Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử
Chương 3: Đang nhìn một con chó nhà có tang không ai thương tiếc
Nàng trèo xuống tường, Vân Phiến phủi bụi đất dính trên váy cho nàng.
“Tôn ma ma đến đây truyền lời, Quận chúa và Nhị gia đã đến nhị đường thảo luận chuyện mua đồ với quản sự, dự tính không lâu sau sẽ đến đây. Nếu tiểu thư còn không về phòng thì e rằng sẽ bị bắt quả tang tại trận!”
Nghe nói Nguyễn Nhị gia cũng đi theo, đôi mắt Nguyễn Linh Huyên sáng lên.
Vừa rồi mặt còn “ta xong đời rồi”, bây giờ cứ như cây khô gặp mùa xuân, hồi sinh một lần nữa, vắt chân chạy đến đông viện.
Trước kia, nguyệt môn nối giữa hậu hoa viên và đông viện bị dây thường xuân chiếm lĩnh nửa mặt tường, nay đang là giữa mùa hè, cây cối xanh um tươi mát.
Từ cửa động tường trắng ngói xanh vừa lúc có thể thấy bốn năm người đi tới từ đường mòn, đằng trước là một cặp vợ chồng trẻ tuổi, đằng sau là bà tử đi theo hầu hạ.
“Miên Miên còn nhỏ, vẫn còn trẻ con, cho dù đánh mấy cú thì có thể mạnh cỡ nào chứ. Huống chi thằng nhóc của Tiết gia đã quen thói mềm nắn rắn buông, hoành hành ngang ngược trong huyện hồi lâu, còn lớn hơn Miên Miên nhà chúng ta một tuổi, ban đầu ta còn sợ Miên Miên sẽ bị nó bắt nạt…”
“Cũng không thể nói như vậy. Nay chàng đã là Tri huyện, Miên Miên là nữ nhi của chàng, đám lý trưởng kia sẽ nói ba nói bốn, ảnh hưởng tới thanh danh của chàng, vẫn phải gọi Miên Miên đến Tiết gia xin lỗi mới được.”
Đan Dương Quận chúa kéo cánh tay phu quân, nhíu mày bất mãn nói.
Nam tử chỉ biết tranh đấu phân bua cao thấp, lại không biết nữ tử ở thế gian này vất vả nhường nào. Nếu thanh danh bị hư hao thì có thể lan truyền khắp mười dặm tám hương.
Mặc dù Đan Dương Quận chúa cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng bà ấy lại không thể không suy nghĩ vì tương lai của nữ nhi.
Từ xa nghe thấy cha mẹ đang thảo luận chuyện này, Nguyễn Linh Huyên hơi không vui.
Tên Tiết Quý kia đã ăn cắp còn la làng, đã thế còn đổi trắng thay đen, nàng mới không xin lỗi hắn ta đâu.
“Phụ thân!” Nguyễn Linh Huyên nhấc làn váy, sải bước chạy về phía Nguyễn Nhị gia, khiến hai vợ chồng hoảng sợ.
“Ôi chao!” Thấy nữ nhi chạy đến, Nguyễn Nhị gia vừa mừng vừa sợ, khom lưng bế nàng lên.
Đã nhiều năm Nguyễn Linh Huyên không được cha bế lên như thế này, trong lúc nhất thời hơi ngại ngùng, ngồi trong khuỷu tay của ông ấy mà cứ thấy bất an.
“Chẳng phải con đang ở trong phòng tự kiểm điểm à? Sao lại chạy ra đây từ hậu viện?” Đan Dương Quận chúa tinh mắt nhìn thấy vết bùn mới tinh trên đế giày của nữ nhi.
Quan xá của huyện Lâm An có diện tích rất rộng, từ nhị đường đến đằng trước đều là nơi xử lý công việc trong huyện, từ cửa nội trạch về sau mới là nơi gia quyến của Tri huyện cư trú. Hậu hoa viên nối liền với nội trạch, gần đây đang được sửa sang lại nên Đan Dương Quận chúa không cho Nguyễn Linh Huyên ra sân sau chơi, sợ nàng bất cẩn rơi xuống hố sâu.
Sợ bị cha mẹ nhắc đến chuyện mình đánh Tiết Quý một trận, Nguyễn Linh Huyên tiên phát chế nhân, mềm giọng tội nghiệp nói với Nguyễn Nhị gia: “Phụ thân, hôm nay cầu tre bị gãy, con rơi xuống hồ uống mấy ngụm nước, khó chịu đến nỗi không ngủ được nên mới ra hậu hoa viên đi dạo.” Nguyễn Linh Huyên vừa nói vừa rặn mấy giọt nước mắt lăn trên mặt.
Hồi xưa năm tuổi, Nguyễn Linh Huyên còn chưa có bản lĩnh nói khóc là khóc. Từ bé nàng đã thừa kế tính bướng bỉnh của mẫu thân, lúc bị đánh cũng nắm chặt hai tay, vẻ mặt anh dũng như thể sẽ chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào.
Nhưng nàng không ngờ rằng mình càng bướng bỉnh thì cha mẹ càng cảm thấy nàng có thể chịu được áp lực, yên tâm đánh nàng, đánh đến nỗi đau cả người. Mãi sau này Nguyễn Linh Huyên trở về Nguyễn gia đại trạch ở Thịnh Kinh, chứng kiến đủ loại kỹ xảo của các đường huynh đường muội thì mới nhận ra mình là đứa ngốc.
Khóc mới là phương pháp hữu hiệu nhất!
Chẳng phải tiểu hài tử năm tuổi đều biết khóc hay sao?
Giọt nước mắt lấp lánh trong suốt vương trên gương mặt hồng hào bụ bẫm, quả nhiên khiến người ta thương tiếc.
“Cái gì? Rơi xuống nước? Sao không có ai thông báo cho ta biết? Nữ nhi ngoan của ta, con không bị chìm xuống nước đấy chứ?” Nguyễn Nhị gia nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Linh Huyên, đau lòng ghê gớm, quay sang hỏi nương tử: “Phu nhân đã mời đại phu đến đây bắt mạch cho Miên Miên chưa?”
Nhìn cảnh tượng phụ từ nữ hiếu này, Đan Dương Quận chúa biết ngay những lời dặn dò vừa rồi đều thành nước đổ đầu vịt. Bà ấy bất đắc dĩ nói: “Hồ nước kia chỉ sâu nửa thước, ngã xuống còn chưa ngập đến đầu gối của tiểu hài tử, tháng trước chàng còn dẫn Miên Miên đi bắt cá ở hồ nước sâu một trượng mà sao không thấy chàng lo lắng?”
Nguyễn Nhị gia sờ mũi, cười khan mấy tiếng rồi ôm eo Đan Dương Quận chúa dỗ dành: “Vậy thì được rồi, vậy thì được rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, phu nhân cũng đừng giận, lỡ giận ra nếp nhăn thì vi phu phải tội quá.”
Nguyễn Nhị gia phong nhã hào hoa, dịu dàng trung hậu, lúc nào cũng bao dung săn sóc tính cách nóng nảy dễ nổi giận của nương tử nhà mình, chưa bao giờ bủn xỉn bày tỏ tình yêu của mình đối với bà ấy.
Đám người hầu đằng sau cũng đã quá quen với cảnh tượng này, chỉ âm thầm cười trộm.
Chói mắt vì nụ cười dịu dàng của phu quân, cơn giận của Đan Dương Quận chúa cũng vơi bớt không ít, không nhịn được khóe môi cong lên: “Nhìn nụ cười khờ khạo của chàng kia, Miên Miên bị chàng dạy dỗ đến mức ngốc nghếch luôn rồi.”
“Phu nhân nói chí phải, may mà Miên Miên có khuôn mặt xinh đẹp như nàng, đủ để bù đắp những thứ khác.” Nguyễn Nhị gia ngoan ngoãn nghe lời, sau đó thuận theo ý của Đan Dương Quận chúa mà thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không bận tâm nữ nhi bị hai vợ chồng họ nói là “chỉ số thông minh không đủ thì bù lại bằng khuôn mặt” vẫn đang ngồi trên tay Nguyễn Nhị gia, nghe rõ ràng không bỏ sót chữ nào.
“…” Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn cạn lời.
Nhưng phu thê nhị phòng của Nguyễn gia chỉ nhìn nhau cười, phô bày ân ái hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của người khác.
Đôi mắt đen láy của Nguyễn Linh Huyên xoay tròn, lúc thì nhìn phụ thân mỉm cười dịu dàng, lúc thì nhìn kiều diễm e thẹn, nhất thời chìm vào hoảng hốt.
Hồi còn ở trong đại trạch Thịnh Kinh, nàng từng thấy phụ thân cẩn thận vào cửa lại bị mẫu thân lạnh mặt xua đuổi, cũng từng thấy hai người cãi cọ không ngớt vì Liễu di nương, đập vỡ bát đĩa, khiến nàng gần như quên mất mấy năm sống ở huyện Lâm An, tình cảm của cha mẹ cũng từng như keo như sơn, khiến người bên ngoài hâm mộ ước ao.
Nguyễn Linh Huyên bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nàng nắm chặt tay Đan Dương Quận chúa, lại mềm mại tựa vào vai Nguyễn Nhị gia.
Thật là hoài niệm cuộc sống tốt đẹp của gia đình mình.
Chẳng phải người ta thường nói rằng, trên đời này không có thuốc hối hận, không thể làm lại cuộc đời một lần nữa hay sao?
Nhưng bây giờ nàng được quay về quá khứ, nói không chừng có thể giúp đỡ cha mẹ tiếp tục ân ái bên nhau, không bị Liễu di nương tranh thủ thời cơ chen chân, quấy rối khiến gia trạch nhà họ không yên, nàng cũng không cần phải gả cho Thái tử.
“Miên Miên sao vậy?” Thấy nữ nhi im lặng một cách khác thường, Đan Dương Quận chúa không biết nên làm thế nào, nhìn đôi mắt to tròn đang đẫm lệ của nữ nhi tuôn rơi lã chã.
Nguyễn Linh Huyên lắc đầu.
Nguyễn Nhị gia đau lòng nói: “Chắc chắn là bị sợ hãi, chúng ta mau về phòng thôi.”
Bởi vì nước mắt của Nguyễn Linh Huyên nên cuối cùng, Nguyễn Nhị gia và Đan Dương Quận chúa không răn dạy nàng chuyện đánh người, còn dùng bữa với nàng, ra lệnh cho Vân Phiến cẩn thận chăm sóc nàng, kêu nàng đêm nay đi ngủ sớm một chút.
Nhưng sau khi sửa soạn xong, Nguyễn Linh Huyên nằm trong rèm giường thêu cây cỏ xa lạ lại mở to mắt không dám ngủ.
Trước khi chưa nhận thức được ích lợi của việc sống lại, nàng cho rằng đây là một cơn ác mộng vừa hoang đường vừa quái dị. Nhưng khi ý thức được rằng mình hạnh phúc hơn vô số người gấp trăm lần, thế mà lại có thể uống thuốc hối hận, nàng lại coi như đây là một giấc mơ đẹp.
Vân Phiến ngồi trên ghế kế chân, vừa díp mắt ngái ngủ vừa phẩy quạt cho Nguyễn Linh Huyên, thấy nàng cứ mở mắt thao láo, nàng ấy hỏi: “Sao cô nương vẫn chưa ngủ? Có phải là vì quá nóng không? Nô tỳ đến phòng bếp lấy ít nước đá nhé?”
Nguyễn Linh Huyên siết chặt ống tay áo trắng tinh vo tới vo lui, vô cùng rối rắm: “Không phải, ta chỉ sợ…”
Vân Phiến kiên nhẫn hỏi: “Sợ cái gì ạ?”
Nguyễn Linh Huyên mím môi, không dám nói.
Cứ như hồi trước chơi bắt dế, chỉ sợ mình thổi quá mạnh sẽ khiến con dế nhát gan bỏ trốn mất dạng.
Nàng sợ mình ngủ một giấc tỉnh dậy, giấc mơ đẹp này sẽ tan biến.
“Cô nương đừng sợ, nô tỳ sẽ luôn ở đây với cô nương.” Vân Phiến cố gắng mở đôi mắt ngái ngủ, cật lực an ủi tiểu chủ nhân của mình, mặc dù nàng ấy không biết rằng tiểu chủ nhân đang sợ hãi một thứ hư vô trừu tượng.
Nguyễn Linh Huyên “ừm” một tiếng, cho dù nàng cố gắng muốn tỉnh táo nhưng dù sao thân thể này vẫn còn nhỏ tuổi, trong cơn gió nhẹ thổi đều đặn, nàng bất tri bất giác chìm vào giấc mộng đẹp, ngủ say sưa.
Vân Phiến kéo chăn mỏng đắp trên bụng cho nàng, sau đó một tay chống má, cũng bắt đầu gật gù buồn ngủ.
Đôm đốp!!!
“Đi lấy nước! Nhanh lên! Lấy thùng nước, mở cổng ra cứu hỏa!”
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì! Mau đi gọi người đến đây!”
Cách một bức tường vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân rối ren bên ngoài. Nguyễn Linh Huyên bị đánh thức, lập tức lăn một vòng ngồi dậy.
Vân Phiến vừa từ bên ngoài hỏi thăm tình hình rồi quay về, thấy Nguyễn Linh Huyên chui ra rèm giường thì tiến lên an ủi nàng.
“Cô nương đừng sợ, phu nhân vừa phái người đến đây thông báo, nói là Chuyết viên bên cạnh bất cẩn bốc cháy, Nhị gia đã phái người đi cứu hỏa, sẽ không cháy lan đến sân của chúng ta đâu.”
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn bay biến.
Nàng nhớ đúng là từng có sự kiện như vậy, hồi ấy hình như Vân Phiến cũng từng nói với nàng, sau đó nàng nghe lời bịt tai lại rồi ngủ tiếp, sân bên cạnh gặp chuyện thì liên quan gì đến nàng?
Nhưng nay đã khác xưa, người đang sống ở sân bên cạnh là người cùng hội cùng thuyền với nàng.
Lo lắng cho sự an nguy của một người khác, Nguyễn Linh Huyên khăng khăng đòi ra ngoài xem tình hình.
Vân Phiến không thể thuyết phục Nguyễn Linh Huyên, đành phải vừa kêu “cô nương chạy chậm một chút” vừa xách một chiếc áo choàng chống lạnh đuổi theo.
Hậu hoa viên của quan xá vốn nối liền với hậu viện của Chuyết viên, chính giữa được ngăn cách bằng một chiếc cửa sắt khóa chặt quanh năm. Lúc này cửa sắt được mở ra, nha sai quan lại trong phủ Tri huyện đều nối đuôi nhau xách thùng chạy sang bên kia, hỗ trợ dập tắt lửa.
“Cô nương, rốt cuộc người muốn xem cái gì? Để nô tỳ đi xem giúp người. Bên ngoài rối ren lắm, lỡ có ai bất cẩn đụng trúng người thì phải làm thế nào cho phải?” Vân Phiến sốt ruột, chính nàng ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, chỉ sợ không thể bảo vệ được Nguyễn Linh Huyên.
Thực ra Nguyễn Linh Huyên cũng không dám xông vào biển lửa Chuyết viên, bèn ngoan ngoãn ghé vào cổng tò vò, bịt mũi nhìn chung quanh: “Thẩm Lục công tử cách vách thế nào rồi? Có ai thấy hắn không?”
Vân Phiến vẫn luôn đi theo Nguyễn Linh Huyên, thế mà không biết từ khi nào quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết như vậy. Chiều hôm nay cô nương vừa sang bên cạnh hỏi thăm một lần, vậy mà buổi tối đã lo lắng cho hắn.
“Để nô tỳ tìm người hỏi thăm tình hình.” Mặc dù khó hiểu nhưng Vân Phiến cũng muốn phân ưu giúp Nguyễn Linh Huyên, nàng ấy định tìm một tiểu lại trông quen mắt để hỏi thăm tình hình nhưng không thấy tiểu lại đâu, chỉ thấy Đan Dương Quận chúa đang nhanh chóng đi đến nơi này.
“Miên Miên!” Đan Dương Quận chúa đang định vào phòng bầu bạn với Nguyễn Linh Huyên, phát hiện không thấy nàng đâu, sốt ruột đến nỗi đôi mắt đỏ hoe, không ngờ Nguyễn Linh Huyên lại gan lớn bằng trời, chạy đến nơi hỗn loạn này, khiến bà ấy vừa sốt ruột vừa tức giận.
“Mẫu thân…” Thấy mẫu thân của mình hùng hổ xông đến, Nguyễn Linh Huyên sợ đến nỗi cả người căng thẳng, e rằng không thể tránh thoát trận đòn hôm nay. Nhưng Đan Dương Quận chúa chẳng buồn răn dạy Nguyễn Linh Huyên, vừa ngồi xuống đã lập tức ôm nàng vào lòng, cứ như bảo bối nào đó trước kia đánh mất nay lại tìm thấy.
“Con đúng là đồ con khỉ, hù chết nương!”
Lúc này, Nguyễn Nhị gia cũng sốt ruột chạy đến bên cạnh hai mẹ con, vươn cánh tay ôm chầm hai người, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Được rồi, được rồi, đều không có chuyện gì hết.”
Cha mẹ lo lắng quan tâm mình như vậy khiến trái tim Nguyễn Linh Huyên ấm áp.
“Đều là lỗi của nữ nhi, khiến phụ thân mẫu thân lo lắng.”
Ngọn lửa lướt qua mái hiên, tro bụi theo làn gió thổi sang bên này, khiến không trung như bị phủ kín một lớp bụi xám đen.
Đôi mắt của Nguyễn Linh Huyên bị khói bụi bay vào, bèn giơ tay lên dụi mắt, bỗng liếc thấy một người đang đứng trong căn nhà đã bị ngọn lửa thiêu cháy sập xuống một nửa.
Nàng quan sát kỹ bóng dáng đó, nhận ra người nọ chính là Tiêu Văn Cảnh, chủ nhân của Chuyết viên.
Ống tay áo mỏng trắng tinh của hài tử nhỏ tuổi không biết từ khi nào đã bị cháy xém một góc, để lộ một đoạn cổ tay gầy gò, trên vạt áo, ống quần còn có một chút vết bẩn tối màu, thoạt nhìn tựa như vết máu cô đọng.
Hắn đang ngẩng đầu chăm chú nhìn vào căn nhà bốc khói đặc nghi ngút trước mắt, ngọn lửa hùng hổ vươn mình, uốn lượn giữa không trung.
Tựa như một con thú nhỏ bất lực đứng bên miệng một con dã thú khổng lồ, sắp bị nó há miệng nuốt chửng vào bụng.
“Tiêu… Thẩm Lục… Người không sao chứ!” Nguyễn Linh Huyên không nhịn được nhìn bóng lưng của hắn hô to một tiếng.
Tiêu Văn Cảnh đứng đó một thân một mình, chỉ có ánh lửa tung bay đầy trời làm bối cảnh, tro bụi như bông tuyết dần dần phủ kín trên mái tóc, trên vai của hắn, mặc dù nhẹ tựa lông hồng nhưng lại đọng thành một lớp dày, dường như muốn chôn vùi cả người hắn.
Bỗng nhiên, có người gọi hắn.
Tiêu Văn Cảnh chậm rãi xoay người, đứng giữa ánh lửa và trong tro bụi, cách đám gia đinh đi qua đi lại, hắn thấy người kia.
Nguyễn Linh Huyên đang đứng ở nơi sáng sủa, được cha mẹ ôm vào lòng che chở, đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi pha lẫn tò mò.
Tựa như, đang nhìn một con chó nhà có tang không ai thương tiếc.
“Tôn ma ma đến đây truyền lời, Quận chúa và Nhị gia đã đến nhị đường thảo luận chuyện mua đồ với quản sự, dự tính không lâu sau sẽ đến đây. Nếu tiểu thư còn không về phòng thì e rằng sẽ bị bắt quả tang tại trận!”
Nghe nói Nguyễn Nhị gia cũng đi theo, đôi mắt Nguyễn Linh Huyên sáng lên.
Vừa rồi mặt còn “ta xong đời rồi”, bây giờ cứ như cây khô gặp mùa xuân, hồi sinh một lần nữa, vắt chân chạy đến đông viện.
Trước kia, nguyệt môn nối giữa hậu hoa viên và đông viện bị dây thường xuân chiếm lĩnh nửa mặt tường, nay đang là giữa mùa hè, cây cối xanh um tươi mát.
Từ cửa động tường trắng ngói xanh vừa lúc có thể thấy bốn năm người đi tới từ đường mòn, đằng trước là một cặp vợ chồng trẻ tuổi, đằng sau là bà tử đi theo hầu hạ.
“Miên Miên còn nhỏ, vẫn còn trẻ con, cho dù đánh mấy cú thì có thể mạnh cỡ nào chứ. Huống chi thằng nhóc của Tiết gia đã quen thói mềm nắn rắn buông, hoành hành ngang ngược trong huyện hồi lâu, còn lớn hơn Miên Miên nhà chúng ta một tuổi, ban đầu ta còn sợ Miên Miên sẽ bị nó bắt nạt…”
“Cũng không thể nói như vậy. Nay chàng đã là Tri huyện, Miên Miên là nữ nhi của chàng, đám lý trưởng kia sẽ nói ba nói bốn, ảnh hưởng tới thanh danh của chàng, vẫn phải gọi Miên Miên đến Tiết gia xin lỗi mới được.”
Đan Dương Quận chúa kéo cánh tay phu quân, nhíu mày bất mãn nói.
Nam tử chỉ biết tranh đấu phân bua cao thấp, lại không biết nữ tử ở thế gian này vất vả nhường nào. Nếu thanh danh bị hư hao thì có thể lan truyền khắp mười dặm tám hương.
Mặc dù Đan Dương Quận chúa cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng bà ấy lại không thể không suy nghĩ vì tương lai của nữ nhi.
Từ xa nghe thấy cha mẹ đang thảo luận chuyện này, Nguyễn Linh Huyên hơi không vui.
Tên Tiết Quý kia đã ăn cắp còn la làng, đã thế còn đổi trắng thay đen, nàng mới không xin lỗi hắn ta đâu.
“Phụ thân!” Nguyễn Linh Huyên nhấc làn váy, sải bước chạy về phía Nguyễn Nhị gia, khiến hai vợ chồng hoảng sợ.
“Ôi chao!” Thấy nữ nhi chạy đến, Nguyễn Nhị gia vừa mừng vừa sợ, khom lưng bế nàng lên.
Đã nhiều năm Nguyễn Linh Huyên không được cha bế lên như thế này, trong lúc nhất thời hơi ngại ngùng, ngồi trong khuỷu tay của ông ấy mà cứ thấy bất an.
“Chẳng phải con đang ở trong phòng tự kiểm điểm à? Sao lại chạy ra đây từ hậu viện?” Đan Dương Quận chúa tinh mắt nhìn thấy vết bùn mới tinh trên đế giày của nữ nhi.
Quan xá của huyện Lâm An có diện tích rất rộng, từ nhị đường đến đằng trước đều là nơi xử lý công việc trong huyện, từ cửa nội trạch về sau mới là nơi gia quyến của Tri huyện cư trú. Hậu hoa viên nối liền với nội trạch, gần đây đang được sửa sang lại nên Đan Dương Quận chúa không cho Nguyễn Linh Huyên ra sân sau chơi, sợ nàng bất cẩn rơi xuống hố sâu.
Sợ bị cha mẹ nhắc đến chuyện mình đánh Tiết Quý một trận, Nguyễn Linh Huyên tiên phát chế nhân, mềm giọng tội nghiệp nói với Nguyễn Nhị gia: “Phụ thân, hôm nay cầu tre bị gãy, con rơi xuống hồ uống mấy ngụm nước, khó chịu đến nỗi không ngủ được nên mới ra hậu hoa viên đi dạo.” Nguyễn Linh Huyên vừa nói vừa rặn mấy giọt nước mắt lăn trên mặt.
Hồi xưa năm tuổi, Nguyễn Linh Huyên còn chưa có bản lĩnh nói khóc là khóc. Từ bé nàng đã thừa kế tính bướng bỉnh của mẫu thân, lúc bị đánh cũng nắm chặt hai tay, vẻ mặt anh dũng như thể sẽ chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào.
Nhưng nàng không ngờ rằng mình càng bướng bỉnh thì cha mẹ càng cảm thấy nàng có thể chịu được áp lực, yên tâm đánh nàng, đánh đến nỗi đau cả người. Mãi sau này Nguyễn Linh Huyên trở về Nguyễn gia đại trạch ở Thịnh Kinh, chứng kiến đủ loại kỹ xảo của các đường huynh đường muội thì mới nhận ra mình là đứa ngốc.
Khóc mới là phương pháp hữu hiệu nhất!
Chẳng phải tiểu hài tử năm tuổi đều biết khóc hay sao?
Giọt nước mắt lấp lánh trong suốt vương trên gương mặt hồng hào bụ bẫm, quả nhiên khiến người ta thương tiếc.
“Cái gì? Rơi xuống nước? Sao không có ai thông báo cho ta biết? Nữ nhi ngoan của ta, con không bị chìm xuống nước đấy chứ?” Nguyễn Nhị gia nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Linh Huyên, đau lòng ghê gớm, quay sang hỏi nương tử: “Phu nhân đã mời đại phu đến đây bắt mạch cho Miên Miên chưa?”
Nhìn cảnh tượng phụ từ nữ hiếu này, Đan Dương Quận chúa biết ngay những lời dặn dò vừa rồi đều thành nước đổ đầu vịt. Bà ấy bất đắc dĩ nói: “Hồ nước kia chỉ sâu nửa thước, ngã xuống còn chưa ngập đến đầu gối của tiểu hài tử, tháng trước chàng còn dẫn Miên Miên đi bắt cá ở hồ nước sâu một trượng mà sao không thấy chàng lo lắng?”
Nguyễn Nhị gia sờ mũi, cười khan mấy tiếng rồi ôm eo Đan Dương Quận chúa dỗ dành: “Vậy thì được rồi, vậy thì được rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, phu nhân cũng đừng giận, lỡ giận ra nếp nhăn thì vi phu phải tội quá.”
Nguyễn Nhị gia phong nhã hào hoa, dịu dàng trung hậu, lúc nào cũng bao dung săn sóc tính cách nóng nảy dễ nổi giận của nương tử nhà mình, chưa bao giờ bủn xỉn bày tỏ tình yêu của mình đối với bà ấy.
Đám người hầu đằng sau cũng đã quá quen với cảnh tượng này, chỉ âm thầm cười trộm.
Chói mắt vì nụ cười dịu dàng của phu quân, cơn giận của Đan Dương Quận chúa cũng vơi bớt không ít, không nhịn được khóe môi cong lên: “Nhìn nụ cười khờ khạo của chàng kia, Miên Miên bị chàng dạy dỗ đến mức ngốc nghếch luôn rồi.”
“Phu nhân nói chí phải, may mà Miên Miên có khuôn mặt xinh đẹp như nàng, đủ để bù đắp những thứ khác.” Nguyễn Nhị gia ngoan ngoãn nghe lời, sau đó thuận theo ý của Đan Dương Quận chúa mà thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không bận tâm nữ nhi bị hai vợ chồng họ nói là “chỉ số thông minh không đủ thì bù lại bằng khuôn mặt” vẫn đang ngồi trên tay Nguyễn Nhị gia, nghe rõ ràng không bỏ sót chữ nào.
“…” Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn cạn lời.
Nhưng phu thê nhị phòng của Nguyễn gia chỉ nhìn nhau cười, phô bày ân ái hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của người khác.
Đôi mắt đen láy của Nguyễn Linh Huyên xoay tròn, lúc thì nhìn phụ thân mỉm cười dịu dàng, lúc thì nhìn kiều diễm e thẹn, nhất thời chìm vào hoảng hốt.
Hồi còn ở trong đại trạch Thịnh Kinh, nàng từng thấy phụ thân cẩn thận vào cửa lại bị mẫu thân lạnh mặt xua đuổi, cũng từng thấy hai người cãi cọ không ngớt vì Liễu di nương, đập vỡ bát đĩa, khiến nàng gần như quên mất mấy năm sống ở huyện Lâm An, tình cảm của cha mẹ cũng từng như keo như sơn, khiến người bên ngoài hâm mộ ước ao.
Nguyễn Linh Huyên bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nàng nắm chặt tay Đan Dương Quận chúa, lại mềm mại tựa vào vai Nguyễn Nhị gia.
Thật là hoài niệm cuộc sống tốt đẹp của gia đình mình.
Chẳng phải người ta thường nói rằng, trên đời này không có thuốc hối hận, không thể làm lại cuộc đời một lần nữa hay sao?
Nhưng bây giờ nàng được quay về quá khứ, nói không chừng có thể giúp đỡ cha mẹ tiếp tục ân ái bên nhau, không bị Liễu di nương tranh thủ thời cơ chen chân, quấy rối khiến gia trạch nhà họ không yên, nàng cũng không cần phải gả cho Thái tử.
“Miên Miên sao vậy?” Thấy nữ nhi im lặng một cách khác thường, Đan Dương Quận chúa không biết nên làm thế nào, nhìn đôi mắt to tròn đang đẫm lệ của nữ nhi tuôn rơi lã chã.
Nguyễn Linh Huyên lắc đầu.
Nguyễn Nhị gia đau lòng nói: “Chắc chắn là bị sợ hãi, chúng ta mau về phòng thôi.”
Bởi vì nước mắt của Nguyễn Linh Huyên nên cuối cùng, Nguyễn Nhị gia và Đan Dương Quận chúa không răn dạy nàng chuyện đánh người, còn dùng bữa với nàng, ra lệnh cho Vân Phiến cẩn thận chăm sóc nàng, kêu nàng đêm nay đi ngủ sớm một chút.
Nhưng sau khi sửa soạn xong, Nguyễn Linh Huyên nằm trong rèm giường thêu cây cỏ xa lạ lại mở to mắt không dám ngủ.
Trước khi chưa nhận thức được ích lợi của việc sống lại, nàng cho rằng đây là một cơn ác mộng vừa hoang đường vừa quái dị. Nhưng khi ý thức được rằng mình hạnh phúc hơn vô số người gấp trăm lần, thế mà lại có thể uống thuốc hối hận, nàng lại coi như đây là một giấc mơ đẹp.
Vân Phiến ngồi trên ghế kế chân, vừa díp mắt ngái ngủ vừa phẩy quạt cho Nguyễn Linh Huyên, thấy nàng cứ mở mắt thao láo, nàng ấy hỏi: “Sao cô nương vẫn chưa ngủ? Có phải là vì quá nóng không? Nô tỳ đến phòng bếp lấy ít nước đá nhé?”
Nguyễn Linh Huyên siết chặt ống tay áo trắng tinh vo tới vo lui, vô cùng rối rắm: “Không phải, ta chỉ sợ…”
Vân Phiến kiên nhẫn hỏi: “Sợ cái gì ạ?”
Nguyễn Linh Huyên mím môi, không dám nói.
Cứ như hồi trước chơi bắt dế, chỉ sợ mình thổi quá mạnh sẽ khiến con dế nhát gan bỏ trốn mất dạng.
Nàng sợ mình ngủ một giấc tỉnh dậy, giấc mơ đẹp này sẽ tan biến.
“Cô nương đừng sợ, nô tỳ sẽ luôn ở đây với cô nương.” Vân Phiến cố gắng mở đôi mắt ngái ngủ, cật lực an ủi tiểu chủ nhân của mình, mặc dù nàng ấy không biết rằng tiểu chủ nhân đang sợ hãi một thứ hư vô trừu tượng.
Nguyễn Linh Huyên “ừm” một tiếng, cho dù nàng cố gắng muốn tỉnh táo nhưng dù sao thân thể này vẫn còn nhỏ tuổi, trong cơn gió nhẹ thổi đều đặn, nàng bất tri bất giác chìm vào giấc mộng đẹp, ngủ say sưa.
Vân Phiến kéo chăn mỏng đắp trên bụng cho nàng, sau đó một tay chống má, cũng bắt đầu gật gù buồn ngủ.
Đôm đốp!!!
“Đi lấy nước! Nhanh lên! Lấy thùng nước, mở cổng ra cứu hỏa!”
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì! Mau đi gọi người đến đây!”
Cách một bức tường vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân rối ren bên ngoài. Nguyễn Linh Huyên bị đánh thức, lập tức lăn một vòng ngồi dậy.
Vân Phiến vừa từ bên ngoài hỏi thăm tình hình rồi quay về, thấy Nguyễn Linh Huyên chui ra rèm giường thì tiến lên an ủi nàng.
“Cô nương đừng sợ, phu nhân vừa phái người đến đây thông báo, nói là Chuyết viên bên cạnh bất cẩn bốc cháy, Nhị gia đã phái người đi cứu hỏa, sẽ không cháy lan đến sân của chúng ta đâu.”
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn bay biến.
Nàng nhớ đúng là từng có sự kiện như vậy, hồi ấy hình như Vân Phiến cũng từng nói với nàng, sau đó nàng nghe lời bịt tai lại rồi ngủ tiếp, sân bên cạnh gặp chuyện thì liên quan gì đến nàng?
Nhưng nay đã khác xưa, người đang sống ở sân bên cạnh là người cùng hội cùng thuyền với nàng.
Lo lắng cho sự an nguy của một người khác, Nguyễn Linh Huyên khăng khăng đòi ra ngoài xem tình hình.
Vân Phiến không thể thuyết phục Nguyễn Linh Huyên, đành phải vừa kêu “cô nương chạy chậm một chút” vừa xách một chiếc áo choàng chống lạnh đuổi theo.
Hậu hoa viên của quan xá vốn nối liền với hậu viện của Chuyết viên, chính giữa được ngăn cách bằng một chiếc cửa sắt khóa chặt quanh năm. Lúc này cửa sắt được mở ra, nha sai quan lại trong phủ Tri huyện đều nối đuôi nhau xách thùng chạy sang bên kia, hỗ trợ dập tắt lửa.
“Cô nương, rốt cuộc người muốn xem cái gì? Để nô tỳ đi xem giúp người. Bên ngoài rối ren lắm, lỡ có ai bất cẩn đụng trúng người thì phải làm thế nào cho phải?” Vân Phiến sốt ruột, chính nàng ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, chỉ sợ không thể bảo vệ được Nguyễn Linh Huyên.
Thực ra Nguyễn Linh Huyên cũng không dám xông vào biển lửa Chuyết viên, bèn ngoan ngoãn ghé vào cổng tò vò, bịt mũi nhìn chung quanh: “Thẩm Lục công tử cách vách thế nào rồi? Có ai thấy hắn không?”
Vân Phiến vẫn luôn đi theo Nguyễn Linh Huyên, thế mà không biết từ khi nào quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết như vậy. Chiều hôm nay cô nương vừa sang bên cạnh hỏi thăm một lần, vậy mà buổi tối đã lo lắng cho hắn.
“Để nô tỳ tìm người hỏi thăm tình hình.” Mặc dù khó hiểu nhưng Vân Phiến cũng muốn phân ưu giúp Nguyễn Linh Huyên, nàng ấy định tìm một tiểu lại trông quen mắt để hỏi thăm tình hình nhưng không thấy tiểu lại đâu, chỉ thấy Đan Dương Quận chúa đang nhanh chóng đi đến nơi này.
“Miên Miên!” Đan Dương Quận chúa đang định vào phòng bầu bạn với Nguyễn Linh Huyên, phát hiện không thấy nàng đâu, sốt ruột đến nỗi đôi mắt đỏ hoe, không ngờ Nguyễn Linh Huyên lại gan lớn bằng trời, chạy đến nơi hỗn loạn này, khiến bà ấy vừa sốt ruột vừa tức giận.
“Mẫu thân…” Thấy mẫu thân của mình hùng hổ xông đến, Nguyễn Linh Huyên sợ đến nỗi cả người căng thẳng, e rằng không thể tránh thoát trận đòn hôm nay. Nhưng Đan Dương Quận chúa chẳng buồn răn dạy Nguyễn Linh Huyên, vừa ngồi xuống đã lập tức ôm nàng vào lòng, cứ như bảo bối nào đó trước kia đánh mất nay lại tìm thấy.
“Con đúng là đồ con khỉ, hù chết nương!”
Lúc này, Nguyễn Nhị gia cũng sốt ruột chạy đến bên cạnh hai mẹ con, vươn cánh tay ôm chầm hai người, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Được rồi, được rồi, đều không có chuyện gì hết.”
Cha mẹ lo lắng quan tâm mình như vậy khiến trái tim Nguyễn Linh Huyên ấm áp.
“Đều là lỗi của nữ nhi, khiến phụ thân mẫu thân lo lắng.”
Ngọn lửa lướt qua mái hiên, tro bụi theo làn gió thổi sang bên này, khiến không trung như bị phủ kín một lớp bụi xám đen.
Đôi mắt của Nguyễn Linh Huyên bị khói bụi bay vào, bèn giơ tay lên dụi mắt, bỗng liếc thấy một người đang đứng trong căn nhà đã bị ngọn lửa thiêu cháy sập xuống một nửa.
Nàng quan sát kỹ bóng dáng đó, nhận ra người nọ chính là Tiêu Văn Cảnh, chủ nhân của Chuyết viên.
Ống tay áo mỏng trắng tinh của hài tử nhỏ tuổi không biết từ khi nào đã bị cháy xém một góc, để lộ một đoạn cổ tay gầy gò, trên vạt áo, ống quần còn có một chút vết bẩn tối màu, thoạt nhìn tựa như vết máu cô đọng.
Hắn đang ngẩng đầu chăm chú nhìn vào căn nhà bốc khói đặc nghi ngút trước mắt, ngọn lửa hùng hổ vươn mình, uốn lượn giữa không trung.
Tựa như một con thú nhỏ bất lực đứng bên miệng một con dã thú khổng lồ, sắp bị nó há miệng nuốt chửng vào bụng.
“Tiêu… Thẩm Lục… Người không sao chứ!” Nguyễn Linh Huyên không nhịn được nhìn bóng lưng của hắn hô to một tiếng.
Tiêu Văn Cảnh đứng đó một thân một mình, chỉ có ánh lửa tung bay đầy trời làm bối cảnh, tro bụi như bông tuyết dần dần phủ kín trên mái tóc, trên vai của hắn, mặc dù nhẹ tựa lông hồng nhưng lại đọng thành một lớp dày, dường như muốn chôn vùi cả người hắn.
Bỗng nhiên, có người gọi hắn.
Tiêu Văn Cảnh chậm rãi xoay người, đứng giữa ánh lửa và trong tro bụi, cách đám gia đinh đi qua đi lại, hắn thấy người kia.
Nguyễn Linh Huyên đang đứng ở nơi sáng sủa, được cha mẹ ôm vào lòng che chở, đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi pha lẫn tò mò.
Tựa như, đang nhìn một con chó nhà có tang không ai thương tiếc.