Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử
Chương 39: Cữu cữu
Trong cung yến tối nay, Nguyễn Linh Huyên không được ăn no, cũng chưa nói chuyện được nhiều với Ngụy Tiểu Tướng quân, cuối cùng còn đưa hết nửa túi kẹo cho Tiêu Văn Cảnh.
Nàng đúng là tiền mất tật mang.
Đến khi về nhà đi ngủ rồi mà nàng còn mơ thấy một bầy cá đuôi dài đuổi theo muốn mình ăn nữa.
Thật là cực kỳ đáng sợ!
Buổi chiều, Nguyễn Linh Huyên muốn thả lỏng tâm trạng nên đã cưỡi Tiểu Thạch Đầu tới phố Chu Tước mua kẹo.
Tiểu nhị quán bán kẹo rất ngạc nhiên khi thấy mới đó mà nàng lại đến bổ sung hàng rồi. Hắn ta cất lời chân thành khuyên nàng đừng nên ăn nhiều kẹo quá, sẽ bị hỏng răng đấy.
Nguyễn Linh Huyên gật đầu rồi quay lại nói với Tiểu Thạch Đầu: "Ngươi nghe thấy chưa? Ngựa không được ăn nhiều kẹo! Sẽ bị hỏng răng đấy."
Tiểu Thạch Đầu hí một tiếng rồi thở phì phì lên người nàng.
Nó không phục chút nào.
Nguyễn Linh Huyên đang định quay lại dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu thì chợt thấy nó vểnh cả hai tai lên, sau đó quay phắt đầu lại phía sau.
Một đám người đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Người đi đầu mặc chiếc áo cổ tròn màu xanh, viên ngọc phỉ thuý đeo giữa trán sáng bóng lên dưới ánh mặt trời, con bạch mã hắn đang cười nom rất khoẻ mạnh, mắt hắn nhìn thẳng trông vô cùng cao quý, cứ như thần tiên không dính bụi trần không quan tâm sự đời vậy.
"Hí!" Nguyễn Linh Huyên siết chặt dây cương đè đầu Tiểu Thạch Đầu xuống thấp.
May mà trước nay Tiểu Miên Hoa không nhạy bén bằng Tiểu Thạch Đầu, nếu không nàng đã bị phát hiện rồi.
"Lục điện hạ đi nhanh như vậy chắc chắn là đang xử lý chuyện lớn. Chúng ta không được làm phiền ngài ấy được. Hơn nữa ngươi quên là ngài ấy không cho ngươi ăn kẹo rồi à? Nếu ngài ấy nhìn thấy ta mua kẹo ở đây thì về lại nói chúng ta cho mà xem, đúng không Tiểu Thạch Đầu?"
Nguyễn Linh Huyên nghiêm túc kéo Tiểu Thạch Đầu về phía mình, cùng vạch rõ giới hạn với Tiêu Văn Cảnh.
Tiểu Thạch Đầu mở to mắt nhìn nàng hồi lâu như đang nghiêm túc suy nghĩ xem bên nào nặng bên nào nhẹ. Cuối cùng nó vẫn quyết định ngẩng cổ lên muốn thoát khỏi trói buộc của nàng để đi tìm Tiểu Miên Hoa.
Nguyễn Linh Huyên vội vàng níu nó lại rồi thở hồng hộc nói: "Này! Sao ngươi quẫy mạnh vậy hả?! Ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thế?!"
"Phì..." Bên cạnh có ai đó không nhịn được mà phì cười.
Sao lại có người thật sự nghiêm túc nói chuyện với một con ngựa thế này?
Nguyễn Linh Huyên quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra có một người đội nón lá đang lén lén lút lút đứng cạnh hai cái sọt, cười đến nỗi bả vai run lên.
"Ai đang cười đấy?"
"Xin lỗi." Thiếu niên kia đẩy cái nón lá lên cao để lộ hơn nửa khuôn mặt: "Linh Huyên muội muội nói chuyện với ngựa thú vị quá nên ta không nhịn được cười."
"Tiểu Tướng quân!"
"Suỵt..." Ngụy Khiếu Vũ giơ ngón tay lên đặt bên miệng rồi lại đè thấp vành nón xuống: "Đừng để lộ ra."
Nguyễn Linh Huyên cũng dắt ngựa đến bên hai cái sọt mà hắn ta đang nấp rồi hỏi nhỏ: "Ngươi trốn ở đây làm gì vậy?"
Ngụy Khiếu Vũ do dự chốc lát rồi mới đáp: "Thật ra thì nói cho muội biết cũng không sao. Lần này ta tới Thịnh Kinh là vì nhận được một mật hàm nên tiện thể tới điều tra ít chuyện."
Nguyễn Linh Huyên quan sát hắn ta từ trên xuống dưới: "Ngươi điều tra thì cứ điều tra đi, sao phải ăn mặc như này?"
Chiếc mũ lá kiểu nông dân trên đầu kia hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn ta chút nào, cũng không che giấu được hơi thở thiếu niên anh hùng trên người hắn ta, trái lại sự kết hợp kỳ quái này còn khiến hắn ta bị nhiều người để ý hơn.
"Ta muốn trốn người khác... Vừa rồi ta tới địa chỉ ghi trong mật hàm để xem nhưng lại bị mấy cô nương ùa ra dây dưa, trông thì có vẻ đàng hoàng nhưng sau đó lại bắt đầu dính dính lên người ta..." Ngụy Khiếu Vũ vừa nói vừa không khỏi rùng mình một cái.
"Lúc ta có ý định trốn đi, các nàng kia còn cất cao giọng gọi người tới nữa. Muội nói xem nếu ta "bị bắt cả người lẫn tang vật" thì cái mặt già của cha ta phải vứt đi đâu bây giờ!"
Nguyễn Linh Huyên nhíu mày: "Đúng là rất kỳ lạ."
"Hơn nữa ta nghe ra được khẩu âm của các nàng kia đều không phải người gốc Thịnh Kinh, trái lại giống người bên phía bọn ta hơn..."
"Người vùng khác ư?
Nguyễn Linh Huyên nhớ tới mấy cô nương mình cứu được trong rừng hồi trước. Những người đó cũng bị bắt trói từ vùng khác tới, sau khi được cứu ra thì được Cẩm Y Vệ dẫn về thu xếp cho ở lại Ngũ Thành Binh Mã Ti.
Nhưng khoảng thời gian trước nàng tình cờ biết được vì không hợp khí hậu nên mấy cô nương kia lần lượt mắc bệnh chết rồi, thành ra cuối cùng chẳng hỏi được gì cụ thể cả.
Còn những người môi giới bắt mấy nàng kia thì có đầy đủ văn khế, bản đồ và thư uỷ thác, chứng minh được rằng mình môi giới đứng đắn hợp pháp nên cuối cùng bọn họ không thể không thả bọn chúng ra.
Ngụy Khiếu Vũ gật đầu một cái.
Nguyễn Linh Huyên hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Ta định chờ chốc lát rồi lại đi thăm dò thêm lần nữa."
Nguyễn Linh Huyên chỉ chỉ vào mình: "Dù sao ta cũng chẳng có chuyện gì làm, hay là để ta đi theo ngươi rồi lỡ có cô nương nào tới thì ngươi cũng không phải sợ nữa."
Hai mắt Ngụy Khiếu Vũ sáng bừng lên: "Tất nhiên là được rồi."
Nguyễn Linh Huyên tìm một chỗ buộc chặt Tiểu Thạch Đầu vào đó rồi đi theo Ngụy Khiếu Vũ tới quán rượu nhỏ mà lúc trước hắn ta tìm ra được.
Không phải tất cả các quán rượu ở Đại Chu đều có quyền chưng cất rượu.
Chưng cất rượu cần phải tiêu tốn lương thực, mà chuyện dự trữ lương thực lại liên quan đến yên ổn của một quốc gia, phải quản lý nghiêm khắc.
Thế nên việc quán rượu này có hầm chứa riêng đúng là rất đáng ngờ.
"Phía Nam nhiều bình nguyên nên lượng nước mưa dư thừa, là vùng sản xuất lương thực chủ yếu cho cả Đại Chu, muốn vận chuyển lương thực từ chỗ đó đến Tây Bắc thì phải thuê dân phu đi cả nghìn dặm, thế nên mặc dù không thể tránh khỏi việc hao tổn lương thực nhưng bọn ta vẫn phát hiện ra số quân lương nhiều lần không giống trong danh sách, thua kém không chỉ một chút, e là có người đã tham ô tiền mua quân lương."
"Vậy ngươi muốn kiểm chứng như thế nào?"
"Quân lương không giống với những lương thực bình thường trên phố. Vì đề phòng có chuyện mua đi bán lại, quân lương thường được trộn với cỏ nâu để phân biệt."
"Vậy chúng ta nói cho Nguỵ Đại soái rồi phái người tới tra luôn chẳng phải dễ hơn à?"
Những người này chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, gặp quan viên tới kiểm tra chắc chắn không ai dám phản kháng, như vậy còn tốt hơn hai người núp bên tường làm đầu trộm đuôi cướp nhiều.
"Đại ca ta nói những kẻ dám làm loại chuyện bị tra ra là rơi đầu này không thể nào không có núi dựa sau lưng được, chẳng ai dám bí quá hoá liều cả, nơi này..." Ngụy Khiếu Vũ giơ tay lên chỉ chỉ nhà kho ở sân sau quán rượu rồi nói tiếp: "Chỉ là một sợi dây nhỏ bé trong một cuộn dây rối mà thôi, thế nên ta phải tìm được chứng cứ trước, hơn nữa còn không thể rút dây động rừng."
Nguyễn Linh Huyên tỏ vẻ mình đã hiểu. Hai người âm thầm nhìn chằm chằm vào nhà kho kia, chuẩn bị lẻn vào kiểm tra thử.
"Sao lại không thấy đâu nhỉ?"
Nguyễn Linh Huyên và Ngụy Khiếu Vũ cong eo vùi đầu vào bao thóc như con chuột như bỗng nhiên một giọng nói tức giận vang lên sau lưng: "Tiểu tặc! Lại ăn trộm dưới mí mắt gia gia ta đây!"
Hai người đều sửng sốt.
Người này đi bộ hoàn toàn không phát ra tiếng.
Bọn họ quay đầu lại thì thấy một ông cụ tóc hoa râm da ngăm đen, cánh tay cường tráng và cái lưng còng khiến tay chân ông ta có vẻ hơi quái dị, hơn nữa ông ta còn bị mù một bên mắt.
Nếu không phải bây giờ đang là ban ngày thì có khi hai người đã bị hù cho giật mình hoảng lên rồi.
Ông cụ cầm cái xẻng sắt, mặt mày cực kỳ hung hăng.
Nguyễn Linh Huyên hơi rụt rè: "Ông à, bọn ta không phải tiểu tặc..."
Ông cụ nheo mắt lại nhìn chằm chằm Ngụy Khiếu Vũ.
Nắm lương thực trong tay Ngụy Khiếu Vũ từ từ chảy ra theo kẽ tay như cát chảy, sau đó rơi xuống bên chân hắn ta.
Nguyễn Linh Huyên nhìn chằm chằm đống lúa rơi đầy trên mặt đất rồi tạm thời sửa lời: "Ông nghe bọn ta... Giải thích đã!"
"Hừ, ta không nghe đám hài tử hư các ngươi nói đâu, lúc nào cũng tới ăn hiếp người chột mắt ta đây. Các ngươi cố ý trêu đùa ta phải không?! Ta phải nói chuyện với trưởng bối nhà các ngươi! Ta phải xem xem là con cái nhà ai mà lại dám trộm cắp dưới mắt Đoàn gia gia ta đây!"
Đoàn lão đầu bị chột mắt nên thường xuyên bị đám hài tử xung quanh bắt nạt, lâu dần thành ra kinh nghiệm đã rất phong phú rồi.
Nguyễn Linh Huyên và Ngụy Khiếu Vũ quay sang nhìn nhau rồi cùng tỉnh bơ lắc đầu.
Không thể để nương nàng biết được, sẽ bị đánh đấy.
Không thể để cha hắn ta biết được, sẽ bị đánh đấy.
"Không muốn nói cho trưởng bối?" Vậy ta đi báo quan!" Lão đầu hung hăng gây khó dễ cho hai người bọn họ.
"... Từ từ, tìm cữu cữu ta được không?" Cái đầu linh hoạt của Nguyễn Linh Huyên nhanh chóng tìm được ra cọng rơm cứu mạng.
Lão đầu bảo tiểu đồng đi tìm người theo miêu tả của Nguyễn Linh Huyên. Hai nén nhang sau, tiểu đồng dẫn người về.
"Đây là cữu cữu mà ngươi nói à?"
Lão đầu nhìn thiếu niên trông có vẻ không lớn hơn tiểu cô nương kia là bao mà tiểu đồng dẫn về rồi nổi cơn tam bành, quay lại cho tiểu đồng một tát: "Ngu y chang cha ngươi vậy, ngươi dẫn một hài tử nữa về đây làm gì?"
Mặc dù người vừa tới vóc dáng cao lớn, cử chỉ điềm tĩnh nhưng đường nét trên khuôn mặt không hề giống một nam nhân đã trưởng thành chút não. Kiến thức của ông cụ kia rất phong phú nên nhìn qua là phân biệt được ngay.
"Tằng ngoại tổ mẫu của ta là tổ mẫu của ngài ấy, cho nên ngài ấy là tiểu cữu cữu của ta!" Nguyễn Linh Huyên cãi.
"Vậy hắn có thể giải quyết chuyện nơi này thay ngươi à?"
"Đúng vậy." Tiêu Văn Cảnh liếc nhìn hai người bọn họ. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Nguyễn Linh Huyên lại đi cùng Ngụy Khiếu Vũ thế này.
"Được, vậy coi như hắn là trưởng bối của ngươi đi. Vậy người còn lại thì sao?" Lão đầu giơ cái xẻng lên chỉ chỉ Ngụy Khiếu Vũ.
Ngụy Khiếu Vũ hơi sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Tiêu Văn Cảnh bằng ánh mắt kiên định rồi há miệng phun ra hai chữ: "Cữu cữu."
"Ta không quen người này." Tiêu Văn Cảnh lập tức nói với lão đầu quán rượu.
"Mau gọi trưởng bối nhà ngươi đến đây!" Lão đầu quát Ngụy Khiếu Vũ quát một tiếng.
"Đừng mà!" Ngụy Khiếu Vũ hoảng lên.
Nàng đúng là tiền mất tật mang.
Đến khi về nhà đi ngủ rồi mà nàng còn mơ thấy một bầy cá đuôi dài đuổi theo muốn mình ăn nữa.
Thật là cực kỳ đáng sợ!
Buổi chiều, Nguyễn Linh Huyên muốn thả lỏng tâm trạng nên đã cưỡi Tiểu Thạch Đầu tới phố Chu Tước mua kẹo.
Tiểu nhị quán bán kẹo rất ngạc nhiên khi thấy mới đó mà nàng lại đến bổ sung hàng rồi. Hắn ta cất lời chân thành khuyên nàng đừng nên ăn nhiều kẹo quá, sẽ bị hỏng răng đấy.
Nguyễn Linh Huyên gật đầu rồi quay lại nói với Tiểu Thạch Đầu: "Ngươi nghe thấy chưa? Ngựa không được ăn nhiều kẹo! Sẽ bị hỏng răng đấy."
Tiểu Thạch Đầu hí một tiếng rồi thở phì phì lên người nàng.
Nó không phục chút nào.
Nguyễn Linh Huyên đang định quay lại dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu thì chợt thấy nó vểnh cả hai tai lên, sau đó quay phắt đầu lại phía sau.
Một đám người đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Người đi đầu mặc chiếc áo cổ tròn màu xanh, viên ngọc phỉ thuý đeo giữa trán sáng bóng lên dưới ánh mặt trời, con bạch mã hắn đang cười nom rất khoẻ mạnh, mắt hắn nhìn thẳng trông vô cùng cao quý, cứ như thần tiên không dính bụi trần không quan tâm sự đời vậy.
"Hí!" Nguyễn Linh Huyên siết chặt dây cương đè đầu Tiểu Thạch Đầu xuống thấp.
May mà trước nay Tiểu Miên Hoa không nhạy bén bằng Tiểu Thạch Đầu, nếu không nàng đã bị phát hiện rồi.
"Lục điện hạ đi nhanh như vậy chắc chắn là đang xử lý chuyện lớn. Chúng ta không được làm phiền ngài ấy được. Hơn nữa ngươi quên là ngài ấy không cho ngươi ăn kẹo rồi à? Nếu ngài ấy nhìn thấy ta mua kẹo ở đây thì về lại nói chúng ta cho mà xem, đúng không Tiểu Thạch Đầu?"
Nguyễn Linh Huyên nghiêm túc kéo Tiểu Thạch Đầu về phía mình, cùng vạch rõ giới hạn với Tiêu Văn Cảnh.
Tiểu Thạch Đầu mở to mắt nhìn nàng hồi lâu như đang nghiêm túc suy nghĩ xem bên nào nặng bên nào nhẹ. Cuối cùng nó vẫn quyết định ngẩng cổ lên muốn thoát khỏi trói buộc của nàng để đi tìm Tiểu Miên Hoa.
Nguyễn Linh Huyên vội vàng níu nó lại rồi thở hồng hộc nói: "Này! Sao ngươi quẫy mạnh vậy hả?! Ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thế?!"
"Phì..." Bên cạnh có ai đó không nhịn được mà phì cười.
Sao lại có người thật sự nghiêm túc nói chuyện với một con ngựa thế này?
Nguyễn Linh Huyên quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra có một người đội nón lá đang lén lén lút lút đứng cạnh hai cái sọt, cười đến nỗi bả vai run lên.
"Ai đang cười đấy?"
"Xin lỗi." Thiếu niên kia đẩy cái nón lá lên cao để lộ hơn nửa khuôn mặt: "Linh Huyên muội muội nói chuyện với ngựa thú vị quá nên ta không nhịn được cười."
"Tiểu Tướng quân!"
"Suỵt..." Ngụy Khiếu Vũ giơ ngón tay lên đặt bên miệng rồi lại đè thấp vành nón xuống: "Đừng để lộ ra."
Nguyễn Linh Huyên cũng dắt ngựa đến bên hai cái sọt mà hắn ta đang nấp rồi hỏi nhỏ: "Ngươi trốn ở đây làm gì vậy?"
Ngụy Khiếu Vũ do dự chốc lát rồi mới đáp: "Thật ra thì nói cho muội biết cũng không sao. Lần này ta tới Thịnh Kinh là vì nhận được một mật hàm nên tiện thể tới điều tra ít chuyện."
Nguyễn Linh Huyên quan sát hắn ta từ trên xuống dưới: "Ngươi điều tra thì cứ điều tra đi, sao phải ăn mặc như này?"
Chiếc mũ lá kiểu nông dân trên đầu kia hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn ta chút nào, cũng không che giấu được hơi thở thiếu niên anh hùng trên người hắn ta, trái lại sự kết hợp kỳ quái này còn khiến hắn ta bị nhiều người để ý hơn.
"Ta muốn trốn người khác... Vừa rồi ta tới địa chỉ ghi trong mật hàm để xem nhưng lại bị mấy cô nương ùa ra dây dưa, trông thì có vẻ đàng hoàng nhưng sau đó lại bắt đầu dính dính lên người ta..." Ngụy Khiếu Vũ vừa nói vừa không khỏi rùng mình một cái.
"Lúc ta có ý định trốn đi, các nàng kia còn cất cao giọng gọi người tới nữa. Muội nói xem nếu ta "bị bắt cả người lẫn tang vật" thì cái mặt già của cha ta phải vứt đi đâu bây giờ!"
Nguyễn Linh Huyên nhíu mày: "Đúng là rất kỳ lạ."
"Hơn nữa ta nghe ra được khẩu âm của các nàng kia đều không phải người gốc Thịnh Kinh, trái lại giống người bên phía bọn ta hơn..."
"Người vùng khác ư?
Nguyễn Linh Huyên nhớ tới mấy cô nương mình cứu được trong rừng hồi trước. Những người đó cũng bị bắt trói từ vùng khác tới, sau khi được cứu ra thì được Cẩm Y Vệ dẫn về thu xếp cho ở lại Ngũ Thành Binh Mã Ti.
Nhưng khoảng thời gian trước nàng tình cờ biết được vì không hợp khí hậu nên mấy cô nương kia lần lượt mắc bệnh chết rồi, thành ra cuối cùng chẳng hỏi được gì cụ thể cả.
Còn những người môi giới bắt mấy nàng kia thì có đầy đủ văn khế, bản đồ và thư uỷ thác, chứng minh được rằng mình môi giới đứng đắn hợp pháp nên cuối cùng bọn họ không thể không thả bọn chúng ra.
Ngụy Khiếu Vũ gật đầu một cái.
Nguyễn Linh Huyên hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Ta định chờ chốc lát rồi lại đi thăm dò thêm lần nữa."
Nguyễn Linh Huyên chỉ chỉ vào mình: "Dù sao ta cũng chẳng có chuyện gì làm, hay là để ta đi theo ngươi rồi lỡ có cô nương nào tới thì ngươi cũng không phải sợ nữa."
Hai mắt Ngụy Khiếu Vũ sáng bừng lên: "Tất nhiên là được rồi."
Nguyễn Linh Huyên tìm một chỗ buộc chặt Tiểu Thạch Đầu vào đó rồi đi theo Ngụy Khiếu Vũ tới quán rượu nhỏ mà lúc trước hắn ta tìm ra được.
Không phải tất cả các quán rượu ở Đại Chu đều có quyền chưng cất rượu.
Chưng cất rượu cần phải tiêu tốn lương thực, mà chuyện dự trữ lương thực lại liên quan đến yên ổn của một quốc gia, phải quản lý nghiêm khắc.
Thế nên việc quán rượu này có hầm chứa riêng đúng là rất đáng ngờ.
"Phía Nam nhiều bình nguyên nên lượng nước mưa dư thừa, là vùng sản xuất lương thực chủ yếu cho cả Đại Chu, muốn vận chuyển lương thực từ chỗ đó đến Tây Bắc thì phải thuê dân phu đi cả nghìn dặm, thế nên mặc dù không thể tránh khỏi việc hao tổn lương thực nhưng bọn ta vẫn phát hiện ra số quân lương nhiều lần không giống trong danh sách, thua kém không chỉ một chút, e là có người đã tham ô tiền mua quân lương."
"Vậy ngươi muốn kiểm chứng như thế nào?"
"Quân lương không giống với những lương thực bình thường trên phố. Vì đề phòng có chuyện mua đi bán lại, quân lương thường được trộn với cỏ nâu để phân biệt."
"Vậy chúng ta nói cho Nguỵ Đại soái rồi phái người tới tra luôn chẳng phải dễ hơn à?"
Những người này chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, gặp quan viên tới kiểm tra chắc chắn không ai dám phản kháng, như vậy còn tốt hơn hai người núp bên tường làm đầu trộm đuôi cướp nhiều.
"Đại ca ta nói những kẻ dám làm loại chuyện bị tra ra là rơi đầu này không thể nào không có núi dựa sau lưng được, chẳng ai dám bí quá hoá liều cả, nơi này..." Ngụy Khiếu Vũ giơ tay lên chỉ chỉ nhà kho ở sân sau quán rượu rồi nói tiếp: "Chỉ là một sợi dây nhỏ bé trong một cuộn dây rối mà thôi, thế nên ta phải tìm được chứng cứ trước, hơn nữa còn không thể rút dây động rừng."
Nguyễn Linh Huyên tỏ vẻ mình đã hiểu. Hai người âm thầm nhìn chằm chằm vào nhà kho kia, chuẩn bị lẻn vào kiểm tra thử.
"Sao lại không thấy đâu nhỉ?"
Nguyễn Linh Huyên và Ngụy Khiếu Vũ cong eo vùi đầu vào bao thóc như con chuột như bỗng nhiên một giọng nói tức giận vang lên sau lưng: "Tiểu tặc! Lại ăn trộm dưới mí mắt gia gia ta đây!"
Hai người đều sửng sốt.
Người này đi bộ hoàn toàn không phát ra tiếng.
Bọn họ quay đầu lại thì thấy một ông cụ tóc hoa râm da ngăm đen, cánh tay cường tráng và cái lưng còng khiến tay chân ông ta có vẻ hơi quái dị, hơn nữa ông ta còn bị mù một bên mắt.
Nếu không phải bây giờ đang là ban ngày thì có khi hai người đã bị hù cho giật mình hoảng lên rồi.
Ông cụ cầm cái xẻng sắt, mặt mày cực kỳ hung hăng.
Nguyễn Linh Huyên hơi rụt rè: "Ông à, bọn ta không phải tiểu tặc..."
Ông cụ nheo mắt lại nhìn chằm chằm Ngụy Khiếu Vũ.
Nắm lương thực trong tay Ngụy Khiếu Vũ từ từ chảy ra theo kẽ tay như cát chảy, sau đó rơi xuống bên chân hắn ta.
Nguyễn Linh Huyên nhìn chằm chằm đống lúa rơi đầy trên mặt đất rồi tạm thời sửa lời: "Ông nghe bọn ta... Giải thích đã!"
"Hừ, ta không nghe đám hài tử hư các ngươi nói đâu, lúc nào cũng tới ăn hiếp người chột mắt ta đây. Các ngươi cố ý trêu đùa ta phải không?! Ta phải nói chuyện với trưởng bối nhà các ngươi! Ta phải xem xem là con cái nhà ai mà lại dám trộm cắp dưới mắt Đoàn gia gia ta đây!"
Đoàn lão đầu bị chột mắt nên thường xuyên bị đám hài tử xung quanh bắt nạt, lâu dần thành ra kinh nghiệm đã rất phong phú rồi.
Nguyễn Linh Huyên và Ngụy Khiếu Vũ quay sang nhìn nhau rồi cùng tỉnh bơ lắc đầu.
Không thể để nương nàng biết được, sẽ bị đánh đấy.
Không thể để cha hắn ta biết được, sẽ bị đánh đấy.
"Không muốn nói cho trưởng bối?" Vậy ta đi báo quan!" Lão đầu hung hăng gây khó dễ cho hai người bọn họ.
"... Từ từ, tìm cữu cữu ta được không?" Cái đầu linh hoạt của Nguyễn Linh Huyên nhanh chóng tìm được ra cọng rơm cứu mạng.
Lão đầu bảo tiểu đồng đi tìm người theo miêu tả của Nguyễn Linh Huyên. Hai nén nhang sau, tiểu đồng dẫn người về.
"Đây là cữu cữu mà ngươi nói à?"
Lão đầu nhìn thiếu niên trông có vẻ không lớn hơn tiểu cô nương kia là bao mà tiểu đồng dẫn về rồi nổi cơn tam bành, quay lại cho tiểu đồng một tát: "Ngu y chang cha ngươi vậy, ngươi dẫn một hài tử nữa về đây làm gì?"
Mặc dù người vừa tới vóc dáng cao lớn, cử chỉ điềm tĩnh nhưng đường nét trên khuôn mặt không hề giống một nam nhân đã trưởng thành chút não. Kiến thức của ông cụ kia rất phong phú nên nhìn qua là phân biệt được ngay.
"Tằng ngoại tổ mẫu của ta là tổ mẫu của ngài ấy, cho nên ngài ấy là tiểu cữu cữu của ta!" Nguyễn Linh Huyên cãi.
"Vậy hắn có thể giải quyết chuyện nơi này thay ngươi à?"
"Đúng vậy." Tiêu Văn Cảnh liếc nhìn hai người bọn họ. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Nguyễn Linh Huyên lại đi cùng Ngụy Khiếu Vũ thế này.
"Được, vậy coi như hắn là trưởng bối của ngươi đi. Vậy người còn lại thì sao?" Lão đầu giơ cái xẻng lên chỉ chỉ Ngụy Khiếu Vũ.
Ngụy Khiếu Vũ hơi sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Tiêu Văn Cảnh bằng ánh mắt kiên định rồi há miệng phun ra hai chữ: "Cữu cữu."
"Ta không quen người này." Tiêu Văn Cảnh lập tức nói với lão đầu quán rượu.
"Mau gọi trưởng bối nhà ngươi đến đây!" Lão đầu quát Ngụy Khiếu Vũ quát một tiếng.
"Đừng mà!" Ngụy Khiếu Vũ hoảng lên.