Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Song Bích

Chương 180: Ban hôn



Sau khi xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công rời khỏi, đám Hoàng tử Hoàng nữ kia tiếp tục đi về phía Bắc. Cuối cùng thì Quận vương Nghĩa Hưng cũng đã tìm được cơ hội, bèn hỏi: “Ung Vương huynh, huynh định cầu hôn Minh nhị nương thật à?”
Quận vương Nghĩa Hưng Lý Trọng Tuấn là nhi tử thứ ba của Thái tử. Sau khi Lý Trọng Nhuận chết, Thái tử phi Vi thị luôn nghi ngờ là do nhi tử thứ hai Lý Trọng Phúc giở trò quỷ, vì vào ngày đó, phần lớn người của Đông Cung đều dự tiệc ở phủ Thái Bình Công chúa, chỉ có mỗi Lý Trọng Phúc là ở lại Đông Cung, chính phi của hắn ta lại còn là cháu gái của hai huynh đệ Trương gia nữa, mà nguyên nhân Lý Trọng Nhuận bị đánh chết lại vừa hay là do “bàn tán về hai huynh đệ Trương gia”. Nếu như Lý Trọng Nhuận chết đi, thì rõ ràng, người được lợi nhiều nhất là thứ tử như hắn ta.
Nhưng Vi Phi chỉ nghi ngờ thôi chứ không có bằng chứng gì, bà ta cũng không thể ép hỏi hai huynh đệ Trương gia ngay trước mặt Nữ hoàng rằng là ai tố cáo được.
Bà ta không thể động vào hai huynh đệ Trương gia được, nhưng để trừng trị một thứ tử thì vẫn dư sức. Thế nên, trong thời gian này, Vi Phi không hề che giấu sự chán ghét mà bà ta dành cho Lý Trọng Phúc, đãi ngộ của Lý Trọng Phúc trong Đông Cung cũng xuống dốc liên tục. Những người khác của Lý gia cũng sẽ không cứu một người có khả năng đã mật báo cho hai huynh đệ Trương gia. Bởi thế, Lý Trọng Phúc cứ “biến mất” trong tầm mắt của người ngoài như một lẽ hiển nhiên như thế.
Vi Phi mất đi đích tử duy nhất, bà ta đau khổ đến mức không còn muốn sống. Nhưng, dù không muốn đến đâu đi chăng nữa, thì cuộc sống cũng vẫn phải tiếp diễn. Đích tử Đông Cung chết bất đắc kỳ tử, thứ tử bị vứt bỏ, tam tử Lý Trọng Tuấn nhanh chóng trở thành người thừa kế mà Thái tử ngầm thừa nhận.
Lý Trọng Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ liên quan đến hoàng vị, ấy thế mà bỗng nhiên có một ngày, chức trách lớn lao này lại rơi trên đôi vai hắn ta, Lý Trọng Tuấn vừa sợ hãi vừa vui mừng, đang “chập chững” làm quen với thân phận mới của mình.
Lý Hoa Chương nhìn Lý Trọng Tuấn một cái rồi hắn trả lời, giọng điệu nhàn nhạt, ý tứ chắc nịch: “Đương nhiên. Ta sẽ tiến cung xin bệ hạ ban hôn ngay.”
Người trong đoàn đều lấy làm kinh hãi, Lý Trọng Tuấn nói: “Hôn nhân đại sự chính là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, chi bằng Nhị huynh thử đi hỏi trưởng bối trước đi, không cần phải vội vã như vậy đâu.”
“Đúng vậy.” Nữ nhi của Thái Bình Công chúa, Huyện chủ Vĩnh Hòa, cũng nói: “Trước kia ta chỉ coi Minh Vũ Tễ gần giống như là một nữ tử nông thôn nửa đường được đón về thôi, không ngờ bây giờ tâm tư của nàng ta lại khó lường như thế. Hôm nay nàng ta còn nhắc tới Trấn Quốc Công ngay trước mặt mọi người như thế kia nữa, chẳng phải là đang ép huynh phải tỏ rõ thái độ trước mặt mọi người à? Mặc dù Minh gia có công, nhưng cũng tính toán nhiều quá rồi đó. Nhị huynh à, huynh nên xem xét nhà bọn họ nhiều hơn đi, đừng vội đưa ra quyết định.”
“Ta không cảm thấy Minh Vũ Tễ sai ở đâu cả, nàng ấy là tỷ tỷ của nhị nương, nàng ấy thật lòng thật dạ suy xét thay cho nhị nương như thế, ta lại thấy rất vui.” Giọng nói của Lý Hoa Chương lạnh lùng, như gió thổi qua rừng cây, suối nước va vào vách đá, trong sự thoải mái lại có vẻ kiên định: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi, không có gì cần phải hỏi ai cả. Ta chỉ thích nàng ấy, không liên quan đến bất cứ thứ gì cả, nếu như bệ hạ không đồng ý, ta sẽ không thành hôn, chỉ thế thôi.”
Lý Hoa Chương biết đám người Lý Trọng Tuấn đang nói bóng nói gió. Bọn họ chỉ cảm thấy, trong khoảng thời gian quan trọng như thế này, Lý gia nên lôi kéo hết tất cả những người mà họ có thể lôi kéo được, để đổi lấy việc, một lần nữa được trở lại hoàng cung. Và trong số đó, tất nhiên là phải bao gồm cả chuyện hôn nhân.
Những người con của hoàng tộc này đã sớm biết rõ một điều rằng, tình cảm là tình cảm, hôn nhân là hôn nhân, chỉ cần lợi ích đủ lớn, bản thân bọn họ cũng có thể trở thành “hàng hóa”. Còn phủ Trấn Quốc Công, thật ra thì, ngoại trừ việc trung thành ra, thì lại không giúp ích được gì khác nữa. Thế nên, họ thấy việc Lý Hoa Chương hy sinh vị trí chính phi của mình chỉ để cưới Minh Hoa Thường, không thỏa đáng cho lắm.
Lý Hoa Chương không có ý định đánh giá xem suy nghĩ này của hắn có đúng hay không, nhưng hắn biết rất rõ một điều rằng, hắn không phải là hàng hóa, mà hắn cũng sẽ không bao giờ “giao dịch” bằng tình cảm của mình.
Hắn cưới Minh Hoa Thường chỉ vì thích nàng, hắn thật lòng yêu thích linh hồn nhiệt tình, thiện lương, cứng cỏi đó. Thật ra, những gì mà hôm nay hắn nói cũng không hề quá lời, nếu không có Minh Hoa Thường, hắn sẽ không thành hôn và sinh con thật.
Bản thân hắn phải gánh vác quá nhiều thứ, đối với hắn mà nói, việc lập gia đình là việc hại người hại mình.
Nhưng vận mệnh lại cứ không có đạo lý như thế đấy. Minh Hoa Thường giống như một con bướm lộng lẫy, không nói lời nào mà xông vào thế giới của hắn, làm loạn quỹ đạo cố định của hắn. Hắn đã được trải nghiệm cảm giác vui vẻ, bi thương, không cam lòng, ghen ghét… những tâm trạng trái ngược với lý trí nhưng lại vô cùng sống động đó.
Hắn được nàng ỷ lại một cách vô điều kiện, hắn cũng đã từng dựa vào nàng vào lúc hắn yếu ớt, từ đó, thế giới chỉ bao gồm hai màu trắng đen của hắn đã bắt đầu tồn tại. Lý Hoa Chương không nhịn được mà tưởng tượng đến viễn cảnh, nếu như quãng đời còn lại được làm bạn với nàng, mỗi một ngày trong tương lai sẽ như thế nào đây?
Những hình ảnh này xuất hiện ngày càng dồn dập, hắn không nhịn được mà bắt đầu có một suy nghĩ rất “không lý trí”, nhưng chính suy nghĩ ấy lại khiến hắn vô cùng chờ mong.
… Nếu như có thể thành hôn với nàng, thương lượng với nàng xem mỗi ngày ăn gì, mặc gì, cùng nhau đọc sách, cùng nhau ra ngoài, cùng nhau thỉnh an người lớn trong nhà, cùng bị phụ thân răn dạy, giống như bọn họ trước khi lên bốn tuổi vậy – hai cùng nhau hoang phí thời gian mà chẳng cần phải ngần ngại gì… thật tốt biết bao.
Đây là hy vọng xa vời mà chỉ có thể trông thấy mà thèm, cho nên, còn có gì cần để suy xét nữa đâu? Nữ hoàng có kiêng kỵ hay không, đám người Tương Vương, Thái Bình Công chúa có đồng ý hay không, Lý Hoa Chương đều không quan tâm. Hôn nhân lục lễ là tiêu chuẩn của thế tục, trong lòng hắn, thê tử của hắn chỉ có, và cũng sẽ chỉ là Minh Hoa Thường mà thôi.
Đám người Lý Trọng Tuấn và Huyện chủ Vĩnh Hòa nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe thấy lời nói ngông cuồng như vậy bao giờ, bấy giờ, họ cũng không biết nên đáp lại bằng vẻ mặt gì. Mà Lý Hoa Chương cũng giống như là lời hắn nói vậy, hắn không hề quan tâm xem người khác nghĩ thế nào, không chờ bọn họ đáp lời, Lý Hoa Chương đã buông lỏng dây cương, phóng về phía cung Đại Minh, phóng nhanh tựa như gió táp vậy.
Vó ngựa giẫm trên Thiên Nhai, dường như đã bắn dòng nước đang chảy xiết lên, Lý Trọng Tuấn buộc phải lùi lại mấy bước, lại ổn định ngựa thêm một lần nữa. Hắn ta nhìn theo bóng dáng Lý Hoa Chương đang chạy về phía Đan Phượng Môn, hắn cứ chạy đi như thế mà chẳng quay đầu lại, khiến hắn ta vừa khó lòng có thể lý giải được, lại vừa không thể nào tưởng tượng nổi: “Huynh ấy muốn đi thật à? Chuyện lớn như thế mà cũng không thương lượng với gia tộc ư?”
Huyện chủ Vĩnh Hòa nhíu mày rồi nói: “Phải nhanh chóng hồi phủ, nói cho mẹ biết việc này mới được.”
Huyện chủ Vĩnh Hòa vội vã quay đầu ngựa, trong sự rối ren ấy, chỉ có Lâm Tri Vương là ghìm ngựa lại và đứng tại chỗ, cứ mãi nhìn về phía trước. Huyện chủ Vĩnh Hòa thấy hắn ta bất động thì kinh ngạc lắm, nàng ta hỏi: “Tam lang, đệ đang nhìn gì vậy?”
Lâm Tri Vương khẽ thở dài, nói lời thật lòng: “Thật là hâm mộ Nhị huynh, có thể tự do như cơn gió, thẳng tiến không lùi bước, có thể đi đến bất cứ nơi nào mà huynh ấy muốn đi.”
Đây là chuyện mà hắn ta không thể làm được nhưng lại vô cùng ngóng trông. Huyện chủ Vĩnh Hòa dành cho hắn ta ánh nhìn khó hiểu, thật sự là nàng ta không hiểu việc tùy hứng làm liều, không để tâm đến đại cục có gì đâu để mà hâm mộ. Nàng ta bắt đầu cảnh giác, bèn hỏi hắn ta: “Lẽ nào đệ cũng muốn bắt chước à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tri Vương lắc đầu, không biết đang cười hay là đang than thở: “Ta cũng muốn lắm.”
Nhưng, câu sau cũng nhanh chóng hiện lên trong lòng hắn ta… Nhưng mà ta sẽ không làm vậy.
Hắn ta không có dũng khí vì yêu thích mà từ chối việc bị người khác sắp đặt.

Đám hoàng tộc đi cùng nhau, sau khi đi săn, Nhậm Dao không muốn phải tốn thêm tâm tư xã giao, cho nên nàng ấy chọn một con đường khác rồi chậm rãi về nhà.
Giang Lăng và Tạ Tế Xuyên đi cùng nàng ấy, Giang Lăng cảm thán: “Ta cho rằng hôm nay chỉ ra ngoài đi săn thôi, không ngờ là còn được xem nhiều kịch hay đến vậy. Lý Hoa Chương thật đúng là, không lên tiếng thì thôi, chứ lên tiếng một cái thôi là làm người ta kinh hãi. Ta cũng cảm thấy trước kia hai người họ hơi thân thiết quá mức, ta còn tưởng vấn đề nằm ở ta cơ, còn nghĩ là do tình cảm của huynh muội nhà người ta tốt nên mới chung đụng như thế, không ngờ, không ngờ…”
Nhậm Dao “hừ” một tiếng rồi nói: “Chuyện này cũng tốt đó chứ, thoải mái thừa nhận ngay trước mặt mọi người chính là sự đáp trả tốt nhất trước những tin đồn đó!”
Nói rồi, Nhậm Dao không nhịn được mà lại thấy hâm mộ: “Thật là tốt biết bao, lau sậy xanh ngắt, bơi ngược dòng nước. Hai người bọn họ, không ai quan tâm đến thái độ của người khác, cứ nhiệt tình chạy về phía nhau, thật là ngưỡng mộ tình cảm như vậy.”
Giang Lăng quay đầu sang nhìn nàng ấy, hắn ta như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, hắn ta chỉ nói: “Ta cũng không quan tâm mà.”
Nhậm Dao lườm hắn ta một cái, lại nói: “Đối đầu với người nhà thì có ai mà không biết đâu? Nhưng quan trọng không phải là chống lại cha mẹ, mà là từ chối sự can thiệp của người nhà, không làm tổn thương bọn họ nhưng vẫn có thể làm nên chuyện. Giống Lý Hoa Chương vậy, hắn nói ra những lời đó ngay trước mặt mọi người, ta sẽ chúc phúc cho bọn họ chứ không phải là đi lo lắng xem người trong cung có đồng ý hay không, cũng không lo lắng là hắn có đứng núi này trông núi nọ mà làm Hoa Thường tổn thương hay không. Bởi vì ta tin rằng, hắn sẽ giải quyết được những vấn đề này, chỉ cần hắn muốn thì nhất định là hắn có thể nói được làm được.”
Giang Lăng không phục, hắn ta lại nói: “Ta cũng có thể nói được làm được mà!”
“Ngươi á?” Nhậm Dao tức giận liếc hắn ta: “Ngươi lấy đâu ra tự tin mà đi so với Lý Hoa Chương vậy? Hắn đáng tin biết bao nhiêu, còn ngươi thì sao?”
“Ta không đáng tin chỗ nào? Ta cũng đã làm được rất nhiều chuyện đó, có được không hả!”
Nhậm Dao và Giang Lăng ồn ào, không biết đã là lần đấu võ mồm thứ mấy trong ngày hôm nay rồi. Tạ Tế Xuyên đi theo bên cạnh, hắn ta vẫn cứ lạnh lùng và yên tĩnh. Giang Lăng ầm ĩ một hồi, khi phát hiện ra là Tạ Tế Xuyên mãi chẳng nói gì, bèn tò mò mà vỗ vai hắn ta rồi hỏi: “Lão Tạ, ngươi sao vậy? Sao không nói gì thế?”
Bình thường mà nói, Tạ Tế Xuyên sẽ không thèm để ý đến Giang Lăng, nhưng hôm nay, Tạ Tế Xuyên yên tĩnh một lúc, lần đầu tiên hắn ta mở miệng đáp lời: “Vì sao các ngươi dám tin vào lời hứa hẹn “cả đời” của một người kia chứ? Đến cả việc ngày mai sẽ như thế nào mà chúng ta cũng không biết, thì sao dám khẳng định chắc chắn là mấy chục năm trong tương lai sau này, mọi chuyện vẫn sẽ như vậy, người có tình sẽ luôn yêu nhau? Đợi đến tương lai, khi tình cảm mờ nhạt rồi nhớ lại ngày hôm nay, chẳng phải là sẽ rất đáng buồn cười à?”
Tạ Tế Xuyên hỏi đến mức khiến Nhậm Dao sửng sốt, nàng ấy vô thức nói: “Cũng đúng… Nhưng chắc chắn là bọn họ sẽ khác mà.”
“Khác chỗ nào?” Tạ Tế Xuyên hỏi: “Trên đời này có không biết bao nhiêu phu thê đều từng tân hôn đãi tiệc, nhưng cuối cùng vẫn bằng mặt không bằng lòng, dựa vào đâu mà lại nói bọn họ sẽ là ngoại lệ?”
Nhậm Dao muốn phản bác thay cho Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, nhưng lại cảm thấy Tạ Tế Xuyên nói như thế rất có lý. Nàng ấy không thể nói rõ ra được, lúc đang muốn bỏ qua thì Giang Lăng, người hiếm khi nào kiên định như thế kia, phát biểu ý kiến: “Nếu như cứ ôm cái suy nghĩ này, vậy cho dù người bên gối có là ai, cuối cùng ngươi đều sẽ đi đến hướng bằng mặt không bằng lòng. Mấy chục năm sau, đến cả tường thành cũng sẽ sụp đổ, tại sao phải yêu cầu đối phương không thay đổi kia chứ? Dù cho cuối cùng phu thê rồi sẽ thành người xa lạ, nhưng bao năm tháng bầu bạn bên nhau, những niềm vui từng trải qua cùng nhau, đều thật sự từng tồn tại.”
“Niềm vui?” Tạ Tế Xuyên nhướng mày, khó có thể tưởng tượng ra được rằng con người cũng giống như động vật – cả đời rong ruổi chỉ vì kiếm tìm niềm vui, bèn lên tiếng: “Nếu đã là như vậy, thế thì tại sao còn cần người khác cơ chứ? Cầm kỳ thi họa, ăn cơm đi ngủ, đều sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, chuyện đơn giản như vậy, lẽ nào không thể tự làm được hay sao?”
“Tất nhiên là có thể tự làm được rồi.” Giang Lăng bẻ cành liễu ở ven đường, ngậm vào miệng, thờ ơ nói: “Nói trắng ra thì cưới xin chỉ là một lựa chọn trên đường đời mà thôi. Nếu có thể tự giải trí, không hề chờ mong là sẽ có người khác làm bạn, vậy thì cứ sống một mình đến hết đời đi, như vậy cũng rất tốt mà; nếu như muốn có người bên cạnh mình, cùng nhau dãi nắng dầm mưa, vậy thì sẽ phải cho đi tình cảm thật lòng trước. Vừa khát vọng chân tình lại vừa không muốn thay đổi, trên đời này, nào có chuyện tốt đẹp như thế kia đâu?”
Nhậm Dao bất ngờ, khá là kinh ngạc mà nhìn Giang Lăng: “Không nhìn ra đó, đây cũng là lời mà ngươi có thể nói ra được à?”
Giang Lăng khẽ “hừ”, lập tức ra vẻ vô cùng đắc ý mà nói: “Đúng vậy, ta hiểu nhiều lắm đấy!”
Nhậm Dao lườm hắn ta một cái rồi nói: “Trước đó đoạn đường này vừa được tưới phân, ngươi còn ngậm lá cây trong miệng như thế kia nữa chứ. Nhanh phun ra đi, đồ ngốc này!”
“Sao ngươi không nói sớm!” Giang Lăng nhanh chóng phun lá cây ra, nhổ phì phì xuống đất. Nhậm Dao cười ha hả, đợi đến khi đã đủ ầm ĩ rồi thì mới bắt đầu “vỗ mông ngựa”, nói: “Lừa ngươi đó, ngươi đúng là đồ ngốc mà.”
Giang Lăng ý thức được mình vừa bị lừa, bèn quất roi đuổi theo. Hai người cứ “ngươi chạy ta đuổi”, náo loạn ầm ĩ như thế, Tạ Tế Xuyên điều khiển ngựa đi theo phía sau, trông phong nhã, thong dong, nhưng cũng quạnh quẽ.
Tạ Tế Xuyên nhìn hai người đó, đột nhiên hâm mộ bọn họ có thể xem như bên cạnh không có người mà thoải mái ầm ĩ như thế.
Không giống như hắn ta, không biết bắt đầu từ lúc nào, lại trở thành kẻ lẻ loi một mình.
Mặc dù Nhậm Dao luôn nói Giang Lăng ngốc, nhưng Tạ Tế Xuyên hiểu rõ, Giang Lăng có đầu óc hơn nhiều so với những gì hắn ta thể hiện ra bên ngoài. Giang Lăng nói ra những điều ban nãy, là vì hắn ta đã cảm nhận được điều gì đó nên mới cố ý nói cho Tạ Tế Xuyên nghe.
Thật ra bản thân Tạ Tế Xuyên cũng cảm nhận được, hắn ta luôn coi thường tình cảm mà Lý Hoa Chương dành cho Minh Hoa Thường, thời gian trước là vì sợ Lý Hoa Chương sẽ làm việc theo cảm tính rồi làm hỏng đại kế, sau này thì là vì lòng ghen ghét không muốn ai biết.
Tạ Tế Xuyên đã từng kiêu căng cảm thấy Minh Hoa Thường chỉ là một vị thiên kim khuê các xinh đẹp nhưng vô vị, nhưng nàng lại cứ liên tục vượt ra khỏi dự đoán của hắn ta, nàng biết Tạ Tế Xuyên thông minh nhưng không sùng bái hắn ta, cũng không thuận theo hắn ta, nhiều lần phản bác kết luận của Tạ Tế Xuyên, đồng thời, còn chứng minh được là hắn ta sai.
Đây là nữ nhân đầu tiên khiến Tạ Tế Xuyên cảm thấy không có cách nào có thể kiểm soát được, trong lòng hắn ta dần xuất hiện sự tò mò và ý muốn “tìm tòi nghiên cứu” về nữ tử này, và cuối cùng nó đã trở thành hảo cảm. Thật ra, hắn ta cũng nhận ra được là hắn ta thích Minh Hoa Thường, nhưng hắn ta lại không tin tình yêu có thể dài lâu, thay vì để đến cuối cùng mọi chuyện vỡ lở và lộn xộn, chi bằng cứ để đóa hoa đó dừng lại ở thời điểm nó xinh đẹp nhất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên hắn ta mới không hành động, để mặc cho sự rung động trong chốc lát này lắng đọng lại. Nhưng, mãi cho đến khi hắn ta nhìn thấy một nam nhân khác nói với nàng ở ngay trước mặt toàn thể mọi người rằng, ngoài nàng ra, ta sẽ không cưới ai khác…
Trong khoảnh khắc đó, hắn ta đã thấy phẫn nộ, thấy khó chịu, có kèm theo cả sự chán ghét đối với chính mình nữa. Vào ngày cánh bướm rời xa hắn ta, cuối cùng hắn ta cũng ý thức được rằng, cảm xúc mà hắn ta dành cho nàng, không chỉ là rung động nhất thời.
Hắn ta tin chắc rằng, “nhân chi sơ, tính bản ác”, mà Minh Hoa Thường lại chân thiện mỹ từ tận đáy lòng; hắn ta luôn dùng sự chế nhạo để che giấu nội tâm, Minh Hoa Thường lại chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi dành cho người khác; tình duyên của hắn ta nhạt nhẽo, không thể quen thân với bất cứ ai, nhưng Minh Hoa Thường lại có khả năng tạo ra tình yêu, lớn lên trong tình yêu, cũng dám đi yêu người khác.
Nàng là một nửa bản ngã khác mà hắn ta không muốn thừa nhận, nhưng lại vô cùng khát khao hướng tới.
Thật ra Giang Lăng nói đúng, chắc chắn là ác ý mà hắn ta dành cho Lý Hoa Chương rất vô trách nhiệm. Xét đến nguồn cơn mọi sự, thì cũng chỉ là do Tạ Tế Xuyên hắn ta giận mình bất lực rồi “giận cá chém thớt” lên Lý Hoa Chương mà thôi.
Tạ Tế Xuyên không tin là mình có thể có được tình yêu dài lâu, cho nên luôn muốn người khác rời đi trước một bước, vì thế, hắn ta tự tạo ra đủ loại phòng bị, không muốn nỗ lực quá nhiều. Và cuối cùng, hắn ta đã làm những chuyện mà hắn ta sợ hãi nhất.
Trăm hoa rơi rụng, lụi tàn trong thoáng chốc, quả thật là không có ai sẽ làm bạn với hắn ta dài lâu.
Tạ Tế Xuyên chợt cảm thấy ánh nắng vô cùng chói chang, hắn ta đưa tay che mắt lại, âm thanh trên đường như cách hắn ta một tấm màn, thấp thoáng rót vào tai hắn ta.
Nữ nhi quấn lấy cha mẹ muốn mua đồ chơi làm bằng đường, bà cụ trách mắng thằng con vô dụng của mình, tiếng vó ngựa lộc cộc tô vẽ lên tiếng cười đùa của Giang Lăng và Nhậm Dao, những thanh âm này, càng ngày càng cách xa hắn ta.
Nơi này, chỉ còn lại một mình hắn ta.

Cung Đại Minh.
Nữ hoàng nghe Lý Hoa Chương nói xong thì im lặng một lúc rồi hỏi: “Ngươi vào cung chỉ vì chuyện này thôi ư?”
“Vâng.” Lý Hoa Chương đứng thẳng dưới điện, ánh mắt sáng trong và kiên định, hắn chắp tay lại và nói: “Xin bệ hạ ban hôn.”
Dường như Nữ hoàng đã nhẹ nhàng cười một cái, rồi bà ấy nói: “Ngươi nói là xin ban hôn, lại không nói là xin thành toàn. Nếu như trẫm không đồng ý thì ngươi sẽ làm gì?”
Đôi mắt Lý Hoa Chương đen nhánh, hơi cụp xuống, hắn nhìn mặt đất, bình tĩnh nói: “Thần và người thương thành hôn, đương nhiên rất hy vọng là sẽ nhận được sự chúc phúc từ người lớn trong gia đình. Nhưng nếu như bệ hạ không chúc phúc, thần cũng không dám yêu cầu xa vời. Nhưng tâm ý thần dành cho nàng ấy, tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi.”
Nữ hoàng thản nhiên lên tiếng: “Hôn nhân dựa vào lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, ngươi chỉ có tâm ý thôi thì có làm được gì?”
“Cha mẹ ruột của thần đã mất, thần đủ sức để tự quyết định chuyện chung thân đại sự. Huống chi, cho dù cha ruột còn sống, thì thần cũng sẽ nói ngay trước mặt ông ấy rằng, con muốn cưới người con thương, về phần ông ấy có đồng ý hay không, cũng không quan trọng.”
Nữ hoàng “ha” một tiếng, lại nhấn mạnh: “Ngươi đúng là to gan lớn mật thật đấy, còn tùy hứng ngông cuồng nữa. Nếu như hắn không đồng ý, giữa phong hào và nữ tử kia, ngươi chỉ có thể chọn một trong hai, thế thì ngươi vẫn cứ muốn khăng khăng làm theo ý ngươi ư?”
“Nếu chỉ có như vậy thì mới có thể được ở bên người thương, vậy thì, thứ cho thần bất hiếu.” Lý Hoa Chương cụp mắt, nói: “Thần cứu bệ hạ không phải vì phong hào Ung Vương, hiếu thuận với cha mẹ cũng không phải vì muốn nuôi sống gia tộc, cũng tương tự như thế, việc thần muốn cưới nàng ấy cũng không liên quan gì đến danh lợi, chỉ xuất phát từ trái tim thần mà thôi. Thần đến xin bệ hạ ban hôn, chỉ là muốn cho nàng ấy một lễ tiết thế tục hoàn mỹ, để cho cha mẹ và người thân nàng ấy yên tâm; về phần lễ pháp và chính bản thân thần, thần không hề để ý. Nếu như Lễ bộ không đưa ra sách lễ đầy đủ, vậy thì thần sẽ tự cử hành hôn lễ; nếu không thể cử hành hôn lễ, vậy thì thần sẽ đón nàng ấy đến bên thần, hoặc là thần sẽ đến bên nàng ấy. Cho dù trong mắt người đời, chúng thần là huynh muội hay là phu thê, đều không sao cả. Vì, dù sao thì trong lòng thần, nàng ấy chính là thê tử duy nhất trong cuộc đời này của thần.”
Nữ hoàng nghe xong thì không nói gì, Lý Hoa Chương cúi đầu đứng dưới thềm cũng bất động. Sau khi “giằng co” như thế một lúc, Nữ hoàng thở dài và nói: “Về đi.”
Lý Hoa Chương hành lễ theo quy tắc rồi xoay người đi ra ngoài, hắn không nói thêm một câu thừa thãi nào. Thái Bình Công chúa vội vàng chạy vào cung, vừa hay nhìn thấy cảnh này. Bà ta bước vào đại điện, do dự hỏi: “Mẫu thân, nhị lang nói gì vậy? Sao nó lại đi ra?”
“Xin ban hôn.” Nữ hoàng than thở, không rõ ý tứ: “Thằng bé lớn rồi.”
Thái Bình Công chúa cẩn thận suy đoán sắc mặt của Nữ hoàng, rồi bà ta lại hỏi: “Vậy ý của người là…”
“Nó đã nói không quan tâm đến lễ pháp thế tục, nếu như trong cung không đồng ý thì sẽ ở nhà gái cả đời, ta còn có thể làm sao nữa đây?” Nữ hoàng thở dài, bất lực xua tay rồi nói: “Hoàng gia không mất mặt mũi như vậy được. Nghe theo nó đi.”
Nếu như lang quân khác mà nói như vậy, thì có lẽ là để “áp chế trưởng bối”, nhưng với Lý Hoa Chương, Nữ hoàng tin là hắn sẽ làm được. Con người ta, khi đã già rồi thì sẽ chỉ luôn muốn dàn xếp thật ổn thỏa, hắn là đứa con duy nhất của Lý Hiền, nếu như hắn thích thì cứ thuận theo hắn thôi.
Có điều, coi như là “quân cờ” Minh Hoa Thường này đã trở nên vô dụng rồi, sau này không thể sắp xếp thêm nhiệm vụ quan trọng cho nàng nữa.
Vốn dĩ Thái Bình Công chúa vào cung là để ngăn cản Lý Hoa Chương, bà ta không ngờ là Nữ hoàng lại đồng ý. Thái Bình Công chúa bầu bạn bên cạnh vua nhiều năm, chẳng mấy chốc đã nhận ra, Nữ hoàng thật lòng tán thưởng lựa chọn này của Lý Hoa Chương.
Tình cảm chân thành nhiệt huyết, không phải nàng thì không được, nếu như Thái Bình Công chúa trẻ tuổi hơn thế này một chút, thì bà ta cũng sẽ vô cùng ngóng trông.
Đáng tiếc thay, Lý Lệnh Nguyệt của bây giờ đã không còn thích những thứ không thực tế đó nữa. Ngoài mặt Thái Bình Công chúa mỉm cười, nhưng trong lòng nhanh chóng cân nhắc giữa lợi và hại.
Nữ hoàng đã đồng ý, vậy thì bà ta không thể nói ra những lời mà mình đã chuẩn bị trước được. Thái Bình Công chúa lặng lẽ đảo mắt qua lại, khi lên tiếng thì đã biến thành ý cười hoàn toàn trái ngược lại với tiếng lòng: “Con người không ngông cuồng thì uổng phí tuổi trẻ, ít thấy ai thích một nữ tử được như nó. Chúng ta đường đường là hoàng gia, không cần quan tâm đến địa vị và tài sản của nhà gái, cứ mặc cho nó làm theo ý nó muốn đi.”
Nữ hoàng lạnh nhạt đáp một tiếng, ngoài mặt không có phản ứng gì quá khác lạ, nhưng không phản đối lại có nghĩa là đang bày tỏ thái độ. Ngoài mặt thì Thái Bình Công chúa đang cười, nhưng trong lòng thì lại hết sức nghiêm túc cân nhắc.
Không ổn, vị trí chính thê của Lý Hoa Chương là thứ có giá trị nhất, nhưng nó cứ như vậy mà trở nên vô dụng rồi. Thật là lãng phí, xem ra, bà ta phải sắp xếp những chuyện còn lại lại từ đầu rồi
Chương trước Chương tiếp
Loading...