Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế mới cập nhật
Chương 104: Biến đổi và thức tỉnh
Edit: Himee
Tinh hạch trượt đến cổ họng Tô Bình Trắc, năng lượng bộc phát.
Vô số dây leo màu xanh lá cây xuyên qua da, chui ra quấn lấy thân thể Tô Bình Trắc, chỉ trong thời gian một hai hơi thở, Tô Bình Trắc đã hoàn toàn bị bao phủ, tuy nhiên, tốc độ phát triển của dây leo không hề chậm lại mà càng phát triển nhanh hơn và dày đặc hơn, xuyên qua sàn nhà, hướng lên trên kéo dài tới trần nhà, và lan rộng ra bốn phía.
Có những vết nứt trên sàn và trần nhà, bụi rơi từ trên tường xuống.
Linh Nhất nhanh tay lẹ mắt, từ trong ngăn tủ gần đó lấy ra một khẩu súng tiêm vào, bắn một phát vào Tô Bình Trắc, tốc độ sinh trưởng của dây leo dần chậm lại cho đến khi dừng hẳn.
Tô Bình Trắc hóa thành một thân cây.
Vân Đào trèo lên tấm kính, đập vào nó: “A Trắc, A Trắc, anh có nghe thấy em nói không? A Trắc? Huhuhu anh trả lời em đi, A Trắc!”
Rõ ràng chỉ cách một lồng kính thủy tinh, cô lại không thể chạm vào anh, thậm chí không cảm nhận được anh, cô chỉ có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp dây leo màu xanh lá cây dày đặc không kẽ hở.
“A Trắc, anh chờ em một chút, em tới đây, anh hãy kiên trì…” Vân Đào khóc không thành tiếng.
Cô không biết liệu Tô Bình Trắc còn sống hay không, cho dù vẫn còn sống, nhưng liệu hắn còn có ý thức hay không, liệu kiên trì có còn tác dụng hay không, nhưng cô phải làm gì đó.
Ánh điện ở đầu ngón tay lóe ra, rất yếu, hoàn toàn không phá được lồng kính được thiết kế đặc biệt để chống lại dị năng giả. Dị năng hệ lôi không được, cô lại đổi sang dùng dị năng bóng tối, sương đen tràn ngập trong lồng kính thủy tinh, cuối cùng tìm thấy một vết nứt nhỏ ẩn giấu trên trần nhà.
“Linh Nhất, bắn thêm một mũi cho cô ấy.”
Linh Nhất ấn một cái nút màu vàng trên bộ điều khiển, một cánh tay robot nhô ra từ thiết bị bên cạnh bàn thí nghiệm, nhắm vào sau lưng Vân Đào rồi bắn một phát, sương đen khó khăn lắm mới ngưng tụ được lập tức tán loạn, ý thức Vân Đào cũng không thể duy trì được.
Không thể hôn mê được, Vân Đào, không thể hôn mê.
Những lưỡi gió nhỏ xoay quanh cô, để lại những vệt máu trên da, máu tươi tranh nhau chảy ra từ miệng vết thương, tí tách rỏ xuống đất.
Cơn đau do thuốc áp chế gây ra, cơn đau do dị năng bóng tối cắn trả, còn cơn đau từ vết thương, mới khiến cô duy trì được phần nào ý thức đáng thương.
Vân Đào vẫn vỗ lồng kính thủy tinh như trước, gọi tên Tô Bình Trắc, những dấu tay đỏ như máu chồng chất từng lớp từng lớp lên tấm kính, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một mảng màu đỏ chói mắt.
“Bộ trưởng, còn tiếp tục không?”
Tư Đình nhìn người đầy máu trong lồng kính thủy tinh ngay cả sức lực kêu khóc cũng không có, còn không quên vỗ vào tấm kính, vẻ u ám giữa lông mày và đôi mắt gần như biến thành hiện thực, “Không cần.”
Tư Đình đến gần cây dây leo, “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dị năng giả biến đổi sau khi ăn tinh hạch.”
Khi dị năng giả ăn tinh hạch, nếu không thể ngăn chặn, từ trước đến nay vẫn luôn trực tiếp biến thành Zombie, làm sao hắn có thể biến thành dây leo.
Linh Nhất đoán, “Người này là dị năng giả hệ ánh sáng, tinh hạch anh ta ăn là tinh hạch hệ mộc, có thể là dị năng ánh sáng đã kích phát năng lượng hệ mộc, khiến năng lượng này mất kiểm soát và biến đổi.”
“Ha.” Tư Đình nở nụ cười một tiếng, “Vậy cậu ta thật xui xẻo.”
Với khả năng chữa trị là chính của dị năng hệ ánh sáng, nếu chuyển sang loại tinh hạch hệ khác, thì hắn có lẽ còn có thể áp chế được, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại gặp phải hệ mộc.
Trong phòng thí nghiệm này, không ai để ý hoặc sẽ không để ý rằng còn có một người khác.
Lam Chu tóc dài áo choàng trắng đứng ở góc phòng thí nghiệm, toàn bộ quá trình đều nhìn Vân Đào.
Ngay cả dựa vào lồng kính thủy tinh, Vân Đào cũng không làm được, cô nằm sấp trên mặt đất, tay chân không thể cử động, há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh, dùng hết sức lực cũng chỉ mở to mắt nhìn.
“Đào Đào…” Lam Chu tiến về phía trước một bước, người đã đến bên cạnh Vân Đào, hắn vươn tay muốn chạm vào cô, con thỏ nhỏ trên cổ tay lắc lư, va nhẹ vào da hắn, kéo suy nghĩ của hắn trở về.
Tay hắn chợt khựng lại giữa không trung, thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười nhạt mà nhẹ, càng giống như là tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Giơ tay về phía trước nâng lên, các ngón tay hơi cong lại, năng lượng đen đỏ tách ra khỏi dây leo, tụ lại trong lòng bàn tay Lam Chu, dần dần hình thành một quả cầu năng lượng với hơi thở cuồng bạo.
Hắn cầm quả cầu năng lượng, hạ tay xuống, giấu ở trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, hắn nhìn Vân Đào, nhưng không đưa tay ra chạm vào cô nữa.
“Tao muốn, mày cũng muốn… ha,” Nốt ruồi dưới mắt trái Lam Chu lóe ra ánh sáng, vết nứt thật nhỏ nhanh chóng lan khắp mặt, lan xuống cổ, xương quai xanh, chui vào phía bên trong quần áo.
“Luôn phải có một người nhượng bộ, phải không?”
Đối mặt với Vân Đào, hắn đã định trước là sụp đổ. Thôi.
“Bộ trưởng, không ổn rồi!”
Không cần Linh Nhất nhắc nhở, Tư Đình cũng đã nhận ra. Hơi thở dây leo thay đổi, sự điên cuồng và bạo ngược trong nháy mắt biến mất, theo đó là một loại nhu hòa và bao dung, giống như…
Ánh sáng bùng phát, dây leo bị ánh sáng vàng ấm áp từ trong ra ngoài xuyên thủng, màu xanh lá cây nhanh chóng rút đi, dần dần chuyển thành màu vàng ấm áp, bắt đầu mọc trở lại lần nữa.
Chỉ là lần này, dây leo màu vàng ấm áp không mọc bừa bãi mà quấn quanh lồng kính thủy tinh, một vòng lại một vòng, sau đó siết chặt lại.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, lồng kính thủy tinh đặc chế bị dây leo mạnh mẽ siết nát, những mảnh thủy tinh lớn nhỏ bắn về phía Vân Đào, nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị vô số dây leo nhỏ cuốn đi.
Dây leo cẩn thận từng li từng tí cuốn lên cổ tay, cổ chân Vân Đào. Ánh sáng vàng ấm áp bao bọc cơ thể Vân Đào, những vết thương nhỏ trên cơ thể cô được chữa lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“A Trắc…” Vân Đào quá quen thuộc, đây là dị năng ánh sáng của Tô Bình Trắc.
Hắn còn sống.
“Cậu ta thức tỉnh dị năng hệ mộc?” Tư Đình không thể tin được, “Làm sao có thể…”
Không ai có thể trả lời hắn.
Không chút do dự, Linh Nhất lại tiêm một phát vào dây leo.
Tất cả dây leo đều sống lại vào giờ phút này, chúng bắt đầu co lại, chui vào tường, trải ra trên trần nhà, toàn bộ đều co lại trong cơ thể Tô Bình Trắc, cho đến khi sợi dây leo cuối cùng rút khỏi cổ họng chui vào người Tô Bình Trắc, để lại trên cổ hắn một đồ đằng màu vàng ấm áp hình dạng tinh hạch mộc hệ, chứng tỏ mọi chuyện xảy ra trước đó không phải là ảo ảnh.
Ý thức của Tô Bình Trắc vẫn chưa khôi phục, không có lồng kính thủy tinh chống đỡ, cơ thể hắn theo quán tính nghiêng về phía trước, Vân Đào khôi phục một chút sức lực tiếp được hắn, không để cho hắn ngã xuống đất.
Cô ôm hắn, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
[ Ôi, ký chủ, Tô Bình Trắc không chỉ thức tỉnh dị năng hệ mộc mà còn thăng cấp nữa!]
Người may mắn ư? Vân Đào không dám gật bừa.
Tư Đình nhìn hai người đang ôm nhau, đột nhiên cười to, “Nhân Nhân, hóa ra đám người điên kia đã đúng. Ha ha ha, đúng là buồn cười!” tiếng cười của hắn nghe vừa điên cuồng vừa bi thương, nước mắt từ trong mắt hắn chảy ra, “Đáng tiếc là họ không thể nhìn thấy, thật là… thật tốt quá.”
Máy liên lạc trên bàn lúc này vang lên, chỉ kêu bíp hai tiếng rồi tự động kết nối, tiếng hét kinh hoảng từ đầu kia truyền tới:
“Bộ trưởng, đám người mới bị bắt kia đã chạy ra ngoài, đang hướng lên trên…A a!!”
Tiếng hét đột ngột dừng lại, theo sau là tiếng bước chân đến gần cùng với tiếng máy liên lạc bị nhặt lên.
Một giọng nói lạnh lùng có chút khàn khàn vang lên: “Chờ đó cho tôi.”
Sau đó là tiếng điện nổ lách tách, rồi im bặt.
“Đúng là xem thường bọn họ.” Tư Đình dùng đầu ngón tay lau nước mắt, nụ cười vẫn không biến mất, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, hắn đến gần hai người Vân Đào, ngồi xổm xuống nhìn Tô Bình Trắc đang bất tỉnh, rồi lại nhìn về phía Vân Đào, “Hoặc là nói, các người đều là quái vật à?”
“Bộ trưởng, chúng ta phải rút lui.”
Tiếng hỗn loạn đang đến gần, không lâu nữa đám người Bạch Sư sẽ xông vào.
Trong lòng Tư Đình biết rõ thực lực của đội Bạch Sư, đương nhiên sẽ không chờ người đến đánh, chỉ là hai người này thực sự rất đặc biệt, nhất định phải mang đi cùng.
Hắn chộp về phía vai Vân Đào, chỉ cần chạm vào mục tiêu là có thể dùng dịch chuyển không gian mang đi cùng, nhưng ai ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, chỉ trong thời gian chưa đầy hai giây đã có thể xảy ra biến cố.
—————————-
Lời tác giả: Tư Đình không phải nam chính, chắc sẽ không tăng thêm nam chính nữa.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 104 ★彡
Tinh hạch trượt đến cổ họng Tô Bình Trắc, năng lượng bộc phát.
Vô số dây leo màu xanh lá cây xuyên qua da, chui ra quấn lấy thân thể Tô Bình Trắc, chỉ trong thời gian một hai hơi thở, Tô Bình Trắc đã hoàn toàn bị bao phủ, tuy nhiên, tốc độ phát triển của dây leo không hề chậm lại mà càng phát triển nhanh hơn và dày đặc hơn, xuyên qua sàn nhà, hướng lên trên kéo dài tới trần nhà, và lan rộng ra bốn phía.
Có những vết nứt trên sàn và trần nhà, bụi rơi từ trên tường xuống.
Linh Nhất nhanh tay lẹ mắt, từ trong ngăn tủ gần đó lấy ra một khẩu súng tiêm vào, bắn một phát vào Tô Bình Trắc, tốc độ sinh trưởng của dây leo dần chậm lại cho đến khi dừng hẳn.
Tô Bình Trắc hóa thành một thân cây.
Vân Đào trèo lên tấm kính, đập vào nó: “A Trắc, A Trắc, anh có nghe thấy em nói không? A Trắc? Huhuhu anh trả lời em đi, A Trắc!”
Rõ ràng chỉ cách một lồng kính thủy tinh, cô lại không thể chạm vào anh, thậm chí không cảm nhận được anh, cô chỉ có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp dây leo màu xanh lá cây dày đặc không kẽ hở.
“A Trắc, anh chờ em một chút, em tới đây, anh hãy kiên trì…” Vân Đào khóc không thành tiếng.
Cô không biết liệu Tô Bình Trắc còn sống hay không, cho dù vẫn còn sống, nhưng liệu hắn còn có ý thức hay không, liệu kiên trì có còn tác dụng hay không, nhưng cô phải làm gì đó.
Ánh điện ở đầu ngón tay lóe ra, rất yếu, hoàn toàn không phá được lồng kính được thiết kế đặc biệt để chống lại dị năng giả. Dị năng hệ lôi không được, cô lại đổi sang dùng dị năng bóng tối, sương đen tràn ngập trong lồng kính thủy tinh, cuối cùng tìm thấy một vết nứt nhỏ ẩn giấu trên trần nhà.
“Linh Nhất, bắn thêm một mũi cho cô ấy.”
Linh Nhất ấn một cái nút màu vàng trên bộ điều khiển, một cánh tay robot nhô ra từ thiết bị bên cạnh bàn thí nghiệm, nhắm vào sau lưng Vân Đào rồi bắn một phát, sương đen khó khăn lắm mới ngưng tụ được lập tức tán loạn, ý thức Vân Đào cũng không thể duy trì được.
Không thể hôn mê được, Vân Đào, không thể hôn mê.
Những lưỡi gió nhỏ xoay quanh cô, để lại những vệt máu trên da, máu tươi tranh nhau chảy ra từ miệng vết thương, tí tách rỏ xuống đất.
Cơn đau do thuốc áp chế gây ra, cơn đau do dị năng bóng tối cắn trả, còn cơn đau từ vết thương, mới khiến cô duy trì được phần nào ý thức đáng thương.
Vân Đào vẫn vỗ lồng kính thủy tinh như trước, gọi tên Tô Bình Trắc, những dấu tay đỏ như máu chồng chất từng lớp từng lớp lên tấm kính, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một mảng màu đỏ chói mắt.
“Bộ trưởng, còn tiếp tục không?”
Tư Đình nhìn người đầy máu trong lồng kính thủy tinh ngay cả sức lực kêu khóc cũng không có, còn không quên vỗ vào tấm kính, vẻ u ám giữa lông mày và đôi mắt gần như biến thành hiện thực, “Không cần.”
Tư Đình đến gần cây dây leo, “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dị năng giả biến đổi sau khi ăn tinh hạch.”
Khi dị năng giả ăn tinh hạch, nếu không thể ngăn chặn, từ trước đến nay vẫn luôn trực tiếp biến thành Zombie, làm sao hắn có thể biến thành dây leo.
Linh Nhất đoán, “Người này là dị năng giả hệ ánh sáng, tinh hạch anh ta ăn là tinh hạch hệ mộc, có thể là dị năng ánh sáng đã kích phát năng lượng hệ mộc, khiến năng lượng này mất kiểm soát và biến đổi.”
“Ha.” Tư Đình nở nụ cười một tiếng, “Vậy cậu ta thật xui xẻo.”
Với khả năng chữa trị là chính của dị năng hệ ánh sáng, nếu chuyển sang loại tinh hạch hệ khác, thì hắn có lẽ còn có thể áp chế được, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại gặp phải hệ mộc.
Trong phòng thí nghiệm này, không ai để ý hoặc sẽ không để ý rằng còn có một người khác.
Lam Chu tóc dài áo choàng trắng đứng ở góc phòng thí nghiệm, toàn bộ quá trình đều nhìn Vân Đào.
Ngay cả dựa vào lồng kính thủy tinh, Vân Đào cũng không làm được, cô nằm sấp trên mặt đất, tay chân không thể cử động, há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh, dùng hết sức lực cũng chỉ mở to mắt nhìn.
“Đào Đào…” Lam Chu tiến về phía trước một bước, người đã đến bên cạnh Vân Đào, hắn vươn tay muốn chạm vào cô, con thỏ nhỏ trên cổ tay lắc lư, va nhẹ vào da hắn, kéo suy nghĩ của hắn trở về.
Tay hắn chợt khựng lại giữa không trung, thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười nhạt mà nhẹ, càng giống như là tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Giơ tay về phía trước nâng lên, các ngón tay hơi cong lại, năng lượng đen đỏ tách ra khỏi dây leo, tụ lại trong lòng bàn tay Lam Chu, dần dần hình thành một quả cầu năng lượng với hơi thở cuồng bạo.
Hắn cầm quả cầu năng lượng, hạ tay xuống, giấu ở trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, hắn nhìn Vân Đào, nhưng không đưa tay ra chạm vào cô nữa.
“Tao muốn, mày cũng muốn… ha,” Nốt ruồi dưới mắt trái Lam Chu lóe ra ánh sáng, vết nứt thật nhỏ nhanh chóng lan khắp mặt, lan xuống cổ, xương quai xanh, chui vào phía bên trong quần áo.
“Luôn phải có một người nhượng bộ, phải không?”
Đối mặt với Vân Đào, hắn đã định trước là sụp đổ. Thôi.
“Bộ trưởng, không ổn rồi!”
Không cần Linh Nhất nhắc nhở, Tư Đình cũng đã nhận ra. Hơi thở dây leo thay đổi, sự điên cuồng và bạo ngược trong nháy mắt biến mất, theo đó là một loại nhu hòa và bao dung, giống như…
Ánh sáng bùng phát, dây leo bị ánh sáng vàng ấm áp từ trong ra ngoài xuyên thủng, màu xanh lá cây nhanh chóng rút đi, dần dần chuyển thành màu vàng ấm áp, bắt đầu mọc trở lại lần nữa.
Chỉ là lần này, dây leo màu vàng ấm áp không mọc bừa bãi mà quấn quanh lồng kính thủy tinh, một vòng lại một vòng, sau đó siết chặt lại.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, lồng kính thủy tinh đặc chế bị dây leo mạnh mẽ siết nát, những mảnh thủy tinh lớn nhỏ bắn về phía Vân Đào, nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị vô số dây leo nhỏ cuốn đi.
Dây leo cẩn thận từng li từng tí cuốn lên cổ tay, cổ chân Vân Đào. Ánh sáng vàng ấm áp bao bọc cơ thể Vân Đào, những vết thương nhỏ trên cơ thể cô được chữa lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“A Trắc…” Vân Đào quá quen thuộc, đây là dị năng ánh sáng của Tô Bình Trắc.
Hắn còn sống.
“Cậu ta thức tỉnh dị năng hệ mộc?” Tư Đình không thể tin được, “Làm sao có thể…”
Không ai có thể trả lời hắn.
Không chút do dự, Linh Nhất lại tiêm một phát vào dây leo.
Tất cả dây leo đều sống lại vào giờ phút này, chúng bắt đầu co lại, chui vào tường, trải ra trên trần nhà, toàn bộ đều co lại trong cơ thể Tô Bình Trắc, cho đến khi sợi dây leo cuối cùng rút khỏi cổ họng chui vào người Tô Bình Trắc, để lại trên cổ hắn một đồ đằng màu vàng ấm áp hình dạng tinh hạch mộc hệ, chứng tỏ mọi chuyện xảy ra trước đó không phải là ảo ảnh.
Ý thức của Tô Bình Trắc vẫn chưa khôi phục, không có lồng kính thủy tinh chống đỡ, cơ thể hắn theo quán tính nghiêng về phía trước, Vân Đào khôi phục một chút sức lực tiếp được hắn, không để cho hắn ngã xuống đất.
Cô ôm hắn, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
[ Ôi, ký chủ, Tô Bình Trắc không chỉ thức tỉnh dị năng hệ mộc mà còn thăng cấp nữa!]
Người may mắn ư? Vân Đào không dám gật bừa.
Tư Đình nhìn hai người đang ôm nhau, đột nhiên cười to, “Nhân Nhân, hóa ra đám người điên kia đã đúng. Ha ha ha, đúng là buồn cười!” tiếng cười của hắn nghe vừa điên cuồng vừa bi thương, nước mắt từ trong mắt hắn chảy ra, “Đáng tiếc là họ không thể nhìn thấy, thật là… thật tốt quá.”
Máy liên lạc trên bàn lúc này vang lên, chỉ kêu bíp hai tiếng rồi tự động kết nối, tiếng hét kinh hoảng từ đầu kia truyền tới:
“Bộ trưởng, đám người mới bị bắt kia đã chạy ra ngoài, đang hướng lên trên…A a!!”
Tiếng hét đột ngột dừng lại, theo sau là tiếng bước chân đến gần cùng với tiếng máy liên lạc bị nhặt lên.
Một giọng nói lạnh lùng có chút khàn khàn vang lên: “Chờ đó cho tôi.”
Sau đó là tiếng điện nổ lách tách, rồi im bặt.
“Đúng là xem thường bọn họ.” Tư Đình dùng đầu ngón tay lau nước mắt, nụ cười vẫn không biến mất, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, hắn đến gần hai người Vân Đào, ngồi xổm xuống nhìn Tô Bình Trắc đang bất tỉnh, rồi lại nhìn về phía Vân Đào, “Hoặc là nói, các người đều là quái vật à?”
“Bộ trưởng, chúng ta phải rút lui.”
Tiếng hỗn loạn đang đến gần, không lâu nữa đám người Bạch Sư sẽ xông vào.
Trong lòng Tư Đình biết rõ thực lực của đội Bạch Sư, đương nhiên sẽ không chờ người đến đánh, chỉ là hai người này thực sự rất đặc biệt, nhất định phải mang đi cùng.
Hắn chộp về phía vai Vân Đào, chỉ cần chạm vào mục tiêu là có thể dùng dịch chuyển không gian mang đi cùng, nhưng ai ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, chỉ trong thời gian chưa đầy hai giây đã có thể xảy ra biến cố.
—————————-
Lời tác giả: Tư Đình không phải nam chính, chắc sẽ không tăng thêm nam chính nữa.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 104 ★彡