Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch

Chương 37: Mạnh Tình, xin cô tự trọng



Ba năm trước.
Vào một buổi chiều bình thường, Quý Phàm Trạch nhận được một tin nhắn bình thường không kém:
Mạnh Tình: {Buổi tối Tử Ngạn hẹn chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh ấy bảo em nhắn lại cho anh.}
Quý Phàm Trạch và Mạnh Tình cũng không quen biết nhiều, điểm giao thoa duy nhất giữa hai người cũng chỉ có mình Đỗ Tử Ngạn. Trước kia ba người cũng hay ăn cơm cùng nhau, nên anh không nghĩ nhiều, đúng giờ xuất hiện.
Đến khi đã muộn, đồ ăn đều được bưng lên, Đỗ Tử Ngạn vẫn chậm chạp chưa tới.
“Tử Ngạn nói anh ấy tạm thời có việc, không thể đến kịp, bảo hai chúng ta cùng ăn.” Mạnh Tình làm bộ cười cười, khom người gắp thức ăn cho Quý Phàm Trạch.
Quý Phàm Trạch nhăn mày, anh không động đũa, mà cầm lấy điện thoại, “Để tôi gọi điện cho Tử Ngạn.” Anh cảm thấy có chỗ nào kỳ quái sao ấy.
Nào biết điện thoại còn chưa gọi được, khuôn mặt Mạnh Tình đã biến sắc, ngay sau đó trong mắt cô ta hiện lên sự hốt hoảng, quyết định nói thật: “Em không gọi Đỗ Tử Ngạn tới.”
Quý Phàm Trạch nghe vậy liền dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía cô ta, đột nhiên người phụ nữ này đứng lên, đến ngồi cạnh anh, hận không thể dính cả người mình lên.
“Chẳng lẽ anh không thích em chút nào hay sao?” Mạnh Tình thản nhiên hỏi, ánh mắt long lanh.
Bởi vì điều kiện tốt lại không có bạn gái, Quý Phàm Trạch giống như là mặt hàng cao cấp được bày bán trong tủ kính, tất nhiên sẽ khiến nhiều người phụ nữ nhớ thương. Anh không nhớ rõ đã bao nhiêu lần có phụ nữ chủ động nhào vào ngực mình, dù sao mỗi lần chỉ cần lạnh nhạt đẩy ra là tốt rồi, nhưng bay giờ người phụ nữ này lại khiến anh kinh ngạc không thôi.
Cô ta là người đã có bạn trai, hơn nữa bạn trai cô ta lại không phải ai khác, mà là người anh em tốt của anh.
“Mạnh Tình, xin cô tự trọng.” Giọng nói của anh lạnh băng, ý từ chối cực kỳ rõ ràng.
Lúc anh mở miệng nói ra những lời này, anh còn vô thức dùng cánh tay chặn người Mạnh Tình đang dựa lại gần, không ngờ vẫn muộn một bước… Sau đó, một cú đấm mạnh vung tới từ phía sau, hung hăng nện trên xương vai của Quý Phàm Trạch. Lúc này Mạnh Tình đang kinh ngạc nhìn chăm chú, nửa cánh tay anh đã đau đến mức không thể cử động được.
Quý Phàm Trạch đột nhiên quay đầu, một gương mặt quen thuộc thình lình chạm thẳng vào đáy mắt anh. Gương mặt người này vốn thanh tú nhã nhặn, giây phút này, vậy mà lại vì tức giận mà biến đổi vặn vẹo, nhìn rất giống một con dã thú có hai mắt đỏ ngầu.
“Quý Phàm Trạch, mày là thằng mặt người dạ thú! Người phụ nữ của tao cũng dám động vào, uổng phí nhiều năm làm anh em như vậy! Tao X mẹ mày…” Đỗ Tử Ngạn điên cuồng chửi bậy, tức giận đến nỗi ném toàn bộ đồ trên bàn ăn.
Sắc mặt Quý Phàm Trạch đen như đáy nồi, anh dùng ít thời gian để đứng lên, giữ lấy người đang không ngừng quăng hết chén đĩa cho hả giận, “Đỗ Tử Ngạn, cậu bình tĩnh lại đi! Sự việc không phải như cậu nghĩ đâu…”
Đỗ Tử Ngạn vốn cùng đối tác tới đây ăn cơm, không nghĩ vậy mà lại gặp phải cảnh này, do quá kiêu ngạo, căn bản anh ta nghe không lọt những lời giải thích của Quý Phàm Trạch, chỉ cảm thấy đầu mình bị người ta đội nón xanh, máu dồn lên tận não, đầu óc như muốn nổ tung.
Toàn bộ sự việc kết thúc cực kỳ bi thảm: Trên người Quý Phàm Trạch phải chịu vô số cú đấm, còn phải bồi thường tổn thất cho nhà hàng; cuộc hẹn của Đỗ Tử Ngạn và đối tác thất bại, anh ta chật vật kéo Mạnh Tình đang không hiểu chuyện gì rời đi…
Quý Phàm Trạch gặp lại Đỗ Tử Ngạn đã là một tháng sau đó.
Đỗ Tử Ngạn vỗ bờ vai của anh rồi nói hai câu:
“Xin lỗi A Trạch, là tôi trách lầm cậu.”
“Tôi chia tay với Mạnh Tình rồi.”
Cũng may Đỗ Tử Ngạn là người rạch ròi, sau khi biết Quý Phàm Trạch không có lỗi, cũng không giận chó đánh mèo với đối phương. Giữa đàn ông với nhau thì anh em như chân tay, phụ nữ như quần áo, quần áo rách có thể ném đi, nhưng không thể chặt đứt tay chân được.
Quý Phàm Trạch không nói gì, vào lúc anh cho rằng chuyện này đã trôi qua thì đột nhiên nghe được tin Đỗ Tử Ngạn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội. Thấy bạn tốt năm xưa kiêu ngạo giờ lại không gượng dậy nổi khiến Quý Phàm Trạch không mấy dễ chịu, anh từng lén hỏi bác sĩ chủ trị của Đỗ Tử Ngạn, bác sĩ nói tâm bệnh của bệnh nhân là do tự ti.
Mà sự tự ti của Đỗ Tử Ngạn lại vừa hay bắt nguồn từ Quý Phàm Trạch.
Điều này khiến Quý Phàm Trạch vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại thì cũng không quá khó hiểu.
Sao Đỗ Tử Ngạn vốn kiêu ngạo, tự tin y như Quý Phàm Trạch lại có thể ngờ người phụ nữ của mình tơ tưởng đến người anh em tốt nhất của anh ta được chứ? Việc như vậy nói ra chỉ tổ mất mặt. Dù cho Đỗ Tử Ngạn chỉ thừa nhận sự phẫn nộ của mình với Mạnh Tình, chứ không thừa nhận mình ghen ghét Quý Phàm Trạch, nhưng trong lòng vẫn cảm nhận được sự thất bại to lớn. Hơn nữa, sự thất bại này còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta, cảm giác như bị bóng đè tra tấn dây thần kinh của anh ta cả ngày lẫn đêm.
Anh ta càng muốn chống cự, nỗi đau đớn lại ngày càng mãnh liệt, không sinh bệnh mới là lạ đấy.
Trong vài giây ngắn ngủi, bỗng nhiên có vô số hình ảnh xẹt qua đầu Quý Phàm Trạch, mà khi anh ngước mắt nhìn về phía Chung Ngải, lại chỉ hờ hững trả lời: “Anh không thân với Mạnh Tình.”
Không biết có phải ảo giác hay không mà Chung Ngải lại thấy đáy mắt anh lạnh băng, nhưng khi cô muốn mở to mắt để nhìn cho rõ thì chút lạnh lẽo kia đã tan thành mây khói, thay vào đó là nụ cười nhạt bên môi, “Sao vậy, em không tin người đàn ông của em ư?”
… Người đàn ông của cô.
Hơi nóng của nước lèo nhanh chóng tản ra, hun khuôn mặt của Chung Ngải đến đỏ bừng, cô cắn đũa cười cười: “Em tin anh mà.”
Quý Phàm Trạch mấp máy môi, hình như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô càng thêm dịu dàng.
Sau khi chia tay với Mạnh Tình, Đỗ Tử Ngạn mới biết được mấy lần đụng chạm của Mạnh Tình và Chung Ngải, lúc ấy Quý Phàm Trạch cũng nghe được không ít từ miệng anh ta. Có một lần Đỗ Tử Ngạn đấm ngực dậm chân mắng to “Tôi mù nên mới coi trọng người phụ nữ lòng dạ rắn rết như Mạnh Tình” vân vân và mây mây… Lúc ấy trong lòng Quý Phàm Trạch bỗng xuất hiện một cảm xúc mơ hồ không thể giải thích.
Khi đó, anh vẫn chưa biết Chung Ngải.
Bây giờ nghĩ lại, sau khi xem xét kỹ càng anh mới hiểu được tại sao lúc ấy mình lại có loại cảm xúc này, đó hẳn là đau lòng.
***
Cơm nước xong xuôi thì họ đi dạo quanh nội thành, đi ngang qua cửa hàng hải sản phía Bắc và phía Nam, Quý Phàm Trạch đã mua rất nhiều nhân sâm, tổ yến, bong bóng cá, đông trùng hạ thảo và các dược liệu khác.
Chung Ngải nhìn anh xách bao lớn bao nhỏ trên tay, hỏi với vẻ khó hiểu: “Anh cần bồi bổ à?”
Quý Phàm Trạch khẽ nhíu mày, chỉ cười không nói.
Cô nghĩ đối phương đã chấp nhận cách nói này, liền nhướng mày trêu ghẹo: “Ha ha, anh chưa già mà đã yếu sinh lý hả!”
“…” Anh mua tặng cha mẹ vợ tương lai mà!
Chung Ngải thấy anh mua quá nhiều đồ, cô bèn chìa tay về phía anh, “Để em cầm mấy túi giúp anh.”
“Không cần.” Quý Phàm Trạch đổi túi mua hàng sang tay khác, tay còn lại khoác lên vai cô, “Thân thể người đàn ông của em vẫn còn tốt lắm.”
“…” Sao lời này có vẻ không có ý gì tốt vậy nhỉ?
Hai người thuê xe trở về khách sạn, đi qua đại sảnh lộng lẫy tráng lệ, bước thẳng tới thang máy. Giờ trong máy chỉ có hai người họ cùng ngọn đèn chiếu sáng, trong nháy mắt cửa thang máy từ từ đóng lại, Quý Phàm Trạch hơi cúi đầu, môi anh áp xuống, như có như không cọ qua vành tai Chung Ngải, khẽ mổ một cái.
Cô vừa mới cảm giác được lỗ tai tê rần, cửa thang máy bỗng nhiên dừng lại, rồi mở ra lần nữa.
“Ngại quá, chờ tôi một chút.” Ngoài cửa có người chặn thang máy lại, vội vàng gọi đồng nghiệp tới: “Mau lên, mau lên.”
Sắc hồng trên tai Chung Ngải nhạt dần, cô nhìn mấy người đàn ông nhanh chân chen vào thang máy, bọn họ nhìn thấy Chung Ngải thì khẽ vuốt cằm. Cô cũng lễ phép cười chào, những người này đều là bác sĩ được mời tới dự họp, tuy không nhớ được tên nhau nhưng nhìn mặt vẫn nhận ra.
Thang máy đi lên, Quý Phàm Trạch hơi nghiêng người, che chắn Chung Ngải ở phía sau, vô tình tách cô ra khỏi mọi người.
Mấy người đàn ông kia không để ý nhiều đến vậy, tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi trong thang máy, lời nói không giấu được thổn thức cùng hứng thú:
“Không ngờ bác sĩ Mạnh lại là loại người đó. Cuộc sống tốt đẹp thế mà lại làm ra những hành động xấu xí đến vậy.”
“Cho nên mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tuổi cô ta vẫn còn trẻ, học cái gì không học lại đi học cái xấu, vậy mà lại sao chép luận văn của người khác, bây giờ danh dự cũng đi tong luôn rồi!”
“Chuyện xui xẻo của cô ta còn ở phía sau cơ. Tôi nghe nói cô ta không chỉ bị cấm phát biểu ở hội học thuật, mà rất có thể còn bị gạch tên khỏi giới tâm lý học nữa…”
Trong không gian kín, mọi âm thanh đều bị khuếch tán.
Chung Ngải giật mình, những giọng nói lẫn lộn chui vào lỗ tai cô, khiến tai cô như ù đi. Cô vừa nâng mắt đã thấy bả vai rộng lớn bằng phẳng của Quý Phàm Trạch, giống như một hàng rào bảo vệ không gian nhỏ bao quanh cô.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau, mấy người đàn ông nghe vậy liền quay đầu liếc nhìn, thấy Chung Ngải ló đầu ra từ sau cánh tay của Quý Phàm Trạch, mắt của cô tràn đầy kinh ngạc, còn thêm một chút tìm tòi.
Vị bác sĩ nam trẻ tuổi nhất trong nhóm nhiệt tình phổ cập kiến thức cho cô: “Ấy, hôm nay cô không đến hội trường đúng không? Buổi sáng khi bác sĩ Mạnh đang diễn thuyết được một nửa thì đột nhiên bị gián đoạn bởi một trận ồn ào. Lúc ấy tôi còn chưa kịp biết đã xảy ra chuyện gì, thì nghe thấy dưới khán đài có người bảo mọi người xem Weibo chính thức của hội thảo đi. Tôi vừa mở ra thì thấy có người tuôn ra tin tức Mạnh Tình sao chép, bên dưới còn có một lượng lớn thuỷ quân nhắn lại, tạo thành ra một trận náo nhiệt. Mặt bác sĩ Mạnh ở hội trường tái mét luôn ấy…”
Đối phương kể chuyện sinh động y như thật, hình như chỉ muốn xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, Chung Ngải lại cứng nhắc ngẩn người. Trong lúc nhất thời, cô không biết nên vui sướng vì Mạnh Tình ở ác gặp ác hay không, bỗng dưng sợi dây trong đầu cô căng chặt, cô mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Đúng lúc này, bác sĩ nam trẻ tuổi kia cười ấm áp với cô: “Tôi nên xưng hô với cô như thế nào đây? Hay là chúng ta trao đổi danh thiếp đi?” Nói xong, anh ta lấy tấm danh thiếp từ trong túi quần ra.
Chung Ngải nhanh chóng kìm lại suy nghĩ đang muốn phá kén trong lòng xuống, đang định duỗi tay nhận danh thiếp của đối phương thì một bàn tay thon dài sạch sẽ đã giành trước. Hai ngón tay của Quý Phàm Trạch kẹp tấm danh thiếp, bàn tay nhẹ nhàng đẩy về phía sau, ấn cái đầu vốn đang ló ra của cô trở về.
“Xin lỗi, bạn gái tôi không trao đổi danh thiếp với người lạ.” Quý Phàm Trạch cong khóe môi, nở nụ cười lạnh băng.
“…” Nam bác sĩ phát điên lên mất.
Ra khỏi thang máy, Chung Ngải không để ý đến việc Quý Phàm Trạch lấy đi tấm danh thiếp, chỉ lo hỏi anh: “Chuyện của Mạnh Tình là do anh làm đúng không?”
Chỗ hành lang rất yên tĩnh, anh sải những bước dài, làm như không có việc gì mà “Ừm” một tiếng.
Sớm dự đoán được điều này, nhưng khi nghe chính miệng anh thừa nhận, ngực Chung Ngải như bị đè nặng, nhất thời không thở nổi. Cả ngày hôm nay cô đều ở bên người đàn ông này, cô không thể tin được tất cả mọi việc đều xảy ra dưới mắt mình mà cô hoàn toàn không hay biết. Rõ ràng là chuyện khiến người ta hả giận, nhưng giờ phút này khi nghĩ đến, cô lại cảm thấy người đàn ông Quý Phàm Trạch này mang đến cho cô loại cảm giác sợ hãi chưa từng có.
Anh đối với người khác hay đối với sự việc nào cũng đều bình tĩnh, nhưng khi ra tay lại hung ác khiến người ta sợ hãi hơn bất kỳ lúc nào.
Chung Ngải nhanh chân đuổi theo anh, giọng nói nôn nóng hơn hẳn: “Sao anh lại làm như thế được? Ít nhất anh nên bàn với em trước đã chứ, em tự biết chừng mực về chuyện giữa em và Mạnh Tình.”
Rõ ràng anh ra mặt giúp cô, vậy mà người phụ nữ này lại không hề cảm kích, trái lại còn bày ra dáng vẻ không muốn tiếp nhận ý tốt nữa. Quý Phàm Trạch nhíu mày, liếc mắt nhìn cô, “Em chừng mực cái gì? Để cô ta cưỡi trên đầu em, bắt nạt em lần nữa hả?”
Vấn đề đơn giản như thế, Chung Ngải lại giống như bị hỏi khó, cuống họng không phát ra tiếng. Đến lúc mở miệng, cô lại trả lời với vẻ thiếu tự tin: “Bài luận văn cô ta sao chép là của giáo sư Tiết, em có thể nói với giáo sư Tiết, thầy sẽ có biện pháp xử lý Mạnh Tình. Bây giờ anh lại làm lớn chuyện lên…”
Ánh đèn màu vàng ấm áp trên hành lang chiếu lên đỉnh đầu Quý Phàm Trạch, thần sắc anh ẩn trong bóng tối, nhìn không ra cảm xúc.
Chờ Chung Ngải nói ra từ cuối cùng, anh bỗng dừng chân.
Gần như không cho cô thời gian phản ứng lại, Quý Phàm Trạch cứ vậy mà nâng cằm cô lên. Chung Ngải bị bắt ngửa đầu, cô lại rũ mắt không muốn nhìn anh, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Chung Ngải, không thể nương tay với một vài người được.” Nói xong, anh buông tay ra, sờ mặt cô như đang vỗ về.
Cô đang muốn trốn tránh, lại nghe Quý Phàm Trạch tiếp tục nói: “Em không làm được thì sau này anh sẽ giúp em làm.”
Giọng người đàn ông khàn khàn lại dịu dàng, khiến lòng Chung Ngải bỗng rung động mãnh liệt…

Chương trước Chương tiếp
Loading...