Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo - Niết Niết Miêu Nhục Điểm

Chương 16



16. [Bắn lên mặt]
Edit: Yu Xin
==========================
Nhà Cố Lạc rất lớn, chỉ riêng phòng khách thôi đã muốn to hơn cả căn hộ Tạ Nhung đang thuê.
Khóa cửa dùng vân tay, nếu không thì với tình trạng Cố Lạc say khướt như thế này, Tạ Nhung sợ rằng không biết làm cách nào mà vào nhà cho được.
Miêu Miêu say rượu rất ngoan, cho dù lúc Tạ Nhung cởi dày cho anh đụng trúng điểm nhạy cảm ở gan bàn chân thì cũng chỉ rụt chân lại, sau đó cọ cọ nơi hõm cổ Tạ Nhung rồi ngủ tiếp.
Đừng đáng yêu quá như thế! Trong lòng Tạ Nhung mềm đến rối tinh rối mù, hận không thể ngay lập tức chịch Cố Lạc ở đây.
Cấm dục gần một tuần lễ, bây giờ hắn chỉ cần thấy Cố Lạc thôi là *** đã muốn cứng, càng đừng nói đến Cố Lạc còn làm nũng kiểu này.
Thế nhưng chờ khi hắn giúp Cố Lạc lau rửa xong, nhìn khuôn mặt ngủ yên của anh thì lại bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Hắn có rất nhiều phương pháp khiến Cố Lạc tỉnh lại, đặc biệt nhất là chịch cho đến khi anh tự tỉnh lại, vừa nghĩ đã thấy cảnh đẹp ý vui, vậy nhưng hiện tại dù chỉ là một biện pháp thôi Tạ Nhung cũng không muốn dùng đến.
Được rồi, cứ để em ấy ngủ đi.
Tạ Nhung vốn cho rằng đây sẽ là một buổi tối yên tĩnh, nhưng hắn không ngờ rằng, chưa kịp đợi hắn thu dọn xong thì, Cố Lạc đã tỉnh lại.
"Ưm... bảo an... bảo an? Sao anh... anh ở nhà của tôi?"
Rõ ràng là mình tự chủ động mời Tạ Nhung đến nhà, Cố Lạc trở mặt đã không nhận người nữa.
Thật ra anh cũng chưa hoàn toàn tỉnh rượu, không đợi Tạ Nhung trả lời, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ừm, không lẽ mình đang nằm mơ?"
Em ấy mơ thấy mình sao?
Biết được điều này khiến Tạ Nhung cảm thấy rất vui mừng, song một giây sau đó một nấm đấm yếu ớt bỗng vung thẳng đến trước mũi hắn, nếu không phải do Cố Lạc không dùng tí sức nào, không chừng mũi hắn đã lệch đi rồi.
"Khốn nạn, bảo an thối! Bảo an đáng chết!"
Miêu Miêu hùng hùng hổ hổ, mặc cho Tạ Nhung không hề né tránh cũng không cách nào làm Cố Lạc nguôi giận.
"Tôi làm sao?" Tạ Nhung thừa cơ truy hỏi, hắn không nhớ là mình đã làm gì khiến Cố Lạc tức giận như vậy?
Có lẽ cảm thấy mình đang nằm mơ, Cố Lạc cũng không lo lắng cái gì, nói hết suy nghĩ trong lòng ra.
"Anh... Lần nào cũng là tôi đến tìm anh, anh lại chẳng đến tìm tôi... Bảo an thối!"
Giọng nói oán giận mang theo chút nũng nịu khiến Tạ Nhung nao nao, chẳng lẽ vì thế nên dạo gần đây em ấy mới không chịu để ý tới mình sao?
"Chỉ vậy thôi?"
"Không... nếu không thì sao?" Cố Lạc ợ rượu, duỗi ra một ngón tay chọc chọc khuôn ngực rắn chắc của hắn, "Tôi... tôi đường đường là một tổng giám đốc, tôi có thể cùng anh lên giường, đó là vinh hạnh của anh, sao anh còn bắt tôi đi tìm anh chứ hả? Anh... Anh cái người này... bảo an thối, không đến tìm tôi."
Âm cuối bị kéo dài ra, khi nói đến ba chữ "bảo an thối" lại tăng thêm giọng điệu, đáng yêu đến mức Tạ Nhung cười ra tiếng.
Cố Lạc vẫn là thích cường điệu mình là tổng giám đốc còn hắn chỉ là bảo an, đối với người có lòng tự trọng cao mà nói có thể sẽ cảm thấy nhục nhã, nhưng với Tạ Nhung mà nói thì hắn còn rất thích loại thân phận mang cảm giác cách xa như thế này.
Để những khi ân ái, sẽ càng có thêm khoái cảm chinh phục.
Biết được những lòng vòng trong đó, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tạ Nhung rốt cuộc rơi xuống.
Hắn hôn lên khóe miệng Cố Lạc, nhẹ giọng thì thầm: "Vậy sau này ngày nào tôi cũng đến tìm em, cho dù em không chịu thì tôi vẫn sẽ đến tìm em."
"Ừm? Thật hả?" Cố Lạc cười ngây ngô.
Thật ra anh chẳng rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy như mình đã đánh thắng Tạ Nhung trong một ván cược.
Nào có tổng giám đốc nhà ai suốt ngày chạy đi tìm bảo an đâu.
"Ừm, thật, còn thật hơn cả ngọc trai." Tạ Nhung cười, tuy giọng nói rất dịu dàng, song ánh mắt lại đáng sợ như một loài dã thú.
Thật ra Tạ Nhung biết rõ Cố Lạc sống ở đâu.
Hắn thừa nhận mình là một tên biến thái nên đã theo dõi Cố Lạc. Mặc dù lý do ban đầu là vì nhìn thấy một tên biến thái muốn làm chuyện xấu với Cố Lạc nhưng hắn cũng đã vô thức đi theo Cố Lạc về tận nhà.
Nếu đã như vậy, Tạ Nhung nhất định sẽ đến nơi này của Cố Lạc mỗi ngày để điểm danh.
Mỗi khi đêm đến hắn đều có thể chịch tổng giám đốc đến cao trào, khiến anh nằm dưới thân hắn mà khóc meo meo, không cho phép *** bự của hắn rời khỏi khe *** của mình...
Bé cưng của anh, nếu em đã nói như thế, vậy sau này, đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Ngón tay Tạ Nhung vuốt ve bên trên cánh môi đỏ thắm của Cố Lạc, sâu trong đáy mắt tràn ngập sự chiếm hữu đến đáng sợ.
Tạ Nhung, hắn, chưa bao giờ giữ được sự tỉnh táo. Đặc biệt là những lúc ở trước mặt Cố Lạc.
Chỉ cần Cố Lạc biểu hiện ra một chút xíu lòng yêu thích hay cảm tình thôi, Tạ Nhung đều sẽ dùng mọi cách để chiếm lấy Cố Lạc bằng mọi giá.
Đến chết cũng không ngừng.
Cũng đã tỉnh lại rồi, nếu như không làm chút chuyện gì đó thì sao được.
Tạ Nhung đã sớm cương cứng ngắc, mọi hành động trôi chảy trước đó chỉ do hắn cố chống đỡ mà thôi. Bây giờ nhìn Cố Lạc dùng đôi mắt mèo ướt sũng nhìn hắn như thế, trong lòng hắn chợt kích động, thật hận không thể dùng *** bự ngay lập tức xông phá khe *** nóng ướt kia.
Có điều hắn cũng không gấp gáp làm gì, bởi vì hôm nay, còn có thời gian cả đêm dài.
Vừa nghĩ Tạ Nhung vừa ép người lên, hắn trước tiên phải đòi một nụ hôn an ủi.
Nhưng kết quả, lại đoán trật lất rồi.
"Ưm, đừng có đè tôi." Cố Lạc say rượu khi nói chuyện đều giống như đang làm nũng, mềm mại dịu dàng đáng yêu, hoàn toàn tương phản với phong cách của tổng giám đốc hằng ngày.
Anh muốn đẩy Tạ Nhung ra, lòng bàn tay lại ngoài ý muốn sờ đến cơ ngực rắn chắc, thế là lại lén lút sờ soạng một cái, vốn tưởng rằng mình làm rất tự nhiên, không ngờ tới tay lại bị tóm lấy.
Tạ Nhung dùng bàn tay của mình bao lấy tay Cố Lạc, thuận thế hôn một cái.
Đầu mày cuối mắt đều cong lên, vừa nhìn đã biết tâm trạng hắn rất vui vẻ.
Nhưng điều này lại khiến Cố Lạc cực kỳ ngứa mắt.
"Cười gì mà cười?" Miêu Miêu thở phì phì, bảo an thối dám cười nhạo anh hả?
"Không có."
"Ừm, anh... bảo an thối... nấc...."
Hơi cồn bốc lên, ánh mắt Cố Lạc không tự giác di chuyển xuống phần cổ áo mở rộng của Tạ Nhung, hầu kết lăn lộn lên xuống: "Tạ Nhung, anh mặc âu phục trông rất gợi cảm."
Cố Lạc đã muốn nói từ lâu rằng, Tạ Nhung mặc âu phục thật sự rất rất rất là đẹp trai á.
Bỗng nhiên nhận được một đánh giá khoa trương làm Tạ Nhung sửng sốt một hồi, sau đó hắn cười một tiếng, cố ý phóng thích vẻ quyến rũ nam tính với người bên dưới: "Thích không?"
"Ưm..." Cố Lạc cố gắng mở to hai mắt nhìn rõ người đàn ông trước mặt, anh cố gắng nâng tay lên kéo lấy cà vạt của Tạ Nhung, bởi vì cả người không tí sức nào nên mãi chẳng nắm lấy được gì, làm anh tức đến mức phùng má, Tạ Nhung dứt khoát cầm cà vạt của mình nhét vào trong tay Cố Lạc, hỏi anh một lần nữa: "Thích không."
"Ừm, thích." Anh mở miệng ra toàn mùi rượu, có lẽ vì uống toàn rượu nho nên mùi hương cũng không quá khó ngửi. Còn có chút mùi dâu tây hòa lẫn bên trong, dâu tây ở tiệc cưới hôm nay vừa to vừa ngọt, Miêu Miêu nhân lúc người ta không để ý đã trộm ăn rất nhiều dâu tây.
Khi nghe thấy chữ "thích" này, nhịp tim Tạ Nhung đập như đánh trống.
Mặc dù hắn biết rõ, anh nói "thích" cũng không phải là "thích hắn", nhưng điều này vẫn làm Tạ Nhung rất vui vẻ.
Suy nghĩ của Cố Lạc mơ hồ, Tạ Nhung nắm lấy tay anh, dẫn dắt anh cởi đồ cho hắn. Đầu tiên là cà vạt, sau đó là từng chiếc cúc một trên áo sơ mi trắng, cuối cùng là quần...
Tiếng kim loại mở khóa kêu "lách cách" mở ra, Cố Lạc không nháy mắt lấy một lần, nhìn chằm chằm vào nơi đã căng phồng đùn lên một đống lớn kia.
"Bé cưng, cởi ra cho tôi đi."
Nếu như là ngày thường, làm sao có thể khiến Cố Lạc làm theo được? Nhưng đêm nay anh đã uống say khướt, vừa ngốc nghếch vừa ngoan ngoãn nghe lời, dựa theo lời nói của Tạ Nhung mà duỗi ngón út ra móc lấy lưng quần, quần lót đen trượt xuống, thân *** thô to nóng hổi lập tức bật ra trước mắt anh.
"To quá." Mắt mèo của Cố Lạc trợn tròn, giọng nói ngây thơ vô tội.
"Cục cưng, em sờ nó đi." Giọng nói Tạ Nhung khàn khàn, dụ dỗ Cố Lạc sờ *** béo của mình.
Nhìn chằm chằm *** bự dường như còn hơi tỏa mùi trước mắt, Cố Lạc rốt cuộc chậm rãi vươn tay ra, như mong đợi của Tạ Nhung, cầm lấy thân ***.
Ngay lúc Tạ Nhung định chỉ dẫn anh giúp hắn an ủi, Cố Lạc lại bỗng há miệng, một hơi ngậm lấy đầu ***.
Động tác quá bất ngờ, Tạ Nhung hoàn toàn không nghĩ tới, khoang miệng ấm áp và đầu lưỡi trơn mềm ôm trọn lấy đầu *** của hắn, Tạ Nhung gầm nhẹ một tiếng, thân *** thô to nhảy lên, không được, sắp bắn rồi.
Tạ Nhung vô thức lùi lại, một dòng tinh dịch trắng đục theo lỗ tiểu phụt ra ngoài, hơn một nửa số tinh dịch đều rơi hết trên gương mặt ửng hồng của Cố Lạc, từ trán xuống má, thậm chí ngay ở bên khóe miệng cũng có, đặc biệt dâm mỹ.
Cố Lạc lè lưỡi liếm một ít, sau đó "phì phì" nhổ ra.
"Ăn không ngon." Anh nghiêm túc đánh giá.
Tạ Nhung vốn đang bị đả kích bởi việc bản thân xuất tinh chớp nhoáng, tiếp đó ánh mắt rơi xuống gương mặt của Cố Lạc.
Trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ấy giờ phút này lại đang dính đầy tinh dịch của hắn, mà đương sự lại vẫn có thể mang vẻ mặt ngây thơ vô tội như thế.
*** bự vừa bắn tinh đã cương cứng trở lại, Tạ Nhung duỗi tay tùy tiện lau đi tinh dịch dính trên mặt anh, giọng nói khàn khàn nhỏ giọng nói: "Miêu Miêu ngoan, chồng giúp cưng tắm trước nhé, sau đó sẽ cho em ăn *** bự."
Miệng nhỏ ở trên nói nó khó ăn, không sao cả, cái miệng nhỏ bên dưới nhất định sẽ thích.
===
Lời ê-đít-tơ: Mau mau gọi Tạ - 3s đã bắn tinh - Nhung đi nào =))))))))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...