Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch
Chương 55: Chung Ngải, anh xin lỗi
Mạnh Tình tức giận rời đi.
Nhìn bước chân loạng choạng cùng với bóng lưng run rẩy dưới lớp áo blouse trắng kia là biết cô ta tức giận đến cỡ nào rồi. Trên thực tế, cô ta không chỉ cảm thấy giận dữ vì trộm gà không được còn mất nắm gạo, mà hơn cả là sự sợ hãi. Chung Ngải nói đúng, con bài cô ta dùng để uy hiếp Quý Phàm Trạch đã hết hiệu lực, với sự tàn nhẫn và lạnh lùng của người đàn ông kia, chỉ sợ hành cô ta ngàn lần vẫn chưa cảm thấy đủ.
Cuối cùng kẻ thù cũ cũng chịu thua, nhưng Chung Ngải lại không cười nổi, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao vừa nãy mình có thể hét lên những lời đó. Chân cô như bị đóng đinh tại chỗ, trong lúc hoảng hốt, có ai đó đã kéo cô đi qua hành lang, đèn sợi đốt trên trần nhà thoáng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của cô.
Trước cửa bệnh viện có mười mấy bậc thang, ánh trăng chiếu sáng bậc thang dài, yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Chung Ngải dừng chân, giằng tay ra khỏi bàn tay Quý Phàm Trạch, cũng không ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu là bình thường thì anh sẽ nắm thật chặt, quyết không để cô thoát được. Nhưng lúc này đây, tay anh chỉ hơi ngừng lại, sau đó lẳng lặng buông xuống, để thõng ở hai bên quần.
Chung Ngải cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt giấu trong bóng đêm, anh chỉ nhìn thấy ánh trăng nhàn nhạt chậm rãi lan ra chóp mũi đầy đặn và hơi nhọn, phía trên phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, vừa như nóng lại như không của cô.
Quý Phàm Trạch không lên tiếng, dường như đang đợi cô mở miệng trước, dù cô có khóc mắng hay đánh chửi, anh cũng đã sẵn sàng xin lỗi hoặc bày trò vô liêm sỉ. Nhưng khi Chung Ngải khẽ mấp máy môi, mở miệng nói ra câu kia lại khiến anh bó tay.
Cô nói: “Những lời vừa rồi em nói với Mạnh Tình đều không phải là lời thật lòng.”
Cô nói tiếp: “Em làm bộ đúng lý hợp tình, thực ra cũng chỉ để che giấu sự thảm hại đến phát rồ của mình thôi.”
Giọng Chung Ngải rất nhỏ, như thể toàn bộ sức lực trong người đã bị rút cạn bởi trận đấu vừa rồi, bây giờ chỉ có thể duy trì âm lượng decibel thấp như vậy. Rõ ràng chỉ là âm thanh nhẹ như tiếng cành liễu chạm vào mặt nước, nhưng khi lọt vào tai Quý Phàm Trạch thì chẳng khác nào chiếc đinh tán sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim, khiến anh đau đớn vô cùng.
Nếu cô đánh anh, mắng anh thì tốt biết bao, nhưng bây giờ cô lại bày ra dáng vẻ này, làm anh nhất lời không nói được lời nào, chỉ có thể vô thức giải thích: “Thực ra đêm nay anh định nói chuyện này với em ở Bánh xe Ferris…” Tiếc là vẫn chậm một bước, cuối cùng bị con ả kia giành nói trước.
Chung Ngải lắc đầu: “Đây không phải vấn đề là ai nói trước.” Cô ngước lên, cố gắng nhìn anh chăm chú, nhưng trong mắt cô chỉ còn lại sự trống rỗng mờ mịt do chịu kích thích, không cách nào tập trung nhìn nổi: “Anh không cảm thấy nói ra chuyện này ở bất cứ thời điểm nào cũng đều rất tàn nhẫn sao?”
Cô đã hiểu rõ toàn bộ sự việc: Ba năm trước, dưới sự khẩn cầu của Đỗ Tử Ngạn, Quý Phàm Trạch đã giúp Mạnh Tình, vô tình làm tổn thương cô. Giống như tất cả các bộ phim truyền hình, quyền lực có thể thay đổi số phận, từ đây Mạnh Tình trở thành người thắng cuộc, mà cô lại xui xẻo bị mất việc làm; giống như suy đoán năm đó của Chung Ngải, chỉ là cô chưa từng nghĩ tới chỗ dựa của Mạnh Tình lại là Quý Phàm Trạch – người đàn ông ngủ cùng cô mỗi đêm; người đàn ông ôm cô, hôn cô, nói yêu cô.
Khi bốn mắt giao nhau, ánh mắt Quý Phàm Trạch bị sự mờ mịt trong mắt cô đâm trúng. Giọng anh hơi trầm xuống, đang định giải thích tiếp, Chung Ngải đã nói tiếp: “Nếu đã như vậy thì sao lúc trước anh còn muốn tiếp cận em? Không phải anh nên nói ra chuyện này trước khi em yêu anh sao?”
Từng câu từng chữ của cô đều khiến trái tim Quý Phàm Trạch đau xót vô cùng, những ngột ngạt và đau lòng chảy ngược đến bên miệng, lại chỉ hóa thành một câu khô khốc khàn khàn: “Anh xin lỗi, Chung Ngải.” Người đàn ông kiêu ngạo như vậy, giờ phút này lại như đứa trẻ phạm lỗi, đáng thương cầu xin sự tha thứ từ cô.
Nhưng bây giờ Chung Ngải không muốn nghe nhất chính là câu “Anh xin lỗi”. Câu nói này muộn màng này xuất hiện vào một buổi tối đầy ngột ngạt, khiến cô cảm thấy chỉ cần gió đêm khẽ thổi qua là có thể làm cho câu xin lỗi của anh tan thành mây khói. Nhưng nút thắt trong lòng cô được buộc rất chắc, cuộn thành một cục, muốn cởi bỏ lại không tìm được đầu sợi.
Gió ngừng thổi, tiếng ve kêu giữa đêm hè cũng không còn nữa.
Quý Phàm Trạch mím môi lặp lại: “Chung Ngải, anh xin lỗi.” Anh tưởng cô không nghe thấy nên mới không nói lời nào, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh, dù sao anh yêu cô đến vậy mà.
Khi Chung Ngải nhắm mắt, thính giác của cô bỗng nhạy bén hơn rất nhiều. (EbookTruyen.Net)
Cô nghe rõ, lần này cũng đáp lại anh: “Quý Phàm Trạch, em không chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Ba năm qua, anh có vô số cơ hội nói xin lỗi với cô, hà cớ gì lại phải chờ tới hôm nay? Đã yêu nhau lâu như vậy, mỗi lần anh ở trên người cô từng bước xâm chiếm đòi hỏi không ngừng, sao anh không nghĩ đến những tổn thương sâu sắc mà cô phải chịu chỉ vì một hành động vô tình của anh? Sao anh có thể mang theo quá khứ tăm tối ấy từng bước tiếp cận cô, rồi lại không chớp mắt chiếm lấy cô? Để rồi chờ cô dần yêu anh, không thể rời khỏi anh, anh lại đứng trên đỉnh cao của tình yêu nói ra bí mật tàn nhẫn kia vì anh nghĩ rằng cô sẽ tha thứ cho anh ư?
Quý Phàm Trạch dường như đọc được suy nghĩ của cô, trái tim của anh chìm xuống, cứ như thể bị buộc vào một khối đá lớn ném xuống biển vậy, cảm giác mặn chát lướt qua đầu lưỡi: “Chung Ngải, em đừng để tâm đến mấy chuyện vụn vặt nữa.” Anh giơ tay muốn ôm cô.
Có lẽ cái ôm vào lúc này có tác dụng hơn bất cứ lời nói nào.
Nhưng trong nháy mắt tay anh vừa chạm vào bả vai cô, Chung Ngải đã lặng lẽ nghiêng người, động tác của cô rất khẽ, nhưng ý cự tuyệt lại rất rõ ràng, “Không cần nói nữa, em nghĩ chúng ta cần thêm thời gian để suy nghĩ về tình cảm dành cho nhau.” Nói xong, cô dứt khoát rời đi.
Không biết là do cô nói quá thờ ơ, hay động tác xoay người quá dứt khoát mà Quý Phàm Trạch nhất thời đứng sững tại chỗ, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn búi tóc lắc lư theo bước chân cô càng lúc càng xa.
Bậc thang dài ở ngay dưới chân.
Ánh trăng chiếu lên bề mặt, ánh sáng loang lổ như đục một lỗ trong trí nhớ, Chung Ngải lại thấy được màn đêm của ba năm trước – Khi cô rời đi bệnh viện này lần cuối, cùng là bậc thang ấy, cô đã bước đi một mình.
Bây giờ cũng chỉ có mình cô đi.
***
Ban đêm, lúc nằm trên giường, không có hơi thở nóng rực gần sát bên tai cô, không có đôi mắt đen sáng như sao lặng lẽ nhìn chăm chú cô, cũng không có lời âu yếm ngọt ngào cùng ánh trăng lọt vào tai cô, cái gì cũng không có, bên gối trống không, tim cô cũng như bị ai lấy mất.
Phòng ngủ yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim trống rỗng của mình.
Nếu tình yêu là một đề bài cần được chứng minh, yêu cầu thí sinh phải phân tích cực kỳ chi tiết mới ra được đáp án, thì lúc này Chung Ngải chẳng khác nào học sinh kém. Cô ôm chăn, vùi mặt vào trong gối, dùng cái đầu đang cực kỳ hỗn loạn để suy nghĩ đến khi thông suốt mới thôi.
Cô không thừa nhận mình để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cô chỉ là để ý chuyện kia.
Đương nhiên điều cô để ý không phải là khoảng thời gian hơn kém chút xíu mà cô biết được chân tướng từ miệng ai vào đêm nay, mà là mối tai họa của người cô yêu nhất đã gây ra cho cô, hoặc là nói, rốt cuộc thì tình cảm của người đàn ông kia dành cho cô là gì? Có phải giống như lời của tình địch, cũng là hai chữ “đồng cảm” khiến cô không thể phản bác?
Tình yêu hay là đồng cảm đây?
Ngẫm lại cái gọi là “Đồng cảm” cũng có lý. Câu Mạnh Tình hỏi Quý Phàm Trạch nghe có vẻ khiêu khích, nhưng Chung Ngải lại nghe được trọng tâm: Người đàn ông như Quý Phàm Trạch muốn phụ nữ nào mà không có, sao anh lại cứ khăng khăng muốn cô?
Từ góc độ tâm lý học mà nói, áy náy là một loại cảm xúc cơ bản của con người, hiển nhiên vì Quý Phàm Trạch từng làm hại cô mà sinh ra cảm giác áy náy này. Về mặt này, nhà tâm lý học Hoffman còn đề ra thuyết đồng cảm: Là khả năng cảm nhận những gì người khác đang trải qua. Nếu nói như vậy thì cảm giác đặc biệt mà ngay từ đầu Quý Phàm Trạch cảm nhận được khi ở bên cô, có lẽ cũng không phải yêu hay rung động, mà là tự trách và áy náy.
Có phải là như vậy không?
Chung Ngải vùi mặt thật sâu vào trong chăn, tựa như một con hoẵng Siberia* lăn lộn trên nền tuyết, cô không biết chuyên ngành của mình đang giúp cô hay hại cô nữa.
*Hoẵng Siberia: Một loài động vật có vú trong họ Hươu nai, bộ Guốc chẵn. (Nguồn: Wikipedia)
Nửa đêm hôm qua đột nhiên có mưa lớn nên buổi sáng hôm sau trời vẫn còn nhiều mây.
Trong lúc mơ màng, Chung Ngải nghe thấy tiếng chuông thông báo từ điện thoại.
Suy nghĩ khẽ xoay chuyển, cô lần mò chiếc điện thoại trên tủ đầu giường với hai quầng thâm mắt. Cô tưởng là Quý Phàm Trạch, nhưng khi mở tin nhắn ra, cô mới bất đắc dĩ vỗ trán, xem trí nhớ của cô này.
Tin nhắn Đỗ Vũ Hề gửi tới chỉ có một câu: [Cô tìm Trầm Bắc chưa?]
Nếu không phải đối phương nhắc nhở, Chung Ngải gần như đã quên mất chuyện này. So với chuyện phiền lòng của cô, Vũ Hề mới là người thực sự đau khổ. Cô vội vàng thoát ra khỏi giao diện tin nhắn, tìm số điện thoại của Trầm Bắc ở danh bạ, rồi ấn xuống.
Giọng Trầm Bắc không khác bình thường là mấy, hiếm khi anh không cần tăng ca, hình như tâm trạng cũng không tệ lắm. Không đợi Chung Ngải nói chuyện chính, anh đã trách móc nói: “Bên Đài phát hai thùng vải, anh với Tiếu Tiếu không ăn được hết, để anh mang đến cho em một ít.”
Chung Ngải hiếm khi không từ chối: “Đúng lúc em có một số chuyện muốn nói với anh.” Tuy cô không chắc chắn Trầm Bắc có nghe lọt những lời cô nói không, nhưng cô vẫn muốn thử vì Vũ Hề.
Trầm Bắc không đoán được suy nghĩ của cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ừm, khoảng nửa tiếng sau anh sẽ đến.”
“Được.” Khoảng thời gian ngắn này cũng đủ để Chung Ngải sắp xếp suy nghĩ của mình rồi.
***
Người một đêm không ngủ không chỉ có Chung Ngải, mà còn có một người đàn ông khác.
Có một chiếc xe SUV màu đen lẳng lặng đỗ ở vườn hoa tầng dưới nhà Chung Ngải suốt một đêm. Quý Phàm Trạch cảm thấy mình điên rồi nên mới lái xe đến nơi này lúc hơn nửa đêm, rồi lại ở trong xe suốt một đêm dài.
Thực ra sau khi Chung Ngải rời khỏi bệnh viện, anh đã suy sụp lái xe trở lại biệt thự ở thành đông. Đã vài ngày anh không về, dì Quế rất kinh ngạc khi thấy anh, vội vàng tới hầu hạ cậu chủ, hết mở nước tắm rồi dặn dò phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya.
Vẫn là người làm quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, nhưng Quý Phàm Trạch lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nhất là khi nằm trên chiếc giường kingsize mềm mại rộng lớn, anh cứ vô thức duỗi tay sờ sang chỗ bên cạnh để tìm kiếm một thân thể mềm mại nhỏ nhắn, sau đó ôm cô vào trong khuỷu tay, nhẹ nhàng cọ xát, rồi ôm thật chặt.
Như vậy mới là một buổi tối trọn vẹn, anh cũng mới yên giấc được.
Tiếc thay, khi Quý Phàm Trạch duỗi tay sờ sang, ngoại trừ khăn trải giường lành lạnh và không khí ra, thì anh không hề bắt được thứ gì. Anh chưa bao giờ làm mấy động tác như bật đèn, mặc quần áo, ra khỏi cửa, lên xe nhanh đến thế, trong lòng giống như thắp lên một ngọn nến chập chờn, giống như anh chỉ chậm một chút thôi là nến đã cháy hết vậy.
Bình tĩnh cái gì, anh không thể bình tĩnh nổi nữa.
Xác định rõ tình cảm cái gì, anh cũng không phải cậu trai trẻ mới biết yêu, sao có thể không rõ ràng chứ.
Không ngờ, khi đứng trước cửa nhà Chung Ngải, tất cả những khao khát và nôn nóng trong anh đều bị dập tắt bởi một chậu nước lạnh…
Cô đã khóa trái cửa.
Không có một tia sáng nào thoát ra khỏi khe cửa, người đàn ông mệt mỏi nắm chặt chìa khóa, đột nhiên nghĩ đến một câu – Bị đuổi khỏi nhà. Quý Phàm Trạch bất đắc dĩ nhíu mày, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Nói thật, anh cũng không ngờ người phụ nữ dịu dàng như thỏ con lại hành xử tàn nhẫn như một con nhím, khiến anh đau đớn khắp người.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Quý Phàm Trạch nghĩ đến rất nhiều cách để vào trong như phá, đá cửa… Nhưng cuối cùng, anh chỉ cô đơn ngồi trong xe cả đêm, như là đang đợi Chung Ngải rời giường, lại như là chỉ nghĩ ở đây cùng cô, canh giữ cho cô.
Không biết khi nào thì trời đã đổ cơn mưa.
Lại không biết khi nào thì mưa đã tạnh rồi.
Nhưng sắc trời vẫn âm u như thế, tia nắng đầu tiên của sáng sớm dừng lại ở chân trời, tựa như không xuyên qua được tầng mây dày đặc vậy. Nó ngưng tụ trên tấm kính chắn gió, xuyên qua không khí ẩm ướt quyện mùi mưa, Quý Phàm Trạch ngồi trên ghế lái xoa huyệt thái dương đau nhức, ngồi ngay ngắn dậy, sau đó anh thấy…
Một chiếc xe hơi màu xám bạc chậm rãi tiến vào tiểu khu.