Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây? - Trang 4
Chương 49: Chương 49
Ngoại ô phía bắc không như ngoại ô phía nam, phía bắc kinh thành là nơi hoang vu thưa người.
Nhưng vì có nhiều nhà tranh bị bỏ hoang, nên nó trở thành nơi tụ tập của dân chạy nạn.
Dân chạy nạn không được vào kinh, thôn trấn ở ngoại ô phía nam có quan binh canh gác, thế nên chỉ có ngoại ô phía bắc hoang vu mới có thể cho bọn họ tạm trú.
Dân chạy nạn đáng thương, Lục Hàm Chi rất muốn giúp bọn họ.
Hơn nữa họ đều là nguồn lao động có sẵn, bọn cậu chỉ cần tạo cơ hội việc làm, chỗ ở và tiền lương cho họ.
Vừa hay bọn họ cũng như cậu, đều có nhu cầu.
Nhưng những dân chạy nạn này đã bị Tô Uyển Ngưng khống chế.
Tô Uyển Ngưng cung cấp thuốc men và cứu trợ, đồng thời còn tiếp tế tiền bạc cho bọn họ.
Nhờ sự tiếp tế của nàng ta mà đám người này đăm ra nhác việc, thậm chí một số dân chạy nạn chỉ sống nhờ vào những khoản trợ cấp này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, dân chạy nạn rất dễ sinh chuyện.
Gần đây có ít người rời ngoại ô phía bắc vì có một số dân chạy nạn gây rắc rối.
Lục Húc Chi và Đại hoàng tử đổi xe ngựa, để xe lại cho Vũ Văn Mân và Lục Hàm Chi.
Hai người xử lý bớt đồ trang trí và ký hiệu trên xe, ngựa quen đường cũ đi về hướng ngoại ô phía bắc.
Nhưng vừa tới khu đất hoang thì đã bị một đám dân chạy nạn chặn đường.
Đại Chiêu thiên tai và chiến tranh liên miên khiến không ít dân chạy nạn trôi dạt tới từ biên cương phía bắc.
Những người này hẳn là vừa trốn tới đây, Tam hoàng tử Vũ Văn Cảnh đang làm phản khiến dân chúng nơi biên cương phía bắc lưu lạc không ít.
Lục Hàm Chi nhíu mày, vừa ló đầu ra thì thấy đám dân chạy nạn ngã ngổn ngang trên mặt đất.
Cậu và Vũ Văn Mân đã cải trang ở trên xe, mặc bộ thường phục trông cậu chỉ như tiểu lang quân tuấn tú trong gia đình bình thường.
Đám dân chạy nạn này vừa mệt vừa đói, có lẽ họ đã bị ốm, không ít người sức khỏe kém đã đổ bệnh.
Lục Hàm Chi nói với Vũ Văn Mân đang đánh xe bên ngoài: “Dừng lại chút! Nếu những người này cứ nằm đây cả đêm, sợ rằng không chịu nổi đến hừng đông.”
Vũ Văn Mân gật đầu rồi dừng xe, đỡ Lục Hàm Chi xuống.
Vừa xuống xe, Lục Hàm Chi lập tức muốn xem tình hình của mấy người bệnh nặng kia.
Vũ Văn Mân giữ chặt cậu: “Ngươi cẩn thận, tốt nhất đừng để lây bệnh.”
Lục Hàm Chi cười: “Ta là đại phu! Ngươi yên tâm đi, ta biết chừng mực mà.”
Dân chạy nạn vừa nghe Lục Hàm Chi tự xưng là đại phu, lập tức có mấy người trẻ tuổi tới quỳ trước mặt cậu, nhao nhao cầu xin.
“Cứu cha ta đi! Cha ta sắp chết rồi!”
“Mau cứu mẹ ta đi! Đại ân đại đức suốt đời không quên!”
“Ân nhân, van cầu ngài, con gái của ta còn nhỏ, nó không thể chết như vậy được…”
Dường như vào lúc này, Lục Hàm Chi mới chính thức cảm nhận được hết tất cả những đau khổ trên thế gian này.
Cậu tiến lên: “Mọi người đừng nóng vội, trước hết hãy để ta xem qua bệnh nhân.
À, phu quân ta còn có chút đồ ăn, các ngươi chia ra ăn lót bụng trước đã.”
Phu quân:???
Cậu quay người về trên xe ngựa, lấy ít điểm tâm Nhung quý phi cất trong hộp và thức ăn của địa phương tiến cống cho bọn họ.
Sư nhiều cháo ít, một người cũng chỉ có thể ăn được vài miếng.
Cũng may đều là đồ ăn có lượng calo cao nên vẫn ngăn được cơn đói bụng.
Lục Hàm xem bệnh cho một ông lão, lúc này trong không gian hệ thống của cậu lại truyền đến tiếng nhắc nhở: “Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt thêm nhiệm vụ nhánh.
Xin hãy bố trí và chữa trị cho tất cả dân chạy nạn vùng ngoại ô phía bắc.”
Lục Hàm Chi: “…”
Cậu thấy mỗi ngày hệ thống đều gây rắc rối cho cậu, lần nào cũng nhảy lên đầu nữ chính thế này, chắc là sợ cậu sống quá lâu đây mà.
Nhưng ưu điểm của nhiệm vụ kiểu này là có thể dùng một điểm giao dịch để mở cửa đổi thuốc men.
Nhân cơ hội đó, cậu có thể trữ thêm thuốc.
Về phần nữ chính, không phải cứ cậu tránh né nàng ta thì thiên hạ sẽ thái bình, còn chẳng bằng binh đến tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.
Vì thế cậu vui vẻ nhận nhiệm vụ, bắt đầu chữa trị cho nhóm dân chạy nạn.
Cậu vờ vịt nhìn mấy bệnh nhân, sau đó hệ thống cũng đưa ra ý kiến chẩn đoán.
“Mục tiêu bị cúm và kiết lỵ, có thể dùng một điểm giao dịch để mở khóa thuốc trị bệnh liên quan.
Đơn thuốc đã được kê, mời ký chủ kiểm tra và nhận.”
Lúc Lục Hàm Chi bắt mạch thì giả vờ suy nghĩ, đồng thời kiểm tra phương thuốc trong tiềm thức.
Thuốc giải cúm không khác gì lần giải quyết dịch bệnh khi trước, còn phần kiết lỵ thì đơn giản hơn.
Thông thường bệnh kiết lỵ đều là bệnh lỵ trực khuẩn nên có thể chữa được khi uống thuốc kháng sinh và norfloxacin.
Lục Hàm Chi dùng một điểm giao dịch để lấy norfloxacin qua cửa đổi.
Cậu lại làm bộ đưa tay vào trong túi áo rồi lấy ra mấy viên thuốc.
Cậu trở về xe ngựa, nghiền viên thuốc thành bột phấn, sau đó dặn dò vài người dân chạy nạn: “Nhóm lửa nấu nước, cho bọn họ uống thuốc bột này.
Bị sốt thì dùng nhiều hơn chút, sau khi hai canh giờ sẽ hạ sốt.
Đây là lượng thuốc trong ba ngày.
Trong vòng ba ngày, chắc bọn họ sẽ khỏi bệnh.
Chú ý vệ sinh, tuyệt đối không được ăn đồ ôi thiu nữa.
Chén dĩa ly bình cũng phải tráng qua nước sôi.”
Nghe lời Lục Hàm Chi dặn dò, mọi người lập tức chia nhau hành động.
Người nấu nước thì đi nấu nước, kẻ nhặt củi thì đi nhặt củi, còn ai rửa bát cứ việc rửa bát.
Lại có thêm vài người phụ nữ tới giúp đỡ đút thuốc cho người bệnh nằm giường, đồng thời đút cho bọn họ ít nước ấm.
Sau khi làm xong mọi việc thì trời đã tối.
Vũ Văn Mân nhìn Lục Hàm Chi bận rộn hồi lâu, trên bộ áo trắng của cậu dính đầy vết bẩn, thậm chí góc áo còn bị lửa đốt cháy đen thui mà cậu hồn nhiên không thèm để ý.
Lục Hàm Chi tiện tay lau mồ hôi trên thái dương, mặt lem vết bẩn.
Cậu tiếp tục dặn dân chạy nạn đi hái một ít cỏ tranh đến lót trên mặt đất cho bệnh nhân nằm, không được để họ nằm lại dưới mặt đất ướt bùn.
Lục Hàm Chi lại cầm hai bộ quần áo mình vừa thay trên xe, đưa cho cô bé bị bệnh khoác lên người.
Mẹ cô bé nhìn cậu đầy biết ơn, nức nở nói: “Thật sự rất cảm ơn ngài.”
Lục Hàm Chi còn đang bận rộn, cậu cũng không đáp lời, chỉ cười nhìn bà rồi tiếp tục dặn đám dân chạy nạn: “Nhớ kỹ, thuốc này một ngày uống hai lần, tuyệt đối không được ngắt quãng giữa chừng.”
Đối phương liên tục gật đầu, trân trọng gói kỹ bao thuốc lại.
Lúc này, bà lão đầu tiên uống thuốc đã hạ sốt, cháu gái của bà vui vẻ hét lên: “Bà nội hạ sốt rồi! Bà nội!”
Sau đó cô bé dập đầu với Lục Hàm Chi: “Cảm ơn ân nhân!”
Lục Hàm Chi đỡ cô bé dậy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Bây giờ cậu đã hiểu vì sao Tô Uyển Ngưng muốn cứu chữa dân chạy nạn, muốn tạo hình tượng trong cơn dịch bệnh.
Con người vào thời điểm yếu ớt nhất, cho dù chỉ là chút ý tốt cũng sẽ được phóng đại thành Bồ Tát.
Lục Hàm Chi rất kính nể lòng tốt như vậy, nhưng lợi dụng điểm này để tranh thủ sự ủng hộ của người khác thì đúng là kẻ ác độc nhất trên thế gian này.
Cậu nhìn đám dân chạy nạn gầy như que củi rồi lắc đầu nói: “Nếu mọi người không có nhà để về hay không có nơi nương tựa, có thể đến thôn Đông huyện Vĩnh Hưng ở vùng ngoại ô phía nam.
Bên kia đang tuyển số lượng lớn người làm việc, bao ăn ở, lại trả tiền tiêu vặt hàng tháng, người già trẻ nhỏ được cung cấp chỗ ở.
Tuy làm công có hơi vất vả, nhưng ít ra được ăn no bụng, có áo để mặc, gia đình ấm no.”
Mọi người vừa nghe thì ánh mắt bắt đầu sáng lấp lánh.
Nhưng có một ông lão bị bệnh được con trai đỡ, run rẩy hai tay nói: “Có điều ân nhân không biết, bọn ta cũng từng muốn đi ăn xin ở thành Nam.
Nhưng thành Nam có người tuần thành canh gác, một khi phát hiện những dân chạy nạn như bọn ta thì sẽ đuổi ra ngoài.
Chủ yếu là… bọn ta không qua đó được!”
Mọi người cũng thấp giọng phụ họa theo rồi thở dài.
Lục Hàm Chi cũng thấy khó, chợt thấy Vũ Văn Mân lấy từ trong ngực ra một cái thẻ bài bằng trúc giao cho cậu.
Lục Hàm Chi nhận lấy thẻ bài trúc, đúng là lệnh thông hành.
Có lệnh thông hành này, đừng nói bọn họ vào thành Nam, ngay cả kinh thành đều vào được.
Lục Hàm vui mừng, cậu nhìn đối phương đầy biết ơn rồi giao cho một người thanh niên nhìn như lãnh đạo trong đám dân chạy nạn.
Cậu nói với thanh niên kia: “Mang theo lệnh thông hành này đi xuyên từ kinh thành đến thành Nam.
Nhớ rằng không thể ở lại, nếu không có thể sẽ bị quan binh trục xuất.
Nếu như các ngươi còn có bà con bạn bè gì, cũng có thể mang theo tấm lệnh bài này để đi đón.
Bây giờ thôn đó đang xây dựng khai phá nên rất cần người làm, các ngươi đều có thể đi thử vận may xem sao.”
Tất cả dân chạy nạn đều quỳ xuống dập đầu: “Suốt đời khó quên được ơn đức lớn lao của ân nhân.”
Lục Hàm Chi tưởng bọn họ nghỉ ngơi một đêm ở đây rồi mới đi thành Nam, không ngờ nhóm bọn họ lại bố trí cho người trẻ tuổi cõng người bị bệnh rồi vội vàng vái chào bọn cậu để đi thành Nam.
Lúc này nếu như đi bộ nhanh trong khoảng một canh giờ trước đóng cửa thành, hẳn sẽ được cho vào.
Lục Hàm Chi nhìn những người đã đi xa, khẽ thở dài nói: “Những người này thật đáng thương.”
Vũ Văn Mân lại đưa tay để lên mặt cậu, dùng ngón cái lau vết bẩn trên đó: “Vương phi là một người tốt bụng.”
Có thể là bởi vì Tô Uyển Ngưng lợi dụng sự lương thiện để đắp nặn hình tượng khiến Lục Hàm Chi hơi phản cảm với từ “tốt bụng” này.
Cậu phất tay, nói: “Có đôi lúc tốt bụng không phải là chuyện tốt.
Ta chỉ cần nguồn lao động, vừa hay bọn họ cũng cần công việc.
Giải quyết nhu cầu lẫn nhau như vậy mới là cơ sở hợp tác lâu dài.
Dù sao có lúc cũng hết “tốt bụng”, nhưng lợi ích tuyệt đối sẽ không mất đi, thân vương điện hạ của ta ơi.”
Vũ Văn Mân hơi đăm chiêu, y thấy lời này của Lục Hàm Chi cực kì có lý.
Nhất là trong hoàng thất, quả thực những lời này có thể coi là danh ngôn!
Tình cha con hay anh em nghĩa nặng tình sâu gì có đôi khi đúng là chẳng đáng tin bằng lợi ích.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là tình cảm không tồn tại, ít ra tình cảm giữa hắn và đại ca không giả được.
Vũ Văn Mân xoay người lên xe ngựa, hắn vươn tay về phía Lục Hàm Chi, nói: “Lên xe đi! Đã trễ như vậy, đến lúc chúng ta phải đi rồi.”
Lên xe ngựa, Lục Hàm Chi mới phát hiện cậu nhếch nhác đến nhường nào.
Nhưng như vậy càng tốt, không ai có thể nhận ra cậu.
Lục Hàm Chi hỏi Vũ Văn Mân: “Đã tìm được kho thuốc của Mẫn thân vương chưa?”
Vũ Văn Mân đáp: “Rồi, mật thám đã báo ở ven khu ổ chuột ngoại ô phía bắc.”
Lục Hàm Chi gật đầu, đây cũng là chuyện trong dự liệu của cậu.
Cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vương gia định xử lý chỗ thuốc này như thế nào?”
Vũ Văn Mân đáp: “Đương nhiên là thiêu hủy, giữ lại cuối cùng sẽ thành mối họa.”
Lục Hàm Chi lại nhíu mày, nói: “Thiêu hủy… sẽ không tạo ra mối họa ư?”
Vũ Văn Mân bị hỏi khó, đúng là nếu đốt đi đám này thì Vũ Văn Minh Cực còn có thể nghĩ cách lấy thêm thuốc mới.
Phiền thì phiền thật, nhưng có vài người chẳng ngại phiền đâu.
Phiền đến đâu thì cũng sẽ cố làm bằng được chuyện mình muốn làm.
Vũ Văn Mân dừng xe ngựa, nhìn Lục Hàm Chi hỏi: “Vậy ý ngươi muốn thế nào?”
Lục Hàm Chi đáp: “Điện hạ đã từng nghe Đại Vũ trị thủy chưa?”
Bạo quân chỉ biết đánh nhau:???
Lục Hàm Chi nói: “Chặn lại không bằng khơi thông, nếu không đê sẽ vỡ.
Ngài đốt như vậy, có thể gã sẽ đổi chỗ cất và giấu kỹ hơn, chi bằng cứ mặc gã hành động trong tầm kiểm soát của mình, làm thế thì ngài sẽ nắm rõ hướng đi kế tiếp của gã trong lòng bàn tay.”
Đột nhiên Vũ Văn Mân nhìn sang Lục Hàm Chi, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Lục Hàm Chi sờ sờ mặt mình, hỏi: “Vẻ đẹp của ta hấp dẫn sự chú ý của ngài như vậy sao?”
Vũ Văn Mân: “…”
Rốt cuộc mạch não của người này bị làm sao vậy?.