Sớm Muộn Gì Anh Cũng Là Của Em
Chương 61: Dẫn đến rắc rối lớn hơn
Gần như đúng ba mươi phút sau, một bóng phụ nữ mặc áo khoác dài màu đỏ của bộ sưu tập xuân - hè 2019 của Givenchy, đeo kính râm lớn và cột tóc đuôi ngựa cao bước xuống từ chiếc siêu xe dừng ở bãi đậu xe của bệnh viện.
Cô ta lấy túi xách từ ghế sau, rồi ôm một bó hoa tươi mới mua, đóng cửa xe, khóa chốt, rất nhanh gọn lẹ, sau đó ngẩng cao đầu đi thẳng vào trong bệnh viện.
Hình thành một sự đối lập hẳn với đa số người đến thăm bệnh thường không ăn vận cầu kỳ hoặc gương mặt luôn tỏ ra gấp gáp vội vã, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của cô ta đều toát ra vẻ “tinh tế”.
Cửa thang máy vừa mở ra, y tá trực ban quầy hướng dẫn đã chú ý thấy cô ta, cô ta đi thẳng vào trong, sau đó cúi người, một hương thơm phả vào mặt cô y tá ngồi đó, không đợi người ta lên tiếng hỏi, cô ta đã hỏi trước:
“Chào cô, xin hỏi Tưởng Tiểu Minh ở phòng bệnh nào?”
“Cuối… phòng cuối hành lang.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Người phụ nữ gật đầu, lạnh lùng cảm ơn, sau đó đi thẳng đến cuối hành lang rồi đưa tay gõ cửa phòng ba lần, đẩy ra, rồi cứ thế biến mất.
Cô y tá kia mải mê nhìn theo mới sực nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với người khác:
“Này, ban nãy người kia… ngoại hình giống Lý…”
Tưởng Tiểu Minh không ngờ Lý Tri Viện thật sự tới bệnh viện.
Người bình thường tuyệt đối không nghĩ rằng, hiện tại cách biệt một trên trời một dưới đất như họ, lại quen biết nhau.
Năm đó cô bé đi vào đường cùng, ra ngoài làm thuê, dựa vào tuổi trẻ và chút nhan sắc mà được giới thiệu vào một hộp đêm nổi tiếng để hầu rượu, lúc đó đã quen với Lý Tri Viện đang làm phục vụ.
Sau ba tháng, tin tức về đường dây mại dâm và hối lộ người có thế lực trong hộp đêm bị phanh phui, cô bé mới biết ba tháng nay người luôn quan tâm đến mình, vô cùng thân thiện, mọi người đều yêu mến, thực ra là một phóng viên nằm vùng.
Lý Tri Viện vốn không nổi tiếng vì tin tức này mà bắt đầu nổi tiếng lẫy lừng, hai năm nay càng lúc càng lên cao, đến hôm nay đã là một trong những trụ cột của mảng tin tức đài truyền hình.
Cô ta tháo kính râm, đặt hoa lên đầu giường cô bé rồi ngồi xuống, hỏi:
“Lâu quá không gặp, sao lại nằm viện rồi?”
Khác với ngoại hình cao ngạo lạnh lùng, giọng nói của Lý Tri Viện cực kỳ dịu dàng.
“Ôi, chị vẫn còn nhớ em, em còn lo…”
Tưởng Tiểu Minh rất bất ngờ, lập tức cảm thấy cô ta vẫn không khác gì so với năm xưa, cúi đầu cười với vẻ yên tâm.
Lý Tri Viện lại ngồi gần hơn, đưa tay nắm tay cô bé, một mùi hương dễ chịu bay vào mũi Tưởng Tiểu Minh, giống như thuốc an thần vậy, khiến cô bé đã cởi bỏ sự đề phòng của mình.
“Lo cái gì chứ? Hồi đó chị đã nói với em rồi mà? Có chuyện gì cứ gọi điện cho chị, bây giờ em xảy ra chuyện lớn thế này mới tìm đến chị, sao không nói sớm với chị?”
“Vì em thấy bây giờ chị… đang bận mà.”
Cô bé xấu hổ cúi đầu, cổ áo cũng xô lệch hở ra, Lý Tri Viện trông thấy vết thương trên người cô bé nhưng không nói gì, chỉ lùi ra sau về chỗ cũ, cười hỏi:
“Hôm nay tìm chị, cần chị giúp gì em phải không?”
……
Lý Tri Viện kết thúc cuộc điện thoại, trước khi rời đi đã ghé qua nhà vệ sinh trước.
Cô ta nhìn mình trong gương, bên tai như vẫn văng vẳng tiếng khóc bất lực của Tưởng Tiểu Minh.
“Hiện giờ chú ấy đối xử với em rất tốt nhưng lẽ nào không phải vì chú nhìn thấy hiện tại em ra nông nỗi này mới áy náy hay sao? Bọn em không hiểu những phán đoán y học đó, những thứ cao thâm đó, nên ai mà biết ban đầu rốt cuộc có phải do chú chẩn đoán sai lầm hay không, bệnh viện đương nhiên sẽ thiên vị người của họ rồi… Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình! Nhưng em đã ở đây nhiều ngày rồi, không cách nào tìm ra chuyện để hủy diệt chú ấy, hiện giờ em sắp phải ra viện rồi, ra viện thì chắc chắn chú cũng sẽ mặc kệ em, cuộc đời em sẽ tiếp tục như vậy…”
Lý Tri Viện chỉnh lại hoa tai của mình, sau đó lại thoa thêm son lên môi, tiếp đó lấy ra một tờ khăn giấy ướt trong túi, lau tay thật kỹ, bên tai tiếp tục văng vẳng tiếng nói:
“Em không có văn hóa gì, lại ngốc nghếch, nhưng em biết rằng oan có đầu, nợ có chủ, cuộc đời em thành ra ngày hôm nay tuyệt đối là do chú ấy, sau chuyện này dù có bù đắp thế nào cũng vô dụng. Nhưng em không biết phải làm sao…”
Tưởng Tiểu Minh không dám giết người, cô bé muốn bám riết lấy anh, nhưng nhìn thái độ của anh với cô bé thì biết sẽ không dễ dàng thành công được, nên mới nhớ ra Lý Tri Viện bây giờ đã là phóng viên nổi tiếng.
Cô bé tính toán rất đơn giản, nếu Lý Tri Viện đồng ý đăng câu chuyện của mình lên, hy vọng cô bé có thể dùng áp lực của mọi người để uy hiếp, bắt Triệu Tế Thành vì chuyện năm xưa mà cho cô bé một khoản tiền để yên tâm kê cao gối ngủ ngon, trong tivi đều nói thế, nên cô bé cũng muốn làm như vậy.
Những chuyện đó…
Lý Tri Viện biết hết.
Lau hết tờ khăn giấy ướt, cô ta lại lấy ra một tờ khác, không chỉ lau tay thêm một lần, lần này còn lau cả cổ tay áo bị dính nước mắt của cô bé kia khi cô ta lau nước mắt cho Tưởng Tiểu Minh.
Cô ta có rất nhiều người cung cấp thông tin, trong mắt họ, cô ta có một gương mặt vô cùng vô cùng thân thiện.
Áp lực cạnh tranh ở đài truyền hình rất lớn, cô ta và vài phóng viên sau đó phất lên đang cạnh tranh nhau để chiếm lấy vị trí MC của một chương trình mới, đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm rất dữ dội.
Lúc này, kế hoạch bản tin ai ra trước mà thu hút được sự quan tâm và chú ý của công chúng nhiều hơn thì sẽ có thể trở thành ứng viên mạnh, bước tiếp lên đỉnh cao sự nghiệp mới.
Khi cô ta đang đau đầu suy nghĩ tìm kế hoạch mới thì Tưởng Tiểu Minh quen biết ngày xưa đã gọi điện thoại tới.
Tuy trong điện thoại cô bé không nói gì nhiều, nhưng chỉ một cuộc gọi từ bệnh viện thôi, Lý Tri Viện đã nhạy cảm nhận biết điều gì đó, ắt hẳn bên trong khả năng cao là có ẩn tình.
Năm đó Tưởng Tiểu Minh không “đi khách” mà chỉ hầu rượu ở hộp đêm đó, nhưng Lý Tri Viện biết, bây giờ chắc chắn cô bé đã làm thế.
Một cô gái không có học thức, không có não, không có kiến thức, không có bản lĩnh, không muốn nỗ lực lại nhìn thấy người khác đã dựa vào việc dang chân để có được vinh hoa phú quý…
Lựa chọn đó cũng không có gì là lạ.
Lý Tri Viện trước khi gặp cô bé đã muốn đăng bài về một thiếu nữ mười bảy tuổi đã bước vào con đường “đi khách” thế nào, cuối cùng lại tìm ra câu chuyện trong bệnh viện…
Trên đường đến đây thậm chí cô ta còn muốn đổi trọng tâm, lúc đăng bài sẽ nói về một thiếu nữ mười bảy tuổi bị đánh đập ngược đãi sau đó đưa vào bệnh viện, cuối cùng phát hiện là người kinh doanh vốn tự có, thiếu nữ như hoa như ngọc cam tâm sa ngã, đã có thể thu hút bình luận của một số người rồi.
Nhưng lắng nghe một lúc, cô ta dần dần có hứng thú với người tên Triệu Tế Thành.
Lý Tri Viện không phải kẻ ngốc, những oán hận và không cam lòng của Tưởng Tiểu Minh đối với Triệu Tế Thành thực ra là do bản thân cô ta vô dụng mà thôi.
Vì bản thân vô dụng nên mới trút hết mọi chuyện xấu xa tàn nhẫn gặp phải trong cuộc sống lên đầu kẻ khác, thậm chí có khả năng cao sẽ trả thù những người từng giơ tay cứu lấy họ. Họ sẽ chỉ cảm thấy được giúp không đủ nhiều, không đủ tốt, mà những người vốn lạnh nhạt, chưa từng quan tâm đến chuyện của người khác, ngược lại sẽ không bị bọn họ ghi hận.
Bộ dạng của cô ta là kiểu “tuy anh đối xử tốt với tôi nhưng vì tôi thù dai mà tuyệt đối không tha thứ cho anh”, lúc cô ta khóc đã khiến Lý Tri Viện thật sự bất lực và buồn cười, Tưởng Tiểu Minh tuy cũng đáng thương, lăn lộn vật vã trong đám bùn lầy khiến cô ta đã sớm bị những lão già kia với những sở thích b.ệnh hoạn hành hạ đến mức không còn giống một thiếu nữ ngây thơ nữa, những chuyện mà cô bé đã đoan chắc thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, muốn dựa vào anh, phát hiện dựa không được thì sẽ hủy hoại anh, tâm lý trẻ con điển hình. Tâm tư cô bé tuy đen tối nhưng lại không có đầu óc, người khác đối xử tốt hay xấu lại không thể dựa vào sự thật mà phán đoán, chỉ có thể dựa vào chút quan niệm trong đầu mình.
Nhưng những khuyết điểm đó lại là cái mà cô ta cần để lợi dụng.
Bác sĩ, bệnh nhân không cứu chữa được, và ảnh hưởng đối vối gia đình bệnh nhân sau khi chết.
Thiếu nữ lỡ chân, trả thù, và cả mối quan hệ rât nóng hiện nay là bác sĩ và gia đình bệnh nhân.
Từ khóa nào cũng có thể cấu thành một câu chuyện đặc sắc.
Chứ đừng nói là ban nãy Tưởng Tiểu Minh còn tiết lộ, anh có bạn gái, là một biên kịch nổi tiếng.
Bác sĩ tài ba, lối sống cao cấp, bạn gái xinh đẹp, so sánh với tình trạng thê thảm ở bên kia, công chúng sẽ nghiêng về bên nào hơn?
Nghĩ đến đó, cô ta đeo kính râm lên, ra ngoài.
Lúc rời đi, cô ta còn cố ý đi vòng sang khu nhà cấp cứu, đứng ở đại sảnh, Lý Tri Viện thu hút không ít ánh mắt, nhưng cô ta có kính râm che chắn, luôn nhìn chăm chú vào cánh cửa khép chặt của phòng cấp cứu.
Cuối cùng khi cánh cửa đó mở ra, người mà cô ta muốn nhìn thấy đã bước ra ngoài, tháo khẩu trang, để lộ gương mặt còn đẹp hơn cả trong bảng giới thiệu, trao đổi gì đó với người nhà bệnh nhân đang đứng trước cửa.
Trong quá trình đó, Triệu Tế Thành cảm giác có một người luôn theo dõi anh, nhân lúc đang trò chuyện, anh dõi mắt sang bên đó, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đỏ.
Giây trước đối mặt với cô ta, sau đó lại nói thêm mấy câu với người nhà bệnh nhân.
Thì cô ta đã bỏ đi rồi.
……
Đến tận tối, Triệu Tế Thành mới kết thúc công việc ở phòng cấp cứu, được nghỉ ngơi một lát.
Anh luôn quan tâm đến bệnh tình của Tưởng Tiểu Minh, biết cô bé thực ra đã hồi phục khá ổn rồi, giường bệnh có hạn, cô bé cũng không tiện ở lại đây mãi được.
Triệu Tế Thành không ngồi lại nói chuyện với cô, lần trước vụ “hiến thân” đột ngột đó khiến anh cứ cảm thấy ngại ngùng, cô bé này khác những người khác, thậm chí trong lòng cô bé nghĩ gì và những gì cô bé thể hiện ra ngoài cũng khác nhau.
Triệu Tế Thành nhận ra, cô bé cứ có chỗ nào đó rất kỳ lạ, nhưng anh lại không muốn đào bới sâu thêm.
Anh không có thời gian, cũng không phải là người thích nghĩ người khác là kẻ xấu.
Tối đó, anh vẫn hỏi thăm tình trạng của Tưởng Tiểu Minh như thường lệ.
Nhưng không nhận được câu trả lời như bình thường, mà lại là:
“Bác sĩ Triệu, Tưởng Tiểu Minh đã ra viện rồi, sau đó, à bây giờ anh có tiện đến đây một chút không?”
Triệu Tế Thành vừa đi sang đó vừa nhắn hỏi “sao vậy?”.
Anh nhận được một tấm hình, một lá thư, bên trong toàn là tiền.
Trên lá thư viết:
Viện phí, không ai nợ ai.
“Hôm nay có người đến đón cô bé à? Hay là tự về?”
“Tự về, nhưng buổi chiều đúng là có một người phụ nữ đến tìm cô bé.”
Phụ nữ?
Không hiểu sao, trước mắt Triệu Tế Thành hiển hiện bóng người phụ nữ đang nhìn anh chằm chằm ở đại sảnh cấp cứu vào chiều nay.
Cô ta lấy túi xách từ ghế sau, rồi ôm một bó hoa tươi mới mua, đóng cửa xe, khóa chốt, rất nhanh gọn lẹ, sau đó ngẩng cao đầu đi thẳng vào trong bệnh viện.
Hình thành một sự đối lập hẳn với đa số người đến thăm bệnh thường không ăn vận cầu kỳ hoặc gương mặt luôn tỏ ra gấp gáp vội vã, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của cô ta đều toát ra vẻ “tinh tế”.
Cửa thang máy vừa mở ra, y tá trực ban quầy hướng dẫn đã chú ý thấy cô ta, cô ta đi thẳng vào trong, sau đó cúi người, một hương thơm phả vào mặt cô y tá ngồi đó, không đợi người ta lên tiếng hỏi, cô ta đã hỏi trước:
“Chào cô, xin hỏi Tưởng Tiểu Minh ở phòng bệnh nào?”
“Cuối… phòng cuối hành lang.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Người phụ nữ gật đầu, lạnh lùng cảm ơn, sau đó đi thẳng đến cuối hành lang rồi đưa tay gõ cửa phòng ba lần, đẩy ra, rồi cứ thế biến mất.
Cô y tá kia mải mê nhìn theo mới sực nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với người khác:
“Này, ban nãy người kia… ngoại hình giống Lý…”
Tưởng Tiểu Minh không ngờ Lý Tri Viện thật sự tới bệnh viện.
Người bình thường tuyệt đối không nghĩ rằng, hiện tại cách biệt một trên trời một dưới đất như họ, lại quen biết nhau.
Năm đó cô bé đi vào đường cùng, ra ngoài làm thuê, dựa vào tuổi trẻ và chút nhan sắc mà được giới thiệu vào một hộp đêm nổi tiếng để hầu rượu, lúc đó đã quen với Lý Tri Viện đang làm phục vụ.
Sau ba tháng, tin tức về đường dây mại dâm và hối lộ người có thế lực trong hộp đêm bị phanh phui, cô bé mới biết ba tháng nay người luôn quan tâm đến mình, vô cùng thân thiện, mọi người đều yêu mến, thực ra là một phóng viên nằm vùng.
Lý Tri Viện vốn không nổi tiếng vì tin tức này mà bắt đầu nổi tiếng lẫy lừng, hai năm nay càng lúc càng lên cao, đến hôm nay đã là một trong những trụ cột của mảng tin tức đài truyền hình.
Cô ta tháo kính râm, đặt hoa lên đầu giường cô bé rồi ngồi xuống, hỏi:
“Lâu quá không gặp, sao lại nằm viện rồi?”
Khác với ngoại hình cao ngạo lạnh lùng, giọng nói của Lý Tri Viện cực kỳ dịu dàng.
“Ôi, chị vẫn còn nhớ em, em còn lo…”
Tưởng Tiểu Minh rất bất ngờ, lập tức cảm thấy cô ta vẫn không khác gì so với năm xưa, cúi đầu cười với vẻ yên tâm.
Lý Tri Viện lại ngồi gần hơn, đưa tay nắm tay cô bé, một mùi hương dễ chịu bay vào mũi Tưởng Tiểu Minh, giống như thuốc an thần vậy, khiến cô bé đã cởi bỏ sự đề phòng của mình.
“Lo cái gì chứ? Hồi đó chị đã nói với em rồi mà? Có chuyện gì cứ gọi điện cho chị, bây giờ em xảy ra chuyện lớn thế này mới tìm đến chị, sao không nói sớm với chị?”
“Vì em thấy bây giờ chị… đang bận mà.”
Cô bé xấu hổ cúi đầu, cổ áo cũng xô lệch hở ra, Lý Tri Viện trông thấy vết thương trên người cô bé nhưng không nói gì, chỉ lùi ra sau về chỗ cũ, cười hỏi:
“Hôm nay tìm chị, cần chị giúp gì em phải không?”
……
Lý Tri Viện kết thúc cuộc điện thoại, trước khi rời đi đã ghé qua nhà vệ sinh trước.
Cô ta nhìn mình trong gương, bên tai như vẫn văng vẳng tiếng khóc bất lực của Tưởng Tiểu Minh.
“Hiện giờ chú ấy đối xử với em rất tốt nhưng lẽ nào không phải vì chú nhìn thấy hiện tại em ra nông nỗi này mới áy náy hay sao? Bọn em không hiểu những phán đoán y học đó, những thứ cao thâm đó, nên ai mà biết ban đầu rốt cuộc có phải do chú chẩn đoán sai lầm hay không, bệnh viện đương nhiên sẽ thiên vị người của họ rồi… Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình! Nhưng em đã ở đây nhiều ngày rồi, không cách nào tìm ra chuyện để hủy diệt chú ấy, hiện giờ em sắp phải ra viện rồi, ra viện thì chắc chắn chú cũng sẽ mặc kệ em, cuộc đời em sẽ tiếp tục như vậy…”
Lý Tri Viện chỉnh lại hoa tai của mình, sau đó lại thoa thêm son lên môi, tiếp đó lấy ra một tờ khăn giấy ướt trong túi, lau tay thật kỹ, bên tai tiếp tục văng vẳng tiếng nói:
“Em không có văn hóa gì, lại ngốc nghếch, nhưng em biết rằng oan có đầu, nợ có chủ, cuộc đời em thành ra ngày hôm nay tuyệt đối là do chú ấy, sau chuyện này dù có bù đắp thế nào cũng vô dụng. Nhưng em không biết phải làm sao…”
Tưởng Tiểu Minh không dám giết người, cô bé muốn bám riết lấy anh, nhưng nhìn thái độ của anh với cô bé thì biết sẽ không dễ dàng thành công được, nên mới nhớ ra Lý Tri Viện bây giờ đã là phóng viên nổi tiếng.
Cô bé tính toán rất đơn giản, nếu Lý Tri Viện đồng ý đăng câu chuyện của mình lên, hy vọng cô bé có thể dùng áp lực của mọi người để uy hiếp, bắt Triệu Tế Thành vì chuyện năm xưa mà cho cô bé một khoản tiền để yên tâm kê cao gối ngủ ngon, trong tivi đều nói thế, nên cô bé cũng muốn làm như vậy.
Những chuyện đó…
Lý Tri Viện biết hết.
Lau hết tờ khăn giấy ướt, cô ta lại lấy ra một tờ khác, không chỉ lau tay thêm một lần, lần này còn lau cả cổ tay áo bị dính nước mắt của cô bé kia khi cô ta lau nước mắt cho Tưởng Tiểu Minh.
Cô ta có rất nhiều người cung cấp thông tin, trong mắt họ, cô ta có một gương mặt vô cùng vô cùng thân thiện.
Áp lực cạnh tranh ở đài truyền hình rất lớn, cô ta và vài phóng viên sau đó phất lên đang cạnh tranh nhau để chiếm lấy vị trí MC của một chương trình mới, đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm rất dữ dội.
Lúc này, kế hoạch bản tin ai ra trước mà thu hút được sự quan tâm và chú ý của công chúng nhiều hơn thì sẽ có thể trở thành ứng viên mạnh, bước tiếp lên đỉnh cao sự nghiệp mới.
Khi cô ta đang đau đầu suy nghĩ tìm kế hoạch mới thì Tưởng Tiểu Minh quen biết ngày xưa đã gọi điện thoại tới.
Tuy trong điện thoại cô bé không nói gì nhiều, nhưng chỉ một cuộc gọi từ bệnh viện thôi, Lý Tri Viện đã nhạy cảm nhận biết điều gì đó, ắt hẳn bên trong khả năng cao là có ẩn tình.
Năm đó Tưởng Tiểu Minh không “đi khách” mà chỉ hầu rượu ở hộp đêm đó, nhưng Lý Tri Viện biết, bây giờ chắc chắn cô bé đã làm thế.
Một cô gái không có học thức, không có não, không có kiến thức, không có bản lĩnh, không muốn nỗ lực lại nhìn thấy người khác đã dựa vào việc dang chân để có được vinh hoa phú quý…
Lựa chọn đó cũng không có gì là lạ.
Lý Tri Viện trước khi gặp cô bé đã muốn đăng bài về một thiếu nữ mười bảy tuổi đã bước vào con đường “đi khách” thế nào, cuối cùng lại tìm ra câu chuyện trong bệnh viện…
Trên đường đến đây thậm chí cô ta còn muốn đổi trọng tâm, lúc đăng bài sẽ nói về một thiếu nữ mười bảy tuổi bị đánh đập ngược đãi sau đó đưa vào bệnh viện, cuối cùng phát hiện là người kinh doanh vốn tự có, thiếu nữ như hoa như ngọc cam tâm sa ngã, đã có thể thu hút bình luận của một số người rồi.
Nhưng lắng nghe một lúc, cô ta dần dần có hứng thú với người tên Triệu Tế Thành.
Lý Tri Viện không phải kẻ ngốc, những oán hận và không cam lòng của Tưởng Tiểu Minh đối với Triệu Tế Thành thực ra là do bản thân cô ta vô dụng mà thôi.
Vì bản thân vô dụng nên mới trút hết mọi chuyện xấu xa tàn nhẫn gặp phải trong cuộc sống lên đầu kẻ khác, thậm chí có khả năng cao sẽ trả thù những người từng giơ tay cứu lấy họ. Họ sẽ chỉ cảm thấy được giúp không đủ nhiều, không đủ tốt, mà những người vốn lạnh nhạt, chưa từng quan tâm đến chuyện của người khác, ngược lại sẽ không bị bọn họ ghi hận.
Bộ dạng của cô ta là kiểu “tuy anh đối xử tốt với tôi nhưng vì tôi thù dai mà tuyệt đối không tha thứ cho anh”, lúc cô ta khóc đã khiến Lý Tri Viện thật sự bất lực và buồn cười, Tưởng Tiểu Minh tuy cũng đáng thương, lăn lộn vật vã trong đám bùn lầy khiến cô ta đã sớm bị những lão già kia với những sở thích b.ệnh hoạn hành hạ đến mức không còn giống một thiếu nữ ngây thơ nữa, những chuyện mà cô bé đã đoan chắc thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, muốn dựa vào anh, phát hiện dựa không được thì sẽ hủy hoại anh, tâm lý trẻ con điển hình. Tâm tư cô bé tuy đen tối nhưng lại không có đầu óc, người khác đối xử tốt hay xấu lại không thể dựa vào sự thật mà phán đoán, chỉ có thể dựa vào chút quan niệm trong đầu mình.
Nhưng những khuyết điểm đó lại là cái mà cô ta cần để lợi dụng.
Bác sĩ, bệnh nhân không cứu chữa được, và ảnh hưởng đối vối gia đình bệnh nhân sau khi chết.
Thiếu nữ lỡ chân, trả thù, và cả mối quan hệ rât nóng hiện nay là bác sĩ và gia đình bệnh nhân.
Từ khóa nào cũng có thể cấu thành một câu chuyện đặc sắc.
Chứ đừng nói là ban nãy Tưởng Tiểu Minh còn tiết lộ, anh có bạn gái, là một biên kịch nổi tiếng.
Bác sĩ tài ba, lối sống cao cấp, bạn gái xinh đẹp, so sánh với tình trạng thê thảm ở bên kia, công chúng sẽ nghiêng về bên nào hơn?
Nghĩ đến đó, cô ta đeo kính râm lên, ra ngoài.
Lúc rời đi, cô ta còn cố ý đi vòng sang khu nhà cấp cứu, đứng ở đại sảnh, Lý Tri Viện thu hút không ít ánh mắt, nhưng cô ta có kính râm che chắn, luôn nhìn chăm chú vào cánh cửa khép chặt của phòng cấp cứu.
Cuối cùng khi cánh cửa đó mở ra, người mà cô ta muốn nhìn thấy đã bước ra ngoài, tháo khẩu trang, để lộ gương mặt còn đẹp hơn cả trong bảng giới thiệu, trao đổi gì đó với người nhà bệnh nhân đang đứng trước cửa.
Trong quá trình đó, Triệu Tế Thành cảm giác có một người luôn theo dõi anh, nhân lúc đang trò chuyện, anh dõi mắt sang bên đó, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đỏ.
Giây trước đối mặt với cô ta, sau đó lại nói thêm mấy câu với người nhà bệnh nhân.
Thì cô ta đã bỏ đi rồi.
……
Đến tận tối, Triệu Tế Thành mới kết thúc công việc ở phòng cấp cứu, được nghỉ ngơi một lát.
Anh luôn quan tâm đến bệnh tình của Tưởng Tiểu Minh, biết cô bé thực ra đã hồi phục khá ổn rồi, giường bệnh có hạn, cô bé cũng không tiện ở lại đây mãi được.
Triệu Tế Thành không ngồi lại nói chuyện với cô, lần trước vụ “hiến thân” đột ngột đó khiến anh cứ cảm thấy ngại ngùng, cô bé này khác những người khác, thậm chí trong lòng cô bé nghĩ gì và những gì cô bé thể hiện ra ngoài cũng khác nhau.
Triệu Tế Thành nhận ra, cô bé cứ có chỗ nào đó rất kỳ lạ, nhưng anh lại không muốn đào bới sâu thêm.
Anh không có thời gian, cũng không phải là người thích nghĩ người khác là kẻ xấu.
Tối đó, anh vẫn hỏi thăm tình trạng của Tưởng Tiểu Minh như thường lệ.
Nhưng không nhận được câu trả lời như bình thường, mà lại là:
“Bác sĩ Triệu, Tưởng Tiểu Minh đã ra viện rồi, sau đó, à bây giờ anh có tiện đến đây một chút không?”
Triệu Tế Thành vừa đi sang đó vừa nhắn hỏi “sao vậy?”.
Anh nhận được một tấm hình, một lá thư, bên trong toàn là tiền.
Trên lá thư viết:
Viện phí, không ai nợ ai.
“Hôm nay có người đến đón cô bé à? Hay là tự về?”
“Tự về, nhưng buổi chiều đúng là có một người phụ nữ đến tìm cô bé.”
Phụ nữ?
Không hiểu sao, trước mắt Triệu Tế Thành hiển hiện bóng người phụ nữ đang nhìn anh chằm chằm ở đại sảnh cấp cứu vào chiều nay.