Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Song Bích

Chương 101: Phật bảo



Minh Hoa Chương đứng trong căn phòng tối, cầm ngọn nến trong tay, chậm rãi soi đến ngăn kéo tủ gỗ. Hắn tháo găng tay rồi đi ra ngoài, trong phòng thiền, trụ trì nhìn thấy Minh Hoa Chương đi ra thì tiến lên và hỏi: “A Di Đà Phật. Thiếu doãn, đây là nơi thờ cúng Phật bảo của chùa, mà giờ đây lại bị kẻ ác cướp bóc sạch sẽ không còn lại gì, xin Thiếu doãn đòi lại công bằng cho chúng ta.”
Đây là phòng thiền của trụ trì chùa Phổ Độ, không hoa lệ hơn phòng ở của sa di bình thường bao nhiêu, chỉ là, nơi ở rộng rãi hơn một chút. Bên ngoài là phòng khách; bên trong có phòng ngủ, phòng trà; phía Đông còn có một tịnh thất đặt tượng Phật, bồ đoàn, mõ, là nơi trụ trì niệm Phật.
Xem ra đây chỉ là một phòng thiền không thể bình thường hơn được nữa. Nhưng mà, ở bức tường phía Bắc của tịnh thất, sau tượng Phật vàng lại che giấu một cánh cửa ngầm. Sau cánh cửa là một căn phòng tối, cất giấu rất nhiều Phật bảo.
Mà giờ đây, căn phòng tối ấy đã bị lục lọi loạn hết cả lên, Phật bảo trong đó đều không cánh mà bay.
Minh Hoa Chương đang quan sát cánh cửa ngầm và vách tường thật kỹ lưỡng, hắn nghe thấy lời trụ trì nói thì đáp lễ với thái độ không kiêu ngạo, không tự ti: “Trụ trì yên tâm, bảo vệ bách tính Ung Châu chính là chức trách của phủ Kinh Triệu bọn ta, tất nhiên là bọn ta sẽ dốc hết sức. Gần đây trong chùa liên tục xảy ra những chuyện kỳ lạ, tiếp theo đây, ta cần phải điều tra trong chùa thật kỹ, kính mong trụ trì hợp tác.”
Trụ trì chắp tay trước ngực, niệm một câu Phật hiệu rồi nói: “Đây là điều đương nhiên, xin Thiếu doãn cứ tự nhiên.”
Minh Hoa Chương đi một vòng quanh phòng, cuối cùng, hắn dừng lại ngay trước tượng Phật vàng óng ánh. Trụ trì thấy thế thì nói: “Bẩm Thiếu doãn, đây là chỗ lão nạp tu hành. Chẳng biết là tin tức chùa Phổ Độ thờ phụng Phật bảo truyền ra bên ngoài từ lúc nào nữa. Thật ra Phật bảo không phải là vàng bạc châu báu, không có giá trị biến thành tiền của, nhưng vẫn có rất nhiều đạo tặc bị mê hoặc bởi tên tuổi của Phật bảo, chạy theo những thứ này như vịt. Vì để sống yên ổn cho qua ngày, lão nạp chỉ đành cất Phật bảo ở trong phòng tối phía sau phòng thiền, đồng thời, đặt tượng Phật trước cánh cửa ngầm, ngày ngày ngồi ở đây niệm kinh, đích thân trông coi Phật bảo. Không ngờ rằng, Phật bảo vẫn bị người ta lấy cắp ngay dưới mí mắt của lão nạp.”
Minh Hoa Chương nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: “Trụ trì phát hiện ra Phật bảo bị trộm như thế nào?”
“Đêm qua, sau khi lão nạp lễ Phật xong thì vào phòng tối quét bụi niệm kinh cho Phật bảo như thường lệ, nhưng không ngờ là, sau khi vào phòng, lão nạp lại không thấy Phật bảo ở đâu nữa. Lão nạp đã tìm trong chùa cả đêm, hôm nay đang muốn báo quan thì Thiếu doãn đến.”
Trùng hợp quá vậy, hôm nay bọn họ đến chùa bắt người, vừa hay đêm qua trụ trì phát hiện ra Phật bảo bị trộm mất? Minh Hoa Chương lại hỏi: “Trụ trì đã từng thay đổi cách sắp xếp, bài trí trong phòng tối bao giờ hay chưa?”
“Chưa từng, lúc lão nạp vào thì nó đã như thế rồi.”
“Ngày nào trụ trì cũng lau Phật bảo à?”
“Cũng không hẳn là thế.” Trụ trì nói: “Phật bảo chính là pháp khí dùng để xua đuổi tà ma, giữ gìn Phật pháp, không được động vào lung tung. Mỗi tháng lão nạp sẽ vào đó tụng kinh một lần, thời gian còn lại thì sẽ không quấy rầy Phật bảo.”
Minh Hoa Chương chậm rãi gật đầu, hắn lại hỏi: “Ngoại trừ trụ trì ra, còn có ai khác biết về căn phòng tối này, hoặc là đã từng đi vào đây không?”
“Không đâu.” Trụ trì trả lời vô cùng chắc chắn, rồi nói: “Phật bảo liên quan đến việc trọng đại, lão nạp chưa bao giờ cho người không liên quan biết, dù có là hai đồ nhi thân truyền tu hành bên cạnh lão nạp thì chúng cũng không biết gì về nơi này.”
“Gần đây có ai đi vào phòng thiền của trụ trì một mình hay không?”
Trụ trì lắc đầu. Minh Hoa Chương nhẹ nhàng gõ đốt ngón tay vào vỏ đao, hắn lại nói: “Vậy thì chuyện này cũng có phần hơi kỳ lạ. Theo lý mà nói, ngoại trừ trụ trì ra thì sẽ không có ai biết về căn phòng tối này cả, và lẽ ra là cũng không có ai bước vào nơi đây. Nhưng đồ cất bên trong lại mất; cách sắp xếp, bài trí bên trong căn phòng thì vẫn thế, không thay đổi gì; ngày ngày trụ trì lễ Phật nhưng lại không hề nhận ra cửa ngầm bị người ta động vào. Khi trụ trì quét dọn theo như thường lệ thì mới phát hiện ra là đã bị mất trộm, vậy thì có khả năng rất cao là, vào một tháng trước đó, Phật bảo đã bị lấy mất rồi.”
Trụ trì thở dài, lại niệm Phật thêm một lần nữa rồi nói: “Là do lão nạp tu hành không sâu, công đức nông cạn, thế nên bấy giờ mới dẫn đến tai họa này.”
Minh Hoa Chương nói: “Hắn ta quen thuộc với cấu trúc của phòng thiền như thế, có thể thấy được rằng, hắn ta đã quan sát nơi đây một thời gian rất dài. Trụ trì, trong lòng ông có nghi ngờ ai không?”
Trụ trì còn chưa kịp lên tiếng, mà sa di hầu hạ ở phía sau đã không nhịn được, thốt lên ngay: “Nhất định là Tịnh Tuệ!”
“Tịnh Trí.” Trụ Trì vẫn mang dáng vẻ từ bi đó, ông ấy nói: “Không được nói lung tung.”
Minh Hoa Chương nhìn sơ qua biểu hiện của thầy trò bọn họ, rồi sau đó, hắn thản nhiên lên tiếng: “Không giấu gì trụ trì, hôm nay ta đến là vì sư phụ Tịnh Tuệ của quý chùa. Nếu như phía nhà chùa đã biết rõ những chuyện có liên quan đến Tịnh Tuệ, thì xin quý chùa hãy nói thẳng ra.”
Trụ Trì vẫn im lặng, Tịnh Trí thì rất tức giận và bất bình, bắt đầu nói: “Hai ngày trước bọn ta phát hiện ra là không thấy Tịnh Tuệ đâu, nếu hắn ta không chột dạ thì tại sao lại phải chạy? Ta đã cảm thấy Tịnh Tuệ không phải là người dốc lòng hướng Phật từ lâu lắm rồi. Bình thường, hắn ta hết ăn rồi lại nằm, cứ lén la lén lút. Đã nhiều lần sư huynh sư đệ bắt gặp hắn ta quanh quẩn trong đại điện, hay động tay động chân với pháp khí vàng. Lần trước bọn ta phải đến chùa Thanh Thiền làm pháp hội, hắn ta cứ nhất quyết phải ở lại trông coi. Chắc chắn là nhân lúc bọn ta không có ở trong chùa, hắn ta đã chui vào phòng sư phụ, trộm Phật bảo đi. Rồi cho đến mấy ngày nay, thấy sắp đến ngày sư phụ tụng kinh cho Phật bảo, hắn ta sợ hãi, cho nên mới mang đồ theo mà chạy. Chắc chắn là thế rồi!”
Minh Hoa Chương hỏi: “Trụ trì, lần cuối ông nhìn thấy Phật bảo là khi nào?”
“Ngày Hai mươi tháng Mười.”
“Khi nào mọi người phát hiện ra là không còn thấy Tịnh Tuệ đâu?”
“Hai ngày trước.”
Minh Hoa Chương thử tính toán thời gian. Hôm nay là ngày Hai mươi mốt tháng Mười một; vào ngày Hai mươi hàng tháng, chủ trì sẽ kiểm tra Phật bảo; ngày Hai mươi hai tháng Mười, chùa Phổ Độ vào Trường An giảng kinh, trong chùa không có ai. Nếu như vào ngày đó, Tịnh Tuệ nhân lúc không có ai mà lẻn vào phòng trụ trì trộm đồ, mà hai ngày trước cũng là ngày Mười chín tháng Mười một, cũng sắp đến thời điểm trụ trì kiểm tra Phật bảo rồi, nên việc hắn ta sinh lòng sợ hãi rồi bỏ chạy cũng là chuyện có thể hiểu được.
Minh Hoa Chương lại hỏi: “Phòng của Tịnh Tuệ nằm ở đâu?”
Có tiểu sa di tiến lên dẫn đường cho Minh Hoa Chương ngay lúc ấy, Minh Hoa Chương đi được hai bước thì chợt dừng bước, hắn quay người lại và hỏi: “Trụ trì, không có ý mạo phạm, nhưng xin hỏi, rốt cuộc Phật bảo là gì vậy?”
Trụ trì không thay đổi sắc mặt, ông ấy khựng lại trong thoáng chốc rồi chắp tay đáp: “Chư hành vô thường, thị sanh diệt pháp. Sanh diệt diệt dĩ, tịch diệt vi lạc. Phật bảo, tất nhiên là pháp khí xua đuổi tà ma, siêu độ chủ nợ oan tình trên thế gian buông bỏ chấp niệm, rời xa đau khổ nhận được niềm vui, vãng sanh cực lạc.”
Minh Hoa Chương không hề bị lay động, hắn nhìn chằm chằm vào mắt trụ trì, không chịu buông tha mà vẫn cứ hỏi: “Cho nên, Phật bảo là gì vậy?”
Trụ trì không nói lời nào, Minh Hoa Chương cũng không lùi bước, như thể là đang muốn tỏ ý, nếu không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Nếu như là bình thường, trụ trì sẽ không sợ hãi trước một quan viên thế tục, nhưng giờ đây, chùa Phổ Độ lại có dính líu đến án mạng, không cẩn thận một chút thôi là sẽ làm liên lụy đến cả chùa, cuối cùng trụ trì cũng chịu lùi lại một bước, nói đúng sự thật: “Là xương hiệu, sáo xương.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Chương nhướng mày lên, lập tức truy hỏi: “Xương gì?”
Trụ trì niệm một câu A Di Đà Phật, rũ mắt xuống, vẻ mặt vẫn từ bi, thái độ vẫn bình tĩnh, đáp rằng: “Xương người mà các thí chủ quyên góp.”
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi, nhưng khi nghe ông ấy nói như thế, Minh Hoa Chương cũng bất ngờ trong một thoáng chốc rồi mới hỏi: “Phật gia lòng dạ từ bi nhưng dùng xương cốt của người làm pháp khí, thế mà cũng được xem là từ bi ư?”
“Đó là do các thí chủ tự nguyện, đều là công đức.” Trụ trì cúi đầu niệm Phật, lại nói tiếp: “Thể xác lẫn tinh thần đều là huyền ảo, không phải thật, cũng chẳng phải giả, vô sinh vô diệt. Sống chết chỉ dành cho người phàm, Phật không có sống chết, đều chỉ là biểu tượng mà thôi.”
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào ông ấy: “Sao ông biết là bọn họ tự nguyện?”
“Thiếu doãn, lão nạp chính là người xuất gia, không tạo sát nghiệp.” Trông trụ trì vẫn vô cùng bình thản và ung dung, ông ấy nói: “Xương hiệu, sáo xương chỉ lấy xương của người chết, thiếu nữ chết oan, phụ nhân khó sinh mà chết hoặc là xương của người chết trận là tốt nhất. Người một xác hai mạng có oán niệm sâu sắc nhất, người chết trận phơi hoang thì vô cùng phẫn nộ và hung ác, thế cho nên mới mang xương cốt của bọn họ làm thành pháp khí, giúp đỡ giải trừ chấp niệm, vãng sanh cực lạc. Nếu như Thiếu doãn nghi ngờ thì chi bằng cứ đi thăm dò thử đi, tất cả Phật bảo mà chùa Phổ Độ cất giữ đều do các thí thủ thành tâm quyên tặng, chưa từng có nghiệp sát sinh tính mạng.”
Minh Hoa Chương vẫn bình tĩnh mà nhìn ông ấy, hắn nói: “Trụ trì có tiện vết tên người quyên tặng ra hay không? Dù sao thì xương người cũng không giống bình thường cho lắm, phải hỏi thử người thân thì ta mới dám xác nhận là quyên tặng chứ không phải là mưu sát.”
Trông tiểu sa di trong phòng có vẻ không vui: “To gan, trụ trì của chúng ta chính là cao tăng đắc đạo, có không biết bao nhiêu là khách hành hương không ngại đường xa chỉ vì để gặp được trụ trì một lần, ngươi dám nói ra những lời như vậy với trụ trì ư?”
“Ta biết trụ trì có Phật pháp cao thâm, đáng tiếc thay, tại hạ là Kinh Triệu Thiếu doãn, chỉ tin vào công lý, không tin vào thần Phật.” Giọng điệu của Minh Hoa Chương nghe vô cùng bình thản, trong lặng lẽ lại có cảm giác oai phong: “Trụ trì do dự lâu như vậy là vì chột dạ à?”
Nhóm sa di đều rất tức giận, trụ trì bình tĩnh niệm Phật hiệu rồi nói: “Những gì lão nạp làm đều có Phật tổ chỉ dẫn, không thẹn với lương tâm. Nếu Thiếu doãn nghi ngờ thì lão nạp viết ra cũng được, có điều, trong số những người quyên tặng Phật cốt, có không ít người xuất thân vọng tộc, chỉ e là những thí chủ này không hy vọng chuyện riêng của tổ tiên mình bị thám thính.”
Minh Hoa Chương cười khẽ một tiếng rồi nói: “Cảm ơn trụ trì đã nhắc nhở ta, trụ trì cứ viết là được, nếu có người trách cứ, một mình ta sẽ chịu hết mọi trách nhiệm.”
Đụng phải kiểu người “cứng không được, mềm không xong” như Minh Hoa Chương, trụ trì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy bút ra mà viết lại danh sách các gia tộc quyên tặng Phật cốt. Minh Hoa Chương cũng không rời đi với, mà hắn cứ đứng ở bên cạnh, kiên nhẫn chờ trụ trì viết xong. Lúc trụ trì đặt bút xuống, Minh Hoa Chương không nhanh không chậm nói: “Trụ trì, ta sẽ thăm hỏi từng nhà đã quyên tặng xương, chắc là danh sách này đã đủ hết rồi nhỉ?”
Trụ trì khựng lại một chút, điềm đạm hiền từ chắp tay lại và đáp: “Đương nhiên.”
Minh Hoa Chương cất danh sách rồi rời đi mà không nói một lời. Hắn không có nỗi lo không thể đắc tội người khác, không thể mạo phạm Phật Tổ. Còn về phần vị hòa thượng “Tịnh Tuệ” đã chạy trốn đó và Phật bảo không rõ lai lịch kia, hắn sẽ tra rõ ngọn nguồn từng thứ một.
Lúc vào chùa Phổ Độ, Minh Hoa Chương cũng đã sai người bao vây phòng ốc của Tịnh Tuệ lại, khi hay tin chùa Phổ Độ mất trộm thì hắn đã chia binh ra thành hai đường, hắn dẫn một nhóm người đến chỗ trụ trì điều tra về Phật bảo, nhóm người còn lại thì điều tra phòng của Tịnh Tuệ.
Minh Hoa Chương đi qua đó, sai dịch nhìn thấy hắn thì dồn dập hành lễ, Minh Hoa Chương liếc mắt nhìn qua chăn nệm và đồ dùng đã bị bới lên lung tung trong phòng, hỏi: “Có phát hiện ra gì không?”
“Bẩm Thiếu doãn, không thấy những món đồ đáng giá trong phòng đâu, xem ra là đã ủ mưu chạy trốn từ trước rồi. Không phát hiện ra tung tích của Tịnh Tuệ, nhưng phát hiện ra được thứ này dưới giường hắn ta.” Nha dịch chạy qua, dâng đồ lên cho Minh Hoa Chương: “Thiếu doãn, ngài nhìn xem.”
Minh Hoa Chương nhận lấy nén bạc kia rồi lật ngược nó lại, nhìn thấy dấu đúc của quan phủ Khánh Châu.
Bây giờ việc khai thác mỏ bạc có hạn, bạc không hề được lưu thông trên thị trường, phần lớn đều được cống lên cho triều đình làm đồ bạc hoặc đồ làm lễ, nhưng một thỏi bạc lớn như thế này lại bị quan doanh độc chiếm. Bàn về việc tư nhân cất giấu bạc nén, hoặc kẻ đó là quan thương cấu kết buôn lậu, hoặc là kẻ cướp ăn cắp quan ngân.
Sai dịch bên cạnh lên tiếng: “Một nén bạc lớn như thế này, sao một hòa thượng như hắn ta lại có được nó thế ạ?”
“Hòa thượng gì, không thấy dấu đúc của quan phủ trên đó vẫn chưa được nung chảy ra hay sao? Chắc chắn hắn ta là đào phạm hoặc là kẻ cướp, cướp thẻ đi tu của hòa thượng thật rồi chạy trốn đến Trường An. Chẳng trách tại sao hắn ta lại dám giết hại nhiều người như vậy, thì ra, vốn dĩ bản thân hắn ta đã là một tên ác ôn rồi.”
“Vậy thì sao hắn ta không mang nén bạc này theo?”
“Ngươi không thấy là nó được lấy ra từ dưới gầm giường à? Có lẽ là do trong lúc chạy trốn, hắn ta nôn nóng nên mới làm rơi mất một nén.”
“Hóa ra là một tên cướp, thế mà lại ẩn mình trong chùa những năm năm, thật là đáng sợ.”
Bọn sai dịch cứ “ngươi một câu, ta một câu” như thế, mặc dù lòng đầy căm phẫn nhưng vẻ mặt của họ đều đã giãn ra được đôi chút. Đã bận rộn hai tháng trời như con ruồi không đầu, cuối cùng bây giờ cũng bắt được người rồi. Minh Hoa Chương nhìn nén bạc, lại liếc qua phòng Tịnh Tuệ, hắn lên tiếng: “Người đâu.”
Mọi người lập tức dừng nói chuyện, chắp tay đáp: “Thiếu doãn.”
“Trương Ngũ, ngươi dẫn theo năm người, cầm nén bạc này đi đến Khánh Châu, hỏi Thứ sử Khánh Châu xem, có phải là vào năm năm trước, đã có giặc cướp cướp đi quan ngân và chúng chưa sa lưới hay không. Nếu có thì mang hết tất cả tài liệu về đây, tốt nhất là để người ở đó vẽ ra một bức tranh. Triệu Liêm, ngươi dẫn theo những người còn lại đi núi lục soát xung quanh.”
Mọi người đáp vâng, Trương Ngũ gọi người rồi rời đi, còn Triệu Liêm thì hỏi: “Thiếu doãn, không theo dõi quan đạo sao?”
Minh Hoa Chương siết chặt nắm tay rồi chắp tay mà đứng đó. Ánh mắt hắn sâu thẳm và tối đen, như có sương mù mịt mờ bao phủ, không thể thấy rõ độ nông sâu: “Không cần. Nếu như hắn ta là giặc cướp thật thì chắc chắn là hắn ta sẽ không mạo hiểm đi quan đạo, đường núi mới là lựa chọn hàng đầu của hắn ta. Nếu như ta đoán không sai, hẳn là sẽ phát hiện ra hắn ta ở trong núi.”
Triệu Liêm nghĩ thấy cũng phải, bèn đáp một tiếng rồi rời đi. Sau khi đám người ấy rời đi, Minh Hoa Chương đứng một mình trong phòng thiền thanh bần đơn sơ, lặng lẽ thở dài.

Sau khi chùa Phạn Âm chứng thực hòa thượng Tịnh Tuệ ở chùa Phổ Độ là giả mạo, Kinh Triệu Doãn vô cùng coi trọng chuyện này, phái một lượng lớn người điều tra ngoại ô phía Nam, thậm chí là còn mời cấm quân Bắc Nha tới. Cuối cùng, vào ba ngày sau, dưới hẻm núi hiểm trở và nhỏ hẹp, họ đã tìm ra được một thi thể ngã đến mức nát thịt, nhìn cách ăn mặc thì quả đúng là Tịnh Tuệ giả.
Người tìm ra thi thể là người của Kinh Triệu Doãn, người mà họ thông báo đầu tiên cũng là Kinh Triệu Doãn. Đợi đến khi Minh Hoa Chương nhận được tin tức này và chạy đến, thì hiện trường đã được Kinh Triệu Doãn tiếp nhận hết thảy, Minh Hoa Chương – người phát hiện ra đầu mối đầu tiên – lại trở thành người ngoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Chương bị người của Kinh Triệu Doãn cản lại ở bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy Ngỗ tác khám nghiệm tử thi: “Nhiều chỗ xương cốt bị đứt gãy, không có vết thương bên ngoài, đúng là đã ngã chết, không sai được.”
Kinh Triệu Doãn vuốt chòm râu, hắn ta tự đắc: “Xem ra là trên đường chạy trốn, hắn ta đã vô ý rơi xuống sườn núi, nói vậy thì, hung thủ chính là hắn ta!”
Minh Hoa Chương nhíu mày, hiện trường án mạng còn chưa được tái hiện lại mà Kinh Triệu Doãn lại đưa ra kết luận theo kiểu võ đoán, lỗ mãng như thế ư? Trong một loạt tiếng nịnh hót, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Minh Hoa Chương vang lên, hoàn toàn không ăn nhập gì với tình cảnh này, hắn hỏi: “Ngỗ tác, trên người hắn ta có dấu hiệu bị đánh hoặc là bị hạ thuốc mê hay không? Nếu có người đánh hắn ta đến bất tỉnh, hoặc là dùng thuốc mê làm hắn ta mê man, rồi sau đó đẩy hắn ta xuống vách núi, thì tình hình thi thể cũng giống như là ngã chết.”
Tiếng nịnh nọt của đám tùy tùng dừng lại, bọn họ thi nhau nhìn về phía Minh Hoa Chương. Vẻ băn khoăn chợt xuất hiện trên gương mặt của Kinh Triệu Doãn, hắn ta trưng ra vẻ mặt uy nghiêm mà ra lệnh cho Ngỗ tác: “Xem thử xem trên người người chết có dấu hiệu bị đập, bị đánh hay không, rồi xem thử xem trên người hắn ta có đồ vật nào khả nghi không.”
Ngỗ tác làm theo, một lúc sau mới trả lời: “Bẩm Kinh Triệu Doãn, vết thương trí mạng của hắn ta là phần xương sọ sau đầu vỡ vụn, mảnh vỡ xương chẩm đâm vào đầu, có lẽ là do trong lúc rơi xuống, hắn ta đã đụng trúng đá tảng, với sức người thì khó lòng mà tạo ra được vết thương sâu như vậy. Ngoài ra thì không có vết thương ngoài nào khác. Trên người hắn ta, ngoại trừ sáo xương, thẻ tu hành ra thì không có vật dụng gì khác. Tiểu nhân đã dùng kim bạc kiểm tra miệng mũi của hắn ta, kim bạc không biến thành màu đen, trong miệng không có mùi khác thường, có lẽ là không phải do bị bỏ thuốc.”
Kinh Triệu Doãn thấy phí hoài công sức, hắn ta nói: “Có thể loại trừ khả năng bị đánh và bị bỏ thuốc, nơi đây núi sâu, hắn ta chỉ là một tên hòa thượng giả mạo, có lẽ là sẽ không ăn uống đồ mà người khác đưa cho, khả năng bị bỏ thuốc là vô cùng nhỏ. Xem ra, đúng là hắn ta đã bị ngã chết.”
Người ở hai bên lập tức nịnh nọt Kinh Triệu Doãn, ngợi ca hắn ta có tâm tư cẩn thận, suy nghĩ đâu ra đó, nhưng đây chỉ là do hắn ta nương theo sự nghi ngờ của Minh Hoa Chương mà đưa ra suy đoán mà thôi. Minh Hoa Chương chú ý thấy một điều, lúc nào người của Kinh Triệu Doãn cũng như có như không mà đến trước người của hắn, Minh Hoa Chương chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng, vụ án còn chưa được phá mà đã muốn cướp công của hắn rồi à?
Bọn họ mà chịu đặt chút tâm tư này vào việc tra án thì tốt biết bao.
Minh Hoa Chương không muốn ở lại đây nhìn Kinh Triệu Doãn ra vẻ quan uy nữa, hắn lặng lẽ rời khỏi đám người, đi về nơi mà thi thể rơi xuống.
Nơi này là một bãi đá lởm chởm, phía trên là một con đường hẹp quanh co, đá gồ ghề nhấp nhô, rất dễ trượt chân. Tịnh Tuệ giả trượt chân rơi xuống từ một con dốc rồi ngã vào đá vụn, sau khi Kinh Triệu Doãn dẫn người đến thì ghét bỏ dưới vách núi không dễ đi, bèn sai người đưa thi thể của Tịnh Tuệ giả lên mặt đất bằng phẳng.
Có rất nhiều ngươi bao vây thi thể, nơi thật sự xảy ra án mạng thì lại rỗng tuếch. Minh Hoa Chương cẩn thận nhìn vết máu trên tảng đá, đã qua ba ngày rồi, máu đã chuyển sang màu đỏ thẫm, cùng với sương ngưng đọng lại trên mặt tảng đá, trông vô cùng đáng sợ. Trong đó có một chỗ máu cực kỳ đậm đặc, Minh Hoa Chương đeo găng tay vào, cẩn thận dời tảng đá lên để xem.
Hình dạng trùng khớp với vết thương sau gáy của Tịnh Tuệ, có lẽ đây chính là hung khí lấy mạng hắn ta. Minh Hoa Chương gọi sai dịch đến, để bọn họ lưu lại ký hiệu ở đây, rồi mang tảng đá về phủ Kinh Triệu làm vật chứng.
Sai dịch bận rộn vây quanh bãi đá, Minh Hoa Chương lùi lại một bước, nhìn khắp xung quanh, hắn chú ý tới một mảng mảnh vỡ màu trắng.
Minh Hoa Chương nhặt lên, vật nằm trong tay bóng loáng và trắng tinh, chất liệu vừa giống như đá mà cũng vừa giống như ngọc, Minh Hoa Chương nhanh chóng nhận ra đó là gì.
Đây là xương, nói cho đúng thì phải là xương người.
Vì sao gần nơi Tịnh Tuệ giả rơi xuống lại có xương người? Minh Hoa Chương tìm kiếm gần đó, lại tìm ra được rất nhiều đoạn xương đứt gãy.
Minh Hoa Chương cầm một đoạn khá hoàn chỉnh trong đó ra, bấy giờ hắn mới có thể nhận ra đó là xương đùi. Trụ trì của chùa Phổ Độ nói là Tịnh Tuệ giả đã trộm Phật bảo rồi chạy trốn, xem ra những thứ này chính là cái thứ được gọi là “Phật bảo” ấy.
Minh Hoa Chương nhìn xương ống chân dài nhỏ trắng muốt trong tay mình, hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía vách núi.
Triệu Liêm tiến lên từ sau lưng hắn rồi hỏi: “Thiếu doãn, thi thể ở bên kia, ngài đứng đây làm gì?”
Minh Hoa Chương thu tầm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, nói: “Tùy tiện xem thử một chút thôi. Phía bên thi thể có phát hiện ra thêm được gì không?”
“Không, ở đây lạnh quá, Ngỗ tác không tiện kiểm tra, Kinh Triệu Doãn đã hạ lệnh kéo thi thể về nghĩa trang, sau đó muốn đi đến chùa Phổ Độ tra hỏi.”
“Hỏi gì?”
“Có thể hỏi gì được nữa, tất nhiên là thân phận của Tịnh Tuệ giả rồi.”
Minh Hoa Chương đáp lại một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Triệu Liêm cẩn thận nhìn sắc mặt của Minh Hoa Chương rồi lại lên tiếng: “Thiếu doãn, chắc là ngài để bụng chuyện vụ án à? Đúng thật là nhờ có ngài sai người tra điều tra thẻ tu hành nên mới phát hiện ra Tịnh Tuệ giả, vụ án này mà được phá giải thành công thì công lao của ngài lớn nhất, nhưng chuyện như thế này…”
Trông Triệu Liêm rất khó xử, không biết nên nói với Minh Hoa Chương thế nào. Đây là quy tắc ngầm của quan phủ, sau khi quan mới nhậm chức thì làm việc cho tiền bối, đợi đến khi tuổi đời tuổi nghề của mình đủ cao là sẽ nhận được sự tôn trọng của cấp dưới. Sống lâu thì lên lão làng, từ trước đến nay đều là như thế.
Vẻ mặt Minh Hoa Chương vẫn bình thản, hắn ngẩng đầu lên mà nhìn về phía vách núi, tựa như không nghe thấy những gì Triệu Liêm vừa nói, hắn hỏi: “Triệu Liêm, ngươi nghĩ ngã xuống từ vách núi cao như vậy thì xương cốt có thể nát ra được hay không?”
“Tất nhiên là có thể rồi ạ.” Triệu Liêm không hề nghĩ ngợi gì mà nói ngay: “Ở độ cao này cũng đã đủ để ngã tan xương nát thịt rồi.”
“Đó là vì trong người có trọng lượng của máu thịt.” Minh Hoa Chương lẩm bẩm: “Nếu không có trọng lượng mà chỉ là một bộ xương cốt khô thôi thì sao?”
Triệu Liêm nhíu mày, hắn ta chưa từng trải qua chuyện này, cũng chưa thấy ai chỉ có xương mà không có thịt. Triệu Liêm nói: “Chắc là có thể ngã nát đó ạ, Tịnh Tuệ giả mang theo Phật bảo chạy trốn, vô ý té xuống, chẳng phải là cũng đã làm cho nhiều sáo xương, xương hiệu rơi vỡ rồi sao?”
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào mảnh xương trong khe đá mà không nói lời nào. Triệu Liêm thấy sắc mặt Minh Hoa Chương không đúng cho lắm, bèn nói: “Thiếu doãn, có phải là ngài đã nghi thần nghi quỷ quá mức rồi không ạ? Hắn ta là thổ phỉ cướp bóc, vừa cướp quan ngân vừa giả mạo hòa thượng, việc hắn ta giết người bổ xương cũng là một chuyện rất đỗi bình thường. Chúng ta đã tra xét lâu như vậy rồi, những người khác thì vẫn yên ổn nhưng hắn ta lại chạy trốn, nếu không chột dạ thì hắn ta chạy làm gì? Thiếu doãn, ngài yên tâm đi, chắc chắn không oan cho hắn ta đâu, ngài không cần chú trọng quá nhiều vào những chuyện nhỏ không đáng kể này đâu.”
Là do hắn chú trọng quá nhiều vào những chuyện nhỏ không đáng kể ư? Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào mảnh xương trong tay mà không nói năng gì, sau đó hắn chợt nói với Triệu Liêm: “Lấy túi vật chứng đến, lấy toàn bộ mảnh xương trên bãi đá ra, bất kể là lớn hay nhỏ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...