Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa
Chương 14: 14: Rừng Trúc Và Mai Xanh 2
Editor: tuanh0906
Bóng đen nhanh chóng trượt tới trước cửa phòng.
Mộ Thanh lập tức mở mắt, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Hắn ngồi dưới đất, hơi nghiêng người chặn cửa, các khớp ngón tay kêu răng rắc.
Bóng đen dừng lại, khi di chuyển bóng người vừa hiện lên đã bị bao phủ, hắc khí xung quanh cuộn trào như mây đen, mặt đất nơi nó dừng lại bắt đầu tràn ra nước, tạo thành một vũng nước nhỏ.
Giây tiếp theo, đám mây đen cuồn cuộn cong lưng lên như một con dã thú, giống như dây cung bị kéo đến cực hạn.
Đây là tư thế sẵn sàng tấn công.
"Không biết tốt xấu." Mộ Thanh hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt sắc bén, vòng thép trên cổ tay đã bật ra.
Bóng đen đứng thẳng, nó cao chừng một người rưỡi.
Thiếu niên ngồi dưới đất bị bóng đen che phủ, như thể bị nó nuốt chửng.
"Keng ——"
Vòng thu yêu đột nhiên bùng lên ánh sáng rực rỡ, như tia nắng đầu tiên chói lọi phá tan mây đen.
Hắc khí bị đánh ra làm đôi, một dòng nước đen chảy ra từ thắt lưng nó, khoang thuyền tức thì tràn ngập mùi hôi thối.
Khí đen tan biến, trên mặt đất dính đầy vết nước, một chiếc đầu lâu gớm ghiếc lăn ra giữa sàn, bên cạnh là mấy mảnh xương trắng vương vãi trong nước.
Lăng Diệu Diệu há hốc miệng.
Đây chẳng lẽ là Thủy quỷ* trong truyền thuyết......?
*ma nước.
Thiếu niên hơi rũ mắt, yên lặng nới lỏng đai lưng, cởi áo ngoài bị nước thấm ướt vứt xuống, dùng chân cọ qua mặt đất, sau đó lại ngồi xuống cửa phòng Mộ Dao.
Mộ Thanh chỉ mặc trung y trắng, tóc mái nhẹ nhàng che trước trán, lông mi hơi cong trông mỏng và mềm mại.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen láy thi thoảng sẽ lộ ra sự cố chấp tàn ác do tâm trạng bất ổn.
Diệu Diệu lại thở dài, sự si mê của Hắc liên hoa làm người tan nát cõi lòng.
Mộ Thanh ngồi yên chưa được một phút.
Khoang thuyền lại tối sầm xuống, một mùi lạ nhanh chóng tràn ngập không khí.
Hình như là mùi cá...!trên người con ma nước vừa bị giết.
Chỉ là lần này nó nồng đậm đến nỗi khiến người ta phải nín thở.
Mộ Thanh chậm rãi nâng mắt, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ra khí đen che trời lấp đất.
"Tiểu tử, đoạn người tài lộ* lại còn giết người...!không phải là thói quen tốt.
*đường phát tài
Giọng nói này không phân biệt được nam nữ, như thể truyền qua giấy, âm thanh rung động ngắt quãng.
Vừa giết chết con nhỏ mà giờ con lớn lại đến?
Toàn bộ khoang thuyền đều là mùi hơi ẩm tanh hôi, khí đen giống như một bức tường, che khuất tầm nhìn của Diệu Diệu.
Lúc này nàng chỉ nghe thấy đại yêu nói chuyện, không thấy được vẻ mặt của Mộ Thanh.
Nàng tiến lên phía trước hai bước.
"Có ý đồ với A Tỷ của ta, chỉ dựa vào ngươi sao?" Thiếu niên nhướng mi, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm.
"Ngươi biết bổn tọa là ai sao?" Giọng nói nó vang lên lạo xạo, khiến người nghe nổi da gà.
"Nếu không muốn chết thì mau cút ngay."
Mộ Thanh vỗ tay đứng dậy, yên lặng trở tay dán mấy là bùa cách âm lên cửa phòng Mộ Dao, giây tiếp theo lập tức có một màng chắn vô hình bao lấy khoang thuyền.
Hắn nhẹ nhàng cười nói: "Còn không phải là Thủy quỷ sao?"
Lăng Diệu Diệu duỗi tay chạm vào kết giới.
Cách một cánh cửa, Mộ Dao vẫn còn đang say ngủ, hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Hắc khí như mây đen nháy mắt bùng lên, che nốt tia sáng cuối cùng hắt ra từ khe cửa, thuyền vẫn còn đang chạy.
Trong bóng đêm, theo thân thuyền dập dềnh lên xuống dạ dày Lăng Diệu Diệu như có sông cuộn biển gầm, không nhịn được phải dựa vào mép thuyền.
Bằng ngũ cảm nhạy bén, Mộ Thanh nhanh chóng nhảy ra xa, sau đó bắt đầu công kích.
Một chiếc vòng thu yêu trên cổ tay bay lên không trung, trong nháy mắt phóng to, phát ra ánh sáng trắng giữa đêm tối.
Nó như một chiếc lỗ đen khiến sương đen trong không trung tức khắc biến thành lốc xoáy, lần lượt bị hút vào vòng tròn.
"Ngươi cho rằng, loại pháp khí cấp thấp này......" Bóng đen đột nhiên nhô ra như một cánh tay, nhanh chóng duỗi dài, sau đó nắm chặt vòng thu yêu: "...!có thể làm gì được ta sao?"
Vòng sáng màu trắng kịch liệt rung động, như thể đang yên lặng giãy giụa.
Mộ Thanh dùng tâm niệm khống chế nó.
Lúc này vòng thu yêu bị chế trụ, trái tim hắn như bị nắm lấy, một luồng sát khí mạnh mẽ rót ngược vào thân thể, sắc môi hắn càng ngày càng trắng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Vòng thu yêu bính hoàn toàn bị chìm trong hắc khí, phát ra những tiếng kèn kẹt như sắp tan xương nát thịt.
Hai mắt Mộ Thanh tối sầm xuống, bị buộc phải bay lên, tựa như một con Vũ yến, tấn công thẳng về phía bóng đen dày đặc nhất.
Diệu Diệu bị sợ ngây người.
Đây là kiểu đánh tự sát gì vậy......!
Quả nhiên, bóng đen lùi lại nửa bước, sau đó bùng lên như liệt hỏa, nhào tới một lần nữa, quanh người Mộ Thanh lập tức bị vô số cánh tay màu đen như dây đằng cuốn lấy, dùng sức kéo về phía trung tâm.
Hiện giờ, hắn như một con côn trùng nhỏ bị mạng nhện dính chặt, sắp trở thành bữa ăn trong bụng con nhện.
"Vì pháp khí mà không muốn sống." Tiếng cười quái dị lại vang lên: "Có điều......!cơ thể của ngươi......" Bóng đen có vẻ cực kỳ ngạc nhiên, một lúc sau mới cười nhạo nói: "Vì một cái vòng thu yêu cấp thấp, mà ngươi lại tự tìm đường chết?"
Mộ Thanh đã đến gần trung tâm bóng đen, hắn nỗ lực giữ cơ thể treo giữa không trung, duy trì khoảng cách, môi đỏ thắm, ánh mắt có chút tan rã.
Một chiếc vòng thu yêu đã trở lại cổ tay hắn, bị cổ tay áo che giấu.
Hắn dường như không nghe thấy, chỉ mải niệm quyết thu về chiếc vòng còn lại.
Không thể để mất, một chiếc cũng không thể để mất.
"A tỷ, vì sao lại có nhiều quỷ như vậy, đánh mãi cũng không hết." Một cậu bé chán nản che lại miệng vết thương, giữa mày ẩn hiện lệ khí.
"Xem tỷ tỷ mang gì về cho đệ đây?" Cô bé mỉm cười mở ra một cái hộp, bên trong là hai chiếc vòng thép nhỏ sáng bóng.
"A Thanh còn không có pháp khí riêng đúng không? Ta làm một đôi vòng thu yêu cho đệ, vậy là sau này sẽ không phải sợ quỷ nữa."
"Trả cho ngươi đó." Thủy quỷ cười lạnh, vòng thép màu bạc rơi ra khỏi màn sương đen, đập mạnh xuống đất, nảy lên, sau đó lăn đến bên chân Lăng Diệu Diệu.
Kế tiếp, Lăng Diệu Diệu nhìn thấy một cánh tay màu đen đâm phụt xuyên thấu qua bả vai Mộ Thanh.
Máu đỏ mãnh liệt trào ra, phun lên vách tường đối diện, sắc mặt thiếu niên tức thì tái nhợt như tờ giấy.
"Đáng tiếc, có thân thể quý giá như vậy, lại sinh ra ở Mộ gia." Giọng nói Thủy quỷ trong phẫn nộ có mang chút đắc ý: "Nếu tránh ra sớm một chút, cũng không đến mức mất mạng vô ích."
Lăng Diệu Diệu tràn ngập nghi hoặc nhìn Mộ Thanh.
"Ngươi ngốc sao? Không phải ngươi biết dùng hoa pháo lửa sao?"
Nàng nhịn không được muốn hét lên, nhưng lại phát hiện tiếng nói của mình rất nhỏ, như thể bị cái gì đó đè nén.
Không khí bị nén lại dưới một áp lực cực mạnh.
Tai Lăng Diệu Diệu ù lên, có cảm giác giống đang lặn dưới nước.
Thỉnh thoảng có âm thanh cũng như là cách mặt nước truyền đến, sau khi bị nén và bóp méo trở nên mơ hồ nghe không rõ.
Đây là......!
Gió thổi mạnh, thiếu niên treo lơ lửng trên không, tay áo trắng và đuôi tóc đen tung bay trong gió, dây cột tóc như con bướm đang giang cánh muốn bay, ra sức vẫy vùng.
Đôi môi dính máu tươi khẽ mở, trông vô cùng yêu dã.
"Trước khi chết, e là không có cơ hội báo tên cho ngươi."
Đầu ngón tay trong tay áo hắn lộ ra một điểm sáng, đó là nguồn gốc của gió xoáy, một cơn lốc khổng lồ từ mặt đất cuốn lên tạo nên một cảnh tượng rất ngoạn mục.
Lốc xoáy hình thành một cái phễu khổng lồ, như quái vật mở ra mồm máu to muốn cắn nuốt thiên địa, cơn lốc như máy xay thịt đánh tan mây đen thành từng mảnh, ánh sáng đỏ bùng lên, khiến cả khoang thuyền trở nên rực rỡ.
Lăng Diệu Diệu nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.
Một mảnh giấy bùa màu vàng bay ra từ tay áo Mộ Thanh, từ từ rơi xuống mặt đất.
Bóng đen điên cuồng giãy giụa bắt lấy.
Dưới ánh sáng, giấy vàng lộ ra dòng chữ đỏ màu máu.
Lăng Diệu Diệu nỗ lực đoán nửa ngày cũng không nhận ra chữ nào trên đó, nhìn nó khá là kỳ quái.
"Phản viết phù......" Giọng Thủy quỷ đầy vẻ hoài nghi, gần như thay đổi ngữ khí: "Người Mộ gia sao có thể dùng Phản viết phù?"
*bùa viết ngược
Ánh hồng quang ngập trời, Mộ Thanh chậm rãi rơi xuống đất, lỗ máu trên vai hắn nhìn thấy mà ghê người.
Hắn nở một nụ cười quỷ quyệt, chiếu rọi dưới ánh sáng đỏ trong khoang thuyền: "Làm ngươi thất vọng rồi."
Cả người hắn là máu, nhưng vẫn mỉm cười đứng thẳng tắp, trông vô cùng đáng sợ: "Ta không phải người Mộ gia, ta chỉ là đệ đệ của Mộ Dao."
Lời còn chưa dứt, toàn bộ bóng đen trên thuyền đều biến mất, mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn tươi đẹp ùa vào khoang thuyền, từ màu đỏ đen quỷ dị thoáng chốc biến thành nắng chiều ấm áp.
Mây đen bất ngờ tan biến, để lộ ra Lăng Diệu Diệu với vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng hoảng sợ nhìn xung quanh, phát hiện bản thân không chỗ nào che giấu.
Ánh sáng đỏ từ từ trốn vào cơ thể Mộ Thanh, trên mặt hắn vẫn còn lệ khí chưa biến mất, hắn chậm rãi quay đầu, ngạc nhiên nheo mắt: "Lăng tiểu thư?"
Lời ngầm: Lại là ngươi.
Tà dương như máu, chiếu lên mái tóc bóng mượt của nàng.
Mộ Thanh thấy nàng cứng đờ đứng đó một lúc, sau đó hai tay nhanh chóng giơ lên chiếc vòng thép nhặt được trên mặt đất, tay đưa lên cao che đậy vẻ nơm nớp lo sợ trên mặt: "Vòng...!vòng tay của ngươi."
Hắn nhận lấy nhưng không vội đeo mà đùa nghịch vòng thu yêu trong chốc lát, sau đó mới nhìn về phía nàng: "Ngươi có biết không, cái vòng tay trong miệng ngươi có thể đánh nát đầu ngươi đó."
Đôi mắt hắn sáng ngời, khóe miệng mang theo ý cười khó đoán.
"......!Mộ công tử thật hài hước." Lăng Diệu Diệu đã tê liệt với sợ hãi, mở to một đôi mắt nai đen trắng rõ ràng, vẻ mặt vô tri không sợ, cười lộ một hàm răng trắng: "Vừa rồi nó đụng vào chân ta, chân cũng không gãy.
Hẳn là nó chỉ đánh yêu quái, ta là người tốt."
Mộ Thanh đeo lại vòng thu yêu, nhưng không xé bùa cánh âm trên cánh cửa, ánh hồng quang thấy được bằng mắt thường quanh hắn cho thấy hiện tại hắn vẫn còn trong trạng thái bạo tẩu.
Cho dù bây giờ ở trong kết giới này giết người phanh thây, bên ngoài cũng sẽ không ai biết.
Lăng Diệu Diệu vẫn duy trì nụ cười nhưng thực tế nôn nóng đến sắp bốc cháy.
Không có hào quang của vai chính mà còn dám tùy tiện tới đưa màn thầu?
Mộ Thanh rốt cuộc phá vỡ yên tĩnh: "Vừa rồi ngươi nhìn thấy ta......".
Truyện Teen Hay
"Vừa rồi ta nhìn thấy yêu quái, đúng là dọa chết người.
Thật không ngờ yêu quái lợi hại như vậy lại bị Mộ công tử tiêu diệt chỉ trong một chiêu.
Thực sự là quá tuyệt vời, lúc nào có cơ hội cũng dạy ta thì tốt......" Lăng Diệu Diệu giật nảy mình, nhanh chóng tiếp lời hắn, nói chuyện càng lúc càng nhanh, giọng nói vừa ngọt vừa giòn, chứa đựng nhiệt huyết như đang tiếp thị bán hàng: "Mộ công tử không hổ là xuất thân từ gia tộc bắt yêu danh tiếng, vì dân trừ hại, xuất thủ phi phàm.
Quả đúng là Đại La kim tiên của phàm nhân chúng ta."
*Đích đến cuối cùng của người tu Đạo là thăng lên Đại La thiên thành, nơi các tôn thần, thiên tôn tối cao cư ngụ.
Đại La kim tiên là những thần tiên cư ngụ ở Đại La.
Lăng Diệu Diệu sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên vì bảo mệnh mà cống hiến ra sức biểu diễn như thế.
Mộ Thanh dừng một chút, trên mặt che phủ một tầng bóng đen: "Ngươi rõ ràng......" Định nói lại thôi, tựa hồ không muốn nhiều lời với nàng, khóe môi nở một nụ cười trào phúng: "Bỏ đi."
Hắn chạm một tay lên lá bùa, thiêu hủy nó chỉ trong một giây ngắn ngủn.
"Diệu Diệu có ở đó không?"
Lăng Diệu Diệu mới vừa nhẹ nhàng thở ra, tiếng gọi này lập tức như búa tạ nện vào đầu nàng.
Liễu Phất Y đứng ở chỗ tối trên hành lang, vạt áo bay bay, khó hiểu lên tiếng: "Muội đứng đó làm cái gì? Rượu làm lạnh rồi, không phải muội muốn uống sao?"
"......" Nàng hận không thể che miệng tên thẳng nam này.
Mộ Thanh siết chặt tay rũ tại bên người, hơi híp mắt: "Một lát nữa không thấy, là hắn sẽ chạy lại đây."
"Đinh ——.
Nhắc nhở nhiệm vụ, tình tiết quan trọng của nhiệm vụ một, cùng nhân vật Liễu Phất Y thưởng rượu ngắm trăng."
Ba âm thanh ở trong đầu nàng liên tiếp vang lên, Lăng Diệu Diệu cảm thấy đầu muốn nổ tung.
"Diệu Diệu?"
"A, tới đây, tới đây." Lăng Diệu Diệu nhanh chóng đáp lời, quay đầu lại cười tít mắt nhìn Mộ Thanh: "Mộ công tử muốn đi cùng không?"
"Chuyện của hai người các ngươi......!ta sẽ không tham gia." Hắn nhìn nàng với vẻ ẩn ý, ánh mắt dừng trên gói giấy Lăng Diệu Diệu vẫn ôm trong ngực, hơi ngẩn ra: "Ngươi đang cầm cái gì vậy?"
Trong lòng Lăng Diệu Diệu bỗng sinh ra một ngọn lửa giận.
Bây giờ mới nhớ tới hỏi.
Lão tử tới đưa cái màn thầu, thiếu chút nữa biến thành đưa mình làm pháo hôi......!
Nàng ôm chặt gói giấy vào trong lòng ngực, cậy vào khí thế của Liễu Phất Y, tức giận cất bước bỏ đi: "Không có gì.".