Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 22: RA KHƠI
Khi dị năng của cô và Thẩm Thanh Húc lên cấp, có lẽ họ sẽ ít ăn đồ ăn bình thường hơn. Nhưng, sau tận thế vẫn sẽ có nhiều người thường không thể thức tỉnh dị năng, việc tích trữ thật nhiều lương thực chắc chắn là lựa chọn đúng đắn.
Tuy nhiên, không nên trữ lương thực số lượng lớn trong nước. Đợi sau này ra nước ngoài, cô sẽ mua thêm lượng lớn gạo, mì, bún, phở, dầu ăn và các loại thịt.
Những mặt hàng như chăn ga gối đệm, quần áo, giày dép thì nhập trực tiếp từ xưởng sẽ tiết kiệm hơn. Còn thuốc men, dụng cụ y tế; vũ khí nóng, vũ khí lạnh; xe nhà di động và xe địa việt dã... cũng cần được sắp xếp chuẩn bị trước.....
Diệp Như Hề suy nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Cô vẫn còn ba tháng, mọi thứ vẫn còn kịp!
...
Hôm sau, Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc liên hệ với một số công ty môi giới, lấy lý do sắp chuyển đến thành phố khác để làm việc, rao bán tám căn nhà mà hai người sở hữu.
Họ yêu cầu thanh toán tất cả một lần và hy vọng giao dịch diễn ra nhanh chóng, giá cả đưa ra thấp hơn giá thị trường 10-20%.
Trong một tuần này, hai anh em mỗi người tự lái xe đi khắp thành phố Z, mua mọi thứ mình thấy thích. Thứ họ tích trữ nhiều nhất vẫn là các món ăn cần chế biến ngay.
Đối với một số thứ không tiện mua ở ngoài đời thực, họ chuyển qua đặt hàng online.
Ngoại ô thành phố có nông trại, vườn trái cây, trang trại chăn nuôi, ao cá, ao tôm, và đủ loại nhà máy khác nhau. Tất cả đều được Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc đi một vòng khảo sát.
Một tuần sau, tất cả các thủ tục chuyển nhượng nhà cửa đều hoàn tất.
Một số công ty môi giới muốn kiếm chênh lệch nên đã mua lại năm căn, ba căn còn lại thì được những người giàu có mua để đầu tư.
Căn biệt thự mà hai anh em đã ở suốt hơn mười năm cũng đã được bán.
Hai người chuyển tất cả đồ đạc vào không gian, chỉ để lại một căn nhà trống.
Tài khoản của Diệp Như Hề có thêm hơn 3 ngàn vạn tệ (~105 tỷ), còn tài khoản Thẩm Thanh Húc cũng tăng thêm hơn 4 ngàn vạn tệ (~140 tỷ).
Trong kho thuê tạm thời, Thẩm Thanh Húc tắt camera, để Diệp Như Hề thu tất cả hàng hoá đã mua dưới danh nghĩa nhập hàng cho siêu thị vào không gian.
Về phần Thẩm Thanh Húc, vì không gian có giới hạn nên chỉ chất đầy một nửa kho. Anh phải để lại một ít chỗ trống phòng cho tình huống khẩn cấp cần dùng.
Sau khi cất hết vật tư, Thẩm Thanh Húc lái chiếc xe tải rỗng đi vòng quanh qua những đoạn đường có camera. Sau đó lái ra ngoại ô, nơi không có camera, giả vờ chuyển hàng hóa.
Siêu thị của anh cũng được chuyển nhượng.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Húc rời thành phố Z, đến thành phố B nơi anh đang làm việc.
Anh chưa thể nghỉ việc ngay, phải mượn danh nghĩa nhân viên nghiên cứu, thông qua các nhà cung cấp hợp tác với viện nghiên cứu, đặt mua một số loại thuốc thông dụng và một bộ thiết bị y tế. Anh còn cần đặt mua những máy móc cần thiết để Diệp Như Hề mở một con phố ẩm thực và một nhà máy chế biến thức ăn cho thú cưng.
Còn Diệp Như Hề thì quyết định ở lại thành phố Z thêm vài ngày nữa.
Thành phố Z giáp biển, phong cảnh đẹp, du lịch biển cực kỳ phát triển.
Cô đăng ký học lái du thuyền. Học xong, cô sẽ đi biển vào một đêm nào đó, tích trữ một lượng lớn hải sản vào không gian!
Còn về du thuyền, giá hiện tại khá đắt. Trước mắt, cô đành phải thuê trước, đợi đến tận thế sẽ chuyển sang dùng "miễn phí" cũng được!
Việc lái du thuyền loại nhỏ cũng không quá khó học. Chỉ cần biết lái xe hơi, có người hướng dẫn thì sẽ rất nhanh thành thạo. Cái khó là làm sao xử lý những cơn sóng lớn bất ngờ để tránh bị lật thuyền.
Diệp Như Hề có khả năng sử dụng sợi tinh thần lực để cảm nhận tình huống 360° xung quanh. Vậy nên nếu chẳng may gặp phải sóng lớn, cô luôn có thể né tránh kịp thời.
Thầy Lưu - người phụ trách dạy cô, mới dạy hai ngày đã tuyên bố cô đã có thể tốt nghiệp. Cô bé này lái thuyền còn vững vàng hơn cả ông, thực sự chẳng còn gì để dạy nữa!
Tối hôm đó, Diệp Như Hề thuê du thuyền của thầy Lưu, tranh thủ lúc đêm khuya mà một mình ra khơi. Cô lấy lý do là muốn tự mình trải nghiệm, niềm vui câu cá đêm trên biển là như thế nào.
Thầy Lưu không khuyến khích cô ra biển vào ban đêm vì buổi tối tầm nhìn sẽ bị hạn chế, rất nguy hiểm.
Nhưng Diệp Như Hề thái độ rất kiên quyết, nói rằng, nếu Thầy không cho thuê thì cô có thể đi thuê của người khác. Để tăng độ tin cậy, cô còn phô diễn kỹ năng bơi lội tuyệt vời của mình, và đặt tiền cọc đủ mua luôn cả chiếc thuyền. Thầy Lưu cũng không thể ngăn cản nữa.
Tuy vậy, thầy vẫn lải nhải dặn dò: “Nhớ mặc áo phao cứu sinh, có chuyện gì thì báo ngay cho cảnh sát biển qua số 95110, nếu không gọi được thì gọi cho Thầy. Nhớ về sớm đấy!”
Diệp Như Hề dở khóc dở cười: “Vâng, thầy Lưu, con nhớ rồi ạ!”
Thầy Lưu nhìn đi nhìn lại, xác nhận kĩ càng, đảm bảo trạng thái tinh thần của Diệp Như Hề
là ổn định. Cô bé muốn một mình ra khơi vào ban đêm thực sự chỉ vì tò mò, chứ không phải đi tự tử. Lúc này, ông mới đưa chìa khóa du thuyền cho cô.
Tám giờ tối, bầu trời đã chìm trong bóng đêm.
Tối nay trời âm u, không mưa nhưng cũng không có trăng, chỉ có chút gió nhẹ. Diệp Như Hề mặc bộ đồ thể thao, đeo khẩu trang, cầm theo túi đựng đồ câu, rời khỏi khách sạn ven biển.
— Đã nói là đi câu đêm, thì cũng phải làm cho ra dáng một chút.
Bãi biển vẫn còn khá đông người. Nhiều du khách đi dạo trên bãi biển, chơi cát, nướng thịt, cắm trại hay hát karaoke ngoài trời, vv... nhìn rất nhộn nhịp. Nhưng chẳng còn ai dám xuống nước nữa.
Bơi lội vào buổi tối rất nguy hiểm, thuyền ra khơi lại càng ít hơn. Tiếng động cơ cũng là từ những du thuyền đưa đón khách giữa bờ biển và đảo Mặt Trăng, cách bờ 2 hải lý. Đó là một khu du lịch nổi tiếng.
Diệp Như Hề rất thuận lợi lái thuyền ra khơi.
Xăng đã đổ đầy, cho dù hết xăng, trên thuyền vẫn còn xăng dự phòng. Trong không gian của cô cũng đã chuẩn bị sẵn một ít.
À đúng rồi, khi tận thế đến, máy phát điện, xăng dầu cũng cần tích trữ thêm một ít.
Thật ra, máy phát điện cũng không quá cần thiết với Diệp Như Hề. Vì biệt thự trong không gian hải đảo của cô có thể dùng năng lượng trong tinh hạch zombie làm nguồn, ngoài ra còn có hệ thống pin mặt trời.năng lượng mặt trời.
Nhưng xăng dầu lại là nguồn năng lượng chung của các phương tiện giao thông nhỏ, không thể thiếu được.
Chỉ là, hiện tại vẫn đang trong thời bình, rất khó để trữ một lượng lớn xăng dầu trong nước. Chỉ có thể đợi khi lúc ra nước ngoài mua vũ khí nóng, nhân tiện tìm cơ hội thu mua một lượng lớn xăng, dầu. Hoặc đợi đến lúc tận thế xảy ra, lại áp dụng chính sách “dùng miễn phí” cũng không sao.
Diệp Như Hề phóng ra tinh thần lực để quan sát tình hình xung quanh, nhanh chóng né tránh kịp thời các đợt sóng lớn và các thuyền khác.
Ở vùng biển gần bờ, cô thu một ít tôm, cua, nghêu, sò,vv...
Đến khi cách bờ biển hơn một trăm cây số, xung quanh hầu như không nhìn thấy tàu thuyền nào khác, hải sản trong biển cũng nhiều hơn.
Cô thả tinh thần lực ra, bắt đầu thăm dò độ sâu dưới biển. Mỗi khi gặp đàn cá lớn bơi qua, cô liền thu cả cá lẫn nước biển vào không gian hải vực.
Có những loại cá thường gặp như cá thu, cá ngừ, cá đuối, cá mòi, cá chim, cá trích, mực,... vân vân.