Sẽ Không Nương Tay Với Cậu - Trang 2
Chương 48: Cho tôi một miếng
Trác Du lâm vào trạng thái vừa hốt hoảng vừa vui sướng.
Hắn rất vui vẻ. Vừa nghĩ tới người mà Đàm Đinh dấu dưới đáy lòng nhiều năm như vậy lại là mình, Trác Du liền vui đến không phân biệt được đông tây nam bắc, hắn cảm thấy trong lồng ngực hắn toàn là nước trái cây giống như chỉ thở thôi cũng mang theo vị ngọt.
Nhưng đồng thời hắn lại mờ mịt. Bởi vì định nghĩa về người yêu đối với hắn mà nói thật ra là rất mơ hồ.
Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, hắn đại khái liền ở lúc sáu bảy tuổi cầm tay sư tỷ, nhưng sau đó nơi tiếp đón tay của sư tỷ trên người hắn lại chủ yếu là mặt, lỗ tai và đầu, cho nên Trác Du căn bản không có kinh nghiệm gì về phương diện tình yêu này.
Trác Du biết mình là rất thích Đàm Đinh.
Nếu như bây giờ là ở trên Thu Y Sơn thì hiện tại mỗi ngày hắn sẽ đều mang theo Đàm Đinh xuống núi chơi, dẫn cậu ấy đi ăn tiệm ăn mà hắn thích nhất, bọn họ còn có thể đến tửu lâu cùng xem người ta hát tuồng.
Sau đó lại cho cậu một cái kiếm tuệ giống y đúc cái kiếm tuệ của hắn, quá hoàn mỹ.
Nhưng mà hiện thực chính là hai người ngồi ở cùng nhau một ngày khóa, lời cũng chả nói với nhau được mấy câu, lại không thể không đường ai nấy đi mà đến câu lạc bộ của mình.
Giữa giờ nghỉ lại càng muốn mệnh, ở dưới hai sự cưỡng bách song song của Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm, Trác Du ôm bóng lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng là chậm rì rì mà tóm lược lại quá trình buổi tối hôm đó.
Đương nhiên hắn che giấu sự thật mình không tiền đồ mà gào khóc lớn hồi lâu.
“A, cái thứ tình yêu chết tiệt này.”
Hàn Tử Khiêm vẻ mặt đau khổ chậc chậc chậc nói: “Nhưng mà rốt cuộc không cần bàn lại các xưng hô với bạn học Đàm Đinh nữa, vòng đi vòng lại một hồi không phải vẫn là gọi chị dâu sao, vậy mà lúc đầu còn không cho gọi?”
Trác Du ho nhẹ một tiếng.
Hắn quay đầu đi, bẻ ngón tay đỏ mặt nói: “Đừng, đừng nói bừa, chú ý chút, đừng làm ảnh hưởng. “
Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm khó có được ăn ý mà trầm mặc trong chốc lát.
“Không thích hợp.” Hàn Tử Khiêm lẩm bẩm nói: “Không thích hợp.”
“Đậu mé, cái loại hơi thở ngây thơ này từ đâu truyền đến vậy?”
Khương Đại Nhân hoảng sợ nói: “Du ca, sao tôi cảm thấy cái biểu tình này của cậu… không phải là cậu cùng bạn học Đàm Đinh cho đến giờ vẫn chưa có nắm tay, ôm rồi hôn đi?”
Lập tức cổ Trác Du đỏ bừng lên.
“Buổi tối hôm đó đã ôm.”
Trác Du hàm hàm hồ hồ nói: “Cũng hôn… nhưng cái khác thì hiện tại không làm được, vẫn là, vẫn là từ từ mà tới đi.”
Biểu tình của Khương Đại Nhân trong nháy mắt trở nên thập phần vi diệu.
“Nhắc nhở hữu nghị nhắc nhở một chút ha, mặc dù hai người đã ở bên nhau, cũng không hoàn toàn có nghĩa là đoạn tình cảm này sẽ luôn ổn định đâu.”
Khương Đại Nhân thấm thía nói: “Giữ gìn tình cảm cũng là quá trình rất quan trọng, như vậy đi Du ca, nhìn bộ dáng ngây thơ, tay mơ của cậu thì hãy để tôi nói cho cậu biết mỗi ngày tôi cùng Hứa Linh làm những gì.”
“Mỗi ngày ở Wechat nói chuyện phiếm là điều tất yếu, cùng nhau chơi game trên mạng để thêm chút tình thú hàng ngày cũng rất quan trọng, ở vòng bạn bè biểu thị ân ái để công khai chủ quyền lại càng quan trọng.
Khương Đại Nhân rung đùi đắc ý nói: “Đương nhiên cuối tuần gặp mặt nhau vẫn là quan trọng, chủ yếu tình cảm được gia tăng khi gặp mặt, có thể theo hoàn cảnh mà tăng thêm một ít tứ chi tiếp xúc, thấy bầu không khí thích hợp liền mạnh mẽ đi lên ôm một cái, hôn hôn một cái, Omega đều rất thích Alpha chủ động, đương nhiên là Hứa Linh nhà tôi cũng rất chủ động, hì hì hì hì…”
Đoạn lời nói của Khương Đại Nhân này làm Trác Du tự hỏi một hồi lâu.
Lúc buổi tối lại là thời gian mà hai người bí mật hẹn hò ở cửa sau kí túc xá, Trác Du ngồi bậc thang giơ điện thoại để chiếu sáng, Đàm Đinh dùng muỗng nhỏ mà múc từng miếng lại từng miếng pudding caramel mà td mua ở quầy ăn vặt, vừa ăn từng thìa, vừa dùng bút chì cẩn thận khoang vào những bước có vấn đề.
“Xác suất đúng đã cao hơn rất nhiều.”
Đàm Đinh ngậm cái muỗng, đặt bút xuống, dặn dò: “Nhưng mà Trác Du, mặt sau chữ của cậu biết quá láu, ngày thường cô Giang chấm bài rất nghiêm khắc, lát nữa cậu vẫn nên sửa lại rõ ràng một chút.”
Trác Du hàm hàm hồ hồ mà lên tiếng.
Sau một lúc lâu hắn lại cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm nói: “…. Tôi, tôi là vì muốn nhanh chóng tới gặp cậu thôi.”
Đàm Đinh ngây người một chút, dùng cái muỗng chọc chọc miếng pudding tròn dưới đáy cốc, không nói chuyện, chỉ là gương mặt lại khẽ đỏ lên.
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)
Hai người sóng vai an tĩnh mà ngồi trong chốc lát.
“Đàm Đinh.”
Trác Du do dự đã lâu, hắn mở miệng: “Tôi thấy những người ở chỗ này, lúc yêu nhau đều sẽ ở vòng bạn bè mà đăng lên một vài cái ảnh chụp cùng vài dòng cảm nghĩ tôi, tôi cũng không phải là muốn bắt cậu phải làm, chính là…”
“Có thể a.” Đàm Đinh đáp ứng rất nhanh.
Cậu đặt xuống cái muỗng trong tay, theo bản năng mà sờ sờ đầu tóc của mình, có chút buồn rầu hỏi: “Nhưng là hiện tại liền chụp luôn sao, cậu nhìn xem đầu tóc tôi có bị rối không a?”
“Hơn nữa gần đây hình như tôi ăn đến béo lên.”
Đàm Đinh lại rầu rĩ mà nhéo nhéo thịt trên mặt mình, ngẩng đầu hỏi: “Có phải là trông xấu đi hay không nha?”
Ánh mắt Trác Du dừng ở cái cằm thon gầy của nam hài, lại chậm rãi dời đi, sau đó đối diện với cặp mắt trong trẻo kia, bên trong con người đang ẩn ẩn ánh sáng suy sụp.
“Béo cái gì mà béo, cánh tay đều gầy đến giống như cái cành cây.”
Trác Du nuốt nước miếng, thúc giục: “Mau nhanh chóng ăn xong cái bánh pudding bảo bối của xậu đi, ăn xong tôi chụp.”
Đàm Đinh ngoan ngoãn mà ồ một tiếng, vùi đầu tiếp tục tiến công vào cái bánh nhỏ trong tay.
Sau một lúc lâu cậu nghe thấy Trác Du bên cạnh đột nhiên hô một tiếng: “Ngẩng đầu.”
Đàm Đinh ngơ ngác mà ngẩng mặt lên, bỗng chốc trước mắt nháy lên một đạo bạch quang, ngay sau đó liền nghe răng rắc một tiếng, lại thấy Trác Du mỹ mãn mà cầm điện thoại, còn ra vẻ mà bình luận: “Không tồi.”
Nam hài trong ảnh chụp mờ mịt mà ngẩng đầu bên miệng còn có vết sữa pudding, cả người vẫn rất là xinh đẹp nhưng là lại có thêm chút… ngây ngốc.
Đàm Đinh thực tức giận.
“Cậu, cậu đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đây là chụp lén ——”
Cậu vừa hốt hoảng mà xoa xoa miệng, vừa luống cuống tay chân mà muốn đoạt lấy điện thoại trong tay td: “Huống hồ khuôn mặt của tôi như vậy không được, cậu không thể đăng lên, mau chóng xóa đi…”
“Tôi không xóa.”
Trác Du hì hì trốn tránh tay Đàm Đinh, còn không quên trêu chọc cậu: “Hơn nữa cái này thực đáng yêu nha, nhưng mà chỉ có con mèo nhỏ uống sữa mới có thể đem sữa dính trên mép, sao cậu cũng thế vậy?”
Đàm Đinh tức giận mà trừng hắn.
“…Không đăng lên.”
Trác Du nhẹ nhàng dỗ cậu, duỗi tay thề: “Tôi sẽ không đăng lên, thật sự.”
Nhưng mà xóa đi là chuyện không thể nào. Trác Du sung sướng mà nghĩ, không chỉ không xóa mà hắn còn muốn đem ảnh này làm hình nền của điện thoại, còn có hình nền của khung Wechat, còn có hình nền của vòng bạn bè…”
Lúc này Đàm Đinh mới hồng hồng lỗ tai mà quay đầu đi, vùi đầu tiếp tục đào pudding ăn, Trác Du nhìn sườn mặt tức giận của nam hài, chỉ cảm thấy trái tim của hắn sắp tan chảy hết.
“Đàm Đinh.” Trác Du lại gọi hắn.
Lại chới trò cũ, nhưng mà lúc này Đàm Đinh không mắc lừa nữa, cậu cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ là cúi đầu múc miếng bánh pudding trắng sữa cuối cùng nhét vào trong miệng, rồi phồng má lên nhỏ giọng hỏi: “…Làm sao vậy?”
“Sư huynh cũng muốn ăn một miếng của cái bánh gọi là pudding này, được không?”
Trác Du kề sát vào chút: “Nhìn mềm mụp, giống như là đậu hũ, tôi còn chưa có ăn qua đâu…”
“Đã hết rồi.” Đàm Đinh hàm hàm hồ hồ mà nói: “… Tôi, tôi ăn xong rồi.”
“A ——”
Người bên cạnh cố ý kéo dài thanh âm, nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy chính là vẫn còn a?”
“Thật sự không có.”
Đàm Đinh phồng quai hàm lên, quay đầu qua, giơ lên cái cốc nhựa bị ăn cậu vét sạch sẽ: “Không tin cậu tự xem…Ô!”
Trác Du đột nhiên liền hôn cậu.
Chỉ có thể nói là quen tay hay việc, hiện tại hắn đã không giống như hai lần đầu kia ngây ngô cứng ngắc, răng môi giao hòa, Trác Du dùng đầu lưỡi ôn nhu mà cạy ra khớp hàm của Đàm Đinh, cảm nhận được eo của nam hài trong lồng ngực ngay lập tức liền mềm đi.
A, xác thật là hương vị ngọt tư tư.
Trác Du nghĩ, có chút mùi sữa, tư vị cũng không tệ lắm, giống như còn có một chút hương vị của quả lê. Trác Du cứ nghĩ cứ nghĩ liền có chút nóng lên, ở lúc mà hắn đang thất thần, Đàm Đinh rốt cuộc rút tay ra chốc lên cái bụng rắn chắc của hắn, thở hổn hển mà trực tiếp đẩy hắn ra.
“Cậu ——”
Đàm Đinh lại tức giận khóe mắt cậu đỏ lên, đáy mắt tràn ngập ánh nước, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được: “Trác Du cậu cậu sao lại như ——”
Sau đó Đàm Đinh đột nhiên liền ngây dại.
Trác Du nhìn bộ dáng đông cứng của cậu, nhất thời cũng không có kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy đầu óc không rõ vì sao mà có chút nóng lên,, hắn sửng sốt hồi lau mới ý thức được mà có chuyện gì.
Vừa rồi lúc Đàm Đinh đẩy hắn ra, tay vừa vặn đặt lên phía dưới bụng của hắn.
Nhưng mà giờ này khắc này, lại có cái đồ vật cứng rắn, nóng bỏng, cách vải dệt đồng phục hơi mỏng đang từ từ thức tỉnh, vô thanh vô thức mà chọc vào bàn tay của Đàm Đinh.
Hắn rất vui vẻ. Vừa nghĩ tới người mà Đàm Đinh dấu dưới đáy lòng nhiều năm như vậy lại là mình, Trác Du liền vui đến không phân biệt được đông tây nam bắc, hắn cảm thấy trong lồng ngực hắn toàn là nước trái cây giống như chỉ thở thôi cũng mang theo vị ngọt.
Nhưng đồng thời hắn lại mờ mịt. Bởi vì định nghĩa về người yêu đối với hắn mà nói thật ra là rất mơ hồ.
Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, hắn đại khái liền ở lúc sáu bảy tuổi cầm tay sư tỷ, nhưng sau đó nơi tiếp đón tay của sư tỷ trên người hắn lại chủ yếu là mặt, lỗ tai và đầu, cho nên Trác Du căn bản không có kinh nghiệm gì về phương diện tình yêu này.
Trác Du biết mình là rất thích Đàm Đinh.
Nếu như bây giờ là ở trên Thu Y Sơn thì hiện tại mỗi ngày hắn sẽ đều mang theo Đàm Đinh xuống núi chơi, dẫn cậu ấy đi ăn tiệm ăn mà hắn thích nhất, bọn họ còn có thể đến tửu lâu cùng xem người ta hát tuồng.
Sau đó lại cho cậu một cái kiếm tuệ giống y đúc cái kiếm tuệ của hắn, quá hoàn mỹ.
Nhưng mà hiện thực chính là hai người ngồi ở cùng nhau một ngày khóa, lời cũng chả nói với nhau được mấy câu, lại không thể không đường ai nấy đi mà đến câu lạc bộ của mình.
Giữa giờ nghỉ lại càng muốn mệnh, ở dưới hai sự cưỡng bách song song của Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm, Trác Du ôm bóng lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng là chậm rì rì mà tóm lược lại quá trình buổi tối hôm đó.
Đương nhiên hắn che giấu sự thật mình không tiền đồ mà gào khóc lớn hồi lâu.
“A, cái thứ tình yêu chết tiệt này.”
Hàn Tử Khiêm vẻ mặt đau khổ chậc chậc chậc nói: “Nhưng mà rốt cuộc không cần bàn lại các xưng hô với bạn học Đàm Đinh nữa, vòng đi vòng lại một hồi không phải vẫn là gọi chị dâu sao, vậy mà lúc đầu còn không cho gọi?”
Trác Du ho nhẹ một tiếng.
Hắn quay đầu đi, bẻ ngón tay đỏ mặt nói: “Đừng, đừng nói bừa, chú ý chút, đừng làm ảnh hưởng. “
Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm khó có được ăn ý mà trầm mặc trong chốc lát.
“Không thích hợp.” Hàn Tử Khiêm lẩm bẩm nói: “Không thích hợp.”
“Đậu mé, cái loại hơi thở ngây thơ này từ đâu truyền đến vậy?”
Khương Đại Nhân hoảng sợ nói: “Du ca, sao tôi cảm thấy cái biểu tình này của cậu… không phải là cậu cùng bạn học Đàm Đinh cho đến giờ vẫn chưa có nắm tay, ôm rồi hôn đi?”
Lập tức cổ Trác Du đỏ bừng lên.
“Buổi tối hôm đó đã ôm.”
Trác Du hàm hàm hồ hồ nói: “Cũng hôn… nhưng cái khác thì hiện tại không làm được, vẫn là, vẫn là từ từ mà tới đi.”
Biểu tình của Khương Đại Nhân trong nháy mắt trở nên thập phần vi diệu.
“Nhắc nhở hữu nghị nhắc nhở một chút ha, mặc dù hai người đã ở bên nhau, cũng không hoàn toàn có nghĩa là đoạn tình cảm này sẽ luôn ổn định đâu.”
Khương Đại Nhân thấm thía nói: “Giữ gìn tình cảm cũng là quá trình rất quan trọng, như vậy đi Du ca, nhìn bộ dáng ngây thơ, tay mơ của cậu thì hãy để tôi nói cho cậu biết mỗi ngày tôi cùng Hứa Linh làm những gì.”
“Mỗi ngày ở Wechat nói chuyện phiếm là điều tất yếu, cùng nhau chơi game trên mạng để thêm chút tình thú hàng ngày cũng rất quan trọng, ở vòng bạn bè biểu thị ân ái để công khai chủ quyền lại càng quan trọng.
Khương Đại Nhân rung đùi đắc ý nói: “Đương nhiên cuối tuần gặp mặt nhau vẫn là quan trọng, chủ yếu tình cảm được gia tăng khi gặp mặt, có thể theo hoàn cảnh mà tăng thêm một ít tứ chi tiếp xúc, thấy bầu không khí thích hợp liền mạnh mẽ đi lên ôm một cái, hôn hôn một cái, Omega đều rất thích Alpha chủ động, đương nhiên là Hứa Linh nhà tôi cũng rất chủ động, hì hì hì hì…”
Đoạn lời nói của Khương Đại Nhân này làm Trác Du tự hỏi một hồi lâu.
Lúc buổi tối lại là thời gian mà hai người bí mật hẹn hò ở cửa sau kí túc xá, Trác Du ngồi bậc thang giơ điện thoại để chiếu sáng, Đàm Đinh dùng muỗng nhỏ mà múc từng miếng lại từng miếng pudding caramel mà td mua ở quầy ăn vặt, vừa ăn từng thìa, vừa dùng bút chì cẩn thận khoang vào những bước có vấn đề.
“Xác suất đúng đã cao hơn rất nhiều.”
Đàm Đinh ngậm cái muỗng, đặt bút xuống, dặn dò: “Nhưng mà Trác Du, mặt sau chữ của cậu biết quá láu, ngày thường cô Giang chấm bài rất nghiêm khắc, lát nữa cậu vẫn nên sửa lại rõ ràng một chút.”
Trác Du hàm hàm hồ hồ mà lên tiếng.
Sau một lúc lâu hắn lại cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm nói: “…. Tôi, tôi là vì muốn nhanh chóng tới gặp cậu thôi.”
Đàm Đinh ngây người một chút, dùng cái muỗng chọc chọc miếng pudding tròn dưới đáy cốc, không nói chuyện, chỉ là gương mặt lại khẽ đỏ lên.
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)
Hai người sóng vai an tĩnh mà ngồi trong chốc lát.
“Đàm Đinh.”
Trác Du do dự đã lâu, hắn mở miệng: “Tôi thấy những người ở chỗ này, lúc yêu nhau đều sẽ ở vòng bạn bè mà đăng lên một vài cái ảnh chụp cùng vài dòng cảm nghĩ tôi, tôi cũng không phải là muốn bắt cậu phải làm, chính là…”
“Có thể a.” Đàm Đinh đáp ứng rất nhanh.
Cậu đặt xuống cái muỗng trong tay, theo bản năng mà sờ sờ đầu tóc của mình, có chút buồn rầu hỏi: “Nhưng là hiện tại liền chụp luôn sao, cậu nhìn xem đầu tóc tôi có bị rối không a?”
“Hơn nữa gần đây hình như tôi ăn đến béo lên.”
Đàm Đinh lại rầu rĩ mà nhéo nhéo thịt trên mặt mình, ngẩng đầu hỏi: “Có phải là trông xấu đi hay không nha?”
Ánh mắt Trác Du dừng ở cái cằm thon gầy của nam hài, lại chậm rãi dời đi, sau đó đối diện với cặp mắt trong trẻo kia, bên trong con người đang ẩn ẩn ánh sáng suy sụp.
“Béo cái gì mà béo, cánh tay đều gầy đến giống như cái cành cây.”
Trác Du nuốt nước miếng, thúc giục: “Mau nhanh chóng ăn xong cái bánh pudding bảo bối của xậu đi, ăn xong tôi chụp.”
Đàm Đinh ngoan ngoãn mà ồ một tiếng, vùi đầu tiếp tục tiến công vào cái bánh nhỏ trong tay.
Sau một lúc lâu cậu nghe thấy Trác Du bên cạnh đột nhiên hô một tiếng: “Ngẩng đầu.”
Đàm Đinh ngơ ngác mà ngẩng mặt lên, bỗng chốc trước mắt nháy lên một đạo bạch quang, ngay sau đó liền nghe răng rắc một tiếng, lại thấy Trác Du mỹ mãn mà cầm điện thoại, còn ra vẻ mà bình luận: “Không tồi.”
Nam hài trong ảnh chụp mờ mịt mà ngẩng đầu bên miệng còn có vết sữa pudding, cả người vẫn rất là xinh đẹp nhưng là lại có thêm chút… ngây ngốc.
Đàm Đinh thực tức giận.
“Cậu, cậu đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đây là chụp lén ——”
Cậu vừa hốt hoảng mà xoa xoa miệng, vừa luống cuống tay chân mà muốn đoạt lấy điện thoại trong tay td: “Huống hồ khuôn mặt của tôi như vậy không được, cậu không thể đăng lên, mau chóng xóa đi…”
“Tôi không xóa.”
Trác Du hì hì trốn tránh tay Đàm Đinh, còn không quên trêu chọc cậu: “Hơn nữa cái này thực đáng yêu nha, nhưng mà chỉ có con mèo nhỏ uống sữa mới có thể đem sữa dính trên mép, sao cậu cũng thế vậy?”
Đàm Đinh tức giận mà trừng hắn.
“…Không đăng lên.”
Trác Du nhẹ nhàng dỗ cậu, duỗi tay thề: “Tôi sẽ không đăng lên, thật sự.”
Nhưng mà xóa đi là chuyện không thể nào. Trác Du sung sướng mà nghĩ, không chỉ không xóa mà hắn còn muốn đem ảnh này làm hình nền của điện thoại, còn có hình nền của khung Wechat, còn có hình nền của vòng bạn bè…”
Lúc này Đàm Đinh mới hồng hồng lỗ tai mà quay đầu đi, vùi đầu tiếp tục đào pudding ăn, Trác Du nhìn sườn mặt tức giận của nam hài, chỉ cảm thấy trái tim của hắn sắp tan chảy hết.
“Đàm Đinh.” Trác Du lại gọi hắn.
Lại chới trò cũ, nhưng mà lúc này Đàm Đinh không mắc lừa nữa, cậu cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ là cúi đầu múc miếng bánh pudding trắng sữa cuối cùng nhét vào trong miệng, rồi phồng má lên nhỏ giọng hỏi: “…Làm sao vậy?”
“Sư huynh cũng muốn ăn một miếng của cái bánh gọi là pudding này, được không?”
Trác Du kề sát vào chút: “Nhìn mềm mụp, giống như là đậu hũ, tôi còn chưa có ăn qua đâu…”
“Đã hết rồi.” Đàm Đinh hàm hàm hồ hồ mà nói: “… Tôi, tôi ăn xong rồi.”
“A ——”
Người bên cạnh cố ý kéo dài thanh âm, nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy chính là vẫn còn a?”
“Thật sự không có.”
Đàm Đinh phồng quai hàm lên, quay đầu qua, giơ lên cái cốc nhựa bị ăn cậu vét sạch sẽ: “Không tin cậu tự xem…Ô!”
Trác Du đột nhiên liền hôn cậu.
Chỉ có thể nói là quen tay hay việc, hiện tại hắn đã không giống như hai lần đầu kia ngây ngô cứng ngắc, răng môi giao hòa, Trác Du dùng đầu lưỡi ôn nhu mà cạy ra khớp hàm của Đàm Đinh, cảm nhận được eo của nam hài trong lồng ngực ngay lập tức liền mềm đi.
A, xác thật là hương vị ngọt tư tư.
Trác Du nghĩ, có chút mùi sữa, tư vị cũng không tệ lắm, giống như còn có một chút hương vị của quả lê. Trác Du cứ nghĩ cứ nghĩ liền có chút nóng lên, ở lúc mà hắn đang thất thần, Đàm Đinh rốt cuộc rút tay ra chốc lên cái bụng rắn chắc của hắn, thở hổn hển mà trực tiếp đẩy hắn ra.
“Cậu ——”
Đàm Đinh lại tức giận khóe mắt cậu đỏ lên, đáy mắt tràn ngập ánh nước, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được: “Trác Du cậu cậu sao lại như ——”
Sau đó Đàm Đinh đột nhiên liền ngây dại.
Trác Du nhìn bộ dáng đông cứng của cậu, nhất thời cũng không có kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy đầu óc không rõ vì sao mà có chút nóng lên,, hắn sửng sốt hồi lau mới ý thức được mà có chuyện gì.
Vừa rồi lúc Đàm Đinh đẩy hắn ra, tay vừa vặn đặt lên phía dưới bụng của hắn.
Nhưng mà giờ này khắc này, lại có cái đồ vật cứng rắn, nóng bỏng, cách vải dệt đồng phục hơi mỏng đang từ từ thức tỉnh, vô thanh vô thức mà chọc vào bàn tay của Đàm Đinh.