Sớm Muộn Gì Anh Cũng Là Của Em
Chương 42: Tâm ý cuồn cuộn nóng bỏng
Sân thượng bệnh viện.
Đoàn Thanh đã cởi áo blouse trắng từ lâu, mang một lốc bia tự mua và rượu vang lên trên, vì anh ta không muốn Nhan Cửu uống nhiều nên không mang ly theo, chỉ cầm một chiếc ly giấy, ngồi chờ cô ở băng ghế dài trên thảm cỏ mới lót.
Ha ha, nói ra thì bệnh viện cũng có nhân tính, biết bác sĩ họ rảnh rỗi sẽ thích lên đây hóng gió hút thuốc gì đó, nên quyết định cải tạo lại mái nhà, dựng lan can rào xung quanh lại, lót thêm thảm cỏ nhân tạo, còn cả bàn ghế cho mọi người nghỉ ngơi.
Bệnh viện số 4 ở trung tâm thành phố, sự phồn hoa của thành phố B càng hiện rõ nét đẹp lung linh của nó khi màn đêm buông xuống.
Anh ta bật nắp một lon bia, đang định uống thì nghe sau lưng vang lên một giọng nói, có lẽ do gió đêm mát lạnh mà giọng nói ấy trở nên vô cùng trong trẻo:
“Sao cậu không đợi tôi chứ?”
Nói xong một bóng người luồn đến ngồi sát bên, Nhan Cửu giơ tay buộc gọn tóc, cầm một lon bia lên, vội vàng bật nắp để cụng lon với anh ta, rồi nói:
“Cạn ly! Cho tình yêu vừa chết đi!”
Đoàn Thanh liếc xéo cô, cười nói:
“Cô đang nói lời thoại trong phim đó hả.”
Nhan Cửu đã bắt đầu uống, thực ra cô không thích mùi vị của bia cho lắm, quá nhiều men, mỗi lần uống cứ cảm thấy dạ dày c.ăng trướng, nhưng tối nay cô cũng cần tạm thời chạy trốn một số thứ.
Chẳng ngờ bắt đầu rồi, lại không thể kiềm chế.
……
Cô không ngờ Đoàn Thanh uống ba vòng thì mở luôn chai rượu vang ra uống.
Trên sân thượng, gió đêm vẫn khiến cô hơi tỉnh lại, nhưng đã chếnh choáng say nên cảm thấy hơi buồn ngủ, cũng không kìm nén được, vốn chỉ muốn lấy ly giấy ra nếm thử xem rượu vang có ngon không, xem thử mối tình đơn phương này của mình kết thúc có ngọt ngào không, ngờ đâu bia và rượu trộn lẫn lại uống càng khiến người ta không tỉnh táo nổi.
Cô lắc lư đầu, nhìn Đoàn Thanh không rõ đã nằm lăn xuống cạnh băng ghế dài từ lúc nào, cười hi hi chỉ vào anh ta rồi nói:
“Sao cậu lại nằm bệt xuống đó rồi? Nằm đó làm sao ngắm sao… sao trên trời chứ!”
“Tim tôi đau, khó chịu, tuy rằng cô ta cắm sừng tôi, không tốt với tôi, nhưng… nhưng hôm nay nhìn thấy cô ta mặc váy cưới, tôi liền nhớ… nhớ lại lúc đầu hai đứa tôi tốt nghiệp đại học xong, có lần đi ngang tiệm váy cưới, cô ta khen đẹp, tôi đáp sau này có tiền rồi sẽ mua cho cô ta mặc.”
Giọng Đoàn Thanh văng vẳng mơ hồ, Nhan Cửu nghe mà xót xa, nhưng cô uống nhiều nên lưỡi cứ nhíu lại, trong đầu chỉ toàn là những câu thơ và danh ngôn kinh điển từng đọc qua, cũng không an ủi nổi, chỉ có thể lắng nghe anh ta nói tiếp:
“Ban đầu khi tôi chưa có gì, cảm giác bản thân còn có tình yêu, bây giờ thì xem như cái gì cũng có, kết quả là tình yêu đã rời bỏ tôi rồi, cô nói xem thế này là sao?”
Đoàn Thanh tức giận đấm xuống đất, dáng vẻ như một con cá nóc vậy, Nhan Cửu bị bộ dạng đó chọc cười, nhưng lại muốn an ủi anh ta nên cũng từ băng ghế nhảy xuống, ngoan ngoãn ôm chân ngồi cạnh, nói:
“Thế thì ít nhất tôi còn từng có được. Cậu nhìn tôi đi, ha ha ha ha, người đàn ông tôi thích đều không thích tôi, bên cạnh tôi mãi mãi có người xuất sắc hơn tôi gấp trăm ngàn lần, tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây…”
Trong mơ hồ, người mà cô nhắc đến Tô Gia Hành và Nhan Lạc, nhưng người hiện ra trước mắt không phải họ, cô không ngồi xổm nổi nữa nên mặc kệ tất cả, ngồi bệt xuống đất, ngắm bầu trời sao, vỗ vỗ lưng Đoàn Thanh, thấy anh ta nằm bẹp không có phản ứng thì rất sảng khoái:
“Cái cô gái đó! Không xứng với cậu! Cậu có thể tìm được người tốt hơn! Ha ha ha.”
Đoàn Thanh uống say khướt, sắp ngủ gục mất, nghe lời Nhan Cửu nói thì cũng ừ bừa một tiếng, không trả lời thêm. Nhan Cửu cũng không quan tâm, nói tiếp:
“Không giống như tôi, tôi cảm thấy anh ấy rất tốt, tôi không nỡ… không nỡ… tuy người ta xuất sắc hơn tôi, trông xứng đôi với anh ấy hơn tôi, nhưng hình như tôi không thể dễ dàng buông tay được, lần này có gì đó khác lắm, hình như tôi rất quan tâm..."
Chính cô cũng không rõ mình đang nói gì, mãi không nghe ai trả lời nhưng lại nghe thấy một tiếng thở dài ở đâu đó. Cô quay đầu sang thấy Đoàn Thanh nằm ngủ dưới đất, vẫn biết là không được như vậy nên run rẩy đứng lên, cởi áo khoác ra đắp lên người anh ta, sau đó đi gọi người đón anh ta xuống.
Nhưng tay chân cô không nghe lời, cuối cùng vừa cởi áo khoác vừa đứng dậy, đầu gối run lẩy bẩy, cảm thấy có thể sẽ ngất xỉu đến nơi rồi.
Một cơn gió thổi tới, thực ra cũng không mạnh lắm nhưng Nhan Cửu bỗng liêu xiêu, đổ gục xuống tấm đệm thịt là Đoàn Thanh…
Bỗng, một đôi tay mạnh mẽ từ sau lưng đỡ lấy cánh tay cô, giống như người lớn bế trẻ con vậy, đặt cô ngồi xuống băng ghế dài.
Nhan Cửu đờ đẫn nhìn người ấy đang từ từ quỳ xuống, đưa tay vỗ vỗ má cô, một câu nói ngắn gọn “tỉnh lại” quen thuộc nhưng lại như đang mơ, bóng người trước mắt cô lay lắc, không nhìn rõ được.
Sau đó, cô lắc lắc đầu, gắng sức nhìn kỹ, là Triệu Tế Thành.
Hàng lông mày rất đẹp của anh lúc này nhíu lại, nhìn cô, đôi mắt lo lắng nhưng lại có vẻ tức giận, anh liếc nhìn Đoàn Thanh gục bên cạnh, và áo khoác Nhan Cửu đã cởi ra một nửa, đưa tay khép lại vạt áo cho cô, sau đó đứng dậy, ném áo khoác của Đoàn Thanh mà anh cầm theo lên người anh ta. Tiếp đó cởi áo blouse trắng của anh mặc vào cho Nhan Cửu, vừa mặc vừa nhíu mày nói:
“Buổi tối lạnh, còn ở trên sân thượng hóng gió uống rượu, cậu ta khỏe mạnh thì không sợ, còn cô có được không? Mà cũng quấy phá theo?”
Nhan Cửu như bị chữ “quấy phá” nhấn mạnh mà giật mình, run lên, yếu ớt nhìn anh rồi bĩu môi, cúi đầu nói:
“Tôi sai rồi.”
Triệu Tế Thành tưởng cô uống không nhiều, vẫn tỉnh táo nên sắc mặt dịu lại, cài nút áo blouse cho cô, thầm nghĩ cũng may ban nãy có người lên đây nhìn thấy hai người họ đang uống bia mới báo anh biết, bằng không thì chẳng rõ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đúng lúc này, Đoàn Thanh như nghe thấy giọng của sư phụ, mở một mắt ra, ngoẹo đầu nhìn ngó, phát hiện đúng là anh đang đứng trước mặt Nhan Cửu thì sợ đến mức tỉnh hơn nửa, suýt thì cắn phải lưỡi, vội vàng bò dậy, tay chống đất, cũng mặc kệ trên mặt còn dính cỏ, nói lắp bắp:
“Sư… sư phụ, sao anh tới đây!”
“Cậu còn mặt mũi mà hỏi à?”
Giọng Triệu Tế Thành bỗng trở nên nghiêm khắc, trong ánh mắt lạnh như băng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, bắt đầu trách móc:
“Uống say trên đường không tới một đêm là có thể lạnh cóng mà chết, hai người có từng điều trị bệnh án đó chưa? Một chai rượu vang, bia thì không đếm xuể, ngày mai cậu còn đi làm không? Không cần sức khỏe hả? Không kiểm soát được thì đừng mạo hiểm, cô ấy không hiểu chuyện chẳng lẽ cậu cũng vậy?”
Quay lại nhìn Nhan Cửu đang ngồi, lúc này đã dựa vào cánh tay anh, mắt nhắm lại ngủ thiếp đi mất, Triệu Tế Thành dừng lại. Đoàn Thanh không biết là hiểu hay là sợ đến phát run, xoa xoa cánh tay rồi lại xoa xoa mặt, đang định nói câu “em sai rồi” thì bị trừng mắt một cái. Sau đó Triệu Tế Thành hất cằm ra hiệu về phía lối đi xuống, bảo anh ta mau về đi, Đoàn Thanh biết về sẽ bị ăn mắng nhưng bây giờ thực sự quá buồn ngủ, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, thế là đổ ập xuống băng ghế ngủ khò khò.
Triệu Tế Thành đành bó tay với anh ta, đành chuẩn bị gọi Nhan Cửu xuống dưới trước, nhưng cô níu cánh tay anh không buông, miệng đang lẩm bẩm gì không biết, thế là anh ngồi xuống cạnh cô, đang định rút tay ra thì lại thấy cô từ từ mở mắt.
Chạm vào ánh mắt anh.
Triệu Tế Thành cảm thấy hơi thở của anh như ngưng đọng, anh khựng lại, nhìn Nhan Cửu đang chăm chú nhìn mình, giọng anh dịu lại như đang thương lượng với cô:
“Xuống dưới nhé, ở dưới ấm hơn.”
Dáng vẻ Nhan Cửu lúc này thực sự không rõ là đang say hay đang tỉnh, hoàn toàn khác với bộ dạng uống say rồi quậy phá lúc trước, cô chỉ yên lặng nhìn anh, rồi len lén chớp mắt.
Triệu Tế Thành bị cô nhìn đến mức tai nóng lên, vội nhìn đi nơi khác, cảm giác cô đang say rồi. Vừa định cưỡng ép cô đi xuống lầu thì bỗng dưng bị cô giữ lấy mặt, sau đó bị cưỡng ép phải nhìn thẳng vào mắt cô.
“Cô… cô muốn làm gì?”
Anh lắp ba lắp bắp, nhất thời không hất ra mà để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Nhan Cửu thoáng cái đã chồm sát lại gần anh, hơi thở vương vít men rượu khẽ phả vào mặt anh, khiến tai Triệu Tế Thành càng lúc càng nóng lên. Anh định lùi ra sau thì thấy Nhan Cửu không tiến lên nữa, mà đôi môi mấp máy rồi nói với vẻ đứng đắn:
“Anh có biết không, Mikhail Lermontov có một bài thơ, như thế này, ‘Một con thuyền cô độc trôi trên biển cả, nó không tìm kiếm hạnh phúc, cũng không trốn tránh hạnh phúc, nó chỉ trôi về phía trước, dưới nó là biển cả xanh ngọc trầm lặng, còn trên đỉnh đầu là ánh nắng vàng rực rỡ’.”
Triệu Tế Thành ngẩn người, anh từng nghe, nhưng anh không biết là lúc này rồi sao Nhan Cửu lại nói đến bài thơ đó?
“Anh cảm thấy… hê hê, anh và tôi có giống con thuyền đó không!”
Được rồi, cô say rồi.
Triệu Tế Thành đỡ trán, cô đang say rượu kiểu gì mới mẻ vậy, bắt đầu đọc thuộc lòng những bài thơ và câu nói kinh điển?
Lại nói nhảm thêm vài câu, sau đó cô bỗng lớn tiếng:
“A! Hiện thân của những ảo ảnh đó, chẳng qua là suy nghĩ ngu ngốc trong mơ thôi, một tình tiết nhảm nhí như vậy, đúng thật là một sự hoang đường bất lực như giấc mơ vậy!”
Nhan Cửu không biết thế nào lại đọc bài “Giấc mộng đêm hè”, rồi “vụt” một cái đứng phắt dậy, nhưng vì chân nhũn ra lại ngồi bệt xuống ghế. Cô kéo Triệu Tế Thành đang định đứng dậy đỡ lấy cô, đầu dựa vào vai anh, cuối cùng không quấy phá nữa.
Cô không phân biệt rõ đây là hiện thực hay giấc mơ, cảm thấy bản thân hoang đường đến nực cười, nhưng khoảnh khắc dựa vào anh, trong lòng bỗng thấy chân thực và yên tĩnh lạ thường.
“Ngắm sao với tôi đi.”
Triệu Tế Thành nhìn lên bầu trời sao, làm sao thấy rõ được vì đèn thành phố quá sáng, chỉ có lác đác vài ngôi sao tỏa sáng yếu ớt. Anh đang định từ chối rồi đưa cô xuống dưới để phòng bị cảm lạnh, nhưng bỗng nhìn thấy vẻ chân thành trong mắt Nhan Cửu, cô cứ thể ngẩng đầu, không chút tạp niệm, dựa vào anh mà ngắm sao.
Anh không nói gì nữa, chỉ một ánh mắt đó như thoáng chốc chìm đắm vào nó, mái tóc cô bị gió đêm cuốn lên, thi thoảng phất qua gương mặt càng trắng mịn hơn dưới màu đỏ hồng của men rượu, dường như cô đang cố gắng nhìn thật kỹ, cũng không nói gì nữa, cứ cố chấp và bướng bỉnh ngước lên nhìn trời.
Còn đôi mắt Triệu Tế Thành đang nhìn cô, tư duy cũng dần dần bay đi thật xa.
Dường như trong khoảnh khắc này, cuộc đời của anh đã đủ đầy rồi, anh không muốn đi đâu cả, mà hình như nơi đâu cũng muốn đi.
Bên dưới kia là con phố đêm rực rỡ phồn hoa và hương vị tiền bạc của nhân gian, bên trên là những ngôi sao có lẽ đã tồn tại hàng ngàn hàng vạn năm, còn giữa trời và đất là họ.
Vẻ mặt chân thành này của cô khiến anh bất giác bắt đầu có rất nhiều rất nhiều điều tưởng tượng.
Anh muốn đưa cô đến thảo nguyên Phi Châu ngắm ánh vàng rực rỡ của tia nắng đầu tiên buổi sớm mai, và màu trong suốt của giọt sương mai đầu tiên còn đọng trên chóp mũi con hươu cao cổ.
Anh muốn đưa cô đến Bắc Cực ngắm sao, xem những con cáo tuyết vùi đầu vào đống tuyết trắng.
Ngắm nhìn khoảng cách ngột ngạt giữa những tòa nhà cao tầng ở New York và những tham vọng cùng nỗ lực ghi rõ trên khuôn mặt của những người qua đường.
Đến Nhật Bản, ngắm cô cười dưới tán hoa anh đào, đến đường Lombard ở San Francisco để ngắm cô thở hổn hển vì cảnh đẹp trước mắt mà quên hết mọi thứ để trèo lên trên cao.
Ngắm khoảnh khắc im lặng quyến luyến khi những đôi tình nhân hôn nhau đắm đuối dưới chân tháp Eiffel, ngắm máy bay của đảo Iceland lao qua làn sương mù, bay vút lên bầu trời bao la.
Muốn nắm lấy tay cô, đi dạo ở siêu thị nhỏ trước cổng tiểu khu, cho dù chỉ mua một chai nước hai tệ, giúp cô vặn nắp chai nước, sau đó cùng đi trên những con ngõ nhỏ vào buổi hoàng hôn để hóng gió, ngắm những đứa trẻ tan học về với balo đeo lệch trên vai, chạy về phía những người lớn tóc đã hoa râm.
Muốn nói cho cô biết hôm nay đã gặp những bệnh nhân và bệnh tình thế nào, muốn nghe cô kể về những niềm vui khi tưởng tượng được trong lúc sáng tác kịch bản, muốn nói cô biết những nỗi niềm bất lực từ sau khi theo ngành y, muốn nghe cô kể về sự thật đằng sau những lời văn bóng bẩy kia.
Từ lớn đến nhỏ, từ mặt đất này đến chân trời ấy.
Để ngắm nhìn sông núi xa rộng, thưởng thức năm tháng như khúc ca.
Trái tim anh rơi vào thế giới phàm trần, trầm luân, thăng trầm, ghen tị, đố kỵ, hụt hẫng, vui sướng, mọi cảm xúc hòa lẫn vào nhau khiến anh ngơ ngẩn. Anh nhìn vào mắt cô, giống như trên thế giới này, trong mắt anh, sẽ không có cảnh sắc nào đẹp hơn thế nữa.
Không nỡ rời mắt, không nỡ buông tay, cảm giác này khiến anh mất đi kiểm soát, mất đi bình tĩnh, mất đi phán đoán và cũng mất cả năng lực trốn tránh.
Vào giờ phút này, cuối cùng Triệu Tế Thành đã ý thức được…
Cảm giác nóng bỏng cuồn cuộn này,
Là tình yêu.
Đoàn Thanh đã cởi áo blouse trắng từ lâu, mang một lốc bia tự mua và rượu vang lên trên, vì anh ta không muốn Nhan Cửu uống nhiều nên không mang ly theo, chỉ cầm một chiếc ly giấy, ngồi chờ cô ở băng ghế dài trên thảm cỏ mới lót.
Ha ha, nói ra thì bệnh viện cũng có nhân tính, biết bác sĩ họ rảnh rỗi sẽ thích lên đây hóng gió hút thuốc gì đó, nên quyết định cải tạo lại mái nhà, dựng lan can rào xung quanh lại, lót thêm thảm cỏ nhân tạo, còn cả bàn ghế cho mọi người nghỉ ngơi.
Bệnh viện số 4 ở trung tâm thành phố, sự phồn hoa của thành phố B càng hiện rõ nét đẹp lung linh của nó khi màn đêm buông xuống.
Anh ta bật nắp một lon bia, đang định uống thì nghe sau lưng vang lên một giọng nói, có lẽ do gió đêm mát lạnh mà giọng nói ấy trở nên vô cùng trong trẻo:
“Sao cậu không đợi tôi chứ?”
Nói xong một bóng người luồn đến ngồi sát bên, Nhan Cửu giơ tay buộc gọn tóc, cầm một lon bia lên, vội vàng bật nắp để cụng lon với anh ta, rồi nói:
“Cạn ly! Cho tình yêu vừa chết đi!”
Đoàn Thanh liếc xéo cô, cười nói:
“Cô đang nói lời thoại trong phim đó hả.”
Nhan Cửu đã bắt đầu uống, thực ra cô không thích mùi vị của bia cho lắm, quá nhiều men, mỗi lần uống cứ cảm thấy dạ dày c.ăng trướng, nhưng tối nay cô cũng cần tạm thời chạy trốn một số thứ.
Chẳng ngờ bắt đầu rồi, lại không thể kiềm chế.
……
Cô không ngờ Đoàn Thanh uống ba vòng thì mở luôn chai rượu vang ra uống.
Trên sân thượng, gió đêm vẫn khiến cô hơi tỉnh lại, nhưng đã chếnh choáng say nên cảm thấy hơi buồn ngủ, cũng không kìm nén được, vốn chỉ muốn lấy ly giấy ra nếm thử xem rượu vang có ngon không, xem thử mối tình đơn phương này của mình kết thúc có ngọt ngào không, ngờ đâu bia và rượu trộn lẫn lại uống càng khiến người ta không tỉnh táo nổi.
Cô lắc lư đầu, nhìn Đoàn Thanh không rõ đã nằm lăn xuống cạnh băng ghế dài từ lúc nào, cười hi hi chỉ vào anh ta rồi nói:
“Sao cậu lại nằm bệt xuống đó rồi? Nằm đó làm sao ngắm sao… sao trên trời chứ!”
“Tim tôi đau, khó chịu, tuy rằng cô ta cắm sừng tôi, không tốt với tôi, nhưng… nhưng hôm nay nhìn thấy cô ta mặc váy cưới, tôi liền nhớ… nhớ lại lúc đầu hai đứa tôi tốt nghiệp đại học xong, có lần đi ngang tiệm váy cưới, cô ta khen đẹp, tôi đáp sau này có tiền rồi sẽ mua cho cô ta mặc.”
Giọng Đoàn Thanh văng vẳng mơ hồ, Nhan Cửu nghe mà xót xa, nhưng cô uống nhiều nên lưỡi cứ nhíu lại, trong đầu chỉ toàn là những câu thơ và danh ngôn kinh điển từng đọc qua, cũng không an ủi nổi, chỉ có thể lắng nghe anh ta nói tiếp:
“Ban đầu khi tôi chưa có gì, cảm giác bản thân còn có tình yêu, bây giờ thì xem như cái gì cũng có, kết quả là tình yêu đã rời bỏ tôi rồi, cô nói xem thế này là sao?”
Đoàn Thanh tức giận đấm xuống đất, dáng vẻ như một con cá nóc vậy, Nhan Cửu bị bộ dạng đó chọc cười, nhưng lại muốn an ủi anh ta nên cũng từ băng ghế nhảy xuống, ngoan ngoãn ôm chân ngồi cạnh, nói:
“Thế thì ít nhất tôi còn từng có được. Cậu nhìn tôi đi, ha ha ha ha, người đàn ông tôi thích đều không thích tôi, bên cạnh tôi mãi mãi có người xuất sắc hơn tôi gấp trăm ngàn lần, tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây…”
Trong mơ hồ, người mà cô nhắc đến Tô Gia Hành và Nhan Lạc, nhưng người hiện ra trước mắt không phải họ, cô không ngồi xổm nổi nữa nên mặc kệ tất cả, ngồi bệt xuống đất, ngắm bầu trời sao, vỗ vỗ lưng Đoàn Thanh, thấy anh ta nằm bẹp không có phản ứng thì rất sảng khoái:
“Cái cô gái đó! Không xứng với cậu! Cậu có thể tìm được người tốt hơn! Ha ha ha.”
Đoàn Thanh uống say khướt, sắp ngủ gục mất, nghe lời Nhan Cửu nói thì cũng ừ bừa một tiếng, không trả lời thêm. Nhan Cửu cũng không quan tâm, nói tiếp:
“Không giống như tôi, tôi cảm thấy anh ấy rất tốt, tôi không nỡ… không nỡ… tuy người ta xuất sắc hơn tôi, trông xứng đôi với anh ấy hơn tôi, nhưng hình như tôi không thể dễ dàng buông tay được, lần này có gì đó khác lắm, hình như tôi rất quan tâm..."
Chính cô cũng không rõ mình đang nói gì, mãi không nghe ai trả lời nhưng lại nghe thấy một tiếng thở dài ở đâu đó. Cô quay đầu sang thấy Đoàn Thanh nằm ngủ dưới đất, vẫn biết là không được như vậy nên run rẩy đứng lên, cởi áo khoác ra đắp lên người anh ta, sau đó đi gọi người đón anh ta xuống.
Nhưng tay chân cô không nghe lời, cuối cùng vừa cởi áo khoác vừa đứng dậy, đầu gối run lẩy bẩy, cảm thấy có thể sẽ ngất xỉu đến nơi rồi.
Một cơn gió thổi tới, thực ra cũng không mạnh lắm nhưng Nhan Cửu bỗng liêu xiêu, đổ gục xuống tấm đệm thịt là Đoàn Thanh…
Bỗng, một đôi tay mạnh mẽ từ sau lưng đỡ lấy cánh tay cô, giống như người lớn bế trẻ con vậy, đặt cô ngồi xuống băng ghế dài.
Nhan Cửu đờ đẫn nhìn người ấy đang từ từ quỳ xuống, đưa tay vỗ vỗ má cô, một câu nói ngắn gọn “tỉnh lại” quen thuộc nhưng lại như đang mơ, bóng người trước mắt cô lay lắc, không nhìn rõ được.
Sau đó, cô lắc lắc đầu, gắng sức nhìn kỹ, là Triệu Tế Thành.
Hàng lông mày rất đẹp của anh lúc này nhíu lại, nhìn cô, đôi mắt lo lắng nhưng lại có vẻ tức giận, anh liếc nhìn Đoàn Thanh gục bên cạnh, và áo khoác Nhan Cửu đã cởi ra một nửa, đưa tay khép lại vạt áo cho cô, sau đó đứng dậy, ném áo khoác của Đoàn Thanh mà anh cầm theo lên người anh ta. Tiếp đó cởi áo blouse trắng của anh mặc vào cho Nhan Cửu, vừa mặc vừa nhíu mày nói:
“Buổi tối lạnh, còn ở trên sân thượng hóng gió uống rượu, cậu ta khỏe mạnh thì không sợ, còn cô có được không? Mà cũng quấy phá theo?”
Nhan Cửu như bị chữ “quấy phá” nhấn mạnh mà giật mình, run lên, yếu ớt nhìn anh rồi bĩu môi, cúi đầu nói:
“Tôi sai rồi.”
Triệu Tế Thành tưởng cô uống không nhiều, vẫn tỉnh táo nên sắc mặt dịu lại, cài nút áo blouse cho cô, thầm nghĩ cũng may ban nãy có người lên đây nhìn thấy hai người họ đang uống bia mới báo anh biết, bằng không thì chẳng rõ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đúng lúc này, Đoàn Thanh như nghe thấy giọng của sư phụ, mở một mắt ra, ngoẹo đầu nhìn ngó, phát hiện đúng là anh đang đứng trước mặt Nhan Cửu thì sợ đến mức tỉnh hơn nửa, suýt thì cắn phải lưỡi, vội vàng bò dậy, tay chống đất, cũng mặc kệ trên mặt còn dính cỏ, nói lắp bắp:
“Sư… sư phụ, sao anh tới đây!”
“Cậu còn mặt mũi mà hỏi à?”
Giọng Triệu Tế Thành bỗng trở nên nghiêm khắc, trong ánh mắt lạnh như băng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, bắt đầu trách móc:
“Uống say trên đường không tới một đêm là có thể lạnh cóng mà chết, hai người có từng điều trị bệnh án đó chưa? Một chai rượu vang, bia thì không đếm xuể, ngày mai cậu còn đi làm không? Không cần sức khỏe hả? Không kiểm soát được thì đừng mạo hiểm, cô ấy không hiểu chuyện chẳng lẽ cậu cũng vậy?”
Quay lại nhìn Nhan Cửu đang ngồi, lúc này đã dựa vào cánh tay anh, mắt nhắm lại ngủ thiếp đi mất, Triệu Tế Thành dừng lại. Đoàn Thanh không biết là hiểu hay là sợ đến phát run, xoa xoa cánh tay rồi lại xoa xoa mặt, đang định nói câu “em sai rồi” thì bị trừng mắt một cái. Sau đó Triệu Tế Thành hất cằm ra hiệu về phía lối đi xuống, bảo anh ta mau về đi, Đoàn Thanh biết về sẽ bị ăn mắng nhưng bây giờ thực sự quá buồn ngủ, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, thế là đổ ập xuống băng ghế ngủ khò khò.
Triệu Tế Thành đành bó tay với anh ta, đành chuẩn bị gọi Nhan Cửu xuống dưới trước, nhưng cô níu cánh tay anh không buông, miệng đang lẩm bẩm gì không biết, thế là anh ngồi xuống cạnh cô, đang định rút tay ra thì lại thấy cô từ từ mở mắt.
Chạm vào ánh mắt anh.
Triệu Tế Thành cảm thấy hơi thở của anh như ngưng đọng, anh khựng lại, nhìn Nhan Cửu đang chăm chú nhìn mình, giọng anh dịu lại như đang thương lượng với cô:
“Xuống dưới nhé, ở dưới ấm hơn.”
Dáng vẻ Nhan Cửu lúc này thực sự không rõ là đang say hay đang tỉnh, hoàn toàn khác với bộ dạng uống say rồi quậy phá lúc trước, cô chỉ yên lặng nhìn anh, rồi len lén chớp mắt.
Triệu Tế Thành bị cô nhìn đến mức tai nóng lên, vội nhìn đi nơi khác, cảm giác cô đang say rồi. Vừa định cưỡng ép cô đi xuống lầu thì bỗng dưng bị cô giữ lấy mặt, sau đó bị cưỡng ép phải nhìn thẳng vào mắt cô.
“Cô… cô muốn làm gì?”
Anh lắp ba lắp bắp, nhất thời không hất ra mà để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Nhan Cửu thoáng cái đã chồm sát lại gần anh, hơi thở vương vít men rượu khẽ phả vào mặt anh, khiến tai Triệu Tế Thành càng lúc càng nóng lên. Anh định lùi ra sau thì thấy Nhan Cửu không tiến lên nữa, mà đôi môi mấp máy rồi nói với vẻ đứng đắn:
“Anh có biết không, Mikhail Lermontov có một bài thơ, như thế này, ‘Một con thuyền cô độc trôi trên biển cả, nó không tìm kiếm hạnh phúc, cũng không trốn tránh hạnh phúc, nó chỉ trôi về phía trước, dưới nó là biển cả xanh ngọc trầm lặng, còn trên đỉnh đầu là ánh nắng vàng rực rỡ’.”
Triệu Tế Thành ngẩn người, anh từng nghe, nhưng anh không biết là lúc này rồi sao Nhan Cửu lại nói đến bài thơ đó?
“Anh cảm thấy… hê hê, anh và tôi có giống con thuyền đó không!”
Được rồi, cô say rồi.
Triệu Tế Thành đỡ trán, cô đang say rượu kiểu gì mới mẻ vậy, bắt đầu đọc thuộc lòng những bài thơ và câu nói kinh điển?
Lại nói nhảm thêm vài câu, sau đó cô bỗng lớn tiếng:
“A! Hiện thân của những ảo ảnh đó, chẳng qua là suy nghĩ ngu ngốc trong mơ thôi, một tình tiết nhảm nhí như vậy, đúng thật là một sự hoang đường bất lực như giấc mơ vậy!”
Nhan Cửu không biết thế nào lại đọc bài “Giấc mộng đêm hè”, rồi “vụt” một cái đứng phắt dậy, nhưng vì chân nhũn ra lại ngồi bệt xuống ghế. Cô kéo Triệu Tế Thành đang định đứng dậy đỡ lấy cô, đầu dựa vào vai anh, cuối cùng không quấy phá nữa.
Cô không phân biệt rõ đây là hiện thực hay giấc mơ, cảm thấy bản thân hoang đường đến nực cười, nhưng khoảnh khắc dựa vào anh, trong lòng bỗng thấy chân thực và yên tĩnh lạ thường.
“Ngắm sao với tôi đi.”
Triệu Tế Thành nhìn lên bầu trời sao, làm sao thấy rõ được vì đèn thành phố quá sáng, chỉ có lác đác vài ngôi sao tỏa sáng yếu ớt. Anh đang định từ chối rồi đưa cô xuống dưới để phòng bị cảm lạnh, nhưng bỗng nhìn thấy vẻ chân thành trong mắt Nhan Cửu, cô cứ thể ngẩng đầu, không chút tạp niệm, dựa vào anh mà ngắm sao.
Anh không nói gì nữa, chỉ một ánh mắt đó như thoáng chốc chìm đắm vào nó, mái tóc cô bị gió đêm cuốn lên, thi thoảng phất qua gương mặt càng trắng mịn hơn dưới màu đỏ hồng của men rượu, dường như cô đang cố gắng nhìn thật kỹ, cũng không nói gì nữa, cứ cố chấp và bướng bỉnh ngước lên nhìn trời.
Còn đôi mắt Triệu Tế Thành đang nhìn cô, tư duy cũng dần dần bay đi thật xa.
Dường như trong khoảnh khắc này, cuộc đời của anh đã đủ đầy rồi, anh không muốn đi đâu cả, mà hình như nơi đâu cũng muốn đi.
Bên dưới kia là con phố đêm rực rỡ phồn hoa và hương vị tiền bạc của nhân gian, bên trên là những ngôi sao có lẽ đã tồn tại hàng ngàn hàng vạn năm, còn giữa trời và đất là họ.
Vẻ mặt chân thành này của cô khiến anh bất giác bắt đầu có rất nhiều rất nhiều điều tưởng tượng.
Anh muốn đưa cô đến thảo nguyên Phi Châu ngắm ánh vàng rực rỡ của tia nắng đầu tiên buổi sớm mai, và màu trong suốt của giọt sương mai đầu tiên còn đọng trên chóp mũi con hươu cao cổ.
Anh muốn đưa cô đến Bắc Cực ngắm sao, xem những con cáo tuyết vùi đầu vào đống tuyết trắng.
Ngắm nhìn khoảng cách ngột ngạt giữa những tòa nhà cao tầng ở New York và những tham vọng cùng nỗ lực ghi rõ trên khuôn mặt của những người qua đường.
Đến Nhật Bản, ngắm cô cười dưới tán hoa anh đào, đến đường Lombard ở San Francisco để ngắm cô thở hổn hển vì cảnh đẹp trước mắt mà quên hết mọi thứ để trèo lên trên cao.
Ngắm khoảnh khắc im lặng quyến luyến khi những đôi tình nhân hôn nhau đắm đuối dưới chân tháp Eiffel, ngắm máy bay của đảo Iceland lao qua làn sương mù, bay vút lên bầu trời bao la.
Muốn nắm lấy tay cô, đi dạo ở siêu thị nhỏ trước cổng tiểu khu, cho dù chỉ mua một chai nước hai tệ, giúp cô vặn nắp chai nước, sau đó cùng đi trên những con ngõ nhỏ vào buổi hoàng hôn để hóng gió, ngắm những đứa trẻ tan học về với balo đeo lệch trên vai, chạy về phía những người lớn tóc đã hoa râm.
Muốn nói cho cô biết hôm nay đã gặp những bệnh nhân và bệnh tình thế nào, muốn nghe cô kể về những niềm vui khi tưởng tượng được trong lúc sáng tác kịch bản, muốn nói cô biết những nỗi niềm bất lực từ sau khi theo ngành y, muốn nghe cô kể về sự thật đằng sau những lời văn bóng bẩy kia.
Từ lớn đến nhỏ, từ mặt đất này đến chân trời ấy.
Để ngắm nhìn sông núi xa rộng, thưởng thức năm tháng như khúc ca.
Trái tim anh rơi vào thế giới phàm trần, trầm luân, thăng trầm, ghen tị, đố kỵ, hụt hẫng, vui sướng, mọi cảm xúc hòa lẫn vào nhau khiến anh ngơ ngẩn. Anh nhìn vào mắt cô, giống như trên thế giới này, trong mắt anh, sẽ không có cảnh sắc nào đẹp hơn thế nữa.
Không nỡ rời mắt, không nỡ buông tay, cảm giác này khiến anh mất đi kiểm soát, mất đi bình tĩnh, mất đi phán đoán và cũng mất cả năng lực trốn tránh.
Vào giờ phút này, cuối cùng Triệu Tế Thành đã ý thức được…
Cảm giác nóng bỏng cuồn cuộn này,
Là tình yêu.