Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang - Trang 2
Chương 73: Bị nhận ra
Dịch Duy về đến phòng, tẩy trang tắm rửa thay quần áo, rồi ở trong phòng chăm sóc con, đến chiều, Cố Nhạc Sán sai người đón cậu qua ăn tối. Dịch Duy thay đồ, gọi các bảo mẫu qua chăm sóc con, rồi đi theo đám Cố Nhạc Sán cùng nhau ăn cơm.
Lúc Dịch Duy đến, còn chưa bắt đầu lên món, đám Cố Nhạc Sán còn đang tán gẫu.
Dịch Duy đi đến bên cạnh Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán ôm cậu cúi đầu hỏi: "Đói rồi chưa?"
"Còn ổn, vừa rồi ăn ít trái cây, bây giờ còn chưa đói nữa." Dịch Duy trả lời.
"Đợi lát nữa lên món, có món nào muốn ăn, tôi bảo người thông báo nhà bếp nấu cho em." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy suy nghĩ nói: "Không có gì rất muốn ăn, đợi lát nữa lên món gì thì ăn món đó."
Dịch Duy không kén chọn, nhưng cũng không có món gì rất muốn ăn, đợi lát nữa lên món tùy tiện ăn một chút là được. Bạn đời của một chủ tịch hội đồng quản trị tối qua nói chuyện rất vui với cậu, dắt cậu qua một bên, giới thiệu một người cho cậu.
"Đây là Mạnh Dương ngài Mạnh, bạn đời của chủ tịch hội đồng quản trị Lạc thị." Diệp Quân nói với Dịch Duy: "Vừa rồi tôi đang nhắc đến cậu với cậu ấy."
Dịch Duy nhìn Mạnh Dương sửng sờ, rồi giơ tay ra nói: "Ngài Mạnh, chào anh."
"Chào cậu." Mạnh Dương nắm tay với Dịch Duy, y vừa rồi lúc nhìn thấy Dịch Duy cũng sửng sờ, cảm thấy Dịch Duy thoạt nhìn dường như có hơi quen mắt, thế nên hỏi: "Chúng ta trước đây có phải từng gặp nhau ở chỗ nào rồi không?"
"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau." Dịch Duy mỉm cười nói.
Mạnh Dương lặng lẽ hít sâu một hơi, rất nhanh hồi tưởng mùi vị ngửi được, cũng mỉm cười nói: "Rất vui được quen biết cậu."
Tuy động tác Mạnh Dương hít sâu người bình thường căn bản nhìn không ra, nhưng Dịch Duy nhìn ra, hơn nữa cậu thông qua ánh mắt Mạnh Dương thay đổi, xác nhận y đã nhận ra mình, thầm nghĩ khứu giác của người này, dường như còn phải mạnh hơn trong truyền thuyết.
Mạnh Dương là thầy hương liệu rất nổi tiếng, mà Dịch Duy học chuyên ngành tâm lý ở học viện hương, cũng chọn môn học chương trình giảng dạy có liên quan hương liệu, hai người cũng có thể nói chuyện được.
Một lát sau bắt đầu lên món, thế nên họ từng người trở về vị trí bên cạnh chồng mình, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Dịch Duy lấy ra khăn mặt nóng lau tay, nhân viên phục vụ lấy khăn mặt nóng đi, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ chuyện Mạnh Dương vừa rồi nhận ra cậu. Cậu cảm thấy ngài Mạnh, không phải người miệng rộng sẽ khắp nơi nói lung tung, nhưng cậu thực ra cũng không hoàn toàn hiểu rõ y người này, cho nên bị nhận ra vẫn khiến cậu hơi lo lắng.
Cố Nhạc Sán giúp Dịch Duy gắp đồ ăn, mấy lần nhìn về phía Dịch Duy, nhìn ra Dịch Duy giống như đang nghiêm túc ăn, thực ra là đang mất tập trung, thế nên nhỏ tiếng hỏi: "Sao thế? Thân thể không thoải mái sao?"
"Không có." Dịch Duy nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Chỉ là có hơi mệt, không sao đâu."
"Đợi ăn xong em về phòng trước nghỉ ngơi, không cần ở chỗ này với anh." Cố Nhạc Sán nói.
"Được." Dịch Duy gật đầu.
Sau khi ăn xong, Dịch Duy về phòng trước, mà đám Cố Nhạc Sán đã nói chuyện cả ngày, ngày mai còn phải họp, cho nên ăn xong cơm tối, không bao lâu cũng tan.
Mạnh Dương tắm xong, vén chăn ra lên giường tựa vào trong lòng Lạc Tu gọi: "Chú Lạc."
"Ừ." Lạc Tu trả lời.
"Em trước đây nghe thấy một vài lời đồn, nghe nói vị chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị Cố Nhạc Sán kia, tuy đã kết hôn, nhưng ở bên ngoài nuôi một người phụ nữ rất xinh đẹp." Mạnh Dương đầu tựa vào bả vai Lạc Tu, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Chuyện này là thật hay giả?"
"Thật." Lạc Tu trả lời.
"Em cho rằng những ông tổng chủ tịch hội đồng quản trị như các anh nói chuyện, trò chuyện đều là chuyện buôn bán và công ty, lẽ nào nói các anh cũng nhiều chuyện?" Mạnh Dương tò mò hỏi.
"Thỉnh thoảng cũng nói." Lạc Tu nói.
"Vậy anh sao khẳng định là thật? Bây giờ bên ngoài có đủ loại tin đồn không chân thực, lời đồn kiểu như vậy, không phải rất nhiều sao?" Mạnh Dương nói: "Hơn nữa em nhìn bộ dáng Cổ đổng kia, không giống người hoa tâm, từ trong tương tác của anh ta và bạn đời anh ta cũng có thể nhìn ra họ rất yêu nhau, cho nên cảm thấy rất kì lạ."
"Bởi vì thật sự có một người phụ nữ như vậy, hơn nữa hoa tâm hay không, chỉ nhìn bên ngoài cũng không chắc chắn có thể nhìn ra." Lạc Tu cúi đầu nhìn y hỏi: "Em sao bỗng nhiên cảm thấy hứng thú như vậy với chuyện này?"
"Không có gì, chỉ là phát hiện một chuyện rất tò mò muốn hỏi tí." Mạnh Dương lấy điện thoại trên tay Lạc Tu nói: "Em gọi điện thoại cho con trai, xem nó chuẩn bị ngủ chưa."
Mỗi người đều có mùi vị riêng thuộc về bản thân, nếu không phải mùi vị rất rõ ràng, khứu giác của người bình thường ngửi không ra, mà khứu giác của Mạnh Dương rất mạnh, y dựa vào mùi trên người Dịch Duy, phân biệt ra Dịch Duy mặc đồ nữ và Dịch Duy mặc đồ nam là cùng một người. Họ tuy không ở chung thành phố, nhưng Mạnh Dương cũng từng nghe một chút chuyện liên quan Cố Nhạc Sán ở bên ngoài có phụ nữ, hôm nay nhìn thấy họ, liên hệ tất cả mọi chuyện với nhau suy nghĩ, trong lòng y có chút tò mò.
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà và chuyện riêng tư của người khác, Mạnh Dương dù trong lòng rất tò mò, cũng không tính toán tiếp tục tìm hiểu rõ, chuyện này cứ như thế trôi qua trong lòng y, gọi xong điện thoại cho con trai, chồng chồng hai người trải qua vận động, cũng chuẩn bị phải đi ngủ.
Dịch Duy nằm sấp trên người Cố Nhạc Sán, cằm chống ngực anh hỏi: "Ông xã, anh thân với Lạc đổng kia không?"
"Chỉ có thể nói là quen biết, không tính thân, sao thế?" Cố Nhạc Sán vuốt ve tóc Dịch Duy hỏi.
"Bạn đời Mạnh Dương của anh ta, em cảm thấy so với trong truyền thuyết còn muốn giỏi hơn." Dịch Duy nói chuyện cậu hôm nay mặc đồ nữ bị Mạnh Dương gặp phải với Cố Nhạc Sán, cậu đã cố gắng trốn tránh người khác, gặp mặt với Cố Hoành cũng chỉ có hai ba phút đã trở về, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải Mạnh Dương khứu giác siêu cấp nhạy trong truyền thuyết, còn bị y dựa vào khứu giác nhận ra mình.
"Nghe nói anh ấy từng yêu đương với con trai lớn của Lạc đổng, nhưng con trai lớn của Lạc đổng phản bội anh ấy, giấu giếm anh ấy lén lút yêu đương với con trai của mẹ kế, bị anh ấy phát hiện, anh ấy bèn kết hôn với Lạc đổng, sau này lại lộ ra con trai lớn của Lạc đổng không phải con trai ruột của anh ta, những tin đồn này đều là thật sao?" Dịch Duy hỏi.
"Thật." Cố Nhạc Sán trả lời.
"Tuy em cũng từng nghe nói một ít chuyện liên quan đến anh ấy, nhưng anh ấy rốt cuộc là người thế nào, em cũng không rõ, lỡ như anh ấy nói ra chuyện này thì phải làm thế nào?" Dịch Duy có hơi lo lắng nói.
"Thầy hương liệu bọn họ, giống tâm lý học bọn em, rất xem trọng bảo vệ riêng tư người khác, hơn nữa bản thân cậu ta cũng học tâm lý học, vì danh dự của bản thân cậu ta, cậu ta cũng sẽ không nói lung tung chuyện của em ở khắp nơi, một điểm này em có thể an tâm." Cố Nhạc Sán nói.
"Đúng, chỉ để ý lo lắng, đầu óc thoáng chốc không xoay chuyển được." Dịch Duy được Cố Nhạc Sán nhắc nhở, lập tức yên tâm hơn, vì nguyên nhân nghề nghiệp, những người như họ thay người khác bảo vệ riêng tư đã thành một loại bản năng, nếu không sẽ sinh ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng với danh dự và nghề nghiệp của mình.
Ngày thứ ba, Cố Nhạc Sán mở họp với người đại diện của các công ty khác, mà không ngoài dự liệu của Dịch Duy, Cố Hoành gửi cho cậu mấy tin nhắn, đều là khuyên cậu ở lại, bảo cậu nhất định phải tranh giành hạnh phúc của bản thân, Dịch Duy nhìn từng tin nhắn gửi qua, cũng không lập tức trả lời, chuẩn bị treo gã mấy ngày, để cho gã sốt ruột.
Bởi vì nhàn rỗi, Dịch Duy bế con đi tìm Mạnh Dương, còn chuẩn bị cho y hai phần quà.
"Tôi gặp ngài Mạnh, đã cảm thấy rất thân thiết, nghĩ nếu có thể trở thành bạn bè thì tốt, những cái này là quà gặp mặt tôi chuẩn bị, hy vọng anh có thể thích." Dịch Duy rất khách khí nói.
"Cảm ơn." Mạnh Dương nhận quà, mỉm cười nói: "Gọi tôi Mạnh Dương là được."
"Tôi có một người bạn quan hệ rất tốt, cậu ấy cũng học hương liệu, cậu ấy rất sùng bái anh, đáng tiếc lần này không đến, nếu có thể gặp mặt anh, cậu ấy nhất định sẽ rất vui." Dịch Duy nói.
"Sau này nói không chừng sẽ có cơ hội gặp mặt." Mạnh Dương đã biết chuyện mẹ nuôi Dịch Duy là quý bà Miller, cũng biết cậu vừa lấy được giải thưởng ở nước ngoài, y cảm thấy sau này nhất định sẽ gặp mặt Dịch Duy, như vậy nói không chừng cũng sẽ gặp được người bạn có quan hệ rất tốt của Dịch Duy.
Vừa vặn điện thoại Dịch Duy vang lên, cậu lấy ra điện thoại vừa xem là Tôn Kỳ gọi đến, nói với Mạnh Dương: "Thật sự quá khéo, người bạn kia của tôi gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể mở video để cho cậu ấy nhìn anh không?"
"Được." Mạnh Dương gật đầu.
Dịch Duy tắt cuộc gọi đổi thành phương thức video, nhìn thấy mặt Tôn Kỳ xuất hiện trên màn hình, nói với cậu ta: "Cậu đoán tớ bây giờ đang nói chuyện với ai."
Tôn Kỳ sửng sờ hỏi: "Ai?"
"Cậu xem." Dịch Duy xoay màn hình về phía Mạnh Dương.
Tôn Kỳ trừng to mắt, bụm miệng nói: "Là Mạnh Dương sao?"
"Chào cậu." Mạnh Dương gật đầu với Tôn Kỳ.
"Chào anh!" Tôn Kỳ vẫy tay, có hơi kích động nói: "Em là fans của anh."
Mạnh Dương muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng, người trên màn hình bỗng nhiên biến mất, từ trong điện thoại truyền đến thanh âm nôn mửa, y sửng sờ, rồi nhìn về phía Dịch Duy.
Dịch Duy cũng sửng sờ, cậu có hơi xấu hổ với Mạnh Dương, nhưng càng lo lắng cho Tôn Kỳ hơn, thế nên nhìn Mạnh Dương nói: "Xin lỗi, cậu ấy trước đây, thân thể có hơi không thoải mái. Chúng ta lần sau nói chuyện, tôi về phòng trước hỏi thử cậu ấy như thế nào rồi."
"Không sao, thân thể bạn cậu quan trọng, chúng ta lần sau nói chuyện." Mạnh Dương đứng lên tiễn Dịch Duy đến cửa.
Dịch Duy bế con bước nhanh về phía thang máy, cậu về đến phòng, Tôn Kỳ còn chưa cầm điện thoại.
Dịch Duy đặt con lên giường, cầm điện thoại lo lắng chờ đợi.
Một lát sau, Tôn Kỳ mới cầm lên điện thoại, rất khó chịu gọi: "Dịch Duy...."
"Tớ về phòng rồi, bây giờ không có người khác, cậu thế nào rồi? Nôn dữ dội như vậy, đi bệnh viện kiểm tra chưa?" Dịch Duy hỏi.
"Hai ngày nay nôn dữ dội, tớ đi bệnh viện kiểm tra." Tôn Kỳ đỡ trán mình, tâm tình phức tạp nói: "Hóa ra tớ thật sự mang thai, sau khi đặc biệt kiểm tra tớ mới biết, tớ là ẩn song, nhiều năm như vậy, mẹ tớ cũng không có nói với tớ."
"Cậu đừng gấp." Dịch Duy lập tức an ủi: "Cậu và Ngụy đổng yêu nhau, sau khi có con cũng có thể thương lượng kế hoạch và sắp xếp, về phần mẹ cậu tại sao không nói cho cậu biết, cậu cũng có thể hỏi mẹ cậu, bà ấy có lẽ có lý do của bà ấy, đừng lo lắng tức giận, mặc kệ chuyện gì, đều có thể thương lượng."
"Tớ bây giờ tâm tình rất loạn, tớ không biết nên làm sao." Tôn Kỳ thân thể rất khó chịu, đầu óc cũng hoảng loạn thất thố.
"Tớ bây giờ lập tức trở về, cậu trước đến Hải Đường Uyển đợi tớ, cái gì cũng không cần nghĩ, đợi tớ về giúp cậu chỉnh lý rõ ràng đầu mối."
"Được." Tôn Kỳ trả lời.
Sau khi tắt điện thoại, Dịch Duy lập tức để cho người vào thu dọn đồ, mang theo con về nhà họ Cố, một vài người theo cậu về, còn một vài người ở lại với Cố Nhạc Sán.
Lúc Dịch Duy đến, còn chưa bắt đầu lên món, đám Cố Nhạc Sán còn đang tán gẫu.
Dịch Duy đi đến bên cạnh Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán ôm cậu cúi đầu hỏi: "Đói rồi chưa?"
"Còn ổn, vừa rồi ăn ít trái cây, bây giờ còn chưa đói nữa." Dịch Duy trả lời.
"Đợi lát nữa lên món, có món nào muốn ăn, tôi bảo người thông báo nhà bếp nấu cho em." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy suy nghĩ nói: "Không có gì rất muốn ăn, đợi lát nữa lên món gì thì ăn món đó."
Dịch Duy không kén chọn, nhưng cũng không có món gì rất muốn ăn, đợi lát nữa lên món tùy tiện ăn một chút là được. Bạn đời của một chủ tịch hội đồng quản trị tối qua nói chuyện rất vui với cậu, dắt cậu qua một bên, giới thiệu một người cho cậu.
"Đây là Mạnh Dương ngài Mạnh, bạn đời của chủ tịch hội đồng quản trị Lạc thị." Diệp Quân nói với Dịch Duy: "Vừa rồi tôi đang nhắc đến cậu với cậu ấy."
Dịch Duy nhìn Mạnh Dương sửng sờ, rồi giơ tay ra nói: "Ngài Mạnh, chào anh."
"Chào cậu." Mạnh Dương nắm tay với Dịch Duy, y vừa rồi lúc nhìn thấy Dịch Duy cũng sửng sờ, cảm thấy Dịch Duy thoạt nhìn dường như có hơi quen mắt, thế nên hỏi: "Chúng ta trước đây có phải từng gặp nhau ở chỗ nào rồi không?"
"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau." Dịch Duy mỉm cười nói.
Mạnh Dương lặng lẽ hít sâu một hơi, rất nhanh hồi tưởng mùi vị ngửi được, cũng mỉm cười nói: "Rất vui được quen biết cậu."
Tuy động tác Mạnh Dương hít sâu người bình thường căn bản nhìn không ra, nhưng Dịch Duy nhìn ra, hơn nữa cậu thông qua ánh mắt Mạnh Dương thay đổi, xác nhận y đã nhận ra mình, thầm nghĩ khứu giác của người này, dường như còn phải mạnh hơn trong truyền thuyết.
Mạnh Dương là thầy hương liệu rất nổi tiếng, mà Dịch Duy học chuyên ngành tâm lý ở học viện hương, cũng chọn môn học chương trình giảng dạy có liên quan hương liệu, hai người cũng có thể nói chuyện được.
Một lát sau bắt đầu lên món, thế nên họ từng người trở về vị trí bên cạnh chồng mình, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Dịch Duy lấy ra khăn mặt nóng lau tay, nhân viên phục vụ lấy khăn mặt nóng đi, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ chuyện Mạnh Dương vừa rồi nhận ra cậu. Cậu cảm thấy ngài Mạnh, không phải người miệng rộng sẽ khắp nơi nói lung tung, nhưng cậu thực ra cũng không hoàn toàn hiểu rõ y người này, cho nên bị nhận ra vẫn khiến cậu hơi lo lắng.
Cố Nhạc Sán giúp Dịch Duy gắp đồ ăn, mấy lần nhìn về phía Dịch Duy, nhìn ra Dịch Duy giống như đang nghiêm túc ăn, thực ra là đang mất tập trung, thế nên nhỏ tiếng hỏi: "Sao thế? Thân thể không thoải mái sao?"
"Không có." Dịch Duy nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Chỉ là có hơi mệt, không sao đâu."
"Đợi ăn xong em về phòng trước nghỉ ngơi, không cần ở chỗ này với anh." Cố Nhạc Sán nói.
"Được." Dịch Duy gật đầu.
Sau khi ăn xong, Dịch Duy về phòng trước, mà đám Cố Nhạc Sán đã nói chuyện cả ngày, ngày mai còn phải họp, cho nên ăn xong cơm tối, không bao lâu cũng tan.
Mạnh Dương tắm xong, vén chăn ra lên giường tựa vào trong lòng Lạc Tu gọi: "Chú Lạc."
"Ừ." Lạc Tu trả lời.
"Em trước đây nghe thấy một vài lời đồn, nghe nói vị chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị Cố Nhạc Sán kia, tuy đã kết hôn, nhưng ở bên ngoài nuôi một người phụ nữ rất xinh đẹp." Mạnh Dương đầu tựa vào bả vai Lạc Tu, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Chuyện này là thật hay giả?"
"Thật." Lạc Tu trả lời.
"Em cho rằng những ông tổng chủ tịch hội đồng quản trị như các anh nói chuyện, trò chuyện đều là chuyện buôn bán và công ty, lẽ nào nói các anh cũng nhiều chuyện?" Mạnh Dương tò mò hỏi.
"Thỉnh thoảng cũng nói." Lạc Tu nói.
"Vậy anh sao khẳng định là thật? Bây giờ bên ngoài có đủ loại tin đồn không chân thực, lời đồn kiểu như vậy, không phải rất nhiều sao?" Mạnh Dương nói: "Hơn nữa em nhìn bộ dáng Cổ đổng kia, không giống người hoa tâm, từ trong tương tác của anh ta và bạn đời anh ta cũng có thể nhìn ra họ rất yêu nhau, cho nên cảm thấy rất kì lạ."
"Bởi vì thật sự có một người phụ nữ như vậy, hơn nữa hoa tâm hay không, chỉ nhìn bên ngoài cũng không chắc chắn có thể nhìn ra." Lạc Tu cúi đầu nhìn y hỏi: "Em sao bỗng nhiên cảm thấy hứng thú như vậy với chuyện này?"
"Không có gì, chỉ là phát hiện một chuyện rất tò mò muốn hỏi tí." Mạnh Dương lấy điện thoại trên tay Lạc Tu nói: "Em gọi điện thoại cho con trai, xem nó chuẩn bị ngủ chưa."
Mỗi người đều có mùi vị riêng thuộc về bản thân, nếu không phải mùi vị rất rõ ràng, khứu giác của người bình thường ngửi không ra, mà khứu giác của Mạnh Dương rất mạnh, y dựa vào mùi trên người Dịch Duy, phân biệt ra Dịch Duy mặc đồ nữ và Dịch Duy mặc đồ nam là cùng một người. Họ tuy không ở chung thành phố, nhưng Mạnh Dương cũng từng nghe một chút chuyện liên quan Cố Nhạc Sán ở bên ngoài có phụ nữ, hôm nay nhìn thấy họ, liên hệ tất cả mọi chuyện với nhau suy nghĩ, trong lòng y có chút tò mò.
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà và chuyện riêng tư của người khác, Mạnh Dương dù trong lòng rất tò mò, cũng không tính toán tiếp tục tìm hiểu rõ, chuyện này cứ như thế trôi qua trong lòng y, gọi xong điện thoại cho con trai, chồng chồng hai người trải qua vận động, cũng chuẩn bị phải đi ngủ.
Dịch Duy nằm sấp trên người Cố Nhạc Sán, cằm chống ngực anh hỏi: "Ông xã, anh thân với Lạc đổng kia không?"
"Chỉ có thể nói là quen biết, không tính thân, sao thế?" Cố Nhạc Sán vuốt ve tóc Dịch Duy hỏi.
"Bạn đời Mạnh Dương của anh ta, em cảm thấy so với trong truyền thuyết còn muốn giỏi hơn." Dịch Duy nói chuyện cậu hôm nay mặc đồ nữ bị Mạnh Dương gặp phải với Cố Nhạc Sán, cậu đã cố gắng trốn tránh người khác, gặp mặt với Cố Hoành cũng chỉ có hai ba phút đã trở về, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải Mạnh Dương khứu giác siêu cấp nhạy trong truyền thuyết, còn bị y dựa vào khứu giác nhận ra mình.
"Nghe nói anh ấy từng yêu đương với con trai lớn của Lạc đổng, nhưng con trai lớn của Lạc đổng phản bội anh ấy, giấu giếm anh ấy lén lút yêu đương với con trai của mẹ kế, bị anh ấy phát hiện, anh ấy bèn kết hôn với Lạc đổng, sau này lại lộ ra con trai lớn của Lạc đổng không phải con trai ruột của anh ta, những tin đồn này đều là thật sao?" Dịch Duy hỏi.
"Thật." Cố Nhạc Sán trả lời.
"Tuy em cũng từng nghe nói một ít chuyện liên quan đến anh ấy, nhưng anh ấy rốt cuộc là người thế nào, em cũng không rõ, lỡ như anh ấy nói ra chuyện này thì phải làm thế nào?" Dịch Duy có hơi lo lắng nói.
"Thầy hương liệu bọn họ, giống tâm lý học bọn em, rất xem trọng bảo vệ riêng tư người khác, hơn nữa bản thân cậu ta cũng học tâm lý học, vì danh dự của bản thân cậu ta, cậu ta cũng sẽ không nói lung tung chuyện của em ở khắp nơi, một điểm này em có thể an tâm." Cố Nhạc Sán nói.
"Đúng, chỉ để ý lo lắng, đầu óc thoáng chốc không xoay chuyển được." Dịch Duy được Cố Nhạc Sán nhắc nhở, lập tức yên tâm hơn, vì nguyên nhân nghề nghiệp, những người như họ thay người khác bảo vệ riêng tư đã thành một loại bản năng, nếu không sẽ sinh ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng với danh dự và nghề nghiệp của mình.
Ngày thứ ba, Cố Nhạc Sán mở họp với người đại diện của các công ty khác, mà không ngoài dự liệu của Dịch Duy, Cố Hoành gửi cho cậu mấy tin nhắn, đều là khuyên cậu ở lại, bảo cậu nhất định phải tranh giành hạnh phúc của bản thân, Dịch Duy nhìn từng tin nhắn gửi qua, cũng không lập tức trả lời, chuẩn bị treo gã mấy ngày, để cho gã sốt ruột.
Bởi vì nhàn rỗi, Dịch Duy bế con đi tìm Mạnh Dương, còn chuẩn bị cho y hai phần quà.
"Tôi gặp ngài Mạnh, đã cảm thấy rất thân thiết, nghĩ nếu có thể trở thành bạn bè thì tốt, những cái này là quà gặp mặt tôi chuẩn bị, hy vọng anh có thể thích." Dịch Duy rất khách khí nói.
"Cảm ơn." Mạnh Dương nhận quà, mỉm cười nói: "Gọi tôi Mạnh Dương là được."
"Tôi có một người bạn quan hệ rất tốt, cậu ấy cũng học hương liệu, cậu ấy rất sùng bái anh, đáng tiếc lần này không đến, nếu có thể gặp mặt anh, cậu ấy nhất định sẽ rất vui." Dịch Duy nói.
"Sau này nói không chừng sẽ có cơ hội gặp mặt." Mạnh Dương đã biết chuyện mẹ nuôi Dịch Duy là quý bà Miller, cũng biết cậu vừa lấy được giải thưởng ở nước ngoài, y cảm thấy sau này nhất định sẽ gặp mặt Dịch Duy, như vậy nói không chừng cũng sẽ gặp được người bạn có quan hệ rất tốt của Dịch Duy.
Vừa vặn điện thoại Dịch Duy vang lên, cậu lấy ra điện thoại vừa xem là Tôn Kỳ gọi đến, nói với Mạnh Dương: "Thật sự quá khéo, người bạn kia của tôi gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể mở video để cho cậu ấy nhìn anh không?"
"Được." Mạnh Dương gật đầu.
Dịch Duy tắt cuộc gọi đổi thành phương thức video, nhìn thấy mặt Tôn Kỳ xuất hiện trên màn hình, nói với cậu ta: "Cậu đoán tớ bây giờ đang nói chuyện với ai."
Tôn Kỳ sửng sờ hỏi: "Ai?"
"Cậu xem." Dịch Duy xoay màn hình về phía Mạnh Dương.
Tôn Kỳ trừng to mắt, bụm miệng nói: "Là Mạnh Dương sao?"
"Chào cậu." Mạnh Dương gật đầu với Tôn Kỳ.
"Chào anh!" Tôn Kỳ vẫy tay, có hơi kích động nói: "Em là fans của anh."
Mạnh Dương muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng, người trên màn hình bỗng nhiên biến mất, từ trong điện thoại truyền đến thanh âm nôn mửa, y sửng sờ, rồi nhìn về phía Dịch Duy.
Dịch Duy cũng sửng sờ, cậu có hơi xấu hổ với Mạnh Dương, nhưng càng lo lắng cho Tôn Kỳ hơn, thế nên nhìn Mạnh Dương nói: "Xin lỗi, cậu ấy trước đây, thân thể có hơi không thoải mái. Chúng ta lần sau nói chuyện, tôi về phòng trước hỏi thử cậu ấy như thế nào rồi."
"Không sao, thân thể bạn cậu quan trọng, chúng ta lần sau nói chuyện." Mạnh Dương đứng lên tiễn Dịch Duy đến cửa.
Dịch Duy bế con bước nhanh về phía thang máy, cậu về đến phòng, Tôn Kỳ còn chưa cầm điện thoại.
Dịch Duy đặt con lên giường, cầm điện thoại lo lắng chờ đợi.
Một lát sau, Tôn Kỳ mới cầm lên điện thoại, rất khó chịu gọi: "Dịch Duy...."
"Tớ về phòng rồi, bây giờ không có người khác, cậu thế nào rồi? Nôn dữ dội như vậy, đi bệnh viện kiểm tra chưa?" Dịch Duy hỏi.
"Hai ngày nay nôn dữ dội, tớ đi bệnh viện kiểm tra." Tôn Kỳ đỡ trán mình, tâm tình phức tạp nói: "Hóa ra tớ thật sự mang thai, sau khi đặc biệt kiểm tra tớ mới biết, tớ là ẩn song, nhiều năm như vậy, mẹ tớ cũng không có nói với tớ."
"Cậu đừng gấp." Dịch Duy lập tức an ủi: "Cậu và Ngụy đổng yêu nhau, sau khi có con cũng có thể thương lượng kế hoạch và sắp xếp, về phần mẹ cậu tại sao không nói cho cậu biết, cậu cũng có thể hỏi mẹ cậu, bà ấy có lẽ có lý do của bà ấy, đừng lo lắng tức giận, mặc kệ chuyện gì, đều có thể thương lượng."
"Tớ bây giờ tâm tình rất loạn, tớ không biết nên làm sao." Tôn Kỳ thân thể rất khó chịu, đầu óc cũng hoảng loạn thất thố.
"Tớ bây giờ lập tức trở về, cậu trước đến Hải Đường Uyển đợi tớ, cái gì cũng không cần nghĩ, đợi tớ về giúp cậu chỉnh lý rõ ràng đầu mối."
"Được." Tôn Kỳ trả lời.
Sau khi tắt điện thoại, Dịch Duy lập tức để cho người vào thu dọn đồ, mang theo con về nhà họ Cố, một vài người theo cậu về, còn một vài người ở lại với Cố Nhạc Sán.