Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 68
Sau khi mở được bốn chiếc hộp ký ức, cuối cùng Vân Khởi cũng mở ra 10 mảnh ký ức còn lại. Ba chiếc hộp trước đó, hai cái rỗng cùng một lọ điều trị tin tức tố sơ cấp, hình như cũng không có tác dụng gì.
“Ta muốn đổi...." Vân Khởi sắp xếp ngôn từ, cuối cùng cũng hộc ra cụm từ mà cô không thích, "Một vài cốt truyện liên quan đến chuyện Lâm Thần sẩy thai.”
Cô không chắc liệu cốt truyện này có tồn tại hay không, nhưng Tiểu Tra đã nói qua, nếu không có thì không thể đổi. Cô hy vọng yêu cầu của mình bị từ chối.
【Những tình tiết chưa xảy ra theo quỹ đạo ban đầu chỉ có thể mua sau khi mở tầng hai của cửa hàng.】
Tim Vân Khởi có chút chùng xuống, nghĩa là những giấc mơ của cô đều đã "thực sự xảy ra" ở thế giới mà cô chưa xuyên không đến.
Tại sao cô lại mơ thấy chuyện này?
Vân Khởi nhớ lại âm thanh mà cô từng nghe thấy lần trước, một giọng nói chỉ mình cô mới nghe được. Sau khi xuất hiện lần đầu tiên đó, nó cũng không bao giờ xuất hiện lại nữa.
【Vì ký chủ đã đáp ứng đủ điều kiện để mở tầng hai của cửa hàng, có muốn mua tình tiết đặc biệt chưa xảy ra này không?】
Vân Khởi định đồng ý, nhưng giác quan thứ sáu ngăn cô mở miệng, cảm giác như sẽ có chuyện gì đó quan trọng hơn xảy ra phía sau.
Sau khi do dự một lúc, cô từ chối. Cô tin vào linh cảm của mình.
Hơn nữa giấc mơ này làm cho cô có cảm giác rất tệ, giống như một lời tiên tri đã biết rồi thì không thể thay đổi được. Nhưng nếu không biết thì mọi thứ trong tương lai đều có thể thay đổi. Vì vậy, cuối cùng Vân Khởi quyết định từ chối.
......
Vài ngày sau, trong phòng làm việc--
Omega ôm con cú tuyết nhỏ, chăm chú nhìn bạn đời của mình, bên cạnh là Hề Nhi đang ôm Kem.
Từ sáng sớm, Lâm Thần đã phá lệ phấn khích.
Sáng sớm Vân Khởi bị đẩy tới tỉnh dậy. Người đẩy cô là Omega của cô, đang ở một bên lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi. Vân Khởi cũng không nói gì, thức dậy như mọi khi.
Từ đó Lâm Thần cứ bám theo cô, nhìn nhìn cô cho đến bây giờ.
Vân Khởi tất nhiên biết lý do. Hôm nay là cuối tuần, Hề Nhi được nghỉ học, đây là thời gian để cả gia đình ba người ra ngoài chơi.
Không đúng, chính xác mà nói phải là cả bốn người rồi. Vân Khởi thầm sửa lại trong lòng.
Lâm Thần nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa chút ủy khuất. Không biết là vô tình hay cố ý, gần đây mỗi khi hai người bất đồng ý kiến, Omega của cô luôn dùng ánh mắt không thể từ chối được nhìn cô, như biết là chỉ cần cô nhìn vào là sẽ mềm lòng.
Nhớ đến lời hứa vài ngày trước, Vân Khởi cảm thấy đau đầu. Cô cũng không ngờ Lâm Thần lại thích Walden đến vậy. Đây mới chỉ là ngày nghỉ đầu tiên thôi mà!
Trong lúc xoa trán, Vân Khởi "vô tình" nhìn về phía Lâm Thần. Đối phương vẫn kiên định nhìn cô chăm chú.
“Ở nhà lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài hít thở không khí.” Alpha nói một cách hời hợt, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu.
"Một đại công như tôi ở nhà quá lâu thật chán. Nhìn những kẻ giàu có trong phim, họ đi du lịch mỗi ngày."
‘Vả lại Lâm Thần mang thai lâu như vậy rồi, người bạn đời bình thường sẽ ở nhà chăm sóc, ra ngoài không an toàn. Nhưng tôi không như thế, tôi không chỉ muốn ra ngoài chơi mà còn muốn đưa cô ấy theo nữa. Điều này thật sự không hề cân nhắc đến sự an toàn của cô ấy.’ Vân Khởi giải thích với hệ thống.
【Có phải ngươi muốn đi đến chỗ đã đọc trong cuốn sách lần trước không?】Tiểu Tra có vẻ tò mò.
‘Có chút muốn đi.’
【Hay quá~】
“Có muốn đến Hồ Walden không?” Lâm Thần và hệ thống cùng đồng thanh hỏi.
Ánh mắt của nàng giờ đã không còn vẻ buồn bã, chỉ còn lại niềm vui sướng, niềm vui như muốn tràn ra.
Lâm Thần nghĩ nếu đưa Vân Khởi đến Hồ Walden nhiều hơn, có lẽ Vân Khởi cũng sẽ thích nơi này.
Ngày bé Vân Khởi thích Hồ Walden, còn nàng thì không. Chính Vân Khởi đã làm cho nàng yêu thích nơi này. Bây giờ nàng sẽ đưa Vân Khởi đến để Vân Khởi lại yêu thích Hồ Walden một lần nữa.
Hề Nhi cũng đứng bên cạnh gật gật đầu. Lúc trước mẹ cũng từng đọc Walden cho cô bé nghe trước khi đi ngủ, cô bé cũng rất thích những khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp trong đó.
Mẹ còn nói, đợi em gái ra đời, mẫu thân sẽ đưa cả gia đình đến sống ở đó một thời gian.
Lúc đó, cô bé có thể tự đi hái nấm và bắt thỏ rồi.
“Sao cũng được.” Alpha trông có vẻ không có ý kiến.
Trước đây, Vân Khởi đã bảo Từ Kế Lâm điều tra lịch làm việc của Mục Mộ. Hôm nay và ngày mai cô ta đều trực, cho nên hôm nay cũng sẽ không gặp cô ta đâu.
......
Nếu thời gian có thể quay lại, Vân Khởi nhất định sẽ đánh sự tự tin của mình một trận.
Như một định mệnh, Vân Khởi gặp Mục Mộ ở Hồ Walden, và Mục Mộ cũng nhìn thấy cô, rồi sau đó kinh hỉ chào Lâm Thần bên cạnh cô.
Cô gái đứng bên cạnh Mục Mộ làm cho Vân Khởi có chút quen mắt. Suy nghĩ một lúc, cô mới nhớ ra đây chính là Omega vài ngày trước đã gặp Lâm Thần ở công viên giải trí, người Omega tự quen thuộc, quấn lấy Lâm Thần.
Vân Khởi dừng ánh mắt trên người cô gái đó một lúc. Không lâu, nhưng đủ để Lâm Thần nhận ra.
Lâm Thần không nhận ra đó là người họ từng gặp, nàng chỉ nhìn lướt qua một cái. Trông cô ấy rất hoạt bát đáng yêu, mang nét trẻ trung làm cho hầu hết các Alpha đều thích.
“Bỏ bê công việc?” Đại công lạnh lùng nói vài chữ, quân nhân mà cũng có thể lười biếng sao? Liệu có nên chụp lại rồi gửi cho quân đội không nhỉ?
“Công việc chính của tôi hôm nay là đưa tiểu thư Liên An Tinh ra ngoài thư giãn.” Mục Mộ giải thích, “Đã gặp nhau rồi, có muốn đi cùng không?”
Ban đầu, Vân Khởi định từ chối. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Liên tiểu thư bên cạnh Mục Mộ, cô liền thay đổi ý định.
Ánh mắt khi thích một người là không thể che giấu. Có lẽ vì nhận thức được tình cảm của mình với Lâm Thần, Vân Khởi giờ đây đã vô cùng nhạy cảm với những chuyện này. Cô có thể nhìn ra rằng Omega trước mặt thích Mục Mộ.
Đây không phải là tin tốt sao?
Đi chung như thế này, cô có thể làm cho Lâm Thần hiểu lầm Mục Mộ cùng Liên tiểu thư đang có tình cảm với nhau. Với tính cách của Lâm Thần, chắc chắn nàng ấy sẽ không có bất kỳ tình cảm nào với Mục Mộ nữa.
“Được.” Ngoài dự đoán, đại công lại đồng ý lời mời từ Alpha quân nhân kia.
Lâm Thần nghi ngờ nhìn bạn đời của mình. Nàng nhớ Vân Khởi không thích Mục Mộ, mỗi khi gặp nhau thường phải châm chọc mấy câu mới chịu nổi, nhưng lần này lại hòa nhã chấp nhận lời mời?
Liên hệ với ánh mắt của Vân Khởi lúc nhìn Liên tiểu thư lúc nãy, Lâm Thần bỗng cảm thấy chuyến đi này không còn hào hứng như ban đầu nữa.
Nhưng Vân Khởi cũng đã đồng ý rồi, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ có chút buồn bực nắm lấy tay Vân Khởi. Hành động nhỏ này cũng không qua khỏi mắt Mục Mộ.
......
“Alpha nên đi với Alpha, Omega nên đi với Omega.” Liên An Tinh giống như lần ở công viên giải trí, tự nhiên chen vào giữa Vân Khởi và Lâm Thần, còn cố đẩy Vân Khởi đi trước để cô và Mục Mộ đi cùng nhau.
Vân Khởi nghĩ tốt nhất là để Lâm Thần tiếp xúc nhiều với Liên An Tinh. Nếu hai Omega nói chuyện phiếm với nhau, biết đâu sẽ nhắc đến người mình thích, để Lâm Thần biết Liên An Tinh thích Mục Mộ.
Vì vậy, khi Liên An Tinh muốn đẩy cô lên trước, cô cũng không từ chối, chỉ né tránh rồi tự mình bước lên phía trước.
"Chị là Lâm Thần phải không? Đây có phải là con gái của chị không?" Liên An Tinh bắt chuyện với Lâm Thần trước, rồi ngồi xuống chào hỏi Lâm Hề.
"Ừm." Giọng của Lâm Thần có chút trầm. Vân Khởi nghe thấy quay đầu lại, lo lắng không biết có phải do ngồi xe quá lâu làm cho Lâm Thần không thoải mái hay không.
Nhưng thực ra Lâm Thần không phải không thoải mái về thể chất mà là trong lòng không thoải mái. Vừa rồi lúc Liên An Tinh muốn đẩy cô đi, Alpha không tức giận mà còn nghe theo ý kiến của người kia, tự mình bước lên phía trước mà không hỏi xem nàng có muốn hay không. Đây vốn dĩ là chuyến đi chơi của gia đình nàng mà!
Thậm chí lần này nàng còn không mang theo con cú tuyết nhỏ để cho gia đình mình chỉ có ba người đi chơi cùng nhau.
"Chị cũng thật xinh đẹp nha, em đã xem ảnh chị trong tiệm bánh ngọt, lúc đó đã nghĩ chị rất đẹp rồi. Bây giờ được gặp ngoài đời em thấy chị còn đẹp hơn cả trong ảnh." Liên An Tinh nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Gần đây trong làng giải trí, người nổi tiếng nhất chính là Lâm Thần cùng Cẩn Mạt. Cô ấy cũng rất ngưỡng mộ Lâm Thần.
"Em cũng rất dễ thương." Lâm Thần đáp, thực sự cảm thấy đối phương rất dễ thương. Dễ thương đến mức Alpha vừa rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời, bước lên phía trước.
Tình yêu là mù quáng, Lâm Thần yêu Vân Khởi cho nên nàng thấy Vân Khởi là tốt nhất, cũng ngầm nghĩ là ai cũng sẽ thích Vân Khởi. Vì thế lúc Liên An Tinh đứng cạnh Mục Mộ, nàng cũng không nhận ra ánh mắt Liên An Tinh dành cho Mục Mộ có chút tình cảm.
"Cảm ơn chị, em về sẽ khoe với bạn bè hôm nay đã được gặp chị, đã vậy chị còn khen em dễ thương nữa." Liên An Tinh sau khi được khen liền cười tươi xán lạn.
Nhìn vẻ mặt có chút nghi hoặc của Lâm Thần, Liên An Tinh liền giải thích cô và bạn bè đều muốn kết bạn với Lâm Thần, ai cũng thấy nàng thật lợi hại.
"Em có thể sờ bụng chị không?" Liên An Tinh nhỏ giọng hỏi, "Nếu chị không thích cũng không sao ạ."
"Tất nhiên là được." Lâm Thần mỉm cười.
Liên An Tinh có sự hoạt bát, nhiệt tình mà Lâm Thần không có, chuyện này làm cho người khác rất khó cảm thấy khó chịu với cô ấy.
Nếu Vân Khởi biết suy nghĩ này, cô khẳng định sẽ không ủng hộ. Cô cảm thấy trên thế giới này không ai có thể nhiệt tình và hoạt bát hơn Omega nhà mình, đặc biệt là vào ban đêm, khi cái vẻ mềm mại làm nũng của nàng ấy là thứ mà cô không bao giờ có thể từ chối.
"Sao em lại đến đây chơi?" Lâm Thần hỏi. Mặc dù công viên Walden nổi tiếng nhờ cuốn sách "Walden", nhưng độ phổ biến vẫn không thể so sánh với các công viên lớn ở trung tâm Đế Đô.
"A Mộ dẫn em đến đây. Em không biết chỗ nào vui cho nên chị ấy dẫn em đến đây."
Quả nhiên là Mục Mộ, Vân Khởi có chút bất mãn nghĩ. Cô đi ở phía trước cũng không nói chuyện với Mục Mộ, đối phương cũng như vậy. Cảnh nhộn nhịp phía sau dường như không thuộc về thế giới của họ.
"Còn các chị thì sao?"
"Đúng lúc Hề Nhi được nghỉ học cho nên chúng ta ra ngoài hít thở chút không khí trong lành." Lâm Thần xoa đầu Hề Nhi.
"Hai người kia thật im lặng, cũng không nói gì." Liên An Tinh thì thầm với Lâm Thần, chỉ vào Vân Khởi cùng Mục Mộ.
"Hôm qua A Khởi ngủ muộn cho nên hôm nay có lẽ hơi buồn ngủ." Lâm Thần giải thích, không thể nói thẳng ra là Vân Khởi cùng Mục Mộ không hòa hợp được.
"A Ngộ không thích nói chuyện. Trước đây khi chị ấy ở cùng bạn của chị ấy cũng chẳng nói nhiều." Liên An Tinh có chút băn khoăn nói, "Không nói chuyện thì chẳng phải sẽ rất buồn chán sao?"
Chuyện đó còn tùy thuộc vào việc nói chuyện với ai, Vân Khởi nghĩ. Lúc nói chuyện với Omega nhà mình thì mình cũng rất vui mà, nhưng nếu phải nói chuyện với Mục Mộ, có lẽ mình sẽ bực tới hộc máu.
- --------------
Editor: moá con Wattpad sửa sao mất bà cả 1 khúc sau, hên còn khôi phục lại được, mn vô đọc lại nha.
“Ta muốn đổi...." Vân Khởi sắp xếp ngôn từ, cuối cùng cũng hộc ra cụm từ mà cô không thích, "Một vài cốt truyện liên quan đến chuyện Lâm Thần sẩy thai.”
Cô không chắc liệu cốt truyện này có tồn tại hay không, nhưng Tiểu Tra đã nói qua, nếu không có thì không thể đổi. Cô hy vọng yêu cầu của mình bị từ chối.
【Những tình tiết chưa xảy ra theo quỹ đạo ban đầu chỉ có thể mua sau khi mở tầng hai của cửa hàng.】
Tim Vân Khởi có chút chùng xuống, nghĩa là những giấc mơ của cô đều đã "thực sự xảy ra" ở thế giới mà cô chưa xuyên không đến.
Tại sao cô lại mơ thấy chuyện này?
Vân Khởi nhớ lại âm thanh mà cô từng nghe thấy lần trước, một giọng nói chỉ mình cô mới nghe được. Sau khi xuất hiện lần đầu tiên đó, nó cũng không bao giờ xuất hiện lại nữa.
【Vì ký chủ đã đáp ứng đủ điều kiện để mở tầng hai của cửa hàng, có muốn mua tình tiết đặc biệt chưa xảy ra này không?】
Vân Khởi định đồng ý, nhưng giác quan thứ sáu ngăn cô mở miệng, cảm giác như sẽ có chuyện gì đó quan trọng hơn xảy ra phía sau.
Sau khi do dự một lúc, cô từ chối. Cô tin vào linh cảm của mình.
Hơn nữa giấc mơ này làm cho cô có cảm giác rất tệ, giống như một lời tiên tri đã biết rồi thì không thể thay đổi được. Nhưng nếu không biết thì mọi thứ trong tương lai đều có thể thay đổi. Vì vậy, cuối cùng Vân Khởi quyết định từ chối.
......
Vài ngày sau, trong phòng làm việc--
Omega ôm con cú tuyết nhỏ, chăm chú nhìn bạn đời của mình, bên cạnh là Hề Nhi đang ôm Kem.
Từ sáng sớm, Lâm Thần đã phá lệ phấn khích.
Sáng sớm Vân Khởi bị đẩy tới tỉnh dậy. Người đẩy cô là Omega của cô, đang ở một bên lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi. Vân Khởi cũng không nói gì, thức dậy như mọi khi.
Từ đó Lâm Thần cứ bám theo cô, nhìn nhìn cô cho đến bây giờ.
Vân Khởi tất nhiên biết lý do. Hôm nay là cuối tuần, Hề Nhi được nghỉ học, đây là thời gian để cả gia đình ba người ra ngoài chơi.
Không đúng, chính xác mà nói phải là cả bốn người rồi. Vân Khởi thầm sửa lại trong lòng.
Lâm Thần nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa chút ủy khuất. Không biết là vô tình hay cố ý, gần đây mỗi khi hai người bất đồng ý kiến, Omega của cô luôn dùng ánh mắt không thể từ chối được nhìn cô, như biết là chỉ cần cô nhìn vào là sẽ mềm lòng.
Nhớ đến lời hứa vài ngày trước, Vân Khởi cảm thấy đau đầu. Cô cũng không ngờ Lâm Thần lại thích Walden đến vậy. Đây mới chỉ là ngày nghỉ đầu tiên thôi mà!
Trong lúc xoa trán, Vân Khởi "vô tình" nhìn về phía Lâm Thần. Đối phương vẫn kiên định nhìn cô chăm chú.
“Ở nhà lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài hít thở không khí.” Alpha nói một cách hời hợt, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu.
"Một đại công như tôi ở nhà quá lâu thật chán. Nhìn những kẻ giàu có trong phim, họ đi du lịch mỗi ngày."
‘Vả lại Lâm Thần mang thai lâu như vậy rồi, người bạn đời bình thường sẽ ở nhà chăm sóc, ra ngoài không an toàn. Nhưng tôi không như thế, tôi không chỉ muốn ra ngoài chơi mà còn muốn đưa cô ấy theo nữa. Điều này thật sự không hề cân nhắc đến sự an toàn của cô ấy.’ Vân Khởi giải thích với hệ thống.
【Có phải ngươi muốn đi đến chỗ đã đọc trong cuốn sách lần trước không?】Tiểu Tra có vẻ tò mò.
‘Có chút muốn đi.’
【Hay quá~】
“Có muốn đến Hồ Walden không?” Lâm Thần và hệ thống cùng đồng thanh hỏi.
Ánh mắt của nàng giờ đã không còn vẻ buồn bã, chỉ còn lại niềm vui sướng, niềm vui như muốn tràn ra.
Lâm Thần nghĩ nếu đưa Vân Khởi đến Hồ Walden nhiều hơn, có lẽ Vân Khởi cũng sẽ thích nơi này.
Ngày bé Vân Khởi thích Hồ Walden, còn nàng thì không. Chính Vân Khởi đã làm cho nàng yêu thích nơi này. Bây giờ nàng sẽ đưa Vân Khởi đến để Vân Khởi lại yêu thích Hồ Walden một lần nữa.
Hề Nhi cũng đứng bên cạnh gật gật đầu. Lúc trước mẹ cũng từng đọc Walden cho cô bé nghe trước khi đi ngủ, cô bé cũng rất thích những khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp trong đó.
Mẹ còn nói, đợi em gái ra đời, mẫu thân sẽ đưa cả gia đình đến sống ở đó một thời gian.
Lúc đó, cô bé có thể tự đi hái nấm và bắt thỏ rồi.
“Sao cũng được.” Alpha trông có vẻ không có ý kiến.
Trước đây, Vân Khởi đã bảo Từ Kế Lâm điều tra lịch làm việc của Mục Mộ. Hôm nay và ngày mai cô ta đều trực, cho nên hôm nay cũng sẽ không gặp cô ta đâu.
......
Nếu thời gian có thể quay lại, Vân Khởi nhất định sẽ đánh sự tự tin của mình một trận.
Như một định mệnh, Vân Khởi gặp Mục Mộ ở Hồ Walden, và Mục Mộ cũng nhìn thấy cô, rồi sau đó kinh hỉ chào Lâm Thần bên cạnh cô.
Cô gái đứng bên cạnh Mục Mộ làm cho Vân Khởi có chút quen mắt. Suy nghĩ một lúc, cô mới nhớ ra đây chính là Omega vài ngày trước đã gặp Lâm Thần ở công viên giải trí, người Omega tự quen thuộc, quấn lấy Lâm Thần.
Vân Khởi dừng ánh mắt trên người cô gái đó một lúc. Không lâu, nhưng đủ để Lâm Thần nhận ra.
Lâm Thần không nhận ra đó là người họ từng gặp, nàng chỉ nhìn lướt qua một cái. Trông cô ấy rất hoạt bát đáng yêu, mang nét trẻ trung làm cho hầu hết các Alpha đều thích.
“Bỏ bê công việc?” Đại công lạnh lùng nói vài chữ, quân nhân mà cũng có thể lười biếng sao? Liệu có nên chụp lại rồi gửi cho quân đội không nhỉ?
“Công việc chính của tôi hôm nay là đưa tiểu thư Liên An Tinh ra ngoài thư giãn.” Mục Mộ giải thích, “Đã gặp nhau rồi, có muốn đi cùng không?”
Ban đầu, Vân Khởi định từ chối. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Liên tiểu thư bên cạnh Mục Mộ, cô liền thay đổi ý định.
Ánh mắt khi thích một người là không thể che giấu. Có lẽ vì nhận thức được tình cảm của mình với Lâm Thần, Vân Khởi giờ đây đã vô cùng nhạy cảm với những chuyện này. Cô có thể nhìn ra rằng Omega trước mặt thích Mục Mộ.
Đây không phải là tin tốt sao?
Đi chung như thế này, cô có thể làm cho Lâm Thần hiểu lầm Mục Mộ cùng Liên tiểu thư đang có tình cảm với nhau. Với tính cách của Lâm Thần, chắc chắn nàng ấy sẽ không có bất kỳ tình cảm nào với Mục Mộ nữa.
“Được.” Ngoài dự đoán, đại công lại đồng ý lời mời từ Alpha quân nhân kia.
Lâm Thần nghi ngờ nhìn bạn đời của mình. Nàng nhớ Vân Khởi không thích Mục Mộ, mỗi khi gặp nhau thường phải châm chọc mấy câu mới chịu nổi, nhưng lần này lại hòa nhã chấp nhận lời mời?
Liên hệ với ánh mắt của Vân Khởi lúc nhìn Liên tiểu thư lúc nãy, Lâm Thần bỗng cảm thấy chuyến đi này không còn hào hứng như ban đầu nữa.
Nhưng Vân Khởi cũng đã đồng ý rồi, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ có chút buồn bực nắm lấy tay Vân Khởi. Hành động nhỏ này cũng không qua khỏi mắt Mục Mộ.
......
“Alpha nên đi với Alpha, Omega nên đi với Omega.” Liên An Tinh giống như lần ở công viên giải trí, tự nhiên chen vào giữa Vân Khởi và Lâm Thần, còn cố đẩy Vân Khởi đi trước để cô và Mục Mộ đi cùng nhau.
Vân Khởi nghĩ tốt nhất là để Lâm Thần tiếp xúc nhiều với Liên An Tinh. Nếu hai Omega nói chuyện phiếm với nhau, biết đâu sẽ nhắc đến người mình thích, để Lâm Thần biết Liên An Tinh thích Mục Mộ.
Vì vậy, khi Liên An Tinh muốn đẩy cô lên trước, cô cũng không từ chối, chỉ né tránh rồi tự mình bước lên phía trước.
"Chị là Lâm Thần phải không? Đây có phải là con gái của chị không?" Liên An Tinh bắt chuyện với Lâm Thần trước, rồi ngồi xuống chào hỏi Lâm Hề.
"Ừm." Giọng của Lâm Thần có chút trầm. Vân Khởi nghe thấy quay đầu lại, lo lắng không biết có phải do ngồi xe quá lâu làm cho Lâm Thần không thoải mái hay không.
Nhưng thực ra Lâm Thần không phải không thoải mái về thể chất mà là trong lòng không thoải mái. Vừa rồi lúc Liên An Tinh muốn đẩy cô đi, Alpha không tức giận mà còn nghe theo ý kiến của người kia, tự mình bước lên phía trước mà không hỏi xem nàng có muốn hay không. Đây vốn dĩ là chuyến đi chơi của gia đình nàng mà!
Thậm chí lần này nàng còn không mang theo con cú tuyết nhỏ để cho gia đình mình chỉ có ba người đi chơi cùng nhau.
"Chị cũng thật xinh đẹp nha, em đã xem ảnh chị trong tiệm bánh ngọt, lúc đó đã nghĩ chị rất đẹp rồi. Bây giờ được gặp ngoài đời em thấy chị còn đẹp hơn cả trong ảnh." Liên An Tinh nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Gần đây trong làng giải trí, người nổi tiếng nhất chính là Lâm Thần cùng Cẩn Mạt. Cô ấy cũng rất ngưỡng mộ Lâm Thần.
"Em cũng rất dễ thương." Lâm Thần đáp, thực sự cảm thấy đối phương rất dễ thương. Dễ thương đến mức Alpha vừa rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời, bước lên phía trước.
Tình yêu là mù quáng, Lâm Thần yêu Vân Khởi cho nên nàng thấy Vân Khởi là tốt nhất, cũng ngầm nghĩ là ai cũng sẽ thích Vân Khởi. Vì thế lúc Liên An Tinh đứng cạnh Mục Mộ, nàng cũng không nhận ra ánh mắt Liên An Tinh dành cho Mục Mộ có chút tình cảm.
"Cảm ơn chị, em về sẽ khoe với bạn bè hôm nay đã được gặp chị, đã vậy chị còn khen em dễ thương nữa." Liên An Tinh sau khi được khen liền cười tươi xán lạn.
Nhìn vẻ mặt có chút nghi hoặc của Lâm Thần, Liên An Tinh liền giải thích cô và bạn bè đều muốn kết bạn với Lâm Thần, ai cũng thấy nàng thật lợi hại.
"Em có thể sờ bụng chị không?" Liên An Tinh nhỏ giọng hỏi, "Nếu chị không thích cũng không sao ạ."
"Tất nhiên là được." Lâm Thần mỉm cười.
Liên An Tinh có sự hoạt bát, nhiệt tình mà Lâm Thần không có, chuyện này làm cho người khác rất khó cảm thấy khó chịu với cô ấy.
Nếu Vân Khởi biết suy nghĩ này, cô khẳng định sẽ không ủng hộ. Cô cảm thấy trên thế giới này không ai có thể nhiệt tình và hoạt bát hơn Omega nhà mình, đặc biệt là vào ban đêm, khi cái vẻ mềm mại làm nũng của nàng ấy là thứ mà cô không bao giờ có thể từ chối.
"Sao em lại đến đây chơi?" Lâm Thần hỏi. Mặc dù công viên Walden nổi tiếng nhờ cuốn sách "Walden", nhưng độ phổ biến vẫn không thể so sánh với các công viên lớn ở trung tâm Đế Đô.
"A Mộ dẫn em đến đây. Em không biết chỗ nào vui cho nên chị ấy dẫn em đến đây."
Quả nhiên là Mục Mộ, Vân Khởi có chút bất mãn nghĩ. Cô đi ở phía trước cũng không nói chuyện với Mục Mộ, đối phương cũng như vậy. Cảnh nhộn nhịp phía sau dường như không thuộc về thế giới của họ.
"Còn các chị thì sao?"
"Đúng lúc Hề Nhi được nghỉ học cho nên chúng ta ra ngoài hít thở chút không khí trong lành." Lâm Thần xoa đầu Hề Nhi.
"Hai người kia thật im lặng, cũng không nói gì." Liên An Tinh thì thầm với Lâm Thần, chỉ vào Vân Khởi cùng Mục Mộ.
"Hôm qua A Khởi ngủ muộn cho nên hôm nay có lẽ hơi buồn ngủ." Lâm Thần giải thích, không thể nói thẳng ra là Vân Khởi cùng Mục Mộ không hòa hợp được.
"A Ngộ không thích nói chuyện. Trước đây khi chị ấy ở cùng bạn của chị ấy cũng chẳng nói nhiều." Liên An Tinh có chút băn khoăn nói, "Không nói chuyện thì chẳng phải sẽ rất buồn chán sao?"
Chuyện đó còn tùy thuộc vào việc nói chuyện với ai, Vân Khởi nghĩ. Lúc nói chuyện với Omega nhà mình thì mình cũng rất vui mà, nhưng nếu phải nói chuyện với Mục Mộ, có lẽ mình sẽ bực tới hộc máu.
- --------------
Editor: moá con Wattpad sửa sao mất bà cả 1 khúc sau, hên còn khôi phục lại được, mn vô đọc lại nha.