Sớm Muộn Gì Anh Cũng Là Của Em
Chương 19: Người mồm mép nhất kinh thành
Dịch Linh nghe thấy vậy, nếu không phải do toàn thân đang rã rời, thì dám nói chuyện với cô ta như thế, cô ta nhất định nhảy nhổm lên xé miệng anh ta ra mới thôi. Tuần trước cô ta mới phát bệnh, nhưng không nặng như lúc nãy, vốn định đến bệnh viện khám thử, ai ngờ ban nãy ở đại sảnh vừa nộp phiếu khám xong đã đâm vào người ta, rồi ngất đi mất.
Nói đến đây thì, túi xách của cô ta đâu rồi?
“Này,” cô ta đưa tay ra, kéo y tá đứng cạnh giường lại.
Tiểu Lý thấy trước đó cô ta nói chuyện với Đoàn Thanh như vậy thì trong lòng cũng khó chịu, liếc nhìn cô ta nhưng vẫn nói bằng giọng ôn hòa:
“Sao vậy? Không khỏe ở đâu hả?”
“Túi… của tôi, túi ở đâu rồi?”
Tiểu Lý lục tìm trong túi màu trắng bên cạnh, một tay xách một chiếc túi ra, hỏi: “Cái này hả?”
Cô ta thấy Tiểu Lý cầm kiểu đó thì vật vã gượng ngồi dậy, khiến Đoàn Thanh giật mình vội bước lên tưởng cô ta lại động kinh, chuẩn bị giữ chặt, giây sau đó cô ta yếu ớt chỉ vào nữ y tá kia, cổ họng như bị ngứa nên không nói ra được, run rẩy mã mới nói:
“Cô… tay cô có sạch không?”
What?!
Đoàn Thanh đã ngầm hiểu ra một chút, thầm lườm cô ta trong bụng, anh ta không hiểu những thứ đồ chơi của phụ nữ như túi này, mỹ phẩm trang điểm này, bôi bôi xoa xoa linh tinh lang tang gì đó, thế là ấn cô ta nằm xuống giường bệnh và nói: “Sao vậy, tay chúng tôi đều được sát trùng rồi, sờ vào đồ vật còn phải rửa tay lại, cô có ý kiến gì? Nếu có ý kiến thì cũng nằm ngoan ngoãn đã, tính mạng quan trọng hay túi quan trọng?”
Dịch Linh cảm thấy tuy bác sĩ này trông có vẻ kém cỏi, nhưng về mặt y học thì cô ta không dám cãi lại, túi… dù đắt mấy cũng đúng là không quý bằng mạng sống, nhưng đó là chiếc Classic Flap được kết hợp màu sắc đặc biệt mà lần trước cô ta đi Pháp cùng mấy chị em thân thiết đã mua được.
Trong giới của cô ta, gia cảnh mọi người đều khá giả, so tiền thì vô nghĩa, đều là công tử tiểu thư nhà giàu, muốn so với nhau thì phải so em ai cố gắng hơn, khiêm nhường hơn, không để gia đình lo lắng, ai cố gắng thoát khỏi hào quang của bố mẹ sớm hơn, tự mở ra bầu trời của riêng mình. Hoặc là phải xem xem ai có thể gia nhập vào câu lạc bộ xe sang triệu đô, hoặc đặt trước được túi phiên bản giới hạn của Hermes với mức thuế thấp ở nước ngoài, sau đó xem xem ai lấy được chồng tốt để có được hai điều kiện đã nêu trên.
Đoàn Thanh không mù, nhận ra gia cảnh cô gái này khá giả, nên nhanh chóng tìm được phòng riêng, tính cách lại ương bướng, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ lắm tiền nhiều của.
Nhưng đây là bệnh viện, thân phận duy nhất của họ chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, mặc kệ bạn có tiền hay không, muốn sống cho khỏe thì phải nghe lời.
……
Vốn bảo là về nhà ngủ một giấc, nhưng Nhan Cửu chỉ ngủ thêm ba tiếng đồng hồ, thấy Triệu Tế Thành vẫn chưa nhắn tin thì nghĩ có lẽ anh vẫn đang nghỉ ngơi, thế là cô ngồi dậy viết kịch bản, gặm nhấm con chữ.
Đang viết mê mải, nghĩ đến chuyện hôm nay là ngày đóng máy quay của Nhan Lạc, nên nhắn tin cho chị để chúc mừng.
Viết xong mấy cảnh rồi, bên kia nhắn tin lại:
“Cảm ơn Cửu Cửu, ở bệnh viện thế nào rồi, chắc mệt lắm hả, buổi tối chị được mời cơm, có muốn đến chung vui không?”
Nhan Cửu nhẩm tính tối nay đến lượt Triệu Tế Thành trực ban, có lẽ mình cũng không đi được, nên nhắn tin trả lời ngắn gọn rồi buông máy, bỗng cảm thấy bản thân đã tiến bộ rồi.
Tuy cầm điện thoại và nhìn thấy ngay cái tên đó ở giây đầu tiên, nhưng so với việc buồn thương rất lâu thì bây giờ đã chấp nhận và xem đó là điều bình thường rồi.
Cô không muốn sống u sầu như một tác phẩm văn học thanh xuân đau buồn, thê thảm, sẽ không dằn vặt bản thân, cứ cố gắng là được.
… Chắc là được thôi.
Cô hoàn hồn, xóa đi mấy chữ mình gõ sai, định đổi một tâm trạng khác nên ôm laptop từ phòng ngủ ra phòng khách, pha một ly trà Thiết Quan Âm, gõ lách cách rất nhanh.
Vẫn chưa cấu tứ xong cảnh trong kịch bản thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hử?
Triệu Tế Thành?
Cô vội vã nhìn lại quần áo của mình và đồ đạc trong phòng có gọn gàng hay không, đáp lớn một tiếng “đợi một chút”, rồi khoác thêm áo ra ngoài váy ngủ bằng vận tốc nhanh như sấm rền không kịp bịt tai, đóng hết cửa những gian phòng khác để tránh bị nhìn thấy những thứ linh tinh ngổn ngang.
Lúc mở cửa, Triệu Tế Thành đã áo mũ chỉnh tề, không giống người đã thức cả đêm và cũng chỉ ngủ có ba tiếng, thần thái ngời ngời, ánh mắt trong sáng.
“Báo cáo kiểm tra của bệnh nhân nữ sáng nay có rồi, tôi đi xem sao. Cô đi không?”
Nhan Cửu gật đầu, sao lại không đi, chuyện Triệu Tế Thành thuận đường đưa cô đi bệnh viện lúc đó cô đã không nghĩ ngợi gì mà đồng ý rồi. Một mình cô gắng sức trả tiền đặt cọc mua nhà, không dựa vào chị cô, nên căn bản không có tiền nuôi xe và mua chỗ đậu tốt, mà dừng bên đường thì đúng là không cần tiền, nhưng kỹ thuật của cô thì không chen vào nổi, mà cảnh sát có dán biên lai phạt 200 tệ thì cũng đủ cho cô ăn mười mấy bát tào phớ rồi.
“Anh chờ tôi hai phút nhé, tôi sẽ mặc đồ rồi đi ngay!”
……
Triệu Tế Thành nhìn đồng hồ, mười phút đã trôi qua.
……
Đoàn Thanh gõ một tay trên bàn khám bệnh, tay kia chống vào đầu, xem các kết quả kiểm tra của Dịch Linh, không phát hiện ra nguyên nhân rõ rệt gây bệnh động kinh.
Ban nãy bố mẹ của Dịch Linh đến, ba người đã cãi nhau trong phòng bệnh, sau đó chắc vì cảm thấy làm mất thể diện nên mới đi ra hỏi thăm nguyên nhân bệnh, Đoàn Thanh chỉ dựa vào kết quả xét nghiệm thì trước mắt không thể giải đáp rõ ràng được, họ cũng không thể lãng phí thời gian nên sắp xếp người đến chăm sóc cho cô ta rồi ra về.
Cha mẹ Dịch Linh vừa đi thì cô ta vốn tưởng bác sĩ Đoàn đáng ghét cứ thích đấu võ miệng với mình lại đến niệm kinh, gương mặt đã hiện ra vẻ nóng nảy, chuẩn bị đấu đá vài câu để giải sầu thì…
“Bác sĩ Đoàn, hì hì, vị này là…”
Đoàn Thanh nhìn thấy kỹ thuật thay đổi vẻ mặt thần sầu của cô nàng như đang diễn kịch thì ngẩn ra, tưởng người cô ta nói là Nhan Cửu, người khá nổi tiếng trong số có mặt trong phòng này, đang định giới thiệu cô là em gái của Nhan Lạc thì thấy vị đại tiểu thư kia lại cố gắng gượng ngồi dậy, dựa vào gối kê sau lưng, bẽn lẽn giơ bàn tay mảnh mai ra với Triệu Tế Thành, nở một nụ cười duyên dáng và dịu dàng nói:
“Vị này chính là bác sĩ đã kịp thời cứu em đã đại sảnh đúng không, chào anh chào anh, em là Dịch Linh, cảm ơn anh.”
Triệu Tế Thành đang cầm tệp hồ sơ bệnh án, cúi đầu xem kết quả xét nghiệm độc tính, nghe thế thì lịch sự tiến lên, nhẹ nhàng bắt tay, rồi định buông tay ra ngay và lùi lại nói rõ bệnh tình, nhưng Dịch Linh ngắm anh đến ngẩn ngơ, không hề buông tay.
Ánh mắt Triệu Tế Thành cũng chính thức chuyển từ phiếu xét nghiệm sang khuôn mặt Dịch Linh, vẻ mặt không thay đổi, động tác cũng vẫn vậy.
Nhan Cửu lặng lẽ đứng đó, ngửi thấy mùi “si mê” trong không khí, vẻ mặt của Dịch Linh cô đã quá quen thuộc rồi, cô đã từng thấy vô số lần trên gương mặt những người hâm mộ của chị cô.
Chính là trên gương mặt luôn ngưng đọng nụ cười, trong lòng có vô số phụ đề “thần tiên hạ phàm, mẹ ơi cuối cùng con cũng được sờ thần tiên rồi!” bay vèo qua.
Cô khẽ ho một tiếng, tiếng động đó cũng không thể đánh thức Dịch Linh đang nằm mơ, mà lại khiến ánh mắt của Triệu Tế Thành chuyển sang nhìn cô trong chốc lát, khóe môi bất giác xuất hiện một đường cong cực kỳ kín đáo, sau đó anh lặng lẽ rút tay lại, đứng về vị trí cũ.
Dịch Linh vẫn duy trì tư thế đó, si mê ngắm gương mặt Triệu Tế Thành, không hề dời mắt.
“Mẹ ơi, thần tiên ban nãy đã cười với tôi, đã cười với tôi, cười rồi, cười rồi, cười rồi.”
Sự thật chứng minh niềm đam mê cái đẹp và giá trị bản thân chẳng có chút liên quan.
Người lên tiếng đánh thức kẻ đang trong cơn mê, vẫn là Đoàn Thanh.
Ngay cả một trai thẳng như anh ta cũng nhận ra cô nàng kia đang mê mẩn sư phụ, đồ hai mặt, thật là không thể chịu nổi.
Thế là bĩu môi, cũng không sợ cô ta kiện mình mà lên tiếng với vẻ quái gở:
“Ha ha, lần này không chê sư phụ tôi tay bẩn nữa hả? Dịch đại tiểu thư?”
Không ngờ Dịch Linh không còn vẻ đanh đá chua ngoa cách đây mấy tiếng nữa, mà cười duyên dáng, khoát tay nói:
“Anh nói gì thế ~ bác sĩ Đoàn, đừng đùa tôi nữa mà.”
Đoàn Thanh rùng mình, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, rồi sau đó vẫn là Triệu Tế Thành lên tiếng cắt đứt vẻ lóng ngóng bó tay trước trai đẹp của Dịch Linh, anh cũng vừa hay có tâm trạng để trêu chọc người khác:
“Tuần trước đã phát bệnh? Ban nãy cũng coi là khá nghiêm trọng, hay là trước kia cũng từng ngất đi rồi?”
Dịch Linh lập tức trở nên nghiêm túc, nằm dựa vào gối đầu giường rồi gật đầu, đáp:
“Chính là bắt đầu bệnh từ tuần trước ạ.”
Đầu bút nhọn của Triệu Tế Thành khẽ gõ lên mặt bàn, tiếp tục hỏi: “Trước đó có từng bị ngã, hoặc là từng hoạt động thể thao mạo hiểm nào không?”
Dịch Linh nhớ lại rồi nói: “Thể thao mạo hiểm thì không, tuần trước cũng… hình như cũng không ngã.”
Sổ bệnh án đóng “cách” lại, anh dặn dò vài câu ngắn gọn, ví dụ nếu không khỏe thì gọi họ thế nào, rồi cùng Đoàn Thanh ra khỏi phòng bệnh trước, họ phải đi thảo luận về nguyên nhân gây ra chứng động kinh, Nhan Cửu bỗng cảm thấy mình theo vào đây là có chút thừa thãi, đang chuẩn bị rút đi thì bị gọi lại.
“Cô gì ơi, đợi tôi một chút.”
Nhan Cửu để lộ nụ cười lịch sự, hỏi: “Hả? Sao vậy?”
“Thấy cô hơi quen quen, xin hỏi có phải cô…”
Haizzz, cô ta có ấn tượng với Triệu Tế Thành đến thế, có lẽ cô ta cũng nhớ ra ban ngày đâm phải cô rồi chứ gì?
Đang định nói là không sao, cũng do cô không thấy cô ta ngã sụp xuống, thì nghe Dịch Linh tiếp tục lẩm bẩm:
“Có phải là bác sĩ thực tập của bác sĩ Triệu không? Bác sĩ Triệu của các cô có bạn gái chưa? Kết hôn chưa? Năm nay anh ấy bao tuổi? Nhà có ở đây không? Thích kiểu con gái thế nào, cô có biết không?”
……
Một tràng câu hỏi đặt ra, câu trước còn ngập ngừng lúng túng, mấy câu sau như súng liên thanh bắn liên hồi, không biết còn tưởng là kế thừa từ người nổi tiếng mồm mép nhất Kinh thành nữa chứ, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
“Hả? Chuyện đó, hỏi tôi hả? Tôi không biết đâu, tôi cũng thế, sao?”
Nhan Cửu thực sự bị những tràng câu hỏi đó làm choáng váng đầu óc, cửa bị cô mở ra giữa chừng, đi ra cũng không phải, mà đóng cửa cũng không xong, còn miệng thì không biết đang nói nhảm những gì. Đang không biết phải đối mặt với vấn đề này thế nào thì Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh đi được mấy mét cùng quay đầu lại nhìn cô thắc mắc sao vẫn chưa đi theo, Nhan Cửu như vớ được cọng cỏ cứu mạng, cười rồi vẫy tay, nói:
“Chuyện riêng của bác sĩ Triệu, tôi cũng không rõ lắm, cô có thể hỏi Đoàn Thanh, người hiểu rõ nhất chính là cậu ấy, được rồi, họ gọi tôi rồi, tôi đi trước nhé, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Vội vã rời khỏi phòng bệnh, Triệu Tế Thành đã đi tìm người hội chẩn trước để mau chóng xác định bệnh tình, Đoàn Thanh vẫn đứng tại chỗ, thấy cô tới là hỏi ngay:
“Cô ta lại nói gì với cô? Đừng để tâm, có những bệnh nhân tính khí kỳ quái như vậy đó…”
Nhan Cửu cười, nhìn bóng Triệu Tế Thành khuất sau ngã rẽ phía trước thì trả lời: “Ừm, cũng không nói gì, chỉ hỏi bác sĩ Triệu kết hôn chưa, có bạn gái không v.v…”
Đoàn Thanh tỏ vẻ “tôi biết ngay mà”, anh ta chìa tay ra, bộ dạng bất lực: “Tôi đoán ra ngay là thế.”
Mới đi được vài bước, Nhan Cửu cảm thấy ống tay áo bị ai đó giật giật, quay lại thì thấy Đoàn Thanh đang tỏ vẻ suy tư, trịnh trọng khác thường, nhìn cô và nói:
“Nếu cô đã được phân cho sư phụ dẫn dắt thì tôi có chuyện này muốn dặn cô, những vấn đề này tôi có câu trả lời chuẩn, cô nhớ nhé, sau này dù là bệnh nhân hay người thân bệnh nhân nào hỏi thì cô cứ đọc ra là được.”
Nhan Cửu cười thất thanh, lại còn có câu trả lời chuẩn? Còn phải bị hỏi bao lần nữa đây? Lòng thầm thấy buồn cười nhưng cô vẫn nghiêm túc nghiêng người về phía Đoàn Thanh, dáng vẻ cung kính rửa tai nghe.
“Khụ khụ, cô cứ nói, cảm ơn sự quan tâm của bạn, bác sĩ Triệu của chúng tôi tuy chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, ngoại hình thì cực kỳ đẹp trai, nhưng tâm tư đã dồn hết vào sự nghiệp y học vĩ đại, tạm thời không có tâm trạng yêu đương, chúc bạn và gia đình bạn mạnh khỏe, bệnh nhân sớm ngày bình phục, thả tim, tôi bận việc đi trước đây… Hiểu chưa?”
Nhan Cửu chớp chớp mắt, dường như nhìn thấy đoàn đội quản lý của nghệ sĩ cũng chỉ mồm mép như Đoàn Thanh mà thôi, cô “phụt” cười thành tiếng, rồi lại gật gù vẻ như không có gì xảy ra cả.
Sau đó chắp tay:
“Vâng, thưa quản lý Đoàn, Nhan Cửu đã rõ.”
Nói đến đây thì, túi xách của cô ta đâu rồi?
“Này,” cô ta đưa tay ra, kéo y tá đứng cạnh giường lại.
Tiểu Lý thấy trước đó cô ta nói chuyện với Đoàn Thanh như vậy thì trong lòng cũng khó chịu, liếc nhìn cô ta nhưng vẫn nói bằng giọng ôn hòa:
“Sao vậy? Không khỏe ở đâu hả?”
“Túi… của tôi, túi ở đâu rồi?”
Tiểu Lý lục tìm trong túi màu trắng bên cạnh, một tay xách một chiếc túi ra, hỏi: “Cái này hả?”
Cô ta thấy Tiểu Lý cầm kiểu đó thì vật vã gượng ngồi dậy, khiến Đoàn Thanh giật mình vội bước lên tưởng cô ta lại động kinh, chuẩn bị giữ chặt, giây sau đó cô ta yếu ớt chỉ vào nữ y tá kia, cổ họng như bị ngứa nên không nói ra được, run rẩy mã mới nói:
“Cô… tay cô có sạch không?”
What?!
Đoàn Thanh đã ngầm hiểu ra một chút, thầm lườm cô ta trong bụng, anh ta không hiểu những thứ đồ chơi của phụ nữ như túi này, mỹ phẩm trang điểm này, bôi bôi xoa xoa linh tinh lang tang gì đó, thế là ấn cô ta nằm xuống giường bệnh và nói: “Sao vậy, tay chúng tôi đều được sát trùng rồi, sờ vào đồ vật còn phải rửa tay lại, cô có ý kiến gì? Nếu có ý kiến thì cũng nằm ngoan ngoãn đã, tính mạng quan trọng hay túi quan trọng?”
Dịch Linh cảm thấy tuy bác sĩ này trông có vẻ kém cỏi, nhưng về mặt y học thì cô ta không dám cãi lại, túi… dù đắt mấy cũng đúng là không quý bằng mạng sống, nhưng đó là chiếc Classic Flap được kết hợp màu sắc đặc biệt mà lần trước cô ta đi Pháp cùng mấy chị em thân thiết đã mua được.
Trong giới của cô ta, gia cảnh mọi người đều khá giả, so tiền thì vô nghĩa, đều là công tử tiểu thư nhà giàu, muốn so với nhau thì phải so em ai cố gắng hơn, khiêm nhường hơn, không để gia đình lo lắng, ai cố gắng thoát khỏi hào quang của bố mẹ sớm hơn, tự mở ra bầu trời của riêng mình. Hoặc là phải xem xem ai có thể gia nhập vào câu lạc bộ xe sang triệu đô, hoặc đặt trước được túi phiên bản giới hạn của Hermes với mức thuế thấp ở nước ngoài, sau đó xem xem ai lấy được chồng tốt để có được hai điều kiện đã nêu trên.
Đoàn Thanh không mù, nhận ra gia cảnh cô gái này khá giả, nên nhanh chóng tìm được phòng riêng, tính cách lại ương bướng, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ lắm tiền nhiều của.
Nhưng đây là bệnh viện, thân phận duy nhất của họ chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, mặc kệ bạn có tiền hay không, muốn sống cho khỏe thì phải nghe lời.
……
Vốn bảo là về nhà ngủ một giấc, nhưng Nhan Cửu chỉ ngủ thêm ba tiếng đồng hồ, thấy Triệu Tế Thành vẫn chưa nhắn tin thì nghĩ có lẽ anh vẫn đang nghỉ ngơi, thế là cô ngồi dậy viết kịch bản, gặm nhấm con chữ.
Đang viết mê mải, nghĩ đến chuyện hôm nay là ngày đóng máy quay của Nhan Lạc, nên nhắn tin cho chị để chúc mừng.
Viết xong mấy cảnh rồi, bên kia nhắn tin lại:
“Cảm ơn Cửu Cửu, ở bệnh viện thế nào rồi, chắc mệt lắm hả, buổi tối chị được mời cơm, có muốn đến chung vui không?”
Nhan Cửu nhẩm tính tối nay đến lượt Triệu Tế Thành trực ban, có lẽ mình cũng không đi được, nên nhắn tin trả lời ngắn gọn rồi buông máy, bỗng cảm thấy bản thân đã tiến bộ rồi.
Tuy cầm điện thoại và nhìn thấy ngay cái tên đó ở giây đầu tiên, nhưng so với việc buồn thương rất lâu thì bây giờ đã chấp nhận và xem đó là điều bình thường rồi.
Cô không muốn sống u sầu như một tác phẩm văn học thanh xuân đau buồn, thê thảm, sẽ không dằn vặt bản thân, cứ cố gắng là được.
… Chắc là được thôi.
Cô hoàn hồn, xóa đi mấy chữ mình gõ sai, định đổi một tâm trạng khác nên ôm laptop từ phòng ngủ ra phòng khách, pha một ly trà Thiết Quan Âm, gõ lách cách rất nhanh.
Vẫn chưa cấu tứ xong cảnh trong kịch bản thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hử?
Triệu Tế Thành?
Cô vội vã nhìn lại quần áo của mình và đồ đạc trong phòng có gọn gàng hay không, đáp lớn một tiếng “đợi một chút”, rồi khoác thêm áo ra ngoài váy ngủ bằng vận tốc nhanh như sấm rền không kịp bịt tai, đóng hết cửa những gian phòng khác để tránh bị nhìn thấy những thứ linh tinh ngổn ngang.
Lúc mở cửa, Triệu Tế Thành đã áo mũ chỉnh tề, không giống người đã thức cả đêm và cũng chỉ ngủ có ba tiếng, thần thái ngời ngời, ánh mắt trong sáng.
“Báo cáo kiểm tra của bệnh nhân nữ sáng nay có rồi, tôi đi xem sao. Cô đi không?”
Nhan Cửu gật đầu, sao lại không đi, chuyện Triệu Tế Thành thuận đường đưa cô đi bệnh viện lúc đó cô đã không nghĩ ngợi gì mà đồng ý rồi. Một mình cô gắng sức trả tiền đặt cọc mua nhà, không dựa vào chị cô, nên căn bản không có tiền nuôi xe và mua chỗ đậu tốt, mà dừng bên đường thì đúng là không cần tiền, nhưng kỹ thuật của cô thì không chen vào nổi, mà cảnh sát có dán biên lai phạt 200 tệ thì cũng đủ cho cô ăn mười mấy bát tào phớ rồi.
“Anh chờ tôi hai phút nhé, tôi sẽ mặc đồ rồi đi ngay!”
……
Triệu Tế Thành nhìn đồng hồ, mười phút đã trôi qua.
……
Đoàn Thanh gõ một tay trên bàn khám bệnh, tay kia chống vào đầu, xem các kết quả kiểm tra của Dịch Linh, không phát hiện ra nguyên nhân rõ rệt gây bệnh động kinh.
Ban nãy bố mẹ của Dịch Linh đến, ba người đã cãi nhau trong phòng bệnh, sau đó chắc vì cảm thấy làm mất thể diện nên mới đi ra hỏi thăm nguyên nhân bệnh, Đoàn Thanh chỉ dựa vào kết quả xét nghiệm thì trước mắt không thể giải đáp rõ ràng được, họ cũng không thể lãng phí thời gian nên sắp xếp người đến chăm sóc cho cô ta rồi ra về.
Cha mẹ Dịch Linh vừa đi thì cô ta vốn tưởng bác sĩ Đoàn đáng ghét cứ thích đấu võ miệng với mình lại đến niệm kinh, gương mặt đã hiện ra vẻ nóng nảy, chuẩn bị đấu đá vài câu để giải sầu thì…
“Bác sĩ Đoàn, hì hì, vị này là…”
Đoàn Thanh nhìn thấy kỹ thuật thay đổi vẻ mặt thần sầu của cô nàng như đang diễn kịch thì ngẩn ra, tưởng người cô ta nói là Nhan Cửu, người khá nổi tiếng trong số có mặt trong phòng này, đang định giới thiệu cô là em gái của Nhan Lạc thì thấy vị đại tiểu thư kia lại cố gắng gượng ngồi dậy, dựa vào gối kê sau lưng, bẽn lẽn giơ bàn tay mảnh mai ra với Triệu Tế Thành, nở một nụ cười duyên dáng và dịu dàng nói:
“Vị này chính là bác sĩ đã kịp thời cứu em đã đại sảnh đúng không, chào anh chào anh, em là Dịch Linh, cảm ơn anh.”
Triệu Tế Thành đang cầm tệp hồ sơ bệnh án, cúi đầu xem kết quả xét nghiệm độc tính, nghe thế thì lịch sự tiến lên, nhẹ nhàng bắt tay, rồi định buông tay ra ngay và lùi lại nói rõ bệnh tình, nhưng Dịch Linh ngắm anh đến ngẩn ngơ, không hề buông tay.
Ánh mắt Triệu Tế Thành cũng chính thức chuyển từ phiếu xét nghiệm sang khuôn mặt Dịch Linh, vẻ mặt không thay đổi, động tác cũng vẫn vậy.
Nhan Cửu lặng lẽ đứng đó, ngửi thấy mùi “si mê” trong không khí, vẻ mặt của Dịch Linh cô đã quá quen thuộc rồi, cô đã từng thấy vô số lần trên gương mặt những người hâm mộ của chị cô.
Chính là trên gương mặt luôn ngưng đọng nụ cười, trong lòng có vô số phụ đề “thần tiên hạ phàm, mẹ ơi cuối cùng con cũng được sờ thần tiên rồi!” bay vèo qua.
Cô khẽ ho một tiếng, tiếng động đó cũng không thể đánh thức Dịch Linh đang nằm mơ, mà lại khiến ánh mắt của Triệu Tế Thành chuyển sang nhìn cô trong chốc lát, khóe môi bất giác xuất hiện một đường cong cực kỳ kín đáo, sau đó anh lặng lẽ rút tay lại, đứng về vị trí cũ.
Dịch Linh vẫn duy trì tư thế đó, si mê ngắm gương mặt Triệu Tế Thành, không hề dời mắt.
“Mẹ ơi, thần tiên ban nãy đã cười với tôi, đã cười với tôi, cười rồi, cười rồi, cười rồi.”
Sự thật chứng minh niềm đam mê cái đẹp và giá trị bản thân chẳng có chút liên quan.
Người lên tiếng đánh thức kẻ đang trong cơn mê, vẫn là Đoàn Thanh.
Ngay cả một trai thẳng như anh ta cũng nhận ra cô nàng kia đang mê mẩn sư phụ, đồ hai mặt, thật là không thể chịu nổi.
Thế là bĩu môi, cũng không sợ cô ta kiện mình mà lên tiếng với vẻ quái gở:
“Ha ha, lần này không chê sư phụ tôi tay bẩn nữa hả? Dịch đại tiểu thư?”
Không ngờ Dịch Linh không còn vẻ đanh đá chua ngoa cách đây mấy tiếng nữa, mà cười duyên dáng, khoát tay nói:
“Anh nói gì thế ~ bác sĩ Đoàn, đừng đùa tôi nữa mà.”
Đoàn Thanh rùng mình, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, rồi sau đó vẫn là Triệu Tế Thành lên tiếng cắt đứt vẻ lóng ngóng bó tay trước trai đẹp của Dịch Linh, anh cũng vừa hay có tâm trạng để trêu chọc người khác:
“Tuần trước đã phát bệnh? Ban nãy cũng coi là khá nghiêm trọng, hay là trước kia cũng từng ngất đi rồi?”
Dịch Linh lập tức trở nên nghiêm túc, nằm dựa vào gối đầu giường rồi gật đầu, đáp:
“Chính là bắt đầu bệnh từ tuần trước ạ.”
Đầu bút nhọn của Triệu Tế Thành khẽ gõ lên mặt bàn, tiếp tục hỏi: “Trước đó có từng bị ngã, hoặc là từng hoạt động thể thao mạo hiểm nào không?”
Dịch Linh nhớ lại rồi nói: “Thể thao mạo hiểm thì không, tuần trước cũng… hình như cũng không ngã.”
Sổ bệnh án đóng “cách” lại, anh dặn dò vài câu ngắn gọn, ví dụ nếu không khỏe thì gọi họ thế nào, rồi cùng Đoàn Thanh ra khỏi phòng bệnh trước, họ phải đi thảo luận về nguyên nhân gây ra chứng động kinh, Nhan Cửu bỗng cảm thấy mình theo vào đây là có chút thừa thãi, đang chuẩn bị rút đi thì bị gọi lại.
“Cô gì ơi, đợi tôi một chút.”
Nhan Cửu để lộ nụ cười lịch sự, hỏi: “Hả? Sao vậy?”
“Thấy cô hơi quen quen, xin hỏi có phải cô…”
Haizzz, cô ta có ấn tượng với Triệu Tế Thành đến thế, có lẽ cô ta cũng nhớ ra ban ngày đâm phải cô rồi chứ gì?
Đang định nói là không sao, cũng do cô không thấy cô ta ngã sụp xuống, thì nghe Dịch Linh tiếp tục lẩm bẩm:
“Có phải là bác sĩ thực tập của bác sĩ Triệu không? Bác sĩ Triệu của các cô có bạn gái chưa? Kết hôn chưa? Năm nay anh ấy bao tuổi? Nhà có ở đây không? Thích kiểu con gái thế nào, cô có biết không?”
……
Một tràng câu hỏi đặt ra, câu trước còn ngập ngừng lúng túng, mấy câu sau như súng liên thanh bắn liên hồi, không biết còn tưởng là kế thừa từ người nổi tiếng mồm mép nhất Kinh thành nữa chứ, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
“Hả? Chuyện đó, hỏi tôi hả? Tôi không biết đâu, tôi cũng thế, sao?”
Nhan Cửu thực sự bị những tràng câu hỏi đó làm choáng váng đầu óc, cửa bị cô mở ra giữa chừng, đi ra cũng không phải, mà đóng cửa cũng không xong, còn miệng thì không biết đang nói nhảm những gì. Đang không biết phải đối mặt với vấn đề này thế nào thì Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh đi được mấy mét cùng quay đầu lại nhìn cô thắc mắc sao vẫn chưa đi theo, Nhan Cửu như vớ được cọng cỏ cứu mạng, cười rồi vẫy tay, nói:
“Chuyện riêng của bác sĩ Triệu, tôi cũng không rõ lắm, cô có thể hỏi Đoàn Thanh, người hiểu rõ nhất chính là cậu ấy, được rồi, họ gọi tôi rồi, tôi đi trước nhé, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Vội vã rời khỏi phòng bệnh, Triệu Tế Thành đã đi tìm người hội chẩn trước để mau chóng xác định bệnh tình, Đoàn Thanh vẫn đứng tại chỗ, thấy cô tới là hỏi ngay:
“Cô ta lại nói gì với cô? Đừng để tâm, có những bệnh nhân tính khí kỳ quái như vậy đó…”
Nhan Cửu cười, nhìn bóng Triệu Tế Thành khuất sau ngã rẽ phía trước thì trả lời: “Ừm, cũng không nói gì, chỉ hỏi bác sĩ Triệu kết hôn chưa, có bạn gái không v.v…”
Đoàn Thanh tỏ vẻ “tôi biết ngay mà”, anh ta chìa tay ra, bộ dạng bất lực: “Tôi đoán ra ngay là thế.”
Mới đi được vài bước, Nhan Cửu cảm thấy ống tay áo bị ai đó giật giật, quay lại thì thấy Đoàn Thanh đang tỏ vẻ suy tư, trịnh trọng khác thường, nhìn cô và nói:
“Nếu cô đã được phân cho sư phụ dẫn dắt thì tôi có chuyện này muốn dặn cô, những vấn đề này tôi có câu trả lời chuẩn, cô nhớ nhé, sau này dù là bệnh nhân hay người thân bệnh nhân nào hỏi thì cô cứ đọc ra là được.”
Nhan Cửu cười thất thanh, lại còn có câu trả lời chuẩn? Còn phải bị hỏi bao lần nữa đây? Lòng thầm thấy buồn cười nhưng cô vẫn nghiêm túc nghiêng người về phía Đoàn Thanh, dáng vẻ cung kính rửa tai nghe.
“Khụ khụ, cô cứ nói, cảm ơn sự quan tâm của bạn, bác sĩ Triệu của chúng tôi tuy chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, ngoại hình thì cực kỳ đẹp trai, nhưng tâm tư đã dồn hết vào sự nghiệp y học vĩ đại, tạm thời không có tâm trạng yêu đương, chúc bạn và gia đình bạn mạnh khỏe, bệnh nhân sớm ngày bình phục, thả tim, tôi bận việc đi trước đây… Hiểu chưa?”
Nhan Cửu chớp chớp mắt, dường như nhìn thấy đoàn đội quản lý của nghệ sĩ cũng chỉ mồm mép như Đoàn Thanh mà thôi, cô “phụt” cười thành tiếng, rồi lại gật gù vẻ như không có gì xảy ra cả.
Sau đó chắp tay:
“Vâng, thưa quản lý Đoàn, Nhan Cửu đã rõ.”