Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 93-2
......
"Em làm vậy có đúng không?" Lâm Thần không nhìn Nam Nguyệt bên cạnh, có chút bối rối hỏi.
Nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình đang rất hạnh phúc, dường như không còn thiếu thứ gì nữa, vậy tại sao nàng phải làm "gì đó" để thay đổi chuyện này?
Lâm Thần thích nghe Alpha cưng chiều gọi mình là thỏ con, thậm chí là thỏ béo cũng được, nàng không muốn thấy Alpha nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, đó sẽ làm nàng rất đau khổ, vô cùng vô cùng đau khổ.
Bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, lúc Vân Khởi mới mất trí nhớ, lúc nàng đến tìm, Vân Khởi đã tỏ thái độ rất chán ghét.
"Đúng chứ." Nam Nguyệt nói, vừa ăn đồ ăn vặt mà cô mua cho giáo sư nhà mình (nhưng bị từ chối).
"Em nhìn luật pháp bây giờ đi, Vân Khởi có thể cưới người khác bất cứ lúc nào, em thật sự có thể chịu đựng việc cô ấy đưa một người mới về nhà sao?"
Đương nhiên là không thể.
"Theo luật hiện hành, cô ấy có thể rời khỏi em bất cứ lúc nào, còn em thì sao? Em không thể ngăn cản cô ấy."
Nam Nguyệt không giống Dễ Phi, cô biết Lâm Thần là có bao nhiêu tình cảm dành cho Alpha mà nàng đã thích từ bé, cho nên cô sẽ giải thích từ góc độ tình yêu.
"Trước đây chị còn nghe một tin không mấy dễ chịu, Bạch Danh Xu từng tìm nhiều tiểu thư Omega chưa kết hôn, giống như muốn tìm thêm người cho nhà em, chẳng qua cũng không hiểu tại sao sau đó lại không có tin tức gì nữa."
Nam Nguyệt nói xong lại tiếp tục ăn đồ ăn vặt trong tay, giống như bản thân chỉ đang kể một chuyện rất bình thường.
"Chị nói đúng." Lâm Thần im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn bạn mình, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi yên tĩnh đó, nàng nhớ lại cảnh trong mơ, lúc "Vân Khởi" đưa Cẩn Mạt về nhà, nhớ lại cảnh mẫu thân nhìn người hầu khóa tất cả di vật của mẹ trong phòng chứa đồ chỉ để làm hài lòng người mới.
Lúc mẹ nàng còn sống, ai mà không ca ngợi Lâm Giác chung thủy.
Lâm Thần luôn có một thắc mắc: liệu cái chết của mẹ nàng đã làm cho mẫu thân thay đổi, hay đó chỉ là vấn đề thời gian, thất niên chi dương (*) tới rồi, Lâm Giác yêu người khác.
*Thất niên chi dương nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Hai giả thuyết này khác nhau ở chỗ: giả thuyết trước cho rằng sau khi mẹ qua đời, Lâm Giác cảm thấy cô đơn nên tìm người mới; còn giả thuyết sau lại cho rằng dù mẹ có còn sống, Lâm Giác vẫn sẽ yêu người khác vì muốn tìm cảm giác mới mẻ.
Nàng tin tưởng Vân Khởi, tin rằng Alpha nàng yêu từ nhỏ sẽ không phản bội nàng, nhưng nàng vẫn sợ rằng nếu Vân Khởi lại gặp biến cố rồi mất trí nhớ thêm lần nữa, sau đó lại đi yêu một người khác.
Cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc, nhưng không có sự đảm bảo. Nàng cần phải chắc chắn rằng mình có khả năng để làm cho Vân Khởi không thể rời xa mình.
"Vậy còn chị? Tình hình chị với vị giáo sư kia sao rồi?" Lâm Thần hỏi Nam Nguyệt, cố gắng nén lại những suy nghĩ trong lòng.
"Em xem." Nam Nguyệt rút cây kẹo mút ra khỏi miệng rồi lấy thêm một đống đồ ăn vặt từ trong túi ra.
"Mua cho cô ấy đấy, nhưng chưa có lần nào tặng thành công." Nói xong, Nam Nguyệt lại nhét cây kẹo vào miệng.
Ngoài những lần nói chuyện có liên quan đến tiền lương hoặc nghiên cứu, Tả Phi Thanh đều làm như không nhìn thấy cô.
"Chị không buồn à?" Lâm Thần nhớ lần trước khi Nam Nguyệt tới trường bị Omega kia từ chối, cô đã ôm lấy mình ủ rũ suốt một thời gian.
"Này không phải do quá quen rồi sao." Khuôn mặt Nam Nguyệt vẫn điềm tĩnh như cũ. Lâm Thần cẩn thận tìm kiếm nhưng vẫn không thể thấy chút buồn nào trên gương mặt này.
Đây là... bị từ chối nhiều đến mức chết lặng rồi sao? Lâm Thần thầm nghĩ.
Người bạn này của mình, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy gặp thất bại. Lâm Thần nhớ đến Tả Phi Thanh, một Omega có vẻ kỳ lạ, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên khi người đó từ chối Nam Nguyệt.
"Vậy chị có nghĩ đến cách giải quyết chưa?" Lâm Thần hy vọng Nam Nguyệt có thể hạnh phúc.
"Nhìn vào hiện tại thì chị vẫn còn có ưu thế lớn." Nam Nguyệt trấn an Lâm Thần, mặc dù cô cũng không hiểu tại sao mình mới là người gặp khó khăn trong tình cảm, nhưng mình lại là người an ủi Lâm Thần.
"Hiện tại đã biết được giáo sư nhà chị rất thích tiền, trùng hợp là chị lại có tiền. Những Alpha ngoài kia chưa chắc đã giàu hơn chị. Giáo sư thích thảo luận về nghiên cứu, thích được khen ngợi, những thứ đó chị đều có thể làm." Nam Nguyệt kiêu ngạo nhìn Lâm Thần.
Lâm Thần dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bạn mình, nhìn Nam Nguyệt nghiêm túc nói ra những chuyện có vẻ phi lý như vậy.
"Thật đấy. Chị cảm thấy chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, liền sẽ kéo được giáo sư về nhà." Nhìn vào biểu hiện của Tả Phi Thanh, giống như người đó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm. Những người xung quanh cũng là mắt mù, không nhìn ra sự dễ thương quyến rũ bên trong của giáo sư nhà mình. Chẳng phải như vậy là lợi thế cho mình sao?
......
"Ai vậy?" Lâm Thần cúp máy xong, ngay sau đó xuất hiện một cuộc gọi từ số lạ.
"Vân tỷ tỷ, cứu em." Giọng nói yếu đuối từ đầu dây bên kia vang lên, Vân Khởi nhận ra đó là giọng của Lâm Dao Dao.
Cô nhớ rõ lần trước lúc chặn số của Cẩn Mạt, cũng tiện thể chặn luôn số của một vài người lung tung rối loạn, trong đó cũng có cả Lâm Dao Dao. Cho nên cô ta mới dùng số lạ để gọi sao?
Còn cái cách xưng hô kia... làm tay cô run lên một chút, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Trước đây cô chưa bao giờ nghe Lâm Dao Dao gọi mình như vậy.
"Đừng cúp máy, em có chuyện muốn nói với chị, liên quan đến chị em." Giống như biết trong lòng Vân Khởi đang nghĩ gì, Lâm Dao Dao trở lại giọng nói bình thường, cắt ngang hành động của Vân Khởi.
Vân Khởi cũng ngừng lại, tuy rằng biết là những gì trong miệng Lâm Dao Dao nói ra khẳng định đều là bôi nhọ Lâm Thần, nhưng vẫn có xác suất nhỏ đó là thông tin hữu ích.
"Thay đổi cũng nhanh thật đấy, trước đây còn nói thích nghe em gọi là Vân tỷ tỷ, thích giọng nũng nịu của em, còn nói nếu chị em có được một phần như em thì chị cũng không đối xử với chị ấy như vậy, cũng không cần nhìn thấy chị ấy là chán ghét nữa." Lâm Dao Dao giả vờ như đang trêu đùa, rất có cảm giác như đang chế nhạo Vân Khởi chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc.
Lúc nãy cô gọi "Vân tỷ tỷ" chỉ là muốn thử một chút, xem Vân Khởi có còn lưu luyến tình xưa nghĩa cũ hay không, xem xem cô có cần dùng thái độ cũ lấy lòng Vân Khởi nữa hay không.
"Tôi không có hứng thú nghe cô nói nhảm." Vân Khởi cắt ngang lời nói Lâm Dao Dao. Dù nguyên chủ không thích Lâm Thần thì cô ta cũng đã kết hôn với Lâm Thần rồi, Lâm Dao Dao là kẻ thứ ba xen vào, còn không biết xấu hổ nói mình thay đổi?
Trong mắt cô nguyên chủ không phải là người tốt, còn Lâm Dao Dao là kiểu người chủ động xen vào hôn nhân của chị mình, cũng chẳng khác gì.
"Đại công, tuy rằng hiện tại ngài lạnh lùng với em, làm em buồn, nhưng trước đây ngài cũng từng đối xử với em rất tốt. Em không đành lòng nhìn ngài bị chị em lừa gạt mãi mãi." Lâm Dao Dao nói xong liền im lặng, giống như đang chờ đợi Vân Khởi hỏi thêm.
Lâm Thần quả thật rất có bản lĩnh, đến cả người trước đây từng ghét nàng như Vân Khởi cũng bị nàng làm cho thay đổi thái độ.
Nhớ lại những lần cô đi ra ngoài, nghe được các tiểu thư khác khen ngợi cùng hâm mộ Lâm Thần, Lâm Dao Dao nhịn không được cau mày tức giận.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thua Lâm Thần, lần này lại thua một cách khó hiểu và thảm hại như vậy.
Lâm Dao Dao cũng không biết chuyện Vân Khởi cùng Lâm Thần đã biết nhau từ lúc còn nhỏ. Mẹ cô cưới Lâm Giác sau khi mẹ Lâm Thần qua đời, lúc đó "Vân Khởi" đã mất trí nhớ. Những gì cô biết chỉ là "Vân Khởi" không thích Lâm Thần.
Dù chuyện Vân Khởi và Lâm Thần quen nhau từ nhỏ cũng có không ít người biết, nhưng bởi vì "Vân Khởi" không thích có người nhắc tới chuyện trước khi cô mất trí nhớ, mỗi lần nghe được đều tức giận, hơn nữa "Vân Khởi" lại không ưa Lâm Thần, cho nên cũng không có ai muốn khơi lại chuyện đó.
"Ngài không tò mò sao?" Đợi một hồi lâu cũng không thấy Vân Khởi hỏi thêm, Lâm Dao Dao nhịn không được mà lên tiếng trước.
"Nếu cô không nói tôi liền cúp máy." Giọng điệu của Vân Khởi thật không tốt.
"Thật ra chị em... từ nhỏ đã rất thích một Alpha, nhưng trước đây em cũng không biết Alpha đó là ai, là gần đây em mới biết được." Lâm Dao Dao chậm rãi nói, nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn không có phản ứng gì. Cô cố ý tung một đoàn lực vậy mà lại giống như đang đánh vào bông, có chút bực bội.
"Chị ấy hồi nhỏ từng gặp một Alpha, sau đó giữa họ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chị ấy và Alpha đó hẹn ước với nhau, hứa rằng lớn lên sẽ ở bên nhau." Tất nhiên đây chỉ là tưởng tượng của Lâm Dao Dao, bất quá Lâm Dao Dao cũng biết chuyện Lâm Trần từ nhỏ đã thích một Alpha là sự thật.
"Đến gần đây em mới biết Alpha đó chính là Mục Mộ. Cô ấy kể với em là hồi nhỏ cô ấy từng gặp chị em ở hồ Walden. Sau đó họ thường xuyên chơi cùng nhau, chỉ là sau này vì một số lý do, cô ấy phải rời khỏi đế đô quá vội vàng cho nên không kịp nói với chị em, làm cho chị ấy cứ nghĩ rằng Alpha đó không cần chị ấy nữa."
Mục Mộ đúng thật là có tìm đến cô, kể rằng hồi nhỏ từng gặp Lâm Thần ở hồ Walden, cũng kể rằng sau này cô ấy phải rời khỏi đế đô đến bây giờ mới trở lại. Còn những chi tiết khác đều là do Lâm Dao Dao tự bổ sung.
- --------------
"Em làm vậy có đúng không?" Lâm Thần không nhìn Nam Nguyệt bên cạnh, có chút bối rối hỏi.
Nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình đang rất hạnh phúc, dường như không còn thiếu thứ gì nữa, vậy tại sao nàng phải làm "gì đó" để thay đổi chuyện này?
Lâm Thần thích nghe Alpha cưng chiều gọi mình là thỏ con, thậm chí là thỏ béo cũng được, nàng không muốn thấy Alpha nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, đó sẽ làm nàng rất đau khổ, vô cùng vô cùng đau khổ.
Bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, lúc Vân Khởi mới mất trí nhớ, lúc nàng đến tìm, Vân Khởi đã tỏ thái độ rất chán ghét.
"Đúng chứ." Nam Nguyệt nói, vừa ăn đồ ăn vặt mà cô mua cho giáo sư nhà mình (nhưng bị từ chối).
"Em nhìn luật pháp bây giờ đi, Vân Khởi có thể cưới người khác bất cứ lúc nào, em thật sự có thể chịu đựng việc cô ấy đưa một người mới về nhà sao?"
Đương nhiên là không thể.
"Theo luật hiện hành, cô ấy có thể rời khỏi em bất cứ lúc nào, còn em thì sao? Em không thể ngăn cản cô ấy."
Nam Nguyệt không giống Dễ Phi, cô biết Lâm Thần là có bao nhiêu tình cảm dành cho Alpha mà nàng đã thích từ bé, cho nên cô sẽ giải thích từ góc độ tình yêu.
"Trước đây chị còn nghe một tin không mấy dễ chịu, Bạch Danh Xu từng tìm nhiều tiểu thư Omega chưa kết hôn, giống như muốn tìm thêm người cho nhà em, chẳng qua cũng không hiểu tại sao sau đó lại không có tin tức gì nữa."
Nam Nguyệt nói xong lại tiếp tục ăn đồ ăn vặt trong tay, giống như bản thân chỉ đang kể một chuyện rất bình thường.
"Chị nói đúng." Lâm Thần im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn bạn mình, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi yên tĩnh đó, nàng nhớ lại cảnh trong mơ, lúc "Vân Khởi" đưa Cẩn Mạt về nhà, nhớ lại cảnh mẫu thân nhìn người hầu khóa tất cả di vật của mẹ trong phòng chứa đồ chỉ để làm hài lòng người mới.
Lúc mẹ nàng còn sống, ai mà không ca ngợi Lâm Giác chung thủy.
Lâm Thần luôn có một thắc mắc: liệu cái chết của mẹ nàng đã làm cho mẫu thân thay đổi, hay đó chỉ là vấn đề thời gian, thất niên chi dương (*) tới rồi, Lâm Giác yêu người khác.
*Thất niên chi dương nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Hai giả thuyết này khác nhau ở chỗ: giả thuyết trước cho rằng sau khi mẹ qua đời, Lâm Giác cảm thấy cô đơn nên tìm người mới; còn giả thuyết sau lại cho rằng dù mẹ có còn sống, Lâm Giác vẫn sẽ yêu người khác vì muốn tìm cảm giác mới mẻ.
Nàng tin tưởng Vân Khởi, tin rằng Alpha nàng yêu từ nhỏ sẽ không phản bội nàng, nhưng nàng vẫn sợ rằng nếu Vân Khởi lại gặp biến cố rồi mất trí nhớ thêm lần nữa, sau đó lại đi yêu một người khác.
Cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc, nhưng không có sự đảm bảo. Nàng cần phải chắc chắn rằng mình có khả năng để làm cho Vân Khởi không thể rời xa mình.
"Vậy còn chị? Tình hình chị với vị giáo sư kia sao rồi?" Lâm Thần hỏi Nam Nguyệt, cố gắng nén lại những suy nghĩ trong lòng.
"Em xem." Nam Nguyệt rút cây kẹo mút ra khỏi miệng rồi lấy thêm một đống đồ ăn vặt từ trong túi ra.
"Mua cho cô ấy đấy, nhưng chưa có lần nào tặng thành công." Nói xong, Nam Nguyệt lại nhét cây kẹo vào miệng.
Ngoài những lần nói chuyện có liên quan đến tiền lương hoặc nghiên cứu, Tả Phi Thanh đều làm như không nhìn thấy cô.
"Chị không buồn à?" Lâm Thần nhớ lần trước khi Nam Nguyệt tới trường bị Omega kia từ chối, cô đã ôm lấy mình ủ rũ suốt một thời gian.
"Này không phải do quá quen rồi sao." Khuôn mặt Nam Nguyệt vẫn điềm tĩnh như cũ. Lâm Thần cẩn thận tìm kiếm nhưng vẫn không thể thấy chút buồn nào trên gương mặt này.
Đây là... bị từ chối nhiều đến mức chết lặng rồi sao? Lâm Thần thầm nghĩ.
Người bạn này của mình, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy gặp thất bại. Lâm Thần nhớ đến Tả Phi Thanh, một Omega có vẻ kỳ lạ, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên khi người đó từ chối Nam Nguyệt.
"Vậy chị có nghĩ đến cách giải quyết chưa?" Lâm Thần hy vọng Nam Nguyệt có thể hạnh phúc.
"Nhìn vào hiện tại thì chị vẫn còn có ưu thế lớn." Nam Nguyệt trấn an Lâm Thần, mặc dù cô cũng không hiểu tại sao mình mới là người gặp khó khăn trong tình cảm, nhưng mình lại là người an ủi Lâm Thần.
"Hiện tại đã biết được giáo sư nhà chị rất thích tiền, trùng hợp là chị lại có tiền. Những Alpha ngoài kia chưa chắc đã giàu hơn chị. Giáo sư thích thảo luận về nghiên cứu, thích được khen ngợi, những thứ đó chị đều có thể làm." Nam Nguyệt kiêu ngạo nhìn Lâm Thần.
Lâm Thần dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bạn mình, nhìn Nam Nguyệt nghiêm túc nói ra những chuyện có vẻ phi lý như vậy.
"Thật đấy. Chị cảm thấy chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, liền sẽ kéo được giáo sư về nhà." Nhìn vào biểu hiện của Tả Phi Thanh, giống như người đó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm. Những người xung quanh cũng là mắt mù, không nhìn ra sự dễ thương quyến rũ bên trong của giáo sư nhà mình. Chẳng phải như vậy là lợi thế cho mình sao?
......
"Ai vậy?" Lâm Thần cúp máy xong, ngay sau đó xuất hiện một cuộc gọi từ số lạ.
"Vân tỷ tỷ, cứu em." Giọng nói yếu đuối từ đầu dây bên kia vang lên, Vân Khởi nhận ra đó là giọng của Lâm Dao Dao.
Cô nhớ rõ lần trước lúc chặn số của Cẩn Mạt, cũng tiện thể chặn luôn số của một vài người lung tung rối loạn, trong đó cũng có cả Lâm Dao Dao. Cho nên cô ta mới dùng số lạ để gọi sao?
Còn cái cách xưng hô kia... làm tay cô run lên một chút, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Trước đây cô chưa bao giờ nghe Lâm Dao Dao gọi mình như vậy.
"Đừng cúp máy, em có chuyện muốn nói với chị, liên quan đến chị em." Giống như biết trong lòng Vân Khởi đang nghĩ gì, Lâm Dao Dao trở lại giọng nói bình thường, cắt ngang hành động của Vân Khởi.
Vân Khởi cũng ngừng lại, tuy rằng biết là những gì trong miệng Lâm Dao Dao nói ra khẳng định đều là bôi nhọ Lâm Thần, nhưng vẫn có xác suất nhỏ đó là thông tin hữu ích.
"Thay đổi cũng nhanh thật đấy, trước đây còn nói thích nghe em gọi là Vân tỷ tỷ, thích giọng nũng nịu của em, còn nói nếu chị em có được một phần như em thì chị cũng không đối xử với chị ấy như vậy, cũng không cần nhìn thấy chị ấy là chán ghét nữa." Lâm Dao Dao giả vờ như đang trêu đùa, rất có cảm giác như đang chế nhạo Vân Khởi chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc.
Lúc nãy cô gọi "Vân tỷ tỷ" chỉ là muốn thử một chút, xem Vân Khởi có còn lưu luyến tình xưa nghĩa cũ hay không, xem xem cô có cần dùng thái độ cũ lấy lòng Vân Khởi nữa hay không.
"Tôi không có hứng thú nghe cô nói nhảm." Vân Khởi cắt ngang lời nói Lâm Dao Dao. Dù nguyên chủ không thích Lâm Thần thì cô ta cũng đã kết hôn với Lâm Thần rồi, Lâm Dao Dao là kẻ thứ ba xen vào, còn không biết xấu hổ nói mình thay đổi?
Trong mắt cô nguyên chủ không phải là người tốt, còn Lâm Dao Dao là kiểu người chủ động xen vào hôn nhân của chị mình, cũng chẳng khác gì.
"Đại công, tuy rằng hiện tại ngài lạnh lùng với em, làm em buồn, nhưng trước đây ngài cũng từng đối xử với em rất tốt. Em không đành lòng nhìn ngài bị chị em lừa gạt mãi mãi." Lâm Dao Dao nói xong liền im lặng, giống như đang chờ đợi Vân Khởi hỏi thêm.
Lâm Thần quả thật rất có bản lĩnh, đến cả người trước đây từng ghét nàng như Vân Khởi cũng bị nàng làm cho thay đổi thái độ.
Nhớ lại những lần cô đi ra ngoài, nghe được các tiểu thư khác khen ngợi cùng hâm mộ Lâm Thần, Lâm Dao Dao nhịn không được cau mày tức giận.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thua Lâm Thần, lần này lại thua một cách khó hiểu và thảm hại như vậy.
Lâm Dao Dao cũng không biết chuyện Vân Khởi cùng Lâm Thần đã biết nhau từ lúc còn nhỏ. Mẹ cô cưới Lâm Giác sau khi mẹ Lâm Thần qua đời, lúc đó "Vân Khởi" đã mất trí nhớ. Những gì cô biết chỉ là "Vân Khởi" không thích Lâm Thần.
Dù chuyện Vân Khởi và Lâm Thần quen nhau từ nhỏ cũng có không ít người biết, nhưng bởi vì "Vân Khởi" không thích có người nhắc tới chuyện trước khi cô mất trí nhớ, mỗi lần nghe được đều tức giận, hơn nữa "Vân Khởi" lại không ưa Lâm Thần, cho nên cũng không có ai muốn khơi lại chuyện đó.
"Ngài không tò mò sao?" Đợi một hồi lâu cũng không thấy Vân Khởi hỏi thêm, Lâm Dao Dao nhịn không được mà lên tiếng trước.
"Nếu cô không nói tôi liền cúp máy." Giọng điệu của Vân Khởi thật không tốt.
"Thật ra chị em... từ nhỏ đã rất thích một Alpha, nhưng trước đây em cũng không biết Alpha đó là ai, là gần đây em mới biết được." Lâm Dao Dao chậm rãi nói, nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn không có phản ứng gì. Cô cố ý tung một đoàn lực vậy mà lại giống như đang đánh vào bông, có chút bực bội.
"Chị ấy hồi nhỏ từng gặp một Alpha, sau đó giữa họ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chị ấy và Alpha đó hẹn ước với nhau, hứa rằng lớn lên sẽ ở bên nhau." Tất nhiên đây chỉ là tưởng tượng của Lâm Dao Dao, bất quá Lâm Dao Dao cũng biết chuyện Lâm Trần từ nhỏ đã thích một Alpha là sự thật.
"Đến gần đây em mới biết Alpha đó chính là Mục Mộ. Cô ấy kể với em là hồi nhỏ cô ấy từng gặp chị em ở hồ Walden. Sau đó họ thường xuyên chơi cùng nhau, chỉ là sau này vì một số lý do, cô ấy phải rời khỏi đế đô quá vội vàng cho nên không kịp nói với chị em, làm cho chị ấy cứ nghĩ rằng Alpha đó không cần chị ấy nữa."
Mục Mộ đúng thật là có tìm đến cô, kể rằng hồi nhỏ từng gặp Lâm Thần ở hồ Walden, cũng kể rằng sau này cô ấy phải rời khỏi đế đô đến bây giờ mới trở lại. Còn những chi tiết khác đều là do Lâm Dao Dao tự bổ sung.
- --------------