Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử
Chương 49: "Tin ta"
Nguyễn Linh Huyên vỗ đầu, liệu có phải ban nãy nàng ngã đến mức choáng đầu luôn rồi hay không?
Nếu không thì tại sao trong đầu nàng chỉ toàn là lời Tiêu Văn Cảnh nói nàng thích hắn.
Nàng thích Tiểu Tướng quân mà! Sao nàng có thể thích Tiêu Văn Cảnh được!
Trong hai người bọn họ, nhất định có một người có vấn đề!
“Rốt cuộc thì ngươi có nghe ta nói gì không thế?” Một giọng nói bỗng vang lên bên tai nàng.
“Có nghe mà!” Nguyễn Linh Huyên giật mình, lập tức đáp lời.
Tiêu Yến Thư chớp chớp mắt, ngờ vực mà quan sát nàng từ đầu đến chân.
“Sao bỗng dưng ngươi lại nói chuyện lớn tiếng thế, cứ như là đang chột dạ ấy?”
“… Chột dạ?” Nguyễn Linh Huyên vẫn đang choáng váng nên phản ứng chậm mất vài giây.
“Đúng thế, Lục Hoàng huynh nói với ta, chỉ có người đang chột dạ mới đột ngột nói rất lớn tiếng.”
Toi rồi.
Lúc nàng ngã xuống tường, nàng còn hô lớn một câu: “Người nói bậy”.
Liệu Tiêu Văn Cảnh có nghĩ là nàng đang chột dạ hay không?
Nàng vừa ngã xuống đã lập tức chạy đi, có phải như vậy trông càng chột dạ hơn không thế?
“Linh Huyên, hôm nay ngươi kỳ lạ lắm nhé.” Tiêu Yến Thư giơ tay ra huơ huơ trước mắt nàng: “Không phải ngươi tiến cung thăm Lục Hoàng huynh à? Sao bỗng dưng lại chạy đến chỗ ta?”
Tiêu Yến Thư biết quan hệ giữa Nguyễn Linh Huyên và Lục Hoàng huynh rất tốt, thậm chí còn tốt hơn mấy huynh đệ tỷ muội ruột thịt bọn họ.
Nguyễn Linh Huyên uống sạch chén trà trước mặt, ổn định tâm trạng “lên xuống phập phồng” của mình, nàng ngẩng mặt lên bày ra biểu cảm vô tội, nói: “Có gì kỳ lạ đâu, không phải là ta đã thăm ngài ấy xong rồi à, vậy nên ta tiện đường tới thăm người.”
“Hừ, có phải trong lòng ngươi Lục Hoàng huynh vĩnh viễn đứng đầu tiên, những người khác phải xếp sau hay không?” Tuy trong lời nói của Tiêu Yến Thư có chút ý oán trách, nhưng nàng ấy vẫn tự tay rót thêm nước trà cho nàng, vô cùng ân cần.
Nguyễn Linh Huyên có thể tới thăm nàng ấy là nàng ấy đã thấy rất vui vẻ.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Một câu nói của Tiêu Yến Thư lại khiến trong lòng Nguyễn Linh Huyên cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Trong mắt Tiêu Yến Thư, nàng luôn đặt Tiêu Văn Cảnh ở vị trí đầu tiên, thảo nào Tiêu Văn Cảnh lại nghĩ như vậy, nói như vậy.
“Người nói ta đặt Tiêu Văn Cảnh ở vị trí đầu tiên, vậy Tiểu Tướng quân phải làm sao bây giờ?” Nguyễn Linh Huyên ôm đầu, nàng bỗng cảm thấy hôm nay nàng bỏ lại Ngụy Khiếu Vũ là một sai lầm lớn.
Có phải Tiểu Tướng quân cũng hiểu lầm nàng hay không?
“Làm sao cái gì, ngươi thân thiết với Lục Hoàng huynh cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc ngươi thích Tiểu Tướng quân?”
“Không ảnh hưởng à?” Nguyễn Linh Huyên đã tìm được cọng rơm cứu mạng.
“Trừ phi…” Tiêu Yến Thư bỗng nảy sinh suy nghĩ: “Ngươi thích cả hai người?”
Cọng rợm cứu mạng lại đè bẹp nàng.
“Người nói bậy!”
“Ngươi nhìn ngươi kìa, sao phải giãy nảy lên thế, giống hệt như mèo bị dẫm trúng đuôi!” Tiêu Yến Thư lập tức chỉ vào nàng nói.
Nguyễn Linh Huyên trợn tròn đôi mắt hạnh, môi anh đào chu lên, vừa tức giận vừa tủi thân.
“Ta không có…” Nguyễn Linh Huyên uể oải mà nằm bò xuống bàn, nàng nhắm mắt lại, ỉu xìu nói: “Không nói chuyện này nữa, tại sao Tiêu Văn Cảnh lại bị bệ hạ cấm túc thế?”
“Ngươi không hỏi Lục Hoàng huynh à?” Tiêu Yến Thư càng nhìn càng thấy Nguyễn Linh Huyên khả nghi, nàng cố ý tiến cung vì việc này, sao chưa hỏi rõ sự tình đã chạy đến đây không biết?
“Đừng nhắc nữa…” Bây giờ, mông Nguyễn Linh Huyên vẫn còn đang đau đây.
“Không phải lúc trước Lục Hoàng huynh theo Cố Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ ra ngoài làm việc à, nghe nói chuyện đó liên quan đến không ít người. Vậy nên rất nhiều người đều đang vạch tội huynh ấy, cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, nhưng phụ hoàng ta nhất định chỉ là trong lúc nhất thời tức giận…”
Tiêu Yến Thư dựa sát vào nàng: “Mẫu phi của ta bảo, phụ hoàng đa nghi. Thế mà cùng một lúc lại có nhiều người công kích Lục Hoàng huynh như vậy, đến cả Ngự Sử đài cũng nghiêng về một phía, giúp đỡ Đại Hoàng tử, nên đương nhiên phụ hoàng sẽ cho rằng bọn họ đang kết bè kết cánh, muốn ép phụ hoàng lập Đại Hoàng tử làm Thái Tử.”
Nguyễn Linh Huyên gãi đầu, hai mắt mở to, mờ mịt hỏi: “Phức tạp vậy à?”
“Năm đó, phụ hoàng ta cũng không phải đích trưởng tử, có lẽ cũng từng bị gạt bỏ giống Lục Hoàng huynh, vậy nên phụ hoàng chắc chắn sẽ phân rõ phải trái, tra rõ chân tướng, sẽ không dễ dàng định tội cho huynh ấy đâu.” Tiêu Yến Thư gật đầu với nàng, nói chắc như đinh đóng cột: “Thế nên Lục Hoàng huynh nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
Thảo nào Tiêu Văn Cảnh không báo với nàng một tiếng, lại còn có tâm trạng mài giũa cung tiễn. Hẳn là hắn biết mình sẽ không có việc gì nên dù lúc này có bận rộn đến đâu nhưng hắn vẫn ung dung mà chờ nàng tới cửa để trêu chọc nàng.
“Tiêu Văn Cảnh thật là đáng ghét, hại ta lo lắng cho ngài ấy đến mức từ chối cả cuộc hẹn với Tiểu Tướng quân!” Nguyễn Linh Huyên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên trách Tiêu Văn Cảnh.
Còn Tết hoa đăng ngày 15 tháng 5 này, nàng không thể lại để lỡ thêm lần nữa.
Cách Tết hoa đăng vài ngày, trong cung xảy ra một chuyện lớn khác, Điền Tiệp dư bị Hoàng hậu xử tử vì tội danh vu cổ.
Nguyễn Linh Huyên vốn định vào cung hỏi Tiêu Văn Cảnh xem sao, nhưng nghĩ đến cuộc nói chuyện kỳ quái của hai người, nàng lại không đi nữa.
Vì sợ bị liên lụy nên Điền gia đã xoá tên Điền Tiệp dư ra khỏi gia phả ngay trong đêm.
Lúc Nguyễn Linh Chủy đến nói chuyện với nàng, nàng ấy cũng không khỏi cảm thán: “Nữ tử đối với gia tộc chẳng qua cũng chỉ như dệt hoa trên gấm, nếu vô dụng thì còn không đáng giá bằng cỏ dại ven đường.”
“Điền gia làm thế cũng khiến người khác cảm thấy chạnh lòng!” Nguyễn Linh Huyên căm phẫn trào dâng.
“Ta cũng nghe người khác phỏng đoán, hình như Điền Tiệp dư này vốn không phải là con gái của Điền Thượng thư. Đúng là Điền Thượng thư có con gái, nhưng mấy năm trước con gái ông ta thích một kẻ du thương*, vì thế mà dùng cái chết đe dọa để đòi gả ra ngoài… Cũng không biết là thật hay giả.” Nguyễn Linh Chủy nói đến đây thì lại nói tiếp với ẩn ý sâu xa: “Nếu đời này thật sự tìm được một người yêu thương thật lòng thì có vì vậy mà cố gắng cũng đáng.”
*Du thương: Người qua lại khắp nơi để kinh doanh, buôn bán.
“Nói vậy thì đại tỷ tỷ cũng sẽ bỏ trốn vì người thương ư?” Nguyễn Linh Huyên chớp chớp mắt.
Nguyễn Linh Chủy cười, dùng khung thêu gõ đầu nàng: “Cha mẹ đối xử tốt với ta đến vậy, ta không nỡ làm bọn họ thất vọng, hơn nữa ta cũng đã đính hôn, không thể nuốt lời được.”
“Đại tỷ tỷ, tỷ có thể thích hai người cùng lúc hay không?” Nguyễn Linh Huyên vô thức hỏi.
Nguyễn Linh Chủy không trả lời ngay mà trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới nghiêm túc nói: “Hẳn là không thể.”
Nguyễn Linh Huyên cúi mặt.
*
Ngày 15 tháng 5 là Tết hoa đăng, một trong số những dịp lễ tết náo nhiệt nhất của Đại Chu.
Nguyễn Linh Huyên đã hẹn cùng chơi Tết hoa đăng với Tiểu Tướng quân. Nàng cố ý mặc bộ váy có hình nguyệt hoa mới làm, để Vân Phiến tỉ mỉ chải kiểu tóc song thùy kế cho nàng, rồi dày công phối với dây buộc tóc và chuỗi ngọc.
Hoàng hôn, xe ngựa của Nguyễn phủ từ từ chạy ra ngoài, chở một nhà già trẻ đi chơi Tết hoa đăng.
Nguyễn Linh Huyên không ngoan ngoãn ngồi yên trong xe ngựa, nàng một mình cưỡi Tiểu Thạch Đầu, vui vẻ đi cạnh xe ngựa của Nguyễn phủ đến phố Chu Tước.
“Hôm nay đông người, con đàng hoàng đi! Lần trước con đánh công tử nhà Chương Ngự sử, Chương phu nhân đến trước mặt ta khóc sướt mướt một lúc lâu, may mà người ta không dâng sớ vạch tội cha con đấy.” Đan Dương quận chúa nhấc màn xe lên, thấy mắt Nguyễn Linh Huyên láo liên suốt cả đoạn đường là biết nàng đang nghĩ cái gì ngay.
Nhất định là chê ở cùng trưởng bối không vui, muốn tìm cơ hội chuồn đi.
“Con không sợ đâu, cha à, con là cây ngay không sợ chết đứng!” Nguyễn Linh Huyên kiêu ngạo nói: “Có phải không cha?”
Nguyễn Nhị gia vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Con gái ngốc này, không hiểu nhân tâm hiểm ác gì cả.
Đan Dương Quận chúa trông chừng nàng rất kĩ, khiến cho Nguyễn Linh Huyên không chuồn đi được, cũng may Nguyễn Linh Chủy kịp thời tới yểm trợ cho nàng.
“Nhị thẩm, cháu muốn đi Như Ý trai mua chút kim chỉ, cháu muốn mời Miên Miên cùng đi với cháu.”
Nhìn Nguyễn Linh Chủy ngoan ngoãn lanh lợi, lúc này Đan Dương Quận chúa mới đồng ý.
Nguyễn Linh Chủy biết tối nay nàng có hẹn với Tiểu Tướng quân nên nàng ấy rất tâm lý mà thả nàng đi giữa đường.
Nguyễn Linh Huyên đến cầu vòm đá – nơi họ đã hẹn sẵn – để đợi Tiểu Tướng quân, đợi chừng mười lăm phút mới thấy một tên người hầu trong phủ Tướng quân chạy tới, nói với nàng rằng Tiểu Tướng quân bất ngờ có việc, phải muộn hơn chút nữa mới đến được. Người đó bảo Nguyễn Linh Huyên hãy cứ tự đi dạo xung quanh trước.
Nguyễn Linh Huyên không để ý, nàng nghĩ rằng muộn một chút chính là muộn một chốc lát thôi nên đứng tại chỗ tiếp tục chờ.
Trên cầu người đến người đi.
Nguyễn Linh Huyên từ đứng ở đầu cầu đến đáng thương tội nghiệp mà ngồi xổm ở đuôi cầu.
Bóng nàng dưới ánh trăng cũng từ lúc còn dài đến dần dần ngắn lại.
Nguyễn Linh Huyên cảm thấy rất lạnh.
Tiểu Tướng quân bận việc gì mà lại để nàng đợi lâu đến như vậy.
Không biết qua bao lâu, một đôi ủng mây màu đen xuất hiện trong tầm mắt Nguyễn Linh Huyên.
Có người đứng trước mặt nàng.
“Tiểu Tướng…” Nguyễn Linh Huyên vui vẻ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trên, chạm thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tiêu Văn Cảnh, giọng nói đang vui vẻ cất cao lập tức thay đổi: “Tiêu Văn Cảnh?”
“Ta ở bên kia nhìn muội rất lâu.” Ngón tay Tiêu Văn Cảnh chỉ vào một tòa trà lâu cao ba tầng rồi lại cúi đầu nhìn nàng: “Muội ở đây chờ Ngụy Khiếu Vũ à?”
“Đúng, đúng vậy.” Nguyễn Linh Huyên mím môi, không hiểu sao nàng bỗng thấy hơi chột dạ.
Cứ như thể nhắc đến Ngụy Khiếu Vũ trước mặt Tiêu Văn Cảnh là sai vậy.
Rõ ràng không lâu trước đây, Tiêu Văn Cảnh còn thoải mái mà đồng ý giúp nàng theo đuổi Tiểu Tướng quân.
“Hắn đâu rồi?”
“… Không biết nữa.” Nguyễn Linh Huyên đứng lên, ra vẻ bình tĩnh, thoải mái mà nhìn hắn, nói: “Sao người lại đến đây?”
“Ta được bỏ cấm túc, đang ở trà lâu nói chuyện với bạn bè.”
“Thế thì tốt quá.” Nguyễn Linh Huyên mới vừa nhảy nhót một chút đã lập tức dừng biểu hiện quá mức vui mừng của mình lại, nàng hừ một tiếng: “Người vừa nói người nhìn ta rất lâu? Vậy sao mãi mà người không xuống?”
“Ta nghĩ rằng muội không muốn gặp ta, ngày đó muội biến mất trên tường rồi vẫn luôn không tới tìm ta nữa, muội không nhớ à?”
Nếu không thì tại sao trong đầu nàng chỉ toàn là lời Tiêu Văn Cảnh nói nàng thích hắn.
Nàng thích Tiểu Tướng quân mà! Sao nàng có thể thích Tiêu Văn Cảnh được!
Trong hai người bọn họ, nhất định có một người có vấn đề!
“Rốt cuộc thì ngươi có nghe ta nói gì không thế?” Một giọng nói bỗng vang lên bên tai nàng.
“Có nghe mà!” Nguyễn Linh Huyên giật mình, lập tức đáp lời.
Tiêu Yến Thư chớp chớp mắt, ngờ vực mà quan sát nàng từ đầu đến chân.
“Sao bỗng dưng ngươi lại nói chuyện lớn tiếng thế, cứ như là đang chột dạ ấy?”
“… Chột dạ?” Nguyễn Linh Huyên vẫn đang choáng váng nên phản ứng chậm mất vài giây.
“Đúng thế, Lục Hoàng huynh nói với ta, chỉ có người đang chột dạ mới đột ngột nói rất lớn tiếng.”
Toi rồi.
Lúc nàng ngã xuống tường, nàng còn hô lớn một câu: “Người nói bậy”.
Liệu Tiêu Văn Cảnh có nghĩ là nàng đang chột dạ hay không?
Nàng vừa ngã xuống đã lập tức chạy đi, có phải như vậy trông càng chột dạ hơn không thế?
“Linh Huyên, hôm nay ngươi kỳ lạ lắm nhé.” Tiêu Yến Thư giơ tay ra huơ huơ trước mắt nàng: “Không phải ngươi tiến cung thăm Lục Hoàng huynh à? Sao bỗng dưng lại chạy đến chỗ ta?”
Tiêu Yến Thư biết quan hệ giữa Nguyễn Linh Huyên và Lục Hoàng huynh rất tốt, thậm chí còn tốt hơn mấy huynh đệ tỷ muội ruột thịt bọn họ.
Nguyễn Linh Huyên uống sạch chén trà trước mặt, ổn định tâm trạng “lên xuống phập phồng” của mình, nàng ngẩng mặt lên bày ra biểu cảm vô tội, nói: “Có gì kỳ lạ đâu, không phải là ta đã thăm ngài ấy xong rồi à, vậy nên ta tiện đường tới thăm người.”
“Hừ, có phải trong lòng ngươi Lục Hoàng huynh vĩnh viễn đứng đầu tiên, những người khác phải xếp sau hay không?” Tuy trong lời nói của Tiêu Yến Thư có chút ý oán trách, nhưng nàng ấy vẫn tự tay rót thêm nước trà cho nàng, vô cùng ân cần.
Nguyễn Linh Huyên có thể tới thăm nàng ấy là nàng ấy đã thấy rất vui vẻ.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Một câu nói của Tiêu Yến Thư lại khiến trong lòng Nguyễn Linh Huyên cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Trong mắt Tiêu Yến Thư, nàng luôn đặt Tiêu Văn Cảnh ở vị trí đầu tiên, thảo nào Tiêu Văn Cảnh lại nghĩ như vậy, nói như vậy.
“Người nói ta đặt Tiêu Văn Cảnh ở vị trí đầu tiên, vậy Tiểu Tướng quân phải làm sao bây giờ?” Nguyễn Linh Huyên ôm đầu, nàng bỗng cảm thấy hôm nay nàng bỏ lại Ngụy Khiếu Vũ là một sai lầm lớn.
Có phải Tiểu Tướng quân cũng hiểu lầm nàng hay không?
“Làm sao cái gì, ngươi thân thiết với Lục Hoàng huynh cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc ngươi thích Tiểu Tướng quân?”
“Không ảnh hưởng à?” Nguyễn Linh Huyên đã tìm được cọng rơm cứu mạng.
“Trừ phi…” Tiêu Yến Thư bỗng nảy sinh suy nghĩ: “Ngươi thích cả hai người?”
Cọng rợm cứu mạng lại đè bẹp nàng.
“Người nói bậy!”
“Ngươi nhìn ngươi kìa, sao phải giãy nảy lên thế, giống hệt như mèo bị dẫm trúng đuôi!” Tiêu Yến Thư lập tức chỉ vào nàng nói.
Nguyễn Linh Huyên trợn tròn đôi mắt hạnh, môi anh đào chu lên, vừa tức giận vừa tủi thân.
“Ta không có…” Nguyễn Linh Huyên uể oải mà nằm bò xuống bàn, nàng nhắm mắt lại, ỉu xìu nói: “Không nói chuyện này nữa, tại sao Tiêu Văn Cảnh lại bị bệ hạ cấm túc thế?”
“Ngươi không hỏi Lục Hoàng huynh à?” Tiêu Yến Thư càng nhìn càng thấy Nguyễn Linh Huyên khả nghi, nàng cố ý tiến cung vì việc này, sao chưa hỏi rõ sự tình đã chạy đến đây không biết?
“Đừng nhắc nữa…” Bây giờ, mông Nguyễn Linh Huyên vẫn còn đang đau đây.
“Không phải lúc trước Lục Hoàng huynh theo Cố Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ ra ngoài làm việc à, nghe nói chuyện đó liên quan đến không ít người. Vậy nên rất nhiều người đều đang vạch tội huynh ấy, cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, nhưng phụ hoàng ta nhất định chỉ là trong lúc nhất thời tức giận…”
Tiêu Yến Thư dựa sát vào nàng: “Mẫu phi của ta bảo, phụ hoàng đa nghi. Thế mà cùng một lúc lại có nhiều người công kích Lục Hoàng huynh như vậy, đến cả Ngự Sử đài cũng nghiêng về một phía, giúp đỡ Đại Hoàng tử, nên đương nhiên phụ hoàng sẽ cho rằng bọn họ đang kết bè kết cánh, muốn ép phụ hoàng lập Đại Hoàng tử làm Thái Tử.”
Nguyễn Linh Huyên gãi đầu, hai mắt mở to, mờ mịt hỏi: “Phức tạp vậy à?”
“Năm đó, phụ hoàng ta cũng không phải đích trưởng tử, có lẽ cũng từng bị gạt bỏ giống Lục Hoàng huynh, vậy nên phụ hoàng chắc chắn sẽ phân rõ phải trái, tra rõ chân tướng, sẽ không dễ dàng định tội cho huynh ấy đâu.” Tiêu Yến Thư gật đầu với nàng, nói chắc như đinh đóng cột: “Thế nên Lục Hoàng huynh nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
Thảo nào Tiêu Văn Cảnh không báo với nàng một tiếng, lại còn có tâm trạng mài giũa cung tiễn. Hẳn là hắn biết mình sẽ không có việc gì nên dù lúc này có bận rộn đến đâu nhưng hắn vẫn ung dung mà chờ nàng tới cửa để trêu chọc nàng.
“Tiêu Văn Cảnh thật là đáng ghét, hại ta lo lắng cho ngài ấy đến mức từ chối cả cuộc hẹn với Tiểu Tướng quân!” Nguyễn Linh Huyên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên trách Tiêu Văn Cảnh.
Còn Tết hoa đăng ngày 15 tháng 5 này, nàng không thể lại để lỡ thêm lần nữa.
Cách Tết hoa đăng vài ngày, trong cung xảy ra một chuyện lớn khác, Điền Tiệp dư bị Hoàng hậu xử tử vì tội danh vu cổ.
Nguyễn Linh Huyên vốn định vào cung hỏi Tiêu Văn Cảnh xem sao, nhưng nghĩ đến cuộc nói chuyện kỳ quái của hai người, nàng lại không đi nữa.
Vì sợ bị liên lụy nên Điền gia đã xoá tên Điền Tiệp dư ra khỏi gia phả ngay trong đêm.
Lúc Nguyễn Linh Chủy đến nói chuyện với nàng, nàng ấy cũng không khỏi cảm thán: “Nữ tử đối với gia tộc chẳng qua cũng chỉ như dệt hoa trên gấm, nếu vô dụng thì còn không đáng giá bằng cỏ dại ven đường.”
“Điền gia làm thế cũng khiến người khác cảm thấy chạnh lòng!” Nguyễn Linh Huyên căm phẫn trào dâng.
“Ta cũng nghe người khác phỏng đoán, hình như Điền Tiệp dư này vốn không phải là con gái của Điền Thượng thư. Đúng là Điền Thượng thư có con gái, nhưng mấy năm trước con gái ông ta thích một kẻ du thương*, vì thế mà dùng cái chết đe dọa để đòi gả ra ngoài… Cũng không biết là thật hay giả.” Nguyễn Linh Chủy nói đến đây thì lại nói tiếp với ẩn ý sâu xa: “Nếu đời này thật sự tìm được một người yêu thương thật lòng thì có vì vậy mà cố gắng cũng đáng.”
*Du thương: Người qua lại khắp nơi để kinh doanh, buôn bán.
“Nói vậy thì đại tỷ tỷ cũng sẽ bỏ trốn vì người thương ư?” Nguyễn Linh Huyên chớp chớp mắt.
Nguyễn Linh Chủy cười, dùng khung thêu gõ đầu nàng: “Cha mẹ đối xử tốt với ta đến vậy, ta không nỡ làm bọn họ thất vọng, hơn nữa ta cũng đã đính hôn, không thể nuốt lời được.”
“Đại tỷ tỷ, tỷ có thể thích hai người cùng lúc hay không?” Nguyễn Linh Huyên vô thức hỏi.
Nguyễn Linh Chủy không trả lời ngay mà trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới nghiêm túc nói: “Hẳn là không thể.”
Nguyễn Linh Huyên cúi mặt.
*
Ngày 15 tháng 5 là Tết hoa đăng, một trong số những dịp lễ tết náo nhiệt nhất của Đại Chu.
Nguyễn Linh Huyên đã hẹn cùng chơi Tết hoa đăng với Tiểu Tướng quân. Nàng cố ý mặc bộ váy có hình nguyệt hoa mới làm, để Vân Phiến tỉ mỉ chải kiểu tóc song thùy kế cho nàng, rồi dày công phối với dây buộc tóc và chuỗi ngọc.
Hoàng hôn, xe ngựa của Nguyễn phủ từ từ chạy ra ngoài, chở một nhà già trẻ đi chơi Tết hoa đăng.
Nguyễn Linh Huyên không ngoan ngoãn ngồi yên trong xe ngựa, nàng một mình cưỡi Tiểu Thạch Đầu, vui vẻ đi cạnh xe ngựa của Nguyễn phủ đến phố Chu Tước.
“Hôm nay đông người, con đàng hoàng đi! Lần trước con đánh công tử nhà Chương Ngự sử, Chương phu nhân đến trước mặt ta khóc sướt mướt một lúc lâu, may mà người ta không dâng sớ vạch tội cha con đấy.” Đan Dương quận chúa nhấc màn xe lên, thấy mắt Nguyễn Linh Huyên láo liên suốt cả đoạn đường là biết nàng đang nghĩ cái gì ngay.
Nhất định là chê ở cùng trưởng bối không vui, muốn tìm cơ hội chuồn đi.
“Con không sợ đâu, cha à, con là cây ngay không sợ chết đứng!” Nguyễn Linh Huyên kiêu ngạo nói: “Có phải không cha?”
Nguyễn Nhị gia vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Con gái ngốc này, không hiểu nhân tâm hiểm ác gì cả.
Đan Dương Quận chúa trông chừng nàng rất kĩ, khiến cho Nguyễn Linh Huyên không chuồn đi được, cũng may Nguyễn Linh Chủy kịp thời tới yểm trợ cho nàng.
“Nhị thẩm, cháu muốn đi Như Ý trai mua chút kim chỉ, cháu muốn mời Miên Miên cùng đi với cháu.”
Nhìn Nguyễn Linh Chủy ngoan ngoãn lanh lợi, lúc này Đan Dương Quận chúa mới đồng ý.
Nguyễn Linh Chủy biết tối nay nàng có hẹn với Tiểu Tướng quân nên nàng ấy rất tâm lý mà thả nàng đi giữa đường.
Nguyễn Linh Huyên đến cầu vòm đá – nơi họ đã hẹn sẵn – để đợi Tiểu Tướng quân, đợi chừng mười lăm phút mới thấy một tên người hầu trong phủ Tướng quân chạy tới, nói với nàng rằng Tiểu Tướng quân bất ngờ có việc, phải muộn hơn chút nữa mới đến được. Người đó bảo Nguyễn Linh Huyên hãy cứ tự đi dạo xung quanh trước.
Nguyễn Linh Huyên không để ý, nàng nghĩ rằng muộn một chút chính là muộn một chốc lát thôi nên đứng tại chỗ tiếp tục chờ.
Trên cầu người đến người đi.
Nguyễn Linh Huyên từ đứng ở đầu cầu đến đáng thương tội nghiệp mà ngồi xổm ở đuôi cầu.
Bóng nàng dưới ánh trăng cũng từ lúc còn dài đến dần dần ngắn lại.
Nguyễn Linh Huyên cảm thấy rất lạnh.
Tiểu Tướng quân bận việc gì mà lại để nàng đợi lâu đến như vậy.
Không biết qua bao lâu, một đôi ủng mây màu đen xuất hiện trong tầm mắt Nguyễn Linh Huyên.
Có người đứng trước mặt nàng.
“Tiểu Tướng…” Nguyễn Linh Huyên vui vẻ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trên, chạm thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tiêu Văn Cảnh, giọng nói đang vui vẻ cất cao lập tức thay đổi: “Tiêu Văn Cảnh?”
“Ta ở bên kia nhìn muội rất lâu.” Ngón tay Tiêu Văn Cảnh chỉ vào một tòa trà lâu cao ba tầng rồi lại cúi đầu nhìn nàng: “Muội ở đây chờ Ngụy Khiếu Vũ à?”
“Đúng, đúng vậy.” Nguyễn Linh Huyên mím môi, không hiểu sao nàng bỗng thấy hơi chột dạ.
Cứ như thể nhắc đến Ngụy Khiếu Vũ trước mặt Tiêu Văn Cảnh là sai vậy.
Rõ ràng không lâu trước đây, Tiêu Văn Cảnh còn thoải mái mà đồng ý giúp nàng theo đuổi Tiểu Tướng quân.
“Hắn đâu rồi?”
“… Không biết nữa.” Nguyễn Linh Huyên đứng lên, ra vẻ bình tĩnh, thoải mái mà nhìn hắn, nói: “Sao người lại đến đây?”
“Ta được bỏ cấm túc, đang ở trà lâu nói chuyện với bạn bè.”
“Thế thì tốt quá.” Nguyễn Linh Huyên mới vừa nhảy nhót một chút đã lập tức dừng biểu hiện quá mức vui mừng của mình lại, nàng hừ một tiếng: “Người vừa nói người nhìn ta rất lâu? Vậy sao mãi mà người không xuống?”
“Ta nghĩ rằng muội không muốn gặp ta, ngày đó muội biến mất trên tường rồi vẫn luôn không tới tìm ta nữa, muội không nhớ à?”