Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang - Trang 2
Chương 54: Vai vế khác nhau
Trong phòng khách nhà họ Dịch, cả nhà đang đợi tin tức, không khí như đông đặc, rất rất an tĩnh. Cảm xúc căng thẳng của bốn người dường như truyền nhiễm lẫn nhau, khiến họ càng ngày càng căng thẳng.
Điện thoại vừa vang lên, Triệu Trân bèn dùng tốc độ nhanh nhất nghe máy, vì quá mức căng thẳng, há miệng nhưng không thể phát ra thanh âm, hít thở sâu điều chỉnh một lát, mới lại lần nữa mở miệng hỏi: "Kết quả ra rồi phải không?"
Sau khi nghe đầu bên kia điện thoại nói ra kết quả, Triệu Trân chậm rãi thả điện thoại xuống.
Ba người khác đều nhìn Triệu Trân, đợi bà nói kết quả.
Triệu Trân xoay đầu, nhìn họ nói: "Bên kia nói, hai cụ bà đã cầm được báo cáo xét nghiệm giám định AND, đứa nhỏ, xác thực là con trai ruột của Cố Nhạc Sán và Dịch Duy."
"Dịch Duy vậy mà đã kết hôn với Cổ đổng, hơn nữa hai người còn có con." Dịch Hồng thở dài nói: "Thật sự không ngờ được, việc sẽ phát triển thành vậy."
"Họ đã giấu giếm được tất cả mọi người, ngay cả người nhà họ Cố cũng chẳng hề nhận ra, chúng ta sao có thể sẽ nghĩ được?" Triệu Trân nói.
"Không thể nào! Không thể nào!" Dịch Tuyên bật dậy, dùng nét mặt xưa nay chưa từng có gào lên: "Cố đổng anh ta vô sinh, sao có thể có con được?! Sao có thể để Dịch Duy sinh con cho anh ta?! Không thể nào! Đều là giả, là giả!"
Triệu Trân bị nét mặt và thanh âm của Dịch Tuyên dọa, nhưng bà vẫn đứng lên kéo Dịch Tuyên vỗ về nói: "Dịch Tuyên, con bình tĩnh chút, bên kia vừa rồi đã nói, cho dù Cố đổng có con của mình, nhưng đợi đứa nhỏ kia lớn lên còn có rất nhiều năm, họ sẽ từ từ vì Cố Hoành tiến hành mưu kế."
"Mưu kế?" Dịch Tuyên quỳ xuống, ôm đầu dùng sức túm lấy tóc mình, muốn khóc nhưng lại không có nước mắt nói: "Mưu kế, còn có ý nghĩa gì? Họ đã kết hôn, ngay cả con cũng có, họ..."
Triệu Trân và Dịch Hồng nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Họ cho rằng Dịch Tuyên vì Cố Hoành mà cảm thấy khó chịu, thực ra y đang cảm thấy khó chịu thay bản thân, y sao cũng không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
Dịch Bác từ đầu đến cuối duy trì im lặng, lơ đãng nghĩ chuyện, công ty trò chơi của gã ta xuất hiện vấn đề sắp kinh doanh không nổi nữa, bây giờ chỉ có thể củng cố công ty của cha gã ta, nhưng Dịch Duy và Cố Nhạc Sán đã kết hôn hơn nữa còn có con, gã ta có thể nghĩ ra được công ty nhà họ sau này sẽ có bao nhiêu khó khăn.
Ngày tiệc đầy hai tháng của Cố Diệu, các khách mời lục tục đi đến nhà họ Cố.
Chuyện Cố Nhạc Sán đã có con trai ruột của mình, xác thực khiến trong ngoài nhà họ Cố kinh ngạc một hồi, các khách mời tự tập lại, thảo luận không ngừng.
"Những năm qua, luôn nghe nói Cố đổng vô sinh, nay bỗng nhiên có con trai ruột, rốt cuộc có phải con trai ruột không?"
"Nghe nói hai cụ bà của nhà họ Cố đã lấy tóc đi kiểm tra, xác thực là con trai ruột của Cố đổng."
"Vậy, những đứa cháu của Cố đổng, không có hy vọng kế thừa nhà họ Cố rồi sao? Nếu có thể có một đứa con trai ruột, vậy có thể có đứa thứ hai đứa thứ ba thậm chí đứa thứ tư, một đứa không được thì đổi đứa khác, sao cũng không đến được những đứa cháu trai."
"Phải nha, người khác có lẽ còn đỡ hơn tí, nhưng Cố Hoành và Cố Xương trước đây luôn nói có hy vọng trở thành người thừa kế nhất, đả kích phải chịu khẳng định rất lớn."
Ngũ Thanh hôm nay theo anh hắn ta đến, vẫn trang điểm giả nữ, biết Cố Nhạc Sán có con, hơn nữa còn do trợ lý Dịch Duy của anh sinh cho anh, hơn nữa hai người đã kết hôn, hắn ta rất kinh ngạc, mà điều hắn ta nghĩ đến đầu tiên chính là, Mễ Vi không biết sẽ khó chịu thành bộ dáng gì.
Trước đây hắn ta đi tìm Mễ Vi mấy lần, nhưng Mễ Vi đều không gặp hắn ta, hắn ta cảm thấy Mễ Vi đã không muốn qua lại với hắn ta, cũng không thể cưỡng cầu, nên không tiếp tục đi tìm cô nữa. Nhưng lần này biết chuyện Cố Nhạc Sán đã có con, hắn ta nhịn không được nên đi theo, chủ yếu muốn xem thử, Dịch Duy đến cùng là người như thế nào.
"Bảo bảo của chúng ta hôm nay đã đầy hai tháng, rất nhiều người đến xem cục cưng, còn tặng quà cho cục cưng nữa, cục cưng vui không?" Dịch Duy mặc xong quần áo cho con, bế con lên.
Cố Nhạc Sán đi đến phía sau Dịch Duy, ôm cậu hỏi: "Đã chuẩn bị xong rồi?"
"Đã chuẩn bị xong." Dịch Duy cười hỏi: "Anh xem cục cưng mặc bộ này đẹp không? Em chọn đó."
"Đẹp, rất có cảm giác vui vẻ." Cố Nhạc Sán nhìn con mặc bộ đồ đỏ liền thân nói.
"Vậy đi thôi, em đã nóng lòng muốn khoe khoang cục cưng của chúng ta, đứa nhỏ đẹp như thế, không ôm ra ngoài khoe khoang thì rất đáng tiếc." Dịch Duy rất kiêu ngạo lại đắc ý nói.
"Đi thôi." Cố Nhạc Sán cúi đầu hôn đôi má Dịch Duy, ôm cậu đi ra ngoài.
Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy, Dịch Duy bế con, ba người đi vào đại sảnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía họ. Hai người ngồi xuống vị trí chủ vị, không ngừng có người đi qua chúc mừng, thổi phồng đứa nhỏ như đóa hoa, Dịch Duy vẫn luôn mỉm cười trả lời.
"Cậu chính là Dịch Duy." Ngũ Thanh nhìn Dịch Duy nghĩ, quả nhiên khá đẹp, vừa nhìn đã biết là người thông minh, Mễ Vi thoạt nhìn đơn thuần như vậy, khẳng định đấu không lại cậu. Ngũ Thanh ở trong lòng thở dài, nghĩ người ta đã kết hôn con cũng đã có, Mễ Vi sẽ tiếp tục bị Cố Nhạc Sán nuôi ở bên ngoài, trải qua cuộc sống không thể thấy mặt trời.
Hứa Hoa nhìn mặt đứa nhỏ, cảm thấy đứa nhỏ xác thực đẹp, chọc người yêu thích, vừa nghĩ đến đứa cháu ruột này cũng chung dòng máu với bà, bà cũng muốn ôm đứa nhỏ, nhưng trong lòng giống như có một tầng ngăn cách, khiến bà hơi không thoải mái.
"Nào, để bà nội ôm một cái." Diệp Phượng cười giang tay ra nói.
Dịch Duy đứng lên đi về phía Diệp Phượng, Diệp Phượng giơ tay đón lấy đứa nhỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của đứa nhỏ, trong lòng cực kì thích, bà không có con của mình, cũng chưa từng nuôi con, nhưng nhìn đứa nhỏ này, thật sự rất thích.
"Bé Diệu Nhi của chúng ta, thật đẹp, di truyền hết chỗ đẹp của cha và ba nó." Diệp Phượng cười nói, người đứng phía sau và bên cạnh bà, cũng đều phụ họa khen ngợi đứa nhỏ.
Hứa Hoa nhìn Diệp Phượng bộ dáng đầy mặt tươi cười, trong lòng hung hăng trừng bà, nghĩ chẳng hề có quan hệ huyết thống, còn thật sự xem bản thân thành bà nội ruột của đứa nhỏ.
Dịch Duy ngồi uống xong một ly trà, mới lại đứng lên ôm con về, cậu cười nói: "Thằng nhóc này hơi nặng, đừng làm mệt bà nội."
Tôn Kỳ và Ngụy Nam Phong đứng ở chỗ không xa nói chuyện, Tôn Kỳ thỉnh thoảng nhìn về phía Dịch Duy, muốn qua nói chuyện với cậu, nhưng bên kia đều là đám họ hàng trưởng bối của nhà họ Cố, cậu ta không thể đi qua bên kia.
"Chúng ta cũng sinh một đứa đi." Ngụy Nam Phong nhỏ tiếng nói.
"Anh say rồi?" Tôn Kỳ nhìn hắn, rồi kéo hắn về phía bàn tròn: "Nào nào nào, Ngụy đổng, trước ăn chút trái cây hoặc điểm tâm lót dạ, còn chưa bắt đầu uống đã nói lung tung."
"Hazzz" Ngụy Nam Phong thở dài cảm thán: "Thật sự ngưỡng mộ Nhạc Sán, vợ con đều có, buổi tối ôm vợ, con trai ngủ bên cạnh, loại cảm giác hạnh phúc như vậy, tôi thật sự muốn cảm nhận một chút, thật sự chỉ ngưỡng mộ uyên ương không ngưỡng mộ thần tiên."
"Anh cẩn thận bị người nghe thấy." Tôn Kỳ nhìn xung quanh, đè thấp thanh âm nói: "Họ đã kết hôn, chúng ta chưa kết hôn sinh con cái gì? Trước khi tốt nghiệp đại học, em sẽ không kết hôn."
Ngụy Nam Phong nhìn Tôn Kỳ một lát lại muốn cảm thán, Tôn Kỳ nhanh chóng duỗi tay vào trong áo vest hắn, dùng sức nhéo eo hắn, dùng ánh mắt uy hiếp không cho phép hắn nói, Ngụy Nam Phong chỉ có thể nuốt lại lời cảm thán đến bên miệng về.
Dịch Duy biết Tôn Kỳ không thể qua, bèn ôm con đi về phía Ngụy Nam Phong.
"Nào, cục cưng, xem xem." Dịch Duy nâng đứa nhỏ lên, nói với bé: "Đây là chú Ngụy và anh Tôn Kỳ."
Tôn Kỳ trừng to mắt nhìn Dịch Duy nói: "Tớ đây là vai vế gì thế?"
"Cậu còn trẻ, gọi chú sẽ khiến cậu già, gọi anh cho nó trẻ, cậu và Ngụy đổng vai vế không giống nhau." Dịch Duy cố ý nói đùa.
"Vậy gọi anh cũng không thích hợp nhỉ? Tính vai vế cho Ngụy đổng từ phía Cố đổng, vậy tớ cũng nên tính vai vế từ phía bên cậu." Tôn Kỳ nhìn đứa nhỏ nói: "Cục cưng ngoan, đừng nghe lời ba con, đợi con biết nói, phải gọi chú là chú, nếu không chú sẽ bị tổn thương."
"Tớ là nói..." Dịch Duy nhỏ tiếng nói: "Cậu và Ngụy đổng, vai vế không giống nhau, anh ta gọi cái đó của cậu là em trai, cậu gọi cái đó của anh ta là chú."
Tôn Kỳ lập tức hiểu rõ, không bằng lòng nói: "Cậu có thể đứng đắn một chút không, ở trước mặt con trai cậu vậy mà nói những lời này."
"Không sao cả, cục cưng của chúng ta bây giờ nghe không hiểu, phải hay không?" Dịch Duy hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ của con.
"Quần áo của đứa nhỏ... cậu chọn hả?" Tôn Kỳ ghét bỏ nhìn Dịch Duy, bất lực nói: "Gu của cậu kiểu gì vậy?"
"Không đẹp sao? Cố đổng nói đẹp nha." Dịch Duy nghi ngờ nói: "Tớ cũng cảm thấy rất đẹp."
"Cậu chọn, Cố đổng đương nhiên nói đẹp, cậu quấn thảm cho con Cố đổng cũng sẽ nói đẹp, bộ quần áo này hoàn toàn dựa vào giá trị nhan sắc của đứa nhỏ chống đỡ." Tôn Kỳ nói: "Sau này quần áo của đứa nhỏ tớ bao, cậu không cần lựa chọn quần áo lung tung cho đứa nhỏ nữa."
"Được, tớ còn bớt lo." Dịch Duy nói.
"Dịch Duy."
Dịch Duy xoay người qua nhìn, thấy là Cố Xương, bèn gật đầu với hắn ta.
"Chúc mừng cậu và chú tư, tôi chuẩn bị một ít quà cho em họ nhỏ, lần đầu tiên tặng quà cho đứa nhỏ nhỏ như thế, hy vọng hai người sẽ thích." Cố Xương mỉm cười nói.
"Cảm ơn anh." Dịch Duy nói.
"Vốn muốn ôm bé, nhưng tôi chưa từng ôm đứa nhỏ, lo lắng ôm bé sẽ không thoải mái, tôi có thể nắm tay bé không?" Cố Xương nói.
Dịch Duy nhấc tay đứa nhỏ nói: "Nào cục cưng, nắm tay anh họ."
Cố Xương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của đứa nhỏ nói: "Xin chào Cố Diệu, anh là Cố Xương anh họ của em, hôm nay chúng ta coi như làm quen nhau, đợi biết nói rồi, nhớ phải gọi một tiếng anh."
Tuy trước đây mọi người đều nói, Cố Hoành và hắn ta có khả năng thừa kế nhà họ Cố nhất, nhưng trong lòng Cố Xương, vốn không ôm bao nhiêu hy vọng với chuyện thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, sở dĩ hắn ta tranh đấu so với Cố Hoành, do đơn thuần chán ghét Cố Hoành. Lúc biết chú tư có đứa nhỏ của mình, thực ra trong lòng hắn ta còn rất vui, vì hắn biết Cố Hoành khẳng định sẽ bị đả kích lớn, Cố Hoành càng khó chịu, hắn ta càng vui.
Sau khi Cố Xương rời đi, Dịch Duy nhìn thấy đám Dịch Tuyên đi qua bên này.
"Để tôi xem thử đứa nhỏ được không?" Dịch Tuyên nhìn Dịch Duy nói, lúc y biết Cố Nhạc Sán đã có con, tâm tình hoang mang và tổn thương, đủ loại cảm xúc phức tạp trộn vào nhau, cảm giác khó chịu trong lòng khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung. Nhưng hôm nay y vẫn đến, sau khi nhìn thấy Dịch Duy ôm đứa nhỏ, y rất muốn nhìn thử đứa nhỏ, bởi vì đây là con của Cố Nhạc Sán.
Dịch Duy mặt không cảm xúc nhìn Dịch Tuyên, người hầu bước nhanh đi qua, nói cho cậu biết người nhà họ Mễ đã đến.
Dịch Duy ôm con đi về phía cửa, đích thân đi nghênh đón mẹ nuôi và người nhà họ Mễ, thầm nghĩ con trai của cậu, cậu muốn để cho ai nhìn sẽ để cho người đó nhìn, không muốn để cho ai nhìn sẽ không để cho người đó nhìn.
Dịch Tuyên nhìn bóng lưng Dịch Duy, sửng sờ rất lâu.
Từ cuối tháng bảy đến giờ, vẫn luôn lo lắng trong lòng, nguyên nhân cũng không có gì khác, chính là đầu tháng 9 nhập học rồi. Đến tận bây giờ, đừng nói là nhận được giấy trúng tuyển bản gốc để đi làm visa, thậm chí đơn xin duyệt giấy tờ vẫn còn đang ở trạng thái đang xử lý. Gửi không biết bao nhiêu cái mail liên lạc với trường, nhưng không có hồi âm. Liên lạc với giáo viên thì nhận được câu trả lời, thầy không phụ trách mảng đó, thầy không rõ. Em chờ đến sau ngày 15 thầy đi làm lại em nhắc thầy, thầy hỏi giúp em. Thú vị đến mức không thể nào ngủ yên giấc, tóc rụng từng mảng, chắc không chờ đi học thì trụi tóc đi tu luôn rồi.
Điện thoại vừa vang lên, Triệu Trân bèn dùng tốc độ nhanh nhất nghe máy, vì quá mức căng thẳng, há miệng nhưng không thể phát ra thanh âm, hít thở sâu điều chỉnh một lát, mới lại lần nữa mở miệng hỏi: "Kết quả ra rồi phải không?"
Sau khi nghe đầu bên kia điện thoại nói ra kết quả, Triệu Trân chậm rãi thả điện thoại xuống.
Ba người khác đều nhìn Triệu Trân, đợi bà nói kết quả.
Triệu Trân xoay đầu, nhìn họ nói: "Bên kia nói, hai cụ bà đã cầm được báo cáo xét nghiệm giám định AND, đứa nhỏ, xác thực là con trai ruột của Cố Nhạc Sán và Dịch Duy."
"Dịch Duy vậy mà đã kết hôn với Cổ đổng, hơn nữa hai người còn có con." Dịch Hồng thở dài nói: "Thật sự không ngờ được, việc sẽ phát triển thành vậy."
"Họ đã giấu giếm được tất cả mọi người, ngay cả người nhà họ Cố cũng chẳng hề nhận ra, chúng ta sao có thể sẽ nghĩ được?" Triệu Trân nói.
"Không thể nào! Không thể nào!" Dịch Tuyên bật dậy, dùng nét mặt xưa nay chưa từng có gào lên: "Cố đổng anh ta vô sinh, sao có thể có con được?! Sao có thể để Dịch Duy sinh con cho anh ta?! Không thể nào! Đều là giả, là giả!"
Triệu Trân bị nét mặt và thanh âm của Dịch Tuyên dọa, nhưng bà vẫn đứng lên kéo Dịch Tuyên vỗ về nói: "Dịch Tuyên, con bình tĩnh chút, bên kia vừa rồi đã nói, cho dù Cố đổng có con của mình, nhưng đợi đứa nhỏ kia lớn lên còn có rất nhiều năm, họ sẽ từ từ vì Cố Hoành tiến hành mưu kế."
"Mưu kế?" Dịch Tuyên quỳ xuống, ôm đầu dùng sức túm lấy tóc mình, muốn khóc nhưng lại không có nước mắt nói: "Mưu kế, còn có ý nghĩa gì? Họ đã kết hôn, ngay cả con cũng có, họ..."
Triệu Trân và Dịch Hồng nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Họ cho rằng Dịch Tuyên vì Cố Hoành mà cảm thấy khó chịu, thực ra y đang cảm thấy khó chịu thay bản thân, y sao cũng không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
Dịch Bác từ đầu đến cuối duy trì im lặng, lơ đãng nghĩ chuyện, công ty trò chơi của gã ta xuất hiện vấn đề sắp kinh doanh không nổi nữa, bây giờ chỉ có thể củng cố công ty của cha gã ta, nhưng Dịch Duy và Cố Nhạc Sán đã kết hôn hơn nữa còn có con, gã ta có thể nghĩ ra được công ty nhà họ sau này sẽ có bao nhiêu khó khăn.
Ngày tiệc đầy hai tháng của Cố Diệu, các khách mời lục tục đi đến nhà họ Cố.
Chuyện Cố Nhạc Sán đã có con trai ruột của mình, xác thực khiến trong ngoài nhà họ Cố kinh ngạc một hồi, các khách mời tự tập lại, thảo luận không ngừng.
"Những năm qua, luôn nghe nói Cố đổng vô sinh, nay bỗng nhiên có con trai ruột, rốt cuộc có phải con trai ruột không?"
"Nghe nói hai cụ bà của nhà họ Cố đã lấy tóc đi kiểm tra, xác thực là con trai ruột của Cố đổng."
"Vậy, những đứa cháu của Cố đổng, không có hy vọng kế thừa nhà họ Cố rồi sao? Nếu có thể có một đứa con trai ruột, vậy có thể có đứa thứ hai đứa thứ ba thậm chí đứa thứ tư, một đứa không được thì đổi đứa khác, sao cũng không đến được những đứa cháu trai."
"Phải nha, người khác có lẽ còn đỡ hơn tí, nhưng Cố Hoành và Cố Xương trước đây luôn nói có hy vọng trở thành người thừa kế nhất, đả kích phải chịu khẳng định rất lớn."
Ngũ Thanh hôm nay theo anh hắn ta đến, vẫn trang điểm giả nữ, biết Cố Nhạc Sán có con, hơn nữa còn do trợ lý Dịch Duy của anh sinh cho anh, hơn nữa hai người đã kết hôn, hắn ta rất kinh ngạc, mà điều hắn ta nghĩ đến đầu tiên chính là, Mễ Vi không biết sẽ khó chịu thành bộ dáng gì.
Trước đây hắn ta đi tìm Mễ Vi mấy lần, nhưng Mễ Vi đều không gặp hắn ta, hắn ta cảm thấy Mễ Vi đã không muốn qua lại với hắn ta, cũng không thể cưỡng cầu, nên không tiếp tục đi tìm cô nữa. Nhưng lần này biết chuyện Cố Nhạc Sán đã có con, hắn ta nhịn không được nên đi theo, chủ yếu muốn xem thử, Dịch Duy đến cùng là người như thế nào.
"Bảo bảo của chúng ta hôm nay đã đầy hai tháng, rất nhiều người đến xem cục cưng, còn tặng quà cho cục cưng nữa, cục cưng vui không?" Dịch Duy mặc xong quần áo cho con, bế con lên.
Cố Nhạc Sán đi đến phía sau Dịch Duy, ôm cậu hỏi: "Đã chuẩn bị xong rồi?"
"Đã chuẩn bị xong." Dịch Duy cười hỏi: "Anh xem cục cưng mặc bộ này đẹp không? Em chọn đó."
"Đẹp, rất có cảm giác vui vẻ." Cố Nhạc Sán nhìn con mặc bộ đồ đỏ liền thân nói.
"Vậy đi thôi, em đã nóng lòng muốn khoe khoang cục cưng của chúng ta, đứa nhỏ đẹp như thế, không ôm ra ngoài khoe khoang thì rất đáng tiếc." Dịch Duy rất kiêu ngạo lại đắc ý nói.
"Đi thôi." Cố Nhạc Sán cúi đầu hôn đôi má Dịch Duy, ôm cậu đi ra ngoài.
Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy, Dịch Duy bế con, ba người đi vào đại sảnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía họ. Hai người ngồi xuống vị trí chủ vị, không ngừng có người đi qua chúc mừng, thổi phồng đứa nhỏ như đóa hoa, Dịch Duy vẫn luôn mỉm cười trả lời.
"Cậu chính là Dịch Duy." Ngũ Thanh nhìn Dịch Duy nghĩ, quả nhiên khá đẹp, vừa nhìn đã biết là người thông minh, Mễ Vi thoạt nhìn đơn thuần như vậy, khẳng định đấu không lại cậu. Ngũ Thanh ở trong lòng thở dài, nghĩ người ta đã kết hôn con cũng đã có, Mễ Vi sẽ tiếp tục bị Cố Nhạc Sán nuôi ở bên ngoài, trải qua cuộc sống không thể thấy mặt trời.
Hứa Hoa nhìn mặt đứa nhỏ, cảm thấy đứa nhỏ xác thực đẹp, chọc người yêu thích, vừa nghĩ đến đứa cháu ruột này cũng chung dòng máu với bà, bà cũng muốn ôm đứa nhỏ, nhưng trong lòng giống như có một tầng ngăn cách, khiến bà hơi không thoải mái.
"Nào, để bà nội ôm một cái." Diệp Phượng cười giang tay ra nói.
Dịch Duy đứng lên đi về phía Diệp Phượng, Diệp Phượng giơ tay đón lấy đứa nhỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của đứa nhỏ, trong lòng cực kì thích, bà không có con của mình, cũng chưa từng nuôi con, nhưng nhìn đứa nhỏ này, thật sự rất thích.
"Bé Diệu Nhi của chúng ta, thật đẹp, di truyền hết chỗ đẹp của cha và ba nó." Diệp Phượng cười nói, người đứng phía sau và bên cạnh bà, cũng đều phụ họa khen ngợi đứa nhỏ.
Hứa Hoa nhìn Diệp Phượng bộ dáng đầy mặt tươi cười, trong lòng hung hăng trừng bà, nghĩ chẳng hề có quan hệ huyết thống, còn thật sự xem bản thân thành bà nội ruột của đứa nhỏ.
Dịch Duy ngồi uống xong một ly trà, mới lại đứng lên ôm con về, cậu cười nói: "Thằng nhóc này hơi nặng, đừng làm mệt bà nội."
Tôn Kỳ và Ngụy Nam Phong đứng ở chỗ không xa nói chuyện, Tôn Kỳ thỉnh thoảng nhìn về phía Dịch Duy, muốn qua nói chuyện với cậu, nhưng bên kia đều là đám họ hàng trưởng bối của nhà họ Cố, cậu ta không thể đi qua bên kia.
"Chúng ta cũng sinh một đứa đi." Ngụy Nam Phong nhỏ tiếng nói.
"Anh say rồi?" Tôn Kỳ nhìn hắn, rồi kéo hắn về phía bàn tròn: "Nào nào nào, Ngụy đổng, trước ăn chút trái cây hoặc điểm tâm lót dạ, còn chưa bắt đầu uống đã nói lung tung."
"Hazzz" Ngụy Nam Phong thở dài cảm thán: "Thật sự ngưỡng mộ Nhạc Sán, vợ con đều có, buổi tối ôm vợ, con trai ngủ bên cạnh, loại cảm giác hạnh phúc như vậy, tôi thật sự muốn cảm nhận một chút, thật sự chỉ ngưỡng mộ uyên ương không ngưỡng mộ thần tiên."
"Anh cẩn thận bị người nghe thấy." Tôn Kỳ nhìn xung quanh, đè thấp thanh âm nói: "Họ đã kết hôn, chúng ta chưa kết hôn sinh con cái gì? Trước khi tốt nghiệp đại học, em sẽ không kết hôn."
Ngụy Nam Phong nhìn Tôn Kỳ một lát lại muốn cảm thán, Tôn Kỳ nhanh chóng duỗi tay vào trong áo vest hắn, dùng sức nhéo eo hắn, dùng ánh mắt uy hiếp không cho phép hắn nói, Ngụy Nam Phong chỉ có thể nuốt lại lời cảm thán đến bên miệng về.
Dịch Duy biết Tôn Kỳ không thể qua, bèn ôm con đi về phía Ngụy Nam Phong.
"Nào, cục cưng, xem xem." Dịch Duy nâng đứa nhỏ lên, nói với bé: "Đây là chú Ngụy và anh Tôn Kỳ."
Tôn Kỳ trừng to mắt nhìn Dịch Duy nói: "Tớ đây là vai vế gì thế?"
"Cậu còn trẻ, gọi chú sẽ khiến cậu già, gọi anh cho nó trẻ, cậu và Ngụy đổng vai vế không giống nhau." Dịch Duy cố ý nói đùa.
"Vậy gọi anh cũng không thích hợp nhỉ? Tính vai vế cho Ngụy đổng từ phía Cố đổng, vậy tớ cũng nên tính vai vế từ phía bên cậu." Tôn Kỳ nhìn đứa nhỏ nói: "Cục cưng ngoan, đừng nghe lời ba con, đợi con biết nói, phải gọi chú là chú, nếu không chú sẽ bị tổn thương."
"Tớ là nói..." Dịch Duy nhỏ tiếng nói: "Cậu và Ngụy đổng, vai vế không giống nhau, anh ta gọi cái đó của cậu là em trai, cậu gọi cái đó của anh ta là chú."
Tôn Kỳ lập tức hiểu rõ, không bằng lòng nói: "Cậu có thể đứng đắn một chút không, ở trước mặt con trai cậu vậy mà nói những lời này."
"Không sao cả, cục cưng của chúng ta bây giờ nghe không hiểu, phải hay không?" Dịch Duy hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ của con.
"Quần áo của đứa nhỏ... cậu chọn hả?" Tôn Kỳ ghét bỏ nhìn Dịch Duy, bất lực nói: "Gu của cậu kiểu gì vậy?"
"Không đẹp sao? Cố đổng nói đẹp nha." Dịch Duy nghi ngờ nói: "Tớ cũng cảm thấy rất đẹp."
"Cậu chọn, Cố đổng đương nhiên nói đẹp, cậu quấn thảm cho con Cố đổng cũng sẽ nói đẹp, bộ quần áo này hoàn toàn dựa vào giá trị nhan sắc của đứa nhỏ chống đỡ." Tôn Kỳ nói: "Sau này quần áo của đứa nhỏ tớ bao, cậu không cần lựa chọn quần áo lung tung cho đứa nhỏ nữa."
"Được, tớ còn bớt lo." Dịch Duy nói.
"Dịch Duy."
Dịch Duy xoay người qua nhìn, thấy là Cố Xương, bèn gật đầu với hắn ta.
"Chúc mừng cậu và chú tư, tôi chuẩn bị một ít quà cho em họ nhỏ, lần đầu tiên tặng quà cho đứa nhỏ nhỏ như thế, hy vọng hai người sẽ thích." Cố Xương mỉm cười nói.
"Cảm ơn anh." Dịch Duy nói.
"Vốn muốn ôm bé, nhưng tôi chưa từng ôm đứa nhỏ, lo lắng ôm bé sẽ không thoải mái, tôi có thể nắm tay bé không?" Cố Xương nói.
Dịch Duy nhấc tay đứa nhỏ nói: "Nào cục cưng, nắm tay anh họ."
Cố Xương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của đứa nhỏ nói: "Xin chào Cố Diệu, anh là Cố Xương anh họ của em, hôm nay chúng ta coi như làm quen nhau, đợi biết nói rồi, nhớ phải gọi một tiếng anh."
Tuy trước đây mọi người đều nói, Cố Hoành và hắn ta có khả năng thừa kế nhà họ Cố nhất, nhưng trong lòng Cố Xương, vốn không ôm bao nhiêu hy vọng với chuyện thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, sở dĩ hắn ta tranh đấu so với Cố Hoành, do đơn thuần chán ghét Cố Hoành. Lúc biết chú tư có đứa nhỏ của mình, thực ra trong lòng hắn ta còn rất vui, vì hắn biết Cố Hoành khẳng định sẽ bị đả kích lớn, Cố Hoành càng khó chịu, hắn ta càng vui.
Sau khi Cố Xương rời đi, Dịch Duy nhìn thấy đám Dịch Tuyên đi qua bên này.
"Để tôi xem thử đứa nhỏ được không?" Dịch Tuyên nhìn Dịch Duy nói, lúc y biết Cố Nhạc Sán đã có con, tâm tình hoang mang và tổn thương, đủ loại cảm xúc phức tạp trộn vào nhau, cảm giác khó chịu trong lòng khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung. Nhưng hôm nay y vẫn đến, sau khi nhìn thấy Dịch Duy ôm đứa nhỏ, y rất muốn nhìn thử đứa nhỏ, bởi vì đây là con của Cố Nhạc Sán.
Dịch Duy mặt không cảm xúc nhìn Dịch Tuyên, người hầu bước nhanh đi qua, nói cho cậu biết người nhà họ Mễ đã đến.
Dịch Duy ôm con đi về phía cửa, đích thân đi nghênh đón mẹ nuôi và người nhà họ Mễ, thầm nghĩ con trai của cậu, cậu muốn để cho ai nhìn sẽ để cho người đó nhìn, không muốn để cho ai nhìn sẽ không để cho người đó nhìn.
Dịch Tuyên nhìn bóng lưng Dịch Duy, sửng sờ rất lâu.
Từ cuối tháng bảy đến giờ, vẫn luôn lo lắng trong lòng, nguyên nhân cũng không có gì khác, chính là đầu tháng 9 nhập học rồi. Đến tận bây giờ, đừng nói là nhận được giấy trúng tuyển bản gốc để đi làm visa, thậm chí đơn xin duyệt giấy tờ vẫn còn đang ở trạng thái đang xử lý. Gửi không biết bao nhiêu cái mail liên lạc với trường, nhưng không có hồi âm. Liên lạc với giáo viên thì nhận được câu trả lời, thầy không phụ trách mảng đó, thầy không rõ. Em chờ đến sau ngày 15 thầy đi làm lại em nhắc thầy, thầy hỏi giúp em. Thú vị đến mức không thể nào ngủ yên giấc, tóc rụng từng mảng, chắc không chờ đi học thì trụi tóc đi tu luôn rồi.