Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế mới cập nhật
Chương 30: Một đám đàn ông thối
Editor: Himee
Hệ thống: [ Ký chủ, cô có biết cô giơ ngón giữa với ai không?]
“Ai quan tâm chứ, dù sao cũng là những kẻ cặn bã chống lại con người nuôi nhốt zombie!”
[ Là chỉ huy căn cứ, Khúc Vô Dạng.]
Dưới chân Vân Đào lảo đảo một cái. Nếu là hắn, muốn tìm được cô rất dễ đúng không?
“Anh ta, chắc anh ta chưa thấy rõ tao đâu đúng không?”
Hệ thống: [ Hắn là dị năng giả cấp năm, còn cô, hmm, miễn cưỡng tính là dị năng giả cấp một đi, cô có thấy rõ hắn ta trông như thế nào không? ]
Cô đương nhiên thấy rõ rồi.
Chết rồi!
Vân Đào che mặt, ngựa không dừng vó chạy về khách sạn, lấy đồ trang điểm Diệp Hào tìm về cho mình ra, trang điểm cho mình đến nỗi bố mẹ cũng không nhận ra.
Tiếp theo cô thay một bộ thể thao màu xám nhạt, tóc đổi thành buộc đuôi ngựa, sau khi xác định mình hiện tại không giống với mình trước đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cái mạng nhỏ này hẳn là tạm thời giữ được rồi.”
Hệ thống: […]
Nó muốn nói với Vân Đào dị năng giả cấp cao không chỉ dựa vào mặt nhận người, thôi bỏ đi, chỉ cần không đối mặt trực diện thì chắc không có vấn đề gì, nhỉ?
Buổi chiều học tập khống chế dị năng với Uý Lý, Vân Đào đoán thời gian sắp tới nên đi gõ cửa phòng Úy Lý, mới vừa gõ một cái, cửa liền mở ra.
Người mở cửa không phải là Úy Lý, mà là Kỷ Hàm với khuôn mặt mẹ ghẻ.
Kỷ Hàm mở toang cửa ra, đứng nghiêng người lộ ra bốn người hoặc đứng hoặc ngồi trong phòng, sau đó âm dương quái khí nói: “Ấy, cô còn biết đường về cơ à?”
Vân Đào theo bản năng lùi về phía sau, lại bị Kỷ Hàm bắt lấy cổ tay kéo vào trong.
Cửa sau lưng bị Kỷ Hàm đóng lại, phát ra một tiếng “Rầm” thật lớn, giống như đập vào ngực Vân Đào.
“Sao, sao mọi người lại ở đây?” Vân Đào không biết đây là tình huống gì, trong lòng thấp thỏm bất an, cho dù trách cô lén lút trốn ra ngoài cũng không đến nỗi giống như thẩm vấn phạm nhân thế này chứ?
“Chờ cô.” Tô Bình Trắc tỉ mỉ quan sát khuôn mặt sau khi trang điểm của Vân Đào, ách, giống như đàn ông giả gái vậy, trang điểm thật thần kỳ.
“Mặt của cô…” Không cần bọn họ quấy rối, ra ngoài như này chắc không tìm được đàn ông đâu.
“A haha, tôi thấy chán quá nên muốn thử phong cách mới ấy mà.” Vân Đào ra vẻ thoải mái, hai tay đút túi, vung vẩy tóc đuôi ngựa, hỏi, “Đẹp trai không?”
Toàn bộ liền trầm mặc.
“Gặp rắc rối à?” Diệp Hào cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, lúc mới gặp Vân Đào, cô cũng như vậy, rõ ràng sợ như con chim cút, nhưng vẫn cố gắng dùng suy nghĩ quái đản của mình để nghĩ cách lừa qua cửa.
Hắn thích Vân Đào như vậy. Rất thích.
Đối diện với ánh mắt của Diệp Hào, tất cả những lời ngụy biện đều bị nghẹn lại trong cổ họng, Vân Đào ngoan ngoãn thừa nhận, “Quả thật gặp rắc rối rồi.”
Cô không thể giấu bọn họ, người cô trêu chọc không phải người thường, nếu Khúc Vô Dạng nhất quyết làm ầm ĩ chắc chắn sẽ liên lụy đến bọn họ, bọn họ có quyền được biết.
Bây giờ cô bị dọa sợ đến xanh ruột, nếu như có thể quay lại khoảnh khắc đó, cô sẽ không bao giờ giơ ngón nữa mà giơ ngón cái thôi, còn khen một câu: Khúc Vô Dạng, anh thật tuyệt vời!
…Cái qq! (Bổ sung trong lòng)
“Cô gặp rắc rối gì?” Kỷ Hàm gấp gáp, cậu đương nhiên biết Vân Đào gây họa gì, nhưng cậu càng muốn nhìn thấy Vân Đào tự nói ra.
“Tôi giơ ngón giữa về phía hai người, sau đó mới nhớ tới một trong hai người đó có thể là… chủ căn cứ Khúc Vô Dạng.” Giọng Vân Đào càng ngày càng nhỏ, nếu là người bình thường thì sẽ không nghe thấy mấy chữ phía sau.
Kỷ Hàm không dám mở miệng, sợ bản thân mở miệng trước sẽ là một tràng tiếng cười hả hê.
“Tại sao lại giơ ngón giữa với bọn họ?” Diệp Hào không thấy Vân Đào là kiểu người chủ động gây sự, hơn nữa còn gây sự với người quản lý khu an toàn của khu biệt thự.
“Thấy bọn họ ngứa mắt.” Vân Đào không biết Khúc Vô Dạng, trong nguyên tác Khúc Vô Dạng vừa ra sân đã chết trong tay zombie cấp bảy, đúng là quả báo.
“Anh ta sẽ không trả thù em đâu đúng không? Còn nữa, liệu có liên lụy đến Bạch Sư không?” Vân Đào thực sự rất lo lắng, cô muốn thay đổi vận mệnh của nhóm Bạch Sư nhưng không phải theo cách này.
Bạch Sư đã tiếp xúc với Khúc Vô Dạng mấy lần, bọn họ cũng có chút hiểu biết với Khúc Vô Dạng, việc Vân Đào giơ ngón giữa với Khúc Vô Dạng mà nói, có lẽ cũng không có ấn tượng sâu sắc hơn so với việc đá bay một hòn đá nhỏ trên đường.
“Khúc Vô Dạng luôn thù dai lắm, lại còn có thù tất báo.” Diệp Hào nói dối không đổi sắc, “Em giơ ngón giữa trên địa bàn của hắn chính là một loại khiêu khích, hắn quả thực rất có khả năng trả thù.”
Bốn người còn lại nhìn Diệp Hào, đều ăn ý thừa nhận lời nói của hắn.
“Người mà đội tuần tra đang tìm hóa ra là cô à.” Tô Bình Trắc lặng lẽ bổ sung một câu.
Hệ thống: […]
Một đám đàn ông thối!
Vân Đào như bị sét đánh ngang tai, “Cái gì? Đang tìm tôi á? Diệp phó đoàn trưởng, cứu mạng!” Lúc này phải tìm người đa mưu túc trí nhất – Diệp Hào!
Lần nữa nghe được Vân Đào gọi mình là Diệp phó đoàn trưởng, Diệp Hào nhất thời có chút thất thố, hô hấp mất nửa nhịp, ngón tay vô thức cuộn tròn lại.
“Mấy ngày tới em ở trong phòng đừng ra ngoài, chờ tin đồn qua đi rồi lại nói sau.”
Tuy nhiên, tin đồn này sợ rằng sẽ không bao giờ biến mất.
Vân Đào gật đầu, cảm thấy có gì đó không đúng, cô còn phải ra ngoài tìm đàn ông kéo dài tuổi thọ đấy, “Em hóa trang rồi, chắc bọn họ không nhận ra đâu phải không?”
“Dị năng giả cấp cao cũng không chỉ dùng cách nhìn mặt nhận người này, họ còn có thể nhận dạng người bằng khí tức dị năng, bây giờ em là hệ kép, không phải, dị năng giả hệ ba, ở trong đám người chính là một viên ngôi sao lấp lánh.”
Vân Đào nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn những người khác, ngoại trừ Úy Lý vẫn im lặng, những người khác đều gật đầu theo, ngay cả Kỷ Thâm cũng gật đầu ừ một tiếng, dùng hết số từ trong ngày hôm nay.
Hệ thống: […]
Đúng là xấu xa! Dị năng giả cấp cao quả thực có thể nhận dạng người bằng khí tức dị năng, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải nhìn thấy đối thủ sử dụng dị năng và nhớ rõ khí tức dị năng, lấy đâu ra khoa trương như ngôi sao sáng trong đám người vậy chứ.
Nhưng nó quyết định không nói ra.
So với những trái dưa cong queo táo nứt bên ngoài kia, nó đương nhiên nguyện ý muốn ăn năng lượng tình ái của Vân Đào và đại lão.
Vân Đào không hề biết mình bị năm người đàn ông và hệ thống tính kế, “Em biết rồi, em không ra ngoài là được chứ gì.”
Mới lạ đó!
Tìm đàn ông kéo dài tuổi thọ chỉ là thứ yếu, cô phải đi ra ngoài tìm nữ chính Vân Sanh, ba ngày sau chính là ngày đấu giá, cũng là ngày zombie cấp bảy hệ tinh thần xuất hiện, cô không còn nhiều thời gian nữa.
———————————
Đôi lời của tác giả:
ミ★ hết chương 30 ★彡
Hệ thống: [ Ký chủ, cô có biết cô giơ ngón giữa với ai không?]
“Ai quan tâm chứ, dù sao cũng là những kẻ cặn bã chống lại con người nuôi nhốt zombie!”
[ Là chỉ huy căn cứ, Khúc Vô Dạng.]
Dưới chân Vân Đào lảo đảo một cái. Nếu là hắn, muốn tìm được cô rất dễ đúng không?
“Anh ta, chắc anh ta chưa thấy rõ tao đâu đúng không?”
Hệ thống: [ Hắn là dị năng giả cấp năm, còn cô, hmm, miễn cưỡng tính là dị năng giả cấp một đi, cô có thấy rõ hắn ta trông như thế nào không? ]
Cô đương nhiên thấy rõ rồi.
Chết rồi!
Vân Đào che mặt, ngựa không dừng vó chạy về khách sạn, lấy đồ trang điểm Diệp Hào tìm về cho mình ra, trang điểm cho mình đến nỗi bố mẹ cũng không nhận ra.
Tiếp theo cô thay một bộ thể thao màu xám nhạt, tóc đổi thành buộc đuôi ngựa, sau khi xác định mình hiện tại không giống với mình trước đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cái mạng nhỏ này hẳn là tạm thời giữ được rồi.”
Hệ thống: […]
Nó muốn nói với Vân Đào dị năng giả cấp cao không chỉ dựa vào mặt nhận người, thôi bỏ đi, chỉ cần không đối mặt trực diện thì chắc không có vấn đề gì, nhỉ?
Buổi chiều học tập khống chế dị năng với Uý Lý, Vân Đào đoán thời gian sắp tới nên đi gõ cửa phòng Úy Lý, mới vừa gõ một cái, cửa liền mở ra.
Người mở cửa không phải là Úy Lý, mà là Kỷ Hàm với khuôn mặt mẹ ghẻ.
Kỷ Hàm mở toang cửa ra, đứng nghiêng người lộ ra bốn người hoặc đứng hoặc ngồi trong phòng, sau đó âm dương quái khí nói: “Ấy, cô còn biết đường về cơ à?”
Vân Đào theo bản năng lùi về phía sau, lại bị Kỷ Hàm bắt lấy cổ tay kéo vào trong.
Cửa sau lưng bị Kỷ Hàm đóng lại, phát ra một tiếng “Rầm” thật lớn, giống như đập vào ngực Vân Đào.
“Sao, sao mọi người lại ở đây?” Vân Đào không biết đây là tình huống gì, trong lòng thấp thỏm bất an, cho dù trách cô lén lút trốn ra ngoài cũng không đến nỗi giống như thẩm vấn phạm nhân thế này chứ?
“Chờ cô.” Tô Bình Trắc tỉ mỉ quan sát khuôn mặt sau khi trang điểm của Vân Đào, ách, giống như đàn ông giả gái vậy, trang điểm thật thần kỳ.
“Mặt của cô…” Không cần bọn họ quấy rối, ra ngoài như này chắc không tìm được đàn ông đâu.
“A haha, tôi thấy chán quá nên muốn thử phong cách mới ấy mà.” Vân Đào ra vẻ thoải mái, hai tay đút túi, vung vẩy tóc đuôi ngựa, hỏi, “Đẹp trai không?”
Toàn bộ liền trầm mặc.
“Gặp rắc rối à?” Diệp Hào cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, lúc mới gặp Vân Đào, cô cũng như vậy, rõ ràng sợ như con chim cút, nhưng vẫn cố gắng dùng suy nghĩ quái đản của mình để nghĩ cách lừa qua cửa.
Hắn thích Vân Đào như vậy. Rất thích.
Đối diện với ánh mắt của Diệp Hào, tất cả những lời ngụy biện đều bị nghẹn lại trong cổ họng, Vân Đào ngoan ngoãn thừa nhận, “Quả thật gặp rắc rối rồi.”
Cô không thể giấu bọn họ, người cô trêu chọc không phải người thường, nếu Khúc Vô Dạng nhất quyết làm ầm ĩ chắc chắn sẽ liên lụy đến bọn họ, bọn họ có quyền được biết.
Bây giờ cô bị dọa sợ đến xanh ruột, nếu như có thể quay lại khoảnh khắc đó, cô sẽ không bao giờ giơ ngón nữa mà giơ ngón cái thôi, còn khen một câu: Khúc Vô Dạng, anh thật tuyệt vời!
…Cái qq! (Bổ sung trong lòng)
“Cô gặp rắc rối gì?” Kỷ Hàm gấp gáp, cậu đương nhiên biết Vân Đào gây họa gì, nhưng cậu càng muốn nhìn thấy Vân Đào tự nói ra.
“Tôi giơ ngón giữa về phía hai người, sau đó mới nhớ tới một trong hai người đó có thể là… chủ căn cứ Khúc Vô Dạng.” Giọng Vân Đào càng ngày càng nhỏ, nếu là người bình thường thì sẽ không nghe thấy mấy chữ phía sau.
Kỷ Hàm không dám mở miệng, sợ bản thân mở miệng trước sẽ là một tràng tiếng cười hả hê.
“Tại sao lại giơ ngón giữa với bọn họ?” Diệp Hào không thấy Vân Đào là kiểu người chủ động gây sự, hơn nữa còn gây sự với người quản lý khu an toàn của khu biệt thự.
“Thấy bọn họ ngứa mắt.” Vân Đào không biết Khúc Vô Dạng, trong nguyên tác Khúc Vô Dạng vừa ra sân đã chết trong tay zombie cấp bảy, đúng là quả báo.
“Anh ta sẽ không trả thù em đâu đúng không? Còn nữa, liệu có liên lụy đến Bạch Sư không?” Vân Đào thực sự rất lo lắng, cô muốn thay đổi vận mệnh của nhóm Bạch Sư nhưng không phải theo cách này.
Bạch Sư đã tiếp xúc với Khúc Vô Dạng mấy lần, bọn họ cũng có chút hiểu biết với Khúc Vô Dạng, việc Vân Đào giơ ngón giữa với Khúc Vô Dạng mà nói, có lẽ cũng không có ấn tượng sâu sắc hơn so với việc đá bay một hòn đá nhỏ trên đường.
“Khúc Vô Dạng luôn thù dai lắm, lại còn có thù tất báo.” Diệp Hào nói dối không đổi sắc, “Em giơ ngón giữa trên địa bàn của hắn chính là một loại khiêu khích, hắn quả thực rất có khả năng trả thù.”
Bốn người còn lại nhìn Diệp Hào, đều ăn ý thừa nhận lời nói của hắn.
“Người mà đội tuần tra đang tìm hóa ra là cô à.” Tô Bình Trắc lặng lẽ bổ sung một câu.
Hệ thống: […]
Một đám đàn ông thối!
Vân Đào như bị sét đánh ngang tai, “Cái gì? Đang tìm tôi á? Diệp phó đoàn trưởng, cứu mạng!” Lúc này phải tìm người đa mưu túc trí nhất – Diệp Hào!
Lần nữa nghe được Vân Đào gọi mình là Diệp phó đoàn trưởng, Diệp Hào nhất thời có chút thất thố, hô hấp mất nửa nhịp, ngón tay vô thức cuộn tròn lại.
“Mấy ngày tới em ở trong phòng đừng ra ngoài, chờ tin đồn qua đi rồi lại nói sau.”
Tuy nhiên, tin đồn này sợ rằng sẽ không bao giờ biến mất.
Vân Đào gật đầu, cảm thấy có gì đó không đúng, cô còn phải ra ngoài tìm đàn ông kéo dài tuổi thọ đấy, “Em hóa trang rồi, chắc bọn họ không nhận ra đâu phải không?”
“Dị năng giả cấp cao cũng không chỉ dùng cách nhìn mặt nhận người này, họ còn có thể nhận dạng người bằng khí tức dị năng, bây giờ em là hệ kép, không phải, dị năng giả hệ ba, ở trong đám người chính là một viên ngôi sao lấp lánh.”
Vân Đào nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn những người khác, ngoại trừ Úy Lý vẫn im lặng, những người khác đều gật đầu theo, ngay cả Kỷ Thâm cũng gật đầu ừ một tiếng, dùng hết số từ trong ngày hôm nay.
Hệ thống: […]
Đúng là xấu xa! Dị năng giả cấp cao quả thực có thể nhận dạng người bằng khí tức dị năng, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải nhìn thấy đối thủ sử dụng dị năng và nhớ rõ khí tức dị năng, lấy đâu ra khoa trương như ngôi sao sáng trong đám người vậy chứ.
Nhưng nó quyết định không nói ra.
So với những trái dưa cong queo táo nứt bên ngoài kia, nó đương nhiên nguyện ý muốn ăn năng lượng tình ái của Vân Đào và đại lão.
Vân Đào không hề biết mình bị năm người đàn ông và hệ thống tính kế, “Em biết rồi, em không ra ngoài là được chứ gì.”
Mới lạ đó!
Tìm đàn ông kéo dài tuổi thọ chỉ là thứ yếu, cô phải đi ra ngoài tìm nữ chính Vân Sanh, ba ngày sau chính là ngày đấu giá, cũng là ngày zombie cấp bảy hệ tinh thần xuất hiện, cô không còn nhiều thời gian nữa.
———————————
Đôi lời của tác giả:
- Nam chính Lệ Sính trong nguyên tác sẽ không trở thành một thành viên trong hậu cung của Đào Đào, về sau sẽ có tình tiết vả mặt nhóm nhân vật chính
- Khúc Vô Dạng là nhân vật quan trọng, có thể trở thành một trong những nam chính hay không vẫn chưa quyết định.
- Đoàn trưởng Sùng Minh thịt thịt, vẫn phải chờ một chút, hắn là bông hoa khó chinh phục nhất
- Chờ Đào Đào bỏ qua khúc mắc mở lòng chấp nhận mọi người thì sẽ có nhiều thịt hơn, chắc là còn một hai chương nữa.
ミ★ hết chương 30 ★彡