Sớm Muộn Gì Anh Cũng Là Của Em
Chương 52: Cùng nhau ăn bữa sáng
Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, đừng nói là ban đêm, nhiệt độ còn thấp hơn ban ngày nhiều, cô gái chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng, bên trên dính máu, nếu là ai tưởng tượng thì cũng sẽ cảm thấy cô ta đã xảy ra chuyện gì đó không hay.
Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh đứng phắt dậy, hai người vội chạy tới đỡ cô gái lên, lúc này có người nhà bệnh nhân đã tỉnh, cũng vây quanh dòm ngó, để duy trì trật tự, Triệu Tế Thành bảo Đoàn Thanh:
“Đẩy xe lăn tới, xem xem ở cửa có y tá nào đang trực, gọi vào đây.”
Đoàn Thanh vâng dạ lia lịa, Triệu Tế Thành dìu cô gái ngồi vào lòng anh, nhiệt độ cơ thể cô gái rất thấp, trán lại rất nóng, anh cau mày, vội gọi người lấy áo blouse để đắp lên người cô ta trước.
Bên má trái của cô ta dường như còn bị đánh và chà xát mạnh, sau gáy còn bị chảy máu, gò má trái bầm tím một mảng lớn, còn có vết thương đang rỉ máu, má phải thì khá hơn, nhưng cũng sưng đỏ rõ ràng, khóe môi cô ta cũng có vết máu, nhưng lúc này cô ta đã ngất đi, Triệu Tế Thành đang đỡ cô ta cũng không cách nào vạch miệng ra xem được, nhưng trong lòng anh thì một đáp án đang gào thét chứng minh.
“Bác sĩ Triệu, có cắt quần áo ra không?”
Giọng y tá vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, họ cùng di chuyển cô gái đến giường bệnh, đồng thời kéo tấm màn xung quanh lại.
“Ừ.”
Kết quả, không nằm ngoài dự đoán, quần áo cắt ra trong tích tắc, y tá bịt miệng hít một hơi, thần sắc Triệu Tế Thành càng thêm nghiêm túc, đầu tiên anh liếc nhìn cô gái đang hôn mê bất tỉnh kia, sau đó ánh mắt anh chạm vào mắt Đoàn Thanh.
Vẻ mặt Đoàn Thanh cũng không khá hơn, cô gái này trông còn rất trẻ, nhưng vết thương toàn thân vẫn còn vết máu chưa được rửa sạch, một dung mạo vốn dĩ xinh đẹp yêu kiều cũng vì sưng húp lên mà không nhìn rõ. Ban nãy cô ta mơ mơ màng màng tỉnh lại một chút, nhìn thấy có bác sĩ đứng cạnh thì không nói gì mà lại ngất đi, nhưng lần này tay cô ta lại túm chặt vạt áo của sư phụ Triệu Tế Thành.
Triệu Tế Thành cúi xuống nhìn cô gái đang túm chặt vạt áo blouse trắng của mình, sau đó nói:
“Huyết áp bao nhiêu?”
“80/60.”
“Hô hấp không đều, đồng tử giãn một bên, chuẩn bị đến khoa X-quang đi.”
Đoàn Thanh làm theo hướng dẫn chuẩn bị hành động, trước khi đi nói một câu:
“Vâng, nhưng mà… sư phụ, có báo cảnh sát không?”
Triệu Tế Thành vốn định kéo vạt áo ra, nhưng sau khi thấy vô dụng thì cởi áo blouse ra, lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa nói với Đoàn Thanh:
“Kiểm tra điểm xuất huyết trước, cầm máu lại, những chuyện còn lại… để tôi liên hệ.”
Lúc này, Triệu Tế Thành vẫn chưa biết…
Hôm đó, vào khoảnh khắc này, câu nói ấy sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh.
……
Lâm Thừa Viễn nhận được điện thoại của Triệu Tế Thành vào bốn giờ sáng, anh ta vốn định than vãn một câu ai lại làm phiền lúc người ta đang ngủ say thế này, mới nhìn thấy Triệu Tế Thành thì lập tức tỉnh táo ngay.
Anh ta đưa tay bóp sống mũi, lại ho khẽ một tiếng, sau đó nói tiếp:
“Alo? Chuyện gì thế?”
Nghe bên kia nói, vẻ mặt Lâm Thừa Viễn cũng nghiêm túc hẳn, anh ta trầm ngâm một lúc rồi lập tức nói:
“Được, tôi sẽ tới ngay. Ừ, một mình tôi.”
……
Khi Nhan Cửu nghe được chuyện này thì đã là sáu rưỡi sáng.
Cô không hiểu tại sao mình lại đột nhiên thức dậy sớm như vậy, mơ thấy ác mộng, thấy Triệu Tế Thành gặp tai nạn, cô thoát ra khỏi giấc mơ mà vô cùng sợ hãi, thậm chí khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ. Thế là nhanh chóng thay đồ, định gõ cửa nhà anh, nhưng sau mấy lần thì không thấy ai ra mở cửa, cô liền trở nên hoảng loạn.
Vì Triệu Tế Thành thường ngày dậy lúc sáu rưỡi, một thói quen bất di bất dịch, cho nên trừ phi tối qua anh không về nhà, nếu không sẽ không thể xảy ra tình huống gõ cửa mà không ai mở.
Thế là cô liền gọi điện cho anh.
Không ai nghe.
Nhan Cửu tự nhủ đừng nghĩ nhiều, nhưng ban nãy giấc mơ đó quá chân thực, đến mức cô thật sự thấy sợ hãi, nếu nói rằng những trải nghiệm trong quá khứ vẫn còn gây ra ảnh hưởng với bạn, thì nỗi lo lắng thấp thỏm này tuyệt đối là một trong số đó.
Gọi điện cho Đoàn Thanh nhưng cũng không nghe máy, cô cũng không muốn thực hiện liên hoàn “call” đoạt mạng nữa, thu dọn đơn giản rồi lao thẳng đến bệnh viện.
……
“Đồ tùy thân là một chiếc váy trắng và giày thể thao, chứng minh nhân dân hay điện thoại gì đó đều không có.”
Y tá giao một chiếc túi trong suốt cho Lâm Thừa Viễn, bên trong là chiếc váy trắng dính máu đã bị cắt thành hai nửa, nhưng để xác định xem có phải là cưỡng gian hay không thì anh phải cầm món đồ này đi kiểm tra.
Cô gái đã làm phẫu thuật, tìm ra điểm xuất huyết, não bộ bị va đập nhiều lần nhưng mạng vẫn khá lớn, tiếp đó chỉ cần vượt qua 72 giờ thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng gì lớn. Nhưng trước 72 giờ này thì cũng sẽ không suôn sẻ gì cho lắm.
Khi điều trị những chấn thương do bị c.ưỡng hiếp, đó đều là một việc khiến người ta thấy bất nhẫn.
Bây giờ cô gái còn chưa tỉnh, Lâm Thừa Viễn chỉ có thể bảo người trong ngành đến chỗ Triệu Tế Thành thu thập chứng cứ còn sót lại trước khi tiến hành phẫu thuật.
Anh ta phải điều tra rõ thân phận của người bị hại trước đã, thế là đến lấy quần áo và những thứ đồ khác, đang định cầm đi thì nhìn thấy một cô gái từ ngoài cổng chạy vào.
“Nhan Cửu?”
“Cảnh sát Lâm?”
“Không xảy ra chuyện gì chứ ạ?” Cô lại gần, nhìn thấy áo dính máu trên tay Lâm Thừa Viễn thì tim giật thót, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh, hỏi anh.
“Khuya hôm qua bên Triệu tiếp nhận một cô gái, lúc đến thì tình trạng có vẻ không ổn lắm, bảo tôi đến xem thế nào.”
Nghe đến đó Nhan Cửu mới thấy yên tâm hơn, cô vội gật đầu, thở phào một hơi rồi nói:
“Anh vất vả rồi.”
Lâm Thừa Viễn lắc đầu, chào tạm biệt Nhan Cửu rồi đi về Cục cảnh sát điều tra thông tin.
Nghe nói Triệu Tế Thành ở trong phòng EICU với bệnh nhân nên Nhan Cửu liền sang đó, cách hai lần cửa, cô cũng không nhìn rõ bên trong, đành chờ trước cửa, thầm nghĩ anh lại một đêm không ngủ, cứ thế này thì sức khỏe sẽ không chịu nổi, đang nghĩ đến đó thì cửa đột ngột mở ra.
Triệu Tế Thành hai mắt hằn tia máu trông có vẻ mệt mỏi, một đêm thức trắng lại gặp phải bệnh nhân đáng thương như vậy, đúng là khiến anh hiếm khi thấy mệt mỏi lạ lùng.
Sau đó anh trông thấy Nhan Cửu.
Vẻ mặt lo âu đứng đó.
Không cần hỏi cũng biết, cô đang chờ anh.
Nhan Cửu nhìn thấy anh, trong tích tắc chạy lên ôm chặt lấy anh.
Đầu cô vùi vào ngực anh, cánh tay ôm chặt lấy eo anh, hương thơm thoang thoảng trên tóc phớt qua mũi anh, cùng một vẻ tĩnh lặng hòa lẫn vào ban mai.
Triệu Tế Thành giờ phút này không muốn nói gì, nhưng anh cảm thấy hôm nay đã đủ rồi, không cần ôm ấp triền miên, cũng không cần nói những câu đại loại em nhớ anh, anh nhớ em làm gì nữa.
Anh không rõ lúc nào thì anh sẽ cần cô nhất, nhưng anh biết, từ sau khi có được cô, mỗi lần cảm thấy mệt mỏi như lúc này, anh sẽ yếu đuối hơn trước một chút.
Trước kia thay phiên nhau trực, cấp cứu hay đón bệnh nhân mới, đều là một mình anh, sau khi đến khoa cấp cứu, lượng công việc tăng gấp mấy lần, ban đầu anh cũng chưa bao giờ oán trách một lời.
Nhưng bây giờ, những thứ anh muốn đã nhiều hơn rồi.
Ban nãy anh ở bên trong, lúc rảnh rỗi duy nhất chính là tự nhủ sau khi ra ngoài sẽ nhắc nhở Nhan Cửu chú ý an toàn, anh nhìn dáng vẻ tội nghiệp kia của cô gái sẽ bắt đầu ngẫm nghĩ xem cô gái ấy là báu vật trong tim ai.
Trước kia anh chưa từng cảm tính như vậy, cũng có người từng nói anh lý trí đến mức như thể chuyện sống chết chẳng liên quan chút nào đến anh.
Thậm chí anh không nói rõ được điều đó là tốt hay xấu, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Cửu lúc nãy, hình như anh đã có được đáp án.
Đó không phải là yếu đuối gì cả, cũng không phải cái gọi là tình cảm lấn át lý trí.
Đó chỉ là anh càng thêm thấu hiểu tại sao phải cố gắng cứu người mà thôi.
“Về nhà không?” Nhan Cửu khẽ hỏi.
Triệu Tế Thành cười, đưa tay xoa đầu cô rồi nói:
“Em dậy sớm quá, chính là đến để đón anh à?”
Nhan Cửu lắc đầu, đang định nói thật thì nghĩ lại, thấy chẳng có nghĩa lý gì, thế là cô cười bảo:
“Phải, muốn cùng anh ăn sáng.”
Dù sao có lẽ bắt đầu từ mai, trong một quãng thời gian sẽ không thể cùng nhau ăn trưa rồi.
Triệu Tế Thành tuy muốn đi nhưng bệnh nhân kia bắt buộc anh phải quan sát để ý, ngoài nhiệm vụ mà Lâm Thừa Viễn nói với anh, cũng là cảm giác trách nhiệm trong anh nữa.
Anh sợ khi cô gái tỉnh lại không chấp nhận được sự thật này, nên muốn trước khi lắng nghe quyết định của cô ta, tạm thời giữ bí mật chuyện này, có nghĩa là rất nhiều việc anh phải giám sát kỹ.
Nhưng lại cảm thấy hơi có lỗi với Nhan Cửu.
Anh biết hôm nay cô đến chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn ăn sáng, Nhan Cửu là một cô gái khá nội tâm, có nhớ anh thì cũng không nói ra, cô sẽ dùng câu “muốn ăn cơm chung” để thay thế.
Thấy Triệu Tế Thành lộ vẻ khó xử, Nhan Cửu nói ngay:
“Gần đây em nhìn thấy ngoài kia mới mở một quán ăn sáng! Em mua về đợi lát nữa chúng ta ăn ở văn phòng nhé!”
Cô không muốn khiến anh khó xử, đây là cách thỏa hiệp tốt nhất.
“Ừ… em chịu khó nhé.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói.
Nhan Cửu vừa rời đi, thì Triệu Tế Thành vừa lấy điện thoại trong tủ đồ ra, nó đã rung lên bần bật.
“Alo, sao rồi?”
Giọng Lâm Thừa Viễn ở bên kia nghe có vẻ rất trầm tĩnh.
“Tế Thành, chúng tôi đã điều tra được thông tin về thân phận cô gái đó rồi.”
“Ừ.”
Triệu Tế Thành cầm điện thoại, lặng lẽ đứng im.
Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh đứng phắt dậy, hai người vội chạy tới đỡ cô gái lên, lúc này có người nhà bệnh nhân đã tỉnh, cũng vây quanh dòm ngó, để duy trì trật tự, Triệu Tế Thành bảo Đoàn Thanh:
“Đẩy xe lăn tới, xem xem ở cửa có y tá nào đang trực, gọi vào đây.”
Đoàn Thanh vâng dạ lia lịa, Triệu Tế Thành dìu cô gái ngồi vào lòng anh, nhiệt độ cơ thể cô gái rất thấp, trán lại rất nóng, anh cau mày, vội gọi người lấy áo blouse để đắp lên người cô ta trước.
Bên má trái của cô ta dường như còn bị đánh và chà xát mạnh, sau gáy còn bị chảy máu, gò má trái bầm tím một mảng lớn, còn có vết thương đang rỉ máu, má phải thì khá hơn, nhưng cũng sưng đỏ rõ ràng, khóe môi cô ta cũng có vết máu, nhưng lúc này cô ta đã ngất đi, Triệu Tế Thành đang đỡ cô ta cũng không cách nào vạch miệng ra xem được, nhưng trong lòng anh thì một đáp án đang gào thét chứng minh.
“Bác sĩ Triệu, có cắt quần áo ra không?”
Giọng y tá vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, họ cùng di chuyển cô gái đến giường bệnh, đồng thời kéo tấm màn xung quanh lại.
“Ừ.”
Kết quả, không nằm ngoài dự đoán, quần áo cắt ra trong tích tắc, y tá bịt miệng hít một hơi, thần sắc Triệu Tế Thành càng thêm nghiêm túc, đầu tiên anh liếc nhìn cô gái đang hôn mê bất tỉnh kia, sau đó ánh mắt anh chạm vào mắt Đoàn Thanh.
Vẻ mặt Đoàn Thanh cũng không khá hơn, cô gái này trông còn rất trẻ, nhưng vết thương toàn thân vẫn còn vết máu chưa được rửa sạch, một dung mạo vốn dĩ xinh đẹp yêu kiều cũng vì sưng húp lên mà không nhìn rõ. Ban nãy cô ta mơ mơ màng màng tỉnh lại một chút, nhìn thấy có bác sĩ đứng cạnh thì không nói gì mà lại ngất đi, nhưng lần này tay cô ta lại túm chặt vạt áo của sư phụ Triệu Tế Thành.
Triệu Tế Thành cúi xuống nhìn cô gái đang túm chặt vạt áo blouse trắng của mình, sau đó nói:
“Huyết áp bao nhiêu?”
“80/60.”
“Hô hấp không đều, đồng tử giãn một bên, chuẩn bị đến khoa X-quang đi.”
Đoàn Thanh làm theo hướng dẫn chuẩn bị hành động, trước khi đi nói một câu:
“Vâng, nhưng mà… sư phụ, có báo cảnh sát không?”
Triệu Tế Thành vốn định kéo vạt áo ra, nhưng sau khi thấy vô dụng thì cởi áo blouse ra, lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa nói với Đoàn Thanh:
“Kiểm tra điểm xuất huyết trước, cầm máu lại, những chuyện còn lại… để tôi liên hệ.”
Lúc này, Triệu Tế Thành vẫn chưa biết…
Hôm đó, vào khoảnh khắc này, câu nói ấy sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh.
……
Lâm Thừa Viễn nhận được điện thoại của Triệu Tế Thành vào bốn giờ sáng, anh ta vốn định than vãn một câu ai lại làm phiền lúc người ta đang ngủ say thế này, mới nhìn thấy Triệu Tế Thành thì lập tức tỉnh táo ngay.
Anh ta đưa tay bóp sống mũi, lại ho khẽ một tiếng, sau đó nói tiếp:
“Alo? Chuyện gì thế?”
Nghe bên kia nói, vẻ mặt Lâm Thừa Viễn cũng nghiêm túc hẳn, anh ta trầm ngâm một lúc rồi lập tức nói:
“Được, tôi sẽ tới ngay. Ừ, một mình tôi.”
……
Khi Nhan Cửu nghe được chuyện này thì đã là sáu rưỡi sáng.
Cô không hiểu tại sao mình lại đột nhiên thức dậy sớm như vậy, mơ thấy ác mộng, thấy Triệu Tế Thành gặp tai nạn, cô thoát ra khỏi giấc mơ mà vô cùng sợ hãi, thậm chí khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ. Thế là nhanh chóng thay đồ, định gõ cửa nhà anh, nhưng sau mấy lần thì không thấy ai ra mở cửa, cô liền trở nên hoảng loạn.
Vì Triệu Tế Thành thường ngày dậy lúc sáu rưỡi, một thói quen bất di bất dịch, cho nên trừ phi tối qua anh không về nhà, nếu không sẽ không thể xảy ra tình huống gõ cửa mà không ai mở.
Thế là cô liền gọi điện cho anh.
Không ai nghe.
Nhan Cửu tự nhủ đừng nghĩ nhiều, nhưng ban nãy giấc mơ đó quá chân thực, đến mức cô thật sự thấy sợ hãi, nếu nói rằng những trải nghiệm trong quá khứ vẫn còn gây ra ảnh hưởng với bạn, thì nỗi lo lắng thấp thỏm này tuyệt đối là một trong số đó.
Gọi điện cho Đoàn Thanh nhưng cũng không nghe máy, cô cũng không muốn thực hiện liên hoàn “call” đoạt mạng nữa, thu dọn đơn giản rồi lao thẳng đến bệnh viện.
……
“Đồ tùy thân là một chiếc váy trắng và giày thể thao, chứng minh nhân dân hay điện thoại gì đó đều không có.”
Y tá giao một chiếc túi trong suốt cho Lâm Thừa Viễn, bên trong là chiếc váy trắng dính máu đã bị cắt thành hai nửa, nhưng để xác định xem có phải là cưỡng gian hay không thì anh phải cầm món đồ này đi kiểm tra.
Cô gái đã làm phẫu thuật, tìm ra điểm xuất huyết, não bộ bị va đập nhiều lần nhưng mạng vẫn khá lớn, tiếp đó chỉ cần vượt qua 72 giờ thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng gì lớn. Nhưng trước 72 giờ này thì cũng sẽ không suôn sẻ gì cho lắm.
Khi điều trị những chấn thương do bị c.ưỡng hiếp, đó đều là một việc khiến người ta thấy bất nhẫn.
Bây giờ cô gái còn chưa tỉnh, Lâm Thừa Viễn chỉ có thể bảo người trong ngành đến chỗ Triệu Tế Thành thu thập chứng cứ còn sót lại trước khi tiến hành phẫu thuật.
Anh ta phải điều tra rõ thân phận của người bị hại trước đã, thế là đến lấy quần áo và những thứ đồ khác, đang định cầm đi thì nhìn thấy một cô gái từ ngoài cổng chạy vào.
“Nhan Cửu?”
“Cảnh sát Lâm?”
“Không xảy ra chuyện gì chứ ạ?” Cô lại gần, nhìn thấy áo dính máu trên tay Lâm Thừa Viễn thì tim giật thót, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh, hỏi anh.
“Khuya hôm qua bên Triệu tiếp nhận một cô gái, lúc đến thì tình trạng có vẻ không ổn lắm, bảo tôi đến xem thế nào.”
Nghe đến đó Nhan Cửu mới thấy yên tâm hơn, cô vội gật đầu, thở phào một hơi rồi nói:
“Anh vất vả rồi.”
Lâm Thừa Viễn lắc đầu, chào tạm biệt Nhan Cửu rồi đi về Cục cảnh sát điều tra thông tin.
Nghe nói Triệu Tế Thành ở trong phòng EICU với bệnh nhân nên Nhan Cửu liền sang đó, cách hai lần cửa, cô cũng không nhìn rõ bên trong, đành chờ trước cửa, thầm nghĩ anh lại một đêm không ngủ, cứ thế này thì sức khỏe sẽ không chịu nổi, đang nghĩ đến đó thì cửa đột ngột mở ra.
Triệu Tế Thành hai mắt hằn tia máu trông có vẻ mệt mỏi, một đêm thức trắng lại gặp phải bệnh nhân đáng thương như vậy, đúng là khiến anh hiếm khi thấy mệt mỏi lạ lùng.
Sau đó anh trông thấy Nhan Cửu.
Vẻ mặt lo âu đứng đó.
Không cần hỏi cũng biết, cô đang chờ anh.
Nhan Cửu nhìn thấy anh, trong tích tắc chạy lên ôm chặt lấy anh.
Đầu cô vùi vào ngực anh, cánh tay ôm chặt lấy eo anh, hương thơm thoang thoảng trên tóc phớt qua mũi anh, cùng một vẻ tĩnh lặng hòa lẫn vào ban mai.
Triệu Tế Thành giờ phút này không muốn nói gì, nhưng anh cảm thấy hôm nay đã đủ rồi, không cần ôm ấp triền miên, cũng không cần nói những câu đại loại em nhớ anh, anh nhớ em làm gì nữa.
Anh không rõ lúc nào thì anh sẽ cần cô nhất, nhưng anh biết, từ sau khi có được cô, mỗi lần cảm thấy mệt mỏi như lúc này, anh sẽ yếu đuối hơn trước một chút.
Trước kia thay phiên nhau trực, cấp cứu hay đón bệnh nhân mới, đều là một mình anh, sau khi đến khoa cấp cứu, lượng công việc tăng gấp mấy lần, ban đầu anh cũng chưa bao giờ oán trách một lời.
Nhưng bây giờ, những thứ anh muốn đã nhiều hơn rồi.
Ban nãy anh ở bên trong, lúc rảnh rỗi duy nhất chính là tự nhủ sau khi ra ngoài sẽ nhắc nhở Nhan Cửu chú ý an toàn, anh nhìn dáng vẻ tội nghiệp kia của cô gái sẽ bắt đầu ngẫm nghĩ xem cô gái ấy là báu vật trong tim ai.
Trước kia anh chưa từng cảm tính như vậy, cũng có người từng nói anh lý trí đến mức như thể chuyện sống chết chẳng liên quan chút nào đến anh.
Thậm chí anh không nói rõ được điều đó là tốt hay xấu, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Cửu lúc nãy, hình như anh đã có được đáp án.
Đó không phải là yếu đuối gì cả, cũng không phải cái gọi là tình cảm lấn át lý trí.
Đó chỉ là anh càng thêm thấu hiểu tại sao phải cố gắng cứu người mà thôi.
“Về nhà không?” Nhan Cửu khẽ hỏi.
Triệu Tế Thành cười, đưa tay xoa đầu cô rồi nói:
“Em dậy sớm quá, chính là đến để đón anh à?”
Nhan Cửu lắc đầu, đang định nói thật thì nghĩ lại, thấy chẳng có nghĩa lý gì, thế là cô cười bảo:
“Phải, muốn cùng anh ăn sáng.”
Dù sao có lẽ bắt đầu từ mai, trong một quãng thời gian sẽ không thể cùng nhau ăn trưa rồi.
Triệu Tế Thành tuy muốn đi nhưng bệnh nhân kia bắt buộc anh phải quan sát để ý, ngoài nhiệm vụ mà Lâm Thừa Viễn nói với anh, cũng là cảm giác trách nhiệm trong anh nữa.
Anh sợ khi cô gái tỉnh lại không chấp nhận được sự thật này, nên muốn trước khi lắng nghe quyết định của cô ta, tạm thời giữ bí mật chuyện này, có nghĩa là rất nhiều việc anh phải giám sát kỹ.
Nhưng lại cảm thấy hơi có lỗi với Nhan Cửu.
Anh biết hôm nay cô đến chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn ăn sáng, Nhan Cửu là một cô gái khá nội tâm, có nhớ anh thì cũng không nói ra, cô sẽ dùng câu “muốn ăn cơm chung” để thay thế.
Thấy Triệu Tế Thành lộ vẻ khó xử, Nhan Cửu nói ngay:
“Gần đây em nhìn thấy ngoài kia mới mở một quán ăn sáng! Em mua về đợi lát nữa chúng ta ăn ở văn phòng nhé!”
Cô không muốn khiến anh khó xử, đây là cách thỏa hiệp tốt nhất.
“Ừ… em chịu khó nhé.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói.
Nhan Cửu vừa rời đi, thì Triệu Tế Thành vừa lấy điện thoại trong tủ đồ ra, nó đã rung lên bần bật.
“Alo, sao rồi?”
Giọng Lâm Thừa Viễn ở bên kia nghe có vẻ rất trầm tĩnh.
“Tế Thành, chúng tôi đã điều tra được thông tin về thân phận cô gái đó rồi.”
“Ừ.”
Triệu Tế Thành cầm điện thoại, lặng lẽ đứng im.