Sớm Muộn Gì Anh Cũng Là Của Em
Chương 35: Người càng lúc càng kì lạ
“Không sao rồi, chỉ sốt nhẹ thôi, kê thuốc hạ sốt cho trẻ em, về uống đúng giờ là được.”
Ôn Nhạc Lê đo nhiệt độ cho đứa bé, sau khi kiểm tra lưỡi và cổ họng phát hiện không có gì đáng ngại thì bố đứa bé cầm phiếu đi lấy thuốc, nhân lúc đó bạn của cô bế đứa bé và nói:
“Đúng là không ngờ cậu cũng đến bệnh viện này đấy. Chúng ta đã mấy năm rồi không gặp nhau nhỉ.”
Ôn Nhạc Lê cười, vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, nói:
“Đúng thế, mình vẫn luôn xem trên vòng bạn bè, không ngờ con của cậu và Michael lớn thế này rồi, đáng yêu y hệt trong hình vậy.”
Dương Bội và Ôn Nhạc Lê từng học chung nhiều môn giống nhau, là bạn cũ, lúc đó Triệu Tế Thành là trợ lý sinh viên, cũng phải trợ giúp công tác giảng dạy một số môn, qua lại như vậy nên Dương Bội và Triệu Tế Thành cũng xem như biết nhau.
Đặc biệt là Triệu Tế Thành hiện làm việc ở bệnh viện số 4, Dương Bội cũng nhờ quen biết nên mỗi lần đứa bé có bệnh gì hoặc không khỏe thì đều đến tìm anh, anh nể tình bạn bè nên cũng đồng ý giúp. Chỉ là không ngờ bây giờ Ôn Nhạc Lê cũng đến.
“Sao, hai người có tiến triển gì không?” Dương Bội nhướn mày, cười hỏi.
“Tiến triển gì chứ…” Ôn Nhạc Lê cười bất lực, đỡ trán: “Mình thật sự đến học mà.”
“Ai chà, mình biết mà, đùa chút thôi, ban đầu bao nhiêu nam nữ công khai có, âm thầm có, bày tỏ tình cảm với anh ấy, mình chỉ cảm thấy xét về nhan sắc thì hai người trông xứng đôi nhất, hơn nữa mình cảm thấy anh ấy đối xử với cậu khác mà, anh ấy chẳng đã từng mời cậu ăn cơm đó thôi?”
Thực ra năm đó là cô vốn định tìm trợ giáo để bàn bạc việc chọn đề tài cho bài tập về nhà, nhưng sư tỷ không có ở đó, giáo sư Frank sắp xếp cho Triệu Tế Thành đến hướng dẫn cho cô, lúc đó các phòng thảo luận quanh đây đều đầy người rồi, đang giờ cơm nên họ đi đến một quán ăn khá yên tĩnh ở gần trường, không ngờ có người trông thấy rồi đồn đại, khiến mọi người có dạo đều cho rằng trai tài gái sắc đã có chủ rồi.
Về sau đồn thế nào lại thành giáo sư sắp xếp cho họ xem mắt nhau, vốn định tìm họ để giải thích nhưng Triệu Tế Thành bận tới mức không gặp được ai, có lẽ cũng không biết bên ngoài nói gì, Ôn Nhạc Lê lúc đó bị rất nhiều người theo đuổi, lừa tình hoặc chơi bời cũng có, nên cô cũng rất bực mình, thế là không buồn nói nhiều, chẳng ngờ đến bây giờ vẫn còn có người cho rằng họ từng yêu nhau.
“Thật ra thì không có mà, chỉ là đến một quán ăn khá đắt ăn một bữa cơm, anh ấy còn rất ga-lăng trả tiền mà thôi. Nhưng bây giờ mình nghĩ lại thì năm đó dùng anh ấy để ngăn chặn những kẻ theo đuổi, đúng là không được đạo đức cho lắm ha ha.”
Dương Bội cũng cười, nhướn mắt lên rồi nói:
“Thực ra mọi người cũng cảm thấy người trông xứng đôi với anh ấy nhất là cậu, nên sau đó mới… cậu hiểu mà ha ha, giống như thích ghép đôi trong phim ấy, cậu nghĩ đi, hai người đều rất đẹp trai đẹp gái, gia đình anh ấy rất ổn, chỉ là hơi lạnh lùng một chút, còn cậu tính cách hướng ngoại lại dịu dàng, phóng khoáng, xứng đôi vừa lứa lắm. Chậc chậc… Mình thích hai người lắm, có thể phát triển được đó.”
Ôn Nhạc Lê chưa nói dứt câu “phát triển cái gì chứ, tính cách anh ấy cậu cũng biết mà, quá lạnh nhạt cao quý, cảm giác không hợp với mình lắm…”, thì trong mắt Dương Bội đã lấp lánh ánh hạnh phúc:
“Cái gì mà lạnh lùng cao quý chứ, cậu thấy Michael nhà mình không, cái kiểu xa cách lạnh nhạt của người Anh thì thôi rồi, cảm giác chắc chắn anh ấy không thích mình, nhưng sau đó khi anh ấy thật sự yêu cậu rồi thì, trời ơi, lạnh nhạt cao quý và xa cách chính là dành cho người khác, chỉ nhiệt tình với một mình cậu, chỉ tốt với mình cậu, gọi là gì nhỉ, 101 con chó đốm… à không phải, hệ trung khuyển!”
“Cô đứng đây làm gì vậy?”
Sau lưng bỗng vẳng tới một giọng nói vừa lãnh đạm vừa quen thuộc, khiến Nhan Cửu đứng ngoài cửa suýt thì giống con mèo quay đầu lại nhìn thấy quả dưa chuột vậy, sợ đến nhảy lùi ra xa ba bước, vội vã xua tay nói: “Tôi… tôi về lấy đồ, bên trong có người đang nói chuyện nên đứng chờ ngoài cửa…”
Nhan Cửu càng nói càng nhỏ giọng, lúng túng không dám nhìn Triệu Tế Thành.
Thực ra là do ban nãy cô ra khỏi văn phòng là để cho họ có chỗ nói chuyện, kết quả không biết là nghe thấy gì mà không đi nữa.
Triệu Tế Thành thấy cô đứng trước cửa văn phòng của anh, tay cầm laptop, nhưng lại đứng bất động thì mới hỏi, cùng lúc đó anh đẩy cửa ra, phát hiện Ôn Nhạc Lê và Dương Bội ở trong, còn đang bế con trai.
“Sao vậy?”
Dương Bội và Ôn Nhạc Lê thấy anh quay về thì vội ngừng tám chuyện, đứa bé bế trong lòng cũng tỉnh dậy, dụi mắt, Ôn Nhạc Lê thuật lại bệnh tình của nó, Triệu Tế Thành xem đơn thuốc cô kê, thấy không vấn đề gì cả. Đúng lúc này thì ông chồng người Anh của Dương Bội cũng đóng tiền thuốc xong quay lại, hai vợ chồng họ chuẩn bị ra về.
Trước khi đi, Dương Bội còn nháy mắt với Ôn Nhạc Lê, bắt tay Triệu Tế Thành và nói:
“Bác sĩ Triệu à, Nhạc Lê nhà em nhờ anh chăm sóc nhé.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Dương Bội vừa nghe anh trả lời xong thì mỉm cười, Ôn Nhạc Lê bất lực liếc nhìn Triệu Tế Thành, biết “chăm sóc” này không phải là “chăm sóc” kiểu kia, nhưng có lẽ anh sẽ không nghĩ về hướng đùa giỡn đó, thôi bỏ đi.
Ôn Nhạc Lê tiễn hai vợ chồng đi rồi, vốn định hỏi Triệu Tế Thành còn việc gì làm không, nhưng lại thấy Nhan Cửu đứng tại chỗ, đôi mắt không biết nhìn đi đâu mà ngẩn ngơ, thế là giơ tay lắc lắc trước mặt cô rồi giấu tay ra sau lưng, cười hỏi:
“Cửu Cửu à, cô nghĩ gì mà thất thần vậy?”
“Hả? À, không có, chỉ là… là… có thể do mải viết nên buồn ngủ thôi.”
Nhan Cửu dụi mắt, cố nở nụ cười đáp lời.
Vừa dứt câu thì Triệu Tế Thành đứng lên, lại đi ra ngoài, trước khi đi còn gọi Ôn Nhạc Lê, hai người rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại một mình cô.
Lúc này, điện thoại bỗng reo vang.
Là Nhan Lạc gọi tới.
Nhớ lại chuyện Tô Gia Hành nói rằng Nhan Lạc bị dị ứng, cảm thấy có lẽ cú điện thoại này quan trọng nên vội vàng cầm lên, chuẩn bị ra ngoài nghe, vừa bấm nút nhận cuộc gọi, nghe chưa được mấy câu, cô đã vội dừng bước, nhìn đồng hồ rồi hỏi với vẻ khó tin:
“Chị? Có phải chị uống say rồi không?”
Nhưng đầu bên kia không trả lời, chỉ vọng đến tiếng “tút tút tút”.
……
Nhan Cửu túm lấy túi rồi chạy ra khỏi bệnh viện, lúc đứng bên đường bắt taxi lại gọi mấy lần cho Nhan Lạc nhưng không ai nghe máy, tim cô như treo lơ lửng, đang định gọi thêm lần nữa thì trợ lý của Nhan Lạc đã gọi cho cô.
“Sunny! Chị tôi thế nào rồi? Ban nãy chị ấy gọi cho tôi, tôi nghe có vẻ chị ấy uống say nên nói gì không rõ, hỏi lại thì cúp máy mất rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhan Cửu vội vã chui vào ghế sau xe taxi, nói với bác tài địa chỉ đến, sau đó nghe Sunny cũng nói bằng một giọng cuống quýt:
“Trời ạ, tôi cũng không rõ nữa, ban nãy buổi trưa bọn tôi đi họp với tổ biên kịch, Lạc Lạc và một người khác cãi nhau, bên chế tác phim chống lưng cho người đó mà người đó lại quen thân với Tô tổng, đạo diễn cũng bó tay, chị Lạc vốn cố chấp trong vấn đề thiết kế nhân vật trong kịch bản, chị ấy không muốn sửa thì không ai làm gì được, kết quả là cãi nhau. Chuyện sau đó thì đã được giải quyết rồi, nhưng không rõ hai người lại nói gì với nhau mà chị ấy vừa về đã nhốt mình trong phòng!”
Nhan Cửu khẽ thở dài, gương mặt hiện lên vẻ ưu tư lo lắng, Nhan Lạc chưa bao giờ uống rượu vào ban ngày cả, còn nhốt mình trong phòng, xem ra đã xảy ra chuyện mà chị ấy khó lòng chấp nhận.
“Bây giờ cô đang ngồi ở phòng khách sao? Vậy cô ngồi đó chờ tôi một lát, tôi tới ngay… Vâng, trước khi chưa rõ sự tình thế nào thì khoan hãy gọi anh ấy tới… Được rồi, cô lắng nghe động tĩnh nhé, có chuyện gì thì gọi cho tôi ngay, phiền cô quá!”
Kết thúc cuộc gọi, điện thoại lại vang lên tiếng "tít tít”, Đoàn Thanh nhắn tin hỏi cô làm sao mà lại gấp gáp đến thế.
Cô vừa nói với tài xế chạy nhanh hơn, vừa trả lời anh ta: Chị tôi không được khỏe, tôi về xem sao.
Lúc nhận được tin nhắn của Nhan Cửu, Đoàn Thanh quay sang nói với Triệu Tế Thành: “Sư phụ, cô ấy nói chị cô ấy không khỏe, về xem sao.”
“Tôi phải đi tham gia cuộc họp chủ nhiệm khoa rồi, nói với cô ấy nếu có tình huống gì cấp bách thì… thì gọi điện cho cậu.”
Triệu Tế Thành ngập ngừng rồi nói tiếp.
Đoàn Thanh ra dấu OK, không nghĩ gì mà nhắn luôn. Thực ra anh ta cũng vừa quay về, căn bản không nhìn thấy Nhan Cửu lao ra ngoài thế nào, mà Triệu Tế Thành bảo anh ta nhắn tin hỏi có chuyện gì không, còn không cho nhắc đến là chính anh hỏi.
Hai phút trước:
“Sư phụ, anh nói thẳng với người ta là được rồi mà, chuyện này còn phải nhờ em hả, em vừa cứu được một bệnh nhân, mệt chết đi được.”
“Bớt lắm lời, nhắn hay không?”
“Nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn.”
……
Xì, sư phụ đúng là càng lúc càng kỳ quặc.
……
Nhan Cửu thở hổn hển chạy đến chung cư của Nhan Lạc, trợ lý của chị cô như nhìn thấy cứu tinh, vội vã để cô vào còn thận trọng nhìn xem xung quanh có ai theo dõi không, sau đó đóng cửa và nói:
“May mà cô tới rồi, tôi thật sự hết cách.”
“Uống bao nhiêu?”
Nhan Cửu ném túi lên sofa, đi nhanh về hướng phòng ngủ, vừa lặng lẽ lắng nghe vừa hỏi Sunny.
“Không ít đâu, một lốc bia trong tủ lạnh mang vào đó hết, rượu vang giấu riêng trước đó có lẽ cũng bị mở ra rồi, đều ở trong đó hết.”
“Bên trong có động tĩnh gì không?”
Trợ lý thấy Nhan Cửu không gõ cửa mà đi về phía thư phòng ở hướng ngược lại thì vội đi theo, gấp gáp hỏi: “Lúc có lúc không, về sau tôi gõ cửa chị ấy cũng không trả lời, nhưng trong đó có tiếng động, cô làm gì thế, sao không gõ cửa?”
Nhan Cửu trước kia từng ở đây, trong nhà đồ gì để ở đâu cô vẫn nhớ, phòng làm việc của Nhan Lạc rất bận rộn, những sinh hoạt thường ngày do trợ lý lo hết, bản thân chị cô cũng không rảnh rỗi để bố trí đồ đạc, thế nên…
Một chùm chìa khóa màu bạc được Nhan Cửu lấy ra từ một chiếc hộp nhỏ trong ngăn tủ, sau đó bước nhanh về phía cửa phòng ngủ khóa kín, cô cao giọng nói:
“Chị, là em, Nhan Cửu, em vào nhé.”
Cùng lúc cửa mở là đụng vào chai rượu ở phía sau cánh cửa, âm thanh lăn trên đất nghe vô cùng rõ ràng.
Căn chung cư của Nhan Lạc nằm trên tầng 22, là căn hộ ở khu phồn hoa nhất trong thành phố, có cửa sổ chạm đất rất lớn, bên trên trải thảm lông màu trắng mềm mại, Nhan Cửu trước kia rất thích khoanh chân ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh.
Lúc này sắc trời đã dần tố, màn đêm sắp buông, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn neon ngoài kia phản chiếu màu cam sẫm dần trên bầu trời thành phố B, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của chị cô, Nhan Lạc đang yên lặng ôm gối ngồi dựa vào một bên cửa sổ, ngắm nhìn phía bên kia.
Không hề giống người đã uống say chút nào.
Ôn Nhạc Lê đo nhiệt độ cho đứa bé, sau khi kiểm tra lưỡi và cổ họng phát hiện không có gì đáng ngại thì bố đứa bé cầm phiếu đi lấy thuốc, nhân lúc đó bạn của cô bế đứa bé và nói:
“Đúng là không ngờ cậu cũng đến bệnh viện này đấy. Chúng ta đã mấy năm rồi không gặp nhau nhỉ.”
Ôn Nhạc Lê cười, vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, nói:
“Đúng thế, mình vẫn luôn xem trên vòng bạn bè, không ngờ con của cậu và Michael lớn thế này rồi, đáng yêu y hệt trong hình vậy.”
Dương Bội và Ôn Nhạc Lê từng học chung nhiều môn giống nhau, là bạn cũ, lúc đó Triệu Tế Thành là trợ lý sinh viên, cũng phải trợ giúp công tác giảng dạy một số môn, qua lại như vậy nên Dương Bội và Triệu Tế Thành cũng xem như biết nhau.
Đặc biệt là Triệu Tế Thành hiện làm việc ở bệnh viện số 4, Dương Bội cũng nhờ quen biết nên mỗi lần đứa bé có bệnh gì hoặc không khỏe thì đều đến tìm anh, anh nể tình bạn bè nên cũng đồng ý giúp. Chỉ là không ngờ bây giờ Ôn Nhạc Lê cũng đến.
“Sao, hai người có tiến triển gì không?” Dương Bội nhướn mày, cười hỏi.
“Tiến triển gì chứ…” Ôn Nhạc Lê cười bất lực, đỡ trán: “Mình thật sự đến học mà.”
“Ai chà, mình biết mà, đùa chút thôi, ban đầu bao nhiêu nam nữ công khai có, âm thầm có, bày tỏ tình cảm với anh ấy, mình chỉ cảm thấy xét về nhan sắc thì hai người trông xứng đôi nhất, hơn nữa mình cảm thấy anh ấy đối xử với cậu khác mà, anh ấy chẳng đã từng mời cậu ăn cơm đó thôi?”
Thực ra năm đó là cô vốn định tìm trợ giáo để bàn bạc việc chọn đề tài cho bài tập về nhà, nhưng sư tỷ không có ở đó, giáo sư Frank sắp xếp cho Triệu Tế Thành đến hướng dẫn cho cô, lúc đó các phòng thảo luận quanh đây đều đầy người rồi, đang giờ cơm nên họ đi đến một quán ăn khá yên tĩnh ở gần trường, không ngờ có người trông thấy rồi đồn đại, khiến mọi người có dạo đều cho rằng trai tài gái sắc đã có chủ rồi.
Về sau đồn thế nào lại thành giáo sư sắp xếp cho họ xem mắt nhau, vốn định tìm họ để giải thích nhưng Triệu Tế Thành bận tới mức không gặp được ai, có lẽ cũng không biết bên ngoài nói gì, Ôn Nhạc Lê lúc đó bị rất nhiều người theo đuổi, lừa tình hoặc chơi bời cũng có, nên cô cũng rất bực mình, thế là không buồn nói nhiều, chẳng ngờ đến bây giờ vẫn còn có người cho rằng họ từng yêu nhau.
“Thật ra thì không có mà, chỉ là đến một quán ăn khá đắt ăn một bữa cơm, anh ấy còn rất ga-lăng trả tiền mà thôi. Nhưng bây giờ mình nghĩ lại thì năm đó dùng anh ấy để ngăn chặn những kẻ theo đuổi, đúng là không được đạo đức cho lắm ha ha.”
Dương Bội cũng cười, nhướn mắt lên rồi nói:
“Thực ra mọi người cũng cảm thấy người trông xứng đôi với anh ấy nhất là cậu, nên sau đó mới… cậu hiểu mà ha ha, giống như thích ghép đôi trong phim ấy, cậu nghĩ đi, hai người đều rất đẹp trai đẹp gái, gia đình anh ấy rất ổn, chỉ là hơi lạnh lùng một chút, còn cậu tính cách hướng ngoại lại dịu dàng, phóng khoáng, xứng đôi vừa lứa lắm. Chậc chậc… Mình thích hai người lắm, có thể phát triển được đó.”
Ôn Nhạc Lê chưa nói dứt câu “phát triển cái gì chứ, tính cách anh ấy cậu cũng biết mà, quá lạnh nhạt cao quý, cảm giác không hợp với mình lắm…”, thì trong mắt Dương Bội đã lấp lánh ánh hạnh phúc:
“Cái gì mà lạnh lùng cao quý chứ, cậu thấy Michael nhà mình không, cái kiểu xa cách lạnh nhạt của người Anh thì thôi rồi, cảm giác chắc chắn anh ấy không thích mình, nhưng sau đó khi anh ấy thật sự yêu cậu rồi thì, trời ơi, lạnh nhạt cao quý và xa cách chính là dành cho người khác, chỉ nhiệt tình với một mình cậu, chỉ tốt với mình cậu, gọi là gì nhỉ, 101 con chó đốm… à không phải, hệ trung khuyển!”
“Cô đứng đây làm gì vậy?”
Sau lưng bỗng vẳng tới một giọng nói vừa lãnh đạm vừa quen thuộc, khiến Nhan Cửu đứng ngoài cửa suýt thì giống con mèo quay đầu lại nhìn thấy quả dưa chuột vậy, sợ đến nhảy lùi ra xa ba bước, vội vã xua tay nói: “Tôi… tôi về lấy đồ, bên trong có người đang nói chuyện nên đứng chờ ngoài cửa…”
Nhan Cửu càng nói càng nhỏ giọng, lúng túng không dám nhìn Triệu Tế Thành.
Thực ra là do ban nãy cô ra khỏi văn phòng là để cho họ có chỗ nói chuyện, kết quả không biết là nghe thấy gì mà không đi nữa.
Triệu Tế Thành thấy cô đứng trước cửa văn phòng của anh, tay cầm laptop, nhưng lại đứng bất động thì mới hỏi, cùng lúc đó anh đẩy cửa ra, phát hiện Ôn Nhạc Lê và Dương Bội ở trong, còn đang bế con trai.
“Sao vậy?”
Dương Bội và Ôn Nhạc Lê thấy anh quay về thì vội ngừng tám chuyện, đứa bé bế trong lòng cũng tỉnh dậy, dụi mắt, Ôn Nhạc Lê thuật lại bệnh tình của nó, Triệu Tế Thành xem đơn thuốc cô kê, thấy không vấn đề gì cả. Đúng lúc này thì ông chồng người Anh của Dương Bội cũng đóng tiền thuốc xong quay lại, hai vợ chồng họ chuẩn bị ra về.
Trước khi đi, Dương Bội còn nháy mắt với Ôn Nhạc Lê, bắt tay Triệu Tế Thành và nói:
“Bác sĩ Triệu à, Nhạc Lê nhà em nhờ anh chăm sóc nhé.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Dương Bội vừa nghe anh trả lời xong thì mỉm cười, Ôn Nhạc Lê bất lực liếc nhìn Triệu Tế Thành, biết “chăm sóc” này không phải là “chăm sóc” kiểu kia, nhưng có lẽ anh sẽ không nghĩ về hướng đùa giỡn đó, thôi bỏ đi.
Ôn Nhạc Lê tiễn hai vợ chồng đi rồi, vốn định hỏi Triệu Tế Thành còn việc gì làm không, nhưng lại thấy Nhan Cửu đứng tại chỗ, đôi mắt không biết nhìn đi đâu mà ngẩn ngơ, thế là giơ tay lắc lắc trước mặt cô rồi giấu tay ra sau lưng, cười hỏi:
“Cửu Cửu à, cô nghĩ gì mà thất thần vậy?”
“Hả? À, không có, chỉ là… là… có thể do mải viết nên buồn ngủ thôi.”
Nhan Cửu dụi mắt, cố nở nụ cười đáp lời.
Vừa dứt câu thì Triệu Tế Thành đứng lên, lại đi ra ngoài, trước khi đi còn gọi Ôn Nhạc Lê, hai người rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại một mình cô.
Lúc này, điện thoại bỗng reo vang.
Là Nhan Lạc gọi tới.
Nhớ lại chuyện Tô Gia Hành nói rằng Nhan Lạc bị dị ứng, cảm thấy có lẽ cú điện thoại này quan trọng nên vội vàng cầm lên, chuẩn bị ra ngoài nghe, vừa bấm nút nhận cuộc gọi, nghe chưa được mấy câu, cô đã vội dừng bước, nhìn đồng hồ rồi hỏi với vẻ khó tin:
“Chị? Có phải chị uống say rồi không?”
Nhưng đầu bên kia không trả lời, chỉ vọng đến tiếng “tút tút tút”.
……
Nhan Cửu túm lấy túi rồi chạy ra khỏi bệnh viện, lúc đứng bên đường bắt taxi lại gọi mấy lần cho Nhan Lạc nhưng không ai nghe máy, tim cô như treo lơ lửng, đang định gọi thêm lần nữa thì trợ lý của Nhan Lạc đã gọi cho cô.
“Sunny! Chị tôi thế nào rồi? Ban nãy chị ấy gọi cho tôi, tôi nghe có vẻ chị ấy uống say nên nói gì không rõ, hỏi lại thì cúp máy mất rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhan Cửu vội vã chui vào ghế sau xe taxi, nói với bác tài địa chỉ đến, sau đó nghe Sunny cũng nói bằng một giọng cuống quýt:
“Trời ạ, tôi cũng không rõ nữa, ban nãy buổi trưa bọn tôi đi họp với tổ biên kịch, Lạc Lạc và một người khác cãi nhau, bên chế tác phim chống lưng cho người đó mà người đó lại quen thân với Tô tổng, đạo diễn cũng bó tay, chị Lạc vốn cố chấp trong vấn đề thiết kế nhân vật trong kịch bản, chị ấy không muốn sửa thì không ai làm gì được, kết quả là cãi nhau. Chuyện sau đó thì đã được giải quyết rồi, nhưng không rõ hai người lại nói gì với nhau mà chị ấy vừa về đã nhốt mình trong phòng!”
Nhan Cửu khẽ thở dài, gương mặt hiện lên vẻ ưu tư lo lắng, Nhan Lạc chưa bao giờ uống rượu vào ban ngày cả, còn nhốt mình trong phòng, xem ra đã xảy ra chuyện mà chị ấy khó lòng chấp nhận.
“Bây giờ cô đang ngồi ở phòng khách sao? Vậy cô ngồi đó chờ tôi một lát, tôi tới ngay… Vâng, trước khi chưa rõ sự tình thế nào thì khoan hãy gọi anh ấy tới… Được rồi, cô lắng nghe động tĩnh nhé, có chuyện gì thì gọi cho tôi ngay, phiền cô quá!”
Kết thúc cuộc gọi, điện thoại lại vang lên tiếng "tít tít”, Đoàn Thanh nhắn tin hỏi cô làm sao mà lại gấp gáp đến thế.
Cô vừa nói với tài xế chạy nhanh hơn, vừa trả lời anh ta: Chị tôi không được khỏe, tôi về xem sao.
Lúc nhận được tin nhắn của Nhan Cửu, Đoàn Thanh quay sang nói với Triệu Tế Thành: “Sư phụ, cô ấy nói chị cô ấy không khỏe, về xem sao.”
“Tôi phải đi tham gia cuộc họp chủ nhiệm khoa rồi, nói với cô ấy nếu có tình huống gì cấp bách thì… thì gọi điện cho cậu.”
Triệu Tế Thành ngập ngừng rồi nói tiếp.
Đoàn Thanh ra dấu OK, không nghĩ gì mà nhắn luôn. Thực ra anh ta cũng vừa quay về, căn bản không nhìn thấy Nhan Cửu lao ra ngoài thế nào, mà Triệu Tế Thành bảo anh ta nhắn tin hỏi có chuyện gì không, còn không cho nhắc đến là chính anh hỏi.
Hai phút trước:
“Sư phụ, anh nói thẳng với người ta là được rồi mà, chuyện này còn phải nhờ em hả, em vừa cứu được một bệnh nhân, mệt chết đi được.”
“Bớt lắm lời, nhắn hay không?”
“Nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn nhắn.”
……
Xì, sư phụ đúng là càng lúc càng kỳ quặc.
……
Nhan Cửu thở hổn hển chạy đến chung cư của Nhan Lạc, trợ lý của chị cô như nhìn thấy cứu tinh, vội vã để cô vào còn thận trọng nhìn xem xung quanh có ai theo dõi không, sau đó đóng cửa và nói:
“May mà cô tới rồi, tôi thật sự hết cách.”
“Uống bao nhiêu?”
Nhan Cửu ném túi lên sofa, đi nhanh về hướng phòng ngủ, vừa lặng lẽ lắng nghe vừa hỏi Sunny.
“Không ít đâu, một lốc bia trong tủ lạnh mang vào đó hết, rượu vang giấu riêng trước đó có lẽ cũng bị mở ra rồi, đều ở trong đó hết.”
“Bên trong có động tĩnh gì không?”
Trợ lý thấy Nhan Cửu không gõ cửa mà đi về phía thư phòng ở hướng ngược lại thì vội đi theo, gấp gáp hỏi: “Lúc có lúc không, về sau tôi gõ cửa chị ấy cũng không trả lời, nhưng trong đó có tiếng động, cô làm gì thế, sao không gõ cửa?”
Nhan Cửu trước kia từng ở đây, trong nhà đồ gì để ở đâu cô vẫn nhớ, phòng làm việc của Nhan Lạc rất bận rộn, những sinh hoạt thường ngày do trợ lý lo hết, bản thân chị cô cũng không rảnh rỗi để bố trí đồ đạc, thế nên…
Một chùm chìa khóa màu bạc được Nhan Cửu lấy ra từ một chiếc hộp nhỏ trong ngăn tủ, sau đó bước nhanh về phía cửa phòng ngủ khóa kín, cô cao giọng nói:
“Chị, là em, Nhan Cửu, em vào nhé.”
Cùng lúc cửa mở là đụng vào chai rượu ở phía sau cánh cửa, âm thanh lăn trên đất nghe vô cùng rõ ràng.
Căn chung cư của Nhan Lạc nằm trên tầng 22, là căn hộ ở khu phồn hoa nhất trong thành phố, có cửa sổ chạm đất rất lớn, bên trên trải thảm lông màu trắng mềm mại, Nhan Cửu trước kia rất thích khoanh chân ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh.
Lúc này sắc trời đã dần tố, màn đêm sắp buông, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn neon ngoài kia phản chiếu màu cam sẫm dần trên bầu trời thành phố B, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của chị cô, Nhan Lạc đang yên lặng ôm gối ngồi dựa vào một bên cửa sổ, ngắm nhìn phía bên kia.
Không hề giống người đã uống say chút nào.