Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế mới cập nhật
Chương 106: Đào Đào bất thường
Edit: Himee
Khi Vân Đào tỉnh lại đã là năm ngày sau, trí nhớ của cô vẫn còn đọng lại ở khoảnh khắc trước khi cô hôn mê. Cô nhớ hệ thống đã hét lên sợ hãi, nói hình như Lam Chu đã xảy ra chuyện gì đó.
“Hệ thống?”
[ Ký chủ, tôi đây. ] Giọng nói của hệ thống nghe còn yếu ớt hơn cả Vân Đào.
Vân Đào biết tính tình của hệ thống, cô dừng lại một lúc lâu mới hỏi, “Trước khi hôn mê, mi nói với tao Lam Chu làm sao vậy?”
Hệ thống: [ Giám sát dấu hiệu sinh tồn của cục cưng Lam Chu không thành công. ]
“Không thành công nghĩa là sao?”
[ Thất bại trong giám sát thường được chia thành hai loại tình huống, thứ nhất là chết ngay lập tức và dữ liệu bị xóa, thứ hai là mục tiêu ngay lập tức rời khỏi phạm vi giám sát và dữ liệu bị xóa. ]
Vân Đào nắm chặt tay, “Tao nhớ rõ chỉ riêng việc giám sát dấu hiệu sinh tồn đã bao trùm phạm vi một nửa thế giới phải không?”
[ Đúng vậy, ký chủ. ]
Vân Đào nhắm mắt lại, “Cho nên, Lam Chu rất có thể đã chết phải không?”
[ Nếu là lúc bình thường thì suy đoán của cô sẽ đúng, nhưng Tư Đình là dị năng không gian nên có lẽ cục cưng Lam Chu đã bị nhốt lại trong không gian của anh ta. ]
“Vậy Tư Đình thì sao?”
Hệ thống do do dự dự, [ Anh ta, anh ta tự bạo… ]
Cơ thể Vân Đào không nhịn được khẽ phát run, đôi mắt nhắm chặt cũng không thể ngăn được nước mắt.
Cô cứ khóc thầm như vậy khiến hệ thống lo lắng, [ Ký chủ, cô ổn không? ]
Một lúc lâu sau, hệ thống nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Vân Đào, “Sau khi tao bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì? ]
Trạng thái của Vân Đào rất không ổn, hệ thống do dự, [ Ký chủ, hay là cô nghỉ ngơi trước đi? ]
“Kể chi tiết tất cả mọi chuyện cho tao nghe.” Vân Đào chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường, tầm mắt vừa vặn rơi trên bức tường ảnh được cô tỉ mỉ bố trí.
Ảnh chụp Lam Chu đứng vị trí trung tâm không nhiều, tổng cộng chỉ có ba bức, một bức cô lén chụp riêng hắn, một bức cô và hắn chụp chung, một bức Kỷ Hàm nhìn lén bài hắn.
Trong cả ba bức ảnh, hắn đều đang cười, nụ cười sạch sẽ và đơn thuần, giống như mặt biển êm đềm trong một ngày nắng.
Thông qua hệ thống, cùng với sau đó nghe Diệp Hào kể lại, Vân Đào đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra:
Sau khi đám người Sùng Minh xông vào phòng thí nghiệm, Tư Đình chạy trốn, nhưng không khỏi thành phố mà đi tiêu diệt toàn bộ tòa Hội đồng Thành phố Lý tưởng, ngay sau đó đụng phải Sùng Minh đang một mình đuổi theo, vì đánh không lại nên hắn lựa chọn tự bạo.
Cô và Tô Bình Trắc hôn mê được Diệp Hào đưa ra khỏi thành phố để chăm sóc, mấy người còn lại ở lại thành phố để tìm Lam Chu, ngay từ đầu bọn họ đã không bị giam cùng một chỗ, kết quả manh mối đứt đoạn ở sau bếp tòa hội đồng, mà tất cả những người biết tung tích cụ thể của Lam Chu đều bị Tư Đình xóa bỏ cùng với tòa nhà.
Về phần tại sao ở sau bếp, ha, bởi vì thành phố Lý Tưởng Thành là nơi không tưởng dành cho những người bình thường và là địa ngục của dị năng giả.
Khi ngày tận thế bắt đầu, một số người bị biến dị thành loài thế hệ đầu tiên, có người tiến hóa thành dị năng giả, và hầu hết đều là những người bình thường không hề thay đổi.
Người bình thường không hài lòng với việc trở thành người bình thường, ban đầu cố gắng tiến hóa bằng cách nuốt tinh hạch, nhưng tỷ lệ thất bại quá cao làm cho người ta chùn bước. Vì thế chuyển thành ăn sống dị năng giả, cho dù chưa bao giờ có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy ăn sống dị năng giả có thể thức tỉnh dị năng, nhưng thói quen xấu này vẫn lưu truyền trong giới người bình thường và những quan chức cấp cao của Thành phố Lý Tưởng.
Việc nghiên cứu và phát triển suôn sẻ tinh hạch làm năng lượng vũ khí đã cổ vũ tham vọng biến thái của họ, lúc đầu họ đơn thuần là ăn thịt dị năng giả, sau đó nghiên cứu dị năng giả, đến bây giờ là bọn họ chọn thịt mới ăn, mà hệ người cá chính là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất trong miệng họ.
Truyền thuyết nói, nước mắt người cá có thể biến thành hạt ngọc trai nhỏ, tiếng hát có thể mê hoặc con người, và máu càng có thể khiến con người sống lâu. Trong mắt đám người cực đoan này, cho dù ăn sống hệ người cá không thể thức tỉnh dị năng, nhưng cũng có thể đạt được trường thọ, bọn họ đổ xô vào hệ người cá như vịt.
Cho nên sau khi Lam Chu bị bắt đã bị đưa đến phòng bếp sau tòa hội nghị, mà thời gian đội Bạch Sư trốn thoát đã là chuyện của ba ngày trước, dấu hiệu sinh tồn của Lam Chu biến mất.
Ba ngày, quá dài.
“Vũ khí năng lượng tinh hạch chỉ xuất hiện sau khi nhóm nhân vật chính tiêu diệt vua Zombie đúng không? Tính ra, nó xuất hiện sớm hơn ít nhất là 5 năm.”
“Hệ thống, mi nói xem, có ai có thể khiến khoa học kỹ thuật của thành phố Lý Tưởng Thành vượt trước thời gian 5 năm?”
Càng buồn cười chính là, hầu như tất cả công nghệ tiên tiến của Thành phố Lý Tưởng Thành đều dùng trên người dị năng giả, trừ bỏ thuốc áp chế dị năng, bọn hắn còn nghiên cứu ra thiết bị có thể chiết xuất dị năng của dị năng giả, mà năng lượng dị năng có phạm vi sử dụng rộng hơn tinh hạch. Lấy dị năng hệ mộc làm ví dụ, ở thành phố Lý Tưởng nhà kính trồng rau lớn, tất cả đều được duy trì bằng năng lượng dị năng của dị năng giả hệ mộc.
[ Ký chủ…] Hệ thống đương nhiên hiểu ý của Vân Đào, nhưng nó lo lắng về sự bất thường của ký chủ hơn sự bất thường ở thành phố Lý Tưởng, sau khi ký chủ biết manh mối của Lam Chu bị đứt đoạn nhà bếp, cô liền có chút bất thường.
Cô rất bình tĩnh, không gào khóc hay rơi nước mắt, cô chỉ nói một câu “Tao biết rồi”, và không nhắc tới Lam Chu nữa.
“Trước có Hải Châu, sau có thành phố Lý Tưởng,” Vân Đào nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng tầm mắt vô định, “Hệ thống, tao mới là sự uy hiếp lớn nhất đối với Bạch Sư.”
Nếu Sùng Minh không sở hữu cả hai dị năng ánh sáng và bóng tối, không thăng cấp đến cấp tám, thì toàn bộ đội có thể đã bị tiêu diệt ở Thành phố Lý Tưởng.
[ Ký chủ, cô không phải là muốn rời đi đấy chứ? ]
“Ừ.” Vân Đào cười nhạt, “Chỉ là tạm thời mà thôi, sẽ không để mi hết lương thực.”
[ Tôi không lo lắng về điều này! Tôi lo cho cô có được không hả?] Hệ thống cảm thấy mình ở trong mắt ký chủ chỉ sợ là thùng cơm.
“Ừ, cảm ơn.”
Hệ thống: […] Ký chủ thật sự có vấn đề, còn nói lời cảm ơn với nó.
[ Khụ, vậy ký chủ định đi đâu? ]
“Khu an toàn số 3.” Vân Đào muốn rời đi không phải là hành động theo cảm tính, mà cô muốn đến khu an toàn số 3 để tìm kiếm thông tin về “trang trại ngầm” mà Khúc Vô Dạng đang tra, cô muốn vạch trần chân tướng, trả sự trong sạch cho đội Bạch Sư.
Đội Bạch Sư bị truy nã nên không thể đi, chỉ có cô không bị truy nã mới có thể đi.
[ Vậy, đội Bạch Sư phải làm sao bây giờ? Cô không sợ Thiên Đạo ra tay với bọn họ ư? ]
“Giữa việc giết đội Bạch Sư và giết tao, có khi Thiên Đạo sẽ ưu tiên vế sau hơn.”
Hơn nữa, Thiên Đạo muốn mạng người cũng phải tuân theo quy tắc của thế giới này, lần này bọn họ có thể thoát khỏi thành phố Lý Tưởng chính là chứng cứ thực tế, với thực lực của đội Bạch Sư hiện giờ, Thiên Đạo muốn giết bọn họ một cách hợp lý, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hệ thống im lặng trong chốc lát: [ Được rồi, nếu ký chủ đã quyết định, tôi đương nhiên sẽ ủng hộ cô~ ký chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô trên đường đi! ]
“Cảm ơn mi, hệ thống.”
Hệ thống: [ Ký chủ, cô đừng nói lời cảm ơn với tôi, tôi không quen. ]
“Ừ.”
Sau khi căn cứ thủ đô phái người tới tiếp quản thành phố Lý Tưởng, đội Bạch Sư cuối cùng đã từ bỏ việc tìm kiếm Lam Chu và lên đường. Vào ngày họ rời đi, có hai người đi trên con đường đối diện với hướng họ đang đi, không, nói chính xác hơn là hai con zombie.
Hai con zombie này khác biệt với tất cả các zombie, tay chân của bọn họ còn nguyên vẹn, làn da không bị thối rữa, trông giống như người sống, điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt, đôi mắt của họ có màu đỏ đen thường thấy ở zombie.
Hai con Zombie một cao một thấp, thấp bé là một cô gái, khoảng 12-13 tuổi, cô có mái tóc vàng kim xinh đẹp và khuôn mặt thanh tú, chỉ là đôi mắt đỏ đen dại ra, thiếu đi sức sống mà một người sống lẽ ra phải có.
Người cao hơn là Tư Đình, có vài phần giống với cô gái.
Hắn khác với cô gái, một con mắt là màu đỏ đen, mắt còn lại vẫn giữ nguyên màu vàng kim ban đầu.
Hắn nắm tay cô gái, thỉnh thoảng nói chuyện với cô, cho dù không nhận được câu trả lời nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Nhân Nhân, bọn họ rất đặc biệt, đặc biệt là người phụ nữ có thể sao chép nhiều loại dị năng mà vẫn sống tốt kia, anh trai bắt cô ấy về cho em ăn có được hay không?”
Tưởng tượng dường như đã thành sự thật, hắn cười rộ lên, “Biết đâu sau khi em ăn xong có thể giống anh. Lúc đó, anh trai sẽ không sợ nữa.”
——————————-
Lời tác giả: Bây giờ mọi người đã hiểu tại sao những chương trước nhiều thịt chưa, bởi vì sau khi vào thành phố lý tưởng sẽ không có cách nào sắp xếp thịt thà được. Tất cả đều là nội dung cốt truyện.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 106 ★彡
Khi Vân Đào tỉnh lại đã là năm ngày sau, trí nhớ của cô vẫn còn đọng lại ở khoảnh khắc trước khi cô hôn mê. Cô nhớ hệ thống đã hét lên sợ hãi, nói hình như Lam Chu đã xảy ra chuyện gì đó.
“Hệ thống?”
[ Ký chủ, tôi đây. ] Giọng nói của hệ thống nghe còn yếu ớt hơn cả Vân Đào.
Vân Đào biết tính tình của hệ thống, cô dừng lại một lúc lâu mới hỏi, “Trước khi hôn mê, mi nói với tao Lam Chu làm sao vậy?”
Hệ thống: [ Giám sát dấu hiệu sinh tồn của cục cưng Lam Chu không thành công. ]
“Không thành công nghĩa là sao?”
[ Thất bại trong giám sát thường được chia thành hai loại tình huống, thứ nhất là chết ngay lập tức và dữ liệu bị xóa, thứ hai là mục tiêu ngay lập tức rời khỏi phạm vi giám sát và dữ liệu bị xóa. ]
Vân Đào nắm chặt tay, “Tao nhớ rõ chỉ riêng việc giám sát dấu hiệu sinh tồn đã bao trùm phạm vi một nửa thế giới phải không?”
[ Đúng vậy, ký chủ. ]
Vân Đào nhắm mắt lại, “Cho nên, Lam Chu rất có thể đã chết phải không?”
[ Nếu là lúc bình thường thì suy đoán của cô sẽ đúng, nhưng Tư Đình là dị năng không gian nên có lẽ cục cưng Lam Chu đã bị nhốt lại trong không gian của anh ta. ]
“Vậy Tư Đình thì sao?”
Hệ thống do do dự dự, [ Anh ta, anh ta tự bạo… ]
Cơ thể Vân Đào không nhịn được khẽ phát run, đôi mắt nhắm chặt cũng không thể ngăn được nước mắt.
Cô cứ khóc thầm như vậy khiến hệ thống lo lắng, [ Ký chủ, cô ổn không? ]
Một lúc lâu sau, hệ thống nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Vân Đào, “Sau khi tao bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì? ]
Trạng thái của Vân Đào rất không ổn, hệ thống do dự, [ Ký chủ, hay là cô nghỉ ngơi trước đi? ]
“Kể chi tiết tất cả mọi chuyện cho tao nghe.” Vân Đào chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường, tầm mắt vừa vặn rơi trên bức tường ảnh được cô tỉ mỉ bố trí.
Ảnh chụp Lam Chu đứng vị trí trung tâm không nhiều, tổng cộng chỉ có ba bức, một bức cô lén chụp riêng hắn, một bức cô và hắn chụp chung, một bức Kỷ Hàm nhìn lén bài hắn.
Trong cả ba bức ảnh, hắn đều đang cười, nụ cười sạch sẽ và đơn thuần, giống như mặt biển êm đềm trong một ngày nắng.
Thông qua hệ thống, cùng với sau đó nghe Diệp Hào kể lại, Vân Đào đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra:
Sau khi đám người Sùng Minh xông vào phòng thí nghiệm, Tư Đình chạy trốn, nhưng không khỏi thành phố mà đi tiêu diệt toàn bộ tòa Hội đồng Thành phố Lý tưởng, ngay sau đó đụng phải Sùng Minh đang một mình đuổi theo, vì đánh không lại nên hắn lựa chọn tự bạo.
Cô và Tô Bình Trắc hôn mê được Diệp Hào đưa ra khỏi thành phố để chăm sóc, mấy người còn lại ở lại thành phố để tìm Lam Chu, ngay từ đầu bọn họ đã không bị giam cùng một chỗ, kết quả manh mối đứt đoạn ở sau bếp tòa hội đồng, mà tất cả những người biết tung tích cụ thể của Lam Chu đều bị Tư Đình xóa bỏ cùng với tòa nhà.
Về phần tại sao ở sau bếp, ha, bởi vì thành phố Lý Tưởng Thành là nơi không tưởng dành cho những người bình thường và là địa ngục của dị năng giả.
Khi ngày tận thế bắt đầu, một số người bị biến dị thành loài thế hệ đầu tiên, có người tiến hóa thành dị năng giả, và hầu hết đều là những người bình thường không hề thay đổi.
Người bình thường không hài lòng với việc trở thành người bình thường, ban đầu cố gắng tiến hóa bằng cách nuốt tinh hạch, nhưng tỷ lệ thất bại quá cao làm cho người ta chùn bước. Vì thế chuyển thành ăn sống dị năng giả, cho dù chưa bao giờ có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy ăn sống dị năng giả có thể thức tỉnh dị năng, nhưng thói quen xấu này vẫn lưu truyền trong giới người bình thường và những quan chức cấp cao của Thành phố Lý Tưởng.
Việc nghiên cứu và phát triển suôn sẻ tinh hạch làm năng lượng vũ khí đã cổ vũ tham vọng biến thái của họ, lúc đầu họ đơn thuần là ăn thịt dị năng giả, sau đó nghiên cứu dị năng giả, đến bây giờ là bọn họ chọn thịt mới ăn, mà hệ người cá chính là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất trong miệng họ.
Truyền thuyết nói, nước mắt người cá có thể biến thành hạt ngọc trai nhỏ, tiếng hát có thể mê hoặc con người, và máu càng có thể khiến con người sống lâu. Trong mắt đám người cực đoan này, cho dù ăn sống hệ người cá không thể thức tỉnh dị năng, nhưng cũng có thể đạt được trường thọ, bọn họ đổ xô vào hệ người cá như vịt.
Cho nên sau khi Lam Chu bị bắt đã bị đưa đến phòng bếp sau tòa hội nghị, mà thời gian đội Bạch Sư trốn thoát đã là chuyện của ba ngày trước, dấu hiệu sinh tồn của Lam Chu biến mất.
Ba ngày, quá dài.
“Vũ khí năng lượng tinh hạch chỉ xuất hiện sau khi nhóm nhân vật chính tiêu diệt vua Zombie đúng không? Tính ra, nó xuất hiện sớm hơn ít nhất là 5 năm.”
“Hệ thống, mi nói xem, có ai có thể khiến khoa học kỹ thuật của thành phố Lý Tưởng Thành vượt trước thời gian 5 năm?”
Càng buồn cười chính là, hầu như tất cả công nghệ tiên tiến của Thành phố Lý Tưởng Thành đều dùng trên người dị năng giả, trừ bỏ thuốc áp chế dị năng, bọn hắn còn nghiên cứu ra thiết bị có thể chiết xuất dị năng của dị năng giả, mà năng lượng dị năng có phạm vi sử dụng rộng hơn tinh hạch. Lấy dị năng hệ mộc làm ví dụ, ở thành phố Lý Tưởng nhà kính trồng rau lớn, tất cả đều được duy trì bằng năng lượng dị năng của dị năng giả hệ mộc.
[ Ký chủ…] Hệ thống đương nhiên hiểu ý của Vân Đào, nhưng nó lo lắng về sự bất thường của ký chủ hơn sự bất thường ở thành phố Lý Tưởng, sau khi ký chủ biết manh mối của Lam Chu bị đứt đoạn nhà bếp, cô liền có chút bất thường.
Cô rất bình tĩnh, không gào khóc hay rơi nước mắt, cô chỉ nói một câu “Tao biết rồi”, và không nhắc tới Lam Chu nữa.
“Trước có Hải Châu, sau có thành phố Lý Tưởng,” Vân Đào nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng tầm mắt vô định, “Hệ thống, tao mới là sự uy hiếp lớn nhất đối với Bạch Sư.”
Nếu Sùng Minh không sở hữu cả hai dị năng ánh sáng và bóng tối, không thăng cấp đến cấp tám, thì toàn bộ đội có thể đã bị tiêu diệt ở Thành phố Lý Tưởng.
[ Ký chủ, cô không phải là muốn rời đi đấy chứ? ]
“Ừ.” Vân Đào cười nhạt, “Chỉ là tạm thời mà thôi, sẽ không để mi hết lương thực.”
[ Tôi không lo lắng về điều này! Tôi lo cho cô có được không hả?] Hệ thống cảm thấy mình ở trong mắt ký chủ chỉ sợ là thùng cơm.
“Ừ, cảm ơn.”
Hệ thống: […] Ký chủ thật sự có vấn đề, còn nói lời cảm ơn với nó.
[ Khụ, vậy ký chủ định đi đâu? ]
“Khu an toàn số 3.” Vân Đào muốn rời đi không phải là hành động theo cảm tính, mà cô muốn đến khu an toàn số 3 để tìm kiếm thông tin về “trang trại ngầm” mà Khúc Vô Dạng đang tra, cô muốn vạch trần chân tướng, trả sự trong sạch cho đội Bạch Sư.
Đội Bạch Sư bị truy nã nên không thể đi, chỉ có cô không bị truy nã mới có thể đi.
[ Vậy, đội Bạch Sư phải làm sao bây giờ? Cô không sợ Thiên Đạo ra tay với bọn họ ư? ]
“Giữa việc giết đội Bạch Sư và giết tao, có khi Thiên Đạo sẽ ưu tiên vế sau hơn.”
Hơn nữa, Thiên Đạo muốn mạng người cũng phải tuân theo quy tắc của thế giới này, lần này bọn họ có thể thoát khỏi thành phố Lý Tưởng chính là chứng cứ thực tế, với thực lực của đội Bạch Sư hiện giờ, Thiên Đạo muốn giết bọn họ một cách hợp lý, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hệ thống im lặng trong chốc lát: [ Được rồi, nếu ký chủ đã quyết định, tôi đương nhiên sẽ ủng hộ cô~ ký chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô trên đường đi! ]
“Cảm ơn mi, hệ thống.”
Hệ thống: [ Ký chủ, cô đừng nói lời cảm ơn với tôi, tôi không quen. ]
“Ừ.”
Sau khi căn cứ thủ đô phái người tới tiếp quản thành phố Lý Tưởng, đội Bạch Sư cuối cùng đã từ bỏ việc tìm kiếm Lam Chu và lên đường. Vào ngày họ rời đi, có hai người đi trên con đường đối diện với hướng họ đang đi, không, nói chính xác hơn là hai con zombie.
Hai con zombie này khác biệt với tất cả các zombie, tay chân của bọn họ còn nguyên vẹn, làn da không bị thối rữa, trông giống như người sống, điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt, đôi mắt của họ có màu đỏ đen thường thấy ở zombie.
Hai con Zombie một cao một thấp, thấp bé là một cô gái, khoảng 12-13 tuổi, cô có mái tóc vàng kim xinh đẹp và khuôn mặt thanh tú, chỉ là đôi mắt đỏ đen dại ra, thiếu đi sức sống mà một người sống lẽ ra phải có.
Người cao hơn là Tư Đình, có vài phần giống với cô gái.
Hắn khác với cô gái, một con mắt là màu đỏ đen, mắt còn lại vẫn giữ nguyên màu vàng kim ban đầu.
Hắn nắm tay cô gái, thỉnh thoảng nói chuyện với cô, cho dù không nhận được câu trả lời nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Nhân Nhân, bọn họ rất đặc biệt, đặc biệt là người phụ nữ có thể sao chép nhiều loại dị năng mà vẫn sống tốt kia, anh trai bắt cô ấy về cho em ăn có được hay không?”
Tưởng tượng dường như đã thành sự thật, hắn cười rộ lên, “Biết đâu sau khi em ăn xong có thể giống anh. Lúc đó, anh trai sẽ không sợ nữa.”
——————————-
Lời tác giả: Bây giờ mọi người đã hiểu tại sao những chương trước nhiều thịt chưa, bởi vì sau khi vào thành phố lý tưởng sẽ không có cách nào sắp xếp thịt thà được. Tất cả đều là nội dung cốt truyện.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 106 ★彡