Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế mới cập nhật
Chương 117: Khiêu chiến
Edit: Himee
Vân Đào không phải thánh nhân, cô biết Tần Hạng Chi giết Ôn Đông không phải vì Tần Hạng Chi là người xấu, mà ngược lại, thiết lập của Tần Hạng Chi giống với bậc thầy về võ thuật cổ xưa, là một chính nhân quân tử cực kỳ truyền thống.
Cô biết Tần Hạng giết Ôn Đông, chỉ vì lập trường của hai bên bất đồng, lúc ấy lại trong tình huống cực đoan, cho nên trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về hắn, nhưng dù là như thế, khi liếc mắt thấy Tần Hạng Chi, Vân Đào vẫn hận, phần oán hận này, cũng có đối với chính bản thân mình.
Mình làm và Tần Hạng Chi làm, không có gì khác nhau về bản chất cả.
Ánh mắt của Vân Đào quá mức mãnh liệt, Tần Hạng Chi phát hiện ra nhìn về phía cô, sau khi thấy rõ, hắn cau mày chán ghét.
Tần Hạng Chi không thích Vân Đào, nói chính xác thì là toàn bộ nhóm nhân vật chính, ngoại trừ nữ chính Vân Sanh, không ai thích Vân Đào. Về phần Vân Đào liều chết tiết lộ tin tức cho Vân Sanh, cũng là do cá nhân Vân Sanh tin tưởng mà thôi. Những người còn lại, bao gồm cả nam chính Lệ Sính, càng muốn tin tưởng hành động này của Vân Đào là đào hố cho đám cháy, để trả thù bọn họ đã vứt bỏ cô giữa đường.
Vân Đào không quan tâm.
Vân Đào đón ánh mắt Tần Hạng Chi, trong sự kinh ngạc của mọi người đến gần hắn, đứng trước mặt hắn, “Tần Hạng Chi, tôi muốn khiêu chiến với anh, nếu tôi thắng, anh phải đi xin lỗi Ôn Đông với tôi.”
Chuyện xảy ra mới hơn hai tháng, bọn họ vẫn nhớ Ôn Đông là ai.
Xem ra Vân Đào bị bệnh không nhẹ.
“Đào Đào!” Vân Sanh giữ chặt cánh tay Vân Đào, “Em điên rồi sao?”
Tần Hạng Chi là ai, là dị năng giả hệ kim cấp bảy trong đội Hỏa Chủng, chỉ đứng sau Lệ Sính.
Những tiếng cười nhạo xung quanh liên tiếp vang lên.
Bọn họ không có ý nghĩ cho rằng Vân Đào không biết tự lượng sức, mà bọn họ cho rằng đây là một trong những thủ đoạn của Vân Đào để hấp dẫn sự chú ý của Tần Hạng Chi, có vẻ như thất bại trong việc dụ dỗ, nên lại chuyển mục tiêu sang Tần Hạng Chi.
Tần Hạng Chi không nhìn cô, bước sang một bên chuẩn bị vòng qua Vân Đào, kết quả cánh tay Vân Đào đặt ngang trước người hắn, một thanh đường đao màu đentừ từ ngưng tụ trên tay cô, thân đao sắc bén, lộ ra luồng khí dị năng mạnh mẽ và đáng sợ
Không khí ngưng trệ. Không ai cười nữa, cũng không ai lên tiếng.
Tần Hạng Chi cau mày càng chặt hơn, cuối cùng hắn nghiêm túc nhìn về phía Vân Đào, thấy ánh mắt kiên định không giống giả bộ của cô, gật đầu, “Được.”
Tiểu thuyết thiết lập Tần Hạng Chi là bậc thầy về võ thuật cổ xưa, thông thạo tất cả mười tám loại vũ khí, kết hợp với dị năng hệ kim, lối đánh biến hóa kỳ lạ hay thay đổi, khi đối mặt với dị năng giả cùng cấp, hắn hiếm khi rơi vào thế hạ phong.
Vân Đào khiêu chiến hắn, không thể phủ nhận là có hơi kích động, nhưng cô cũng không phải là choáng váng đầu óc. Mặc dù cô kém Tần Hạng Chi hai cấp, nhưng cô có nhiều dị năng, phối hợp chúng đánh hắn trở tay không kịp cũng không phải là không có khả năng.
Hơn nữa có một số việc, biết rõ đầu rơi máu chảy nhưng vẫn phải đi làm.
Bọn họ tìm một nơi trống gần đó, mười mấy thành viên của nhóm nhân vật chính và hơn năm mươi người cùng đường đều vây xem. Đối với trận khiêu chiến này, kết quả đã rõ ràng, vì thế họ tới đây chủ yếu là xem Vân Đào xấu hổ.
Sao có thể có người ngu ngốc đến mức dùng khiêu chiến để thu hút sự chú ý của Tần Hạng Chi cơ chứ, hơn nữa từ trước đến nay Tần Hạng Chi ghét nhất chính là những người lấy võ thuật cổ xưa làm trò đùa. Vân Đào còn dùng đường đao đen khiêu khích hắn, cô ta biết dùng đường đao sao?
Vân Sanh có lẽ là người duy nhất trong tất cả mọi người đang có mặt ở đây lo cho Vân Đào.
Cô em gái Vân Đào này thường xuyên gây rắc rối cho cô. Khi biết Vân Đào quyến rũ Lệ Sính lúc, Vân Sanh cũng không phải là không tức giận và oán hận, nhưng cô tin Vân Đào chỉ là nhất thời hồ đồ đi sai đường.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Đào luôn đi theo cô, ngọt ngào gọi cô là chị, chia đồ ăn vặt cho cô, thủ thỉ tâm sự với cô, sẽ nói cho cô biết mình thích chàng trai nào. Mặc dù có hơi kiêu căng, nhưng chắc chắn không phải là người xấu.
Chỉ là sau khi tận thế, bố và mẹ kế lần lượt qua đời, Vân Đào ở trong đoàn đội dị năng giả nhưng lại không thức tỉnh dị năng, lúc này mới bắt đầu trở nên mẫn cảm đa nghi, càng đi càng lệch.
Cô cho rằng mình phải chịu một phần trách nhiệm về những thay đổi của Vân Đào, hiện giờ sau khi mất mới lấy lại được, cô muốn đối xử thật tốt với Vân Đào, bẻ Vân Đào từ con đường sai trái trở về.
Lệ Sính cầm tay Vân Sanh, “Yên tâm, Hạng Chi có chừng mực, anh cũng sẽ chú ý.”
“Ừ.” Vân Sanh gật đầu, nắm lại tay Lệ Sính.
Giữa sân, Vân Đào nhìn đường đao trong tay Tần Hạng Chi, cảm thấy hơi ê răng. Tần Hạng Chi chính là Tần Hạng Chi, cô dùng đường đao khiêu khích hắn, hắn sẽ dùng đường đao dạy cô làm người.
Được.
Vân Đào bình tĩnh lại, đúng là cô là dị năng giả đa hệ, nhưng dị năng trong cơ thể cô có hạn, cô phải chuyển dị năng lên trên mũi đao, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng.
Phạm vi mở rộng, Vân Đào xách đao xông lên, tới gần Tần Hạng Chi chính là một cú đánh ngang. Tần Hạng Chi dễ dàng nghiêng người né tránh, hắn nhướng mày, trở tay ngăn cản, cổ tay lật lên, xé đôi lưỡi kiếm gió quét ở sau lưng.
Dị năng hệ gió? Tần Hạng Chi nhíu mày, hiển nhiên là không ngờ Vân Đào không chỉ thức tỉnh dị năng hệ kim.
Thấy đánh lén thất bại, Vân Đào dứt khoát không che giấu nữa, tiếng gió gào thét, hàng ngàn lưỡi gió nhỏ bay ra phối hợp với đòn công kích của cô đánh về phía Tần Hạng Chi.
Tần Hạng Chi có thể dễ dàng cản được, đường đao ở trong tay hắn vung ra tàn ảnh, tất cả lưỡi kiếm gió đều thất bại, đường đao trong tay Vân Đào cũng bị hắn một đao đánh rơi, sau đó dùng một chiêu đâm thẳng vào cổ họng Vân Đào.
Vân Đào ngả lưng tránh đi, một tay chống xuống mặt đất xoay người tránh xa Tần Hạng Chi, đứng yên cách đó hơn mười bước.
Đánh cận chiến với Tần Hạng Chi chính là tìm ngược, cô căn bản không thể đến gần hắn được, hơn nữa cho đến bây giờ, Tần Hạng Chi chỉ phòng thủ chứ không tấn công, điều này chứng tỏ cô không đủ mạnh để hắn ra tay.
Nếu đã như vậy…
Vân Đào thu hồi đường đao, kích hoạt dị năng hệ băng, đồng thời giải phóng nước biển mà Lam Chu bắt cô nhét vào trong không gian để cô lúc rảnh rỗi có thể bơi. Chỉ trong nháy mắt, hơn phân nửa đất trống sân bóng đá lớn đều tràn ngập nước biển, cả Vân Đào và Tần Hạng Chi đều ngâm mình trong nước.
Dưới tác dụng đồng thời của dị năng người cá và hệ thủy, Vân Đào sẽ không bị thiếu oxy, tốc độ của cô còn nhanh hơn gấp mấy lần, cô lại vung đao lên.
Mọi người đứng xem đều kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có đứa trẻ tò mò vươn ngón tay chạm vào bức tường nước đang chảy.
Vân Sanh nhìn Vân Đào và Tần Hạng Chi đánh tới đánh băng, khiếp sợ không thôi, “Đây là, dị năng hệ băng? Đồng thời thức tỉnh cả ba loại dị năng? Điều này có thể sao?”
Lệ Sính vẻ mặt nghiêm túc, “Nước biển này hẳn là được lấy ra từ trong không gian, vì thế cô ấy có ít nhất bốn loại dị năng. Bảo sao cô ấy dám khiêu chiến với Hạng Chi. Nhưng dù vậy, cô ấy cũng không phải là đối thủ của Hạng Chi.”
Vân Sanh không phản bác, dù sao thực lực của cấp năm và cấp bảy chênh lệch quá lớn.
“Đào Đào!” Vân Sanh thấy Vân Đào đột nhiên nghênh đón đao của Tần Hạng Chi, hét lên xông về phía trước, nhưng bị Lệ Sính giữ lại.
Trong nước biển, Vân Đào không để ý đường đao của Tần Hạng Chi đâm vào vai trái, cô thậm chí còn lao thẳng về phía đường đao, cả lưỡi dao xuyên qua thịt, cán dao chạm thẳng vào vai cô. Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tần Hạng Chi, cô siết chặt cổ tay Tần Hạng Chi, da hai người dán sát vào nhau, dị năng hệ lôi chợt bộc phát, hai người trong nháy mắt bị bao phủ trong ánh sáng sấm sét.
Cho dù Tần Hạng Chi là dị năng giả cấp bảy, bị dị năng hệ lôi cấp năm bạo kích 1 đòn lên người như vậy, hắn cũng bị thương không nhẹ, cả cánh tay phải của hắn mất đi tri giác, nhất thời nửa khắc không nhúc nhích được.
Tay trái hắn nắm thành quyền đánh về phía Vân Đào, khi sắp chạm đến ngực phải của Vân Đào lại đổi thành chưởng, đồng thời rút đi hai phần lực đạo, sau đó mới đánh bay Vân Đào ra ngoài.
Vào lúc vỗ bay đó, dị năng hệ băng mất khống chế, nước biển sắp sụp đổ, những người vây xem đều hét lên kinh hãi, còn một số trẻ em thì sợ hãi đến bật khóc.
Vân Đào lập tức đưa toàn bộ nước biển vào không gian để tránh ảnh hưởng đến người xem. Nhưng bằng cách này, không có nước biển giảm xóc, cô trực tiếp bay thẳng ra ngoài mấy chục mét rồi đập mạnh xuống đất.
“Khụ!” Vân Đào ôm ngực phun ra một ngụm máu, cô không chần chờ lập tức xoay người đứng dậy, không dễ gì mới tìm được cơ hội đổi thương lấy thương, không thể cứ lãng phí như vậy.
Cô đóng băng vết thương trên vai để tránh mất máu quá nhiều, đồng thời kích hoạt dị năng hệ lôi, cô giống như quả cầu chớp, phóng thẳng về phía Tần Hạng Chi, nhưng mới đi được nửa đường liền không xông lên được nữa, dị năng hệ lôi cũng bị dập tắt.
Hóa ra Lệ Sính đã im hơi lặng tiếng đến phía sau cô, một tay nắm cổ áo sau của cô nhấc lên.
“Anh làm cái gì vậy!” Vân Đào tức giận.
“Một chưởng kia của Hạng Chi, vốn có thể trực tiếp giết chết cô.”
Vân Đào không giãy dụa nữa.
Tần Hạng Chi đi tới, vẻ mặt phức tạp nhìn Vân Đào đang ủ rũ, hắn ở trong nước nên hắn biết rất rõ, nếu vừa rồi Vân Đào không thu nước biển lại thì sẽ không bị thương đến nỗi phun ra máu.
“Cô và tôi cùng cấp, tôi không phải là đối thủ của cô.” Hắn thành thật nói, “Cô muốn tôi xin lỗi Ôn Đông, có thể, miễn là cô có thể chứng minh Ôn Đông vô tội trong chuyện trang trại ngầm.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 117 ★彡
Vân Đào không phải thánh nhân, cô biết Tần Hạng Chi giết Ôn Đông không phải vì Tần Hạng Chi là người xấu, mà ngược lại, thiết lập của Tần Hạng Chi giống với bậc thầy về võ thuật cổ xưa, là một chính nhân quân tử cực kỳ truyền thống.
Cô biết Tần Hạng giết Ôn Đông, chỉ vì lập trường của hai bên bất đồng, lúc ấy lại trong tình huống cực đoan, cho nên trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về hắn, nhưng dù là như thế, khi liếc mắt thấy Tần Hạng Chi, Vân Đào vẫn hận, phần oán hận này, cũng có đối với chính bản thân mình.
Mình làm và Tần Hạng Chi làm, không có gì khác nhau về bản chất cả.
Ánh mắt của Vân Đào quá mức mãnh liệt, Tần Hạng Chi phát hiện ra nhìn về phía cô, sau khi thấy rõ, hắn cau mày chán ghét.
Tần Hạng Chi không thích Vân Đào, nói chính xác thì là toàn bộ nhóm nhân vật chính, ngoại trừ nữ chính Vân Sanh, không ai thích Vân Đào. Về phần Vân Đào liều chết tiết lộ tin tức cho Vân Sanh, cũng là do cá nhân Vân Sanh tin tưởng mà thôi. Những người còn lại, bao gồm cả nam chính Lệ Sính, càng muốn tin tưởng hành động này của Vân Đào là đào hố cho đám cháy, để trả thù bọn họ đã vứt bỏ cô giữa đường.
Vân Đào không quan tâm.
Vân Đào đón ánh mắt Tần Hạng Chi, trong sự kinh ngạc của mọi người đến gần hắn, đứng trước mặt hắn, “Tần Hạng Chi, tôi muốn khiêu chiến với anh, nếu tôi thắng, anh phải đi xin lỗi Ôn Đông với tôi.”
Chuyện xảy ra mới hơn hai tháng, bọn họ vẫn nhớ Ôn Đông là ai.
Xem ra Vân Đào bị bệnh không nhẹ.
“Đào Đào!” Vân Sanh giữ chặt cánh tay Vân Đào, “Em điên rồi sao?”
Tần Hạng Chi là ai, là dị năng giả hệ kim cấp bảy trong đội Hỏa Chủng, chỉ đứng sau Lệ Sính.
Những tiếng cười nhạo xung quanh liên tiếp vang lên.
Bọn họ không có ý nghĩ cho rằng Vân Đào không biết tự lượng sức, mà bọn họ cho rằng đây là một trong những thủ đoạn của Vân Đào để hấp dẫn sự chú ý của Tần Hạng Chi, có vẻ như thất bại trong việc dụ dỗ, nên lại chuyển mục tiêu sang Tần Hạng Chi.
Tần Hạng Chi không nhìn cô, bước sang một bên chuẩn bị vòng qua Vân Đào, kết quả cánh tay Vân Đào đặt ngang trước người hắn, một thanh đường đao màu đentừ từ ngưng tụ trên tay cô, thân đao sắc bén, lộ ra luồng khí dị năng mạnh mẽ và đáng sợ
Không khí ngưng trệ. Không ai cười nữa, cũng không ai lên tiếng.
Tần Hạng Chi cau mày càng chặt hơn, cuối cùng hắn nghiêm túc nhìn về phía Vân Đào, thấy ánh mắt kiên định không giống giả bộ của cô, gật đầu, “Được.”
Tiểu thuyết thiết lập Tần Hạng Chi là bậc thầy về võ thuật cổ xưa, thông thạo tất cả mười tám loại vũ khí, kết hợp với dị năng hệ kim, lối đánh biến hóa kỳ lạ hay thay đổi, khi đối mặt với dị năng giả cùng cấp, hắn hiếm khi rơi vào thế hạ phong.
Vân Đào khiêu chiến hắn, không thể phủ nhận là có hơi kích động, nhưng cô cũng không phải là choáng váng đầu óc. Mặc dù cô kém Tần Hạng Chi hai cấp, nhưng cô có nhiều dị năng, phối hợp chúng đánh hắn trở tay không kịp cũng không phải là không có khả năng.
Hơn nữa có một số việc, biết rõ đầu rơi máu chảy nhưng vẫn phải đi làm.
Bọn họ tìm một nơi trống gần đó, mười mấy thành viên của nhóm nhân vật chính và hơn năm mươi người cùng đường đều vây xem. Đối với trận khiêu chiến này, kết quả đã rõ ràng, vì thế họ tới đây chủ yếu là xem Vân Đào xấu hổ.
Sao có thể có người ngu ngốc đến mức dùng khiêu chiến để thu hút sự chú ý của Tần Hạng Chi cơ chứ, hơn nữa từ trước đến nay Tần Hạng Chi ghét nhất chính là những người lấy võ thuật cổ xưa làm trò đùa. Vân Đào còn dùng đường đao đen khiêu khích hắn, cô ta biết dùng đường đao sao?
Vân Sanh có lẽ là người duy nhất trong tất cả mọi người đang có mặt ở đây lo cho Vân Đào.
Cô em gái Vân Đào này thường xuyên gây rắc rối cho cô. Khi biết Vân Đào quyến rũ Lệ Sính lúc, Vân Sanh cũng không phải là không tức giận và oán hận, nhưng cô tin Vân Đào chỉ là nhất thời hồ đồ đi sai đường.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Đào luôn đi theo cô, ngọt ngào gọi cô là chị, chia đồ ăn vặt cho cô, thủ thỉ tâm sự với cô, sẽ nói cho cô biết mình thích chàng trai nào. Mặc dù có hơi kiêu căng, nhưng chắc chắn không phải là người xấu.
Chỉ là sau khi tận thế, bố và mẹ kế lần lượt qua đời, Vân Đào ở trong đoàn đội dị năng giả nhưng lại không thức tỉnh dị năng, lúc này mới bắt đầu trở nên mẫn cảm đa nghi, càng đi càng lệch.
Cô cho rằng mình phải chịu một phần trách nhiệm về những thay đổi của Vân Đào, hiện giờ sau khi mất mới lấy lại được, cô muốn đối xử thật tốt với Vân Đào, bẻ Vân Đào từ con đường sai trái trở về.
Lệ Sính cầm tay Vân Sanh, “Yên tâm, Hạng Chi có chừng mực, anh cũng sẽ chú ý.”
“Ừ.” Vân Sanh gật đầu, nắm lại tay Lệ Sính.
Giữa sân, Vân Đào nhìn đường đao trong tay Tần Hạng Chi, cảm thấy hơi ê răng. Tần Hạng Chi chính là Tần Hạng Chi, cô dùng đường đao khiêu khích hắn, hắn sẽ dùng đường đao dạy cô làm người.
Được.
Vân Đào bình tĩnh lại, đúng là cô là dị năng giả đa hệ, nhưng dị năng trong cơ thể cô có hạn, cô phải chuyển dị năng lên trên mũi đao, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng.
Phạm vi mở rộng, Vân Đào xách đao xông lên, tới gần Tần Hạng Chi chính là một cú đánh ngang. Tần Hạng Chi dễ dàng nghiêng người né tránh, hắn nhướng mày, trở tay ngăn cản, cổ tay lật lên, xé đôi lưỡi kiếm gió quét ở sau lưng.
Dị năng hệ gió? Tần Hạng Chi nhíu mày, hiển nhiên là không ngờ Vân Đào không chỉ thức tỉnh dị năng hệ kim.
Thấy đánh lén thất bại, Vân Đào dứt khoát không che giấu nữa, tiếng gió gào thét, hàng ngàn lưỡi gió nhỏ bay ra phối hợp với đòn công kích của cô đánh về phía Tần Hạng Chi.
Tần Hạng Chi có thể dễ dàng cản được, đường đao ở trong tay hắn vung ra tàn ảnh, tất cả lưỡi kiếm gió đều thất bại, đường đao trong tay Vân Đào cũng bị hắn một đao đánh rơi, sau đó dùng một chiêu đâm thẳng vào cổ họng Vân Đào.
Vân Đào ngả lưng tránh đi, một tay chống xuống mặt đất xoay người tránh xa Tần Hạng Chi, đứng yên cách đó hơn mười bước.
Đánh cận chiến với Tần Hạng Chi chính là tìm ngược, cô căn bản không thể đến gần hắn được, hơn nữa cho đến bây giờ, Tần Hạng Chi chỉ phòng thủ chứ không tấn công, điều này chứng tỏ cô không đủ mạnh để hắn ra tay.
Nếu đã như vậy…
Vân Đào thu hồi đường đao, kích hoạt dị năng hệ băng, đồng thời giải phóng nước biển mà Lam Chu bắt cô nhét vào trong không gian để cô lúc rảnh rỗi có thể bơi. Chỉ trong nháy mắt, hơn phân nửa đất trống sân bóng đá lớn đều tràn ngập nước biển, cả Vân Đào và Tần Hạng Chi đều ngâm mình trong nước.
Dưới tác dụng đồng thời của dị năng người cá và hệ thủy, Vân Đào sẽ không bị thiếu oxy, tốc độ của cô còn nhanh hơn gấp mấy lần, cô lại vung đao lên.
Mọi người đứng xem đều kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có đứa trẻ tò mò vươn ngón tay chạm vào bức tường nước đang chảy.
Vân Sanh nhìn Vân Đào và Tần Hạng Chi đánh tới đánh băng, khiếp sợ không thôi, “Đây là, dị năng hệ băng? Đồng thời thức tỉnh cả ba loại dị năng? Điều này có thể sao?”
Lệ Sính vẻ mặt nghiêm túc, “Nước biển này hẳn là được lấy ra từ trong không gian, vì thế cô ấy có ít nhất bốn loại dị năng. Bảo sao cô ấy dám khiêu chiến với Hạng Chi. Nhưng dù vậy, cô ấy cũng không phải là đối thủ của Hạng Chi.”
Vân Sanh không phản bác, dù sao thực lực của cấp năm và cấp bảy chênh lệch quá lớn.
“Đào Đào!” Vân Sanh thấy Vân Đào đột nhiên nghênh đón đao của Tần Hạng Chi, hét lên xông về phía trước, nhưng bị Lệ Sính giữ lại.
Trong nước biển, Vân Đào không để ý đường đao của Tần Hạng Chi đâm vào vai trái, cô thậm chí còn lao thẳng về phía đường đao, cả lưỡi dao xuyên qua thịt, cán dao chạm thẳng vào vai cô. Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tần Hạng Chi, cô siết chặt cổ tay Tần Hạng Chi, da hai người dán sát vào nhau, dị năng hệ lôi chợt bộc phát, hai người trong nháy mắt bị bao phủ trong ánh sáng sấm sét.
Cho dù Tần Hạng Chi là dị năng giả cấp bảy, bị dị năng hệ lôi cấp năm bạo kích 1 đòn lên người như vậy, hắn cũng bị thương không nhẹ, cả cánh tay phải của hắn mất đi tri giác, nhất thời nửa khắc không nhúc nhích được.
Tay trái hắn nắm thành quyền đánh về phía Vân Đào, khi sắp chạm đến ngực phải của Vân Đào lại đổi thành chưởng, đồng thời rút đi hai phần lực đạo, sau đó mới đánh bay Vân Đào ra ngoài.
Vào lúc vỗ bay đó, dị năng hệ băng mất khống chế, nước biển sắp sụp đổ, những người vây xem đều hét lên kinh hãi, còn một số trẻ em thì sợ hãi đến bật khóc.
Vân Đào lập tức đưa toàn bộ nước biển vào không gian để tránh ảnh hưởng đến người xem. Nhưng bằng cách này, không có nước biển giảm xóc, cô trực tiếp bay thẳng ra ngoài mấy chục mét rồi đập mạnh xuống đất.
“Khụ!” Vân Đào ôm ngực phun ra một ngụm máu, cô không chần chờ lập tức xoay người đứng dậy, không dễ gì mới tìm được cơ hội đổi thương lấy thương, không thể cứ lãng phí như vậy.
Cô đóng băng vết thương trên vai để tránh mất máu quá nhiều, đồng thời kích hoạt dị năng hệ lôi, cô giống như quả cầu chớp, phóng thẳng về phía Tần Hạng Chi, nhưng mới đi được nửa đường liền không xông lên được nữa, dị năng hệ lôi cũng bị dập tắt.
Hóa ra Lệ Sính đã im hơi lặng tiếng đến phía sau cô, một tay nắm cổ áo sau của cô nhấc lên.
“Anh làm cái gì vậy!” Vân Đào tức giận.
“Một chưởng kia của Hạng Chi, vốn có thể trực tiếp giết chết cô.”
Vân Đào không giãy dụa nữa.
Tần Hạng Chi đi tới, vẻ mặt phức tạp nhìn Vân Đào đang ủ rũ, hắn ở trong nước nên hắn biết rất rõ, nếu vừa rồi Vân Đào không thu nước biển lại thì sẽ không bị thương đến nỗi phun ra máu.
“Cô và tôi cùng cấp, tôi không phải là đối thủ của cô.” Hắn thành thật nói, “Cô muốn tôi xin lỗi Ôn Đông, có thể, miễn là cô có thể chứng minh Ôn Đông vô tội trong chuyện trang trại ngầm.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 117 ★彡