Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo - Niết Niết Miêu Nhục Điểm
Chương 27
27. [Cho cậu năm trăm vạn, rời khỏi nó đi]
Edit: Yu Xin
====================================
Tuy gọi là "căn nhà nhỏ kiểu phương Tây" nhưng diện tích lại không nhỏ tẹo nào. Hàng cây đủ màu sắc được trồng rải rác hai bên con đường lát đá cuội, không khí rất trong lành.
Cây đại thụ vẫn sừng sững xanh tươi mặc kệ tiết trời đã vào đông, cây bạch quả chỉ còn mỗi cành trụi lá, còn có những bông mai nở rộ sắc vàng trong ngày đông...
Dường như chẳng có thế lực thần bí nào cố ý duy trì thời tiết mùa xuân quanh năm ở đây, nhưng vẫn khiến Tạ Nhung có cảm giác như mình đang lạc vào cõi thần tiên.
Có lẽ là do không khí trong lành, hoặc do chỗ này cách xa phố thị ồn ào náo nhiệt ngoài kia... Cũng có thể là vì Cố Lạc đã dẫn hắn tiến vào lãnh thổ của anh.
Hắn không nhịn được mà hỏi: "Bình thường chỉ ngày tết em mới về đây sao?"
"Không hẳn." Cố Lạc vừa nói vừa mở cửa, "Ngày lễ ngày tết, lúc có việc đều sẽ quay về."
Nhắc tới ăn tết, Tạ Nhung chợt nhớ ra: "Quên không mua ít đồ tết, những thứ anh mang theo kia liệu có đủ hay không?"
Xung quanh chỗ này chẳng có lấy một cửa hàng nào, hắn nên chuẩn bị ít đồ tết trước mới phải. Lúc này Tạ Nhung phiền muộn chết đi được.
"Đủ rồi, những cái khác anh không cần quan tâm." Vừa nói Cố Lạc vừa hất bàn tay đang nắm tay mình từ nãy giờ ra, tên bảo an thối, được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Mỗi ngày đều sẽ có người mang nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến đây, muốn ăn gì cũng có hết." Lúc hai người nói chuyện thì cửa đã mở ra, sau khi bước vào, Cố Lạc tiện tay chỉ vào mấy cái túi đang đặt dưới đất, anh nói, "Những thứ anh có thể nghĩ ra hay không bao giờ nghĩ tới, cũng đều có thể lấy được dễ dàng."
Tạ Nhung nhìn theo ngón tay anh chỉ, trông thấy logo in trên túi mua sắm, đó là túi xách của một thương hiệu xa xỉ phẩm của nước ngoài. Một cái túi ít nhất cũng phải mười mấy vạn, nhưng hiện tại nó lại giống như một thứ hàng vỉa hè rẻ tiền, không đáng một đồng mà tùy tiện vứt dưới đất.
"Mấy thứ hàng hiệu như thế này sẽ có người chủ động đưa hàng đến cho chúng ta lựa chọn... Cái này chắc hôm qua vừa mang tới."
Cố Lạc đoán, mấy thứ này có lẽ đều do mẹ anh mua. Nhưng mà bà không ở đây nên mấy thứ hàng hiệu này mới bị để dưới đất thế kia.
Thực tế đúng là như vậy.
Có vài người cho dù là người nổi tiếng, muốn mua hàng của nhãn hiệu này cũng phải đến tận cửa hàng mà chọn. Nhưng với thân phận của Cố Lạc, những nhãn hàng như này đều sẽ chủ động tới cửa mời chào.
Cố Lạc nói xong thì cầm lấy một đôi dép lê đi trong nhà ném xuống đất, Tạ Nhung lập tức ngồi xổm xuống giúp anh thay giày, thấy hắn thức thời như thế, Cố Lạc vừa lòng nhấc chân giẫm giẫm lên chân hắn: "Tôi hẹn bọn họ buổi trưa đến đây, anh chọn vài bộ quần áo đi, tết đến thì mặc đồ mới, đừng làm cho tôi mất mặt."
Tổng giám đốc Miêu Miêu tuy nói chuyện chua ngoa nhưng lòng lại mềm, Tạ Nhung biết anh muốn tốt cho hắn, chỉ là cứ không thích nói thật.
Có điều Tạ Nhung vẫn luôn biết, Cố Lạc lúc nào cũng ghét bỏ quần áo của hắn.
Hắn trước nay không quan tâm mình mặc gì, hàng vỉa hè mấy chục tệ một bộ tùy tiện mua là có thể mặc được hết.
Nhưng hắn lại cực kỳ hào phóng tiêu tiền mua đồ ăn hằng ngày cho Cố Lạc, ngày nào cũng muốn mua nguyên liệu tươi mới nhất nấu cơm cho Cố Lạc, xem anh như cục cưng mà nuôi.
Số tiền lúc trước Cố Lạc chuyển cho hắn tuy hắn vẫn nhận lấy nhưng chưa từng sử dụng một đồng nào, dự định giữ lại để sau này dùng.
Mặc dù Tạ Nhung cũng biết rõ, với tính tình này của Cố Lạc, cho dù hắn không xài tiền thì anh cũng không xem trọng hắn nhiều thêm chút nào.
Tiền cho rồi là cho, đối với tổng giám đốc Miêu Miêu mà nói, mười vạn tệ chỉ như một giọt nước trong xô, không đáng để anh nhớ tới.
"Tầng hai là nơi ba mẹ tôi ở, còn tôi ở trên tầng ba, tự anh đi dạo làm quen đi, tôi đi nghỉ ngơi trước." Cố Lạc ngáp một cái, sau đó giống như nhớ ra cái gì đó lại nói: "Chỗ này có rất nhiều người giúp việc, nhưng bình thường sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Buổi chiều quản gia sẽ dẫn người đến đây để anh chọn quần áo, đừng ngạc nhiên."
Cố Lạc dặn trước với hắn như vậy cũng là có nguyên nhân hết.
Người đàn ông này tuy đã giải ngũ, nhưng tính cảnh giác và lòng đề phòng vẫn mạnh đến đáng sợ, lần trước khi ở nhà anh, lúc quản gia đến xém chút nữa đã bị hắn tháo luôn khớp tay.
Một người đàn ông ngoài ba mươi, anh ta nói rằng đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp anh ta cận kề cái chết đến thế.
Tạ Nhung bị anh nhắc như thế cũng thấy có hơi xấu hổ.
Lần trước quả thật là ngoài ý muốn.
Chẳng là những ngày đó hắn ở nhà Cố Lạc, lần đầu tiên nhìn thấy có một người đàn ông lạ mặt ngoài hắn và Cố Lạc đến đây, nên còn tưởng là tên trộm nào đột nhập vào... Có điều sau này khi nhìn thấy tên quản gia đó dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn Cố Lạc, Tạ Nhung cảm thấy tên đó bị đánh cũng không oan uổng.
"Anh biết rồi, em yên tâm... Cần anh ngủ cùng không?" Vừa nói hắn vừa cởi áo khoác, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Không cần, tôi chỉ ngủ một lát thôi." Cố Lạc quyết đoán từ chối.
Ngủ cùng với hắn sẽ không thể tránh được chuyện muốn ôm một tẹo rồi lại hôn một cái, lần nào Tạ Nhung cũng bị trêu ra một thân lửa nóng, chẳng lẽ Cố Lạc lại không sao?
Hơn nữa kỳ kinh nguyệt lần này lúc nào mới hết đây?
Vì để tránh cho việc bản thân không có liêm sỉ mà bổ nhào vào người Tạ Nhung, Cố Lạc dứt khoát xoay người rời đi, bước chân vội vàng giống như Tạ Nhung là quái vật gì đó ghê gớm lắm.
Đối với việc này, Tạ Nhung chỉ nhún vai, hắn đơn giản chỉ muốn ngủ cùng Cố Lạc, thật sự không có suy nghĩ gì khác.
Dù sao hôm nay mới đến quê nhà của Cố Lạc, hắn vẫn biết chừng mực.
Nghĩ đến đây, Tạ Nhung quyết định lên xe lấy mấy thứ mình đã chuẩn bị xuống, tiếp theo hắn phải nâng cao tinh thần lên 120% lần. Lần này hắn không chỉ đối mặt với ba mẹ Cố Lạc thôi mà còn có cả bảy bà cô tám bà dì của anh nữa.
Nhưng vừa mới ra khỏi nhà, hắn đã nhìn thấy... một đống đầu người nhấp nhô đứng tụ tập ở trước cửa.
Thật ra cũng không đến nỗi khoa trương như thế, song ít nhất cũng phải có đến mười mấy người.
Hơn nữa cũng không ngạc nhiên khi phần lớn người trong nhóm này đều có đôi nét giống với Cố Lạc.
Vừa nhìn thấy Tạ Nhung, mắt mọi người ở đây lập tức sáng rực cả lên.
"Cậu là bạn trai của Lạc Lạc sao?"
"Hai đứa ở bên nhau từ lúc nào? Bao giờ thì kết hôn?"
"Cho cậu năm trăm vạn, lập tức rời khỏi Lạc Lạc!"
"Mẹ à, đừng đùa chứ... Năm trăm vạn sao đủ được chứ?"
"Thấy mẹ diễn có giống không?"
"Ai, yêu đương với Lạc Lạc nhà tôi có cảm giác như thế nào?"
Một đám người cứ líu ríu, giống như một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao, bủa vây lấy Tạ Nhung.
Người trong cuộc lại không hề hoảng loạn, khóe miệng còn mỉm cười.
Người nhà của Cố Lạc, thật đúng là rất thú vị.
- -------------------