Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn
Chương 2: Đụng trúng Phàn tổng rồi
Editor: Sn - Beta: Đăng Nguyên, Sn
Ninh Dữ Ý sống trong nhà của công ty cấp cho, hôm sau người đại diện có chìa khoá nên trực tiếp vào nhà.
"Tôi mua bữa sáng cho em này. Ủa, Ninh Dữ Ý, dậy rồi đấy à ?"
"Vâng." Ninh Dữ Ý vừa cầm khăn lông lau mái tóc ướt sũng vừa đi ra ngoài, "Bữa sáng ăn gì vậy ạ ?"
"Tôi mua đậu phụ sốt tương và bánh bao hấp ở dưới lầu."
Chu Nhị Hoà đặt bữa sáng trên bàn rồi cầm lấy khăn lông trong tay Ninh Dữ Ý lau tóc cho cậu.
"Sao em không ở trong phòng tắm sấy khô tóc rồi hẳn đi ra, hôm nay có gió lớn kẻo lại đau đầu."
"Em biết rồi, biết rồi mà."
Ninh Dữ Ý không thèm để ý cứ thế đặt mông xuống sô pha, mở hộp đồ ăn sáng ra ăn ngấu nghiến.
Dùng bữa sáng xong, Ninh Dữ Ý lơ đãng xoa cái bụng tròn trịa, ngồi lười trên ghế sô pha không muốn đứng dậy.
Cậu nhất quyết phải nghỉ một lúc mới chịu đi, kết quả lần nghỉ ngơi này là hết nửa ngày, hai người cơm nước xong xuôi mới xuất phát đến chỗ đoàn làm phim.
Đoàn làm phim bấy giờ đang dựng bối cảnh ngoài đời thực ở thành phố lân cận, cách thành phố Hải không xa, chỉ mất ba giờ lái xe đến đó.
Dù Ninh Dữ Ý đã kéo dài tới giữa trưa mới xuất phát, đến đoàn làm phim cũng chỉ vừa tới giờ ăn tối.
"Về khách sạn trước hay tới đoàn làm phim trước?" Chu Nhị Hoà cầm chìa khoá xe, quay đầu hỏi Ninh Dữ Ý vừa đi vừa nghịch điện thoại.
"Cất điện thoại đi kẻo mù con mắt đấy."
"Mấy lời anh nói y chang lời thầy của ông nội em nói vậy." Ninh Dữ Ý đút điện thoại vào túi, "Chúng ta đi đến đoàn làm phim, chào hỏi đạo diễn Trương trước."
Hai người đi tới trường quay suốt dọc đường gặp nhiều nhân viên công tác đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm tối.
Đạo diễn Trương chen chúc với phó đạo diễn xem lại cảnh quay, thỉnh thoảng trao đổi hai ba câu.
"Đạo diễn Trương."
Chu Nhị Hoà cười nhẹ, kéo Ninh Dữ Ý về phía trước.
Chợt nghe có người gọi mình, Trương Học Dũng ngẩng đầu nhìn sang người bị kéo tới: " Tiểu Ninh đó à, sức khỏe tốt rồi?"
"Đã khoẻ rồi ạ." Ninh Dữ Ý đút hai tay vào túi áo khoác, "Chào đạo diễn Trương."
"Vậy à, khoẻ là được rồi." Đạo diễn Trương phẩy tay ý bảo phó đạo diễn đi ăn cơm trước.
"Đạo diễn Trương à, buổi tối em ở lại trường quay xem bọn họ diễn được không?"
Thời gian ở đoàn phim không nhiều nên trong ký ức của Ninh Dữ Ý không có bao nhiêu thông tin về đoàn phim, cậu đành phải tự mình tìm hiểu kẻ nào là người đã hại cậu.
"Được, lát nữa tôi gọi trợ lý đưa thêm hai phần cơm cho hai người."
Trương Học Dũng nói xong liền đứng dậy rời đi, với tư cách là đạo diễn hàng đầu trong ngành, ông để cho một người mới diễn vai nam ba có nhiều diễn viên có tên tuổi phải tranh giành vì ông nhìn trúng gương mặt của Ninh Dữ Ý.
Lúc ở buổi lễ tốt nghiệp Trương Học Dũ liếc mắt đã nhìn trúng Ninh Dữ Ý, ngay lập tức xác định cậu là tiểu sư đệ Không Thanh trong 《 Kiếm Đạo 》, lập tức ký hợp đồng với cậu.
Nhưng ông cũng là một người làm ăn, là một đạo diễn đương nhiên hy vọng mọi người trong đoàn làm phim sẽ hòa thuận. Nếu xảy ra chuyện thì ông sẽ cảnh cáo, xử lý riêng chứ tuyệt đối không cho phép làm lớn chuyện.
Khi Ninh Dữ Ý gặp tai nạn, ông cho cậu nghỉ phép một tuần để cậu nghỉ ngơi thật tốt, ông không cho phép Chu Nhị Hoà điều tra sâu thêm.
Ninh Dữ Ý thu lại cảm xúc trong mắt, khẽ cười rồi đi về phía phòng nghỉ.
Nơi nghỉ ngơi tạm thời của đoàn phim cá Phiền Phiền ch nơi trường quay không xa, Chu Nhị Hoà gấp đi vệ sinh, Ninh Dữ Ý một mình chậm chạp đi tới lại buồn chán nên lại lấy điện thoại ra xem hot search.
Tin nóng hổi vừa thổi vừa ăn hôm nay là hình ảnh sân bay của Tạ Duệ Châu - là nam chính của bộ phim này. Ninh Dữ Ý mở ảnh ra xem vài lần. Quả thật đẹp trai, dáng người tỉ lệ vàng, đôi chân dài, chỉ có một chữ tuyệt!
Ninh Dữ Ý tiếp tục xem, không chú ý có người vừa bước ra ở bên kia ngã rẽ , vì vậy đã trực tiếp đụng vào người nọ.
Ninh Dữ Ý bị người đụng phải bèn lui về phía sau một bước, bất chấp nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất, xoa trán bị đụng đau ngẩng đầu lên,
"Xin lỗi, xin lỗi, không chú ý đường đi, là lỗi của tôi."
"Không có việc gì." Thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, giống như đàn Cello nhẹ nhàng hòa tấu bên tai.
Ninh Dữ Ý là một tên thanh khống, lập tức bị âm thanh trầm thấp này hấp dẫn, lại lui về sau hai bước rồi ngửa đầu nhìn rõ người bị đụng trúng.
Bộ vest đen với tay áo màu đỏ sậm ôm sát người tôn dáng người cao ráo hoàn mỹ từ trên xuống dưới, đôi mắt đen sâu hút như đang ẩn chứa điều gì đó khó hiểu, đôi môi mỏng ở dưới sống mũi mím chặt thẳng tắp.
"Thật xin lỗi." Ninh Dữ Ý siết chặt tay, móng tay cấu vào lòng bàn tay giúp cậu tỉnh táo hơn.
Người đàn ông bên kia không mở miệng tiếp lời chẳng buồn thay đổi sắc mặt chỉ đứng tại chỗ nhìn.
Ninh Dữ Ý cảm nhận không khí xấu hổ bao quanh, cậu vừa định chuồn đi chợt nghe tiếng của Trương học Dũng.
"Phàn tổng hôm nay chợt có hứng đến đoàn làm phim à."
Trương Học Dũng từ sau lưng Ninh Dữ Ý đi tới tiện thể kéo cậu ra phía sau mình, trợ lý ở sau lưng đạo diễn nhỏ giọng nói với cậu.
"Người này là chủ tịch của tập đoàn Phàn thị - nhà tài trợ lớn nhất cho đoàn phim này đấy, vừa rồi không xảy ra chuyện gì đúng không?"
Ninh Dữ Ý vốn định kể lại việc bản thân vô tình đụng trúng người ta chợt nghe người trợ lý đứng sau Phàn tổng có dáng người hoàn mỹ lại đẹp trai kia giải thích
"Trùng hợp hôm nay Phàn tổng tham gia hội nghị ở ngay gần đây, họp xong nghĩ sang bên đoàn phim tham quan một lát."
Tập đoàn Phàn Thị đầu tư ba trăm triệu vào bộ phim này, là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim thì việc đến tham quan tiến độ cũng là chuyện bình thường
Phàn Trung Xuyên còn chả thèm nhìn Trương Học Dũng, anh vẫn im lặng như trước bâng quơ liếc chàng trai vừa đụng phải mình, giờ đang nấp đằng sau Trương Học Dũng. Trong đầu anh toàn lời xin lỗi liên tục lặp như máy ghi âm
Ninh Dữ Ý bị trợ lý đạo diễn lặng lẽ kéo đi, trước khi đi cậu vẫn quay đầu lại, cảm khái một chút với nhan sắc của vị Phàn tổng này.
Vừa giàu vừa đẹp trai, thật làm người ta phải ghen tị mà.
Ninh Dữ Ý quay đầu đi theo trợ lý đạo diễn chuồn trước.
"Em đi đâu thế?" Chu Nhị Hoà chạy từ sau tới, "Tôi tìm em khắp nơi mà chả thấy đâu."
"Em đi nhầm đường." Ninh Dữ Ý chán chường đá cục đá trên đất, nghiêng đầu nói với người trợ lý bên cạnh.
"Chị cứ đi làm việc của mình trước nhé, em tự đi đến chỗ nghỉ."
"Cũng được, cơm tối đã đưa cho cậu rồi nếu không thích có thể đặt đồ ăn bên ngoài nhưng phải nhờ người đại diện ra ngoài lấy, đoàn phim không cho giao đồ ăn vào trong."
Trợ lý đạo diễn vẫn rất thích cậu bé ngoan ngoãn lại đẹp trai trước mặt này. Lần đầu tiếp xúc cô mới nhận ra tính tình của cậu cũng rất tốt nên khi nói chuyện với Ninh Dữ Ý đã vô thức xem mình như một người chị gái.
"Vâng, cảm ơn ạ."
Đợi người trợ lý rời đi, Chu Nhị Hoà kéo Ninh Dữ Ý đi đến phòng nghỉ.
"Xem bộ dáng chột dạ của cậu, tôi biết nây kiểu gì cũng có chuyện."
Ninh Dữ Ý lấy điện thoại ra soi mặt.
"Hả, chột dạ rõ ràng thế à?"
".... Tôi nói xạo đấy."
Chu Nhị Hoà kéo tay áo cậu.
"Vậy là có chuyện thiệt? Đừng nói cậu đi đánh đạo diễn nha?"
"Anh nghĩ gì thế, ban nãy vô ý đụng trúng người ta thôi mà."
"À, tôi còn tưởng là có chuyện gì to tác lắm." Chu Nhị Hoà nghe thấy chỉ việc vô ý đụng trúng người ta, anh chống nạnh tỏ vẻ không hài lòng.
"Cậu đụng trúng nhân viên hậu cần hay diễn viên khác, để tôi còn đi mua trà sữa xin lỗi người ta."
"Khụ, là Phàn tổng."
Người ta tên là Phàn tổng? " Giọng nói của Chu Nhị Hoà run lên.
"Là chủ tịch của tập đoàn Phàn Thị."
Ninh Dữ Ý phá vỡ lớp ảo tưởng cuối cùng của Chu Nhị Hoà, tàn nhẫn nói sự thật cho anh.
"Là kim chủ ba ba, nhà đầu tư lớn nhất của đoàn phim, vừa nãy sơ ý đụng trúng anh ta."
Không chỉ giọng nói mà cánh tay của Chu Nhị Hoà cũng run lên.
"Anh Chu à.... anh không sao chứ?"
Ninh Dữ Ý vẻ mặt đầy vô tội sờ nhẹ mũi .
"Phàn tổng cũng không có trách em mà.."
"Anh ta không nói sẽ phóng sát em sao?"
"Thế kỷ 21 rồi, mới sơ ý đụng một cái anh lại nghĩ em bị phóng sát thế." Ninh Dữ Ý liếc mắt nhìn anh
"Đi nào, anh biết tối nay ăn gì không ?"
"Tôi vừa thấy có nhân viên đưa đồ ăn tới, còn tưởng em sẽ gọi đồ ăn bên ngoài."
"Không cần đâu."
"Vậy để tôi gọi phần cho mình. Giờ ăn gì nhỉ, đồ ăn của nhà hàng này cũng khá nổi tiếng, hay mình đặt một phần cá chua ngọt, lại thêm rau dưa và ít trái cây, còn....."
"Anh Chu à." Ninh Dữ Ý ngắt lời lẩm bẩm của Chu Nhị Hòa, cong môi.
"Tự nhiên em nhớ ra mình không quen ăn cơm hộp của đoàn phim, anh đặt giúp em một phần đồ ăn luôn nhé."
Chu Nhị Hoà nhíu mi, lưu loát ấn đặt hai phần cơm, thêm một món chay một món mặn rồi mới xác nhận thanh toán.
"Đi nào, chúng ta vào phòng nghỉ trước." Chu Nhị Hòa vừa cất bước, liếc mắt về phía người đang đi cùng hướng " Tôi...duma "
"Tôi có nhìn nhầm không thế, không phải hôm nay Tạ Duệ Châu xin nghỉ à?!"
"Sao lại xuất hiện ở đây thế này!!!"