Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo - Niết Niết Miêu Nhục Điểm

Chương 2



02. [Có ai biết ngài có một đóa hoa giống phụ nữ không?]
Edit: Yu Xin
==============================
Tạ Nhung đến công ty làm việc mới chỉ được nửa tháng, cũng đã nghe kể rất nhiều về sự tích anh dũng của tổng giám đốc bọn họ.
Mỗi ngày hắn đều nhìn thấy tổng giám đốc mặc vest được là phẳng đi ngang qua trước mắt mình, mặc kệ thay đổi bao nhiêu bộ âu phục khác nhau thì khuôn mặt đẹp như tạc và cặp mông vểnh cao kia luôn khiến Tạ Nhung phải nhìn nhiều thêm vài lần.
Hôm nay là lần đầu tiên hai người họ dựa sát vào nhau như thế, khi bị anh gọi lại hắn còn tưởng chút ý đồ nhỏ trong lòng mình đã bị phát hiện, ai ngờ anh vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã tràn ngập ý sắc tình như vậy.
Tạ Nhung hơi nheo mắt lại, cẩn thận quan sát sắc mặt người phía trước.
Vẻ mặt anh hơi mông lung.
Gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, hệt như ánh bình minh vừa ló dạng bị sương mù bao phủ, ngày thường vẫn luôn nghiêm mặt, vào lúc này lại lộ ra nét lười biếng. Cặp mắt đào hoa nhuốm hơi sương mờ mịt, dường như phong cảnh tươi đẹp cả thế gian, non sông gấm vóc đều cất trọn dưới đáy mắt anh, đẹp đẽ đến nao lòng người.
Tạ Nhung bị vẻ đẹp trước mắt làm rung động, vô ý thức ngừng thở, chẳng nỡ quấy rầy người đẹp trước mắt.
Thấy hắn mãi không lên tiếng, người đẹp không vui nhíu mày, bàn tay mảnh khảnh thon dài đặt trên ngực hắn đẩy đưa mấy cái: "Anh nói nha, mau cho tôi xem con cu bự của anh."
Phải có ý chí mạnh cỡ nào mới có thể chống lại lời dụ hoặc thế này đây?
Tạ Nhung dùng hết bản lĩnh từng học khi còn tham gia quân đội bao nhiêu năm qua mới miễn cưỡng nặn ra một câu: "Tổng giám đốc, ngài say rồi."
Người bình thường khi uống say sẽ không bao giờ chịu nói lý lẽ, ngay cả Cố Lạc là người luôn luôn bày ra hình tượng nghiêm túc và khắc chế chính mình, giờ phút này cũng bắt đầu không thèm nói lý lẽ.
"Tôi không say. Anh mới say đấy. Nói, rốt cuộc anh có cho tôi xem con cu bự của anh hay không hả?"
Không chờ Tạ Nhung từ chối lần nữa, Cố Lạc bỗng ôm chặt lấy cánh tay hắn, dùng đầu tóc mềm mại cọ cọ cánh tay Tạ Nhung, họ nhà mèo vẫn luôn dùng tuyệt chiêu này để đối phó.
"Cho tôi nhìn đi mà."
Em ấy đang làm nũng với mình.
Sợi dây lý trí trong đầu Tạ Nhung đứt "phựt" một tiếng làm đôi.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc, ngài đang ở đâu?".
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Lúc trợ lý Tiểu Tiền xuống tầng tìm Cố Lạc, hai người đã bước vào một gian nhà vệ sinh.
Tạ Nhung dựa lưng vào két nước của bồn cầu, bọn họ đang ở trong nhà vệ sinh. Cái này nói thuận tiện thì cũng thuận tiện, nói không thuận tiện cũng không thuận tiện, dù sao với Cố Lạc mà nói thì rất thích hợp để anh kabedon.
Ít nhất anh không cần sợ khi chân mình bước lên sẽ đạp vào hố, đương nhiên cũng có chỗ bất tiện, vì vậy cũng không dễ sử dụng lắm.
Hai người đàn ông cao lớn chen chúc trong một gian phòng, không gian thực sự quá nhỏ, Cố Lạc nôn nóng muốn nhìn cu bự của Tạ Nhung, tháo nửa ngày vẫn chưa cởi được thắt lưng của hắn, người đẹp gấp đến mức suýt thì bật khóc.
"Cứ thế mà nhìn thôi?" Tiếng nói Tạ Nhung hơi khàn, bên trong mang theo một tia mê hoặc còn có sự cưng chiều không dễ phát hiện.
"Muốn xem."
Cố Lạc bĩu môi, có thể nói là cực kỳ cực kỳ muốn nhìn con cu bự của Tạ Nhung.
Giờ phút này tràn ngập trong đầu anh chỉ còn hình ảnh con cu bự đang bay lòng vòng, thật muốn xem con cu của Tạ Nhung lớn đến nhường nào?
Nhưng loay hoay một lúc lâu như thế, Tạ Nhung cũng không có ý định làm một nháy ở ngay chỗ này.
"Chúng ta về nhà trước, được không?" Tạ Nhung cố hết sức dụ dỗ anh.
Nhân viên quét dọn mỗi ngày đều sẽ lau chùi nhà vệ sinh cẩn thận nhưng cho dù là như vậy, trong toilet vẫn sẽ có ít mùi hôi. Tạ Nhung thật không hiểu nổi, vì sao lại có người thích trốn vào toilet làm tình, không bị mùi thối xông chết sao?
Vì vậy hắn muốn đổi một nơi khác.
Đầu của Cố Lạc hiện giờ cứ kêu ong ong, từ lâu đã chẳng còn năng lực suy nghĩ, một lòng chỉ muốn nhìn con cu bự kia, gần như là Tạ Nhung nói cái gì sẽ làm theo cái đó.
"Ừm, về nhà."
Anh lảo đảo muốn xoay người lại mở cửa, nhưng tổng giám đốc đã đánh giá cao cảm giác xác định phương hướng hiện giờ của mình, xém chút đã đụng phải vách tường bên cạnh, còn may Tạ Nhung kịp thời đưa tay chặn lại.
Sau đó Cố Lạc bị Tạ Nhung chặn ngang bế lên, toàn thân hắn đều là cơ bắp rắn chắc, ôm Cố Lạc cao một mét tám theo kiểu công chúa dễ như trở bàn tay.
Vào lúc trợ lý Tiểu Tiền ló đầu ra ngoài tòa nhà công ty ngó nghiêng tìm kiếm, Tạ Nhung vừa vặn ôm Cố Lạc đi ra cách đó một đoạn, tránh khỏi tầm nhìn của cậu ta.
Tạ Nhung chỉ có xe điện, bình thường một người đi làm rất thuận tiện, nhưng hôm nay còn phải chở thêm Cố Lạc thì không ổn, vì vậy chỉ có thể gọi xe đón.
Có lẽ vì lái xe đêm, tài xế sợ mình ngủ gật nên không ngừng tìm chuyện để nói với Tạ Nhung: "Bạn gái của cậu à?"
Trên người Cố Lạc quấn áo khoác của Tạ Nhung, đầu cũng giấu trong áo khoác lớn, vì vậy mới nhìn qua không thấy rõ được giới tính. Tạ Nhung cúi đầu nhìn thoáng qua người đang nằm trong ngực, xem như ngầm thừa nhận.
"Các cậu đang chơi trò cosplay gì đó hả?" Tài xế ngọng ngịu nói một từ tiếng Anh.
Vẻ mặt Tạ Nhung không có cảm xúc gì, trong nội tâm lại âm thầm nhớ lại bộ trang phục Cố Lạc mặc: Đáng yêu quá.
"Là vai Thám tử Miêu Miêu nọ phải không?"
Thám tử Miêu Miêu?
"Sao ngài biết?" Tạ Nhung nói theo.
"À, phim hoạt hình này đang rất hot mà, con gái tôi cũng thích xem, lần trước con bé cũng cosplay thành nhân vật này."
"À, thảo nào."
Tạ Nhung cụp mắt nhìn người trong ngực, từ góc nhìn của hắn có thể nhìn thấy gương mặt ửng đỏ vì say rượu của Cố Lạc, hai cái tai xù xù gắn trên đầu trông có vẻ khi sờ vào cũng không tệ lắm.
Loài mèo chưa bao giờ bị con người thuần hóa, cho dù chẳng làm gì hết thì cũng sẽ khiến người người thốt ra một câu đáng yêu quá.
Không phải Cố Lạc chính là như vậy sao?
Thỉnh thoảng Cố Lạc lại lẩm bẩm hai tiếng, nhưng từ đầu đến cuối chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, thật sự là say ngất rồi.
Xe taxi màu lam cuối cùng dừng lại trước một tiểu khu hơi cũ.
Ở trong thành phố này tấc đất tấc vàng. Tiền lương mỗi tháng làm bảo an không nhiều lắm, có điều vì Tạ Nhung không thích cuộc sống tập thể nên đã chọn thuê một căn hộ ở đây. Căn nhà một phòng ngủ, một phòng khách, một vệ sinh và một bếp đã chiếm hết một nửa số tiền lương của hắn, cộng thêm chi phí ăn uống, một tháng cũng không còn dư lại bao nhiêu.
Cũng may trước đó Tạ Nhung còn tích cóp được ít tiền lương do quân đội phân phát, hắn cũng không có sở thích giải sầu gì cần chi tiêu nên cũng để dành được chút ít, cuộc sống trôi qua không đến nổi quá mức túng thiếu.
Bên ngoài căn hộ có hơi cũ kĩ một chút nhưng trong nhà lại được Tạ Nhung quét dọn rất sạch sẽ, đồ vật cũng được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, hoàn toàn không giống phong cách của một người đàn ông độc thân sống một mình.
Sống trong môi trường quân đội nhiều năm đã luyện cho hắn kỹ năng sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, về phần tại sao lại đến công ty Cố Lạc làm bảo an, nói ra thì rất dài, để sau này hãy nói.
Cố Lạc ngủ rất say, cho dù Tạ Nhung có nảy sinh ý nghĩ khác với anh thì cũng bị gió lạnh thổi tan từ khi bước xuống xe taxi rồi.
Vốn dĩ hắn thật sự định để cho Cố Lạc nhìn gậy th*t của mình, song hiện tại Cố Lạc đã ngủ say, hắn vẫn chưa cầm thú đến mức đó.
Để cho em ấy ngủ đi.
Tạ Nhung đặt Cố Lạc lên chiếc giường đơn của mình, lúc muốn giúp anh cởi áo khoác ra lại phát hiện đồ Cố Lạc mặc là loại quần áo liền thân không dễ cởi cho lắm.
Nghĩ đến biểu cảm sẽ xuất hiện khi anh tỉnh lại phát hiện quần áo trên người mình bị người ta cởi sạch, Tạ Nhung tạm thời từ bỏ ý định này.
Hắn vẫn còn muốn ở trước mặt Cố Lạc giả vờ làm chính nhân quân tử lâu thêm chút nữa.
Quay người đi đến nhà vệ sinh, không phải tắm rửa hay đi nhà xí, Tạ Nhung chuẩn bị một chậu nước ấm giúp Cố Lạc lau sơ người.
Một tổng giám đốc như em ấy có lẽ sẽ tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày nhỉ? Những lúc anh đi ngang, Tạ Nhung luôn ngửi thấy mùi thơm mơ hồ từ trên người anh.
Hôm nay ở sát bên nhau, hắn mới xác định được là mùi hoa dành dành, là một mùi thơm rất bình thường và phổ biến, nhưng mà... hửm? Tạ Nhung hít mũi vài cái, hình như còn thoang thoảng mùi thơm của dâu tây?
Một tổng giám đốc thích dâu tây à?
Nhúng ướt khăn mặt rồi vắt khô, động tác của Tạ Nhung dịu dàng giúp anh lau mặt. Làn da Cố Lạc cực kì khỏe khoắn, bởi vì say rượu nên làn da hơi ửng hồng, khi nhắm mắt ngủ mất đi một phần lạnh lùng cứng rắn thường ngày, nhiều thêm chút dịu dàng.
Có lẽ do anh thật sự quá mệt mỏi, mặc cho Tạ Nhung làm gì cũng không tỉnh giấc.
Lau mặt và tay cho anh xong, Tạ Nhung đổi sang chậu nước ngâm chân và một cái khăn khác. Cởi giày, đôi giày anh mang là dạng ủng ngắn có in hình nửa người nhân vật Miêu Miêu trong phim hoạt hình, chắc là để cho khớp với hình tượng nhân vật anime nọ.
Tạ Nhung khẽ cười một tiếng, lúc cởi tất ra đầu ngón tay hắn không cẩn thận chạm phải gan bàn chân Cố Lạc, nghe thấy anh rầm rì "hừ" một tiếng, miệng nhỏ lầm bầm: "Đừng, ngứa quá..."
Chân em ấy nhạy cảm vậy sao?
Tạ Nhung nhướn mày, khi đặt chân anh vào trong chậu nước ấm áp, hắn thuận thế dùng ngón út gãi nhẹ một cái.
"Ưm..." Cố Lạc hừ khẽ như tiếng mèo con nức nở, bàn chân vô ý thức muốn trốn khỏi xiềng xích trói buộc, song lại chỉ khiến làn nước vẩy chút bọt nhỏ.
Chứng thực được suy đoán của mình, khóe miệng Tạ Nhung nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ.
Bàn chân lâu ngày không thấy ánh nắng mặt trời càng trắng hơn da mặt anh một tông, móng chân được cắt tỉa gọn gàng. Cố Lạc người này luôn giống với những gì thể hiện ở bên ngoài vào ngày thường, từ trên xuống dưới gần như không chỗ nào không đẹp đẽ.
Nhưng một điểm khác hoàn toàn với bình thường chính là vào lúc này anh lại đang nằm trên giường nhân viên bảo an của mình, lại còn ngủ một giấc ngon lành chẳng chút đề phòng.
Nghĩ đến thật không thể tin được, nói ra ngoài có ai mà tin cho nổi đây?
Tất nhiên Tạ Nhung sẽ không chạy ra ngoài kể lể lung tung, hắn vô cùng chăm chú giúp Cố Lạc rửa chân, nhìn qua trông cũng đứng đắn, thực tế lại như vô tình mà cố ý dùng lòng bàn tay vuốt ve gan bàn chân của Cố Lạc, mỗi lần thấy anh hoặc là run người hoặc là rên rỉ một tiếng, hắn sẽ lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Chỉ mới trêu chọc anh chút ít vậy thôi, con hàng bên dưới đã dựng thẳng đứng.
Vốn tưởng tình trạng này cứ tiếp tục mãi như vậy, cho đến khi... một chiếc đuôi xù lông bỗng vươn đến cuốn lấy cổ tay hắn, giống như muốn ngăn lại bàn tay đang tác oai tác quái của hắn vậy. Tạ Nhung hoảng hốt một hồi, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Khác với chiếc đuôi màu đen gắn trên bộ đồ cosphay của Cố Lạc, chiếc đuôi mới lộ ra này có màu cam, vừa lớn lại còn lông xù, đẹp vô cùng.
Càng khác thường hơn nữa khi cái đuôi kia phát hiện Tạ Nhung không còn táy máy tay chân nữa thì lại rụt trở về.
Tạ Nhung đứng lên nhìn về nơi chiếc đuôi kia biến mất, khóa kéo đằng sau quần áo của Cố Lạc không biết bị mở ra từ lúc nào, lộ ra đồ lót màu đen ở bên trong song lại chẳng thấy cái đuôi kia đâu nữa.
Hắn gần như nghĩ rằng có thể đó là ảo giác của chính mình, nhưng vài sợi lông mèo rơi trên cánh tay lại nói cho hắn biết, đó không phải ảo giác.
Tạ Nhung gom mấy sợi lông mèo kia lại cất kỹ, hắn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Cố Lạc một lúc lâu, sau đó hắn hạ một quyết định.
Vài phút sau, quần áo trên người Cố Lạc bị lột sạch sẽ, kể cả vật trang trí là tai mèo gắn trên đầu và đuôi giả phía dưới cũng bị Tạ Nhung tháo hết xuống, chỉ giữ lại một chiếc quần lót đen.
Tạ Nhung ngồi bên mép giường, ngón tay vuốt ve qua lại ở nơi chiếc đuôi lúc nãy biến mất, cái đuôi chẳng hề xuất hiện như đã nghĩ, song Cố Lạc... thì tỉnh lại.
"Ưm..." Đầu Cố Lạc vẫn còn hơi choáng, anh mở to mắt nhìn ngắm xung quanh nơi ở xa lạ này, "Đây là đâu?"
Sau khi hỏi ra thắc mắc trong lòng, Cố Lạc đột ngột bật dậy, bởi vì anh phát hiện bản thân mình... không mặc quần áo!
"Đây là nhà tôi." Tạ Nhung ngồi đối diện với anh, vào lúc này trong đôi mắt đen nhánh kia dường như có cuồng phong thổi quét qua.
Nhân viên bảo an có con cu bự? Vừa thấy Tạ Nhung, trong đầu Cố Lạc lập tức bật ra điều này đầu tiên.
Sau đó anh lắc đầu, vứt cái suy nghĩ đen tối này ra khỏi đầu, anh nhíu mày trong nháy mắt đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc như ngày thường: "À, cảm ơn anh đã chăm sóc."
Nửa câu cũng không hỏi tới vì sao quần áo của mình lại bay màu, chỉ xem như mình có thể đã ói nên Tạ Nhung mới cởi ra.
"Xin hỏi có quần áo nào có thể cho tôi mượn được không? Ngày khác tôi nói trợ lý Tiểu Tiền mua trả cho anh bộ khác." Lời nói lễ phép mang theo sự xa cách khiến Tạ Nhung nhíu mày, hắn vẫn thích lúc Cố Lạc ngủ hơn.
Hắn đứng lên, cúi đầu cởi thắt lưng, Cố Lạc hơi mê mang: "Nếu anh chỉ có mỗi đồng phục bảo an thì không cần, tôi có thể nói Tiểu Tiền đưa đến..."
Vừa nói đến đây, tiếng nói chợt im bặt.
Một con cu to tướng nóng hôi hổi bật ra khỏi lưng quần, nó dựng thẳng lắc lư ngay phía trước mũi Cố Lạc, dường như có thể ngửi thấy cả mùi hormone tỏa ra.
"Anh... làm gì vậy?"
"Không phải em muốn xem con *** bự của tôi sao?" Tạ Nhung đẩy hông, cự vật to lớn dữ tợn kia đang diễu võ giương oai ngay trước mắt Cố Lạc, không cách nào xem nhẹ được.
"Muốn không?" Hắn nhỏ giọng cười khẽ, âm thanh rõ ràng không lớn nhưng lại nghe rất chói tai.
Cố Lạc giống như bị bỏ bùa, bật thốt: "Muốn."
Ủa khoan, muốn cái gì chứ? Chỉ vài giây sau anh đã tỉnh táo lại, thế nhưng cũng đã quá muộn rồi.
Khi hoàn hồn lại, Tạ Nhung đã tụt quần lót của anh đến đầu gối.
"Tôi không phải... anh..." Cố Lạc liều mạng giãy dụa, lại chẳng thể làm được gì, cuối cùng vẫn không thể địch lại nổi sức lực của Tạ Nhung.
Ngay khi miệng *** nhỏ nhắn kiều diễm hiện ra trước mắt Tạ Nhung, hắn không kìm lòng được dùng ngón trỏ với vết chai mỏng vuốt ve nó. Cố Lạc vô thức kẹp chặt hai chân lại, nhưng Tạ Nhung vẫn đã chạm đến nơi đó.
Sợi bạc dinh dính trắng trong men theo đầu ngón tay hắn kéo ra ngoài, chẳng biết từ bao giờ Cố Lạc đã hơi ướt, anh còn chưa kịp xấu hổ, Tạ Nhung đã chậm rãi mở miệng: "Tổng giám đốc Cố, có ai biết, ngài có một đóa hoa giống như phụ nữ không?"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phải trả lời thế nào khi bị phát hiện là người song tính, online chờ - gấp lắm rồi.
Ha ha ha ha ha ha ha...
=======================

Chương trước Chương tiếp
Loading...