Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử
Chương 34: Âm mưu: "Tại sao muội thích hắn?”
Cây cỏ xanh mướt, mưa bụi mịt mù.
Tháng tư, tin tức Ngụy Đại soái dẫn theo con út vào kinh thành nổi lên như mưa bụi tiết thanh minh, trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Thịnh Kinh.
Tiểu Tướng quân gần mười sáu tuổi đã có chiến công hiển hách luôn là nhân vật được bá tánh trong thành nhắc đến trong những buổi uống trà trò chuyện.
Những phu nhân thích làm mai đã bắt đầu đi lại khắp nơi, tìm hiểu về vẻ ngoài, tính cách và sở thích của Tiểu Tướng quân.
Nhưng vị Tiểu Tướng quân này sinh ra ở Thái An, lớn lên trong quân doanh, muốn có các tin tức tình báo đều không dễ dàng, mọi người chắp vá lung tung, cũng biết được vóc người thiếu niên rất cao, cốt cách cứng rắn, mày kiếm mắt sáng, vô cùng chính trực.
Hổ phụ sinh hổ tử, Ngụy Tiểu Tướng quân lớn lên trên lưng ngựa, khi mới còn mười mấy tuổi đã theo phụ thân huynh đệ xuất chinh giết địch, cũng không sợ hãi lùi bước, cực kỳ anh dũng, đến cả Hoàng đế cũng từng nghe đến, cho nên lúc này mới gọi Ngụy Đại soái dẫn đến cho mình xem.
“Mười sáu tuổi không lớn nhưng thật ra có thể quyết định chuyện hôn sự rồi.”
Thấy nhiều những tay ăn chơi trong kinh thành, nay bỗng nhiên có một thiếu niên là Tiểu Tướng quân nổi danh lại có gia thế hiển hách, mọi người đều muốn lấy về lang quân cho cô nương nhà mình.
“Phải đó, nếu không phải đại cô nương nhà chúng ta đã đồng ý với công tử Bùi gia thì ta cũng muốn đi tranh thủ cho nàng ấy.” Liễu phu nhân dùng khăn che miệng, cười nói.
Nguyễn Linh Chủy chỉ một lòng tập trung luyện thêu thùa, cũng không ngẩng đầu lên.
“Liễu biểu cô* đã thành hôn rồi mà ngày nào cũng chạy đến chỗ tổ mẫu nói xấu, rảnh rỗi thật.” Nguyễn Linh Huyên bực bội chọc mạnh cây kim vào giá thêu.
*Trong tác phẩm gốc tác giả viết sai, ban đầu nhân vật này tên Liễu Ỷ Như/Liễu di (di: em gái của mẹ mặc dù là em họ của chồng/cha của nữ chính) nhưng đến chương này tự đổi thành Liễu biểu cô/Liễu Ỷ Như. Xét từ đầu nên từ chương này team dịch vẫn sẽ giữ nguyên tên Liễu Ỷ Như và sửa sang thành Liễu biểu cô cho chuẩn.
Biết rõ Nguyễn Linh Chủy đã hứa hôn với người ta mà lời nói của nàng ta cứ như Nguyễn Linh Chủy có bản lĩnh đầy người nhưng không có chỗ dùng vậy.
Nhưng Trần Thái phu nhân lại trúng chiêu này của nàng ta, cảm thấy cháu mình thường xuyên suy nghĩ cho Nguyễn gia, là người hiểu chuyện, càng yêu thích nàng ta hơn.
Nguyễn Linh Chủy vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, để nàng không cần tức giận không đâu.
“Không sao cả, người ta là trưởng bối, muốn nói gì thì nói, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được.”
“Trưởng bối nào lại muốn cháu gái họ làm thiếp?” Nguyễn Linh Huyên không muốn coi nàng ta như trưởng bối.
Trước đây Liễu Ỷ Như còn xấu xa muốn chen vào nhị phòng của các nàng.
Trần Thái phu nhân vừa cứng vừa mềm, vừa tận tình khuyên bảo vừa cầu xin Nguyễn nhị gia, vừa mạnh mẽ ngang ngược ép Đan Dương Quận chúa, thậm chí còn bày mưu tính kế cho Liễu Ỷ Như tiền trảm hậu tấu, tiếp cận Nguyễn nhị gia.
Cũng may binh đến tướng chặn, nước dâng lên, bọn họ canh phòng nghiêm ngặt, cuối cùng cũng không để cho Trần Thái phu nhân đưa Liễu Ỷ Như tiến vào như mong muốn.
Một năm qua đi, Liễu Ỷ Như cũng không còn trẻ nữa, rất hy vọng có nơi củng cố địa vị, nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc gả đi.
Đúng lúc này, tam gia của Tạ gia đã mất vợ nhiều năm lại bắt đầu có tâm tư tái giá, nàng ta thuyết phục Trần lão phu nhân tích cực đưa nàng ta tham gia các yến tiệc, lại làm bà mối giật dây bắc cầu, cuối cùng việc này kéo dài mất mấy tháng đã hoàn thành.
Mặc dù Tạ gia bị Thuận Thiên Đế liên tục chèn ép, đã không còn được như trước nhưng lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa, gia thế này đối với Liễu Ỷ Như mà nói thì vẫn đủ để trèo cao.
Nàng ta cũng biết, Tạ gia đồng ý với nàng ta cũng vì nhìn vào quan hệ giữa nàng ta với Nguyễn gia.
Dù sao Nguyễn gia cũng có ba hàn lâm, được thánh thượng xem trọng, nắm quyền lực, tương lai không thể biết trước.
Cho nên nàng ta rảnh rỗi không có việc gì là lại đến Nguyễn gia, ở đây gần như cả ngày, nâng giá trị con người của bản thân lên để tránh bị người của Tạ gia xem thường.
“Còn có trưởng bối nhà ai giúp người ngoài đưa đồ cho cô nương chứ?” Nguyễn Linh Huyên nói với Nguyễn Linh Chủy: “Thẻ đào lần trước bà ta đưa cho ta thật ra là Tạ Quan Linh tặng, thảo nào đột nhiên bà ta lại dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn ta, hóa ra là dùng ta để đi tạo ân tình.”
Nguyễn Linh Huyên càng nghĩ càng giận.
Nguyễn Linh Chủy đồng tình mà xoa đầu nàng.
Liễu phu nhân bên kia ngó nghiêng Nguyễn Linh Huyên mấy lần, cười nói với Trần Thái phu nhân: “Nhị lang của Tạ gia không tệ, năm ngoái mới thi đỗ tiến sĩ, hiện giờ đang làm một chức quan thất phẩm nho nhỏ ở Lễ bộ, nhưng hắn là thư đồng của Đại điện hạ, khó nói sau này hắn sẽ không giống như dượng, vào nội các…”
“Ta biết đứa bé đó, đúng là rất ưu tú, nhị lang cũng khen ngợi hắn với ta.” Trần Thái phu nhân cười tủm tỉm gật đầu.
Mặc dù Trần Thái phu nhân biết rõ tâm tư của nàng ta nhưng Nguyễn Linh Huyên là bảo bối cục cưng của nhị phòng, Đan Dương Quận chúa trông nom nàng như viên ngọc quý.
Hôn sự của nàng, người làm tổ mẫu như bà ấy cũng không quyết định được!
Trần Thái phu nhân giữ chặt tay Liễu Ỷ Như, khuyên bảo: “Con đừng nói đến những đứa trẻ đó nữa, nói về mình đi! Mặc dù Tạ Tam gia có con trai con gái, nhưng con còn trẻ, sinh thêm mấy đứa, lúc đó mới ngồi chắc được…”
Khuôn mặt Liễu Ỷ Như cứng đờ, cánh môi run rẩy, xấu hổ nói với lão phu nhân: “A Tuệ hiểu ạ.”
“Lão phu nhân, Quận chúa đến.” Nữ sử ở cửa tiến vào thông báo.
Liễu Ỷ Như cắn chặt cánh môi, đôi mắt bỗng nhiên ngập tràn oán hận nhìn ra ngoài cửa.
Đúng lúc Nguyễn Linh Huyên vô ý nhìn thoáng qua, không khỏi thấy kỳ lạ, Liễu Ỷ Như đã gả cho Tạ gia, đúng như mong muốn, tại sao vẫn còn hận nhị phòng như vậy.
Chẳng lẽ còn tơ tưởng phụ thân nàng sao?
Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, ánh mắt của Liễu Ỷ Như lại nhìn khuôn mặt nàng, tỉ mỉ nhìn một lúc, khóe môi nhếch lên nở nụ cười kỳ dị, sau đó quay đi.
Đan Dương Quận chúa tiến vào, vấn an với Trần Thái phu nhân, lại tùy ý trò chuyện đôi câu với Liễu Ỷ Như, sau đó đưa Nguyễn Linh Huyên vào cung.
Sau khi Nguyễn Linh Huyên được Hiền Đức Hoàng Thái hậu yêu thích, Trần Thái phu nhân vô cùng vui mừng, cảm thấy mặc dù con bé này không phải nam tử nhưng rất có tác dụng với Nguyễn gia.
“Đi thôi, ở trong cung nhiều quy củ, đừng làm gia tộc xấu hổ đó.”
Vào cung, Nguyễn Linh Huyên ngồi nói chuyện phiếm giải sầu với Hiền Đức Hoàng Thái hậu như bình thường.
Bệnh của Hoàng Thái hậu đã đỡ hơn, hiện giờ có thể xuống giường đi mấy bước rồi.
“Nhìn dáng vẻ của Hoàng tằng tổ mẫu nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian, có khi còn đi săn vào mùa thu với chúng ta được đấy!” Nguyễn Linh Huyên vui vẻ, bái nhiều Bồ Tát Phật Tổ như vậy đúng là có tác dụng.
“Thân thể này của ta không đi xa chịu khổ được, đến lúc đó đám trẻ các con đi xem náo nhiệt, quay về kể lại cho ta nghe là được.”
Nguyễn Linh Huyên cười khanh khách, không nói gì.
Nàng biết đời trước Hoàng tằng tổ mẫu đi săn bắn vào mùa thu, nhưng nàng lại ham chơi, cưỡi ngựa bị ngã gãy chân, không thể đi được.
“Hoàng tổ mẫu, lần này Ngụy Tiểu Tướng quân đến Thịnh Kinh, có phải phụ hoàng có ý ban hôn cho hắn không?” Tiêu Yến Thư chớp mắt nhìn Nguyễn Linh Huyên.
“Sao vậy, Thư Nhi của chúng ta cũng cảm thấy có hứng thú với Ngụy Tiểu Tướng quân sao?” Hiền Đức Hoàng Thái hậu cười hỏi.
Những tin đồn ở bên ngoài, Hiền Đức Hoàng Thái hậu ở trong cung cũng nghe nói đến.
“Không phải, không phải ạ!” Tiêu Yến Thư liên tục lắc đầu, sợ bà ấy hiểu lầm.
Hiền Đức Hoàng Thái hậu: “Nếu Tiểu Tướng quân đã thích ai thì bệ hạ đương nhiên sẽ đồng ý giúp người ta thành toàn, nếu không có, ngài cũng sẽ không ép buộc.”
Hoàng đế hiểu rõ tính cách của Ngụy Đại soái.
Một cây gân cứng, không vặn được. Cho nên Tiểu Tướng quân này ưu tú như thế nào, quyền quý khắp nơi tranh cướp như nào, Hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng cho phép ai kết thân với Ngụy gia.
Giống như trưởng tử, con thứ của Ngụy gia, cưới vợ không suy xét đến lợi ích, chỉ cần là người mình thích.
Có lẽ cũng chỉ có người Ngụy gia mới có tự tin và can đảm đối đầu với Hoàng đế như vậy, nếu mỗi người đều noi theo thì Thẩm gia bây giờ cũng không có kết cục như thế.
Nghĩ đến mấy tỷ muội Thẩm gia khiến hậu cung không yên, Hiền Đức Hoàng Thái hậu thầm thở dài.
Sau khi ra khỏi Thọ Xương cung, Nguyễn Linh huyên lại đi tìm Tiêu Văn Cảnh.
Nàng là họ hàng của hoàng tộc, lại được Hoàng Thái hậu yêu quý, người trên kẻ dưới trong cung đều vô cùng cung kính với nàng, cái gì cũng nghe theo.
Tiêu Văn Cảnh ở trong Chung Túy cung cũng không lớn, trong sân không có cây cỏ gì, mặc dù đang vào mùa xuân nhưng lại trơ trọi, có mấy tấm bia làng bằng ván gỗ mỏng dựa vào mép tường sân, nơi này là chỗ Tiêu Văn Cảnh chế tạo cung, điều này khiến nơi ở của hắn càng chẳng có gì.
Xoẹt một tiếng, mũi tên vững vàng bắn thủng một lỗ vào tấm bia.
Nguyễn Linh Huyên vỗ tay “bôm bốp”, cho hắn mặt mũi.
“Sao muội lại tới đây?” Tiêu Văn Cảnh cầm cung trong tay, thân hình cao ráo đứng tại chỗ.
Hắn mặc áo mũi tên màu xanh xám, cổ tay áo bó lại, lớp vải ôm lấy cánh tay hắn, làm nổi bật đường cơ bắp mạnh mẽ ở cánh tay hắn, không hề có dáng vẻ gầy gò yếu đuối.
Nguyễn Linh Huyên đi lên trước, nghiêng đầu đánh giá cây cung Tiêu Văn Cảnh mới làm: “Người còn hỏi à, không phải người đã đồng ý sẽ giúp ta sao, đã qua bốn năm ngày rồi, người còn bận rộn làm cái này…”
Tiêu Văn Cảnh thường cho người thu thập một số loại gỗ cứng, làm thử các loại cung có hình dáng khác nhau, nhưng hắn chưa bao giờ tặng cho nàng, mỗi lần nói về chúng, hắn đều cho rằng hắn chưa làm tốt.
Ai biết có đúng là lý do này không.
Tiêu Văn Cảnh đưa cây cung trong tay lên và nhìn nó, rồi ném cho Cẩn Ngôn.
“Bốn năm ngày chỉ tùy tiện chơi thôi, không là gì cả, cung tốt nhất phải mất đến ba bốn năm.”
Trọng điểm câu nói kia của nàng là cung sao?
Nguyễn Linh Huyên có hơi nghi ngờ có phải Tiêu Văn Cảnh cố ý giả vờ nghe không hiểu không, muốn lừa nàng.
Thấy hắn cất bước đi về phía bàn đá, nàng cũng bước nhanh đuổi theo, không ngừng nói: “Người đã đồng ý giúp ta rồi!”
Tiêu Văn Cảnh thong dong ngồi xuống, lật một cái ly sạch lên rót trà cho mình.
“Ừ, ta đã đồng ý với muội, nhưng hiện giờ Ngụy Khiếu Vũ còn chưa đến Thịnh Kinh, muội muốn ta giúp muội như thế nào?”
Nguyễn Linh Huyên nghe vậy thì cũng hiểu.
Nàng vừa nghe được những chuyện này từ chỗ Hiền Đức Hoàng Thái hậu nên mới sốt ruột.
Sợ mình không thể nhanh chân đến trước, bị người khác có âm mưu cướp mất.
Mặc dù đời trước nàng chưa từng nghe nói Ngụy Tiểu Tướng quân thân thiết với ai.
Nguyễn Linh Huyên ngồi ở bên kia bàn đá, hai tay chống cằm, tò mò hỏi: “Vậy người nói xem, người như Tiểu Tướng quân sẽ thích cô nương thế nào?”
Tiêu Văn Cảnh nhấp một ngụm trà ấm, thậm chí không thèm nhìn nàng, thờ ơ nói: “Ta cũng không phải con giun trong bụng hắn, sao mà biết được?”
Tiêu Văn Cảnh không chịu phối hợp, khiến nàng thấy mất hứng.
“Vậy còn người?” Nguyễn Linh Huyên tức giận nói: “Người thích cô nương thế nào thì cũng phải biết chứ?”
“Ta?” Tiêu Văn Cảnh nhìn nàng.
Nguyễn Linh Huyên nghiêng đầu, có hơi nghi ngờ: “Chắc người sẽ không có yêu cầu gì chứ?”
“Đương nhiên ta có.” Tiêu Văn Cảnh nhướng mày lên, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
“Bề ngoài không cần quá đẹp, phải thông minh cảnh giác, không bị dăm ba câu của người khác mà không biết, thích đọc sách học tập, có thể đọc được một lượt tứ thư ngũ kinh lục sử thì càng tốt…”
Nguyễn Linh Huyên bấm ngón tay, cho đến khi mười ngón tay đều cụp vào, nàng nhăn mặt lại, khổ sở nhìn Tiêu Văn Cảnh.
“Người có nhiều yêu cầu như vậy, có thể tìm được người phù hợp không?”
Nàng tốt bụng muốn làm nguyệt lão, hiện giờ xem ra nguyệt lão thật sự gặp được quỷ khó tính như hắn, e rằng cũng bỏ cuộc không làm nữa.
Nếu theo những tiêu chuẩn này thì chắc chắn không chọn ra được cô nương phù hợp với hình mẫu của hắn ở khắp Đại Chu.
Sao hắn lại phiền phức như vậy!
Tiêu Văn Cảnh phiền phức thành thạo dùng ngón tay rót chén trà nữa, đẩy nó đến trước mặt Nguyễn Linh Huyên.
“Còn một điều…”
“Vẫn còn á?” Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên trợn tròn lên.
Tiêu Văn Cảnh ngước mắt lên, nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi:
“Nếu ta thích thì những điều trên đều không quan trọng.”
Ba chữ nếu ta thích nghe rất nhẹ, giống như con chim non xù lông, khẽ chạm vào khiếm tim vừa ngứa vừa mềm nhũn.
Nguyễn Linh Huyên cảm thấy miệng lưỡi khô khan.
Thật kỳ lạ, hắn chỉ nói chữ thích, cũng chưa nói điều gì, sao nàng lại cảm thấy rung động như vậy.
Có lẽ vì bên cạnh không có người thứ ba, ánh mắt Tiêu Văn Cảnh chỉ có thể dừng trên mặt nàng, làm người ta dễ dàng liên tưởng rằng ý trong lời nói của hắn liên quan đến người hắn đang nhìn, do đó mới có hiểu lầm kỳ lạ.
Nguyễn Linh Huyên cầm chén trà trước mặt lên uống ực một hơi cạn sạch, dù sao cũng phải làm bản thân bình tĩnh lại.
Nghiêm túc cân nhắc thì thật ra Tiêu Văn Cảnh nói xong cũng giống như chưa nói gì.
Nếu hắn thích, mười điều trước đó đều không quan trọng, vậy cần gì mất công liệt kê ra…
Nói không chừng chỉ là cố ý trêu đùa nàng thôi.
Biết rõ nàng không thích đọc sách, cho nên hắn mới nói thích nữ tử am hiểu kinh thư.
“Vậy người biết ta thích một người thế nào không?” Nguyễn Linh Huyên đặt cái chén không xuống.
Khóe môi Tiêu Văn Cảnh nhiễm ý cười, không lên tiếng.
Giống như hắn biết cho dù không hỏi thì Nguyễn Linh Huyên cũng tự nói ra.
Nguyễn Linh Huyên đợi một lúc cũng không chờ được câu hỏi của Tiêu Văn Cảnh, nàng hừ với hắn một tiếng.
“Người ta thích đương nhiên phải giỏi cưỡi ngựa, bắn cung, có thể đánh đuổi kẻ địch, là anh hùng cái thế bảo vệ quốc gia!”
Nguyễn Linh Huyên nói đầy hùng hồn, như thể đã từng thấy một tướng quân trẻ tay cầm trường thương nhuốm máu ở dưới ánh hoàng hôn sa mạc, lưng đeo cây cung.
“Tại sao muội lại thích hắn?”
Mặc dù nàng không nói tên họ nhưng Tiêu Văn Cảnh vừa nghe đã biết là nói về Ngụy Khiếu Vũ.
“Thích thì làm gì có tại sao?” Nguyễn Linh Huyên mở miệng đáp.
“Thích thì phải có lý do.” Tiêu Văn Cảnh sửa lại lời nàng: “Nếu muội không biết tại sao thì thật ra muội không thích hắn như vậy.”
Sao Tiêu Văn Cảnh có thể kết luận và quyết định độc đoán về nàng như vậy?
Nguyễn Linh Huyên không phục nhưng nàng cũng không nghĩ ra cách phản bác lại như thế nào, vì vậy nàng nói: “Vậy chờ sau khi ta quen hắn rồi sẽ biết thôi!”
Nguyễn Linh Huyên tin chắc rằng, Tiểu Tướng quân nàng vẫn luôn sùng bái nhất định sẽ là người trong lòng nàng.
Khi đội ngũ của Ngụy Đại soái tiến về Thịnh Kinh ngày càng gần, Nguyễn Linh Huyên bắt đầu suy nghĩ về lần gặp mặt đầu tiên của nàng với Ngụy Tiểu Tướng quân.
Phải xuất sắc, phải làm người ta ấn tượng sâu sắc, còn phải đặc biệt hơn những người khác.
Không phải có câu nói người tình trong mắt hóa Tây Thi sao?
Điều này cho thấy một người đặc biệt ở trong mắt đối phương thì chỉ có tình yêu.
Đối với sự lý giải của Nguyễn Linh Huyên, Tiêu Văn Cảnh giữ im lặng, hắn khép sách lại và chỉ ra một “con đường” cho nàng:
“Võ nghệ của Tiểu Tướng quân siêu phàm, người có thể đánh bại hắn chắc chắn sẽ khiến hắn phải lau mắt mà nhìn, nếu muội muốn không giống người khác thì chỉ có thể làm hắn tình nguyện cúi đầu.”
… Quả là độc đáo!
Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên sáng lên.
“Người nói có lý!”
Tháng tư, tin tức Ngụy Đại soái dẫn theo con út vào kinh thành nổi lên như mưa bụi tiết thanh minh, trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Thịnh Kinh.
Tiểu Tướng quân gần mười sáu tuổi đã có chiến công hiển hách luôn là nhân vật được bá tánh trong thành nhắc đến trong những buổi uống trà trò chuyện.
Những phu nhân thích làm mai đã bắt đầu đi lại khắp nơi, tìm hiểu về vẻ ngoài, tính cách và sở thích của Tiểu Tướng quân.
Nhưng vị Tiểu Tướng quân này sinh ra ở Thái An, lớn lên trong quân doanh, muốn có các tin tức tình báo đều không dễ dàng, mọi người chắp vá lung tung, cũng biết được vóc người thiếu niên rất cao, cốt cách cứng rắn, mày kiếm mắt sáng, vô cùng chính trực.
Hổ phụ sinh hổ tử, Ngụy Tiểu Tướng quân lớn lên trên lưng ngựa, khi mới còn mười mấy tuổi đã theo phụ thân huynh đệ xuất chinh giết địch, cũng không sợ hãi lùi bước, cực kỳ anh dũng, đến cả Hoàng đế cũng từng nghe đến, cho nên lúc này mới gọi Ngụy Đại soái dẫn đến cho mình xem.
“Mười sáu tuổi không lớn nhưng thật ra có thể quyết định chuyện hôn sự rồi.”
Thấy nhiều những tay ăn chơi trong kinh thành, nay bỗng nhiên có một thiếu niên là Tiểu Tướng quân nổi danh lại có gia thế hiển hách, mọi người đều muốn lấy về lang quân cho cô nương nhà mình.
“Phải đó, nếu không phải đại cô nương nhà chúng ta đã đồng ý với công tử Bùi gia thì ta cũng muốn đi tranh thủ cho nàng ấy.” Liễu phu nhân dùng khăn che miệng, cười nói.
Nguyễn Linh Chủy chỉ một lòng tập trung luyện thêu thùa, cũng không ngẩng đầu lên.
“Liễu biểu cô* đã thành hôn rồi mà ngày nào cũng chạy đến chỗ tổ mẫu nói xấu, rảnh rỗi thật.” Nguyễn Linh Huyên bực bội chọc mạnh cây kim vào giá thêu.
*Trong tác phẩm gốc tác giả viết sai, ban đầu nhân vật này tên Liễu Ỷ Như/Liễu di (di: em gái của mẹ mặc dù là em họ của chồng/cha của nữ chính) nhưng đến chương này tự đổi thành Liễu biểu cô/Liễu Ỷ Như. Xét từ đầu nên từ chương này team dịch vẫn sẽ giữ nguyên tên Liễu Ỷ Như và sửa sang thành Liễu biểu cô cho chuẩn.
Biết rõ Nguyễn Linh Chủy đã hứa hôn với người ta mà lời nói của nàng ta cứ như Nguyễn Linh Chủy có bản lĩnh đầy người nhưng không có chỗ dùng vậy.
Nhưng Trần Thái phu nhân lại trúng chiêu này của nàng ta, cảm thấy cháu mình thường xuyên suy nghĩ cho Nguyễn gia, là người hiểu chuyện, càng yêu thích nàng ta hơn.
Nguyễn Linh Chủy vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, để nàng không cần tức giận không đâu.
“Không sao cả, người ta là trưởng bối, muốn nói gì thì nói, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được.”
“Trưởng bối nào lại muốn cháu gái họ làm thiếp?” Nguyễn Linh Huyên không muốn coi nàng ta như trưởng bối.
Trước đây Liễu Ỷ Như còn xấu xa muốn chen vào nhị phòng của các nàng.
Trần Thái phu nhân vừa cứng vừa mềm, vừa tận tình khuyên bảo vừa cầu xin Nguyễn nhị gia, vừa mạnh mẽ ngang ngược ép Đan Dương Quận chúa, thậm chí còn bày mưu tính kế cho Liễu Ỷ Như tiền trảm hậu tấu, tiếp cận Nguyễn nhị gia.
Cũng may binh đến tướng chặn, nước dâng lên, bọn họ canh phòng nghiêm ngặt, cuối cùng cũng không để cho Trần Thái phu nhân đưa Liễu Ỷ Như tiến vào như mong muốn.
Một năm qua đi, Liễu Ỷ Như cũng không còn trẻ nữa, rất hy vọng có nơi củng cố địa vị, nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc gả đi.
Đúng lúc này, tam gia của Tạ gia đã mất vợ nhiều năm lại bắt đầu có tâm tư tái giá, nàng ta thuyết phục Trần lão phu nhân tích cực đưa nàng ta tham gia các yến tiệc, lại làm bà mối giật dây bắc cầu, cuối cùng việc này kéo dài mất mấy tháng đã hoàn thành.
Mặc dù Tạ gia bị Thuận Thiên Đế liên tục chèn ép, đã không còn được như trước nhưng lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa, gia thế này đối với Liễu Ỷ Như mà nói thì vẫn đủ để trèo cao.
Nàng ta cũng biết, Tạ gia đồng ý với nàng ta cũng vì nhìn vào quan hệ giữa nàng ta với Nguyễn gia.
Dù sao Nguyễn gia cũng có ba hàn lâm, được thánh thượng xem trọng, nắm quyền lực, tương lai không thể biết trước.
Cho nên nàng ta rảnh rỗi không có việc gì là lại đến Nguyễn gia, ở đây gần như cả ngày, nâng giá trị con người của bản thân lên để tránh bị người của Tạ gia xem thường.
“Còn có trưởng bối nhà ai giúp người ngoài đưa đồ cho cô nương chứ?” Nguyễn Linh Huyên nói với Nguyễn Linh Chủy: “Thẻ đào lần trước bà ta đưa cho ta thật ra là Tạ Quan Linh tặng, thảo nào đột nhiên bà ta lại dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn ta, hóa ra là dùng ta để đi tạo ân tình.”
Nguyễn Linh Huyên càng nghĩ càng giận.
Nguyễn Linh Chủy đồng tình mà xoa đầu nàng.
Liễu phu nhân bên kia ngó nghiêng Nguyễn Linh Huyên mấy lần, cười nói với Trần Thái phu nhân: “Nhị lang của Tạ gia không tệ, năm ngoái mới thi đỗ tiến sĩ, hiện giờ đang làm một chức quan thất phẩm nho nhỏ ở Lễ bộ, nhưng hắn là thư đồng của Đại điện hạ, khó nói sau này hắn sẽ không giống như dượng, vào nội các…”
“Ta biết đứa bé đó, đúng là rất ưu tú, nhị lang cũng khen ngợi hắn với ta.” Trần Thái phu nhân cười tủm tỉm gật đầu.
Mặc dù Trần Thái phu nhân biết rõ tâm tư của nàng ta nhưng Nguyễn Linh Huyên là bảo bối cục cưng của nhị phòng, Đan Dương Quận chúa trông nom nàng như viên ngọc quý.
Hôn sự của nàng, người làm tổ mẫu như bà ấy cũng không quyết định được!
Trần Thái phu nhân giữ chặt tay Liễu Ỷ Như, khuyên bảo: “Con đừng nói đến những đứa trẻ đó nữa, nói về mình đi! Mặc dù Tạ Tam gia có con trai con gái, nhưng con còn trẻ, sinh thêm mấy đứa, lúc đó mới ngồi chắc được…”
Khuôn mặt Liễu Ỷ Như cứng đờ, cánh môi run rẩy, xấu hổ nói với lão phu nhân: “A Tuệ hiểu ạ.”
“Lão phu nhân, Quận chúa đến.” Nữ sử ở cửa tiến vào thông báo.
Liễu Ỷ Như cắn chặt cánh môi, đôi mắt bỗng nhiên ngập tràn oán hận nhìn ra ngoài cửa.
Đúng lúc Nguyễn Linh Huyên vô ý nhìn thoáng qua, không khỏi thấy kỳ lạ, Liễu Ỷ Như đã gả cho Tạ gia, đúng như mong muốn, tại sao vẫn còn hận nhị phòng như vậy.
Chẳng lẽ còn tơ tưởng phụ thân nàng sao?
Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, ánh mắt của Liễu Ỷ Như lại nhìn khuôn mặt nàng, tỉ mỉ nhìn một lúc, khóe môi nhếch lên nở nụ cười kỳ dị, sau đó quay đi.
Đan Dương Quận chúa tiến vào, vấn an với Trần Thái phu nhân, lại tùy ý trò chuyện đôi câu với Liễu Ỷ Như, sau đó đưa Nguyễn Linh Huyên vào cung.
Sau khi Nguyễn Linh Huyên được Hiền Đức Hoàng Thái hậu yêu thích, Trần Thái phu nhân vô cùng vui mừng, cảm thấy mặc dù con bé này không phải nam tử nhưng rất có tác dụng với Nguyễn gia.
“Đi thôi, ở trong cung nhiều quy củ, đừng làm gia tộc xấu hổ đó.”
Vào cung, Nguyễn Linh Huyên ngồi nói chuyện phiếm giải sầu với Hiền Đức Hoàng Thái hậu như bình thường.
Bệnh của Hoàng Thái hậu đã đỡ hơn, hiện giờ có thể xuống giường đi mấy bước rồi.
“Nhìn dáng vẻ của Hoàng tằng tổ mẫu nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian, có khi còn đi săn vào mùa thu với chúng ta được đấy!” Nguyễn Linh Huyên vui vẻ, bái nhiều Bồ Tát Phật Tổ như vậy đúng là có tác dụng.
“Thân thể này của ta không đi xa chịu khổ được, đến lúc đó đám trẻ các con đi xem náo nhiệt, quay về kể lại cho ta nghe là được.”
Nguyễn Linh Huyên cười khanh khách, không nói gì.
Nàng biết đời trước Hoàng tằng tổ mẫu đi săn bắn vào mùa thu, nhưng nàng lại ham chơi, cưỡi ngựa bị ngã gãy chân, không thể đi được.
“Hoàng tổ mẫu, lần này Ngụy Tiểu Tướng quân đến Thịnh Kinh, có phải phụ hoàng có ý ban hôn cho hắn không?” Tiêu Yến Thư chớp mắt nhìn Nguyễn Linh Huyên.
“Sao vậy, Thư Nhi của chúng ta cũng cảm thấy có hứng thú với Ngụy Tiểu Tướng quân sao?” Hiền Đức Hoàng Thái hậu cười hỏi.
Những tin đồn ở bên ngoài, Hiền Đức Hoàng Thái hậu ở trong cung cũng nghe nói đến.
“Không phải, không phải ạ!” Tiêu Yến Thư liên tục lắc đầu, sợ bà ấy hiểu lầm.
Hiền Đức Hoàng Thái hậu: “Nếu Tiểu Tướng quân đã thích ai thì bệ hạ đương nhiên sẽ đồng ý giúp người ta thành toàn, nếu không có, ngài cũng sẽ không ép buộc.”
Hoàng đế hiểu rõ tính cách của Ngụy Đại soái.
Một cây gân cứng, không vặn được. Cho nên Tiểu Tướng quân này ưu tú như thế nào, quyền quý khắp nơi tranh cướp như nào, Hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng cho phép ai kết thân với Ngụy gia.
Giống như trưởng tử, con thứ của Ngụy gia, cưới vợ không suy xét đến lợi ích, chỉ cần là người mình thích.
Có lẽ cũng chỉ có người Ngụy gia mới có tự tin và can đảm đối đầu với Hoàng đế như vậy, nếu mỗi người đều noi theo thì Thẩm gia bây giờ cũng không có kết cục như thế.
Nghĩ đến mấy tỷ muội Thẩm gia khiến hậu cung không yên, Hiền Đức Hoàng Thái hậu thầm thở dài.
Sau khi ra khỏi Thọ Xương cung, Nguyễn Linh huyên lại đi tìm Tiêu Văn Cảnh.
Nàng là họ hàng của hoàng tộc, lại được Hoàng Thái hậu yêu quý, người trên kẻ dưới trong cung đều vô cùng cung kính với nàng, cái gì cũng nghe theo.
Tiêu Văn Cảnh ở trong Chung Túy cung cũng không lớn, trong sân không có cây cỏ gì, mặc dù đang vào mùa xuân nhưng lại trơ trọi, có mấy tấm bia làng bằng ván gỗ mỏng dựa vào mép tường sân, nơi này là chỗ Tiêu Văn Cảnh chế tạo cung, điều này khiến nơi ở của hắn càng chẳng có gì.
Xoẹt một tiếng, mũi tên vững vàng bắn thủng một lỗ vào tấm bia.
Nguyễn Linh Huyên vỗ tay “bôm bốp”, cho hắn mặt mũi.
“Sao muội lại tới đây?” Tiêu Văn Cảnh cầm cung trong tay, thân hình cao ráo đứng tại chỗ.
Hắn mặc áo mũi tên màu xanh xám, cổ tay áo bó lại, lớp vải ôm lấy cánh tay hắn, làm nổi bật đường cơ bắp mạnh mẽ ở cánh tay hắn, không hề có dáng vẻ gầy gò yếu đuối.
Nguyễn Linh Huyên đi lên trước, nghiêng đầu đánh giá cây cung Tiêu Văn Cảnh mới làm: “Người còn hỏi à, không phải người đã đồng ý sẽ giúp ta sao, đã qua bốn năm ngày rồi, người còn bận rộn làm cái này…”
Tiêu Văn Cảnh thường cho người thu thập một số loại gỗ cứng, làm thử các loại cung có hình dáng khác nhau, nhưng hắn chưa bao giờ tặng cho nàng, mỗi lần nói về chúng, hắn đều cho rằng hắn chưa làm tốt.
Ai biết có đúng là lý do này không.
Tiêu Văn Cảnh đưa cây cung trong tay lên và nhìn nó, rồi ném cho Cẩn Ngôn.
“Bốn năm ngày chỉ tùy tiện chơi thôi, không là gì cả, cung tốt nhất phải mất đến ba bốn năm.”
Trọng điểm câu nói kia của nàng là cung sao?
Nguyễn Linh Huyên có hơi nghi ngờ có phải Tiêu Văn Cảnh cố ý giả vờ nghe không hiểu không, muốn lừa nàng.
Thấy hắn cất bước đi về phía bàn đá, nàng cũng bước nhanh đuổi theo, không ngừng nói: “Người đã đồng ý giúp ta rồi!”
Tiêu Văn Cảnh thong dong ngồi xuống, lật một cái ly sạch lên rót trà cho mình.
“Ừ, ta đã đồng ý với muội, nhưng hiện giờ Ngụy Khiếu Vũ còn chưa đến Thịnh Kinh, muội muốn ta giúp muội như thế nào?”
Nguyễn Linh Huyên nghe vậy thì cũng hiểu.
Nàng vừa nghe được những chuyện này từ chỗ Hiền Đức Hoàng Thái hậu nên mới sốt ruột.
Sợ mình không thể nhanh chân đến trước, bị người khác có âm mưu cướp mất.
Mặc dù đời trước nàng chưa từng nghe nói Ngụy Tiểu Tướng quân thân thiết với ai.
Nguyễn Linh Huyên ngồi ở bên kia bàn đá, hai tay chống cằm, tò mò hỏi: “Vậy người nói xem, người như Tiểu Tướng quân sẽ thích cô nương thế nào?”
Tiêu Văn Cảnh nhấp một ngụm trà ấm, thậm chí không thèm nhìn nàng, thờ ơ nói: “Ta cũng không phải con giun trong bụng hắn, sao mà biết được?”
Tiêu Văn Cảnh không chịu phối hợp, khiến nàng thấy mất hứng.
“Vậy còn người?” Nguyễn Linh Huyên tức giận nói: “Người thích cô nương thế nào thì cũng phải biết chứ?”
“Ta?” Tiêu Văn Cảnh nhìn nàng.
Nguyễn Linh Huyên nghiêng đầu, có hơi nghi ngờ: “Chắc người sẽ không có yêu cầu gì chứ?”
“Đương nhiên ta có.” Tiêu Văn Cảnh nhướng mày lên, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
“Bề ngoài không cần quá đẹp, phải thông minh cảnh giác, không bị dăm ba câu của người khác mà không biết, thích đọc sách học tập, có thể đọc được một lượt tứ thư ngũ kinh lục sử thì càng tốt…”
Nguyễn Linh Huyên bấm ngón tay, cho đến khi mười ngón tay đều cụp vào, nàng nhăn mặt lại, khổ sở nhìn Tiêu Văn Cảnh.
“Người có nhiều yêu cầu như vậy, có thể tìm được người phù hợp không?”
Nàng tốt bụng muốn làm nguyệt lão, hiện giờ xem ra nguyệt lão thật sự gặp được quỷ khó tính như hắn, e rằng cũng bỏ cuộc không làm nữa.
Nếu theo những tiêu chuẩn này thì chắc chắn không chọn ra được cô nương phù hợp với hình mẫu của hắn ở khắp Đại Chu.
Sao hắn lại phiền phức như vậy!
Tiêu Văn Cảnh phiền phức thành thạo dùng ngón tay rót chén trà nữa, đẩy nó đến trước mặt Nguyễn Linh Huyên.
“Còn một điều…”
“Vẫn còn á?” Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên trợn tròn lên.
Tiêu Văn Cảnh ngước mắt lên, nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi:
“Nếu ta thích thì những điều trên đều không quan trọng.”
Ba chữ nếu ta thích nghe rất nhẹ, giống như con chim non xù lông, khẽ chạm vào khiếm tim vừa ngứa vừa mềm nhũn.
Nguyễn Linh Huyên cảm thấy miệng lưỡi khô khan.
Thật kỳ lạ, hắn chỉ nói chữ thích, cũng chưa nói điều gì, sao nàng lại cảm thấy rung động như vậy.
Có lẽ vì bên cạnh không có người thứ ba, ánh mắt Tiêu Văn Cảnh chỉ có thể dừng trên mặt nàng, làm người ta dễ dàng liên tưởng rằng ý trong lời nói của hắn liên quan đến người hắn đang nhìn, do đó mới có hiểu lầm kỳ lạ.
Nguyễn Linh Huyên cầm chén trà trước mặt lên uống ực một hơi cạn sạch, dù sao cũng phải làm bản thân bình tĩnh lại.
Nghiêm túc cân nhắc thì thật ra Tiêu Văn Cảnh nói xong cũng giống như chưa nói gì.
Nếu hắn thích, mười điều trước đó đều không quan trọng, vậy cần gì mất công liệt kê ra…
Nói không chừng chỉ là cố ý trêu đùa nàng thôi.
Biết rõ nàng không thích đọc sách, cho nên hắn mới nói thích nữ tử am hiểu kinh thư.
“Vậy người biết ta thích một người thế nào không?” Nguyễn Linh Huyên đặt cái chén không xuống.
Khóe môi Tiêu Văn Cảnh nhiễm ý cười, không lên tiếng.
Giống như hắn biết cho dù không hỏi thì Nguyễn Linh Huyên cũng tự nói ra.
Nguyễn Linh Huyên đợi một lúc cũng không chờ được câu hỏi của Tiêu Văn Cảnh, nàng hừ với hắn một tiếng.
“Người ta thích đương nhiên phải giỏi cưỡi ngựa, bắn cung, có thể đánh đuổi kẻ địch, là anh hùng cái thế bảo vệ quốc gia!”
Nguyễn Linh Huyên nói đầy hùng hồn, như thể đã từng thấy một tướng quân trẻ tay cầm trường thương nhuốm máu ở dưới ánh hoàng hôn sa mạc, lưng đeo cây cung.
“Tại sao muội lại thích hắn?”
Mặc dù nàng không nói tên họ nhưng Tiêu Văn Cảnh vừa nghe đã biết là nói về Ngụy Khiếu Vũ.
“Thích thì làm gì có tại sao?” Nguyễn Linh Huyên mở miệng đáp.
“Thích thì phải có lý do.” Tiêu Văn Cảnh sửa lại lời nàng: “Nếu muội không biết tại sao thì thật ra muội không thích hắn như vậy.”
Sao Tiêu Văn Cảnh có thể kết luận và quyết định độc đoán về nàng như vậy?
Nguyễn Linh Huyên không phục nhưng nàng cũng không nghĩ ra cách phản bác lại như thế nào, vì vậy nàng nói: “Vậy chờ sau khi ta quen hắn rồi sẽ biết thôi!”
Nguyễn Linh Huyên tin chắc rằng, Tiểu Tướng quân nàng vẫn luôn sùng bái nhất định sẽ là người trong lòng nàng.
Khi đội ngũ của Ngụy Đại soái tiến về Thịnh Kinh ngày càng gần, Nguyễn Linh Huyên bắt đầu suy nghĩ về lần gặp mặt đầu tiên của nàng với Ngụy Tiểu Tướng quân.
Phải xuất sắc, phải làm người ta ấn tượng sâu sắc, còn phải đặc biệt hơn những người khác.
Không phải có câu nói người tình trong mắt hóa Tây Thi sao?
Điều này cho thấy một người đặc biệt ở trong mắt đối phương thì chỉ có tình yêu.
Đối với sự lý giải của Nguyễn Linh Huyên, Tiêu Văn Cảnh giữ im lặng, hắn khép sách lại và chỉ ra một “con đường” cho nàng:
“Võ nghệ của Tiểu Tướng quân siêu phàm, người có thể đánh bại hắn chắc chắn sẽ khiến hắn phải lau mắt mà nhìn, nếu muội muốn không giống người khác thì chỉ có thể làm hắn tình nguyện cúi đầu.”
… Quả là độc đáo!
Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên sáng lên.
“Người nói có lý!”