Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 19: Lão đạo diễn choá này...



Editor: Sn.
Nghe xong lời giải thích của Ninh Dữ Ý, đạo diễn vẫn nhìn con mèo trong lòng cậu với vẻ hoang mang: "Mèo mẹ bị thương rồi à?"
"Ừm." Ninh Du Ý vuốt ve đầu con mèo tam thể, con mèo tam thể ngẩng đầu lên và kêu meo meo nũng nịu với Ninh Dữ Ý.
"Haha, bé mèo này dính người nhỉ." Đạo diễn nhà cũng nuôi ba chú mèo, "Vậy để cho khán giả một bất ngờ nhé, đầu làng có một ông già làm bác sĩ thú y , cậu cứ đưa mèo đi khám trước, nếu không được thì sau này hãy để nhân viên đưa đến bệnh viện thú y trong thành phố."
"Ông bác sĩ già này đã chữa bệnh cho gà, vịt, bò,... trong làng bao nhiêu năm rồi, có khi tay nghề còn cao hơn cả bác sĩ thú y chuyên nghiệp trong thành phố." Đạo diễn ngồi không chút hình tượng trên thùng thiết bị, "Nhà tôi có một con mèo bị bệnh cúm mèo, cuối cùng là được mấy ông bác sĩ già chữa khỏi."
"Nhưng mà bác sĩ thú y lớn tuổi khá hiếm, khó tìm, tay nghề cao hay không cũng phải dựa vào may mắn." Lần đó ông cũng chỉ là mang theo tâm lý biến ngựa chết thành ngựa sống, kết quả là bệnh cúm của con mèo thực sự được chữa khỏi.
"Được rồi." Ninh Dữ Ý nhìn vào trong nhà, "Vậy em đi trước đây."
"Khoan đã, khoan đã!" Đạo diễn gọi cậu lại, "Chưa đeo thiết bị thu âm mà, chạy đi đâu vội thế?"
Đạo diễn bảo nhân viên đeo thiết bị cho Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu, "Cảnh quay này sẽ được dùng làm trailer cho ngày mai."
"Ừm." Tạ Duệ Châu khoác vai Ninh Vũ Ý, đưa cậu đi về phía đầu thôn, không quay đầu lại, đáp một tiếng.
Không có chút thành ý nào.
Đạo diễn sờ lên mái tóc thưa thớt của mình, lo rằng sau khi quay xong mùa này, có lẽ những sợi tóc còn lại trên đầu cũng không giữ được.
Cái thôn nhỏ bé này có rất ít người sinh sống, nhưng lại phân bố rải rác, phải mất một chút thời gian mới đến được đầu thôn
Sau khi hỏi nhân viên, Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu dừng lại trước cửa một ngôi nhà tranh nhỏ.
Ở quê, cửa nhà thường mở toang, nhưng cửa mở không có nghĩa là chủ nhà ở nhà.


Ninh Dữ Ý gọi hai tiếng không thấy ai, bèn cùng Tạ Duệ Châu đứng ở cửa đợi thầy thú y già quay lại.
Nửa tiếng trôi qua, Ninh Dữ Ý đổi từ đứng sang ngồi chồm hổm, dựa vào việc trêu đùa chú mèo nhỏ để giết thời gian.
Một tiếng trôi qua, Ninh Dữ Ý lại đứng dậy, vận động tứ chi đã hơi tê cứng.
Hai tiếng trôi qua, khi Ninh Dữ Ý định quay về rồi sau đó mới quay lại, thì cánh cửa ngoài sân khẽ kêu, tiếp theo đó Ninh Dữ Ý nghe thấy tiếng dép lê kéo lê trên mặt đất.
Đó là một cụ già tóc bạc trắng, cõng giỏ tre, tay cầm cái cuốc nhỏ.
"Các người có việc gì vậy?" Cụ già đi đến cách họ một mét, dừng lại, vẫy tay ra hiệu cho Ninh Dữ Ý nói rõ lai lịch.
"Bọn cháu nhặt được một ổ mèo, mèo mẹ bị thương ở chân sau." Ninh Dữ Ý bế cái hộp ở góc nhà đến trước mặt thầy thuốc để cho ông xem.
Thấy vậy, thầy thuốc từ từ khom người xuống, vuốt ve chân sau của con mèo tam hoa.
"Chắc là bị xe đụng rồi, xương không gãy, chỉ trầy xước nặng thôi."
Nhìn thấy cụ già muốn đứng dậy, Ninh Dữ Ý vội vàng tiến lên đỡ, "Có thuốc bôi không ạ?"
"Có, tôi đi lấy cho cháu." Cụ già bước đến bên cửa, dựa cuốc và giỏ lên tường rồi đi vào nhà tìm thuốc cho họ.
Chẳng mấy chốc, cụ già đã ra ngoài, tay cầm một lọ nhỏ, "Bên trong là thuốc bột, mỗi ngày bôi hai lần vào sáng và tối, sau khi bôi tốt nhất nên dùng băng gạc quấn lại, chó mèo đều dùng được."
"Được thôi, cảm ơn ông." Ninh Dữ Ý vừa định lấy điện thoại ra thanh toán thì phát hiện ra... có lẽ ông lão chỉ nhận tiền mặt.
Ninh Dữ Ý thoáng chốc cảm thấy bất lực, vô thức nhìn sang Tạ Duệ Châu.


"Để tôi lo." Tạ Duệ Châu xoa đầu Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý tưởng rằng Tạ Duệ Châu sẽ lấy tiền mặt từ trong túi ra đưa cho mình, nhưng không ngờ anh lại quay sang hỏi nhân viên xin tiền mặt.
Ninh Dữ Ý: . . .
Mải mê trêu mèo, Ninh Dữ Ý quên cả những nhân viên đang đứng sau lưng.
Thấy cụ già chỉ ra giá 10 tệ, Ninh Dữ Ý vẫn kiên quyết dúi vào tay cụ 100 tệ: "Ông ơi, vài ngày nữa chúng cháu có thể quay lại, mèo con còn nhỏ nên dễ bị bệnh ạ."
"Vậy thì để ông lấy thêm cho các cháu vài thứ khác nhé." Cụ già quay vào nhà, một lát sau ra tay với một chiếc túi: "Đây là măng khô mới phơi được năm nay."
Biết không thể chối từ, Ninh Dữ Ý cười và nhận lấy, "Cảm ơn ông ạ."
Quay trở về túp lều, Ninh Dữ Ý hớn hở khoe với đạo diễn giỏ măng khô mà mình đã được cho.
Trong chương trình thực tế này, nguyên liệu nấu ăn đều do các vị khách mời làm nhiệm vụ để đổi lấy từ đạo diễn. Chỉ đơn giản là đưa mèo đi khám bệnh mà đã nhận được nguyên liệu, Ninh Dữ Ý không thể nhịn được mà khoe khoang với đạo diễn "keo kiệt" một hồi.
Đạo diễn cạn lời, không ngờ may mắn của Ninh Dữ Ý lại tốt đến vậy.
Trước đó, Ninh Dữ Ý chỉ trao đổi ngắn gọn với đạo diễn ở sân nhà tranh, sau đó liền đi làng tìm thầy thuốc lâu đời, còn chưa kịp vào nhà tranh để làm quen với các vị khách mời khác.
Lần này khi Ninh Dữ Ý trở về nhà tranh, ba vị khách mời đã đứng trong sân trước cửa nhà tranh.
Ba vị khách mời này đều tham gia chương trình từ mùa đầu tiên, cũng là những bậc tiền bối trong làng giải trí. Họ mặc trang phục đơn giản, ngồi chồm hổm bên ngưỡng cửa, cười hả hê nhìn đạo diễn đang tức giận.
Lòng họ vô cùng hả hê.
Thật quá đã! Lão đạo diễn choá này cũng có ngày phải nếm mùi thất bại!
Chương trước Chương tiếp
Loading...