Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch
Chương 28
Khi chỉ còn vài phút là tan làm, phòng khám tâm lý của Chung Ngải bỗng có thêm một bệnh nhân đặc biệt.
Tình trạng của người phụ nữ ngồi trên ghế bệnh nhân không tốt lắm, khiến cho làn da vốn trắng nõn càng thêm tái nhợt, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng vô hồn như một bức tranh sơn dầu không được tô màu. Biểu cảm của cô ấy có chút dè dặt, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, thỉnh thoảng lại xoa xoa vào nhau.
Chung Ngải không nghĩ mình sẽ gặp lại Đỗ Vũ Hề trong tình huống như vậy.
Rõ ràng cô ấy đã nghe theo lời đề nghị không uống thuốc bậy bạ của cô, lại còn tới để được tư vấn tâm lý đúng cách. Nhưng sau khi cô ấy nói ngắn gọn về triệu chứng của mình, ví dụ như rối loạn giấc ngủ, tinh thần uể oải, thì không muốn nói thêm gì nữa.
Thông thường khi người bệnh xuất hiện vấn đề mâu thuẫn cảm xúc, Chung Ngải sẽ hỏi như đang nói chuyện phiếm: “Vào lúc cô ngủ không yên giấc sẽ nghĩ đến điều gì à?
Đỗ Vũ Hề chần chờ một chút rồi mới gật đầu.
“Là nhớ tới cùng một chuyện, hay là những chuyện khác nhau?” Giọng nói Chung Ngải rất nhẹ nhàng, cố gắng không để cho cô ấy thêm căng thẳng.
Đỗ Vũ Hề cụp mắt, cổ họng khó khăn di chuyển: “Tôi thường xuyên sẽ… Thấy một bức tranh.”
Chung Ngải hiểu rõ đó là ảo giác do bệnh trầm cảm gây ra: “Bức tranh ấy trông như thế nào?”
Bức tranh ấy…
Hai tay Đỗ Vũ Hề siết chặt hơn, những đốt ngón tay thon dài vì cong quá độ mà căng cứng, không biết là do bị hồi ức tăm tối bao phủ hay thực sự khó mở miệng được mà môi cô ấy run rẩy, không thốt nên lời.
Trị liệu tâm lý không thể một lần là xong, nóng vội sẽ còn bị phản tác dụng, Chung Ngải cũng không ép cô ấy, chỉ cười nói: “Mỗi người đều có nhiều ký ức khác nhau. Bỏ lỡ những thứ tốt đẹp sẽ khiến người ta càng thêm tiếc nuối khi hồi tưởng, thậm chí còn bao hàm cả đau khổ, nhưng những điều đó đều đã qua rồi, sống thì phải nên tiến về phía trước…” Cô cũng giống Đỗ Hề vậy.
Hàng lông mày xinh đẹp của Đỗ Vũ Hề hơi chau lại, cô ấy chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu: “Cảm ơn cô, bác sĩ Chung.” Dừng một chút, cô ấy nói thêm: “Cô có thể đừng nói cho anh tôi biết về bệnh của tôi được không?”
“Tất nhiên rồi, bảo vệ quyền riêng tư của cô là trách nhiệm của tôi mà.” Chung Ngải cho cô ấy uống viên thuốc an thần, rồi dặn dò: “Cô cứ uống thuốc tôi kê trước, cuối tuần sau hẵng đến tái khám.”
“…”
Đỗ Vũ Hề không phải người thích nói chuyện, về nước đã được một năm mà vẫn không có bạn mới. Dù vậy, cô ấy vẫn nhận ra Chung Ngải thực sự quan tâm đến mình, nên trước khi đi còn tặng cho Chung Ngải một món quà nhỏ.
Vì mùa hè ngày dài đêm ngắn nên dù đã hơn 5 giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn rất chói chang.
Bước ra khỏi phòng khám, trước một giây Đỗ Vũ Hề đeo kính râm lên thì cô ấy bỗng dừng chân.
Ngược sáng, cô nhìn thấy hai cha con từ xa đi tới.
Người đàn ông cao gầy, dáng người thẳng tắp đứng dưới ánh nắng mặt trời như bị bao phủ bởi một lớp ánh vàng rực rỡ. Một tay anh ta ôm đứa trẻ, dáng vẻ vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng. Đứa bé rất nhỏ, cũng rất ngoan, tuy mặt mũi chưa nhìn được rõ ràng nhưng thần thái có vài phần rất giống với người đàn ông này.
Rõ ràng đang là mùa hè mà giờ đây Đỗ Vũ Hề lại cảm thấy làn da của mình như căng chặt, khoé mắt trào ra một hàng nước mắt thật dài. Cô ngẩn người một lát, đột nhiên bước lảo đảo nhanh hơn để đến gần hai cha con kia. Nhưng đến khi lại gần, trong nháy mắt cô đưa hai tay ra muốn chạm vào thì lại không có gì cả. Cô vươn tay lau sạch nước mắt trên mặt, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Trước mắt Đỗ Vũ Hề không có một bóng người.
Đây đều là những hình ảnh thường xuyên xuất hiện luân phiên giữa thực và mơ, liên tục gặm cắn khiến những dây thần kinh trên người, khiến cô đau đớn vô cùng. Rõ ràng biết đó chỉ là ảo giác, một ảo ảnh, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong cuộc sống thực tại, nhưng cô lại không có cách nào thôi nhìn thấy hoặc ngừng suy nghĩ về nó cả. Gần đây, số lần ảo giác này xuất hiện ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng thường xuyên, khiến cô sắp không còn phân rõ được thật với giả nữa rồi.
Đỗ Vũ Hề siết chặt hộp thuốc trong tay, cơn gió oi bức thổi tới làm khô nước mắt trên mặt. Cô lấy chai nước khoáng từ trong túi ra, ngửa đầu uống một viên thuốc.
Liệu trên đời này có loại thuốc nào chữa được tâm bệnh không?
***
Đỗ Vũ Hề là bệnh nhân cuối cùng của Chung Ngải trong ngày hôm nay.
Sau khi ghi vào hồ sơ bệnh án, Chung Ngải đóng máy tính lại, đang định cởi áo blouse trắng ra thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Vì tưởng dì lao công đến quét dọn phòng khám nên cô không cài lại hai cái cúc áo vừa được mở ra, mà lấy tay che cổ áo lại rồi mở cửa: “Sao hôm nay dì đến sớm thế…”
Nhìn thấy người ngoài cửa, giọng Chung Ngải đột nhiên im bặt.
“Anh đến sớm à?” Quý Phàm Trạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, xoa đầu cô, chưa được mời mà đã tự vào.
Đối phương tới quá đột ngột, Chung Ngải còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, cô vô thức nắm chặt cổ áo đang được mở ra: “Sao anh tới đây mà không nói trước với em một tiếng vậy?”
Vậy mà Quý Phàm Trạch không tỏ ra khách sáo chút nào cả, anh không ngồi trên ghế khám chữa bệnh mà nằm thẳng lên đó rồi nhướng mày nhìn cô: “Hẹn hò chứ không phải xem bệnh mà. Chẳng lẽ phải hẹn trước mới được sao?” Vì anh đang có bạn gái nên tinh thần sảng khoái hơn hẳn, tâm trạng cũng không tệ.
Nhưng nhìn tư thế nằm trên ghế khám chữa bệnh của anh chẳng khác gì tên bệnh thần kinh cả, Chung Ngải không nhịn được nhếch miệng cười: “Vậy tụi mình sẽ hẹn hò ở chỗ nào?”
“Hẹn hò” rõ ràng chỉ là từ rất bình thường, nhưng khi Quý Phàm Trạch nói ra lại mang đến cho cô cảm giác thật kỳ diệu, khiến cô có chút chờ mong.
“Xem phim.” Ánh mắt Quý Phàm Trạch ung dung dừng trên khuôn mặt đang nở nụ cười dịu dàng của cô: “Anh đã mua vé rồi.”
Chung Ngải gật đầu, cầm sô cô la trên bàn rồi đưa cho anh: “Anh ăn mấy viên trước, em đi thay quần áo đã.”
Chocolate truffle* có ba màu được làm khéo léo, đựng trong một hộp quà rất đẹp, vừa nhìn đã biết người làm tỉ mỉ đến cỡ nào: “Ai tặng cho em cái này vậy?” Quý Phàm Trạch ngồi thẳng dậy, cầm một viên lên ăn.
“Vũ Hề.” Chung Ngải chỉ nói tên ra, chứ không nói thêm gì nữa.
Cô đang muốn xoay người đi thay quần áo, cổ tay bỗng nhiên bị anh siết chặt. Chung Ngải còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực vừa phải kéo đến trước người Quý Phàm Trạch.
Sợi dây trong đầu cô bỗng dưng bị kéo căng, vào lúc cô còn tưởng Quý Phàm Trạch muốn hỏi thêm chút gì đó, anh lại chỉ cong môi nói: “ Hửm, từ khi nào mà bạn của anh đã biến thành bạn em rồi?” Đôi mắt màu đen của anh đảo qua đảo lại chỗ giữa lông mày của Chung Ngải, ý cười nơi khóe môi có chút hư hỏng: “Để anh xem thử chỗ nào của em có sức hút lớn đến vậy.”
Ánh mắt cô cứ như vậy mà chạm vào gương mặt rạng rỡ của Quý Phàm Trạch, nhưng Chung Ngải nào có tâm tư để ý đến sự trêu ghẹo của anh, cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay anh theo phản xạ, mới kinh ngạc phát hiện tư thế bây giờ của hai người – Anh ngồi, còn cô thì đứng… Đứng giữa hai chân anh.
Cô vô thức muốn đưa tay che ngực lại, nhưng không còn kịp nữa rồi, mắt Quý Phàm Trạch đã men theo mặt cô nhìn xuống phía dưới, dừng lại ở hai cái bánh bao mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện trước cô một giây.
Trong khoảnh khắc ấy, Chung Ngải cảm giác được bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô hơi run run. Cho dù đang ngược sáng nhưng những tia sáng âm u bắn ra trong mắt Quý Phàm Trạch vẫn không khỏi khiến tim cô run lên.
Mắt anh nhìn xuống, làn da Chung Ngải lập tức đỏ lên như tôm luộc, cô thẹn đỏ cả mặt: “Quý Phàm Trạch, anh mau buông em ra…”
Ai ngờ, cô còn chưa nói hết, tiếng gõ cửa lại vang lên thêm lần nữa.
Sau đó là tiếng dì lao công gọi lớn: “Bác sĩ Chung, cô vẫn chưa tan làm à?”
Cửa bị đẩy ra, dì lao công đang cầm cây lau nhà giật mình đứng tại chỗ.
Bác sĩ Chung và bệnh nhân… Đang làm gì vậy!
Trong đầu Chung Ngải nổ “Ầm” một tiếng, vẫn còn bất hạnh đứng tại chỗ sắp xếp lại từ ngữ để giải thích, thì Quý Phàm Trạch lại hành xử cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, cong môi nhìn cô, cười không kiêng nể gì: “Anh xuống dưới tầng chờ em.”
“…” Toi rồi, cô khó lòng giữ được y đức!
Đến khi ngồi vào trong xe Quý Phàm Trạch, trong lòng Chung Ngải vẫn còn canh cánh một màn vừa nãy.
Cô nhớ lại hoàn cảnh trong lần đầu tiên gặp Quý Phàm Trạch: Cũng là buổi chiều, cùng trong phòng khám bệnh, có ánh sáng mùa xuân rạng rỡ, cũng bị người đàn ông này ăn “đậu hũ” bằng mắt… Ôi, sao lịch sử cứ luôn lặp lại mãi.
Quý Phàm Trạch thất thần lái xe hơi, trong đầu cứ nhớ đến hai cái bánh bao mềm mại nửa kín nửa hở kia, tựa như hai viên thịt thơm ngon mê người. Thấy nhưng không ăn được… Chính là loại khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu ấy.
Trên đường đi, điện thoại Chung Ngải chợt vang lên.
Quý Phàm Trạch vặn nhỏ âm lượng của CD, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên người gọi, chần chờ một lúc lâu rồi mới nghe máy.
Giọng nói ngọt ngào từ trong điện thoại truyền đến: “Cô Baymax, hôm nay con xuất viện rồi. Cô có tới đón con không?”
Chung Ngải căng thẳng, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế lái theo phản xạ, cô chậm rãi trả lời: “Hôm nay cô có việc mất rồi, không thể đi đón con được.”
Tiếng nói trong điện thoại dừng lại trong giây lát.
Giọng nói Tiếu Tiếu bỗng trở nên ấm ức: “Cô Baymax, có phải cô không thích con không?”
Đứa bé thiếu thốn tình thương của mẹ thường sẽ nhạy cảm hơn những đứa trẻ bình thường, đồng thời lại càng yếu ớt hơn. Cho dù cách một làn sóng điện rất nhỏ nhưng Chung Ngải vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm điềm đạm đáng yêu trên mặt của nhóc con kia, giống như đứa bé không được kẹo nên phải đau khổ xin xỏ một chút vị ngọt vậy.
Giọng nói cô càng nhẹ hơn: “Đương nhiên cô thích Tiếu Tiếu rồi. Nhưng cô thật sự rất bận…”
“…”
Muốn từ chối rất dễ dàng, chỉ cần một cái cớ là đủ rồi.
Nhưng mỗi chữ Chung Ngải mà nói ra đều rất khó khăn, giống như xương cá mắc trong cổ họng vậy, hệ quả là dây thanh quản chỉ hơi rung thôi thì cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô chưa từng lường trước được việc đời này mình lại phải dùng một cái cớ qua quýt để lừa gạt một đứa bé ngây thơ, ngay cả chính cô cũng chán ghét bản thân mình như vậy. Nhưng khi dùng lý trí để suy nghĩ thì Chung Ngải tự cảm thấy mình không làm sai. Dù hai cha con kia sống ra sao thì cô cũng không nên tới an ủi họ, cô còn có cuộc sống của riêng mình mà.
Nếu không thể bỏ ra toàn bộ thì hãy kết thúc tại đây thôi.
Sau khi Chung Ngải cúp máy, bầu không khí trong xe bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Vì giọng Tiếu Tiếu không nhỏ nên Quý Phàm Trạch nghe không sót một chữ nào. Trong vài giây ngắn ngủi, anh đã suy nghĩ rất nhiều, không biết mình nên cảm thấy may mắn khi Chung Ngải phủi sạch quan hệ với đôi cha con kia, hay thở dài vì tâm hồn non nớt của đứa trẻ đã bị tổn thương nữa.
Ánh mắt Chung Ngải ảm đạm, nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố đông đúc lướt qua ngoài cửa sổ, cùng với biển người như thủy triều trên lối dành cho người đi bộ nóng lòng muốn về nhà không biết đã bao lâu.
Đột nhiên, cô ngồi thẳng dậy.
“Có phải anh đi nhầm đường rồi không?”
Cô quay đầu nhìn về phía Quý Phàm Trạch với vẻ khó hiểu.
“Không nhầm đâu.” Anh nói với vẻ thản nhiên.
“Không phải tụi mình đi xem phim à? Sao anh lại đi đường này…” Chung Ngải giơ tay chỉ kính chắn gió, mơ hồ nhìn thấy toà nhà quen thuộc: “ Đó không phải bệnh viện nhân dân sao?”
“Xem phim để sau cũng được, giờ em đi đón Trầm Tiếu xuất viện trước đi.” Giọng nói Quý Phàm Trạch nhẹ nhàng, như thể chỉ là sự thay đổi hành trình tạm thời thôi vậy.
Chung Ngải như bị đóng đinh trên ghế, nghi ngờ liệu có phải mình đang nảy sinh ảo giác không.
Cô không cần giải thích dài dòng, thậm chí không cần biểu cảm trên khuôn mặt, bàn tay đang rũ bên người chỉ khẽ di chuyển, chậm rãi nghiêng người về phía ghế lái, yên lặng phủ lên mu bàn tay của Quý Phàm Trạch.
Ngay cả cô cũng không ý thức được về sự dịu dàng khó hiểu này.
Đột nhiên chạm phải tay cô, Quý Phàm Trạch khựng lại, nhưng không chần chờ thêm giây nào nữa, liền trở tay nắm lấy tay Chung Ngải. Tay anh hơi dùng sức, chậm rãi nắm toàn bộ tay cô.
Tốc độ xe chậm lại, những tiếng ồn ào của xe cộ cùng với tiếng nói của mọi người dần trôi xa.
Chỉ có hai bàn tay nắm chặt – một lớn một nhỏ nhưng lại vừa khít chiếu vào trong mắt của nhau.
“Cảm ơn anh.” Môi Chung Ngải khẽ run, đôi mắt ẩm ướt, sương mù giăng đầy.
Không biết nên nói gì về người đàn ông Quý Phàm Trạch cho phải cả. Chung Ngải cảm thấy anh là người bá đạo nhất, không nói đạo lý nhất, lại kiêu ngạo nhất mà mình từng gặp, nhất là dáng vẻ tính toán chi li thật sự khiến cô không tài nào đỡ nổi. Nhưng chính người đàn ông như vậy, vào lúc cô không tưởng nhất, lại cho cô những điều ấm áp cảm động, bao dung lẫn cảm thông.
Không sai, anh chỉ không muốn thấy cô đau lòng mà thôi.
Người phụ nữ ở kính chiếu hậu đang cảm động muốn rơi lệ, thì Quý Phàm Trạch lại nhẹ nhàng nhướn mày, giọng nói trầm thấp pha lẫn ý trêu chọc: “Anh chỉ đồng ý cho em qua lại với Trầm Tiếu, chứ ba thằng bé thì không được.”
“Em biết rồi.” Chung Ngải cười ngọt ngào.
***
Sau khi đưa Chung Ngải đến bệnh viện, Quý Phàm Trạch quay trở lại Harbour City.
Vốn dĩ hôm nay anh dẹp công việc sang một bên để đi hẹn hò cùng Chung Ngải, bây giờ cuộc hẹn đã hủy bỏ, anh bèn dứt khoát quay về văn phòng xử lý công văn. Đã qua thời gian tan tầm, văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn trong phòng Tổng giám đốc hắt ra.
Tuy rằng Quý Phàm Trạch sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng gia giáo nhà họ Quý rất nghiêm nên anh không có thói hư tật xấu gì của đám công tử nhà giàu cả. Lão Quý là người có tư tưởng rất tiến bộ, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng lại hiểu về chuyện uỷ quyền, nên sau khi nuôi nấng con trai nên người, ông liền cùng vợ sang Mỹ thảnh thơi tận hưởng thế giới hai người.
Giành chính quyền đã khó, giữ chính quyền lại còn khó hơn. Trong suốt những năm Quý Phàm Trạch cầm lái Quý thị, anh đã nhân tài sản tập đoàn lên gấp bội. Có người khen anh nhìn xa trông rộng, cân nhắc kỹ càng, kiến thức sâu rộng nhưng anh lại cảm thấy không có bí quyết hay đường tắt nào có thể đạt được thành công cả, chỉ có hai chữ “Chăm chỉ” mà thôi.
Lúc này, chiếc đèn màu vàng ấm áp trên bàn gỗ sồi trắng được bật lên, bóng hình Quý Phàm Trạch lặng lẽ phản chiếu lên tường. Xương trán hơi nhô, chiếc mũi cao thẳng tuấn tú, bờ môi mỏng khẽ mím, cùng với tư thế ngồi dựa bàn tao nhã… Một bóng hình hoàn hảo khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến.
Quý Phàm Trạch nhíu mày, nhìn kim đồng hồ chỉ 9 giờ của chiếc đồng hồ cổ để bàn.
Dáng ngồi anh không thay đổi, nhẹ nhàng nói:
“Vào đi.”