Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch
Chương 17: Súp gà cho tâm hồn
Nắng sớm đầu hạ ấm áp, nhưng không phải kiểu nóng ấm đến khó chịu. Sau trận mưa rào suốt đêm thì không khí khô ráo cũng trở nên ẩm ướt hơn, ánh nắng lại càng thêm ấm áp. Từng đám mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời tựa như kẹo bông gòn mềm mại, che khuất toàn bộ thế giới.
Trên đường đi đến bãi đậu xe, sắc mặt Chung Ngả không được tốt cho lắm.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn bị một việc khiến cho đau đầu.
Rốt cuộc cô có nên chủ động làm hòa với Quý Phàm Trạch một chút không?
Có thế nào thì cô cũng là phụ nữ, miệng lưỡi có cứng rắn đến đâu thì vẫn luôn dễ mềm lòng. Ý nghĩa của mười tám đóa hoa hồng dường như có tác dụng tẩy não, mấy ngày nay đều quanh quẩn trong đầu Chung Ngả, đuổi mãi không đi. Người đàn ông kia dường như cũng chưa từng xin lỗi ai như vậy. Dù sao Quý Phàm Trạch cũng đã nói xin lỗi cô rồi, chỉ là cách thức của anh rất quanh co, mà cô lại ngu ngơ nên lúc đó không hiểu tâm ý của anh.
Đối với tình trạng chiến tranh lạnh giữa hai người hiện nay, Chung Ngả có chút đau đầu. Nếu tùy tiện nhắn cho anh một cái tin, ân cần thăm hỏi một chút: “Gần đây anh thế nào?”, “Công việc vẫn ổn chứ?” vân vân, có phải là quá thô không?
Đáng tiếc, thời gian không đợi người ta.
Chung Ngả chưa kịp nghĩ ra một cách thức có thể so được với độ nhàm chán của người đàn ông kia thì chuyện xui xẻo của cô đã tới rồi.
Chuyện này xảy ra vào lúc tan tầm hôm qua.
Giáo sư Tiết gọi điện thoại kêu Chung Ngả tới văn phòng, sau đó giao cho cô một nhiệm vụ vô cùng đặc biệt: Đi thuyết giảng cho khách hàng. Chung Ngả không nhịn được mà thầm mắng trong lòng, bây giờ việc gì ông ấy cũng nhận, thật sự là càng ngày càng tiến xa trên con đường kinh doanh, không còn chút tiết tháo nào cả!
Nói đi cũng phải nói lại, phòng khám có nhiều bác sĩ như vậy, sao giáo sư Tiết lại cố ý giao cho cô việc này chứ?
Không để cho Chung Ngả có thời gian tiêu hóa, giáo sư Tiết đã nói cho cô biết khách hàng lớn lần này là…
…… Harbour City?
…… Địa bàn của Quý Phàm Trạch?!
“Khách hàng này rất quan trọng. Họ có yêu cầu gì thì em cũng phải đáp ứng.” Giáo sư Tiết cười hiền lành, không quên dặn cô một câu.
Cô có tài gì mà đáp ứng được Quý Phàm Trạch chứ!
Chung Ngả cũng không nhớ rõ là cô đã đi ra khỏi văn phòng giáo sư Tiết với gương mặt trắng bệch như thế nào, bước chân của cô nhẹ bẫng như đạp trên mây, không có chút cảm giác chân thật nào cả.
Tất cả những chuyện này rốt cuộc là trùng hợp hay do người đàn ông kia cố ý sắp xếp đây?
Bóng dáng Quý Phàm Trạch ảm đạm rời đi ngày ấy một lần nữa hiện lên trong đầu Chung Ngả, giống như bị niệm chú. Đối với người đàn ông tính toán chi li kia, thần kinh của cô muốn không căng thẳng cũng không được.
Không phải là anh ta cố ý tìm cô trả thù đấy chứ?
Harbour City chỉ cách chỗ ở của Chung Ngả năm phút lái xe. Cô mang theo tâm tình phức tạp lại thấp thỏm lái xe vào gara dưới hầm của trung tâm thương mại, đứng ở trước bãi đậu xe.
Giáo sư Tiết trước đó đã cho cô tên và số điện thoại của người phụ trách ở bên kia. Chung Ngả khóa xe, đang muốn gọi cho người đó thì từ xa đã có một người đàn ông vẫy tay chạy tới chỗ cô.
“Bác sĩ Chung?” Đối phương thở hổn hển, hơi do dự chào cô.
Tuy rằng Mark đã xem [Kiện khang Go Go Go] trên mạng tới lần thứ n rồi nhưng dáng vẻ của Chung Ngả không giống trên màn hình cho lắm.
Cô rất trẻ.
Gương mặt nhỏ nhắn mịn màng không trang điểm, làn da trắng nõn. Đường nét trên khuôn mặt vô cùng tinh tế, nhất là đôi mắt sạch sẽ trong sáng kia, con ngươi màu hổ phách lung linh làm sáng bừng cả khuôn mặt, khiến cô nhìn ngọt ngào thuần khiết như một sinh viên đại học.
Một bác sĩ đáng yêu như vậy có thể áp chế được đám yêu quái lão làng kia sao?
Đối diện với vẻ nghi hoặc của người mới đến, Chung Ngả thoải mái gật đầu một cái, lịch sự cười: “Anh là Mark?”
Mark gật đầu như giã tỏi, đang muốn nhếch miệng cười với cô, lại nhìn về phía sau Chung Ngả, gương mặt nhất thời cứng đờ.
Ủa? Sao cái xe đỏ này nhìn quen mắt vậy?
Vắt óc suy nghĩ hai giây, Mark liếc nhìn dây treo kính chiếu hậu* trong xe. Chính cái vật trang sức màu hồng này khiến anh ta nhận ra, đây rõ ràng là chiếc xe ông chủ lái về từ đài truyền hình mấy ngày trước mà!
Nên là, quan hệ của BOSS với người chủ chiếc xe này…
Im lặng làm kẻ ngốc có phải tốt không, giờ anh ta lại đột nhiên phát hiện ra chân tướng mất tiêu rồi! Trong lòng Mark ngổn ngang trăm mối, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Chung, Tổng giám đốc Quý của chúng tôi trước đây có tới khám bệnh ở chỗ cô sao?”
Nghe đến cái tên “Tổng giám đốc Quý”, Chung Ngả lại cảm thấy căng thẳng.
Mặc dù cô rất muốn thừa nhận chuyện này, nhưng mà trước mặt nhân viên của Quý Phàm Trạch cô vẫn phải giữ lại chút thể diện cho anh: “… Ông chủ của anh không có bệnh.”
“……” Làm sao có thể chứ! Tổng giám đốc Quý không gần nữ sắc lại có thể thân thiết với một vị nữ bác sĩ như vậy, không có bệnh mới là lạ đó.
Harbour City là một khu phức hợp gồm ba tòa nhà cao tầng tạo thành, từ tầng 1 tới tầng 7 là trung tâm thương mại, bên ngoài là khu văn phòng. Trong lúc nói chuyện, Chung Ngả đi theo Mark vào thang máy chuyên dụng cho nhân viên nội bộ. Thang máy cần phải quẹt thẻ mới có thể đi vào, Mark lấy thẻ nhân viên trong túi ra quẹt một cái rồi bấm nút tầng 20.
Thang máy đi thẳng một đường lên đến nơi, Mark kể lại ngắn gọn về tranh chấp giữa hai phe quản lý cấp cao, hy vọng Chung Ngả có thể sử dụng kiến thức chuyên môn để làm dịu tâm trạng phừng phừng của hai bên.
Thần trí Chung Ngả bị chuyện mâu thuẫn này kích động, cô kinh ngạc hỏi: “Anh nói bọn họ vì chuyện Tổng giám đốc Quý muốn mở khu vui chơi cho trẻ em mà tranh cãi sao?”
“Đúng vậy, cũng không biết vì sao Tổng giám đốc Quý lại đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn sửa bản thiết kế. Hai phe phái kia cũng thật lợi hại, làm Tổng giám đốc Quý tức giận đến mức phát bệnh thần kinh, mấy ngày nay tâm trạng đều không được tốt…” Bộ dạng Mark rõ ràng là không náo nhiệt không vui mà.
Chung Ngả dường như ý thức được cái gì, vô thức siết chặt tay, đột nhiên có cảm giác mình là kẻ đầu sỏ gây tội. Thù cũ chưa giải quyết xong đã lại gây thêm thù mới, cô càng chắc chắn rằng hôm nay Quý Phàm Trạch đã chuẩn bị xử đẹp cô rồi.
Nhưng mà lúc Chung Ngả ôm trái tim vỡ nát đi vào phòng họp thì cô lại không khỏi ngạc nhiên.
Phòng họp thiết kế theo phong cách hậu hiện đại, đơn giản lại không mất đi vẻ trang trọng. Rèm che buông xuống che đi ánh mặt trời chói mắt chiếu vào từ cửa sổ sát đất, chỉ có đèn trần tỏa ánh sáng vàng ấm áp khiến cho không khí thoải mái hài hòa.
Nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người ngồi ngay ngắn hai bên bàn họp dài hình chữ nhật là biết vẻ hài hòa đó chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Một bên là những gương mặt trẻ tuổi, bên kia là những gương mặt già nua. Hai phe chia thành hai bên bàn, thật dễ khiến người ta ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm.
Phản ứng của hai phe lúc nhìn thấy Chung Ngả cũng thật là một trời một vực.
Phe trẻ tuổi ánh mắt tất cả đều sáng lên, lộ rõ vẻ mừng rỡ, vị bác sĩ này vừa trẻ vừa đẹp, rõ ràng là người tốt; mà phe già thì cười nhạt khinh bỉ, một cô gái chưa đủ lông đủ cánh chạy đến đây làm cái gì, gần đây mấy trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc toàn là người ngu xuẩn.
Chung Ngả bỏ qua chuyện không quan trọng này, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh một vòng, nhưng lại không thấy gương mặt quen thuộc kia.
Quý Phàm Trạch không có tới.
Chung Ngả thở phào một hơi, chậm rãi đi thẳng đến bục giảng. Cô nhìn vào máy chiếu đa phương tiện đã được chuẩn bị sẵn, nhưng lại không động đến.
Mọi người đều đã từng là sinh viên, chẳng có ai thích cách giảng bài giáo điều cả. Chung Ngả nhớ rõ khi bản thân còn trên ghế nhà trường, ghét nhất là giảng viên vừa lên lớp liền chuẩn bị đủ loại đạo cụ sau đó giảng bài khô khốc, khiến cho cô mệt mỏi suốt cả ngày và có cảm giác gần như bị thôi miên.
Cho nên Chung Ngả chỉ kể mấy mẩu chuyện “Súp gà cho tâm hồn”, nội dung cũng không phải kiểu có hiệu quả trị liệu tức thời như “uống máu gà” hay “tẩy não”, mà là đơn giản ấm áp. Hơn nữa giọng của cô trong trẻo êm tai như đang nói chuyện trên đài phát thanh, không hiểu sao khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái. Ngay cả mấy vị lão thành cổ hủ vốn có ác cảm với cô lúc này cũng đều im lặng nheo mắt, chìm vào bầu không khí thoải mái mà bác sĩ tâm lý tạo ra lúc nào không hay.
Mark cũng ngồi trên ghế, anh ta hơi thất thần.
Khóa học là do anh ta cẩn thận lên kế hoạch từ trước, trực tiếp gọi điện thoại cho phòng khám tìm người quản lý, sau đó dùng rất nhiều tiền để mời đích danh Chung Ngả đến, vô cùng hao tổn tâm trí. Nhưng mà ngày hôm qua anh ta nói tin tốt này cho BOSS, thì phản ứng của Quý Phàm Trạch trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của anh ta.
Tổng giám đốc Quý chính là hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức từ tốn nói: “Tôi biết rồi.”
Lúc ấy Mark còn ngây thơ nghĩ BOSS giả vờ ngại ngùng nên cũng không để tâm. Ai ngờ Tổng giám đốc Quý thật sự là đã nghiện còn ngại, ngay cả đối mặt cũng không dám.
Thăng quan tiến chức ở đâu ra! Mark khẽ than trong lòng.
Ngay lúc trái tim pha lê của anh ta vỡ nát thì Chung Ngả đột nhiên không nói nữa.
Anh ta ngẩng đầu, liền phát hiện Chung Ngả đang nhìn sang: “Mark, Harbour City có sân thượng không?”
Mark vừa hay muốn lên sân thượng để giải tỏa: “Có. Ở ngay tầng này thôi, là khu nghỉ ngơi của nhân viên…” Khung cảnh ở đó đẹp như tranh vậy, là một vườn hoa trên không đẹp thanh nhã rợp bóng cây. Tầm nhìn cũng rất tốt, ở phía xa có thể thấy được sự hối hả và nhộn nhịp của khu thương mại, cảnh phồn hoa đô hội như nước chảy.
“Nhưng cô hỏi chuyện này để làm gì?” Không chỉ Mark mà những người khác cũng cảm thấy bối rối.
Chung Ngả cười cười: “Vậy chúng ta ra sân thượng nghỉ ngơi một chút đi.” Thời gian còn lại rất nhiều nên cô đã chuẩn bị cho mọi người một vài thứ.
Phòng họp liền lập tức trống không. Hai mươi mấy vị quản lý cấp cao mỗi người một vẻ mặt, chậm rãi đi ra sân thượng. Cách đó không xa có mấy anh chàng trẻ tuổi đẹp trai nhân cơ hội vây quanh Chung Ngả như ong vo ve, líu ríu bắt chuyện với cô.
Nhưng vừa bước ra sân thượng thì tiếng nói chuyện của mọi người đột nhiên im bặt, bước chân cũng lập tức dừng lại. Cảnh tượng này giống như là ở phía trước có cảnh báo xuất hiện năng lượng cao, mọi người đều không biết nếu tiếp tục đi tới gần liệu có nguy hiểm hay không.
Chung Ngả vốn đi ở phía sau, cô nghi hoặc bước lên trước, vừa nhìn thấy thì hai chân nhất thời như bị đổ chì đóng đinh dính chặt tại chỗ.
Trên sân thượng có một người đàn ông đang đứng khoanh tay, đưa lưng về phía mọi người.
Ánh nắng đầu hạ chiếu lên cây tử đằng*, len lỏi giữa những khe hở của phiến lá tạo thành từng dải sáng tối đan xen bao phủ lên toàn thân người đàn ông, khiến cho dáng người cao lớn thon dài của anh có thêm vài phần thanh phong nhã nguyệt.
* Tử đằng (tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu):
Chung Ngả vốn là vì không thấy người này trong phòng họp mà cảm thấy có chút may mắn, kết quả hơi lơ đễnh một chút là cô tự dâng mình vào miệng cọp.
Trong sự im lặng của mọi người, Quý Phàm Trạch không nhanh không chậm xoay người lại.
Đột nhiên nhìn thấy nhiều người tụ tập phía sau như vậy, gương mặt vốn vô cảm của anh chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ kinh ngạc kia đã bị anh che giấu.
Ánh mắt Quý Phàm Trạch từ từ lướt qua gương mặt của mọi người, rồi dừng lại trên người phụ nữ đi đầu kia…