếu như ngài cứ khăng khăng giúp Thái thượng hoàng đoạt quyền, ta chỉ có thể nói cho ngài biết, ta sẽ không tiếc tay mà giết chết ngài.”
Sau khi nói xong, Lý Hoa Chương đợi cả một hồi lâu mà vẫn không thấy Hàn Hiệt có phản ứng gì, hắn cũng không cưỡng ép, đành xoay người đi ra ngoài. Khi hắn đi tới cửa, sau lưng truyền đến một câu: “Lòng dạ nữ nhân.”
Thả ám vệ tâm phúc của Nữ hoàng về lại dân gian, không biết khi nào sẽ ngóc đầu trở lại, đây không phải là “lòng dạ nữ nhân” thì là gì?
Lý Hoa Chương không hề bất ngờ, bình tĩnh nói: “Nếu như ai ai cũng không muốn buông vũ khí xuống, vậy thì thù hận sẽ mãi mãi không dừng lại. Dù sao thì cũng phải có một người lùi bước trước, vậy thì cứ để ta làm đi. Huống chi, thấu tình đạt lý, mềm mại thiện lương giống nữ tử, là chuyện gì xấu xa lắm à?”
Hàn Hiệt cười lạnh một tiếng, nói: “Ta đã từng nói, trong đám người đó, ngươi, Tạ Tế Xuyên, Nhậm Dao đều có sự xuất sắc của riêng mình, nhưng mật thám thật sự lợi hại, lại chính là Minh Hoa Thường. Tuyệt đối không ngờ rằng, ta đã thua bởi lời tiên đoán của chính mình. Không ngờ là nàng ta có thể vì ngươi mà làm đến mức độ này.”
Nhắc đến Minh Hoa Thường, ánh mắt Lý Hoa Chương trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hắn nói: “Là do ta may mắn, nên mới gặp được muội ấy.”