Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn
Chương 42: Bị Thương
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Giao nhân không biết đã sống qua bao nhiêu năm tháng, nó đã nhìn thấy đủ hết các loại người, có người hám danh hám lợi toàn thân bốc mùi hôi thối, có người tham lam, có người đam mê sắc dục, có người lại mang khát vọng giết chóc, nó đã nhìn thấy rất nhiều loại người như vậy, nhưng nhân loại trước mặt lại là loại người sạch sẽ nhất mà Sesser từng gặp.
Nó căm ghét con người, nhưng lại chẳng thể nổi lòng thù ghét với nhân loại này.
Thật kỳ lạ, rõ ràng nó lên bờ là để giết người này mà.
Lần đầu gặp nó đã tha cho nhân loại, là bởi vì hành động cứu giúp của người này đối với giao nhân nhỏ, nếu không, thân là người ở trên tàu Golokby, thì Kì Thời cũng sẽ chịu chung số phận vùi thây nơi biển cả giống như Gaia.
Mà lần này nó lên bờ tìm nhân loại, là bởi vì nhân loại đã khiến cho giao nhân nhỏ sinh ra cảm giác gần gũi.
Khi giao nhân quá gần gũi với loài người thì kết quả cuối cùng luôn luôn là tự dấn thân vào chỗ chết, nó lên bờ là để trừ khử mối tai họa ngầm này, nhưng có lẽ Sesser cũng đã bị trúng thuật mê hoặc của nhân loại này, nên mặc dù móng vuốt sắc bén đã đặt lên trên lồng ngực yếu ớt, thì nó cũng không thể xuống tay kết liễu tính mạng của người này.
Sesser cảm thấy nghi hoặc, đôi mắt đen lay láy của nó trừng vào lòng bàn tay mình trong bóng tối, không biết là đang nghĩ gì.
Người say ngủ trên giường dường như đã cảm nhận được có một sự tồn tại khác trong phòng, lông mi của Kì Thời chuyển động, như thể cậu sẽ tỉnh dậy trong giây lát.
Sesser nhìn lướt qua Kì Thời, sau cùng trầm mặc rời đi, chỉ còn những vũng nước nhỏ trong căn nhà gỗ trống hoắc là biểu thị cho việc giao nhân đã từng đến nơi này.
Hệ thống 17 nhìn thấy con quái vật nguy hiểm đứng trước giường Kì Thời, những móng vuốt nhòn nhọn đó đặt cố định trên cổ của ký chủ, dường như chỉ một giây sau là sẽ dùng lực siết chặt.
Cơ thể yếu ớt của nhân loại chắc chắn sẽ không chịu nổi một đòn tấn công của quái vật, hệ thống phát ra âm thanh báo động rối ren, căng thẳng nhìn một màn trước mặt, nhưng giao nhân đêm khuya đến thăm nhà không có làm gì cả, mà chỉ lặng lẽ rời đi.
Hệ thống không hiểu nổi, không hiểu mục đích hành động lần này của quái vật, chẳng lẽ chỉ là vì đến đây nhìn ký chủ một lát thôi sao? Thật kỳ lạ.
Nhưng đi rồi cũng tốt, hệ thống hoảng sợ một trận, dù sao thì nếu Kì Thời gặp phải nguy hiểm, thì mệnh lệnh bảo vệ ưu tiên của hệ thống sẽ được kích hoạt, hệ thống sẽ cưỡng chế mang Kì Thời đi, vị diện này cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Âm thanh dòng điện dần dần lắng xuống, hệ thống chuẩn bị tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, thì lại phát hiện ký chủ vốn đang ngủ say không biết đã mở mắt từ khi nào, Kì Thời ngồi thẳng lưng, cậu nhìn vết nước trên sàn nhà, rồi lại xoay đầu nhìn ra phía cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ của nhà gỗ chính là biển lớn, đêm khuya tĩnh lặng, vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bên tai, bên dưới ánh trăng màu bạc, thân hình của Sesser biến mất trong dòng biển.
Mãi cho đến khi thân hình của giao nhân triệt để biến mất, thì Kì Thời mới thu lại ánh nhìn.
17 len lén thò đầu ra dò hỏi: 【Ký chủ thức dậy từ khi nào vậy?】
Hệ thống không biết liệu Kì Thời có cảm nhận được tình hình vừa rồi hay không, câu trả lời của chàng trai khiến hệ thống cứng họng.
Kì Thời: "Đã tỉnh dậy từ rất sớm rồi."
Rất sớm, vậy là đã tỉnh từ trước lúc giao nhân đến đây, Kì Thời đang giả vờ ngủ, giao nhân làm gì cậu cũng biết, bao gồm cả việc sát ý dần nổi lên nhàn nhạt trong mắt của đối phương.
Chuyến đi này của giao nhân là để giết cậu, chỉ có điều, không biết tại sao đến cuối cùng đối phương cũng không ra tay.
Kì Thời tỉnh dậy thì không còn buồn ngủ nữa, cậu nửa tựa lên giường, qua một lát thì hỏi hệ thống một câu kỳ lạ.
"Chú hề ở vị diện trước, có khả năng đến được đây không?"
【...】
17: 【Hoàn toàn không có khả năng.】
【Mỗi một thế giới nhỏ trong vị diện đều có tường ngăn cách, bọn họ đều tồn tại ở các không gian độc lập và khác nhau, chú hề không thể đến đây được, cũng không có khả năng đến được đây.】
Hệ thống nghi hoặc: 【Sao thế ký chủ? Có phải áp chế tình cảm đã mất hiệu lực rồi không? Có muốn bổ sung thêm không ạ?】
Thứ gọi là áp chế tình cảm chính là làm nhạt đi tất cả tình cảm mà người làm nhiệm vụ đã dồn hết vào nhiệm vụ trước, những chuyện đã từng xảy ra chỉ giống như một giấc mơ cưỡi ngựa xem hoa trong trí nhớ của họ.
Như vậy mới có thể làm giảm bớt đáng kể những cảm xúc tiêu cực được sinh ra do tích tụ tình cảm lâu ngày, cũng có thể khiến cho người làm nhiệm vụ chuyên tâm cống hiến hết mình hơn cho nhiệm vụ trước mắt.
Ký ức của Kì Thời cũng đã bị làm cho phai nhạt bớt, nhưng những thứ đó không hề có tác dụng đối với cậu.
Hệ thống 17 lo sợ những cảm xúc tiêu cực tích tụ lâu ngày sẽ gây ra tổn thương không thể nghịch chuyển trên người ký chủ, nó cẩn thận từng li từng tí nói với Kì Thời: 【Tại sao ký chủ lại hỏi đến vấn đề này?】
Kì Thời lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy rất quen thuộc."
Giao nhân đó mang lại cho Kì Thời một cảm giác rất thân thuộc.
-
Một đêm không mộng, cậu đã ở thị trấn Rhode này bình an trải qua vài ngày, giờ đã đến ngày những người dân trong trấn đi ra biển.
Người trong thị trấn Rhode không nhiều, nếu tính ra thì có khoảng một trăm người, vì thanh niên trai tráng khỏe mạnh trong trấn khá ít, nên mọi người thường ra khơi đánh bắt cùng nhau để có thể giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau, chiếc thuyền đánh bắt không lớn, nhưng do được bảo dưỡng tốt nên vẫn trông như mới.
Theo tập tục ở nơi đây, đến lượt ai ra biển, thì tất cả mọi người trong trấn đều phải tập trung lại, cùng nhau cầu phúc, cầu bình an cho những người dân sẽ ra biển.
Sau khi Kì Thời cầu phúc xong, thì con thuyền đánh cá đã đi xa, đám đông tan rã, Kì Thời cũng đi về phía căn nhà gỗ nhỏ, sau khi đơn giản ăn xong bữa cơm, thì trời cũng đã tối.
Kì Thời tựa lên bệ cửa sổ, yên tĩnh nhìn sắc trời trở tối bên ngoài, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, đôi lúc còn có cả tiếng chim biển truyền đến, thanh thản dễ chịu vô cùng.
Kì Thời híp mắt, tựa như đang ngủ vậy, nên đương nhiên cũng không thấy được cái đuôi lướt qua trên mặt biển.
Đến giữa đêm, thời tiết đột ngột trở nên nóng bức, hơi nóng trộn lẫn với không khí ẩm thấp dính nhớp trên cơ thể, đặc biệt khó ngửi, những hạt mưa tí ta tí tách rơi trên bãi cát, trên mái nhà, từng hạt từng hạt to như hạt đậu rơi xuống, chẳng mấy chốc lại chuyển mình thành một màn mưa.
Lúc sáng vẫn là ngày nắng trong lành, mà tối đến đã có mưa to, thời tiết cũng thay đổi thất thường quá.
Mưa đã rơi liên tiếp mấy ngày, gần như tất cả mọi người đều không nghĩ đến việc thị trấn sẽ gặp phải mưa bão, những căn nhà đã lâu không tu sửa đều đổ sụp, nước trong các con mương và cống thải phun ra ào ạt, tràn lan khắp nơi.
Mấy ngày nay Kì Thời đều ở trong nhà gỗ không có ra ngoài, mãi cho đến khi Lana toàn thân ướt đẫm tìm đến cậu xin giúp đỡ, thì lúc này Kì Thời mới biết được trong trấn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Năm người đã ra biển vào mấy ngày trước, một người thì bị sóng cuốn không rõ sống chết, bốn người còn lại cũng vì vậy mà bị thương không nặng không nhẹ.
Tường rào của nhà Lana đã bị sập, bà nội cũng bất ngờ bị té ngã, Lana không có sức ôm bà dậy nên mới chạy ra ngoài để tìm người giúp đỡ.
Nhưng tất cả họ hàng xung quanh đều đã chạy đến nơi xảy ra chuyện, nhất thời không tìm thấy ai có thể giúp đỡ nữa.
Kì Thời đi theo Lana đến nhà của cô bé, trước hết hai người cùng nhau đỡ bà nội đang ngồi trên tấm mền dậy, sau đó, Kì Thời đội mưa ra xem chỗ tường bị sập.
Tường rào hư hỏng quá nặng, chỉ có thể đợi cho đến khi trời trong rồi xây lại sau.
Sau khi làm xong mọi việc, Kì Thời trở về căn nhà gỗ ven biển, thời tiết tồi tệ, vừa nổi gió lại vừa đổ mưa, đã sớm làm toàn thân Kì Thời ướt sũng.
Trên đường trở về nhà, khi đi ngang qua những bãi đá bên bờ biển, Kì Thời loáng thoáng nghe được có âm thanh phát ra từ nơi đó.
Không chút do dự, Kì Thời bò lên bãi đá, cậu nhìn xuống thì thấy có một con giao nhân khổng lồ đang nằm ở đó trong màn mưa.
Giao nhân bị thương, mất đi ý thức, đuôi cá của nó đang chảy máu, dòng máu đó đỏ tươi đến chói mắt, sau lại bị nước biển cuốn đi, vùi vào lòng đại dương.
Giao nhân đó chính là Sesser.