Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang - Trang 2

Chương 79: Cái này chính là trừng phạt



Dịch Tuyên dưới tình huống không thông báo trước, bỗng nhiên về đến nhà, ba người nhìn thấy y sửng sờ, rồi Dịch Hồng nói: "Về rồi."
"Cha mẹ, con nhớ cha mẹ, về thăm cha mẹ." Dịch Tuyên mỉm cười nói.
Dù sao cũng là đứa nhỏ mình nuôi hơn hai mươi năm, Triệu Trân và Dịch Hồng thực ra vẫn không nỡ nói nặng lời, nhưng Triệu Trân hôm nay tâm tình không tốt, thế nên nói: "Mẹ mệt, về phòng nghỉ ngơi trước, có lời gì mai lại nói."
Dịch Tuyên nhìn Triệu Trân sắc mặt không tốt lắm xoay người lên lầu, há há miệng nhưng lại không dám gọi ra tiếng, chỉ có thể bối rối nhìn Dịch Hồng và Dịch Bác.
"Con hôm nay vừa về nhà, khẳng định cũng mệt, đi nghỉ ngơi đi." Dịch Hồng nói xong, cũng xoay người về phòng.
Chỉ còn lại hai người Dịch Tuyên và Dịch Bác, Dịch Tuyên nhìn Dịch Bác hỏi: "Anh, cha mẹ còn đang giận em sao?"
Dịch Bác lắc đầu nói: "Chuyện không liên quan đến em, là chuyện công ty khiến họ phiền lòng."
"Tình huống công ty...vẫn không chuyển biến tốt sao?" Dịch Tuyên hỏi.
"Sau khi em và Cố Hoành giải trừ hôn ước, vài công ty trước đây hợp tác, đa số đều lựa chọn công ty khác." Dịch Bác nói: "Cha mẹ đang lúc phiền lòng, thực ra em không nên về vào lúc này."
"Dịch Duy cậu ta, thật sự không hề giúp đỡ sao?" Dịch Tuyên nói.
"Nó không bỏ đá xuống giếng đã khó có được, trông chờ nó giúp đỡ còn không bằng trông chờ tiền từ trên trời rớt." Dịch Bác châm chọc nói.
"Anh." Dịch Tuyên há há miệng, muốn nói lại thôi: "Anh Tề Nhiên về nước, anh ấy nói...anh ấy hy vọng có thể giúp anh."
Dịch Bác im lặng, cái gì cũng không nói.
Trước đây Dịch Tuyên vừa nói đến Tề Nhiên, Dịch Bác sẽ rất không vui, bây giờ lại cái gì cũng không nói, chỉ im lặng.
Dịch Tuyên cảm thấy đây là cơ hội rất tốt, thế nên nói: "Không bằng, em hẹn anh Tề Nhiên ra, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?"
"Anh cân nhắc một chút, em cũng về phòng nghỉ ngơi đi." Dịch Bác nói xong, cũng đứng lên về phòng.
Ngày hôm sau, Dịch Hồng và Triệu Trân lại đi tìm Dịch Duy, Dịch Duy lần này cũng gặp họ.
Nghe họ oán trách xong, Dịch Duy nói: "Chuyện công ty, tôi không có quyền phát ngôn, hai người cho rằng, tôi còn có thể kiểm soát tất cả công ty con của tập đoàn Cố thị, muốn để họ cùng người nào hợp tác kí hợp đồng, họ sẽ cùng người đó hợp tác kí hợp đồng sao? Hai người cũng quá coi trọng tôi."
"Lựa chọn ký hợp đồng với công ty chúng ta, và lựa chọn ký hợp đồng với công ty nhà họ Mễ, không khác nhau lắm, chỉ cần một câu của Cố đổng là được." Triệu Trân nhìn Dịch Duy nói: "Hoặc con đi nói mấy câu với Lâm tổng ám thị một chút, cũng có hiệu quả tương tự, Lâm tổng chắc hẳn bởi vì con mới lựa chọn công ty nhà họ Mễ, bởi vì trước đây họ chọn chúng ta hoặc công ty khác, căn bản chưa từng hợp tác với công ty nhà họ Mễ, là sau khi con kết hôn với Cố đổng, công ty con của tập đoàn Cố thị, chỉ cần có thể lựa chọn công ty nhà họ Mễ, đều sẽ lựa chọn công ty nhà họ Mễ."
"Tôi từng nói, tôi sẽ không mặc kệ nhà họ Dịch." Dịch Duy nói: "Nhưng dựa theo tôi biết, công ty hai người bây giờ cũng còn ổn, không đến mức duy trì không nổi nữa, so lên thì không bằng ai so xuống thì cũng không ai bằng mình, hai người có cái gì không hài lòng nữa?"
"Trước đây công ty chúng ta mạnh hơn nhà họ Mễ, nhưng bây giờ đã không bằng công ty nhà họ Mễ, hơn nữa khoảng cách chênh lệch với công ty nhà họ Mễ ngày càng lớn, chúng ta sao có thể không vội?"
"Hai người tại sao nhất định phải so với nhà họ Mễ?" Dịch Duy cố ý dùng ánh mắt khó hiểu nói: "Đâu phải chỉ có công ty các người không thành công giành được kí kết hợp đồng, những công ty khác, không phải cũng giống hai người không thể kí kết hợp đồng sao?"
"Ai cũng biết, bởi vì con kết hôn với Cố đổng, cho nên công ty nhà họ Mễ mới sẽ ngày càng tốt. Con trước đây đã đồng ý sẽ không mặc kệ chúng ta, nên cũng phải để cho người khác biết không phải sao?"
"Tôi nói với hai người, hai người nếu so sánh với nhà họ Mễ, trong lòng chỉ sẽ ngày càng mất cân bằng. Trong lòng tôi, hai người vĩnh viễn không bằng mẹ tôi, cho nên tôi tuyệt đối không thể nào xem trọng nhà họ Dịch hơn nhà họ Mễ." Dịch Duy nhìn họ nói: "Thực ra hai người có thể hiểu rõ cách nghĩ của tôi mới đúng, nhớ rõ trước đây lúc tôi ở nhà họ Dịch, hai người không phải cũng từng hỏi tôi, tại sao nhất định phải so với Dịch Tuyên? Hai người tuy tốt với Dịch Tuyên hơn, nhưng cũng đâu có không tốt với tôi. Mà tôi bây giờ tốt với nhà họ Mễ hơn, nhưng cũng đâu có không tốt với hai người, sao một khi chuyện chuyển đến trên đầu bản thân hai người, hai người lại khó tiếp nhận thế?"
Triệu Trân và Dịch Hồng bị Dịch Duy chặn nói không ra lời, trước đây họ xác thực không hiểu, Dịch Duy tại sao luôn phải so với Dịch Tuyên, lúc đó họ cũng không cảm thấy tốt với Dịch Tuyên hơn, và để ý cảm giác của Dịch Tuyên hơn có cái gì không đúng, nhưng bây giờ...
"Có lẽ, các người đi thăm hỏi nhà họ Mễ, chính thức xin lỗi người nhà họ Mễ, người hai nhà xóa bỏ thù hận trước đây, tôi nghĩ nhà họ Mễ sẽ nể mặt tôi, không so đo chuyện quá khứ với hai người nữa. Nếu vậy, sau này cũng có thể để cho nhà họ Mễ quan tâm công ty hai người."
Triệu Trân và Dịch Hồng sắc mặt càng thêm khó xem, bảo họ đi xin lỗi người nhà họ Mễ, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào, huống chi để họ phải tiếp nhận sự bố thí của người nhà họ Mễ, đó là không thể nào.
"Được rồi, tôi còn phải đến gia học đi học, không có thời gian tiếp tục nghe hai người nói nữa. Chung quy, đợi công ty hai người thật sự cần, tôi sẽ không mặc kệ, nhưng các người tốt nhất không cần đi so đo với nhà họ Mễ, tôi tuyệt đối không thể nào xem trọng các người hơn họ, nếu các người thực sự lo lắng khoảng cách với nhà họ Mễ ngày càng lớn, vậy thì mang theo thành ý đến nhà họ Mễ hòa giải." Dịch Duy nói xong đứng lên rời đi.
Trước đây Dịch Duy nói sẽ không mặc kệ họ, chính là muốn cho họ khắc sâu cảm nhận, bị phân biệt đối xử rốt cuộc là cảm giác thế nào. Họ không phải cảm thấy cậu không nên để ý họ thiên vị Dịch Tuyên hơn sao? Không phải cảm thấy cậu để ý chính là ngang ngược sao? Như thế họ bây giờ cũng không nên để ý cậu xem trọng người nhà họ Mễ hơn.
Có một vài người, lúc chuyện chưa xảy ra trên người họ, họ vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ cảm nhận của người khác, thậm chí còn cảm thấy người khác ngang ngược, so đo từng tí, không đủ rộng lượng, Dịch Duy hy vọng loại người thánh mẫu rộng lượng này, có thể đích thân cảm nhận chuyện họ khuyên người khác rộng lượng đừng so đo, rồi xem họ còn có thể nói ra lời như thế hay không.
Mà Triệu Trân và Dịch Hồng cũng hiểu rõ, Dịch Duy cố ý như vậy với họ, là muốn cho họ cảm nhận được cảm giác của cậu trước đây, cho dù trong lòng biết rõ, cũng không có biện pháp nào.
Triệu Trân và Dịch Hồng sắc mặt khó coi về đến nhà, Dịch Bác và Dịch Tuyên đang ngồi uống trà nói chuyện trong phòng khách, nhìn thấy họ đi vào, Dịch Bác lập tức hỏi: "Thế nào, nó có đồng ý giúp đỡ không?"
Triệu Trân và Dịch Hồng chẳng nói câu nào ngồi xuống, Dịch Bác nhìn thấy sắc mặt họ, lập tức hiểu rõ, rồi nói: "Con đã nói cha mẹ đi tìm nó cũng không có tác dụng, còn không bằng nghĩ biện pháp khác."
"Con nói xem chúng ta còn có thể có biện pháp gì?" Triệu Trân trừng Dịch Bác nói.
"Chậm rãi nghĩ, nói chung sẽ có biện pháp." Dịch Bác nói.
Dịch Tuyên thấy bầu không khí không tốt, cảm thấy bản thân luôn im lặng cái gì cũng không nói, hình như không tốt lắm, thế nên mở miệng nói: "Không bằng, con đi tìm Cố Hoành, xem anh ấy có thể giúp đỡ hay không?"
Dịch Bác lắc đầu nói: "Không có tác dụng, đừng nói bây giờ Cố Hoành không có quyền nói chuyện, cho dù cậu ta có thể giúp, nhiều nhất cũng chỉ một lần hai lần, thời gian lâu dài mà nói, không giúp đỡ được gì quá lớn."
Nếu tìm Cố Hoành có tác dụng, còn không bằng Triệu Trân đi tìm Tưởng Thục Cầm, nhờ bà giúp đỡ nói với Cố Hoành, nhưng hai người này, đều không có quyền nói chuyện.
Dịch Tuyên chỉ có thể cúi đầu tiếp tục im lặng, thực ra y cũng không bằng lòng đi tìm Cố Hoành giúp đỡ, hơn nữa y lần này về, là Tề Nhiên bảo y cùng về, mục đích là để cho anh y và Tề Nhiên làm hòa, nên không cho y đi tìm Cố Hoành.
Triệu Trân vì trong lòng lo âu, thân thể cũng trở nên không thoải mái, nên bèn về phòng nghỉ ngơi.
Đợi chỉ còn lại hai người Dịch Bác và Dịch Tuyên, Dịch Bác nói với Dịch Tuyên: "Em nói với Tề Nhiên, anh đồng ý gặp mặt cậu ta."
"Thật sao?" Dịch Tuyên lập tức kích động nói: "Em lập tức đi liên lạc với anh Tề Nhiên."
Dịch Tuyên bước nhanh về phòng, lấy ra điện thoại ấn gọi Tề Nhiên, nói cho hắn ta biết Dịch Bác bằng lòng gặp mặt hắn ta, cũng nói tình huống bây giờ của nhà họ Dịch cho hắn ta biết, để hắn ta có thể căn cứ tình huống bây giờ của nhà họ Dịch, lại lần nữa giành về tim của Dịch Bác, thậm chí còn có thể lợi dụng cơ hội này, nhận được sự thừa nhận của cha mẹ y.
Tề Nhiên sau khi tắt máy, tâm tình cũng rất kích động, khi hắn ta biết tin tức Tôn Kỳ đã kết hôn và mang thai với Ngụy Nam Phong, hắn ta biết Dịch Bác và Tôn Kỳ không thể nào bên nhau, như thế hắn ta nhất định vẫn còn cơ hội, lúc hắn ta biết được tình huống bây giờ của nhà họ Dịch không tốt lắm, hắn ta bắt đầu lên kế hoạch phải về nước, tuy trong lòng hắn ta có hy vọng, cũng có kế hoạch, nhưng vẫn lo lắng Dịch Duy sẽ giúp đỡ nhà họ Dịch, bây giờ nhận được điện thoại của Dịch Tuyên, hắn ta mới chân chính thở phào nhẹ nhõm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...